Doãn Y Nhi đi đến gần cửa sổ nhà tắm, cô nhón chân bắt lấy con bướm đang vùng vẫy đập cánh tìm chỗ ra.

Doãn Y Nhi nhìn con bướm với đôi cánh bị sứt mẻ do đập mạnh vào thành cửa sổ rồi lại sờ lên vết thương trên đầu mình, cười nhạt:
- Đều đáng thương như nhau nhỉ…
Rồi Doãn Y Nhi nhón người đưa tay ra cửa sổ để giúp con bướm bay ra ngoài.

Doãn Y Nhi nhìn con bướm nhẹ nhàng bay dưới nắng, tuy đôi cánh đã không còn nguyên vẹn nhưng lại rất tự do.

Cứ một mình vùng vẫy chỉ khiến bản thân thương tổn, nên Doãn Y Nhi đã suy nghĩ:
- Đúng vậy! Mình cần ai đó giúp đỡ.

Một ai đó lớn mạnh hơn nhà họ Hạ…Ai nhỉ? Ai mới được đây…?
Rồi một cái tên bỗng xuất hiện trong đầu Doãn Y Nhi.

Cô mỉm cười, ánh mắt đã có thần sắc hơn:
- Đúng rồi nhỉ! Mình đã hứa với người đó rồi mà…nên là…phải đi gặp thôi…
...****************...
Doãn Y Nhi bước ra từ nhà tắm thì thấy Hạ Cường đang ngồi trên ghế đợi cô.

Doãn Y Nhi phớt lờ sự hiện diện của anh.

Cô đi đến chỗ bàn trang điểm, mở các ngăn tủ tìm kiếm thứ gì đó.

Hạ Cường không nhịn được liền lên tiếng:
- Em đang tìm cái gì vậy?
- Máy sấy.
Doãn Y Nhi vừa lục lọi vừa đáp một cách bình thản.

Hạ Cường nhìn mái tóc ướt vẫn đang nhỏ nước của Doãn Y Nhi, nói:
- Đừng tìm nữa! Đã lâu rồi em không sử dụng phòng nên các đồ vật đã chuyển vào kho hết rồi.

Ở đây đợi đi.


Anh sẽ đi lấy.
Nói rồi Hạ Cường đứng lên đi.

Vài phút trôi qua, Hạ Cường quay lại, trên tay cầm một chiếc máy sấy mới.
- Ngồi xuống đi! Anh sẽ sấy tóc cho em.
Doãn Y Nhi không đáp, đứng bất động nhìn Hạ Cường.

Nhìn ánh mắt của Doãn Y Nhi, Hạ Cường cũng hiểu rõ cô đang muốn gì.

Anh lén thở dài, đưa máy sấy cho Doãn Y Nhi:
- Vậy em tự sấy đi.
Doãn Y Nhi cầm lấy máy sấy, ngồi vào bàn và bắt đầu sấy khô tóc.

Hạ Cường ngồi lại vào chỗ cũ, an tĩnh nhìn Doãn Y Nhi sấy tóc.
Vài phút trôi qua trong im lặng, Hạ Cường lên tiếng:
- Tiểu Ý! Em có muốn ăn gì không? Lúc nãy em đã không ăn cháo rồi.
- Tôi muốn ăn mấy món mà dì Hoa hay nấu.
Doãn Y Nhi tắt máy sấy, quay lại nhìn Hạ Cường, đáp.

Hạ Cường kinh ngạc đến bật dậy:
- Hả?? Em nói sao?
- Sao vậy? Không được hả?
Hạ Cường bỗng trở nên lúng túng:
- À...à không! Anh sẽ xuống bảo dì Hoa nấu ngay.

Em cứ từ từ sấy tóc đi.

Khi nào xong anh sẽ gọi.
Rồi Hạ Cường vui vẻ chạy ra khỏi phòng.

Doãn Y Nhi nhìn theo, ánh mắt có chút xót xa.

Hình ảnh vừa rồi của Hạ Cường chính là hình ảnh mà trước đây anh dùng để đối đãi với Doãn Y Nhi.

Đó mới chính là Hạ Cường mà Doãn Y Nhi biết.

Nhưng giờ đây, có lẽ nó chỉ xuất hiện ở vài khoảnh khắc mà thôi...
...****************...
Doãn Y Nhi ngồi vào bàn ăn.

Trên bàn đầy ắp những món ăn vẫn còn toả khói.

Dì Hoa đem ra thêm một món nữa, đặt xuống bàn rồi nói với Doãn Y Nhi:
- Tiểu thư Như Ý ăn nhiều vào nhé! Nếu tiểu thư muốn ăn thêm món gì thì cứ gọi cho tôi.
Doãn Y Nhi gật đầu, mỉm cười:
- Cảm ơn dì Hoa! Tôi sẽ ăn thật ngon miệng.
Hạ Cường nhìn thấy Doãn Y Nhi đã không còn ý muốn chống đối, trong lòng anh vô cùng vui mừng.
- Đồ ăn vừa miệng em chứ?
Doãn Y Nhi vừa ăn vừa gật đầu:
- Ừm! Ngon lắm!
Rồi cô gắp món mà Hạ Cường thích vào chén của anh, nói:
- Anh cũng ăn đi.
Hạ Cường thấy Doãn Y Nhi vẫn còn nhớ anh thích ăn gì liền không giấu nổi niềm vui, mỉm cười nói:
- Ừm! Cảm ơn em!
Cả hai cùng ngồi ăn cơm trông rất vui vẻ.

Tưởng chừng như chuyện cả hai luôn nhìn nhau bằng ánh mắt chán ghét không hề tồn tại.


Bây giờ, chỉ có hình ảnh Tiểu Ý và anh trai của cô ấy đang quay quần bên bữa cơm.
...****************...
Doãn Y Nhi xuất hiện, trên người mặc một chiếc đầm dài ngang gối, bên ngoài khoác một chiếc áo len mỏng.

Doãn Y Nhi quấn quanh cổ một chiếc khăn voan, bên dưới đi giày và mang tất cao cổ.

Trông cô khá kín đáo so với thời tiết hiện tại của Bắc Kinh.

Trời đã bắt đầu cuối thu nhưng không khí chỉ mát mẻ chứ không lạnh.

Trang phục của Doãn Y Nhi khiến Ngụy Quân Châu nghĩ rằng sức khỏe cô không tốt, liền nói với nhân viên nữ:
- Lấy cho tôi một tách cà phê và một ly trà gừng.
- Vâng ạ!
Sau khi nữ nhân viên rời đi, Ngụy Quân Châu nhìn Doãn Y Nhi, tay chỉ về phía ghế salon, nói:
- Mời cô ngồi!
Doãn Y Nhi ngồi xuống một cách thận trọng.

Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng việc đối mặt với Ngụy Quân Châu như này vẫn khiến cô có chút căng thẳng.

Ngụy Quân Châu ngồi đối diện với Doãn Y Nhi, nói:
- Cô xuất hiện như vậy là đã giải quyết xong vấn đề mà cô nói rồi đúng không?
Doãn Y Nhi cúi đầu, im lặng.
- Sao vậy? Sao cô không trả lời?
Doãn Y Nhi nói nhỏ:
- Chuyện đó...chuyện mà tôi nói tới...đang chuyển biến theo hướng tệ đi...
Ngụy Quân Châu nhíu mày:
- Nói rõ hơn đi.
Doãn Y Nhi có phần lo lắng, ánh mắt có chút sợ sệt:
- Có một người...mà tôi luôn muốn chạy trốn...nhưng làm cách nào...cũng không thể thoát khỏi anh ta...Vậy nên...Ngụy Tổng, anh có thể giúp tôi được không?
Hình ảnh Doãn Y Nhi bây giờ giống như khi cô ở trong chiếc lồng kính lớn tại đêm tiệc đấu giá lúc đó, ánh mắt tuyệt vọng mong cầu Ngụy Quân Châu hãy cứu lấy cô.
Ngụy Quân Châu vẫn giữ ánh mắt thản nhiên, dáng vẻ lạnh lùng không chút lung lay.

Chỉ nhìn thôi cũng đã thấy Doãn Y Nhi đang cố lợi dụng anh.

Người trong giới kinh doanh đã lăn lộn khắp nơi như Ngụy Quân Châu sao có thể dễ dàng để bản thân phải rơi vào thế bất lợi như vậy.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Nhân viên nữ bước vào, đặt cà phê và trà gừng xuống bàn rồi cúi chào, rời đi.
Ngụy Quân Châu đẩy ly trà về phía Doãn Y Nhi:
- Hình như cô không được khoẻ nên tôi đã chuẩn bị trà gừng.


Cô uống đi!
Doãn Y Nhi có vẻ ngạc nhiên.

Nhận ra điều đó, Ngụy Quân Châu liền hỏi:
- Sao vậy? Cô không thích trà gừng hả?
Doãn Y Nhi lắc đầu:
- Không phải! Cảm ơn anh đã lo lắng.
Rồi Doãn Y Nhi cầm ly trà lên, uống một ngụm nhỏ.

Lúc đặt ly trà xuống lại bàn, Doãn Y Nhi hơi cúi người làm rơi khăn choàng xuống đất.

Cô hốt hoảng nhặt lại khăn rồi choàng lên cổ.

Dù vậy, Ngụy Quân Châu đã nhanh mắt nhìn thấy vết hằn trên cổ cô.
Ngụy Quân Châu đanh mặt, trong anh dấy lên cảm giác nghi hoặc.

Anh nhìn xuống đôi chân đang mang tất cao kĩ lưỡng của Doãn Y Nhi, nói:
- Chân của cô...cũng như vậy sao?
Doãn Y Nhi không hiểu ý của Ngụy Quân Châu, hỏi lại:
- Ý anh là sao?
Ngụy Quân Châu không trả lời mà đứng lên đi đến chỗ Doãn Y Nhi.

Ngụy Quân Châu ngồi xuống, nắm lấy cổ chân của Doãn Y Nhi khiến cô giật mình rụt chân lại.

Ngụy Quân Châu ngẩng đầu nhìn Doãn Y Nhi, nói với giọng trầm ấm:
- Xin lỗi vì đã làm cô giật mình! Tôi chỉ muốn kiểm tra một chút thôi.
Nghe Ngụy Quân Châu nói vậy, Doãn Y Nhi đã cúi người kéo tất xuống, để lộ ra vết sưng đỏ do bị dây xích quấn quanh.
Ngụy Quân Châu nhìn vết thương trên cổ chân của Doãn Y Nhi, trong lòng cảm thấy bức rứt khó tả.

Anh nhìn Doãn Y Nhi, định hỏi gì đó thì tình cờ phát hiện vết thương mà Doãn Y Nhi đã cố che sau mái tóc.
Ngụy Quân Châu nhẹ nhàng vén mái tóc của Doãn Y Nhi, vết thương trên trán hiện ra một cách rõ ràng.
- Nói đi! Cô muốn tôi giúp cô như thế nào?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương