Võ Đức Dồi Dào (Dịch)
-
Chương 1
Chương 1
Võ Tiểu Đức ngầng đầu nhìn về phía trước.
Mồ hôi lạnh chảy từ sau gáy xuống đến lưng khiến cả người hắn lạnh toát nhưng hắn lại không hề hay biết.
Bởi vì trước mặt hắn, tại phía xa vài trăm thước có một đống thi thể chất cao như núi, phía trên còn có một con quái vật.
Đó là một tên cự nhân có một mắt.
Thân hình của nó rất khổng lồ, dù đã khom lưng ngồi trên đống xác chết nhưng vẫn cao ngang với một tòa nhà ba tầng.
"Phi, thịt của nhân loại quá khó ăn."
Cự nhân kia cầm lấy một thi thể, vừa ăn vừa phàn nàn.
Trong ánh mắt của nó tràn ngập sự dữ tợn và tàn nhẫn, mỗi lần nó cắn xuống lại có máu tương văng ra. Da của nó có màu xám nhạt, nhìn qua giống như nham thạch cứng rắn.
Từ khi sinh ra đến giờ Võ Tiểu Đức chưa gặp phải cảnh tượng nào kinh khủng như thế này.
Mình đang mơ sao? Hắn nhấc lên cánh tay đã sợ hãi đến mức run rẩy, hung hăng nhéo thật mạnh lên mặt mình.
Rất đau, đây không phải là mơ.
Nhưng tại sao mình lại xuất hiện ở nơi kinh khủng như thế này?
Một giọng nói bỗng vang lên từ sau lưng hắn:
"Ba vị, các ngươi là nhóm người cuối cùng tiến vào nơi này."
Võ Tiểu Đức giật mình quay người nhìn lại.
Chỉ thấy phía sau hắn có một nữ tử đang ngồi dựa trên vách tường, trên người toàn là vết thương, máu me đầm đìa, có vẻ không sống được lâu nữa.
Nàng nói ba vị?
Võ Tiểu Đức thuận theo ánh mắt của nàng nhìn sang hai bên.
Chẳng biết từ lúc nào, bên cạnh hắn đã xuất hiện thêm hai người.
Một nam tử đội mũ rộng vành, mặc một bộ đồ đi đêm đen xì, hai tay nắm chặt một thanh trường kiếm nhìn có vẻ rất sắc bén, hắn đang quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Người còn lại là một lão già, trong tay hắn cầm một chiếc quyền trượng màu đen xì, thỉnh thoảng cây trượng này tản ra một cỗ khí lạnh khiến cho người ta cảm thấy run sợ.
Người mặc đồ đi đêm, lão già cầm gậy, chính mình. Vừa đủ ba người.
"Xin hỏi, vì sao tại hạ lại xuất hiện ở đây?" Nam tử che mặt cảnh giác mở miệng dò hỏi.
Nữ tử kia đang muốn trả lời, nhưng lại đột nhiên phun ra một ngụm máu, nhất thời nói không ra lời.
Mà lão già kia thấy vậy, quay đầu nhìn về phía đống thi thể và tên cự nhân một mắt nơi xa, cau mày nói: "Độc Mục Cự Nhân là quái vật trong truyền thuyết. . . Thì ra là nơi này."
Lời vừa nói ra, Võ Tiểu Đức và nam tử che mặt đều nhìn về phía hắn.
"Các hạ, ngươi biết đây là nơi nào sao?"
Nam tử che mặt cẩn thận hỏi.
Lão già kia vuốt cằm nói: "Ta từng đọc qua một truyền thuyết liên quan tới Tử Vong Ma Quật—— "
"Khi sinh linh rơi vào vận mệnh hẳn phải chết thì sẽ có xác suất nhất định tiến vào nơi này. Độc Mục Cự Nhân cũng ở ngay trong ma quật này, thực lực của nó vô cùng kinh khủng. Một khi con người tiến vào nơi này thì chắc chắn sẽ phải chết ở đây, bị Độc Mục Cự Nhân ăn thịt."
Lão già kia giải thích, lúc này sắc mặt của hắn cũng đã trắng bệch.
Thân thể của nam tử che mặt cũng run lên, thấp giọng nói: "Ý của ngươi là chúng ta đã chết?"
"Dù chưa chết thì cũng sắp. Vận mệnh đã sắp đặt tử vong đợi chờ chúng ta, cho nên chúng ta mới xuất hiện ở chỗ này." Lão già thấp giọng nói.
Nam tử che mặt cúi đầu nhìn kiếm trong tay mình, dường như đang nhớ lại gì đó nói: "Ta đang thám hiểm một di tích thượng cổ, vượt qua vô số cơ quan cạm bẫy, đi đến chỗ sâu nhất, lấy đi thanh bảo kiếm này. Sau đó toàn bộ di tích bắt đầu sụp đổ."
Lão già quay đầu nhìn về Võ Tiểu Đức, hỏi: "Tiểu huynh đệ, trước khi bị dịch chuyển đến đây ngươi đang làm gì?"
"Ta đang đánh nhau với người khác." Võ Tiểu Đức nói.
"Đánh nhau?" Nam tử che mặt hỏi.
"Nhắc tới cũng rất kỳ lạ, rõ ràng chỉ là mộ cuộc ẩu đả bình thường, không hiểu sao lại có người núp trong bóng tối, đâm ta một đao từ phía sau." Võ Tiểu Đức nói rõ hơn.
"Vậy thì đúng rồi! " Lão già nhìn nam tử che mặt, lại nhìn Võ Tiểu Đức: "Hai người các ngươi, một người sẽ bị cạm bẫy trong di tích giết chết, một người bị người khác đánh lén mà chết, mà trước khi đến đây ta cũng đang chiến đấu với kẻ địch."
Ba người cùng rơi vào trầm mặc.
Tử vong ——
Thì ra mình đã rơi vào hoàn cảnh chắc chắn phải chết cho nên mới bị dịch chuyển đến nơi được gọi là Tử Vong Ma Quật này?
Chuyện này nghe có vẻ cực kỳ hoang đường. Nam tử che mặt vẫn chưa tin, quay đầu nhìn về phía tiểu nữ hài ban nãy, nói: "Vị cô nương này, còn ngươi thì sao?"
Lúc này nữ tử kia đã có thể nói chuyện, mở miệng đáp: "Ta bị ám sát trên đường đi."
Đầu óc của Võ Tiểu Đức chợt trầm xuống, ánh mắt liếc nhìn bốn phía xung quanh.
Trên đất có rất nhiều thi thể mặc áo giáp giống nhau, tất cả đều đã bị giết chết, thậm chí có thi thể bị đập thành mảnh vỡ, nằm trong vũng máu.
Có vẻ những người này là hộ vệ của nữ nhân kia.
Trong những thi thể này có người cầm đao kiếm sắc bén, cũng có một vài người mặc quần áo nữ hầu.
Thậm chí còn có cả đầu bếp mang theo đồ dùng nấu nướng. Thế mà lại có cả đầu bếp.
Có vẻ những người này không đến đây để chiến đấu với cự nhân mà cũng giống như mình, đều ngoài ý muốn tiến vào nơi đây.
Một người ở trong nguy hiểm bị dịch chuyển đến đây còn có thể nói là trùng hợp.
Nhưng bây giờ cả bốn người ở đây đều đang ở trong hoàn cảnh hiểm nguy hẳn phải chết sau đó bị dịch chuyển đến đây.
Việc này đã chứng minh lời nói của lão già kia là sự thật.
"Đúng vậy, nơi này chính là Tử Vong Ma Quật trong truyền thuyết, xem ra chúng ta là người bị vận mệnh lựa chọn phải chết ở nơi này." Lão đầu thở dài một tiếng nói.
Nam tử che mặt nghe thế thì cả người run lên, ôm chặt kiếm trong ngực, lui một bước về phía sau, quát khẽ nói: "Không. . . Không thể như thế được, vất vả lắm ta mới tìm được thanh kiếm này."
Không có người đáp lại hắn.
Võ Tiểu Đức cũng cắn răng …
Bị vận mệnh chọn trúng?
Chết ở chỗ này?
Rõ ràng ta chỉ là một người bình thườnh, vì sao lại gặp phải loại chuyện này cơ chứ?
"Không đúng." bỗng nhiên Võ Tiểu Đức mở miệng nói.
Những người khác đều nhìn về phía hắn.
"Tất cả mọi người bên cạnh ngươi đều đã chết, nhưng ngươi lại vẫn còn còn sống, vì sao tên cự nhân kia lại không giết ngươi?" Hắn hỏi tiểu nữ hài kia.
Nàng cười khổ một tiếng, nói: "Ta chưa chết là vì cự nhân muốn ăn thịt tươi, đợi lát nữa mới ăn ta."
Mà ở phía xa, dường như cự nhân cũng đã nghe thấy động tĩnh của nơi này.
Nó xé con ngựa trong tay thành hai nửa, nhét một nửa vào trong miệng, vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói:
"Nàng nói không sai. Nếu nhân loại chết đi trong sợ hãi thì sẽ bốc mùi, ăn không ngon."
"Mặc dù hương vị của người sống cũing không ngon nhưng ít nhất cũng tươi mới, đỡ hơn một chút."
Âm thanh ồm ồm của cự nhân truyền đến từ phía xa, cùng với đó là sự sợ hãi lan tràn trong lòng dám người.
Võ Tiểu Đức ngây ngẩn cả người, hắn thật sự không ngờ vì lí do này nên nàng kia mới chưa bị ăn thịt.
Lúc này thân thể của lão già bên cạnh hắn cũng bắt đầu run rẩy, nam tử che mặt không tự chủ nắm chặt trường kiếm trong tay.
Không biết là do sợ hãi sinh ra ảo giác hay là hoa mắt, Võ Tiểu Đức cảm thấy thanh trường kiếm kia đang không ngừng run run, phảng phất muốn tránh thoát khỏi bàn tay của nam tử kia.
Trên người cự nhân tỏa ra một cỗ khí rét lạnh, im lặng lan tràn ra bốn phía, khiến cho vách tường và mặt đất xuất hiện một lớp sương trắng cực dày.
Khí thế dữ tợn hung ác trên người nó khiến cho người ta không dám sinh ra bất kỳ ý nghĩ chống cự nào.
Võ Tiểu Đức chỉ mới nhìn thoáng qua đã cảm thấy tim đập rộn lên , hai chân run rẩy đứng không vững.
Chuyện này đã vượt quá sức chịu đựng của người bình thường. Không thể nào hiểu được.
Tại sao mình lại xuất hiện tại nơi kinh khủng này?
Chẳng lẽ chỉ có một con đường chết mà thôi?
Ngay khi trong lòng Võ Tiểu Đức tràn đầy tuyệt vọng, hắn chợt phát hiện trước mắt xuất hiện một đồ vật.
Một quyển sách màu đen có bìa dày chợt xuất hiện giữa không trung, mặt trước hướng về phía chính mình, nó đã tự động mở ra. Bên trên hiện ra từng hàng chữ óng ánh:
"Tại vùng đất này tràn ngập anh linh và vong linh, linh hồn của ngươi đã sinh ra cộng hưởng với nơi này, từ đó kích hoạt tiềm lực của bản thân ngươi. Đã thức tỉnh năng lực đặc thù: Vong Linh Chi Thư."
"Vong Linh Chi Thư bắt đầu phóng thích lực lượng, cung cấp ủy thác để ngươi lựa chọn."
"Số ủy thác có thể lựa chọn hiện tại là 2."
"Xin mời lựa chọn một trong hai ủy thác để chấp hành, sau khi hoàn thành sẽ đạt được phần thưởng tương ứng."
Trong lòng Võ Tiểu Đức dấy lên hi vọng, vội vàng nhìn đoạn tiếp theo.
"Ủy thác một: Cừu non hiểu chuyện."
"Miêu tả ủy thác: Độc Mục Cự Nhân là sinh vật cực kỳ cường đại, kể cả ngươi đã thức tỉnh năng lực hi hữu như Vong Linh Chi Thư thì cũng không thể lập tức chiến thắng nó. Cho nên ngươi nhất định phải chết."
"Độc Mục Cự Nhân luôn luôn khát vọng có thể ăn được một món ăn hoàn mỹ. Mà hiện tại ngươi chỉ là một con dê đợi bị làm thịt, xin hãy lột sạch quần áo trên người để cự nhân có thể thoải mái thưởng thức ngươi."
"Phần thưởng khi hoàn thành ủy thác: Bị cự nhân ăn hết."
Võ Tiểu Đức nhanh chóng nhìn hết ủy thác số một, không nhịn được muốn chửi bậy.
Nào có ai ngớ ngẩn sẽ tiếp nhận ủy thác này?
Mình thật sự đã thức tỉnh cái năng lực thần kinh này sao?
Hắn tiếp tục nhìn phần tiếp, phía dưới còn có một cái ủy thác khác:
"Ủy thác hai: Dê đợi làm thịt."
"Chi tiết: Ngươi nhất định phải cam đoan tiểu cô nương kia còn sống, cho dù là tạm thời còn sống."
"Phần thưởng: Đây là cơ hội sống sót duy nhất của ngươi, bản thư cũng không cam đoan nếu làm theo thì ngươi có thể sống sót. Nhưng tóm lại vẫn có một chút hi vọng nhỏ nhoi."
Võ Tiểu Đức hơi giật mình, híp mắt nhìn về phía nam tử che mặt và lão già.
Hai người vẫn đang nhìn chằm chằm Độc Mục Cự Nhân ở phía xa, trên mặt tràn đầy cảnh giác, nhưng lại hoàn toàn không nhìn thấy quyển sách đang ở ngay trước mắt mình.
Còn nữ tử kia thì vẫn đang ho ra máu.
Nàng sắp chết, không có thời rảnh rỗi ngẩng đầu lên nhìn những hàng chữ óng ánh trên không trung.
Chẳng lẽ chỉ có một mình mình có thể nhìn thấy hàng chữ này thôi sao?
"Các vị." nam tử che mặt nắm chặt trường kiếm, mở miệng nói: "Nơi đây cực kỳ nguy hiểm, tại hạ xin được đi trước một bước."
Nam tử che mặt hơi nhún người, nhảy lên sau đó bay về phía góc tường.
Hắn đang bay!!
Võ Tiểu Đức giật nảy cả mình. Người kia có thể bay!
Còn chưa hết, lão già kia cũng vung mạnh quyền trượng trong tay, quát khẽ nói: "Đi! Đi! Đi!"
Một con chim lửa dài mấy mét xuất hiện dưới chân lão già, nâng hắn bay về hướng mà nam tử che mặt vừa rời đi.
Võ Tiểu Đức nhìn về phương hướng mà hai người này muốn bay đến, chợt nhìn thấy trong góc tường có một hang động, lối vào không lớn, chỉ vừa cho một người chui qua.
Thì ra là thế!
Với cơ thể khổng lồ của cự nhân thì nó không thể nào chui qua hang động nhỏ kia. Cho nên hai người đều muốn chui vào hang động này để tìm đường trốn thoát.
"Thực lực bọn hắn rất mạnh, có lẽ có thể chạy trốn!" Tiểu cô nương kia thì thào nói.
Bỗng nhiên nàng lại ném thứ gì đó cho Võ Tiểu Đức.
Võ Tiểu Đức bắt lấy xem xét, là một chiếc áo giáp vảy.
Dường như bên trong chiếc áo giáp này ẩn chứa năng lượng kỳ lạ gì đó, nó phát ra sức đẩy với mọi thứ từ bên ngoài.
"Nó có thể bảo vệ ngươi một lần. Mau chạy đi, có hai ngươi kia thu hút sự chú ý, có lẽ ngươi có thể trốn thoát!"
Nàng dùng ánh mắt tràn đầy mong đợi nhìn Võ Tiểu Đức, cổ vũ hắn.
"Vì sao ngươi lại tặng nó cho ta?" Võ Tiểu Đức hỏi.
"Trốn được người nào hay người ấy, mau chạy đi!" nàng vội nói.
Trong lòng Võ Tiểu Đức có chút xúc động.
Đáng tiếc trên mặt tiểu cô nương này toàn là vết máu, hoàn toàn không nhìn rõ gương mặt. Cũng không biết nàng là ai.
Nhưng mặc kệ là như thế nào, giống như lời nàng đã nói, mình đã có áo giáp để phòng thần.
Lại có nam tử che mặt biết bay và lão pháp sư chạy ở phía trước, chính mình cũng nên mau mau đuổi theo mới đúng.
Liều mạng.
Liều mạng a!
Võ Tiểu Đức cắn răng, mặc áo giáp lên người. Lại quay người nhặt lên một thanh trường mâu bên cạnh xác của một người hộ vệ.
Trường mâu trĩu nặng, hắn phải dùng hết sức mới có thể nâng lên. Nhưng nếu kéo theo thứ này chạy trốn thì sẽ ảnh hưởng đến tốc độ của hắn.
Ít nhất thanh trường mâu này phải nặng hơn 300 cân.
(1 cân TQ=0.5 cân Việt Nam)
Có người có thể sử dụng thứ này sao?
Hắn còn đang nghĩ nếu mình có thể mang theo thanh trường mâu này thì sau khi trốn vào hang động cũng sẽ có cái để phòng thân. Nhưng không ngờ thứ này lại nặng đến vậy, đành phải bỏ qua.
Buông ra trường mâu, Võ Tiểu Đức lại cầm lấy một thanh đoản đao.
Không được! Thanh đao này cũng rất nặng! Sẽ ảnh hưởng đến tốc độ chạy trốn của mình.
Võ Tiểu Đức hoàn toàn bỏ qua suy nghĩ mang theo vũ khí.
Trong khi hắn tốn thời gian chọn lựa vũ khí, nam tử che mặt kia đã bay tới góc tường, đang định chui vào hang động kia. Lão già cưỡi hỏa điểu cũng theo sát phía sau.
Nhưng lúc này chợt phát sinh dị biến.
Độc Mục Cự nhân ngồi trên đống xác chết bỗng nhiên ngẩng đầu, nhếch miệng lộ ra hàm răng sắc bén, cười gằn nói:
"Chức nghiệp giả? Thịt của các ngươi rất có độ dai."
Võ Tiểu Đức hoàn toàn không thấy rõ ràng có chuyện gì xảy ra.
Hắn chỉ thấy cự nhân đưa tay lên không trung sau đó nắm lại.
Chỉ trong một chớp mắt nam tử che mặt đang bay ở phía xa đã xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Nam tử che mặt bị nó bắt lại, đút vào trong miệng sau đó bắt đầu dùng sức nhai.
"Thật khó ăn!"
Cự nhân lắc đầu, duỗi ra một tay khác, lập lại hành động vừa rồi.
Hỏa điểu bị bóp nát, lão già kia cũng bị bắt lại, cự nhân nâng hắn lên mũi ngửi ngửi, sau đó thất vọng nói:
"Trong lòng ngươi có quá nhiều sự sợ hãi, thịt quá chua."
Nó vung tay ném lão già kia ra ngoài, đập lên một vách tường đá cao hơn trăm mét.
Lão già phun ra một ngụm máu, vung lên quyền trượng trong tay, biến ra một vòng ánh sánh hình thuẫn bảo vệ trước người.
Mắt của cự nhân kia đột nhiên trợn to, nhìn chằm chằm lão già.
Sau đó xuất hiện một cảnh tượng khó tin!
Một tia sáng màu đỏ thẫm bắn ra từ trong mắt của cự nhân, xuyên thấu qua vòng bảo hộ bằng ánh sáng, đánh lên thân lão pháp sư kia.
Lão già kia không kịp kêu thảm, toàn bộ cơ thể triệt để tan nát, biến thành một bãi máu thịt lẫn lộn chảy xuống từ trên tường.
Hắn chết, bị đập chết một cách dễ dàng giống như một con muỗi.
Cự nhân hừ một tiếng, miệng vẫn nhai nhồm nhoàm, quay đầu dùng con mắt duy nhất nhìn về phía Võ Tiểu Đức.
Tất cả những chuyện kia chỉ xảy ra trong khoảng thời gian vài hơi thở ngắn ngủi.
Khi lão già bị đánh thành thịt nhão chảy xuống từ trên tường thì cũng là lúc Võ Tiểu Đức từ bỏ ý định nhặt vũ khí.
Tất cả vừa mới bắt đầu đã kết thúc.
Võ Tiểu Đức sững sờ nhìn bãi máu thịt bầy nhầy ở trên vách tường phía xa.
Vậy thì còn chạy cái cọng lông gì nữa?
Xem ra chỉ có một con đường chết.
Võ Tiểu Đức cắn răng, lại nhặt lên thanh đao nặng trĩu trên mặt đất.
Hắn không biết liệu mình có thể chống cự hay không, nhưng bây giờ đã là giây phút cuối cùng của cuộc đời mình, hắn không muốn làm một tên hèn nhát!
Hắn hít sâu một hơi, giơ lên đao trong tay.
—— thật nặng!
Hắn dùng hết sức mới có thể nâng thanh đao lên ngang ngực, bởi vì quá nặng mà cánh tay cầm đao run rẩy không ngừng.
Như này thì còn đánh chém gì nữa?
Căn bản là không có bất kỳ biện pháp nào chống lại!
Võ Tiểu Đức ngây người suy nghĩ.
Ánh mắt của hắn vừa lúc chạm mắt với cự nhân. Trong con mắt ghê tởm kia lộ rõ sự mỉa mai rõ ràng.
Cự nhân khinh tường hừ nhẹ một tiếng, lầu bầu nói:
"Vô số năm qua, giống loài thấp kém các ngươi luôn luôn sợ hãi lựa chọn chạy trốn, hiếm có người đám đánh với ta một trận. Kẻ có đủ dũng khí chiến đấu thì lại không tiếp nổi một chiêu của ta, thậm chí chẳng thể nào đánh trúng ta. Đám sâu kiến các ngươi nhỏ bé, yếu đuối như bụi bặm. Đánh thương mà lại nực cười."
Từ xưa tới nay chưa từng có ai đánh trúng nó. Hơn nữa nó còn biết bây giờ mình đang suy nghĩ cái gì.
Trong lòng Võ Tiểu Đức tràn ngập tuyệt vọng.
Cự nhân vươn tay, đứng từ nơi xa chỉ ngón tay về phía Võ Tiểu Đức.
Võ Tiểu Đức còn không kịp phản ứng, áo giáp trên người hắn đột nhiên toát ra một vầng sáng tạo thành một cái lồng, bao phủ cả người hắn ở bên trong.
Ầm!
Một tiếng vang trầm.
Võ Tiểu Đức bị đánh bay ra ngoài, liên tục lăn lông lốc vài vòng sau đó đâm vào trên vách tường, đầu óc choáng váng, nhất thời không đứng dậy được.
Lồng ánh sáng quanh người hắn rung động không ngừng.
Áo giáp trên người hắn phát ra tiếng "Xoạt xoạt", "Xoạt xoạt", dần dần hiện ra vết rách chi chít, cuối cùng soạt một tiếng vỡ vụn rơi xuống mặt đất.
Chiếc áo giáp có lực lượng thần kỳ này đã bị đánh nát.
Cự nhân mất hứng nói: "Là chiếc áo giáp thú vị kia sao? Nhưng chẳng có tác dụng gì đâu. Chủ nhân của nó sắp chết rồi, ngươi cũng sẽ chết."
Thân hình của Võ Tiểu Đức lung lay, dựa vào vách tường chậm rãi đứng lên, há to miệng không ngừng thở dốc.
Nhờ có chiếc áo giáp mà tiểu cô nương kia tặng nên mình mới giữ được tính mạng.
Vừa rồi suýt chút nữa mình đã chết.
Dường như cự nhân đã mất đi hứng thú, không thèm nhìn hắn nữa, há to miệng lớn tràn đầy răng nanh sắc bén.
Khạc!
Nó vừa phun ra thứ gì đó, nhanh như chớp đập lên vách tường phía xa sau đó rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh leng keng.
Bầu không khí hoàn toàn yên tĩnh.
Võ Tiểu Đức nhìn thanh trường kiếm dính đầy vết máu phía xa, cả người hoàn toàn ngây ngẩn.
Thanh kiếm kia vốn luôn bị nam tử che mặt nắm chặt trong tay.
Nhưng bây giờ nó lại bị cự nhân kia phun ra từ trong miệng, như vậy có nghĩa là nam tử che mặt kia cũng đã bị cự nhân ăn thịt.
Lát nữa kết cục của mình cũng sẽ giống với tên nam tử che mặt kia sao?
Vì sao ta lại phải đối mặt với chuyện kinh khủng như thế này cơ chứ?
Võ Tiểu Đức có chút hoảng hốt.
Mà lúc này tiểu cô nương ở sau lưng hắn lại thúc giục hắn chạy trốn:
"Mau trốn đi ——cự nhân đã ăn no rồi, dục vọng tấn công đã thấp đi rất nhiều. Ngươi lại chỉ là người bình thường. Nó chướng mắt máu thịt của ngươi."
"Nhân cơ hội này mau trốn đi!"
Ánh mắt của Võ Tiểu Đức liếc nhìn bốn phía, chỉ thấy trước cửa hang động kia có một vũng máu, bên trong tối tăm âm u, không biết thông đến nơi nào.
Đúng vậy, hang động này rất nhỏ, cự nhân không thể nào đuổi theo mình, chỉ cần chui vào thì mình có thể trốn thoát.
"Cùng đi!"
Võ Tiểu Đức buông ra đao trong tay, chạy đến muốn đỡ tiểu cô nương sau lưng đứng dậy.
Dù sao thì chiếc áo giáp nàng tặng đã cứu mình một mạng, chính mình cũng nên báo ơn nàng.
"Đừng quan tâm đến ta, ta bị thương quá nặng, xương cốt đã gãy mất, chắc chắn phải chết."
Tiểu nữ hài chịu đựng đau đớn nói với hắn.
Võ Tiểu Đức nhìn xuống, chỉ thấy hai chân nàng đã vặn vẹo không thành hình. Hắn chợt cảm thấy trong lồng ngực của mình đang có một thứ gì đó bùng cháy, một loại cảm xúc không thể diễn tả thành lời tràn ngập trong lồng ngực.
Ánh mắt của hắn lại nhìn về phía hàng chữ đang lơ lưng trên không trung trước mắt mình.
"Ủy thác số hai: Dê đợi làm thịt."
Thật sự có cơ hội sống sót sao? Ngay cả chính ủy thác này cũng nói rõ đó chỉ là một chút hi vọng xa vời.
Võ Tiểu Đức lại ngẩng đầu nhìn hang động nơi xa.
Mặt đất khẽ rung rung.
Cự nhân chậm rãi bò xuống khỏi núi thi thể dưới chân, có vẻ như hắn định đi về phía này.
Trốn ——
Bây giờ hắn chỉ có một lựa chọn duy nhất đó là chạy trốn.
Võ Tiểu Đức cúi đầu nhìn nữ tử, dường như muốn nói cái gì.
"Ta đã không thể sống tiếp, ngươi mau chạy đi. Nếu như ngươi có thể sống sót, sau này hãy báo thù cho ta!" Tiểu nữ hài nhìn thật sâu vào đôi mắt hắn, nói ra lời dặn dò sau cùng.
Võ Tiểu Đức cắn răng.
Đáng chết.
Đáng chết a!
Hắn bước dài, dùng hết sức lực mà mình có lao về phía hang động kia.
Rầm! Rầm! Rầm!
Quả nhiên cự nhân kia không hề quan tâm đến hắn, chỉ từ từ đi về phía tiểu cô nương kia, đồng thời mở miệng nói:
"Không nên ăn quá nhiều thịt chuột, ta đã có quá nhiều thịt chuột."
"Nhưng mà một chồi non mang trong mình năng lượng đặc thù hoàn toàn có thể trở thành món chính."
Dứt lời, ánh mắt của nó nhìn về phía tiểu cô nương đang ngồi dưới vách tường.
Khi nó đi đến trước mặt nàng thì Võ Tiểu Đức đã vọt tới trước cửa hang động.
Hắn có thể rời đi ngay lập tức.
Đến lúc này tiểu cô nương kia mới thu hồi ánh mắt, nhìn cự nhân trước mặt mình.
Không có chút bất ngờ nào, chính mình sắp bị nó ăn thịt.
Đứng trước cái chết, rốt cục nàng đã không thể kiềm chế được sự sợ hãi trong lòng, bắt đầu phát ra tiếng nức nở rất nhỏ.
Cự nhân nhìn tiểu nữ hài dưới chân, lạnh giọng nói: "Với tư cách là một món ăn ngon, ngươi có tư cách để lại một câu di ngôn."
Tiểu nữ hài ngẩng đầu nhìn cửa hang động phía xa.
Võ Tiểu Đức đã chui vào hang động, đứng trong bóng tối nhìn ra ngoài.
Ngay khi bước vàng hang động Võ Tiểu Đức đã nhìn thấy bên trong có một sườn dốc, không nhìn thấy cuối cùng. Chỉ cần hắn đi xuống thì có thể rời khỏi nơi kinh khủng này.
Nhưng chẳng biết tại sao Võ Tiểu Đức vẫn chưa đi.
Hắn đứng ở trong bóng tối, nhìn chằm chằm hàng chữ óng ánh trước mặt mình:
"Ủy thác hai: Dê đợi làm thịt."
Không hiểu sao mình lại xuất hiện tại đây, lại mơ mơ màng màng đạt được quyển sách tự xưng Vong Linh Chi Thư này.
Suy nghĩ kỹ thì ngay cả nam tử che mặt và lão già pháp sư kia cũng không thể sống sót.
Hang động này có thật sự an toàn không? Nó có thể giúp mình rời khỏi nơi quỷ quái này hay không?
Không, hắn hoàn toàn không có cách nào chắc chắn chuyện này.
Đến cùng là mình nên tin vào sự nhắc nhở của Vong Linh Chi Thư hay là cứ chạy trốn lung tung trong cái nơi quỷ quái này?
Võ Tiểu Đức cắn răng, ánh mắt nhìn về phía tiểu nữ hài ở trong góc tường.
Ánh mắt của hai người chạm nhai.
Tiểu nữ hài lập tức lau nước mắt, hít sâu một hơi, la lớn: "Đi mau a!"
Võ Tiểu Đức vẫn đứng yên tại chỗ.
Mà ở trên cao đột nhiên vang lên tiếng nói ông ông của cự nhân:
"Đến giờ ăn rồi."
Nó từ từ duỗi ra bàn tay dính đầy máu tươi muốn bắt lấy tiểu nữ hài kia.
Tất cả mọi chuyện sắp kết thúc.
Đột nhiên ——
Một tiếng nói vang lên từ phía hang động sau lưng cự nhân.
"Nếu như ta là ngươi thì ta sẽ không ăn thịt nàng như vậy. Dù sao bây giờ trong người nàng tràn đầy sợ hãi."
"Dựa theo lời ngươi vừa nói, nếu như nhân loại cảm thấy sợ hãi trước khi chết đi thì thi thể sẽ bốc mùi, cũng sẽ ăn không ngon, ngay cả người sống cũng vậy đúng không?”
Cự nhân dừng tay lại.
Tiểu nữ hài cũng lộ ra vẻ không thể tin nổi, hai mắt mở lớn nhìn về phía hang động.
Chỉ thấy Võ Tiểu Đức từ từ đi ra khỏi hang động.
Sắc mặt của hắn rất trắng, thậm chí thân thể còn đang hơi run rẩy, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm cự nhân kia.
Đáng chết. Hắn thầm mắng trong lòng, lớn tiếng nói chuyện với cự nhân:
"Ngoại trừ thi thể thì nơi này không có bất kỳ thứ gì khác, cho nên ngươi chỉ có thể ăn những thi thể sắp thối rữa này, đương nhiên sẽ cảm thấy khó ăn."
Hắn đi về phía trước từng bước một, dường như đã dùng hết toàn bộ sức lực của mình.
Cự nhân nhìn chằm chằm Võ Tiểu Đức, trên mặt tràn đầy sự ghét bỏ, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi:
"Thức ăn hôi chua, ngươi muốn nói cái gì?"
Võ Tiểu Đức hít một hơi thật sâu.
Mình sẽ chết! Ý nghĩ này chợt xuất hiện trong đầu Võ Tiểu Đức nhưng ngay lập tức bị hắn xóa đi.
Bây giờ không phải là lúc để sợ hãi.
Nếu mỗi một người tiến vào khu vực bị phong ấn này đều không phải là người bình thường. Nam tử che mặt có kiếm, lão già có pháp trượng, mà chính mình….có một quyển Vong Linh Chi Thư mà người khác không thể nhìn thấy!
Nếu như ủy thác trên quyển sách này là thật…
Hắn muốn đánh cược một lần.
Cho dù hi vọng sống sót có thấp đến mức nào thì chính mình cũng phải đánh cược một lần!
Võ Tiểu Đức đi thẳng tới bên người tiểu nữ hài, lật ra một bộ thi thể.
Đây là thi thể của đầu bếp trong đoàn người hộ tống tiểu nữ hài kia.
Võ Tiểu Đức mở ra cái rương chứa đồ bên cạnh thi thể, nhìn lướt qua những thứ ở bên trong, rất nhanh đã phát hiện rất nhiều chai lọ.
"Nhìn, chúng ta có dấm, xì dầu, tỏi giã."
"Thật ra từng này đã đủ rồi nhưng may mắn là chúng ta còn có ớt và bột thì là."
Võ Tiểu Đức bắt đầu bôi các loại gia vị lên trên người mình.
Tiểu nữ hài nhìn thấy hành động của hắn thì lập tức ngây người.
Cự nhân cũng ngây người.
Mấy hơi thở trôi qua. Con mắt duy nhất trên mặt cự nhân trừng càng ngày càng lớn, lỗ mũi phồng lên rồi lại co vào liên tục. Dường như đang cố gắng hít hà mùi hương đặc biệt tản ra từ trên người Võ Tiểu Đức.
Cánh tay vốn đã đưa lên không trung của nó cũng dừng lại.
Lúc này Võ Tiểu Đức đã không thèm quan tâm đến những thứ khác, lớn tiếng nói:
"Ta còn sống, chắc chắn hương vị của ta sẽ tốt hơn so với những thi thể kia."
"Trên người của ta béo gầy giao nhau, không giống như nàng, chỉ toàn da bọc xương, ăn không đã miệng."
"Điều quan trọng hơn là ta biết pha chế nước chấm, đây chính là sở trường của ta."
Võ Tiểu Đức cúi đầu đánh giá dáng người của mình, dùng tay bôi kín các loại gia vị lên người. Mãi cho đến khi đạt tới tiêu chuẩn trong lòng thì hắn mới dừng tay.
Hắn rất tự tin vào bản lĩnh của mình.
Dù sao mỗi lần ăn lẩu, tất cả mọi người đểu tin tưởng để mình pha nước chấm.
Bạn gái cũ vẫn luôn lưu luyến không quên mình cũng chỉ vì món nước chấm này. Mãi cho đến khi biết được công thức pha nước chấm bí mật của mình thì nàng mới không chút do dự đá mình.
Nói tóm lại, việc này chính là sở trường của hắn, đủ để có thể đem ra khoe khoang.
Võ Tiểu Đức đặt tất cả chai lọ gia vị xuống đất, ngẩng đầu nghênh đón ánh mắt của cự nhân, cao giọng nói:
"Bây giờ ta đã là món ăn ngon nhất mà đời này ngươi từng thấy, ta cho rằng ngươi không thể phủ nhận chuyện này."
Giọng nói của hắn vang vọng trong không gian yên tĩnh của nơi này.
Sát khí trên người cự nhân đã sớm tản đi.
Nó cúi đầu quan sát Võ Tiểu Đức, nhất thời có chút ngạc nhiên.
Mà hai mắt của tiểu nữ hài kia đã trừng lớn, sắp rớt cả ra ngoài. Miệng cũng há to, hoàn toàn không ngậm lại được.
Người này đang làm cái gì vậy?
Hắn điên rồi sao?
Ta thật sự quá đáng thương, đã sắp chết rồi mà còn muốn cứu một người điên như hắn, còn hi vọng hắn có thể còn sống sót.
Nghĩ tới đây, vẻ mặt của tiểu nữ hài lại trở nên ảm đạm.
Lúc này Võ Tiểu Đức không rảnh để ý đến phản ứng của tiểu nữ hài kia.
Hắn giang hai cánh tay, ưỡn ngực, đón ánh mắt của cự nhân, hét to:
"Đến a, thử một chút hương vị của ta a!"
Cự nhân có chút cảm động.
Sát ý trong mắt nó đã hoàn toàn biến mất, do dự một hồi sau đó, nhẹ nhàng vươn tay ra, cẩn thận từng li từng tí bắt lấy Võ Tiểu Đức.
Nhìn dáng vẻ của nó giống như đang sợ mình sẽ lỡ tay khiến Võ Tiểu Đức bị thương, sợ mình dùng sức quá lớn khiến cho Võ Tiểu Đức chết đi, phá hư toàn bộ hương vị hoàn mĩ trên cơ thể nhân loại này.
Nắm tay nhẹ ngàng nắm lấy Võ Tiểu Đức, chậm rãi nâng lên, đặt ở trước mũi nhẹ nhành hít mấy hơi.
"Như thế nào?" Võ Tiểu Đức hỏi.
Cự nhân dùng ngữ khí vô cùng nghiêm túc nói: "Đây là hương vị tuyệt diệu mà ta chưa từng được thưởng thức."
"Thật ra còn có mấy loại hương vị tốt hơn rất nhiều, ta có thể dạy cho ngươi cách pha chế, ngươi có muốn học không?" Võ Tiểu Đức hỏi.
"Còn có hương vị tuyệt diệu hơn nữa?" Con mắt của cự nhân sáng lên.
"Đúng, để ta nói cho ngươi ——" Võ Tiểu Đức bám vào ngón tay khổng lồ của nó, cố gắng đứng lên. Thân thể nghiêng về phía trước, tựa trên mũi của cự nhân.
Sau đó ——
Đùng!
Một tiếng bạt tai vang dội như tiếng nổ vang lên ở trong ma quật vốn cực kỳ yên tĩnh.
Độc Mục Cự Nhân ngơ ngẩn.
Nó kéo Võ Tiểu Đức cách xa khỏi mặt mình, tức giận hỏi: "Ngươi… ngươi vừa mới…. ."
"Vả mặt ngươi." Võ Tiểu Đức nói.
Cả người hắn đã bôi đầy hương liệu, vừa xoa bàn tay, vừa nhếch miệng cười nói: "Không ai có thể đánh trúng ngươi? Vậy tiếng vang vừa rồi là cái gì hả tên rác rưởi?"
Bốn phía hoàn toàn tĩnh mịch.
Tiểu nữ hài không biết nên dùng biểu cảm gì để đối mặt với chuyện trước mắt, dùng hay tay bịt thật chặt miệng mình.
Cả người Độc Mục Cự Nhân phát ra sát ý hung ác, con mắt dọc trên đầu nó chậm rãi co lại, từng tia sáng màu đỏ bắt đầu ngưng tụ.
Bây giờ Võ Tiểu Đức đã không màng đến sống chết, dùng vẻ mặt ngông nghênh nói: "Lần sau khi ngươi giới thiệu chính mình với người khác, thì đừng có ra vẻ vô địch thiên hạ như vừa nãy. Nhớ phải nói cho bọn hắn, ngươi đã từng bị ta vả mặt như thế nào."
Vừa dứt lời, không gian trước mắt Võ Tiểu Đức đột nhiên xuất hiện dị biến.
Một chiếc hư ảo đèn đột nhiên hiện ra trong hư không, ngay sau đó nó phát ra một tiếng "Cạch", lập tức hóa thành mấy ngôi sao sáng chói trên không trung.
Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín.
Chín ngôi sao vây quanh quyển sách tên Vong Linh Chi Thư kia, sắp xếp thành hình một vòng tròn, phát ra ánh sáng chói mắt.
Võ Tiểu Đức thấy vậy thì giật mình.
Đây là ma pháp gì, cự nhân muốn dùng nó để giết chính mình sao?
Không, dường như là Vong Linh Chi Thư đang kích hoạt thứ gì đó.
Hắn còn đang nghĩ ngợi, đột nhiên chín ngôi sao kia biến thành vô số đốm sáng, sau đó chui vào trong Vong Linh Chi Thư.
Trên trang sách nhỏ lập tức hiện ra từng hàng chữ nhỏ lấp lánh:
"Chúc mừng!"
"Ngươi đã hoàn thành ủy thác: Dê đợi làm thịt."
"Tạm thời ngươi đã cứu được tiểu nữ hài."
"Ngươi vả Độc Mục Cự Nhân một bạt tai, thuận tiện chế giễu nó."
"Đây chuyện xưa nay chưa từng xảy ra, nhưng ngươi lại có thể làm được chỉ bằng thân thể hèn mọn, yếu đuối như sâu kiến."
"Tất cả vong linh còn đang quanh quẩn trong ma quật này đều đang dõi theo, reo hò thay ngươi."
"Ngươi thu được sự tán thưởng của đám vong linh, đẳng cấp: chín sao."
"Đây là đánh giá cao nhất."
"Rất nhiều anh linh, cũng là Thủ hộ chi linh đang bao quanh nữ hài kia, bọn hắn đã quyết định đánh cược vào ngươi một lần."
"Quyển sách đã hoàn thành cộng minh với tất cả anh linh, cũng đã thu được đầy đủ lực lượng từ trên thân bọn hắn. Vong Linh Chi Thư sẽ giúp ngươi tạm thời thoát khỏi tình trạng hẳn phải chết trước mắt."
"Ngươi sẽ được trở lại thế giới của mình, trong vòng bảy ngày hãy dùng mọi cách để nâng cao thực lực của mình."
"Bảy ngày sau, ngươi sẽ trở lại đây một lần nữa. Khi đó ngươi sẽ không thể trốn tránh vận mệnh!"
"Chuẩn bị dịch chuyển…."
Thoát khỏi tử vong?
Dù là chỉ có bảy ngày nhưng đây cũng là một tin tức đáng mừng.
Nhưng chuyện này là thật sao?
Võ Tiểu Đức thật sự không dám tin tưởng, nhịn không được ngửa đầu nhìn cự nhân.
Chỉ thấy ánh mắt của nó nhìn chằm chằm Võ Tiểu Đức, lộ ra hàm răng sắc nhọn, từng vệt nước bọt chảy ra từ khóe miệng của nó.
Nó nói:
"Vừa nãy là ta nhìn lầm, nhân loại thấp kém nhà ngươi trước khi chết còn dám dãy giụa, trên thân còn có một cỗ năng lượng bí ẩn."
"Chắc chắn ngươi là mĩ vị!"
Cự nhân mở to miệng, muốn nhét Võ Tiểu Đức vào miệng.
Nhưng ngay khi hàm răng sắc bén kia cắn xuống đột nhiên lại dừng lại, răng của cự nhân chỉ còn cách trán của Võ Tiểu Đức vài cm.
—— truyền tống bắt đầu!
Trên Vong Linh Chi Thư nhanh chóng hiện ra từng hàng chữ lấp lánh:
"Đã hoàn thành chuyển đổi năng lượng."
"Tất cả đã sẵn sàng."
"Ngươi sắp rời khỏi nơi này, trở về thế giới nguyên bản."
"Trở về!"
Bụp…
Võ Tiểu Đức hóa thành một tia sáng, trong nháy mắt phá vỡ hư không, không biết đi nơi nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook