Sắc trời dần dần tối lại, không còn mặt trời nướng như lửa, đại địa cuối cùng cũng coi như được một tia cơ hội để thở lấy hơi,cơn gió nhẹ nhàng phất quá vạt áo mỹ nhân, giống như người yêu ở bên tai nói lời nhỏ nhẹ vậy, ôn nhu cảm động.

Chu Cẩm Hà cùng Tiêu Vô Định sóng vai đi rất gần,ống tay áo rộng lớn che khuất đi hai bàn tay đang nắm lấy nhau, người hầu phía sau chỉ xa xa theo không lên tiếng, chỉ có gió thổi qua lá xanh vang sào sạc, chợt có chút động vật qua lại, vì cảnh tượng này mà tăng thêm càng nhiều sinh cơ.

Thời gian ở bên người mình ái mộ, chính là lẳng lặng một chút như vậy thôi cũng vô cùng mỹ hảo, dường như bản thân đang ở trong tiên cảnh.
Quanh năm sử dụng binh khí đã làm cho bàn tay trắng nõn thon dài của Tiêu Vô Định có một tầng dày đặc chai sạn, không giống như nữ tử bình thường luôn mềm mại .Công chúa luôn yêu thích nắm nhẹ nhàng rồi ma sát, cảm thụ được xúc cảm thô ráp kia.

Chu Cẩm Hà cong cong ngón tay ngoắc ngoắc lòng bàn tay, Tiêu Vô Định liền lập tức quay đầu nhìn nàng, giờ khắc này trong mắt nàng đều tràn đầy chỉ có hình ảnh điện hạ mà thôi.
"Sao?"
"Ở biệt viện ta có ôn tuyền, chờ trời lạnh ta sẽ dẫn ngươi đi, cảnh tuyết chỗ ấy cũng rất đẹp." Công chúa cũng quay đầu nhìn nàng, xuyên thấu qua con ngươi đen như mực nhìn thấy cái bóng của chính mình, nàng luôn yêu thích nhìn vào mắt của Tiêu Vô Định, đặc biệt là lúc trong mắt Tiêu Vô Định chỉ có nàng.

Nàng đối với đứa bé từng chơi trò chơi rất hảo cảm, luôn không biết mệt.
Tiêu Vô Định sáng mắt lên, cười nói: "Rất tốt, vậy ta phải chuẩn bị một vò rượu ngon, đến lúc đó.

.


." "Cùng nàng ẩm" mấy chữ còn chưa nói ra khỏi miệng, liền có một giọng nữ nhân quái gở đánh gãy nàng, làm hai người đều bất mãn nhíu lông mày,ở trong cung này mà còn có thể nghe thấy "Bát phụ chửi đổng"* ? *(người chửi thề)
"Aiz ui, mặt dày mày dạn vu vạ phủ Công chúa cũng thôi đi, còn có mặt mũi theo tới hành cung nữa sao? Cũng chỉ có lòng tốt của Công chúa mới thu nhận giúp đỡ ngươi."
"Đúng vậy, Lục gia có bất trắc liền đến với Công chúa, nếu ta là nàng đã sớm tự sát tám trăm lần rồi,ả ta vẫn còn có mặt sống sao? huynh trưởng nàng có thể làm ra việc như vậy, thì người muội muội này cũng không phải vật gì tốt, chó ngoan không cản đường, còn không mau mau tránh ra cho bản tiểu thư ? !"
Nghe vậy, Tiêu Vô Định cùng Chu Cẩm Hà liền tiến lên vài bước, trong lúc đó nhìn lại hướng âm thanh từ trong núi giả, thấy hai vị tiểu thư mang theo vài tên thị nữ cùng va vào vài tên ở phía đối diện, trên kiệu chính là Lục Duy Trinh.

Đường này đủ cho hai nhóm người đi qua nhưng lại có người một mực muốn gây sự.
Chu Cẩm Hà nhìn hai người kia, ánh mắt lạnh lùng, khóe miệng xem thường làm nổi lên: "A, hóa ra là hai vị tiểu thư nhà Công bộ Thượng Thư."
Tiêu Vô Định lúc này mới hiểu, âm thầm nói : "trước mấy tháng Công bộ Thượng Thư Tân Quan tiền nhiệm, nghe nói cũng bị phe Lục Tuấn Đức bắt nạt không ít?"
"Hắn tuy rằng có năng lực nhưng làm người vô lễ, cũng là ở trước mặt phụ hoàng khép nép một chút, trong kinh có rất nhiều thần tử đều không thích và xa lánh hắn, đặc biệt là lấy việc năm đó Thừa tướng làm chủ một phái, cũng không phải như vậy,bây giờ gia giáo cũng như vậy đúng là hỏng bét." Công chúa lạnh lùng hừ một tiếng, đang chuẩn bị bước ra thì đã thấy một người khác đến trước nàng một bước.
Lục Duy Trinh đối với hai người rất là xem thường, nhưng lại không muốn làm lớn chuyện để điện hạ biết được cử động, liền ra hiệu cung nhân hướng về một bên di chuyển , nhưng không ngờ phía sau lại truyền tới một giọng nam nhân: "Rõ ràng là hai vị tiểu thư cố ý chặn Lục tiểu thư, làm sao còn cắn ngược lại vậy, ta tuy còn trẻ, cũng biết thế gian này không hề có đạo lý như vậy."
Hai vị tiểu thư đột nhiên không kịp chuẩn bị khi có nam tử lại đây, bị hắn nói như vậy hơi có chút thẹn quá thành giận, lại thấy hắn ăn mặc quan phục Lục phẩm võ tướng, sợ là công tử nhà ai ở trong quân rèn luyện, nhẫn nhịn tính khí hỏi: "Ngươi là ai?"
"An Quốc Tướng quân Vương Hấp Nhạc."
Nghe vậy, hai vị tiểu thư kia xì cười một tiếng, khinh thường nói: "Ta còn tưởng rằng là công tử nhà nào, hóa ra là An Quốc Tướng quân.

chỉ là An Quốc Tướng quân, đây là việc tư của chúng ta cùng nàng, nơi này không phải chiến trường, ngươi có phải là quản nhiều quá không?"
Vương Hấp Nhạc tiến lên vài bước che ở trước người của Lục Duy Trinh hơi nheo mắt, không chiụ thua nói: "Gặp chuyện bất bình, đương nhiên phải rút dao tương trợ."

Lục Duy Trinh đã lâu chưa từng gặp Vương Hấp Nhạc, nàng thấy hắn thời điểm đi đạp thu hai năm trước, sau đó cũng thỉnh thoảng nghe được danh tự này từ điện hạ cùng Ôn Nguyên , biết hắn ở Tây Bắc lập không ít công, không nghĩ gặp lại lại là tình cảnh này.

Hắn so với hai năm trước cao lên không ít, khi đó còn có chút gầy yếu bây giờ nhìn cường tráng hơn rất nhiều, màu da cũng bởi vì suốt ngày bôn ba mà có chút đen, ngũ quan nẩy nở, nhìn cũng là một thiếu niên lang tuấn tú.

Lên chiến trường tự mình trải qua sinh tử, hắn nhìn so với các nam tử cùng tuổi trưởng thành hơn rất nhiều,thời điểm nhìn chằm chằm hai vị tiểu thư kia cũng chọc cho các nàng không tự chủ run lên, tự giác mất mặt mũi thẹn quá hóa giận, mắng: " phụ thân chúng ta chính là nhị phẩm Công bộ Thượng Thư, ngươi là Lục phẩm Tướng quân nho nhỏ tính là gì? ! Nhanh mau tránh ra! Bản tiểu thư chính là nhìn người què này không hợp mắt, thì sao nào? !"
"Hừ, ngươi cũng nói phụ thân ngươi là nhị phẩm Thượng Thư, Tướng quân nhà ta cũng là nhị phẩm Trấn Bắc Đại Tướng quân, huống hồ ta là Lục phẩm, ngươi chỉ là một giới bạch y, gọi ngươi một tiếng tiểu thư là còn lễ phép, quá đề cao bản thân sẽ không tốt đâu."
Vương Hấp Nhạc nói ra lời này, hai người kia mặt so với ánh hoàng hôn còn muốn hồng hơn, không biết lựa lời nói: "một con chó phủ Trấn Bắc Đại Tướng quân cũng dám càn rỡ ? !"
"Haa, chó cuống lên sẽ cắn người, chủ tử nhà ta cũng không nói không thể đánh nữ nhân, con chó này không có gì để nói nên quét danh dự rác của hai vị tiểu thư cũng sẽ không ai trách." Nói xong, Vương Hấp Nhạc khiêu khích đem hai cái nắm đấm vang lên kèn kẹt,giống như một giây sau quả đấm to lớn kia sẽ rơi vào trên người hai người, trêu đến hai người kia run lên, cuống quít hướng sang một bên, còn mạnh miệng nói: "Vương Hấp Nhạc! Ngươi chờ cho bản tiểu thư!"
Vương Hấp Nhạc liên tục nhìn chằm chằm vào hai người đi xa, mới xoay người lễ phép hướng Lục Duy Trinh thi lễ, nói: "Lục tiểu thư."
Lục Duy Trinh đứng dậy đáp lễ: "Vương Tướng quân không thể, ngài bây giờ là Lục phẩm An Quốc Tướng quân, ta chỉ là giới nữ tử, không nhận nổi thi lễ này của ngài, lúc nãy đa tạ Tướng quân đã giải vây."
Nàng nói lời này làm Vương Hấp Nhạc hơi đỏ mặt, trấn định thô bạo lúc nãy hoàn toàn không còn, mang theo vài phần thẹn thùng vội vã để Lục Duy Trinh ngồi xuống, nói: "Lục tiểu thư khách khí, ngài là trí giả bất luận thân phận làm sao đều nên tôn trọng, huống hồ Lục phẩm An quốc Tướng quân này của ta cũng là nhờ phúc của Tướng quân , cùng ngài so ra còn kém xa."
Lời này nói ra, Lục Duy Trinh đối diện với thiếu niên nhiều hơn mấy phần hảo cảm, cười nói: "Vương tướng quân khiêm tốn, tuy rằng có Tiêu Tướng quân chỉ dạy nhưng cũng là ngài thiên tư thông minh cần lao khắc khổ, mới có thể có thành tích như bây giờ , ta từng nghe điện hạ cùng Tiêu Tướng quân khen ngài nhiều lần, bây giờ thấy quả nhiên nói không sai."
Nàng nói vậy sắc mặt Vương Hấp Nhạc càng đỏ, lúc nãy mới đưa hai tiểu thư ngang ngược ương ngạnh tức giận đỏ cả mặt mà giờ khắc này bị Lục Duy Trinh nói dăm ba câu đã trêu đến thẹn thùng không ngớt, không dám nhìn khuôn mặt đẹp như thiên tiên kia, chỉ cúi thấp đầu, ngơ ngác nói: "Cũng phải đa tạ Lục tiểu thư.

.


."
Lục Duy Trinh bị dáng dấp kia của hắn chọc cho xì cười, hỏi: "Cảm ơn ta cái gì?"
"Chính là lần đi đạp thu kia, ta không cam lòng bị Tướng quân nói mới liều mạng xem thêm sách, sau đó quả nhiên là có đất dụng võ, vì lẽ đó đa tạ Lục tiểu thư.

.

." Vương Hấp Nhạc thật xấu hổ gãi đầu,nghĩ đến Tướng quân có chuyện tìm mình, mới vội vàng nói: "Thời điểm không còn sớm, Lục tiểu thư sớm chút trở về đi, ta đi tìm Tướng quân!" Dứt lời liền vội vàng xoay người trở về.

Lục Duy Trinh bị hắn chọc cho chỉ muốn cười, còn chưa từng gặp nam tử nào thẹn thùng như vậy, chỉ là vì mặt mũi Vương Hấp Nhạc vẫn là nhẫn nhịn cười nói cám ơn, phân phó người trở lại.
Vương Hấp Nhạc đỏ mặt vùi đầu đi vài bước, đã đến trước núi giả mới dừng bước quay đầu nhìn lại, cung nhân đã nâng kiệu đi về phía trước.

Vương Hấp Nhạc nhìn bóng lưng thẳng gầy ngồi trên kiệu kia , nhớ tới những lời lúc nãy của hai nữ tử kia, trực giác đến đau lòng.

Hắn cũng đã từng hỏi Tiêu Tướng quân về thân thế của Lục tiểu thư, mới biết nàng trời sinh tàn tật,mẫu hậu mất khi còn bé, từ nhỏ không được phụ thân cùng đích mẫu thương yêu, liền vứt ở Trang tử , nhiều lần nếu không là nàng mạng lớn thì đã sớm không còn trên nhân thế, bây giờ thật vất vả mới thoát khỏi Lục gia, nhưng đối với nàng ảnh hưởng vẫn còn ở đó.

Rõ ràng nàng cũng là người bị hại, nhưng một mực bởi vì hành vi của đám cặn bã kia mà bị người trào phúng.
Chu Cẩm Hà cùng Tiêu Vô Định ở sau giả sơn, đem tất cả những thứ này đều nhìn vào mắt, hai người liếc mắt nhìn nhau, đều khẽ giương lên khóe miệng, ngầm hiểu ý lẫn nhau.

Thời điểm hai người đi ra Vương Hấp Nhạc vẫn còn đứng ngây ngốc ở đàng kia, Lục Duy Trinh đã sớm không thấy bóng dáng, lúc hai người tới gần cũng không phát hiện.


Tiêu Vô Định bất đắc dĩ lắc lắc đầu, lên tiếng nói: "Đừng nhìn nữa,một bóng người cũng đều không còn."
"A!" Vương Hấp Nhạc trong lòng nghĩ tới xuất thần, đột nhiên nghe thấy âm thanh Tướng quân, ngượng ngùng như vừa làm chuyện xấu mà bị tóm vậy,hắn sợ đến nhịn không được kinh ngạc thốt lên một tiếng, kết quả quay đầu lại nhìn lên còn có cả Chu Cẩm Hà, hai người đều tựa như cười mà không cười nhìn hắn,giống như điểm tiểu tâm tư mới có kia liền bị người nhìn thấu,hắn sợ đến hắn chân run lên suýt chút nữa không đứng vững, lắp bắp nói: "Mạt tướng, tham kiến điện hạ, Tướng quân."
"Được rồi, một tháng không gặp làm sao còn nói lắp như vậy?" Chu Cẩm Hà cười tủm tỉm trêu ghẹo: "Duy Trinh hai năm qua trổ mã đến càng xinh đẹp, ngươi nhìn đến sững sờ cũng không có gì kỳ quái."
Vương Hấp Nhạc trong lòng âm thầm bấm lòng bàn tay mấy cái, thật là không có tiền đồ,có người tới gần cũng không phát hiện! Vẫn bị điện hạ cùng Tướng quân nhìn thấy rồi! Chỉ mong Tướng quân tuyệt đối đừng nói cho Ôn cô nương ,bằng không Ôn cô nương lại nói với nương hắn.

.

.
Nhìn hắn cúi đầu không đáp lời, xấu hổ đến hai tai đỏ chót.

Tiêu Vô Định cười ha ha vài tiếng, quay sang Chu Cẩm Hà nói: "Được rồi, nàng đừng đùa hắn, bằng không nàng sẽ không nhìn thấy hắn nữa." Dứt lời liền ngưng cười, hỏi Vương Hấp Nhạc: "Đứng lên đi, tìm ta có chuyện gì?"
Nói tới chính sự, Vương Hấp Nhạc cũng không kịp nhớ mặt vẫn còn hồng, đứng dậy từ trong lồng ngực lấy ra một phong thư đưa cho nàng nói: "Há,sự tình lần trước ngài phân phó ta làm xong rồi nên đến cùng ngài nói một tiếng, thuận tiện xem ngài còn có phân phó gì không."
"Ừm, cực khổ rồi." Tiêu Vô Định vỗ vỗ vai hắn, cùng Chu Cẩm Hà liếc mắt nhìn nhau rồi quay đầu nhìn vào mắt Vương Hấp Nhạc, mắt sáng như đuốc: "Hoàn Tử, ta muốn ngươi đi Cấm Quân, có bằng lòng hay không?"
Tiêu Vô Định mỗi lần có nhiệm vụ trọng yếu thì luôn là dáng vẻ ấy, Vương Hấp Nhạc dáng dấp nghiêm túc, nói: "Nếu là Tướng quân cần, ta tất nhiên vạn tử không chối từ!"
----------------------------------------------------------
ai u....Vương Hấp Nhạc

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương