Vợ Đồng Chí, Cố Lên!
-
Chương 67
Cái xác không hồn? Khẳng định không đến nỗi, trên thực tế bây giờ trong lòng Triệu Nhiễm Nhiễm khá là bình hòa, có thể là do trước đó chiến tranh lạnh quá mệt mỏi, hiện tại nghỉ ngơi, tinh thần cũng buông lỏng theo.
Đối với Giang Tiềm, cô theo bản năng trốn tránh người này và vấn đề liên quan đến anh, thời gian có thể hòa tan tất cả sự cần thiết và cảm xúc không đáng, ví dụ như nhớ nhung và oán hận. Có lẽ trốn tránh vĩnh viễn không phải cách tốt để giải quyết vấn đề, vậy không bằng cứ thuận theo tự nhiên, để thời gian giải quyết tất cả.
Cô nghĩ như vậy, cũng làm như vậy, dùng tinh lực và hứng thú còn dư lại không nhiều đặt hết trên người đứa bé chưa ra đời. Mấy ngày trước đi siêu âm, thì đồng nghiệp ở phòng siêu âm thần bí hề hề nói cho cô biết, là bé trai, trổ mã khỏe mạnh, nhịp tim hết sức mạnh mẽ, Trương Lam vui mừng không ngậm miệng được. Đột nhiên Triệu Nhiễm Nhiễm nghĩ đến Giang Tiềm đã từng nói thích con gái, sinh bé gái không cần lo nhiều, cô nghĩ, có lẽ là bị anh cổ động, cô đã từng hi vọng có một đứa con gái, nhưng đứa nhỏ trong bụng là bé trai, cũng không có thất vọng, hơn nữa hết sức mong đợi đứa bé ra đời.
"Sinh xong sẽ cảm thấy còn không bằng ở trong bụng đấy." Trương Lam nói xong khiến Triệu Nhiễm Nhiễm kinh ngạc, "Sao em lại hiểu nhiều thế, cứ như em đã từng sinh rồi."
"Em nghe mẹ em nói mà." Trương Lam nháy mắt mấy cái, "Sau khi sinh nó ra chị sẽ thấy lạc lỏng, đột nhiên trên người có thêm một trong trạch, chị sẽ sợ không bảo vệ được nó cho tốt, quan trọng nhất là, chăm sóc đứa trẻ vô cùng mệt mỏi."
"Mẹ em nói với em hết à?"
"Cho nên em không muốn sinh con." Trương Lam nhún nhún vai, trừng mắt liếc Dương Chấn Chấn đang muốn nói lại thôi, "Một mình chăm sóc đứa bé căn bản là nhiệm vụ không thể hoàn thành, phải có chồng bên cạnh chia sẻ với chị, nếu không trong lòng không thăng bằng dễ dàng tạo thành chứng uất ức sau khi sinh."
Không cần sau khi sinh, hiện tại Triệu Nhiễm Nhiễm đã bị lời của cô làm buồn bực, cô thật hoài nghi Trương Lam có phải bị Giang Tiềm thu mua hay không, mà cả ngày lẫn đêm nói tốt cho anh. Cô không có cố chấp muốn phạt Giang Tiềm cái gì, thậm chí không biết nên trách anh thế nào, vì đây không phải lĩnh vực cô quen thuộc, cho nên y theo bản năng chỉ muốn cho tất cả thuận theo tự nhiên mà thôi, có lẽ vì đứa bé và cuộc sống, Giang Tiềm chỉ cần mấy câu nói là có thể mang cô về bên cạnh, nhưng, bọn họ lại chưa có cơ hội gặp mặt.
Triệu Nhiễm Nhiễm hất tay Trương Lam ra, không vui nên mạnh mẽ đi ở phía trước, Trương Lam vội vàng chạy tới vịn cô, "Chị có thai mà giận dỗi gì!"
"Em quá đáng ghét. . . . . ."
"Chị thật là, cũng đâu phải chuyện lớn gì, chỉ cãi lộn vài câu thôi mà, anh ấy bảo chị về nhà mẹ đẻ thì về thôi, chị muốn gặp mặt mẹ chồng lắm à. . . ."
Triệu Nhiễm Nhiễm ngẩn ngơ một lát, cảm thấy lời của cô có đạo lý, lúc ấy cô quả thật muốn về nhà mẹ đẻ, nhưng không có khả năng tự mở miệng nói ra.
Nhưng. . . . Giang Tiềm đuổi cô đi đó.
"Anh ấy đuổi chị đi. . . ."
"Không phải anh ấy bảo sẽ đến đón chị à, hai vợ chồng gây gổ tách ra tỉnh táo là rất cần thiết, chứ bực bội mà ôm sát vào nhau cho bực chết luôn à? Sao chị ngây thơ như vậy."
Vẫn rất có đạo lý, nhưng, cô vẫn không chịu nổi Giang Tiềm chính miệng đuổi cô đi, khiến sự tôn nghiêm của cô không chịu nổi, có lẽ nếu người mở miệng là Tôn Kính Hồng, thì cảm giác đã khác. Bị Trương Lam quấy rối, đáy lòng lâu không có phập phồng lại sôi trào, Triệu Nhiễm Nhiễm lắc đầu một cái, muốn khiến mình bình thản, bỏ đi cảm xúc không thoải mái, vốn đã sắp thành công rồi, nhưng trở lại dưới lầu nhà bà ngoại lại thấy một chiếc xe jeep nhà binh đậu ở đó thì những thứ cảm xúc kia lại trở về hết.
Người trong xe xuống xe, thấy bụng cô thì hơi sững sờ, sau đó liền khôi phục lại bình tĩnh, "Mang thai? Mấy tháng rồi?"
"Sắp 5 tháng rồi." Triệu Nhiễm Nhiễm còn chưa rõ tình trạng, trong lòng còn đang suy nghĩ Khuông Vĩ không phải phó đại đội trưởng sao, đổi làm chánh ủy lúc nào? Cả chuyện nhà của binh lính dưới cấp cũng quan tâm.
Khuông Vĩ gật đầu một cái, nói với Trương Lam cùng Dương Chấn Chấn, "Tôi là lãnh đạo của Giang Tiềm, tìm Nhiễm Nhiễm có mấy lời cần nói." Suy Nghĩ một lát, lại thêm một câu, “Là Triệu Tri Lược nói cho tôi biết cô ở chỗ này.”
Mỗi lời nói cuối cùng rất mạnh mẽ, sau khi Trương Lam và Dương Chấn Chấn lên lầu Triệu Nhiễm Nhiễm vẫn còn nghi ngờ, Triệu Trí Lược cả Giang Tiềm cũng không nói, sao lại nói cho anh ta biết đây?
Khuông Vĩ dường như cố ý giải thích cho cô, “Tôi đã dẫn binh vài chục năm”
Cho nên hiểu rõ tâm lý của các cậu thanh niên, Triệu Trí Lược cũng không đủ làm cho người ta nháy mắt. Triệu Nhiễm Nhiễm lễ phép cười, “Ngài tới tìm tôi có việc gì?”
“không có việc gì lớn, a đúng rồi, cám ơn em thời gian trước đã chăm sóc cho Tiểu Mỗ”
Triệu Nhiễm Nhiễm vội vàng khoát tay, “không có . . . . không có gì, Tiểu Mỗ thật đáng yêu”
Nghe con trai được người khen, mặt mày Khuông Vĩ nhu hòa khó được, “Thân thể có khỏe không?”
“Được, đứa bé rất tốt, là . . . bé trai”
“Ừ, bé trai đều sùng bái người mạnh, Tiểu Mỗ từ nhỏ đã sùng bái Giang Tiềm.”
Triệu Nhiễm Nhiễm không lên tiếng đáp lại nữa.
“Đúng rồi, Giang Tiềm không biết tôi tới, em yên tâm, tôi sẽ không nói cho cậu ấy biết em ở đây”
“Tôi không có trách anh ấy, tôi không có ngây thơ như vậy”
“Tôi biết rõ, nhưng dù nói cho cậu ấy biết cũng vô dụng, tôi không cho cậu ấy nghỉ cậu ấy cũng không ra được, yên tâm, bảo đảm không cho cậu ấy nghỉ, phải trị cậu ấy chút”
Triệu Nhiễm Nhiễm lúng túng dùng sức khoát tay, “Tôi không muốn trị anh ấy, thật!”
“Hả?” Khuông Vĩ làm bộ kinh ngạc, “Vậy em muốn làm gì cậu ấy chứ?”
Triệu Nhiễm Nhiễm vì vậy mà lặng yên rồi.
“Như vậy đi, có một số việc tôi muốn phân tích cho em nghe.” Khuông Vĩ cau mày suy tư, “Tôi đã tiếp xúc với dì Tôn vài lần, vô cùng điển hình là người nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, em nói có đúng không?”
Triệu Nhiễm Nhiễm nghe lời gật đầu.
Khuông Vĩ còn nói: “Tiếp theo thân là đàn ông, tôi nghĩ tối cũng có thể hiểu được hành động của Giang Tiềm ngay lúc đó. Cậu ấy chỉ có thể ở nhà hai ngày, lại sợ đi rồi không bảo vệ được em, còn phải để em chịu uất ức trước mặt mẹ cậu ấy, cậu ấy luyến tiếc em, nên không bằng thuận nước đẩy thuyên tách em đi, nhưng cũng không thể đuổi dì Tôn, làm như vậy chỉ có thể khiến dì Tôn có thành kiến với em, em nói đúng hày không?”
Triệu Nhiễm Nhiễm giương mắt mà nhìn lại gật đầu một cái.
“Nhưng” Khuông Vĩ chuyển câu chuyện, “Thái độ của cậu ấy lúc đó không được cho nên vẫn phải trừng phạt cậu ấy”
Triệu Nhiễm Nhiễm, “À, không cần thiết đâu, tôi nói, tôi đã không nghĩ nhiều như vajayj, tôi không hiểu ý anh ấy, anh vừa nói tôi liền hiểu, rất có thể thế”
“không phải có thể, quả thật chính là thế, cậu ấy chính miệng thừa nhận.”
Triệu Nhiễm Nhiễm khụt khịt mũi, không quá tự tại, “Do tôi hiểu lầm anh ấy.”
“Vậy bây giờ có muốn cùng tôi đi gặp cậu ấy không, dĩ nhiên đây chỉ là đề nghị, chính em quyết định.”
Triệu Nhiễm Nhiễm cũng không suy nghĩ nhiều liền lắc đầu một cái, dù chân tướng là như thế này, thì cái khe trong lòng vẫn chưa thể vượt qua được.
Khuông vĩ thấy cô lắc đầu, cũng không kiên trì nữa, chỉ nhìn đồng hồ đeo tay, “Tôi còn có việc, đi trước đây, chờ em nghĩ thông suốt rồi tôi lại dẫn em đi”
Tnnn không ngờ, cái ‘chờ em suy nghĩ thông suốt’ lại là chờ như thế, rạng sáng hôm sau cô ra cửa tập thể dục lại thấy chiếc xe jeep quân dụng ngày hôm qua dừng ở dưới lầu, Khuông Vĩ ở chỗ tài xế, đầu lệch qua trên cửa xe giả vờ ngủ say.
Triệu Nhiễm Nhiễm đi tới gõ một cái, của sổ xe liền hạ xuống.
“Khuông đại đội trưởng, sao ngài ở đây?”
“Chờ em nghĩ thông suốt” Khuông Vĩ xoay xoay lưng, vô cùng tự nhiên trả lời: “Rừng sâu núi thẳm qua lại một chuyến qua lao lực, không bằng chờ em nghĩ thông suốt đi”
Triệu Nhiễm Nhiễm quả thật dở khóc dở cười, “Ngài không cần chờ, tôi thông suốt sẽ gọi điện cho anh ấy”
“Gần đây cậu ấy tập luyện rất bận bịu, không có thời gian nghe điện thoại, em không cần để ý đến tôi, tôi chờ ở đây là được.”
Loáng thoáng nhớ tới Khuông Tiểu Mỗ từng nói cha cậu ấy không cơ sở trường giao tiếp với phụ nữ, xem ra thật đúng là không rành, nào có như vậy chứ.
Đầu óc Triệu Nhiễm Nhiễm xoay lòng vòng, từng chữ từng câu từ từ nói: “Ngày mai tôi phải khám thai, phải đến bệnh viện, tôi nghĩ ngài đừng đợi nữa, chỉ lãng phí thời gian.”
“Oh” Khuông Vĩ nhíu mày một cái, cúi đầu xem lịch trên điện thoại di động, “Hai ngày tới tôi không có việc, để xem tinh huống nhé được không?”
Triệu Nhiễm Nhiễm lập tức vui vẻ đưa tiễn anh rời đi.
Vì vậy hai ngày sau, khi Triệu Nhiễm Nhiễm thấy chiếc xe jeep nhà binh kia ở dưới lầu lần nữa cô thiếu bình tĩnh rồi, nhưng giáo dục tốt đẹp từ nhỏ báo cho cô phải lễ phép, phải lễ phép, nhưng ác ma nhỏ dưới đáy lòng lại phản bác,đuổi anh ta đi, đuổi anh ta đi, đừng quên dùng cây gậy. cho nên sự vô lại của Giang Tiềm không phải không có căn nguyên, trên không nghiêm dưới cũng loạn mà.
Đối với Giang Tiềm, cô theo bản năng trốn tránh người này và vấn đề liên quan đến anh, thời gian có thể hòa tan tất cả sự cần thiết và cảm xúc không đáng, ví dụ như nhớ nhung và oán hận. Có lẽ trốn tránh vĩnh viễn không phải cách tốt để giải quyết vấn đề, vậy không bằng cứ thuận theo tự nhiên, để thời gian giải quyết tất cả.
Cô nghĩ như vậy, cũng làm như vậy, dùng tinh lực và hứng thú còn dư lại không nhiều đặt hết trên người đứa bé chưa ra đời. Mấy ngày trước đi siêu âm, thì đồng nghiệp ở phòng siêu âm thần bí hề hề nói cho cô biết, là bé trai, trổ mã khỏe mạnh, nhịp tim hết sức mạnh mẽ, Trương Lam vui mừng không ngậm miệng được. Đột nhiên Triệu Nhiễm Nhiễm nghĩ đến Giang Tiềm đã từng nói thích con gái, sinh bé gái không cần lo nhiều, cô nghĩ, có lẽ là bị anh cổ động, cô đã từng hi vọng có một đứa con gái, nhưng đứa nhỏ trong bụng là bé trai, cũng không có thất vọng, hơn nữa hết sức mong đợi đứa bé ra đời.
"Sinh xong sẽ cảm thấy còn không bằng ở trong bụng đấy." Trương Lam nói xong khiến Triệu Nhiễm Nhiễm kinh ngạc, "Sao em lại hiểu nhiều thế, cứ như em đã từng sinh rồi."
"Em nghe mẹ em nói mà." Trương Lam nháy mắt mấy cái, "Sau khi sinh nó ra chị sẽ thấy lạc lỏng, đột nhiên trên người có thêm một trong trạch, chị sẽ sợ không bảo vệ được nó cho tốt, quan trọng nhất là, chăm sóc đứa trẻ vô cùng mệt mỏi."
"Mẹ em nói với em hết à?"
"Cho nên em không muốn sinh con." Trương Lam nhún nhún vai, trừng mắt liếc Dương Chấn Chấn đang muốn nói lại thôi, "Một mình chăm sóc đứa bé căn bản là nhiệm vụ không thể hoàn thành, phải có chồng bên cạnh chia sẻ với chị, nếu không trong lòng không thăng bằng dễ dàng tạo thành chứng uất ức sau khi sinh."
Không cần sau khi sinh, hiện tại Triệu Nhiễm Nhiễm đã bị lời của cô làm buồn bực, cô thật hoài nghi Trương Lam có phải bị Giang Tiềm thu mua hay không, mà cả ngày lẫn đêm nói tốt cho anh. Cô không có cố chấp muốn phạt Giang Tiềm cái gì, thậm chí không biết nên trách anh thế nào, vì đây không phải lĩnh vực cô quen thuộc, cho nên y theo bản năng chỉ muốn cho tất cả thuận theo tự nhiên mà thôi, có lẽ vì đứa bé và cuộc sống, Giang Tiềm chỉ cần mấy câu nói là có thể mang cô về bên cạnh, nhưng, bọn họ lại chưa có cơ hội gặp mặt.
Triệu Nhiễm Nhiễm hất tay Trương Lam ra, không vui nên mạnh mẽ đi ở phía trước, Trương Lam vội vàng chạy tới vịn cô, "Chị có thai mà giận dỗi gì!"
"Em quá đáng ghét. . . . . ."
"Chị thật là, cũng đâu phải chuyện lớn gì, chỉ cãi lộn vài câu thôi mà, anh ấy bảo chị về nhà mẹ đẻ thì về thôi, chị muốn gặp mặt mẹ chồng lắm à. . . ."
Triệu Nhiễm Nhiễm ngẩn ngơ một lát, cảm thấy lời của cô có đạo lý, lúc ấy cô quả thật muốn về nhà mẹ đẻ, nhưng không có khả năng tự mở miệng nói ra.
Nhưng. . . . Giang Tiềm đuổi cô đi đó.
"Anh ấy đuổi chị đi. . . ."
"Không phải anh ấy bảo sẽ đến đón chị à, hai vợ chồng gây gổ tách ra tỉnh táo là rất cần thiết, chứ bực bội mà ôm sát vào nhau cho bực chết luôn à? Sao chị ngây thơ như vậy."
Vẫn rất có đạo lý, nhưng, cô vẫn không chịu nổi Giang Tiềm chính miệng đuổi cô đi, khiến sự tôn nghiêm của cô không chịu nổi, có lẽ nếu người mở miệng là Tôn Kính Hồng, thì cảm giác đã khác. Bị Trương Lam quấy rối, đáy lòng lâu không có phập phồng lại sôi trào, Triệu Nhiễm Nhiễm lắc đầu một cái, muốn khiến mình bình thản, bỏ đi cảm xúc không thoải mái, vốn đã sắp thành công rồi, nhưng trở lại dưới lầu nhà bà ngoại lại thấy một chiếc xe jeep nhà binh đậu ở đó thì những thứ cảm xúc kia lại trở về hết.
Người trong xe xuống xe, thấy bụng cô thì hơi sững sờ, sau đó liền khôi phục lại bình tĩnh, "Mang thai? Mấy tháng rồi?"
"Sắp 5 tháng rồi." Triệu Nhiễm Nhiễm còn chưa rõ tình trạng, trong lòng còn đang suy nghĩ Khuông Vĩ không phải phó đại đội trưởng sao, đổi làm chánh ủy lúc nào? Cả chuyện nhà của binh lính dưới cấp cũng quan tâm.
Khuông Vĩ gật đầu một cái, nói với Trương Lam cùng Dương Chấn Chấn, "Tôi là lãnh đạo của Giang Tiềm, tìm Nhiễm Nhiễm có mấy lời cần nói." Suy Nghĩ một lát, lại thêm một câu, “Là Triệu Tri Lược nói cho tôi biết cô ở chỗ này.”
Mỗi lời nói cuối cùng rất mạnh mẽ, sau khi Trương Lam và Dương Chấn Chấn lên lầu Triệu Nhiễm Nhiễm vẫn còn nghi ngờ, Triệu Trí Lược cả Giang Tiềm cũng không nói, sao lại nói cho anh ta biết đây?
Khuông Vĩ dường như cố ý giải thích cho cô, “Tôi đã dẫn binh vài chục năm”
Cho nên hiểu rõ tâm lý của các cậu thanh niên, Triệu Trí Lược cũng không đủ làm cho người ta nháy mắt. Triệu Nhiễm Nhiễm lễ phép cười, “Ngài tới tìm tôi có việc gì?”
“không có việc gì lớn, a đúng rồi, cám ơn em thời gian trước đã chăm sóc cho Tiểu Mỗ”
Triệu Nhiễm Nhiễm vội vàng khoát tay, “không có . . . . không có gì, Tiểu Mỗ thật đáng yêu”
Nghe con trai được người khen, mặt mày Khuông Vĩ nhu hòa khó được, “Thân thể có khỏe không?”
“Được, đứa bé rất tốt, là . . . bé trai”
“Ừ, bé trai đều sùng bái người mạnh, Tiểu Mỗ từ nhỏ đã sùng bái Giang Tiềm.”
Triệu Nhiễm Nhiễm không lên tiếng đáp lại nữa.
“Đúng rồi, Giang Tiềm không biết tôi tới, em yên tâm, tôi sẽ không nói cho cậu ấy biết em ở đây”
“Tôi không có trách anh ấy, tôi không có ngây thơ như vậy”
“Tôi biết rõ, nhưng dù nói cho cậu ấy biết cũng vô dụng, tôi không cho cậu ấy nghỉ cậu ấy cũng không ra được, yên tâm, bảo đảm không cho cậu ấy nghỉ, phải trị cậu ấy chút”
Triệu Nhiễm Nhiễm lúng túng dùng sức khoát tay, “Tôi không muốn trị anh ấy, thật!”
“Hả?” Khuông Vĩ làm bộ kinh ngạc, “Vậy em muốn làm gì cậu ấy chứ?”
Triệu Nhiễm Nhiễm vì vậy mà lặng yên rồi.
“Như vậy đi, có một số việc tôi muốn phân tích cho em nghe.” Khuông Vĩ cau mày suy tư, “Tôi đã tiếp xúc với dì Tôn vài lần, vô cùng điển hình là người nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, em nói có đúng không?”
Triệu Nhiễm Nhiễm nghe lời gật đầu.
Khuông Vĩ còn nói: “Tiếp theo thân là đàn ông, tôi nghĩ tối cũng có thể hiểu được hành động của Giang Tiềm ngay lúc đó. Cậu ấy chỉ có thể ở nhà hai ngày, lại sợ đi rồi không bảo vệ được em, còn phải để em chịu uất ức trước mặt mẹ cậu ấy, cậu ấy luyến tiếc em, nên không bằng thuận nước đẩy thuyên tách em đi, nhưng cũng không thể đuổi dì Tôn, làm như vậy chỉ có thể khiến dì Tôn có thành kiến với em, em nói đúng hày không?”
Triệu Nhiễm Nhiễm giương mắt mà nhìn lại gật đầu một cái.
“Nhưng” Khuông Vĩ chuyển câu chuyện, “Thái độ của cậu ấy lúc đó không được cho nên vẫn phải trừng phạt cậu ấy”
Triệu Nhiễm Nhiễm, “À, không cần thiết đâu, tôi nói, tôi đã không nghĩ nhiều như vajayj, tôi không hiểu ý anh ấy, anh vừa nói tôi liền hiểu, rất có thể thế”
“không phải có thể, quả thật chính là thế, cậu ấy chính miệng thừa nhận.”
Triệu Nhiễm Nhiễm khụt khịt mũi, không quá tự tại, “Do tôi hiểu lầm anh ấy.”
“Vậy bây giờ có muốn cùng tôi đi gặp cậu ấy không, dĩ nhiên đây chỉ là đề nghị, chính em quyết định.”
Triệu Nhiễm Nhiễm cũng không suy nghĩ nhiều liền lắc đầu một cái, dù chân tướng là như thế này, thì cái khe trong lòng vẫn chưa thể vượt qua được.
Khuông vĩ thấy cô lắc đầu, cũng không kiên trì nữa, chỉ nhìn đồng hồ đeo tay, “Tôi còn có việc, đi trước đây, chờ em nghĩ thông suốt rồi tôi lại dẫn em đi”
Tnnn không ngờ, cái ‘chờ em suy nghĩ thông suốt’ lại là chờ như thế, rạng sáng hôm sau cô ra cửa tập thể dục lại thấy chiếc xe jeep quân dụng ngày hôm qua dừng ở dưới lầu, Khuông Vĩ ở chỗ tài xế, đầu lệch qua trên cửa xe giả vờ ngủ say.
Triệu Nhiễm Nhiễm đi tới gõ một cái, của sổ xe liền hạ xuống.
“Khuông đại đội trưởng, sao ngài ở đây?”
“Chờ em nghĩ thông suốt” Khuông Vĩ xoay xoay lưng, vô cùng tự nhiên trả lời: “Rừng sâu núi thẳm qua lại một chuyến qua lao lực, không bằng chờ em nghĩ thông suốt đi”
Triệu Nhiễm Nhiễm quả thật dở khóc dở cười, “Ngài không cần chờ, tôi thông suốt sẽ gọi điện cho anh ấy”
“Gần đây cậu ấy tập luyện rất bận bịu, không có thời gian nghe điện thoại, em không cần để ý đến tôi, tôi chờ ở đây là được.”
Loáng thoáng nhớ tới Khuông Tiểu Mỗ từng nói cha cậu ấy không cơ sở trường giao tiếp với phụ nữ, xem ra thật đúng là không rành, nào có như vậy chứ.
Đầu óc Triệu Nhiễm Nhiễm xoay lòng vòng, từng chữ từng câu từ từ nói: “Ngày mai tôi phải khám thai, phải đến bệnh viện, tôi nghĩ ngài đừng đợi nữa, chỉ lãng phí thời gian.”
“Oh” Khuông Vĩ nhíu mày một cái, cúi đầu xem lịch trên điện thoại di động, “Hai ngày tới tôi không có việc, để xem tinh huống nhé được không?”
Triệu Nhiễm Nhiễm lập tức vui vẻ đưa tiễn anh rời đi.
Vì vậy hai ngày sau, khi Triệu Nhiễm Nhiễm thấy chiếc xe jeep nhà binh kia ở dưới lầu lần nữa cô thiếu bình tĩnh rồi, nhưng giáo dục tốt đẹp từ nhỏ báo cho cô phải lễ phép, phải lễ phép, nhưng ác ma nhỏ dưới đáy lòng lại phản bác,đuổi anh ta đi, đuổi anh ta đi, đừng quên dùng cây gậy. cho nên sự vô lại của Giang Tiềm không phải không có căn nguyên, trên không nghiêm dưới cũng loạn mà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook