Vô Hạn Khủng Bố
-
Chương 10: Trái tim bùng cháy
Trừ việc không có vũ khí, họ còn không có lương thực và nước, không có hai thứ đó, trong không gian khép kín của phim kinh dị, họ có khả năng chết đói, chết khát.
- Chúng ta quả là non nớt, cứ nghĩ sống qua một bộ phim là thành cựu binh rồi, thực ra còn rất nhiều thứ chưa chuẩn bị đã nghênh ngang đi vao phim như đi chơi vậy, àiii..
Trịnh Xá cảm thán một cách vô nại, Chiêm Lam lẳng lặng gật đầu, cô gái đang lần sờ dọc tường, tìm kiếm cái gì đó. Trịnh Xá tò mò hỏi:
- Em tìm cái gì vậy?
Chiêm Lam không ngoảnh đầu nói:
- Đây là một con tàu hiện đại, em không tin là không có phương tiện liên lạc, chẳng lẽ thuyền viên muốn nói cái gì lại phải chạy đi tìm nhau?
Vừa lúc đó, Chiêm Lam tìm được một cái nút trên tường, ấn vào phát ra tiếng xè xè như điện thoại nhấc máy mà không ai trả lời. Chiêm Lam vuốt vuốt trán, nói:
- Có hơn 40 cái nút, mỗi nút liên lạc đến một phòng, chúng ta đang ở khoảng giữa, nói một cách khác, phòng điều khiển ở cách đây không xa.
Trịnh Xá nhìn qua, có tổng cộng 46 nút, chỗ của họ đề số 21, chỉ có nút số 27 là màu hồng. Hắn nghĩ theo cách của Chiêm Lam, theo suy luận thì phòng số 1 và 46 ở tận cùng hai đầu thuyền, cả tàu chia làm 46 khu vực, họ đang ở khu 21, nằm ở khoảng giữa, còn cái nút đặc biệt màu hồng số 27 chắc là phòng điều khiển.
Trịnh Xá chần chừ một lúc rồi nói:
- Nếu các tên nút và vị trí không liên quan đến nhau thì sao? Nếu phòng số 27 không phải phòng điều khiển mà là phòng an ninh hay gì đó thì sao? Chỉ bằng như vậy mà em phán đoán vị trí của chúng ta có vũ đoán quá không?
Chiêm Lam hanh một tiếng nói:
- Vũ đoán thì đã sao? Còn hơn ở lại đây để Alien tìm thấy, lặp lại vụ Licker phá cửa lần trước, nhìn cửa bị phá mà không làm được gì. Dù phòng 27 không phải là phòng điều khiển mà là phòng an ninh thì cũng phải có vũ khí đúng không?
Trịnh Xá nhức hết cả đầu, đừng có trêu đàn bà, họ sẽ cằn nhằn suốt ngày, tràng giang đại hải khiến bạn chóng mặt hoa mắt, hắn vội vàng gật đầu:
- Đúng, rất tốt, không vấn đề, chúng ta nên ra thử xem, còn hơn là kẹt ở đây, anh hoàn toàn đồng ý.
Chiêm Lam liền cười hi hi nói:
- Ưm ưm, Trịnh Xá đúng là người đàn ông tốt, biết tiếp thu lời phụ nữ, phải bảo vệ em cẩn thận đấy nha, trông cậy cả vào anh đấy.
Trịnh Xá buộc ba ống sắt sau lưng, tay cầm một ống to, dài nhất, không nói gì, chỉ chờ Chiêm Lam mở khóa bèn hít một hơi thật sâu, xông ra ngoài...
- Đúng vậy, tôi suy luận rất chính xác, mỗi căn phòng quan trọng đều có số hiệu, chúng ta vừa đi qua phòng số 25, như vậy phòng điều khiển ở rất gần đây.
Sở Hiên từ một căn phòng bước ra, nói ngắn gọn với bốn người còn lại, mọi người đều cảnh giác nhìn bốn phía. Trương Kiệt nói:
- Tìm phòng điều khiển để làm gì, tôi cho rằng chúng ta nên đi tìm Trịnh Xá thì hơn, cậu ấy là sức chiến đầu quan trọng nhất của bọn ta.
Sở Hiên lanh lùng nói:
- Chưa nói đến việc họ còn sống hay không, muốn tìm được họ phải tìm được phòng điều khiển, chúng ta không quen thuộc địa hình, không biết Alien tập trung ở đâu, không biết vũ khí ở chỗ nào, ở đâu có thức ăn và nước uống, thậm chí...mọi người còn không biết nhà vệ sinh ở đâu? Vì thế chúng ta phải đến phòng điều khiển, tìm hiểu sơ đồ tàu, lúc đó mới có khả năng chiến đấu.
Trương Kiệt định nói gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng, Zero cắt ngang:
- Muốn làm gì thì nhanh lên, tôi có cảm giác cái gì đó đang tiến về hướng này, tuy còn xa nhưng cảm giác nguy hiểm rất rõ ràng.
Bá Vương cũng gật đầu nói bằng thứ tiếng TRung không sõi:
- Đúng thế, tôi dám chắc đó là Alien.
Sở Hiên nhíu mày nói:
- Ok, chúng ta đi bên trái, mọi người chạy nhanh, chúng ta phải tìm được phòng điều khiển, nếu tôi đoán không sai thì chỉ cần tìm được phòng điều khiển... chúng ta có cơ hội sống sót rất lớn.
Các đó không xa, Trịnh Xá và Chiêm Lam đang vừa cẩn thận vừa nhanh chóng hướng về cùng một nơi, chay không bao lâu, Chiêm Lam kêu lên:
- Chờ chút, để em vào xem đã, nếu có tình huống thì anh tự quyết định.
Nói xong không thèm nhìn Trịnh Xá, xông vào một căn phòng. Trịnh Xá cười khổ lẩm bẩm:
- Nói đến là dễ, tự phán đoán tình huống! Quyết định quái gì cũng chết mà... Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Nói thì nói vậy, hắn vẫn căng người lên cảnh giác bốn phía, tự nhiên hắn có cảm giác rất khó chịu, như có cái gì đó nguy hiểm đang đến gần khiến hắn hồi hộp.
Giây lát, Chiêm Lam trở lại, cười nói:
- Tuyệt quá, em suy luận không sai, đây là phòng số 23, lúc nãy chúng ta đã đi qua phòng 23, cứ theo hướng này sẽ đến phòng điều khiển..ý..sao mặt anh trắng bệch vậy, sợ à?
Trịnh Xá cười miễn cưỡng nói:
- Không hiểu sao tôi thấy rất lo, hay là chúng ta tìm nơi nào đó nấp chút đã...
Chiêm Lam lắc đầu nói:
- Không nên, chúng ta bị lạc khỏi mọi người rất nguy hiểm, huống hồ chúng ta cách phòng điều khiển không xa nữa, dù sao cũng phải tìm được phòng điều khiển....em biết là anh cảm thấy không khỏe, anh còn cố gắng thêm một chút được không?
Trịnh Xá cười khổ:
- Thế thì đi thôi, mà em cũng giỏi thật đấy, gan to lại còn kiên cường nữa, con gái bình thường gặp tình cảnh này thì sợ bẹp dí trên giường rồi.
Chiêm Lam quay đầu cười hi hi nói:
- Từ bé em đã rất kiên cường, hồi 12 tuổi bố mẹ em đều mất, họ đi mua bánh sinh nhật cho em, bị tai nạn, nếu không kiên cường làm sao sống đến giờ, vì vậy anh phải bảo vệ cẩn thận một người con gái tốt như em nha...
Phập một tiếng, Chiêm Lam đang đi đến góc đường, vừa quay đầu nói với Trịnh Xá thì một cái lưỡi đầy răng vụt ra, xuyên qua vai cô gái, lôi tuột nàng vào hành lang. Máu bắn tóe lên đầy mặt Trịnh Xá, bên tai hắn còn vẳng tiếng:" phải bảo vệ cẩn thận một người con gái tốt như em đó nha..."
- Khô..ô..ng!
Hai mắt Trịnh Xá đỏ ngầu, không biết vì phẫn nỗ hay máu của Chiêm Lam nhuộm đỏ, khi cô gáu vừa khuất sau goc tường, hắn đã xông đến, vì quá mạnh nên va vào bức tường đối diện. Lúc này phản xạ thần kinh gấp ba người thường cứu hắn, mọi thứ xung quanh bỗng chậm hẳn lại, mỗi động tác đều phai dùng hết sức, không khí, mặt đất, mọi thứ đều tạo thành sức kéo ngăn cản hành động của hắn, hắn chưa từng trải qua cảm giác này. Đến gần tường, không khí đặc quánh lại như nước, thậm chí hắn đạp lên không khí đến gần tường, lúc này hai chân hắn búng mạnh vào tường, toàn thân xoay lại. Hắn thấy một con Alien đang lôi Chiêm Lam, con này nhỏ hơn một chút nhưng cũng cao đến 2m, dài 3m, Chiêm Lam bị kéo đi sền sệt, vai bị vỡ nát, toàn thân đầy máu, đôi mắt tràn đầy tuyệt vọng và một tia quyến luyến kỳ lạ.
Trịnh Xá hiểu tia quyến luyến ấy là gì, đó là sự nuối tiếc cuộc sống và hy vọng tương lai, hắn chưa từng nhìn vào mắt chính mình nhưng hắn dám chắc vào những lúc nguy hiểm nhất, trong mắt hắn cũng có tia quyến luyến ấy. Trong mắt Trịnh Xá, Chiêm Lam đã biến thành Lý Tiêu Nghị, sắp bị xé nát thành từng mảnh vụn, hay chính hắn khi bị Alien bắt cũng sẽ có sự tuyệt vọng và quyến luyến trong đáy mắt. Vì thế hắn phải cứu nàng, dù thế nào cũng phải cho người con gái kiên cường ấy tiếp tục sống!
Aaaaa!
Trịnh Xá rống lên điên cuồng, vì mọi thứ trở nên châm chạp nên hắn nhìn rõ từng chi tiết của Alien, không khí đặc quánh khiến hắn đạp lên, vọt tới trước con Alien.
Tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt, trong mắt Chiêm Lam, Trịnh Xá đien cuồng lao đến tường, dùng một tốc độ kỳ quặc đạp mạnh vào tường thép thành một tiếng động lớn, tạo thành hai vế chân in hằn, sau đó biến thành một viên đạn bay khỏi tầm mắt nàng.
Lúc này Trịnh Xá đã lao đến cạnh Alien, hắn nhìn rõ cải cái miệng lòng thòng rãi rớt của Alien, cai lưỡi kinh tởm, khi ngang qua, cây gậy trong tay hắn cực kỳ chính xác chém xuống cái lưỡi đó, một tiếng động trầm muộn vang lên, Chiêm Lam ngã xuống sàn, cái lưỡi bị Trịnh Xá chém làm đôi, đoạn đứt phun phè phè thứ máu ăn mòn như acid. Alien rống lên.
Aaaaa!
Trịnh Xá cũng gầm lên, hắn điên cuồng, đôi mắt không còn lý trí mà chỉ còn một màu đỏ rực của máu, không biết là máu Chiêm Lam hay tự nó biến thành như thế. Hắn vừa chạm đất, cây côn thép quật mạnh vào lưng Alien, tiếng kim loại va đập lanh lảnh, cả cây côn cong veo, nhưng vỏ cứng của Alien đã toác ra, máu acid bắn tung tóe, cả hành lang đã bị ăn mòn lỗ chỗ.
Tốc độ của Alien cũng rất nhanh, dù bây giờ Trịnh Xá đã cảm thấy không khí quánh lại mà cũng chỉ nhanh ngang với Alien, khi móng vuốt đánh tới, hắn chỉ kịp giơ tay ra chặn, bị đánh bật vào tường, đầu đập đến tóe máu.
Trịnh Xá lúc này hoàn toàn liều mạng, hắn không có lớp vỏ cứng như Alien, vừa nãy đỡ đòn khiến tay hắn đã xuất hiện vài cãi lỗ đẫm máu. Sức mạnh của Alien cũng thật khủng khiếp, đầu hắn va vào sàn đau điếng, nếu không phải vào giây phút quan trọng, hắn cắn chặt vào lưỡi thì giờ hắn đã ngất đi rồi.
Hắn thậm chí không định ngồi dậy, thuận tay rút ra một cây gậy thép, quật mạnh vào hai chân Alien, do có sức bạo phá của nội lực nên quật gục con Alien lớn bằng hai ba người xuống sàn, tuy thế Alien vẫn kịp dùng đuôi cắm ngập vào đùi hắn, quả là một sinh vật sinh ra để chiến đấu, bản năng sát lục thật mạnh mẽ.
Trong đầu Trịnh Xá hoàn toàn trống rỗng, dường như hắn chỉ chiến đấu bằng bản năng, hàng loạt các bản năng liên quan đến chiến đấu xuất hiện trong đầu hắn. Chỉ thấy hắn lăn qua một bên, cái đuôi Alien tuột ra, hai chân hắn bật mạnh, toàn thân bay lên, cây gậy thép cắm ngập vào miệng Alien. Hắn buông cây gậy đó ra, lại rút ra một cây khác, điên cuồng đâm vào đầu Alien, tùng dòng máu ăn mòn như acid bắn ra tung tóe trên người hắn, tình trạng điên cuồng như muốn xé xác con Alien thành từng mảnh. Cũng may Chiêm Lam còn tỉnh táo, không quản vết thương nặng trên người, lao vào đẩy bật hắn qua một bên, cải hai lăn đi mấy mét mới khiến hắn tỉnh lại.
Thân thể hắn như bị lửa đốt, vừa nóng vừa đau, hắn vội xé quần áo, dùng tay gạt bỏ máu Alien trên người, từng mảng dung dịch bị gạt rơi xuống ăn mòn sàn nhà như những tảng băng gặp nóng. Tuy vậy trên người hắn lại không bị ăn mòn toét ra mà chỉ có từng mảng cháy đen, điều ấy khiến Chiêm Lam vô cùng kinh ngạc. Chiêm Lam vừa dùng thuốc xịt cầm máu trên vai vừa nói:
- Cảm giác sống sót thật tốt, cảm ơn anh...Nhưng sao anh lại không sao nhỉ, máu Alien là acid mạnh, chỉ cần dính vào là ăn mòn đến xương liền.
Lúc này đầu óc Trịnh Xá vẫn trống rỗng, từ nãy hắn chiến đấu bằng bản năng, mọi việc lúc nãy phảng phất như một cơn ác mộng, đặc biệt là khi cái đuôi Alien cắm vào đùi, trong người hắn như có gì đó mở ra.
- Có lẽ là du tế bào hoạt lực cao, mà đâu phải không sao, mấy chỗ bị thiêu thành than rồi này.
Trịnh Xá cười khổ trả lời, hắn vừa định lấy thuốc trong nhẫn ra cầm máu thì bỗng một cơn đau tê liệt trào ra từ trong nội tạng, lan vào xương tủy rồi ra toàn thân khiến hắn co quắp lại vì đau. Cơn đau giằng xé khiến hắn sống dở chết dở, vô cùng khó chịu, từ từ hai mắt hắn hoa lên toàn thân mềm nhũn ra.
" các người thử tưởng tượng xem, loài khỉ phát huy cực hạn thì thành người, còn loài người vượt qua cực hạn thì sẽ ra sao?.... Cần có một loại vật chất như là nội tiết tố, chỉ do cơ thể tự hình thành...quan trọng nhất là nó kịch độc...cơ nhân tỏa.."
Trịnh Xá nhớ lại những lời Sở Hiên nói về cơ nhân tỏa, hắn không biết mình có phải vừa vô ý mở cơ nhân tỏa không, nhưng lúc này cơn đau đã tê liệt hắn, phổi co bóp, hít thở không nổi, chỉ há hốc miệng ra, máu không ngừng ứa ra trong miệng, nội tạng co thắt liên tục.
Chiêm Lam phản ứng kịp thời, nàng ôm chặp lấy hắn, không ngừng dùng miệng thổi khí vào họng hắn, liên tục khoảng mười mấy giây, Trịnh Xá cuối cùng an tĩnh lại, nội tạng dần ngừng co thắt, phổi cũng giãn ra khiến hắn có thể thở được. Chiêm Lam vẫn không hay biết, không ngừng hô hấp nhân tạo, vừa làm vừa lảm nhảm:
- Đừng chết, đừng bỏ lại em một mình lần nữa, cùng em nhất tề tiếp tục sống đi!
Vì đã từng có người bên cạnh mất đi, vì thế cô ấy mới sợ mất đi như vậy chăng? Trịnh Xá dường như có thể hiểu được suy nghĩ của Chiêm Lam, họ hầu như là cùng một loại người, sau khi mất đi những thứ cực kỳ quan trọng trong quá khứ, tự thề rằng sẽ không mất đi lần nữa, vì thế mới cố chấp với tính mạng, vì thế mới giúp đỡ cùng một dạng người là hắn.
- Anh đỡ nhiều rồi...
Lúc này trong đầu Trịnh Xá hiện ra khuôn mặt của một người con gái khác, hắn đẩy Chiêm Lam ra, tuy thân thể vẫn còn mềm nhũn vô lực nhưng cái đẩy vô cùng kiên quyết. Chiêm Lam đang khóc một cách thê thảm, bị đẩy ra nên ngẩn người một lúc, sau đó cười không tự nhiên nói:
- Anh không sao rồi à? Lúc nãy anh làm em sợ chết đi được, người như bị động kinh, không ngừng ứa máu ra, hình dạng rất đáng sợ...
Trịnh Xá toàn thâm mềm nhũn, tuy nhiên so với cơn đau chết đi sống lại vừa rồi, hiện tại hắn cảm thấy mình đang ở thiên đường, hắn cười khổ nói:
- Cảm ơn em lúc nãy...giúp anh hô hấp, nếu không chắc anh đã ngạt thở ngất đi, trong tình huống vừa rồi mà ngất chắc là giờ thành xác chết rồi.
Chiêm Lam cũng đã khôi phục bình thường, nàng cười hi hi nói:
- Em phải cảm ơn anh mới đúng, nếu không phải anh cứu em, lúc nãy kết quả ra sao thì thật đáng sợ. Mà lúc nãy anh sao vậy, bệnh cũ gì à?
Trịnh Xá lúc lắc đầu, hắn không biết làm sao hình dung cảm giác vừa rồi, trong thân thể hắn như có gì đó bị mở ra, những bản năng chiến đấu đơn thuần, sức không chế đến từng milimet, từng phần sức mạnh dều được phát huy đến cực hạn, bản năng chiến đấu không chút thương hại hay sợ hãi...
Tất nhiên có thể giả thích rằng đó là mở cơ nhân tỏa, như Sở Hiên nói, là dạng tiến hóa của con người, trong tình trạng nào cũng sống tiếp. Còn sự đau đớn là do tác dụng phụ của chất đã mở cơ nhân tỏa nên mới khủng khiếp như vậy. Cơn đau đến nhanh, đi nhanh, nhưng đồng thời cảm giác mở cơ nhân tỏa cũng mất đi cùng với lực khí trở lại. Có lẽ do tế bào hoạt lực và miễn dịch lực cao đã cứu hắn, đồng thời phân giả vật chất đó, ngăn nó tiếp tục mở cơ nhân tỏa. Trịnh Xá nghĩ bụng, nếu hắn có thể duy trì tình trang mở cơ nhân tỏa thì Alien không phải đáng sợ lắm, có thể chiến thắng.
Chiêm Lam thấy Trịnh Xá không trả lời, nàng cười hi hi nói:
- Anh giết một con Alien, được thưởng những gì, đừng nói là không được gì nhé.
Trịnh Xá đã khôi phục rất nhiều, hắn giơ đồng hồ lên xem, quả nhiên trên đó ghi số Alien giết được 1, điểm thưởng 500. Có lẽ lúc nãy đã vang lên tiếng thông báo, nhưng hắn đang điên cuồng trong cơn chém giết nên không nghe thấy.
Hắn cố nén niềm vui nói:
- Được thưởng 500 điểm, tuyệt quá, bằng một nửa số điểm thưởng cơ bản rồi.
Chiêm Lam cũng cười tươi tắn, dường như 500 điểm đó cũng là của nàng, nói:
- 500 điểm một con, không chừng anh sẽ còn giết được vài con, đến hết phim có được mấy nghìn điểm, anh nói là em cứu anh phải không, đến lúc ấy nhớ mua quà cho người ta đấy.
Trịnh Xá nhìn đôi môi đỏ hòng của nàng, bỗng nói:
- Vậy thì tặng em loại son tốt nhất nhé, môi lúc ấy chắc sẽ rất đẹp...
Mặt Chiêm Lam lập tức đỏ hồng, nàng lườm hắn, người đàn ông lập tức nhận ra chỗ không đúng trong lời nói, vội hắng giọng nói:
- Chúng ta rời khỏi đây thôi, mùi máu Alien nồng quá, thật không biết là còn con nào khác quanh đây không, anh đã khôi phục nhiều rồi, chúng ta đi theo hướng em nói đi.
Chiêm Lam gật đầu, nhưng trên má nàng vẫn còn hồng hồng, cúi đầu nói nhỏ:
- Anh không sao chứ...lúc nãy thấy đùi và trên đầu chảy nhiều máu lắm.
Trịnh Xá cũng đã chú ý, những vết thương của hắn chảy một ít máu là tự động khép miệng, khả năng khôi phục thật thần kỳ, có lẽ là tác dụng của huyết thống ma cà rồng, công hiệu rất rõ ràng.
Hắn hoạt động chân tay một lúc rồi nói:
- Không sao, anh đã khôi phục thể lực rất nhiều, vả lại anh có cảm giác nguy hiểm đang đến gần, chúng ta đi nhanh đi.
Lần này Chiêm Lam không dám coi thường dự cảm của Trịnh Xá, nàng vội hướng về phía dự định tiến lên. Hai người đi qua vài cái hành lang thì xuất hiện một cánh cửa lớn, Chiêm Lam định tiến vào thì Trịnh Xá giữ nàng lại nói:
- Phản xạ thần kinh của em quá yếu, để anh đi trước.
Trịnh Xá xông vào, căn phòng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có các loại thức ăn đóng gói nghiêm chỉnh xếp khắp nơi, đây là nhà bếp. Hai người đều nhìn thấy nỗi vui mừng trong mắt nhau. Đột nhiên thiết bị liên lạc trên tường réo ầm lên, khiến hai người chút nữa giật mình ngã lăn ra. Trịnh Xá phản ứng nhanh nhất, hắn lao đến bên thiết bị ấn vào cái nút đang nhập nháy đèn xanh, giọng Sở Hiên vang lê:
- Trước cửa phòng 22 chúng tôi thấy một xác Alien, có phải là các bạn giết không? Các bạn đã tìm được kho vũ khí rồi à?
Trịnh Xá thở dài:
- Tình hình cụ thể nói sau, mà sao mọi người biết chúng tôi ở đây, các bạn đang ở đâu vậy?
Sở Hiên đáp:
- Mỗi phòng quan trọng đều có đánh số, chúng tôi đang ở phòng số 27, là phòng điều khiển, ở đây có hệ thống giám sát các hành lang, nếu các bạn không vào phòng thì chúng tôi cũng không liên lạc được. Vị trí của các bạn theo ghi chép là nhà bếp, hãy mang theo số lượng lớn nhất có thể thực phẩm và nước mà không ảnh hưởng đến tốc độ, sau đó tiến về phía phòng 27. Tiếp theo là liên quan đên sống chết của các bạn, tôi nói ngắn gọn, phía sau các bạn có ba con Alien đang bám theo, khoảng cách chừng 10 căn phòng, theo tốc độ của chúng thì sau 2 phút rưỡi sẽ đuổi kịp các bạn, không biết vì sao chúng lại bám chặt các bạn.
Mùi, mùi máu Alien, Trịnh Xá lập tức hiểu ngay nguyên nhân. Giọng Sở Hiên tiếp tục:
- Chúng tôi giành cho các bạn 2 phút, hướng như sau: thẳng, thẳng, thẳng, trái, thẳng, trái, thẳng, trái. Tôi nhắc laụi một lần nữa: thẳng, thẳng, thẳng, trái, thẳng, trái,thẳng, trái! Đó là đường đến phòng điều khiển, các bạn có 1 phút lấy lương thực, trong 2 phút đạt đến đích, đến 2'45" tôi sẽ hạ tường cách ly của gian phòng phía trước phòng điều khiển, nếu các bạn chưa đến thì xin lỗi, chúng tôi sẽ phải bỏ rơi các bạn vì ở đây có 5 người. Thời gian...bắt đầu tính!
Trịnh Xá hít một hơi, hắn vận nội lực vào nhẫn, điên cuồng vơ vét nhà bếp, đặc biệt là từng thùng nước ngọt, 1,5 mét khối thất ra chứa được rất nhiều thứ, đặc biệt là có hình dạng khối vuông như thế. 30 giây sau, hắn bế Chiêm Lam lao ra ngoài. Hắn gào lên:
- Anh chạy hết sức, em chỉ hướng cho anh, lúc nào rẽ, lúc nào thẳng! Rõ chưa?
Chiêm Lam ngoan ngoãn gật đầu, nagf chăm chú nhìn đường, miệng lẩm bẩn:
- Chạy tiếp, chạy tiếp, ngã tư đầu tiên thẳng...thứ hai thẳng...thứ ba cũng thẳng...lần này rẽ trái..
Trịnh Xá chạy như điên về phía trước, cảm giác không khí đặc quánh dần trở lại, cảm giác nguy hiểm càng lúc càng gần, so với con Alien nhỏ kia thì Alien đã trưởng thành có tốc độ thật khủng khiếp, nhanh hơn cả hắn.
- Trái! Bên trái!
Trịnh Xá bật chân vào tường, như một viên đạn rẽ trái, lao vào hành lang, khi hắn quay mình đã nhìn thấy cái bóng đen to lớn của Alien, tốc độ không thua gì hắn bật tường, thâm chí nhanh hơn, Trịnh Xá không suy nghĩ gì nữa, chỉ biết lao về phía trước, cái chết đang phà hơi thở vào gáy. Nhìn thấy rồi, đã thấy cánh cửa thép đang từ từ hạ xuống, nhưng ngay lúc này hắn thấy đau sau lưng, con Alien chỉ còn cách 1 m, đầu lưỡi đã chạm vào da hắn dù mỗi bước lúc này hắn vượt qua mấy mét.
- Không, tôi không muốn chết, dù thế nào cũng phải sống!
Trịnh Xá gầm lên, hắn bỗng bật lên, Alien chỉ còn cách hắn vài mi li mét, cái lưỡi đang thu về, khi nào phóng ra thì đầu hắn sẽ vỡ nát. Trịnh Xá vừa nhảy lên vừa phóng hai chân về phía thân hình Alien, toàn thân nội lực dồn xuống chân, mượn tốc độ của Alien và sức bùng phát của nội lực, bắn về phía cánh cửa đang khép lại hơn nửa, cuối cùng lọt qua khoảng không cuối cùng. ba con Alien đều va mạnh vào cửa, mạnh đến nỗi cả phi thuyền dường như rung chuyển. Trịnh Xá lần này đã kiệt lực, đến động ngón tay cũng không làm được nữa.
-Phải sống! Dù thế nào cũng phải sống!
- Chúng ta quả là non nớt, cứ nghĩ sống qua một bộ phim là thành cựu binh rồi, thực ra còn rất nhiều thứ chưa chuẩn bị đã nghênh ngang đi vao phim như đi chơi vậy, àiii..
Trịnh Xá cảm thán một cách vô nại, Chiêm Lam lẳng lặng gật đầu, cô gái đang lần sờ dọc tường, tìm kiếm cái gì đó. Trịnh Xá tò mò hỏi:
- Em tìm cái gì vậy?
Chiêm Lam không ngoảnh đầu nói:
- Đây là một con tàu hiện đại, em không tin là không có phương tiện liên lạc, chẳng lẽ thuyền viên muốn nói cái gì lại phải chạy đi tìm nhau?
Vừa lúc đó, Chiêm Lam tìm được một cái nút trên tường, ấn vào phát ra tiếng xè xè như điện thoại nhấc máy mà không ai trả lời. Chiêm Lam vuốt vuốt trán, nói:
- Có hơn 40 cái nút, mỗi nút liên lạc đến một phòng, chúng ta đang ở khoảng giữa, nói một cách khác, phòng điều khiển ở cách đây không xa.
Trịnh Xá nhìn qua, có tổng cộng 46 nút, chỗ của họ đề số 21, chỉ có nút số 27 là màu hồng. Hắn nghĩ theo cách của Chiêm Lam, theo suy luận thì phòng số 1 và 46 ở tận cùng hai đầu thuyền, cả tàu chia làm 46 khu vực, họ đang ở khu 21, nằm ở khoảng giữa, còn cái nút đặc biệt màu hồng số 27 chắc là phòng điều khiển.
Trịnh Xá chần chừ một lúc rồi nói:
- Nếu các tên nút và vị trí không liên quan đến nhau thì sao? Nếu phòng số 27 không phải phòng điều khiển mà là phòng an ninh hay gì đó thì sao? Chỉ bằng như vậy mà em phán đoán vị trí của chúng ta có vũ đoán quá không?
Chiêm Lam hanh một tiếng nói:
- Vũ đoán thì đã sao? Còn hơn ở lại đây để Alien tìm thấy, lặp lại vụ Licker phá cửa lần trước, nhìn cửa bị phá mà không làm được gì. Dù phòng 27 không phải là phòng điều khiển mà là phòng an ninh thì cũng phải có vũ khí đúng không?
Trịnh Xá nhức hết cả đầu, đừng có trêu đàn bà, họ sẽ cằn nhằn suốt ngày, tràng giang đại hải khiến bạn chóng mặt hoa mắt, hắn vội vàng gật đầu:
- Đúng, rất tốt, không vấn đề, chúng ta nên ra thử xem, còn hơn là kẹt ở đây, anh hoàn toàn đồng ý.
Chiêm Lam liền cười hi hi nói:
- Ưm ưm, Trịnh Xá đúng là người đàn ông tốt, biết tiếp thu lời phụ nữ, phải bảo vệ em cẩn thận đấy nha, trông cậy cả vào anh đấy.
Trịnh Xá buộc ba ống sắt sau lưng, tay cầm một ống to, dài nhất, không nói gì, chỉ chờ Chiêm Lam mở khóa bèn hít một hơi thật sâu, xông ra ngoài...
- Đúng vậy, tôi suy luận rất chính xác, mỗi căn phòng quan trọng đều có số hiệu, chúng ta vừa đi qua phòng số 25, như vậy phòng điều khiển ở rất gần đây.
Sở Hiên từ một căn phòng bước ra, nói ngắn gọn với bốn người còn lại, mọi người đều cảnh giác nhìn bốn phía. Trương Kiệt nói:
- Tìm phòng điều khiển để làm gì, tôi cho rằng chúng ta nên đi tìm Trịnh Xá thì hơn, cậu ấy là sức chiến đầu quan trọng nhất của bọn ta.
Sở Hiên lanh lùng nói:
- Chưa nói đến việc họ còn sống hay không, muốn tìm được họ phải tìm được phòng điều khiển, chúng ta không quen thuộc địa hình, không biết Alien tập trung ở đâu, không biết vũ khí ở chỗ nào, ở đâu có thức ăn và nước uống, thậm chí...mọi người còn không biết nhà vệ sinh ở đâu? Vì thế chúng ta phải đến phòng điều khiển, tìm hiểu sơ đồ tàu, lúc đó mới có khả năng chiến đấu.
Trương Kiệt định nói gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng, Zero cắt ngang:
- Muốn làm gì thì nhanh lên, tôi có cảm giác cái gì đó đang tiến về hướng này, tuy còn xa nhưng cảm giác nguy hiểm rất rõ ràng.
Bá Vương cũng gật đầu nói bằng thứ tiếng TRung không sõi:
- Đúng thế, tôi dám chắc đó là Alien.
Sở Hiên nhíu mày nói:
- Ok, chúng ta đi bên trái, mọi người chạy nhanh, chúng ta phải tìm được phòng điều khiển, nếu tôi đoán không sai thì chỉ cần tìm được phòng điều khiển... chúng ta có cơ hội sống sót rất lớn.
Các đó không xa, Trịnh Xá và Chiêm Lam đang vừa cẩn thận vừa nhanh chóng hướng về cùng một nơi, chay không bao lâu, Chiêm Lam kêu lên:
- Chờ chút, để em vào xem đã, nếu có tình huống thì anh tự quyết định.
Nói xong không thèm nhìn Trịnh Xá, xông vào một căn phòng. Trịnh Xá cười khổ lẩm bẩm:
- Nói đến là dễ, tự phán đoán tình huống! Quyết định quái gì cũng chết mà... Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Nói thì nói vậy, hắn vẫn căng người lên cảnh giác bốn phía, tự nhiên hắn có cảm giác rất khó chịu, như có cái gì đó nguy hiểm đang đến gần khiến hắn hồi hộp.
Giây lát, Chiêm Lam trở lại, cười nói:
- Tuyệt quá, em suy luận không sai, đây là phòng số 23, lúc nãy chúng ta đã đi qua phòng 23, cứ theo hướng này sẽ đến phòng điều khiển..ý..sao mặt anh trắng bệch vậy, sợ à?
Trịnh Xá cười miễn cưỡng nói:
- Không hiểu sao tôi thấy rất lo, hay là chúng ta tìm nơi nào đó nấp chút đã...
Chiêm Lam lắc đầu nói:
- Không nên, chúng ta bị lạc khỏi mọi người rất nguy hiểm, huống hồ chúng ta cách phòng điều khiển không xa nữa, dù sao cũng phải tìm được phòng điều khiển....em biết là anh cảm thấy không khỏe, anh còn cố gắng thêm một chút được không?
Trịnh Xá cười khổ:
- Thế thì đi thôi, mà em cũng giỏi thật đấy, gan to lại còn kiên cường nữa, con gái bình thường gặp tình cảnh này thì sợ bẹp dí trên giường rồi.
Chiêm Lam quay đầu cười hi hi nói:
- Từ bé em đã rất kiên cường, hồi 12 tuổi bố mẹ em đều mất, họ đi mua bánh sinh nhật cho em, bị tai nạn, nếu không kiên cường làm sao sống đến giờ, vì vậy anh phải bảo vệ cẩn thận một người con gái tốt như em nha...
Phập một tiếng, Chiêm Lam đang đi đến góc đường, vừa quay đầu nói với Trịnh Xá thì một cái lưỡi đầy răng vụt ra, xuyên qua vai cô gái, lôi tuột nàng vào hành lang. Máu bắn tóe lên đầy mặt Trịnh Xá, bên tai hắn còn vẳng tiếng:" phải bảo vệ cẩn thận một người con gái tốt như em đó nha..."
- Khô..ô..ng!
Hai mắt Trịnh Xá đỏ ngầu, không biết vì phẫn nỗ hay máu của Chiêm Lam nhuộm đỏ, khi cô gáu vừa khuất sau goc tường, hắn đã xông đến, vì quá mạnh nên va vào bức tường đối diện. Lúc này phản xạ thần kinh gấp ba người thường cứu hắn, mọi thứ xung quanh bỗng chậm hẳn lại, mỗi động tác đều phai dùng hết sức, không khí, mặt đất, mọi thứ đều tạo thành sức kéo ngăn cản hành động của hắn, hắn chưa từng trải qua cảm giác này. Đến gần tường, không khí đặc quánh lại như nước, thậm chí hắn đạp lên không khí đến gần tường, lúc này hai chân hắn búng mạnh vào tường, toàn thân xoay lại. Hắn thấy một con Alien đang lôi Chiêm Lam, con này nhỏ hơn một chút nhưng cũng cao đến 2m, dài 3m, Chiêm Lam bị kéo đi sền sệt, vai bị vỡ nát, toàn thân đầy máu, đôi mắt tràn đầy tuyệt vọng và một tia quyến luyến kỳ lạ.
Trịnh Xá hiểu tia quyến luyến ấy là gì, đó là sự nuối tiếc cuộc sống và hy vọng tương lai, hắn chưa từng nhìn vào mắt chính mình nhưng hắn dám chắc vào những lúc nguy hiểm nhất, trong mắt hắn cũng có tia quyến luyến ấy. Trong mắt Trịnh Xá, Chiêm Lam đã biến thành Lý Tiêu Nghị, sắp bị xé nát thành từng mảnh vụn, hay chính hắn khi bị Alien bắt cũng sẽ có sự tuyệt vọng và quyến luyến trong đáy mắt. Vì thế hắn phải cứu nàng, dù thế nào cũng phải cho người con gái kiên cường ấy tiếp tục sống!
Aaaaa!
Trịnh Xá rống lên điên cuồng, vì mọi thứ trở nên châm chạp nên hắn nhìn rõ từng chi tiết của Alien, không khí đặc quánh khiến hắn đạp lên, vọt tới trước con Alien.
Tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt, trong mắt Chiêm Lam, Trịnh Xá đien cuồng lao đến tường, dùng một tốc độ kỳ quặc đạp mạnh vào tường thép thành một tiếng động lớn, tạo thành hai vế chân in hằn, sau đó biến thành một viên đạn bay khỏi tầm mắt nàng.
Lúc này Trịnh Xá đã lao đến cạnh Alien, hắn nhìn rõ cải cái miệng lòng thòng rãi rớt của Alien, cai lưỡi kinh tởm, khi ngang qua, cây gậy trong tay hắn cực kỳ chính xác chém xuống cái lưỡi đó, một tiếng động trầm muộn vang lên, Chiêm Lam ngã xuống sàn, cái lưỡi bị Trịnh Xá chém làm đôi, đoạn đứt phun phè phè thứ máu ăn mòn như acid. Alien rống lên.
Aaaaa!
Trịnh Xá cũng gầm lên, hắn điên cuồng, đôi mắt không còn lý trí mà chỉ còn một màu đỏ rực của máu, không biết là máu Chiêm Lam hay tự nó biến thành như thế. Hắn vừa chạm đất, cây côn thép quật mạnh vào lưng Alien, tiếng kim loại va đập lanh lảnh, cả cây côn cong veo, nhưng vỏ cứng của Alien đã toác ra, máu acid bắn tung tóe, cả hành lang đã bị ăn mòn lỗ chỗ.
Tốc độ của Alien cũng rất nhanh, dù bây giờ Trịnh Xá đã cảm thấy không khí quánh lại mà cũng chỉ nhanh ngang với Alien, khi móng vuốt đánh tới, hắn chỉ kịp giơ tay ra chặn, bị đánh bật vào tường, đầu đập đến tóe máu.
Trịnh Xá lúc này hoàn toàn liều mạng, hắn không có lớp vỏ cứng như Alien, vừa nãy đỡ đòn khiến tay hắn đã xuất hiện vài cãi lỗ đẫm máu. Sức mạnh của Alien cũng thật khủng khiếp, đầu hắn va vào sàn đau điếng, nếu không phải vào giây phút quan trọng, hắn cắn chặt vào lưỡi thì giờ hắn đã ngất đi rồi.
Hắn thậm chí không định ngồi dậy, thuận tay rút ra một cây gậy thép, quật mạnh vào hai chân Alien, do có sức bạo phá của nội lực nên quật gục con Alien lớn bằng hai ba người xuống sàn, tuy thế Alien vẫn kịp dùng đuôi cắm ngập vào đùi hắn, quả là một sinh vật sinh ra để chiến đấu, bản năng sát lục thật mạnh mẽ.
Trong đầu Trịnh Xá hoàn toàn trống rỗng, dường như hắn chỉ chiến đấu bằng bản năng, hàng loạt các bản năng liên quan đến chiến đấu xuất hiện trong đầu hắn. Chỉ thấy hắn lăn qua một bên, cái đuôi Alien tuột ra, hai chân hắn bật mạnh, toàn thân bay lên, cây gậy thép cắm ngập vào miệng Alien. Hắn buông cây gậy đó ra, lại rút ra một cây khác, điên cuồng đâm vào đầu Alien, tùng dòng máu ăn mòn như acid bắn ra tung tóe trên người hắn, tình trạng điên cuồng như muốn xé xác con Alien thành từng mảnh. Cũng may Chiêm Lam còn tỉnh táo, không quản vết thương nặng trên người, lao vào đẩy bật hắn qua một bên, cải hai lăn đi mấy mét mới khiến hắn tỉnh lại.
Thân thể hắn như bị lửa đốt, vừa nóng vừa đau, hắn vội xé quần áo, dùng tay gạt bỏ máu Alien trên người, từng mảng dung dịch bị gạt rơi xuống ăn mòn sàn nhà như những tảng băng gặp nóng. Tuy vậy trên người hắn lại không bị ăn mòn toét ra mà chỉ có từng mảng cháy đen, điều ấy khiến Chiêm Lam vô cùng kinh ngạc. Chiêm Lam vừa dùng thuốc xịt cầm máu trên vai vừa nói:
- Cảm giác sống sót thật tốt, cảm ơn anh...Nhưng sao anh lại không sao nhỉ, máu Alien là acid mạnh, chỉ cần dính vào là ăn mòn đến xương liền.
Lúc này đầu óc Trịnh Xá vẫn trống rỗng, từ nãy hắn chiến đấu bằng bản năng, mọi việc lúc nãy phảng phất như một cơn ác mộng, đặc biệt là khi cái đuôi Alien cắm vào đùi, trong người hắn như có gì đó mở ra.
- Có lẽ là du tế bào hoạt lực cao, mà đâu phải không sao, mấy chỗ bị thiêu thành than rồi này.
Trịnh Xá cười khổ trả lời, hắn vừa định lấy thuốc trong nhẫn ra cầm máu thì bỗng một cơn đau tê liệt trào ra từ trong nội tạng, lan vào xương tủy rồi ra toàn thân khiến hắn co quắp lại vì đau. Cơn đau giằng xé khiến hắn sống dở chết dở, vô cùng khó chịu, từ từ hai mắt hắn hoa lên toàn thân mềm nhũn ra.
" các người thử tưởng tượng xem, loài khỉ phát huy cực hạn thì thành người, còn loài người vượt qua cực hạn thì sẽ ra sao?.... Cần có một loại vật chất như là nội tiết tố, chỉ do cơ thể tự hình thành...quan trọng nhất là nó kịch độc...cơ nhân tỏa.."
Trịnh Xá nhớ lại những lời Sở Hiên nói về cơ nhân tỏa, hắn không biết mình có phải vừa vô ý mở cơ nhân tỏa không, nhưng lúc này cơn đau đã tê liệt hắn, phổi co bóp, hít thở không nổi, chỉ há hốc miệng ra, máu không ngừng ứa ra trong miệng, nội tạng co thắt liên tục.
Chiêm Lam phản ứng kịp thời, nàng ôm chặp lấy hắn, không ngừng dùng miệng thổi khí vào họng hắn, liên tục khoảng mười mấy giây, Trịnh Xá cuối cùng an tĩnh lại, nội tạng dần ngừng co thắt, phổi cũng giãn ra khiến hắn có thể thở được. Chiêm Lam vẫn không hay biết, không ngừng hô hấp nhân tạo, vừa làm vừa lảm nhảm:
- Đừng chết, đừng bỏ lại em một mình lần nữa, cùng em nhất tề tiếp tục sống đi!
Vì đã từng có người bên cạnh mất đi, vì thế cô ấy mới sợ mất đi như vậy chăng? Trịnh Xá dường như có thể hiểu được suy nghĩ của Chiêm Lam, họ hầu như là cùng một loại người, sau khi mất đi những thứ cực kỳ quan trọng trong quá khứ, tự thề rằng sẽ không mất đi lần nữa, vì thế mới cố chấp với tính mạng, vì thế mới giúp đỡ cùng một dạng người là hắn.
- Anh đỡ nhiều rồi...
Lúc này trong đầu Trịnh Xá hiện ra khuôn mặt của một người con gái khác, hắn đẩy Chiêm Lam ra, tuy thân thể vẫn còn mềm nhũn vô lực nhưng cái đẩy vô cùng kiên quyết. Chiêm Lam đang khóc một cách thê thảm, bị đẩy ra nên ngẩn người một lúc, sau đó cười không tự nhiên nói:
- Anh không sao rồi à? Lúc nãy anh làm em sợ chết đi được, người như bị động kinh, không ngừng ứa máu ra, hình dạng rất đáng sợ...
Trịnh Xá toàn thâm mềm nhũn, tuy nhiên so với cơn đau chết đi sống lại vừa rồi, hiện tại hắn cảm thấy mình đang ở thiên đường, hắn cười khổ nói:
- Cảm ơn em lúc nãy...giúp anh hô hấp, nếu không chắc anh đã ngạt thở ngất đi, trong tình huống vừa rồi mà ngất chắc là giờ thành xác chết rồi.
Chiêm Lam cũng đã khôi phục bình thường, nàng cười hi hi nói:
- Em phải cảm ơn anh mới đúng, nếu không phải anh cứu em, lúc nãy kết quả ra sao thì thật đáng sợ. Mà lúc nãy anh sao vậy, bệnh cũ gì à?
Trịnh Xá lúc lắc đầu, hắn không biết làm sao hình dung cảm giác vừa rồi, trong thân thể hắn như có gì đó bị mở ra, những bản năng chiến đấu đơn thuần, sức không chế đến từng milimet, từng phần sức mạnh dều được phát huy đến cực hạn, bản năng chiến đấu không chút thương hại hay sợ hãi...
Tất nhiên có thể giả thích rằng đó là mở cơ nhân tỏa, như Sở Hiên nói, là dạng tiến hóa của con người, trong tình trạng nào cũng sống tiếp. Còn sự đau đớn là do tác dụng phụ của chất đã mở cơ nhân tỏa nên mới khủng khiếp như vậy. Cơn đau đến nhanh, đi nhanh, nhưng đồng thời cảm giác mở cơ nhân tỏa cũng mất đi cùng với lực khí trở lại. Có lẽ do tế bào hoạt lực và miễn dịch lực cao đã cứu hắn, đồng thời phân giả vật chất đó, ngăn nó tiếp tục mở cơ nhân tỏa. Trịnh Xá nghĩ bụng, nếu hắn có thể duy trì tình trang mở cơ nhân tỏa thì Alien không phải đáng sợ lắm, có thể chiến thắng.
Chiêm Lam thấy Trịnh Xá không trả lời, nàng cười hi hi nói:
- Anh giết một con Alien, được thưởng những gì, đừng nói là không được gì nhé.
Trịnh Xá đã khôi phục rất nhiều, hắn giơ đồng hồ lên xem, quả nhiên trên đó ghi số Alien giết được 1, điểm thưởng 500. Có lẽ lúc nãy đã vang lên tiếng thông báo, nhưng hắn đang điên cuồng trong cơn chém giết nên không nghe thấy.
Hắn cố nén niềm vui nói:
- Được thưởng 500 điểm, tuyệt quá, bằng một nửa số điểm thưởng cơ bản rồi.
Chiêm Lam cũng cười tươi tắn, dường như 500 điểm đó cũng là của nàng, nói:
- 500 điểm một con, không chừng anh sẽ còn giết được vài con, đến hết phim có được mấy nghìn điểm, anh nói là em cứu anh phải không, đến lúc ấy nhớ mua quà cho người ta đấy.
Trịnh Xá nhìn đôi môi đỏ hòng của nàng, bỗng nói:
- Vậy thì tặng em loại son tốt nhất nhé, môi lúc ấy chắc sẽ rất đẹp...
Mặt Chiêm Lam lập tức đỏ hồng, nàng lườm hắn, người đàn ông lập tức nhận ra chỗ không đúng trong lời nói, vội hắng giọng nói:
- Chúng ta rời khỏi đây thôi, mùi máu Alien nồng quá, thật không biết là còn con nào khác quanh đây không, anh đã khôi phục nhiều rồi, chúng ta đi theo hướng em nói đi.
Chiêm Lam gật đầu, nhưng trên má nàng vẫn còn hồng hồng, cúi đầu nói nhỏ:
- Anh không sao chứ...lúc nãy thấy đùi và trên đầu chảy nhiều máu lắm.
Trịnh Xá cũng đã chú ý, những vết thương của hắn chảy một ít máu là tự động khép miệng, khả năng khôi phục thật thần kỳ, có lẽ là tác dụng của huyết thống ma cà rồng, công hiệu rất rõ ràng.
Hắn hoạt động chân tay một lúc rồi nói:
- Không sao, anh đã khôi phục thể lực rất nhiều, vả lại anh có cảm giác nguy hiểm đang đến gần, chúng ta đi nhanh đi.
Lần này Chiêm Lam không dám coi thường dự cảm của Trịnh Xá, nàng vội hướng về phía dự định tiến lên. Hai người đi qua vài cái hành lang thì xuất hiện một cánh cửa lớn, Chiêm Lam định tiến vào thì Trịnh Xá giữ nàng lại nói:
- Phản xạ thần kinh của em quá yếu, để anh đi trước.
Trịnh Xá xông vào, căn phòng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có các loại thức ăn đóng gói nghiêm chỉnh xếp khắp nơi, đây là nhà bếp. Hai người đều nhìn thấy nỗi vui mừng trong mắt nhau. Đột nhiên thiết bị liên lạc trên tường réo ầm lên, khiến hai người chút nữa giật mình ngã lăn ra. Trịnh Xá phản ứng nhanh nhất, hắn lao đến bên thiết bị ấn vào cái nút đang nhập nháy đèn xanh, giọng Sở Hiên vang lê:
- Trước cửa phòng 22 chúng tôi thấy một xác Alien, có phải là các bạn giết không? Các bạn đã tìm được kho vũ khí rồi à?
Trịnh Xá thở dài:
- Tình hình cụ thể nói sau, mà sao mọi người biết chúng tôi ở đây, các bạn đang ở đâu vậy?
Sở Hiên đáp:
- Mỗi phòng quan trọng đều có đánh số, chúng tôi đang ở phòng số 27, là phòng điều khiển, ở đây có hệ thống giám sát các hành lang, nếu các bạn không vào phòng thì chúng tôi cũng không liên lạc được. Vị trí của các bạn theo ghi chép là nhà bếp, hãy mang theo số lượng lớn nhất có thể thực phẩm và nước mà không ảnh hưởng đến tốc độ, sau đó tiến về phía phòng 27. Tiếp theo là liên quan đên sống chết của các bạn, tôi nói ngắn gọn, phía sau các bạn có ba con Alien đang bám theo, khoảng cách chừng 10 căn phòng, theo tốc độ của chúng thì sau 2 phút rưỡi sẽ đuổi kịp các bạn, không biết vì sao chúng lại bám chặt các bạn.
Mùi, mùi máu Alien, Trịnh Xá lập tức hiểu ngay nguyên nhân. Giọng Sở Hiên tiếp tục:
- Chúng tôi giành cho các bạn 2 phút, hướng như sau: thẳng, thẳng, thẳng, trái, thẳng, trái, thẳng, trái. Tôi nhắc laụi một lần nữa: thẳng, thẳng, thẳng, trái, thẳng, trái,thẳng, trái! Đó là đường đến phòng điều khiển, các bạn có 1 phút lấy lương thực, trong 2 phút đạt đến đích, đến 2'45" tôi sẽ hạ tường cách ly của gian phòng phía trước phòng điều khiển, nếu các bạn chưa đến thì xin lỗi, chúng tôi sẽ phải bỏ rơi các bạn vì ở đây có 5 người. Thời gian...bắt đầu tính!
Trịnh Xá hít một hơi, hắn vận nội lực vào nhẫn, điên cuồng vơ vét nhà bếp, đặc biệt là từng thùng nước ngọt, 1,5 mét khối thất ra chứa được rất nhiều thứ, đặc biệt là có hình dạng khối vuông như thế. 30 giây sau, hắn bế Chiêm Lam lao ra ngoài. Hắn gào lên:
- Anh chạy hết sức, em chỉ hướng cho anh, lúc nào rẽ, lúc nào thẳng! Rõ chưa?
Chiêm Lam ngoan ngoãn gật đầu, nagf chăm chú nhìn đường, miệng lẩm bẩn:
- Chạy tiếp, chạy tiếp, ngã tư đầu tiên thẳng...thứ hai thẳng...thứ ba cũng thẳng...lần này rẽ trái..
Trịnh Xá chạy như điên về phía trước, cảm giác không khí đặc quánh dần trở lại, cảm giác nguy hiểm càng lúc càng gần, so với con Alien nhỏ kia thì Alien đã trưởng thành có tốc độ thật khủng khiếp, nhanh hơn cả hắn.
- Trái! Bên trái!
Trịnh Xá bật chân vào tường, như một viên đạn rẽ trái, lao vào hành lang, khi hắn quay mình đã nhìn thấy cái bóng đen to lớn của Alien, tốc độ không thua gì hắn bật tường, thâm chí nhanh hơn, Trịnh Xá không suy nghĩ gì nữa, chỉ biết lao về phía trước, cái chết đang phà hơi thở vào gáy. Nhìn thấy rồi, đã thấy cánh cửa thép đang từ từ hạ xuống, nhưng ngay lúc này hắn thấy đau sau lưng, con Alien chỉ còn cách 1 m, đầu lưỡi đã chạm vào da hắn dù mỗi bước lúc này hắn vượt qua mấy mét.
- Không, tôi không muốn chết, dù thế nào cũng phải sống!
Trịnh Xá gầm lên, hắn bỗng bật lên, Alien chỉ còn cách hắn vài mi li mét, cái lưỡi đang thu về, khi nào phóng ra thì đầu hắn sẽ vỡ nát. Trịnh Xá vừa nhảy lên vừa phóng hai chân về phía thân hình Alien, toàn thân nội lực dồn xuống chân, mượn tốc độ của Alien và sức bùng phát của nội lực, bắn về phía cánh cửa đang khép lại hơn nửa, cuối cùng lọt qua khoảng không cuối cùng. ba con Alien đều va mạnh vào cửa, mạnh đến nỗi cả phi thuyền dường như rung chuyển. Trịnh Xá lần này đã kiệt lực, đến động ngón tay cũng không làm được nữa.
-Phải sống! Dù thế nào cũng phải sống!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook