Vợ Đồng Chí, Cố Lên!
Chương 63: Tâm tư của Vương Đan . .

Mẹ chồng sắp tới, Triệu Nhiễm Nhiễm tự nhiên phải gọi điện thoại thông báo cho Giang Tiềm một tiếng, cô thật ra thì không phải người lòng dạ hẹp hòi thù dai, chiến tranh lạnh với Giang Tiềm đa số là bởi vì mình muốn giữ vững thành trì, không muốn lùi bước, giống như ai chủ động trước thì sẽ thua trước. Một lúc sau, lại vẫn thấy gọi điện thoại thật mất mặt. Lúc này Khuông Tiểu Mỗ mới vừa rời giường, xoa một đôi mắt còn dính ghèn, đứng ở cửa phòng tắm cười với cô.

Có lúc, Triệu Nhiễm Nhiễm cũng bội phục mình biết lợi dụng tài nguyên, trước kia ở trên người Trương Lam và Dương Chấn Chấn đã nguyên vẹn khiến cô khám phá chỗ tốt của việc lợi dụng phế vật. Chỉ liếc mắt nhìn một cái, Triệu Nhiễm Nhiễm đã lập tức nghĩ ra bèn kêu tiểu Khuông đến.

"Trước chớ tắm, giúp cô gọi điện cho chú Giang đi, nói cho ãnh biết, mẹ ãnh muốn tới thăm ãnh, bảo anh ấy đến lúc đó nhín chút thời gian trở về một chuyến."

Khuông Tiểu Mỗ không hiểu ra sao nhận lấy điện thoại, nhiều lần trằn trọc mới gọi điện đến phòng làm việc của Giang Tiềm, khuôn mặt nhỏ vừa ngủ dậy chưa tỉnh hắn lập tức nở hoa.

"Chú Giang à, ừ, cháu với thím Giang đây. . . ."

"Sao có thể, chú hãy yên tâm đi, cháu chăm sóc thím ấy không thành vấn đề. . . . ."

"Đúng đúng, thật thật, lần này không hề nhầm lẫn gì cả, nấu cơm cũng ngon rồi. . . . ."

"À nói với chú Giang một việc quan trọng, mẹ chú, chính là bà Giang, nói là mấy ngày nữa sẽ tới thăm ngài, đến lúc đó ngài có thời gian trở lại một chuyến hay không?"

"Làm gì chứ, cháu nói là được, không cần thím Giang của cháu. . . . ."

"Sao chú biết thím Giang ở cạnh cháu? Không phải không phải, cháu không có phản bội. . . . Được rồi, chú chờ một chút."

Khuông Tiểu Mỗ tội nghiệp đưa điện thoại cho Triệu Nhiễm Nhiễm, ném cho cô một nét mặt ‘cháu đã tận lực, nhưng mà kẻ địch quá mạnh mẽ’, rồi quay người lại hỏa tốc bỏ chạy vào phòng tắm.

Triệu Nhiễm Nhiễm cầm điện thoại hơi uất ức, sớm biết nên né tránh, ít nhất mình còn có chút mặt mũi. Dùng ngón tay gõ một cái vào điện thoại, có đủ kiểu cách, bên Giang Tiềm liền truyền đến mấy tiếng cười hì hì, "Vợ, rốt cuộc chịu để ý anh rồi."

"Không có không để ý tới anh." Triệu Nhiễm Nhiễm tận lực khiến âm thanh bình tĩnh, "Mẹ nói mấy ngày nữa sẽ tới, đến lúc đó anh có thời gian thì nhín chút thời gian trở về một chuyến đi."

"Mẹ không đến thì em không cho anh về nhà sao? Hả? Em không nhớ anh sao?" âm thanh khàn khàn hơi trầm thấp của Giang Tiềm mang theo vô hạn hấp dẫn, giống như chỗ sâu của địa ngục vẫy gọi, khiến người ta biết rõ không thể lại gần nhưng vẫn mong ngóng.

Triệu Nhiễm Nhiễm hơi không chống cự nổi, cắn chặt đôi môi, "Không phải vậy, em chỉ cảm thấy giữa chúng ta còn có chuyện chưa đạt thành nhất trí, chuyện đã qua là quá khứ rồi, nhưng em phải kiên trì ranh giới cuối cùng của em."

Trong một lúc không có nghe thấy âm thanh của Giang Tiềm, một hồi lâu mới truyền tới một câu, "Nhiễm Nhiễm, anh đã nghĩ thật lâu, anh cảm thấy giữa chúng ta có hiểu lầm, anh đang nói, có lẽ em đã hiểu lầm trình độ thuần khiết của anh trước khi gặp em, những lời này em nhớ trước, gần đây anh rất bận, chờ nhín chút thời gian trở về rồi chúng ta nói rõ mọi chuyện, được không?"

"Được." Triệu Nhiễm Nhiễm lập tức đồng ý không hề trì hoãn. Cô hy vọng việc này là hiểu lầm hơn ai hết, chỉ không hiểu trình độ thuần khiết theo lời Giang Tiềm là chỉ thân thể hay tâm linh, không thể không nói, thứ nào cô cũng không thể chấp nhận lắm, nhất là về thân thể.

Hôm nay Khuông Tiểu Mỗ ở nhà hoàn thành bài tập nghỉ đông, đây là một việc vô cùng cần cố gắng, nên Triệu Nhiễm Nhiễm kiên quyết ủng hộ, sau khi chuẩn bị cơm trưa, dạy cầu dùng microwave xong liền xách túi chạy ra cửa.

Trên đường nhận được điện thoại của Trần Tuyền, cảm thấy ngoài ý muốn, bèn dí dỏm nói ra, "Ơ Trần tiểu thư, ngày hôm nay không đi làm à?"

Trần Tuyền hò hét loạn lên chung quanh, "Đi làm mà, Nhiễm Nhiễm, ngày mai mình nghỉ, chuẩn bị đi thăm cậu đó."

"Ai yêu, gì chứ, sao có thể phiền cậu tới đây một chuyến, mình trở về thăm cậu mới đúng."

"Ít nói nhảm, mau nhắn địa chỉ bệnh viện qua cho mình, ngày mai gặp mặt tán gẫu tiếp."

Sau khi gửi tin nhắn, Triệu Nhiễm Nhiễm cũng đến bệnh viện, sau khi thay ca cho chị Tưởng, đang chuẩn bị lau mặt cho Tưởng Thị Phi thì chị Tưởng đưa khăn lông cho cô, lại có chút biểu lộ muốn nói lại thôi.

"Sao vậy chị? Có chuyện gì vậy?"

Chị Tưởng cười cười, "Nhiễm Nhiễm à, nói không sợ em chê cười, em xem em trai chị như bây giờ, chị thấy người vợ kia khẳng định không nhờ được rồi, chị nghĩ Phán Phán dù là trai hay gái thì cũng là cốt nhục của em trai chị, cô ta muốn đi cũng được, chị không thể làm trễ nãi người ta, nhưng đứa bé phải ở lại, dù là em trai chị không thể tỉnh lại, chị cũng nguyện ý nuôi con lớn nên người giùm nó."

Con ngươi của Triệu Nhiễm Nhiễm cấp tốc co rúc lại, sương mù bao phủ trên đỉnh đầu mấy ngày qua rốt cuộc nhìn thấy một tia sáng. Hoá ra là như vậy, cô sớm nên nghĩ tới, cõi đời này vợ chồng vốn là chim cùng rừng, nhưng đại nạn tới tự mình bay thì nhiều lắm, huống chi hành vi việc làm của Vương Đan cũng không khó nhìn ra. Triệu Nhiễm Nhiễm chua chát mở miệng, "Chị à, sao chị đoán được Vương Đan sẽ rời đi?"

"Em thật là đơn giản quá." Chị Tưởng cười cười, giống như tuyệt không ngoài ý muốn về hành động của Vương Đan, "Cuộc sống gia đình của em từ nhỏ đã tốt, cha mẹ giáo dục cũng tốt, nên nhìn rất nhạt về tiền bạc và danh lợi, nhưng Vương Đan không giống, cô ta từ nhỏ đã ăn nhờ ở đậu, phải thông qua bầu bạn để thay đổi cuộc sống, tài nghệ và trình độ được người coi trọng cũng rất bình thường, nên chị rất hiểu cô ta, đổi thành chị cũng chưa chắc giữ được, chỉ là cô ta quá nóng lòng, khiến trái tim người ta băng giá."

"Em có thể làm gì cho chị?" Triệu Nhiễm Nhiễm hỏi.

"Mặc kệ nói thế nào Phán Phán cũng là miếng thịt từ người cô ta rơi xuống, nói không chừng sẽ mang đi chung, đến lúc đó ta sẽ không tìm được." Chị Tưởng dừng một lát rồi nói tiếp, "Cha mẹ chồng của chị rất tốt, chồng chị cũng thật đàng hoàng, luôn cố gắng làm ra tiền, điều kiện cuộc sống trong nhà vẫn thật tốt, chăm sóc đứa bé không thành vấn đề, cho nên chị muốn sắp tới mang Phán Phán về, trong lòng đã có tính toán hết rồi, chẳng qua em trai chị phải làm phiền em thôi Nhiễm Nhiễm."

Chị nói xong sắc mặt hơi biến thành ửng hồng, giống như cảm thấy điều cầu xin này rất vô lý, nhìn thấy Triệu Nhiễm Nhiễm gật đầu mới nhẹ nhõm thở ra một hơi.

Chị Tưởng nói rất đúng, Triệu Nhiễm Nhiễm thật thấy may mắn, từ nhỏ cô đã sinh hoạt ở hoàn cảnh đơn giản và lạc quan, hơn nữa có Triệu Trí Lược trông kỹ, cô lại ngây thơ, chỉ tiếp xúc với người trong một phạm vi nhỏ, không có kéo dài đến đám người phức tạp trong xã hội. Trong những người này phúc hắc cũng có, ngây ngô cũng có, ưu nhã cũng có, nhưng đều là người của gia đình lạc quan không gánh nặng, kiến thức lục đục đấu đá thật sự là quá ít. Sau đó cô gặp phải Giang Tiềm, người đàn ông thô lỗ dã man lại trẻ con này đã tạo thêm màu sắc mới cho cuộc sống của cô, vì vậy cô đã yêu hết mình, mà hoàn cảnh tốt của gia đình Giang Tiềm đã khiến tất cả vật chất quyền lợi cũng không có lực hút gì với anh, nói cho cùng, ở phương diện nào đấy Giang Tiềm và cô vẫn là cùng loại người.

Nhưng Vương Đan, người phụ nữ này, từ nhỏ ăn nhờ ở đậu, trên bất chính nên dưới cũng loạn, cô ta muốn thay đổi cuộc sống nhưng điều kiện bản thân có hạn, nhưng lớn lên ở hoàn cảnh như vậy cũng có không ít người kiên cường và quyết chí tự cường. Triệu Nhiễm Nhiễm cảm thấy, có lẽ thật đúng là không phải vấn đề của bản thân Vương Đan, có lẽ là do thời gian dài bị người ta giáo dục, khiến lý tưởng và quan niệm sống của cô ta hoàn toàn bị vặn vẹo.

Nghĩ như vậy, Triệu Nhiễm Nhiễm lại có chút đáng thương cho Vương Đan, nếu như không phải cha mẹ của cô ta mất hết, nếu như không phải cô ta ăn nhờ ở đậu lâu dài, có lẽ cô ta cũng là một người đáng giá phó thác, dù sao sự hiền huệ của cô ta trước kia cũng không phải giả.

Cô thử đứng ở góc độ của Vương Đan để hiểu cô ta, nhưng tình cảm thoải mái dành cho cô ta khó khăn lắm mới tạo ra được chỉ duy trì đến lúc về nhà, Triệu Nhiễm Nhiễm tựa tại cạnh cửa nhìn Vương Đan bận rộn trong bếp, đột nhiên cảm thấy rất muốn cười, đoàn sương mù trong đầu càng ngày càng rõ ràng. Con người chỉ sợ bị người khác thăm dò rõ chi tiết sau đó mới đi phân tích, một khi như thế, sẽ chỉ còn lại kết luận không được đến chứng thực.

Khuông Tiểu Mỗ thận trọng kéo Triệu Nhiễm Nhiễm xuống thấp, lặng lẽ nói, "Ôm một túi lớn đồ ăn đến thăm cháu, cháu ngượng ngùng không thể không mở cửa."

Triệu Nhiễm Nhiễm sờ sờ đầu của cậu mỉm cười, "Về sau không thể tùy tiện để người ngoài đi vào, nếu gặp phải người xấu thì sao?"

Lúc này Vương Đan cũng thấy cô trở lại, nhanh chóng lau khô tay, đi tới phòng khách, "Nhiễm Nhiễm, việc này, đứa bé ở nhà không ăn được món gì nóng, nên tôi tới chăm sóc một chút."

Triệu Nhiễm Nhiễm cười, "Phán Phán đâu?"

"Chị tôi trông giúp."

"Cực khổ." Cô quay đầu lại nhìn Khuông Tiểu Mỗ, "Cháu về phòng trước đi, thím Giang muốn nói chuyện với cô này."

Sau khi Khuông Tiểu Mỗ rời đi, Vương Đan rõ ràng băn khoăn lo lắng, mà Triệu Nhiễm Nhiễm lại bình tĩnh ngoài dự đoán, "Tôi cảm thấy cô có thời gian thì nên chăm sóc con gái và chồng, bọn họ mới là trách nhiệm của cô."

Vương Đan vừa định mở miệng nói gì liền bị Triệu Nhiễm Nhiễm chận trở về, "Ba chồng mới vừa qua đời, cô đã có tâm tình chiêu đãi bạn của chồng uống rượu, cô quả thật là người lễ độ."

Vương Đan ngượng ngùng cười, "Phải, Giang Tiềm và đại đội trưởng Khuông giúp tôi việc rất lớn. . . . ."

"Nhưng. . . . Giang Tiềm có người nhà, cô có người nhà giúp thì không nên chuyện gì cũng tìm anh ấy." Triệu Nhiễm Nhiễm lại cắt đứt cô, "Hơn nữa hai người đàn ông này đều không phải là người cô nên chiêu đãi, cô xem thường tình nghĩa chiến hữu giữa họ rồi."

Vương Đan trợn mắt hốc mồm một lúc lâu mới mở miệng vội vàng giải thích, "Nhiễm Nhiễm, có phải cô hiểu lầm tôi hay không, tôi và Giang Tiềm trong sạch, tôi không có ý gì với anh ấy cả."

"Cô tất nhiên không có ý gì với anh ấy, anh ấy có gia đình rồi, là một tòa lô-cốt khó có thể đánh bại." Triệu Nhiễm Nhiễm đột nhiên không chút khách sáo, "Nhưng Khuông Vĩ không giống, có quyền có mạo, độc thân còn có con, như thế nào đi nữa, dù sao thì cô cũng có thể đặt ánh mắt lên người anh ấy. Chẳng qua tôi nói cho cô biết, mục đích của cô không thể nào đạt tới."

Cô vốn chỉ suy đoán, chỉ muốn thử dò xét, nhưng phản ứng của người phụ nữ này hoàn toàn đánh nát chút may mắn còn lại trong lòng cô. Vương Đan sợ hãi nhìn cô, vội vàng lui về phía sau mấy bước, bàn tay che ngực há mồm thở dốc. Triệu Nhiễm Nhiễm biết, suy đoán của cô thành sự thật.

Mẹ chồng đã dạy cô, trên thế giới này rất nhiều nơi đều là màu xám tro, sai hay đúng, mình không thể dùng ánh mắt của mình để đánh giá trắng hay đen. Triệu Nhiễm Nhiễm đột nhiên hiểu, trên thế giới này chiến tranh hiểm ác, thiên tai hiểm ác, ma quỷ hiểm ác. . . . . . Nhưng vẫn không sánh bằng nhân tính hiểm ác.

"Tôi . . . . Có lỗi gì, tôi cũng từng đặt hết toàn bộ tinh lực ở trên người anh ấy, nâng niu anh ấy trong lòng bàn tay thương yêu, nhưng hiện tại anh ấy thành như vậy, nhưng tôi vẫn còn phải sống tiếp, tôi suy tính cho mình thì có gì sai."

"Cô không sai, chỉ là điểm xuất phát của cô không bình thường, cô lại không hề có chút tình yêu với Tưởng Thị Phỉ."

"Tình yêu chỉ là quyền lợi của những tiểu thư như cô." Vương Đan cuồng loạn rống, "Tôi không có cơ hội hưởng thụ những thứ đó, tôi biết rõ tôi không xứng với anh ấy, cho nên thận trọng tốt với anh ấy, vọng tưởng cuộc sống này có thể lâu dài, tôi không muốn bị xem thường nữa, những thứ này mấy người không hiểu."

Triệu Nhiễm Nhiễm đột nhiên hết ý kiến, "Vậy bây giờ thì sao, Tưởng Thị Phi còn sống, hai người cũng chưa ly hôn, chẳng lẽ thời điểm này cô còn có tâm tình tìm đường ra cho mình?"

"Tại sao không?" Vương Đan lau khô nước mắt, quật cường ngẩng mặt, "Hiện tại anh ấy không để ý tới tôi, tại sao tôi không tự mình tính toán, ly hôn chỉ là chuyện sớm hay muộn."

Triệu Nhiễm Nhiễm kinh ngạc lắc đầu, đột nhiên hiểu, nói tự ái, tự mình cố gắng, tự lập, chỉ là tầm phào, hoàn toàn là vô ích, đàn gảy tai trâu với những người một lòng một dạ ký thác cuộc sống và hy vọng của mình ở trên người người khác.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương