Trong khi mọi người đang quan sát Lâm Duyên đánh Lâm Sơn hăng hái thì cùng lúc này Lâm Trường Thương đã dẫn Lâm Động đuổi tới ứng cứu Lâm Thanh Đàn nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì lập tức giật mình.

“Thanh Đàn! Muội không sao chứ! Ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy!”

Lâm Động chạy tới bên cạnh Lâm Thanh Đàn hỏi thăm mà tiểu nữ hài mặc dù cảm thấy Lâm Động tới nơi thì tiệc cũng đã tàn nhưng Lâm Thanh Đàn vẫn rất vui mừng vì ca ca của nàng vẫn tới giúp mình nên giải thích ra:

“Lâm Động ca ca! Thanh Đàn không sao! Chỉ là vừa nãy Lâm Sơn cướp mất linh dược của ta! Hiện đang bị Lâm Duyên đại ca dạy dỗ thôi!”

“Dừng tay lại!”

Đột nhiên vào lúc này, một nam thiếu niên độ tuổi lớn hơn Lâm Duyên không ít từ phương xa chạy tới, bên ngoài miệng thì hô hào dừng tay nhưng lại đánh ra một chưởng vào Lâm Duyên vị trí yếu hại.

“Hừ…!”

Lâm Duyên tràn đầy khinh thường nhìn nam thiếu niên rồi lập tức đánh ra một quyền trả đũa lại, hai bên công kích quyền chưởng chạm nhau và cả hai người đều bị đẩy lui mấy bước về phía sau.

“Không tốt! Là Lâm Hoành đến! Lâm Duyên gặp rắc rối rồi!”

Lâm Gia người nhận ra nam thiếu niên vừa tới là ai liền lớn tiếng hô lớn, dù sao Lâm Sơn ca ca ở trong thế hệ trẻ của Lâm gia cũng là vô cùng xuất sắc, thuộc về số một hoặc số hai xếp hạng.

Tên: Lâm Hoành.

Tuổi: 15.

Chủng Tộc: Nhân Tộc.

Huyết Mạch: Nhân Tộc.

Tu Vi: Thối Thể Cảnh Lục Trọng.

Thân Thể: Thối Thể Cảnh Lục Trọng.

Tinh Thần Lực: Không(Chưa tu luyện).

Công Pháp: Thanh Nguyên Công(Tam Lưu Bí Tịch, tương đương Hạ Thừa Nhất Nhị Tam Phẩm Vũ Học, Lâm Gia truyền thừa tu luyện công pháp).

Vũ Học:

- Thông Bối Quyền(Hạ Thừa Nhất Phẩm Vũ Học).

- Bát Hoang Chưởng(Hạ Thừa Nhất Phẩm Vũ Học).

“Ca ca! Là tên cô nhi này đánh ta! Mau dạy dỗ hắn một trận!”

Nhìn thấy Lâm Hoành xuất hiện thì bị Lâm Duyên đánh thành đầu heo Lâm Sơn giống như tìm được chỗ dựa liền vừa khóc nức nở, vừa chạy đến bên cạnh Lâm Hoành tố cáo nhưng Lâm Hoành chỉ tức giận đáp lại:

“Thật sự là không có tiền đồ! Khóc cái gì mà khóc! Phụ thân bồi dưỡng ngươi tốn không ít tài nguyên nhưng đổi lại thì nhận được cái gì! Là ngươi đánh không lại một tên cô nhi không có nhiều tài nguyên tu luyện sao?”

Lâm Sơn bị Lâm Hoành mắng liền đứng im và không dám cãi lại mà Lâm Hoành mắng xong liền nhìn về phía Lâm Duyên, hai con ngươi trong ánh mắt phóng ra sắc bén tia chớp, lạnh lùng nói:

“Lâm Duyên! Mặc dù ta không biết ngươi có ân oán gì với đệ đệ ta nhưng chỉ có ta mới có thể đánh hắn! Còn ngươi thì không được! Hôm nay ngươi muốn về nhà thì phải cho ta một lời giải thích!”

“Lâm Hoành! Đấy là do đệ đệ ngươi tự gây ra mà thôi! Thân là Thối Thể Cảnh Tứ Trọng, còn mang theo một đám chó săn đối với một tiểu nữ hài không tu vi cướp đoạt linh dược! Ta chỉ đang ra tay dạy dỗ chút thôi!”

Lâm Duyên hoàn toàn không quan tâm Lâm Hoành đe dọa, lạnh lùng âm thanh chất vấn nói ra khiến Lâm Gia người đều bắt đầu bàn tán sôi nổi, dù sao Lâm Sơn làm chuyện xấu cũng không phải một, hai lần.

“Ngươi thật sự đã khi dễ Thanh Đàn?”

Lâm Hoành nghe xong liền nhìn một chút ở xa đang quan sát mình Lâm Thanh Đàn, lại quay lại phía sau lưng chất vấn đệ đệ của mình, dù sao đối với Lâm Thanh Đàn khả ái linh động tính cách thì Lâm Hoành đã sớm động tâm.

“Ca ca! Không có! Chúng ta đùa với Thanh Đàn! Cũng không có động thủ! Chỉ là lấy đi một gốc Nhất Phẩm Linh Dược - Xích Dương Thảo thôi!”

Lâm Sơn tràn đầy sợ hãi nói nhưng Lâm Hoành chỉ hừ lạnh một tiếng, tạm thời không có phản ứng đệ đệ của mình, quay đầu tiếp tục hướng Lâm Duyên âm thanh tràn đầy sự lạnh lùng nói:

“Lâm Duyên! Mặc dù chuyện này có thể là do Lâm Sơn sai trước nhưng đệ đệ ta còn chưa tới lượt người ngoài như ngươi giáo huấn! Hôm nay để ta tới dạy ngươi một trận để tránh lần sau lại mắc lỗi này!”



Lâm Hoành nói xong liền trực tiếp ra tay, thân thể hướng về chỗ Lâm Duyên xông tới, tay phải hóa thành chưởng nhắm ngay lồng ngực Lâm Duyên bên phải là phổi vị trí đánh tới, ý định này muốn một kích đánh trọng thương.

“Lâm Duyên! Ngươi nên cảm thấy may mắn! Ta mặc dù đạt tới Thối Thể Lục Trọng, đã có thể sử dụng nguyên lực công kích nhưng đối với tên cô nhi như ngươi thì ta không cần tới cũng đủ kết thúc trận đấu rồi!”

Lâm Hoành dường như sớm nghĩ tới Lâm Duyên sẽ bị một chưởng của mình đánh trọng thương nên tràn đầy kiêu ngạo âm thanh nói mà Lâm Duyên lại không thèm để ý, một tay hoá quyền đấm về phía Lâm Hoành.

“Phanh…!”

Hai bên không sử dụng nguyên lực nhưng âm thanh va chạm rất mạnh vẫn vang lên nhưng điều khiến tất cả Lâm Gia người đang quan chiến giật mình là người bị đánh lui lại là Lâm Hoành mà không phải là Lâm Duyên.

“Ngươi…!”

Lâm Hoành tràn đầy tức giận định nói gì nhưng lại như bị mắc nghẹn lại, tràn đầy kiêng kị nhìn xa lạ Lâm Duyên mà ở phía Lâm Duyên thì sau khi đánh lui Lâm Hoành thì lại không cảm thấy ngạc nhiên gì về việc mình làm được.

Dù sao không nói tới mạnh nhất tinh thần lực cùng thân thể sức mạnh thì chỉ dựa vào tu vi đã là Thối Thể Cảnh Cửu Trọng của cậu đã bỏ qua Lâm Hoành ba tiểu cảnh giới là Thối Thể Lục Trọng rất xa.

“Hừ! Thối Thể Cảnh Lục Trọng rất mạnh à! Không phải vẫn bị ta đánh lui sao?”

Lâm Duyên bình tĩnh nói, vào thời khắc này cậu có cảm giác mình việc làm hiện tại giống như đang bắt nạt trẻ con, dù sao cộng kiếp trước và kiếp này lại thì số tuổi của cậu có khả năng bỏ xa phụ thân của Lâm Hoành.

“Bát Hoang Chưởng.”

Lâm Hoành sắc mặt trở nên vô cùng khó coi nhưng vẫn lần nữa lao tới và xuất chưởng đánh về phía Lâm Duyên, lần này Lâm Hoành cũng thông minh hơn nên đã dùng tới nguyên lực công kích.

“Roẹt…!”

Lâm Hoành song chưởng phát ra một màu trắng nguyên lực tia sáng rồi đánh về phía Lâm Duyên mà ở xa quan chiến Lâm Gia đám người bên trong - Lâm Động siết chặt nắm đấm, kinh ngạc kêu lên:

“Đó là hạt giống nguyên lực! Lâm Hoành đã đạt tới Thối Thể Lục Trọng rồi! Không tốt! Lâm Duyên đại ca sẽ gặp nguy hiểm! Ta phải giúp một tay mới được! Dù sao Lâm Duyên đại ca vì muội muội của ta ra mặt nên mới gặp rắc rối!”

Lâm Động do dự một lúc nhưng vẫn lao vào trợ giúp Lâm Duyên, mặc dù biết mình đánh không lại Lâm Hoành nhưng Lâm Động không thể trơ mắt nhìn xem người khác vì bọn họ ra mặt mà bị thương.

Lâm Thanh Đàn nghe thấy Lâm Động xông tới trong trận thì tay nhỏ xiết chặt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu hiện lên vẻ tự trách bản thân mình, dù sao mọi chuyện hiện tại đều từ nàng mà ra.

“Lâm Hoành! Nhận một quyền của ta đi!”

Lâm Hoành đang mải mê công kích Lâm Duyên nên không để ý kĩ Lâm Động từ phía sau xuất kích nên lập tức bị thương nhẹ mà Lâm Duyên mặc dù không muốn bại lộ thực lực nhưng vẫn nhân cơ hội này cũng phản kích.

“Bang! Bang! Bang! Bang! Bang! Bang! Bang! Bang! Bang!”

Lâm Duyên trong tay Nhất Phẩm Vũ Học - Thông Bối Quyền đại thành tổng cộng có 9 tiếng vang đánh ra liền đụng vào Nhị Phẩm Vũ Học - Bát Hoang Chưởng tiểu thành của Lâm Hoành đang đánh tới.

“Bành…!”

Quyền và Chưởng của hai bên đụng vào nhau, Lâm Gia đám người dự đoán Lâm Duyên sẽ bay ra nhưng chuyện này lại không có phát sinh mà Lâm Hoành thì lại bị đánh bay ra đằng sau và đụng vào đệ đệ - Lâm Sơn của mình.

“Đó là hạt giống nguyên lực! Lâm Duyên cũng có hạt giống nguyên lực như Lâm Hoành! Tên này giấu đủ sâu a! Không nghờ hắn đã sớm đạt tới Thối Thể Lục Trọng, thậm chí cao hơn!”

Lâm Gia đám người lúc này cũng phát hiện lí do vì sao Lâm Duyên có thể đánh bay Lâm Hoành ra ngoài nên lập tức hô lớn, dù sao tại trên tay nắm quyền của Lâm Duyên có nguyên lực hiện ra.

Hơn nữa nguyên lực của Lâm Duyên còn dày đặc hơn của Lâm Hoành, điều này đã chứng tỏ Lâm Duyên tại trên cảnh giới tu vi đã bỏ qua Lâm Hoành, đây mới chính là nguyên nhân có thể đánh bay Lâm Hoành.

“Không có khả năng! Một tên cô nhi như ngươi làm thế nào cũng có thể mạnh hơn ta!”

Lâm Hoành đứng dậy, không thèm để ý đến đệ đệ là Lâm Sơn đã bị mình đè bẹp đến ngất xịu, hắn cố gắng nhịn đau đớn từ Thông Bối Quyền đại thành của Lâm Duyên đánh trúng, tràn đầy vẻ không tin âm thanh nói ra.

Phải biết hắn có thể đạt tới tình trạng bây giờ vẫn là do phụ thân - Lâm Mãng tốn không ít tài nguyên đầu tư ở trên người hắn mới khiến cho Lâm Hoành hắn dẫn đầu người đồng lứa trong Lâm Gia.

“Các ngươi đang làm gì ở đây? Tại sao lại tập tập nhiều người như thế? Còn không mau giải tán đi?”

Đột nhiên một thiếu nữ gương mặt hiện lên vẻ nổi giận từ trong đám người đi tới và lớn tiếng quát to, thiếu nữ áng chừng 16, 17 tuổi, trên thân mặc hồng y, tóc đen búi gọn kiểu đuôi ngựa, dung mạo cũng có chút xinh đẹp,

“Là Lâm Hà đại tỷ!”



Lâm Gia đám người bên trong có người nhận ra thiếu nữ là ai, Lâm Chấn Thiên bên trong đại nhi tử - Lâm Khẳng nữ nhi - Lâm Hà, cũng là Lâm Gia hiện tại bên trong đám tiểu bối đệ nhất cao thủ.

Dù sao Lâm Hà liền sớm đã đột phá tới Thối Thể Lục Trọng trước Lâm Hoành, lại không tính đến thực lực thì thân phận đều còn vượt qua Lâm Hoành, dù sao phụ thân nàng vẫn là ca ca của phụ thân Lâm Hoành.

“Đều là đồng tộc người nên tốt nhất là không nên tranh chấp nội bộ! Hai người các ngươi dừng ở đây thôi! Muốn đánh thì chờ đợi Thanh Sơn Trấn đại hội săn thú mà đánh với các thế lực khác

Sau khi tra hỏi và biết được mọi chuyện, Lâm Hà trừng Lâm Hoành và Lâm Duyên một cái rồi bắt đầu dăn dạy cả hai nhưng Lâm Duyên phát hiện ra Lân Hoành không phục, lại còn đe doạ nói:

“Lâm Duyên Thù này Lâm Hoành ta nhớ rồi! Chờ tới nửa năm sau trong tộc thi đấu thì Lâm Hoành ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của ta!”

“Ha Ha Ha…! Vô tri!”

Lâm Duyên khẽ cười một tiếng nói, nếu không phải Lâm Hà tới ngăn cản thì vừa nãy Lâm Hoành đã bị cậu dạy dỗ một trận rồi, dù sao cậu bây giờ hoàn toàn có thể nghiền ép Lâm Hoành nhưng không muốn bộc lộ ra ngoài thôi.

“Lâm Động! Còn có ngươi vừa nãy đánh lén ta nữa! Hiện tại Lâm Hà ở đây thì ta không so đo với ngươi! Chờ ta giành được trong tộc thi đấu trước ba liền sẽ thỉnh cầu gia gia giúp ta cùng Thanh Đàn cầu thân!”

“Vì vậy ngươi tốt nhất nên bảo vệ Thanh Đàn cho thật tốt! Dù sao nàng là Lâm Hoành ta đặt trước tương lai con dâu! Đến lúc đó ta thật sự không nghĩ tới vẻ mặt ngươi sẽ ra sao nếu ta đem muội muội ngươi mang đi! Ha Ha Ha!”

Trước khi đi, Lâm Hoành vẫn không quên mất Lâm Động vừa nãy đánh lén mình liền dừng lại và hung tợn nhìn Lâm Động nói ra ngoan độc âm thanh xong mới dẫn Lâm Sơn đám người rời đi.

“Lâm Duyên đệ đệ! Thật không nghĩ tới ngươi có thể đánh bay Lâm Hoành! Xem ra Lâm Gia ẩn sâu nhất chính là ngươi a! Nửa năm sau trong tộc thi đấu sẽ có hắc mã vọt lên rồi! Ta chờ đợi ngươi tới đó!”

Lâm Hà như có điều suy nghĩ, mang theo hiếu kỳ, sâu đậm nhìn về phía Lâm Duyên nói sau đó mới quay người rời đi mà Lâm Duyên cảm thấy thiếu nữ này đã coi trọng hắn làm một đối thủ trong tương lai.

“Lâm Duyên đại ca! Cảm tạ giúp đỡ lúc nãy!”

Từ xa chạy tới Lâm Thanh Đàn hiện lên khuôn mặt vui vẻ đối với Lâm Duyên nói mà đằng sau lưng nàng ca ca - Lâm Động cũng nói cảm tạ, dù sao lần này vẫn là Lâm Duyên thay hắn ra mặt giúp đỡ muội muội của mình.

“Không có gì! Dù sao ta rất ghét Lâm Sơn cách đối xử với người cùng tộc nên mới đánh hắn một trận thôi!”

Lâm Duyên gật đầu đối với hai huynh muội nói, sau đó mới bình tĩnh rời đi, đã nhìn qua nguyên tác hắn rất ưa thích Lâm Động tính cách trọng tình trọng nghĩa, ghét ác như cừu và tràn ngập nhiệt huyết.

“Không hổ danh là Vũ Động Càn Khôn Thế Giới khí vận chi tử! Bị ta lấy đi Tổ Thạch liền được thế giới ý chí mở phầm mềm hack khác! Xem ra cần phải nhanh chóng mạnh hơn nữa!”

Trong lúc đi ngang qua Lâm Động huynh muội, Lâm Duyên nhân cơ hội kiểm tra Vũ Động Càn Khôn Thế Giới khí vận chi tử xem có sự biến đổi gì không nhưng bất nghờ luôn diễn ra khiến cậu phải bật thốt trong lòng.

Tên: Lâm Động.

Tuổi: 15.

Chủng Tộc: Nhân Tộc.

Huyết Mạch: Nhân Tộc.

Tu Vi: Thối Thể Cảnh Tứ Trọng.

Thân Thể: Thối Thể Cảnh Tứ Trọng.

Tinh Thần Lực: Không(Chưa Tu Luyện).

Công Pháp:

- Nguyên Lực: Thanh Nguyên Công(Tam Lưu Bí Tịch = Hạ Thừa Nhất Nhị Tam Phẩm Vũ Học).

- Tinh Thần Lực: Không.

Vũ Học:

- Thông Bối Quyền(Hạ Thừa Nhất Phẩm Vũ Học).

Bảo Vật Nắm Giữ:

- Thiên Địa Môn(Viễn Cổ Thần Vật Bảng Đệ Thất).

Không sai, Lâm Động cũng bắt đầu mở treo, hơn nữa còn là nguyên tác chưa từng hiện thân nói rõ tác dụng của nó mà chỉ để lại một cái tên - Viễn Cổ Thần Vật Bảng Đệ Thất - Thiên Địa Môn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương