Vô Hạn Chi Tuyệt Địa Âu Hoàng
-
49: Trận Chiến Vương Giả 12
Vì sao thời điểm sắp tiếp cận Hạ Thụy Trạch quỷ dơi lại mất kiểm soát, vì sao sẽ ngoan ngoãn để Hạ Thụy Trạch khống chế, đây đều không phải điều đạo diễn quan tâm, hắn chỉ để ý một chuyện, chính là Hạ Thụy Trạch cần phải chết! Hơn nữa còn phải chết một cách thê thảm nhất!
"Hahaha, giấu cũng đủ sâu a, thiếu chút nữa đã bị qua mặt, nếu đã dám gây chuyện ngay dưới mí mắt ta, ta nhất định sẽ khiến ngươi biết cái gì gọi là sợ hãi!"
Nhìn Hạ Thụy Trạch vẫn đang dẫn đầu bỏ xa về mặt nhân khí, đạo diễn cũng không chuẩn bị lập tức đụng tới cậu, con rệp này hành động đủ kín đáo, phần lớn khán giả vẫn chưa ý thức được dị thường của cậu, còn đang không ngừng đánh ra khen thưởng tỏ vẻ yêu thích Hạ Thụy Trạch, vậy nên đạo diễn muốn để cậu sống thêm một lát.
Đạo diễn muốn vắt kiệt toàn bộ giá trị của Hạ Thụy Trạch, sau đó thời điểm cậu tưởng chừng như bản thân đã chiến thắng, rốt cuộc có thể rời khỏi đây, lại hung hăng đả kích cậu một phen, khiến cậu đến chết cũng không thể quên!
Hạ Thụy Trạch cũng không biết bản thân đã bị đạo diễn theo dõi, bất quá đối với chuyện này cậu sớm có chuẩn bị, thậm chí còn cho rằng bản thân đã bại lộ từ cửa thứ 3.
Trước đó bắt được quỷ dơi để cậu biết được mùi hương trên đèn pha của mình không bị bôi quá nặng, thậm chí là rất rất nhẹ, như vậy ngược lại khiến Hạ Thụy Trạch hoài nghi mình còn chưa bị lộ thân phận thí luyện giả.
Hiện tại còn chưa đến trận chung kết, Hạ Thụy Trạch không phải không muốn tiếp tục che giấu, mà là quỷ dơi quá quan trọng, cậu nhất định phải bắt được, cho dù bị người phía sau màn theo dõi cũng đáng.
Cũng may sự hy sinh của cậu nhận được hồi báo phong phú, thành công thu phục một con quỷ dơi vào tay.
Sau đó Hạ Thụy Trạch dứt khoát đóng lại vòng phòng hộ, đi cuối cùng đội ngũ, thoải mái để mình lộ ra ngoài, hấp dẫn hai con quỷ dơi còn lại.
Mặt khác, các tuyển thủ sau một thời gian đếm số không phát hiện thêm người biến mất liền dần thả lỏng cảnh giác, thỉnh thoảng sẽ cố ý quan sát tình huống của Hạ Thụy Trạch đi cuối cùng, vì vậy thẳng đến khi con quỷ dơi thứ hai bị hấp dẫn đến đây, không một tuyển thủ nào phát hiện dị thường của cậu.
Con quỷ dơi thứ 2 đột nhiên xuất hiện trong phạm vi quan sát của Hạ Thụy Trạch, mà con quỷ dơi thứ nhất cũng đồng thời nhắm về phía cậu.
Nhưng nằm ngoài dự liệu của quỷ dơi chính là, đồng loại cũng không phải đến để tranh đoạt con mồi với nó, ngược lại, tên kia trực tiếp húc mạnh vào nó, vì vậy hai con quỷ dơi ở ngay trước mặt Hạ Thụy Trạch đâm sầm vào nhau, sau đó đồng thời quay cuồng rơi xuống dưới.
Quỷ dơi thứ hai hoàn toàn ngốc luôn, thời điểm bị Hạ Thụy Trạch túm lấy cánh, đôi mắt đỏ như máu của nó hoàn toàn không nhìn Hạ Thụy Trạch mà thẳng tắp nhìn về phía quỷ dơi thứ nhất.
Thân là đồng loại, ngày thường dù đánh nhau tranh giành địa bàn xảy ra mâu thuẫn, nhưng đến thời khắc mấu chốt, đối phương vậy mà lại giúp nhân loại công kích nó? Quả nhiên là gián điệp! Không thể tha thứ!
Hành động của quỷ dơi thứ nhất hoàn toàn dựa theo chỉ thị của Hạ Thụy Trạch, sau khi đụng xong nó cũng có chút váng, nó trước giờ chưa từng thử qua phương thức chiến đấu thô bạo như vậy, dứt khoát không chịu bay đi nữa, treo ngược trên khôi giáp của Hạ Thụy Trạch nghỉ ngơi.
Con quỷ dơi vừa bắt được vẫn luôn có ý đồ công kích Hạ Thụy Trạch, sau đó bị Hạ Thụy Trạch dứt khoát xử lý.
Không còn cách nào, cậu đã thi triển năm lần kỹ năng mị hoặc sinh vật nhưng tiểu gia hỏa này kiên quyết không chịu tiếp thu, mà tinh thần lực tiêu hao quá nhiều khiến Hạ Thụy Trạch đầu váng mắt hoa, liền dứt khoát xử lý nó xem thử có tuôn ra được bảo rương hay không.
Kỹ năng mị hoặc sinh vật của cậu ở thời điểm hiện tại nhiều nhất chỉ có thể đồng thời khống chế ba sinh vật trí lực thấp, lúc này đã khống chế một con hướng trùng cùng một con quỷ dơi, khả năng cùng lúc khống chế con thứ ba có độ khó quá lớn.
Khiến Hạ Thụy Trạch kinh hỷ chính là, giết chết quỷ dơi thật sự xuất hiện bảo rương!
Hạ Thụy Trạch hai mắt phát sáng, vui vẻ đến thiếu chút nhịn không được cười ra tiếng, may mà kịp thời ý thức được hiện tại chưa phải thời điểm đắc ý, vội vàng thu liễm cảm xúc.
Dựa theo đặc điểm nhiệm vụ của thế giới này, giết chết thứ gì sẽ tuôn ra thứ đó, quả nhiên xuất hiện trong không gian hệ thống là một con [Quỷ dơi], có độ trung thành 100%, tâm ý tương thông với người sử dụng, quan trọng nhất là không cần dùng đến kỹ năng mị hoặc sinh vật.
Hạ Thụy Trạch cao hứng, yêu thương sờ sờ con quỷ dơi treo bên hông, để cảm tạ tiểu gia hỏa tận tâm tận lực, cậu liền lấy ra dược thủy khôi phục đút cho nó uống.
Quả nhiên vật phẩm nhận được từ Chủ Thần là tinh phẩm.
Lực hấp dẫn của dược thủy khôi phục đối với quỷ dơi không nhỏ, tiểu gia hỏa vừa uống một ngụm liền mê đắm, dứt khoát túm chặt khôi giáp từng bước bò lên trên vai cậu, chủ động dùng đầu nhỏ lông xù cọ cọ mũ giáp của Hạ Thụy Trạch, còn nhấc lên một bên cánh vô lực quơ quơ, tựa hồ muốn nói cánh nó bị thương, cần thêm dược thủy khôi phục mới khỏe được.
Hạ Thụy Trạch buồn cười, cũng may dược thủy khôi phục cậu còn không ít, dứt khoát lấy ra thêm một bình cho nó uống, quỷ dơi tựa hồ vô cùng hưởng thụ, sau khi uống xong phảng phất như người say rượu, lắc lư hai cái, cuối cùng dùng cánh bao lấy toàn thân ngã thẳng trên vai Hạ Thụy Trạch, móng vuốt nhỏ trực tiếp móc lấy khôi giáp, căn bản không sợ rơi xuống.
Thu phục một con quỷ dơi, lại nhận được một con quỷ dơi từ hệ thống, Hạ Thụy Trạch cảm thấy mình thu hoạch được không ít.
Vì vậy, lúc khán giả càng xem càng không hiểu cậu đang làm gì, Hạ Thụy Trạch đã dùng lực nhảy qua các tảng đá, linh hoạt tựa như đi trên đất bằng, tốc độ vượt xa những tuyển thủ khác.
Lúc này thân ảnh Hạ Thụy Trạch xuất hiện trong phạm vi đèn chiếu của những người khác, mọi người đều thấy được rõ ràng, cậu thế nhưng không mở vòng phòng hộ?
"Hạ, hộp năng lượng của cậu không đủ sao? Ở chỗ tôi còn mấy cái có thể đưa cho cậu trước một cái."
Seymour thấy vậy liền lấy ra mấy hộp năng lượng của vị tuyển thủ bị đào thải trước đó, chủ động đề nghị.
"Vậy không công bằng..."
Cloris ngữ khí bất mãn, chuyện Hạ Thụy Trạch dùng hết hộp năng lượng hắn cao hứng còn không kịp, sao có thể nguyện ý chia sẻ cho cậu.
Cloris từ cửa ải thứ hai đã nhìn Hạ Thụy Trạch không vừa mắt, sau biểu hiện của cậu càng lúc càng ưu tú, đoạt hết nổi bật, mà hắn ngược lại bị mọi người bỏ qua.
Hắn không cảm thấy năng lực của mình không đủ, lại ghen ghét với Hạ Thụy Trạch nên nơi chốn đều muốn ngáng chân một chút.
"Không cần, tôi đã tìm ra biện pháp qua cửa, ai nguyện ý đi theo chỉ cần đưa cho tôi một hộp năng lượng làm thù lao là được."
Hạ Thụy Trạch bình tĩnh trả lời.
"Thật hay giả? Biện pháp gì?"
"Vậy chúng ta có cần mở vòng phòng hộ nữa không? Hộp năng lượng thật sự không còn nhiều a."
"Hạ thần cậu năm chắc bao nhiêu?"
.......
Hạ Thụy Trạch vừa dứt lời, các tuyển thủ liền kích động hỏi ra tiếng, thậm chí có tuyển thủ nóng vội đã bắt đầu lấy hộp năng lượng từ trong không gian ra.
Cũng bởi vì hình tượng đáng tin cậy của Hạ Thụy Trạch đã khắc sâu trong lòng mọi người, cửa thứ tư hoàn toàn dựa vào cậu mang mọi người qua cửa, cho nên hiện tại nghe cậu nói có biện pháp, trong lòng ai nấy đều tin ba phần, chỉ là theo bản năng hỏi thêm một câu để chắc chắn.
"Đi theo tôi thì không cần mở vòng phòng hộ, vậy nên, muốn theo không?"
Lúc này không ít tuyển thủ đã không còn chút do dự, lập tức giao hộp năng lượng cho cậu.
Thấy động tác của bọn họ, Cloris lập tức khó thở, nhưng hắn không thể không thuận theo tình thế, chỉ có thể không cam lòng lấy ra một hộp năng lượng ném cho Hạ Thụy Trạch.
Giây tiếp theo, hộp năng lượng của Cloris bị Hạ Thụy Trạch ném ngược trở về trong lòng hắn, Cloris biểu tình kinh ngạc, chỉ thấy Hạ Thụy Trạch cong khóe môi, cười đến phi thường ôn hòa, lời nói ra lại khiến người phát điên: "Tôi từ chối mang theo anh."
"Cậu!"
Nhưng không chỉ mình Cloris kinh hoảng, bởi vì không chỉ một người bị Hạ Thụy Trạch cự tuyệt.
Tuyển thủ số 7 của Nam kịch trường sau khi bị trả lại hộp năng lượng, vẻ mặt âm trầm nhìn chằm chằm Hạ Thụy Trạch: "Vì sao?"
"Đạo bất đồng bất tương vi mưu."
(ý nói người không cùng quan điểm chí hướng thì không thể nói chuyện, thương lượng hay đàm đạo)
Hạ Thụy Trạch thuận miệng đáp, cũng không biết lời này qua tai đối phương sẽ có ý tứ gì, tóm lại, Hạ Thụy Trạch cự tuyệt mang theo những tuyển thủ đã đại khai sát giới ở cửa thứ ba.
Đám người Ivanov, Seymour được Hạ Thụy Trạch tiếp nhận hộp năng lượng không phải chưa từng giết người ở cửa thứ ba, nhưng hoàn toàn bất đồng với những kẻ lấy giết người làm thú vui kia.
Ngay cả bản thân Hạ Thụy Trạch, nếu ở cửa thứ ba gặp phải một đối thủ thực lực tương đương, mà đối phương còn muốn đẩy cậu vào chỗ chết, cậu khẳng định cũng sẽ không nương tay, Hạ Thụy Trạch hiểu rõ đạo lý trong đó.
Cuối cùng 13 tuyển thủ Hạ Thụy Trạch chỉ mang đi 7 người.
Seymour muốn đi cùng Hạ Thụy Trạch, trước khi đi lấy ra hộp năng lượng mình bảo quản chia làm hai phần:
"Hiện tại nhân số hai bên không khác biệt lắm, chúng tôi ăn thiệt chút chỉ lấy 2 hộp, còn lại 2 hộp giao cho các người tự mình quyết định nên chia thế nào, tôi kiến nghị hai hộp này đưa cho Hạ, mọi người thấy sao?"
Các đồng đội dưới sự bảo đảm của Hạ Thụy Trạch đã tắt đi vòng phòng hộ, ai nấy đều vội vàng gật đầu đồng ý, dù sao hộp năng lượng này từ đầu đến cuối chưa từng thuộc về cá nhân nào trong bọn họ, dứt khoát đưa cho Hạ thần, để Hạ thần tận tâm tận lực mang bọn họ vượt qua cửa ải này.
Hạ Thụy Trạch tất nhiên sẽ không cự tuyệt, vui vẻ nhận lấy.
Sáu người bên kia vẫn luôn oán hận nhìn chằm chằm Hạ Thụy Trạch, nhất thời còn chưa lấy lại tinh thần, Seymour cũng không thèm để ý, đặt hai hộp năng lượng xuống đất, sau đó xoay người nhìn về phía Hạ Thụy Trạch, chờ chỉ thị của cậu.
"Các người xếp thành một hàng đi theo bước chân của tôi, đừng có đi nhầm nha."
Hạ Thụy Trạch an bài vị trí cho 7 tuyển thủ, bảo đảm ở giữa và phía sau đều có tuyển thủ thực lực cường hãn trông chừng, sau đó xoay người đi trước dẫn đường.
Hạ Thụy Trạch có thể cùng lúc quan sát tình huống trong phạm vi 10m quanh thân, luôn có thể tìm được chỗ đặt chân thích hợp, dưới sự dẫn dắt của cậu, các tuyển thủ phía sau đều cảm thấy địa hình vốn khó khăn đột nhiên dễ đi hơn không ít, tốc độ rõ ràng tăng lên đáng kể.
Nhìn bóng dáng đội ngũ phía trước, sáu tuyển thủ bị bỏ lại không khỏi ghen ghét, quyết định không cho cũng sẽ cường ngạnh đuổi theo.
Đáng tiếc trong hang động tối tăm, khoảng cách xa một chút đã không thấy rõ bước chân của người phía trước, không bao lâu, 6 người phía sau đã không tìm thấy con đường thích hợp, bắt buộc phải thả chậm tốc độ, chỉ có thể trơ mắt nhìn đội ngũ phía trước càng đi càng nhanh, càng đi càng xa, liều mạng đuổi theo cũng không kịp.
Lại qua một đoạn thời gian, sáu tuyển thủ phía sau ngay cả ánh đèn của đội ngũ phía trước cũng không nhìn thấy, chứng tỏ bọn họ đã cách nhau một khoảng khá xa.
Những tuyển thủ đi theo Hạ Thụy Trạch cũng dần quen với phương thức qua cửa mới, gắt gao nhìn chằm chằm bước chân Hạ Thụy Trạch, cậu dẫm nơi nào bọn họ liền dẫm nơi đó, tuyệt đối không thêm động tác dư thừa, cứ như vậy đoàn người như con rết dù nhiều chân cũng không bị loạn, bất tri bất giác tốc độ không ngừng tăng lên, rất nhanh đã vứt bỏ đám người đáng ghét phía sau.
Càng thần kỳ chính là, có tuyển thủ chú ý tới, vách đá trên đầu bọn họ không còn xuất hiện tình huống dơi biến dị tụ tập chen chúc thành một đoàn.
Không phải bọn chúng biến mất, mà là bọn họ đi tới nơi nào, dơi biến dị liền phảng phất như bị kinh sợ bỏ chạy tán loạn, vì vậy khu vực xung quanh họ cực kỳ thanh tĩnh.
Có người muốn dò hỏi Hạ Thụy Trạch nguyên nhân, nhưng Hạ Thụy Trạch không trả lời, đối phương cũng biết điều không hỏi lại.
Các tuyển thủ đang nghi hoặc đương nhiên không biết đây đều là công lao của quỷ dơi trên vai Hạ Thụy Trạch.
Hạ Thụy Trạch không chịu nổi đám dơi dày đặc trên đầu, quỷ dơi liền phát ra âm thanh đe dọa với chúng, âm thanh này các tuyển thủ không nghe thấy, nhưng dơi biến dị có thể nghe được.
Vì vậy nơi bọn họ đi qua, dơi biến dị ở xung quanh đều sôi nỗi né tránh, có quỷ dơi hỗ trợ dẹp đường, Hạ Thụy Trạch càng có thể nhẹ nhàng sử dụng năng lực không gian hồi tưởng.
Đang đi, Hạ Thụy Trạch đột nhiên dừng lại bước chân, các tuyển thủ phía sau không rõ tình hình cũng dừng lại theo, chỉ thấy Hạ Thụy Trạch xua xua tay ý bảo bọn họ tạm thời đứng yên, sau đó một mình tiến lên vài bước đến gần vách động.
Các tuyển thủ mờ mịt nhìn theo thân ảnh Hạ Thụy Trạch, căn bản không biết cậu kỳ thật đang đối diện với con quỷ dơi cuối cùng trên vách đá.
Quỷ dơi toàn thân treo ngược quan sát Hạ Thụy Trạch, lại nhìn qua đồng loại đang ung dung tự tại nằm trên vai cậu, đầu nhỏ của nó hoàn toàn không lý giải được tình huống quỷ dị này.
Bất quá con quỷ dơi này xem như là con thông minh nhất, sau khi chứng kiến kết quả của hai con quỷ dơi trước đó, nó vẫn luôn đi theo phía sau quan sát Hạ Thụy Trạch, hiện tại thậm chí còn tới gần để nhìn rõ.
Hạ Thụy Trạch đã sớm nhìn thấy con quỷ dơi cách mình càng ngày càng gần này, đối phương không lập tức xông lên công kích là chuyện tốt, Hạ Thụy Trạch quyết định tự mình đến xem thử.
Quỷ dơi hai mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm động tác của Hạ Thụy Trạch, nghi hoặc nghiêng đầu, năng lực của nó vô dụng sao? Như thế nào nhân loại kỳ quái này giống như có thể nhìn thấy nó?
Hạ Thụy Trạch cách nó 1m thì dừng lại, thử phát động kỹ năng mị hoặc sinh vật."
Hạ Thụy Trạch hiện tại cảm giác kỹ năng này của mình tựa như lời dạo đầu trong một cuộc trò chuyện, kiểu như "Này, muốn gọi điện thoại tâm sự không, đối phương có thể trả lời "được" hoặc "không".
Đương nhiên, năng lực mị hoặc sinh vật ở giai đoạn hiện tại chỉ có hiệu quả với sinh vật có trí lực thấp, chúng nó có thể căn bản không hiểu tin tức này có ý tứ gì, vậy nên mỗi lần Hạ Thụy Trạch đều sẽ thi triển mấy lần, nói không chừng đối phương dưới tình huống mờ mịt lại đồng ý.
Tỷ như con quỷ dơi cuối cùng này, thời điểm Hạ Thụy Trạch lần thứ hai thi triển kỹ năng mị hoặc sinh vật, nó lại đồng ý câu thông với cậu.
Nghi hoặc nghiêng nghiêng đầu, tiểu đệ vừa gia nhập dưới trướng Hạ đại vương học theo dáng vẻ của tiền bối bay đến nằm trên vai Hạ Thụy Trạch, một trái một phải.
Hạ Thụy Trạch muốn thân cận với đồng bọn mới một chút, liền dứt khoát lấy ra một lọ dược thủy khôi phục đút cho mỗi con một nửa, quả nhiên hai con quỷ dơi đều sôi nổi dùng đầu nhỏ cọ cọ cậu.
Hạ Thụy Trạch vui vẻ vuốt ve cả hai, tuy phần đầu của quỷ dơi có chút giống chuột, nên cửa này mới có tên là đánh chuột đất, nhưng thân hình nho nhỏ nhìn rất đáng yêu, lại nói lông xù chính là chân lý, Hạ Thụy Trạch vẫn rất yêu thích.
Các tuyển thủ phía sau đầy đầu nghi hoặc nhìn Hạ Thụy Trạch, hoàn toàn không hiểu Hạ thần trốn trong góc làm gì, cũng may Hạ Thụy Trạch rất nhanh đã trở về, tiếp tục dẫn dắt mọi người đi về phía trước, hơn nữa lúc này cậu tựa hồ hoàn toàn buông bỏ cố kỵ, không thèm áp chế tốc độ, dẫn mọi người di chuyển càng nhanh hơn.
"Hạ thần, chúng ta không cần gấp gáp như vậy, vẫn nên cẩn thận chút a?"
Tuyển thủ theo sau Hạ Thụy Trạch cẩn thận đề nghị, vòng phòng hộ của hắn vẫn luôn đóng lại, nhưng trong lòng đều tùy thời cảnh giác, sợ bản thân giống những tuyển thủ trước đó không chút tiếng động đã bị đào thải.
"Không cần lo lắng, khó khăn ở cửa ải này đã bị tôi giải quyết, tiếp theo sẽ không có nguy hiểm gì nữa."
Hạ Thụy Trạch cũng không quay đầu lại đáp một câu, tiếp tục vùi đầu nhanh chóng lên đường.
Ban tổ chức thiết kế cửa thứ năm này, khảo nghiệm lớn nhất chính là ba con quỷ dơi, chỉ sợ ban tổ chức đã chuẩn bị dựa vào ba con quỷ dơi này xử lý toàn bộ tuyển thủ.
Kết quả hiện tại ba con quỷ dơi, một con bị giết, hai con thành người một nhà, cửa này đã không còn uy hiếp gì lớn.
Thậm chí bởi vì trong đội ngũ có quỷ dơi tồn tại mà những con dơi biến dị khác không dám tiến lên công kích, các tuyển thủ chỉ cần để ý địa hình là có thể thành công qua cửa này.
Câu trả lời của Hạ Thụy Trạch khiến các tuyển thủ trong lòng chấn động mãnh liệt, cực kỳ kinh ngạc.
Tuy bọn họ không biết Hạ Thụy Trạch âm thầm làm cái gì, nhưng cũng hiểu rõ khó khăn của cửa này, thử nghĩ lại bảy người vô thanh vô tức bị đào thải lúc đầu là rõ.
Nhưng hiện tại Hạ Thụy Trạch ngữ khí khẳng định nói đã giải quyết uy hiếp.
Loại cảm giác ngay cả đối phương đã làm gì, làm như thế nào cũng không biết, thật sự khiến người cảm thấy thất bại.
Các tuyển thủ chịu đả kích nặng nề cứ vậy trầm mặc theo sau Hạ Thụy Trạch, nhàm chán đi hơn nửa giờ, cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy cửa động ở đằng trước.
Các tuyển thủ lập tức vui vẻ theo Hạ Thụy Trạch ra khỏi đường hầm, liền thấy một khu vực nghỉ ngơi được trang trí tinh xảo, tức thì, người nào người nấy kích động đến rơi nước mắt.
Khu vực nghỉ ngơi diện tích cũng không lớn, liếc mắt một cái đã có thể nhìn được toàn bộ, nhưng kỳ dị chính là, trần nhà phi thường cao, phải đến hơn 10m.
Nơi này một bên là lối ra của đường hầm, chỉ cao tầm 1m, đối lập với cánh cửa ở một bên khác, đại khái phải cao mười mấy mét, rộng 7-8m.
"Các vị dũng sĩ thật khiến người kinh ngạc a! Xin mời các vị dũng sĩ nghỉ ngơi một chút, đợi sau khi toàn bộ tuyển thủ đến khu vưc nghỉ ngơi, trận chung kết sẽ được mở ra."
Âm thanh của người chủ trì đột nhiên xuất hiện, mang theo chút âm trầm khó hiểu, cái gọi là khen ngợi càng giống như trào phúng, tùy ý ném xuống một câu liền hoàn toàn biến mất.
Tuy không mò ra được chút manh mối nào, nhưng các tuyển thủ xác thật đã thành công thông qua cửa thứ 5 cũng mặc kệ người chủ trì âm dương quái khí phát điên, sôi nổi đi đến ghế sofa nghỉ ngơi.
Trên bàn trà có đặt sẵn đồ uống cùng đồ ăn vặt do ban tổ chức chuẩn bị, các tuyển thủ cũng không chút cố kỵ bỏ vào miệng.
Hạ Thụy Trạch một mình ngồi trên ghế sofa lớn nhất trầm tư, vừa rồi lúc người chủ trì nói chuyện, năng lực cảm giác ác ý của cậu vậy mà lại bị kích phát, nói cách khác, người chủ trì hiện tại ôm ác ý thậm chí là sát ý rất lớn với cậu, rất có khả năng thân phận thí luyện giả của cậu đã bị phát hiện.
Hạ Thụy Trạch cũng không nghĩ biểu hiện quỷ dị của mình ở cửa thứ năm có thể giấu diếm được sự giám thị của ban tổ chức, xem ra hiện tại cậu đã bị người phía sau màn theo dõi giống những thí luyện giả trước đó.
Hai con quỷ dơi trên vai đột nhiên cọ cọ khuôn mặt anh tuấn của Hạ Thụy Trạch, phảng phất như thấy cậu tâm tình không tốt nên muốn an ủi.
Hạ Thụy Trạch cười cười sờ đầu hai tiểu gia hỏa, thầm nghĩ cho dù bị theo dõi thì sao?
Mọi người đều giống nhau, bản thân Hạ Thụy Trạch cũng đang theo dõi bọn họ a.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng, Hạ Thụy Trạch nhìn quanh khu vực nghỉ ngơi một vòng, nhanh chóng tìm được nhà vệ sinh, vì vậy cậu liền mang theo hai tiểu gia hỏa hướng về phía đó.
Các tuyển thủ còn lại nhìn theo bóng dáng Hạ Thụy Trạch, đầy đầu đều là dấu chấm hỏi, Hạ thần vừa rồi đang làm gì? Động tác sao lại kỳ quái như vậy?
Trong một phòng vệ sinh đơn, Hạ Thụy Trạch cởi bỏ khôi giáp, quang minh chính đại đem khôi giáp trải ra nâng lên đầu, che chắn động tác của mình.
Ai biết kẻ không biết giới hạn sau màn có thể cũng trang bị thiết bị theo dõi trong này không, vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Hạ Thụy Trạch trốn dưới khôi giáp, trước tiên cậu thả ra một con cá tam giác, sau đó để quỷ dơi tương đối thông minh trên vai trái cùng quỷ dơi nhận được từ hệ thống bỏ vào miệng cá, ném nó vào cống thoát nước.
Quỷ dơi còn lại chớp chớp đối mắt nhỏ, vẫy vẫy cánh cáo biệt đồng bạn.
Sau khi tiến vào mạch nước ngầm, cá tam giác há miệng, hai con quỷ dơi lập tức bay ra, trong đó con có hình thể nhỏ hơn ở trước dẫn đường, mang theo con còn lại bay lượn trong một đường ống trống rỗng.
Hạ Thụy Trạch thu thập lại một phen, sau đó mang theo quỷ dơi còn lại ra ngoài như không có chuyện gì, ngồi xuống sofa nhắm mắt tựa hồ như đang nghỉ ngơi, kỳ thật là đang toàn tâm toàn ý chỉ huy đội quân sinh vật biến dị của mình làm việc.
Mười mấy phút trước, nhẫn quy một đường phá tường khai động, rốt cuộc mở ra một thông đạo phía dưới căn cứ liên thông với đại dương, sau đó đưa hướng trùng ra ngoài.
Nhìn hướng trùng ngơ ngơ ngác ngác giương đôi cánh trong nước, nhẫn quy nhịn nhịn, cuối cùng vẫn là dùng móng vuốt mạnh mẽ đẩy nó ra xa, sau đó chính mình xoay người ẩn mình vào thông đạo trước đó.
Hướng trùng nguyên bản còn theo bản năng đuổi theo nhẫn quy, đột nhiên phát hiện không thấy nó đâu, chậm một giây mới phản ứng lại, nga, có thể tận tình phóng thích tin tức tố rồi!
Vì vậy, lấy hướng trùng làm trung tâm, vùng biển và vùng trời ở phụ cận từ gần đến xa lập tức sôi trào, vô số sinh vật biến dị phảng phất như được thứ gì đó triệu hồi, bắt đầu không ngừng tiếp cận vị trí của hướng trùng.
Sau vài phút, Hạ Thụy Trạch lại khống chế nhẫn quy lần nữa xuất hiện trước mặt hướng trùng, hướng trùng vẫn đang ngây ngốc tại chỗ, lười nhác lay động đôi cánh, trên mặt nhẫn quỹ hiện ra biểu tình ghét bỏ, tránh khỏi hướng trùng bơi về phía vùng biển ở xa.
Hường trùng đầu óc đơn giản không có cách nào xử lý mệnh lệnh phức tạp, nhưng vẫn theo thói quen trước đó bơi theo sau nhẫn quy.
Rất nhanh đã có không ít sinh vật biến dị tụ tập lại đây, nhẫn quy cho dù không muốn, nhưng vì để dẫn dắt hướng trùng nó chỉ có thể nhẫn nại cõng hướng trùng trên lưng, mang theo một đoàn sinh vật biến dị bơi nhanh về phía trước.
Hiện tại sinh vật biến dị tụ tập lại đây còn chưa đủ nhiều, nếu bị căn cứ phát hiện mạnh mẽ tiêu diệt hướng trùng thì không ổn, cho nên Hạ Thụy Trạch hạ lệnh cho nhẫn quy mang theo hướng trùng rời xa đảo nhỏ, chờ sinh vật biến dị tụ tập lại đủ nhiều hẵng cùng nhau trở về.
Chiến sĩ phụ trách bảo vệ căn cứ nhíu nhíu mày, vừa rồi radar giám sát trong phạm vi mười mét quanh đảo tựa hồ phát hiện dị thường của sinh vật biến dị, nhưng rất nhanh đã biến mất.
Chiến sĩ cẩn thận xem xét lại hình ảnh trên radar, cuối cùng hoài nghi có đoàn sinh vật biến dị đi ngang qua đảo nhỏ, hẳn không ảnh hưởng gì đến hòn đảo, vì vậy chỉ ghi lại nhắc nhở dị thường trên hệ thống, không làm ra thêm động tác gì.
Mà bên kia, hai quỷ dơi dưới mệnh lệnh của Hạ Thụy Trạch theo chỉ dẫn của sát nhân đằng bay nhanh trong đường ống dẫn, sau vài phút đã đến mục tiêu chỉ định.
Kế tiếp không có đường sẵn, hai con quỷ dơi liền học theo thủ đoạn phá tường của sát nhân đằng, không có đường thì tự mình mở đường, cường ngạnh cào nát vách tường, rời khỏi đường ống ngầm chui vào lỗ thông gió, tiếp theo hai con quỷ dơi nhanh chóng bay dọc theo lỗ thông gió tra xét tình huống của căn cứ, mà ở một lỗ thông gió, Hạ Thụy Trạch thông qua đôi mắt của quỷ dơi hệ thống, nhìn thấy bên ngoài có người!
Hạ Thụy Trạch cười lạnh, giây tiếp theo, quỷ dơi lập tức chui ra khỏi lỗ thông gió.
Lại qua thêm nửa tiếng đồng hồ, các tuyển thủ nằm trên sofa đã bắt đầu ngáy ngủ, cửa ra của hang động đột nhiên truyền đến động tĩnh thật lớn, các tuyển thủ giật mình nhìn lại, chỉ thấy hai người mặt xám mày tro, khôi giáp xộc xệch nghiêng ngả lảo đạo vọt ra.
Chính là Cloris cùng số 7 của Nam kịch trường, bộ dạng của hai người phi thường thê thảm, phảng phất như vừa trải qua một trận đại chiến cạn kiệt tinh lực, hộp năng lượng đã dùng hết, không đủ để mở ra vòng phòng hộ, chỉ thấy hai người vừa lao ra ngoài liền té ngã trên mặt đất, mệt đến không muốn đứng dậy.
Có tuyển thủ nhìn hai người trên đất, lại nhìn về phía cửa thông đạo, đợi nửa ngày không thấy các tuyển thủ khác, có chút chần chừ hỏi: "Chỉ có hai người? Những người khác đâu?"
Cloris nhìn 8 tuyển thủ hoặc ngồi hoặc nằm vô cùng thảnh thơi, ghen ghét đến hai mắt đều đỏ.
Hạ Thụy Trạch rốt cuộc đã tìm được cách gì qua cửa, đám tuyển thủ này thế nào đều được an toàn hắn hoàn toàn không biết, hắn chỉ biết, nửa tiếng trước, đám dơi biến dị vốn ôn hòa đột nhiên nhào lên bắt đầu công kích bọn họ.
Liều mạng phản kích thế nào cũng không giết chết được hết số lượng dơi biến dị rậm rạp này, nếu không có vòng phòng hộ, chỉ sợ các tuyển thủ đã lập tức bị gặm thành thịt nát.
Nhưng vòng phòng hộ dưới sự công kích cường độ cao tiêu hao rất nhiều năng lượng, ý thức được tình huống không ổn, vòng phòng hộ mới là điểm mấu chốt, Cloris cùng số 7 của Nam kịch trường quyết định ra tay trước, thừa dịp hỗn loạn công kích tuyển thủ còn lại, đoạt lấy hộp năng lượng của bọn họ, sau đó cũng không quay đầu lại vọt về phía trước.
Dưới tình huống khẩn cấp, bọn họ thậm chí còn chẳng thèm chọn đường, cứ thế lao thẳng về phía trước, cuối cùng có hai tuyển thủ cũng học theo động tác của bọn họ.
Đáng tiếc hai tuyển thủ phía sau hành động không đủ quyết đoán không cướp đoạt được nhiều hộp năng lượng, còn chưa đến cửa ra đã dùng hết năng lượng, vòng phòng hộ biến mất lập tức bị dơi biến dị bao phủ.
Chỉ còn lại Cloris cùng số 7 của Nam kịch trường cường ngạnh lao ra ngoài trước khi hộp năng lượng tiêu hao hết.
Nhưng bọn họ thảm hại như vậy, lại nhìn 8 tuyển thủ ở đây không phải chỉ tốt hơn một chút, sao có thể áp chế cảm xúc phẫn uất bất bình?
Nếu không phải còn giữ lại một tia lý trí, Cloris cùng số 7 của Nam kịch trường chỉ sợ thật sự khống chế không được xông lên đánh lộn.
Ngay cả vậy hai người cũng không có hứng thú trả lời câu hỏi của đối phương, cắn chặt răng chôn đầu dưới đất, che giấu biểu tình dữ tợn trên mặt.
Lúc bầu không khí ở khu vực nghỉ ngơi lâm vào xấu hổ, giọng người chủ trì lần thứ hai vang lên:
"Chúc mừng các vị thành công thông qua cửa thứ năm đánh chuột đất, tiền thưởng tăng thêm 100 vạn!
Hoan nghênh các vị tiến vào trận chung kết, ở cửa ải này các vị chỉ cần hợp tác giải quyết một mục tiêu liền có thể thông qua, để trợ giúp các vị, chũng tôi đã chuẩn bị cho mỗi người ba hộp năng lượng, hy vọng các vị có thể đồng tâm hiệp lực, cùng vượt qua trận chung kết, cuối cùng số tiền thưởng 1 ngàn 200 vạn sẽ dựa theo trình độ cống hiến của các vị để phân chia!
Tôi đã chuẩn bị sẵn hoa tươi cùng đài lãnh thưởng phía sau trận chung kết, nhiệt tình chờ đợi các vị, hì hì hì...."
Giọng người chủ trì lại quay về dáng vẻ khủng bố trước đó, sau khi nói rõ quy tắc liền không phản ứng lại, hoàn hoàn mặc kệ sự kháng nghị cùng nghi ngờ của các tuyển thủ.
Cloris cùng số 7 của Nam kịch trường lớn tiếng phản đối, bọn họ vừa mới thông qua cửa thứ năm, cần có thời gian nghỉ ngơi.
Đám người Ivanov cùng Seymour lại cực kỳ nghi ngờ, trước khi đến tham gia Trận chiến vương giả, thời điểm chiêu mộ bọn họ rõ ràng đã hứa hẹn chỉ cần đi đến cuối cùng là có thể độc chiếm hơn 1000 vạn, mặc kệ bao nhiêu người đi được đến cuối, mỗi người đều nhận được 1000 vạn, nhưng hiện tại lại nói chia đều tiền thưởng? Hai khái niệm này hoàn toàn bất đồng a!
Mặc kệ các tuyển thủ phẫn nộ tức giận thế nào, ban tổ chức không hề đáp lại, trần nhà phía trên mở ra, trước mặt mỗi vị tuyển thủ rơi xuống ba chiếc hộp năng lượng
Hạ Thụy Trạch nằm trên sofa bất động, đưa tay cầm lấy ba hộp năng lượng, thuận tay thu vào trong không gian, sau đó liền thấy các tuyển thủ vẻ mặt chờ mong nhìn về phía cậu.
Biểu hiện của Hạ Thụy Trạch càng ngày càng mạnh mẽ đáng tin khiến không ít tuyển thủ theo bản năng tín nhiệm cậu, phảng phất như mặc kệ gặp phải khó khăn gì cậu cũng có thể giải quyết.
Nhưng không đợi Hạ Thụy Trạch lên tiếng, cánh cửa cao hơn 10m bên kia chậm rãi mở ra, sân thi đấu cuối cùng xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Đó là một trường đấu thú cổ đại siêu cấp lớn, diện tích chỉ sợ phải bằng 4 cái sân bóng, bất quá xung quanh không có khán đài mà là tường vây cao mấy chục mét, bao quanh toàn bộ sàn đấu.
Bên trong đấu trường chằng chịt đủ loại hầm chui kỳ quái.
Nhìn thấy sân thi đấu như vậy, trong lòng các tuyển thủ trầm xuống, không khỏi hoài nghi câu nói trận chung kết căn bản không ngăn cản được bước chân của mọi người mà người chủ trì từng nói trước đó, chỉ bằng quy mô này, không giống dáng vẻ không thể ngăn cản a.
Đúng lúc này, âm thanh thùng thùng dồn dập vang lên, theo sau đó là toàn bộ mặt đất không ngừng chấn động, mọi người nhịn không được nhìn về phía cánh cửa càng thêm cao lớn ngay trước mặt.
Trong sự chờ đợi kinh hoảng của các tuyển thủ, cánh cửa chậm rãi mở ra, một con voi ma mút biến dị thân hình khổng lồ xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Voi ma mút thân cao 15m, dài hơn 20m, ngà voi hơn 6m, thể trọng phải đến hàng chục hàng trăm tấn, mỗi khi bàn chân thô to đặt xuống, mặt đất cũng phải chấn động theo.
Khán giả nhìn voi ma mút uy mãnh thì phấn khích không ngừng hoan hô, mà các tuyển thủ ngược lại bị dọa ngốc tại chỗ, nhìn hình thể chênh lệch giữa hai bên, quả thật khiến người sinh ra tuyệt vọng.
Nghĩ lại, cho dù có đủ hộp năng lượng cung cấp cho súng lazer, sợ là bắn vào người voi ma mút cũng chỉ như gãi ngứa mà thôi.
Mỗi bàn chân voi ma mút giẫm xuống tựa như thời gian tử vong đếm ngược của bọn họ lại giảm bớt một giây.
Giờ khắc này, toàn bộ tuyển thủ đều lớn tiếng ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông của ban tổ chức, đây mà gọi là trận chung kết căn bản không ngăn cản được bước chân của mọi người? Haha, chỉ sợ là muốn bọn họ toàn diệt thì có!
Nhưng quỷ dị chính là, trong tuyệt vọng, không ít tuyển thủ đột nhiên sinh ra một tia hy vọng, quay đầu nhìn về phía Hạ Thụy Trạch, chỉ thấy cậu ngồi dậy nhìn chằm chằm voi ma mút biến dị rơi vào trầm tư.
Thấy Hạ Thủy Trạch chỉ khẽ nhíu mày, không phải hoàn toàn tuyệt vọng, có tuyển thủ cảm thấy đáy lòng dâng lên một tia hy vọng, âm thanh run rẩy hỏi:
"Hạ thần.....cậu có biện pháp nào không...."
Lời này vừa nói ra, ánh mắt tất cả mọi người đều như phát sáng nhìn chằm chằm Hạ Thụy Trạch, đúng vậy, có Hạ thần ở đây, bọn họ còn chưa có thua!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook