Dung nhan Lưu Dung tú lệ hiền lành, thái độ mềm mỏng dễ gần, không giống với lời đồn đại về vị phu nhân thủ đoạn tàn nhẫn của Trương Hưởng kia.
Nàng đang diễn trò sao?
“Mong phu quân đừng chê bai thiếp là phận tái giá, thiếp nguyện mỗi ngày vì phu quân, thiếp nguyện mỗi ngày vì phu quân hầu hạ cơm nước.”
Phượng Vô Hà nghe Lưu Dung gọi hắn là phu quân, còn tự xưng là thiếp thì sửng sốt.

Thấy nàng nhìn hắn bằng ánh mặt dạt dào tình cảm, không biết sao hắn lại cảm thấy hơi ngượng ngùng.

Từ trước đến giờ hắn chỉ nghe người ta bàn tán về nàng, chưa từng sống chung, làm sao biết có thật hay không.

Nói không chừng nàng vốn không phải là nữ tử đáng sợ như lời đồn.
“Ta không chê bai nàng, ta biết nàng đối với Trương Hưởng tình thâm nghĩa trọng, vốn muốn thủ tiết vì hắn, nhưng lại bị ép gả cho Phượng gia ta.

Ta chỉ hy vọng nàng đừng vì chuyện của Trương Hưởng mà hận nhị đệ ta, muốn hận, cứ hận ta.

Nó là vì chức trách, vì việc công, không thể không hạ thủ.” Phượng Vô Hà nói.
Trương Hưởng bị Đại tướng quân Phượng Vô Khuyết trảm thủ.

Lúc đó, Lưu Dung hận không thể rút gân lột da cả ba huynh muội Phượng gia, nàng vốn không biết rằng phu quân của mình lòng đầy dã tâm, nên mới phải nhận hậu quả như vậy.

“Đã qua nhiều năm, thiếp vẫn nên buông bỏ quá khứ thôi.”
Nàng tiếc, tiếc nuối vì đã không gặp được Phượng Vô Hà sớm hơn, mà lại gặp khi tấm thân không còn nguyên vẹn.
Năm đó, nàng luôn đề phòng hắn.

Thậm chí đến cuối cùng xuống tay hạ độc thủ với hắn.

Nàng lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, hoài nghi hắn thủ thân như ngọc suốt 23 năm, sao có thể thật tâm đón nhận một nữ tử hai lần gả như nàng, huống chi nàng còn lớn hơn hắn 6 tuổi.
Khi đó nàng không biết, Phượng Vô Hà là một quân tử đoan chính chất phác.

Nếu không hoàng đế biểu ca nàng sao có thể bổ nhiệm hắn làm Tể tướng.
“Như vậy rất tốt.

Tuy rằng lúc trước Trương Hưởng là thủ lĩnh của phản quân, nhưng ta cũng nể hắn là một nam tử hán, sau này nếu nàng muốn đi bái tế hắn, ta có thể đi chung với nàng.” Phượng Vô Hà nói.
Kết thông gia với nhà họ Lưu là kế sách mà hắn và Hoàng thượng đã thương lượng với nhau.

Chỉ có như thế mới có thể bảo toàn cho Phượng gia.

Lưu Dung đồng ý gả cho hắn, gánh chịu tiếng nhơ quả phụ không biết thủ tiết, cũng chỉ là vật hy sinh của Lưu gia, hắn vẫn là nên quan tâm đến nàng nhiều một chút.
Lưu Dung lắc đầu nói: “Trương Hưởng đã có vãn bối nhà hắn tế bái, thiếp đã bị xóa tên ra khỏi gia phả nhà họ Trương.

Từ nay về sau không còn quan hệ.”
Phượng Vô Hà không nghĩ đến nàng sẽ nói như vậy, hắn vô cùng ngạc nhiên.
“Không còn sớm nữa, phu quân đã muốn nghỉ ngơi chưa?” Lưu Dung hỏi.
Từ trước đến nay chỉ có tân lang gấp gáp, chỉ sợ là không có tân nương nào giống như nàng, dám mặt dày hỏi như như vậy.

Nhưng nàng không muốn chờ, một chút cũng không muốn.
Nàng nhớ rất rõ đêm động phòng hoa chúc kiếp trước tồi tệ thế nào.
Khi đó sau khi hắn vén khăn voan lên, nàng đã hung hăng trừng mắt nhìn hắn.

Sau khi hắn nói câu kia, nàng đáp: “Có chết ta cũng không muốn động phòng với ngươi, cũng đừng hòng ta kính trà cho phụ mẫu ngươi!”
Lúc đó, Phượng Vô Hà không hề tức giận, chỉ gật đầu nói rất ôn hòa: “Ta hiểu.

Huynh muội chúng ta phụ mẫu mất sớm, nàng không cần dậy sớm hầu trà đâu.


Ta sang thư phòng ngủ.”
Nay Lưu Dung muốn bù đắp cho hắn.

Hôn nhân này, nàng sẽ một lần nữa bắt đầu từ đây.

Nàng sẽ cho Phượng Vô Hà một đêm động phòng hoa chúc ấm áp nhất, để hắn nhận định rằng, cưới nàng là quyết định đúng đắn nhất cả đời hắn.
Cưới nàng, là quyết định bi ai nhất cả đời ta.
Đây là di ngôn cuối cùng hắn nói trước khi chết.

Cũng là nỗi hối hận khôn nguôi của nàng.
Phượng Vô Hà thấy Lưu Dung chủ động như vậy, dù ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh, nhưng tai hắn đã đỏ cả lên.
Ngẫm lại, nàng đã từng là phu nhân của người ta, trong chuyện này tất nhiên sẽ không giống với những cô nương ngượng ngùng mới được gả đi, hẳn cũng là bình thường.
Nhưng khi thấy Lưu Dung đứng lên lại gần hắn, bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo, nhẹ nhàng cởi từng nút áo hỷ của hắn, Phượng Vô Hà không còn chỉ đỏ tai nữa, mà ngay cả gò má, mũi đều ửng hồng lên.
“Nàng….”
“Để thiếp hầu hạ phu quân.”
Nàng nhìn Phượng Vô Hà mỉm cười, thấy trên gương mặt lạnh lùng của hắn hiện nét bối rối, làm người ta cảm thấy hắn rất đáng yêu, nàng mở miệng chọc ghẹo hắn: “Phu quân của thiếp tướng mạo tuấn tú, đây là lần đầu tiên thiếp được nhìn kĩ chàng đấy.”
“Nàng… phu… phu nhân…”
Vị tể tướng trẻ tuổi uyên bác, giỏi tài hùng biện trên triều chính kia nay lại lắp bắp không nói được gì trước sự trêu đùa của nàng.
Lưu Dung nàng dám đùa bỡn hắn!?
Phượng Vô Hà vốn đã chuẩn bị tinh thần đêm động phòng này sẽ rất tồi tệ.

Có thể Lưu Dung sẽ tìm người ám sát hắn, cũng có thể sẽ tự tay cầm dao công kích hắn, càng có thể oán trách việc của Trương Hưởng, chỉ là hắn tuyệt đối không thể nghĩ được, nàng lại trêu chọc hắn như vậy.
Chẳng lẽ nàng đang dùng mỹ nhân kế hay sao? Nàng muốn thừa dịp hắn không phòng bị, ra tay với hắn đúng không?

“Trên người thiếp hoàn toàn không có gì cả, phu quân có muốn kiểm tra không?” Lưu Dung thoải mái hỏi.
Phượng Vô Hà còn chưa kịp phản ứng, Lưu Dung đã từ từ cởi bỏ hỷ bào, lớp tơ lụa mỏng bên trong hiện ra, làm nổi bật bộ ngực đẫy đà của nữ tử.

Phượng Vô Hà không biết nhìn hướng nào, đành phải dùng tay che miệng, ho khụ khụ vài tiếng.
“Kêu thị nữ đến kiểm tra, hoặc là phu quân tự mình kiểm tra cũng được.”
Lưu Dung cười tươi sáng lạng, nàng đang đùa giỡn Phượng Vô Hà.

Lời trêu chọc có vẻ thành thục, tuy nhiên đó cũng là vì nàng đối với hắn thương nhớ vô cùng, nên mới liều lĩnh nói những lời như thế, chủ yếu là muốn kéo gần khoảng cách với hắn.

Nhưng mà nói xong chưa bao lâu, nàng bắt đầu cảm thấy có hơi ngượng ngùng.
Lưu Dung biết Phượng Vô Hà sẽ không đánh giá nàng là người không đoan chính.

Hắn là người khoan dung, sẽ không nhận định nàng là kẻ phóng đãng.
Nhưng trong nội tâm nàng, thật sự là có chút khát vọng.
Nàng rất khao khát được gần gũi với hắn, vô cùng nhớ vòng tay ấm áp của hắn.

Đời trước nàng đã bỏ lỡ, đời này nàng phải nắm chắc trong tay….

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương