Vợ Điên
-
Chương 22: Anh chỉ nhìn
Khải Hoàng nhẹ nhàng mở cánh cửa căn
phòng trắng. Anh lướt nhẹ qua thảm trãi, ánh mắt hướng đến cô bé nhỏ
đang nằm trên giường.
Bình Nhi vừa được chuyển về nhà vào ngày hôm qua, để phòng có việc gì, bà Linh mời cả bác sĩ riêng về tận nhà. Nếu có biến đổi hay triệu chứng, bác sĩ ở phòng đối diện sẽ chạy qua ngay lập tức.
Khải Hoàng đau đớn, mắt anh rưng rưng nhìn cơ thể đầy thương tật. Cô chẳng còn xinh xắn nữa, chẳng còn lành lặn nữa.
Khuôn mặt với từng đường rách ngang, máu đã đông lại đóng thành vảy. Hai má cô chẳng còn ửng hồng nữa, chỉ là từng mảng loang lổ ghê rợn. Vẻ đẹp kia nay đã bị vết dơ che mất.
Bình Nhi nằm quay lưng về phía phòng, ánh nắng tinh nghịch đùa giỡn trên mi mắt.
Khải Hoàng chống tay ngồi xuống nệm, anh lặng lẽ quan sát cô bé nhỏ đang say giấc. Anh nhìn sang chân phải cô, chân phải bó bột, chân phải chẳng còn đi được nữa. Anh nhìn chân rồi lạ nhìn sang chiếc xe lăn bên cạnh, cảm giác chua xót hơn bao giờ hết.
Cô gái điên kia, cô gái mà anh đã hắt hủi để chạy theo mớ cảm xúc riêng của anh kia đã chịu bao tổn thương. Không chỉ là thể xác, cả tâm hồn cô sao có thể chịu được sự thật sắp đến. Bình Nhi sẽ bại liệt suốt đời, cô sẽ như thế nào nếu biết được điều đó?
Khải Hoàng vò nát mái tóc xù, anh thấy sao mà hối hận quá, anh hối hận muốn chết ngay đi. Nhưng anh không thể, anh còn phải sống để mà bù đắp cho cô gái kia nữa chứ.
Đôi bàn tay Khải Hoàng vuốt nhẹ mái tóc dài. Khuôn mặt cô bé nhỏ nhợt nhạt và xấu xí lắm nhưng sao anh thấy cô đẹp đến thế này? Anh thấy cô tựa cành hoa hồng đã héo úa. Đã héo nhưng vẻ đẹp vốn có vẫn chẳng hề lụi tàn.
- Đừng.
Đôi môi nhỏ cô cất tiếng, phá tan sự tĩnh lặng của không gian. Bàn tay Khải Hoàng bất động giữa cái vuốt tóc. Bình Nhi mắt vẫn nhắm, nhưng thật ra, cô đang cố gắng kìm nén cảm xúc của mình.
- Bình Nhi… em à.
Cô bé nhỏ mở mắt, ánh mắt không cảm xúc nhìn Khải Hoàng.
- Ra ngoài.
Khải Hoàng điếng người. Cô bé này sao lại cư xử với anh như thế? Giọng nói của Bình Nhi rất nhỏ nhưng lại vô cùng dứt khoát.
- Nhưng…
Cô nhắm mắt lại, tai muốn ù đi để chẳng phải nghe từng lời của Khải Hoàng.
- Bình Nhi, anh sẽ bên cạnh em. Nhất định sẽ bên cạnh em.
- …
- Lúc ấy, anh sẽ dẫn em đi xem phim, sẽ đưa em đến công viên chơi và anh sẽ hát em nghe bài…
- CÚT. LÀM ƠN… HÃY BIẾN ĐI.
Khải Hoàng chưa dứt lời, Bình Nhi bỗng mở mắt và hét lên, hai tay cô bịt tai lại, đầu quay cuồng.
- Anh hãy cút ra. Cút ra. Cút ra… AAAAAA.
Bình Nhi vừa hét, cô bé nhỏ vừa quay đầu điên dại, mái tóc dài rối tung lên.
- Em… sao…
- Biến đi. Biến đi…
Chiếc gối trên tay cô đập mạnh vào vai Khải Hoàng, vừa đập cô vừa hét lên như một con thú hoang.
Nghe tiếng hét thất thanh, bác sĩ từ phòng bên chạy lại hốt hoảng.
- Cậu ra ngoài đi.
Bác sĩ nhăn trán đuổi Khải Hoàng ra ngoài, trên tay ông đã sẵn sàng mũi kim tiêm thuốc an thần cho cô bé nhỏ.
Khải Hoàng đau đớn nhìn lại Bình Nhi. Cô gồng mình lên cắn xé gối, từng mảng bông trong gối bay tung tóe dưới sự điên cuồng của Bình Nhi. Tiếng thét vẫn chẳng dứt, tiếng thét vang vọng cả tòa nhà lớn.
Khải Hoàng thất thỉu đóng nhẹ cánh cửa phòng trắng. Vài ba cô hầu gái đứng thập thò hóng chuyện thấy cậu chủ bước ra liền hớt hãi cúi đầu quay trở lại công việc.
Bước chân Khải Hoàng đặt trên từng viên gạch trong vườn, anh chẳng còn nghe thấy tiếng hét điên dại của cô nữa. Bình Nhi đã được tiêm thuốc.
- Anh xin lỗi.
***
- Bình Nhi ới ời, tụi tao đến rồi này.
Minh Hiếu và Hồng Nhung hớn hở xách balo bước vào căn phòng trắng. Hồng Nhung hí hửng đưa chai sữa me ra trước mặt.
- Ta da… Thấy tao thương mi chưa. Chắc mi thèm sữa me lắm rồi chứ gì?
Hồng Nhung lắc lắc chai sữa, cô đổ từ từ vào cái cốc nhựa mà Minh Hiếu vừa lấy.
- Tao có mua bánh tráng trộn cho mi ăn nữa nè.
Minh Hiếu lấy từ trong balo hộp bánh tráng trộn có cái trứng cút.
Bình Nhi thấy hai người bạn đem đến toàn những món cô thích nên vui vẻ hẳn.
- Cám ơn nha.
Cô bé nhỏ cất lời nhỏ nhẹ. Minh Hiếu đang đổ ra dĩa nghe vậy bĩu môi.
- Giời. Cái mặt tụi tao chưa đủ lầy để mi lầy theo hả. Cám ơn đồ, mắc mệt.
Hồng Nhung cười nghiêng ngả chêm thêm câu.
- Đúng đó, cái con “hoang dã” này lầy lắm. Ăn chực mi mãi giờ mi ăn lại cho huề.
- Đậu.
Minh Hiếu lườm mắt Hồng Nhung. Cô bé nhỏ che tay bụm miệng cười trước hai cô bạn thân này.
Khải Hoàng đứng ngoài cửa sổ nhìn vào, anh thấy con mèo nhỏ thật hạnh phúc. Cô còn cười nữa, từ khi anh hất ngã cô, anh chưa thấy nụ cười nào của mèo nhỏ. Anh chỉ đứng nhìn, chỉ nhìn mà chẳng dám vào nữa. Anh sợ con mèo nhỏ sẽ lại điên tiết lên.
Khải Hoàng phóng xe khỏi tòa biệt thự, chiếc mô tô dừng lại trên bờ sông rộng. Cơn gió vô tình lùa qua mái tóc anh, lùa vào tâm hồn như vực đáy thẩm của anh.
Tiếng chuông điện thoại Khải Hoàng vang lên. Là Tịnh Nhi.
- Anh nghe.
Khải Hoàng nhấc máy e dè.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng khóc nỉ non.
- Anh Hoàng, anh quá đáng lắm. Hic…hic…
- Anh xin lỗi.
- Anh định thất hứa với em sao, Khải Hoàng?
- Anh…
Khải Hoàng nghẹn lời. Mặc cho tiếng khóc của Tịnh Nhi vẫn đều đều vang lên, anh chỉ biết im lặng. Thật ra, Khải Hoàng vẫn chỉ là đứa con trai mới lớn, vẫn chưa có thể quyết định được cho mình. Theo lời bà Linh, anh vẫn chỉ là còn đứa trẻ bồng bột.
- Nếu anh không giữ lời hứa, nhất định em sẽ khiến cô ta đau khổ.
Tịnh Nhi hét lên trong điện thoại với sự uất hận.
- Em… sẽ làm… gì… cô…
Nhưng anh chưa kịp dứt lời, tiếng tút tút trong điện thoại vang lên dài vô tận. Mang đến nỗi hoang mang cho Khải Hoàng.
Tịnh Nhi tức tối nhét điện thoại vào túi xách, cô học sinh ưu tú rú ga mạnh chạy vào đường cao tốc. Chiếc SH gằn mạnh, trượt một đường dài trước cổng tòa biệt thự.
Bước chân Tịnh Nhi tiến vào tòa nhà, đôi môi nhếch nụ cười thâm hiểm.
- Tôi là bạn Bình Nhi, tôi đến thăm cô ấy.
Tịnh Nhi nở nụ cười tươi rói nhìn cô hầu gái. Cô hầu thấy một tiểu thư danh giá lần đầu đến, trên tay lại cầm túi đồ nên chắc mẩm là bạn cô chủ. Tịnh Nhi cảm ơn cô hầu gái vì đã dẫn cô đến phòng Bình Nhi. Cô hầu cúi đầu chào rồi rời đi ngay.
Mũi giày cô học sinh ưu tú chạm vào thành cửa trắng, khẽ khàng mở cửa mà không gây ra một âm thanh nào.
- Bình Nhi.
Tịnh Nhi cất tiếng kêu the thé, trong âm thanh ấy là cả sự giằng xé đang cố kìm nén.
Bình Nhi đang nhìn ra ngoài vườn nghe thấy có tiếng gọi liền quay mặt lại. Cô bé nhỏ chẳng hề quan tâm, ánh mắt lại trở về vốn có. Vô hồn tựa xác chết.
Tịnh Nhi từ từ tiến đến cạnh giường, bàn tay vuốt nhẹ mái tóc dài Bình Nhi.
- Xem ai đang bị gì đây. Ôi, cô bạn của tôi sao ra nông nổi này?
Tịnh Nhi độc thoại, lời nói toát vẻ mỉa mai hàm ý. Bình Nhi hất tay cô học sinh ưu tú ra, mắt vẫn vô cảm xúc nhìn Tịnh Nhi.
- Mày nhìn cái gì? Mày là ai chứ? Mày là cái giống gì mà phải giữ chân anh Hoàng bằng cái danh phận “vợ” chứ? Vị trí đó là của tao, con khốn, là của tao.
Tịnh Nhi bất ngờ hét lên, mắt cô học sinh ưu tú trợn ngược, gằn lên tia nhìn ác quỷ. Bàn tay đang vuốt liền giật mạnh khiến đầu Bình Nhi ngả ngược về sau.
Bị tấn công bất ngờ, cô giật mình hoảng sợ. Nhưng rồi ánh mắt cô bé nhỏ thay đổi, sự mạnh mẽ trong cô hiện rõ qua bàn tay nắm chặt.
- Có sao?
Ánh mắt Bình Nhi nghênh lên, kiên quyết hơn bao giờ hết. Cô học sinh ưu tú cứng họng.
- Mày…
- Nếu thích, cứ việc lấy.
Bình Nhi thả lỏng người buông câu nói lả lơi, cô tiếp tục nhìn ra vườn.
- Hahaha, mày nghĩ mày là gì? CON KHỐN.
Tịnh Nhi thét lên, bàn tay kéo ngược mái tóc dài ra sau. Bình Nhi chẳng nhịn được nữa, cô nhanh tay quàng qua vai Tịnh Nhi, kéo giật lại mái tóc uốn lọn của cô ta. Bình Nhi giật mạnh mái tóc mềm ngược trở lại, bàn tay siết mạnh vào từng mớ tóc. Mặc Tịnh Nhi ré lên đau đớn, Bình Nhi vẫn trợn tròng vầy nát mái tóc rối.
Bình Nhi vẫn ngồi trên giường nhưng sức mạnh của người điên thì không ai đú lại. Cô giật càng lúc càng mạnh, da thịt bị kéo dãn tróc cả lên, đầu óc Tịnh Nhi quay cuồng. Đến khi một nhúm tóc của Tịnh Nhi nằm gọn trên tay cô, Bình Nhi nhếch nụ cười nửa môi.
- Đừng tưởng tôi hiền.
Tịnh Nhi đau đớn vuốt lại mái tóc rối. Cô ta vẫn ngoan cố, tiếng cười nham hiểm vang lớn.
- Mày... Hừ. Mày nghĩ tao sẽ cho mày cái bạt tai không?
Tịnh Nhi hất cằm, ánh mắt cao ngạo hướng về Bình Nhi. Bình Nhi chuyển ánh mắt vô hồn nhìn cô ta, đôi môi cất lời nhẹ nhàng.
- Vậy cô nghĩ một người đã từng giết người có thể giết thêm người nữa không?
Tịnh Nhi điếng người, ánh mắt trợn ngược.
- HAHAHA. CÁI CON ĐIÊN NÀY, MÀY NÓI CÁI GÌ? ĐƯỢC THÔI. VẬY MÀY NGHE CÁI NÀY NHÉ.
Chẳng đợi lâu, Tịnh Nhi lôi từ trong túi ra chiếc Mp3 màu vàng tương tự cái lần trước.
Bình Nhi thoáng đẫn người. Cô học sinh ưu tú cười đểu một cái, ngón tay dài bấm vào nút chạy trên máy.
Từ trong chiếc Mp3, bài hát ấy lại vang lên. Từng câu hát ẩn hiện mập mờ, xen lẫn tiếng cười nham hiểm của Tịnh Nhi. Bài hát ngày càng to lên, âm thanh cào xé màn nhĩ cô bé nhỏ, đầu óc cô bắt đầu quay cuồng. Là Đình Hưng, là con dao đó, là vũng máu. Bình Nhi ôm đầu thét lên, từng hình ảnh trong quá khứ dần hiện về, bao trọn tâm trí non nớt của cô.
Thấy Bình Nhi như điên lên, Tịnh Nhi ngửa cổ cười thõa mãn.
- HAHAHA. Mày nghe xem, hay không? HAHAHA.
- AAAAAAAAAA.
Bình Nhi hét lên trong điên dại. Cô bé nhỏ quay cuồng trong mớ kí ức ám ảnh. Cơ thể quằn quoại trên giường, rồi cô ngã nhào xuống sàn, đôi mắt tròn trợn ngược đau đớn, mạch máu gằn lên như con thú điên. Móng tay cào cấu xuống sàn nhà đến gãy, môi bặm chặt túa máu. Cơ thể cô bé nhỏ cứ quằn quoại trên đất lạnh.
Tịnh Nhi thấy thế vênh vang, cô ta còn vặn âm thanh hết cỡ, tiếng cười hòa lẫn tiếg hét điên dại của Bình Nhi.
Rồi từ ngoài cửa đám hầu gái và bác sĩ hớt hải chạy qua. Hai cô hầu nhanh chóng giữ tay Tịnh Nhi, một cô nhanh nhẹn đạp nát cái Mp3.
- BUÔNG RA. TAO PHẢI DẪM CHẾT CÁI CON KHỐN NÀY.
Tịnh Nhi hét lên với sự uất hận tột độ, bàn tay vùng vẫy trong cái lôi đi của hai cô hầu.
Bác sĩ nhanh chóng tiêm thuốc cho cô bé nhỏ, khi cơ thể đã ngấm thuốc, bàn tay từ từ ngừng cào cấu, cơ thể nhỏ bé lịm dần.
- Buông ra, buông tao ra mấy con khốn này.
Tiếng chửi bới của Tịnh Nhi vang ra tận đầu cổng. Phía xa, Khải Hoàng đã phóng xe về.
Thấy Khải Hoàng chạy đến, cô học sinh ưu tú vờ nỉ non.
- Anh Hoàng, mấy đứa này…
- Buông ra.
Khải Hoàng ra lệnh lập tức mấy cô hầu gái buông tay, cúi đầu chào rồi rời đi.
- Anh Hoàng…
- Em làm gì ở đây?
Khải Hoàng nắm vai Tịnh Nhi.
- Em…
- NÓI. EM LÀM GÌ CÔ ẤY.
Khải Hoàng gằn mạnh vai cô học sinh ưu tú. Tịnh Nhi cứng họng, từ khi quen anh đến giờ, Khải Hoàng chưa bao giờ tức giận với cô đến như thế.
- Em… Hừ. Chỉ là dạy dỗ lại con điên kia chút thôi.
- Em…
- Nếu muốn trách, anh hãy trách cái đám hầu ngu dốt của anh ấy kia. Hahaha. Bạn ư? Hahaha. Bọn chúng tin em là bạn cô ta kìa.
- Chính em là kẻ đứng sau vụ Mp3 vào đêm giáng sinh phải không?
- Em…
Khải Hoàng gằn mạnh vai cô hơn, sự tức giận anh dồn hết vào bàn tay bóp mạnh. Tịnh Nhi đau đớn nhăn mặt nhìn Khải Hoàng.
-Tất cả là tại anh. Anh nói sẽ cùng em tìm mẹ mà? Anh nói sẽ bên cạnh em mà?
Tịnh Nhi hét lên trong uất hận. Nước mắt cô chảy dài.
Khải Hoàng đẫn người thả lỏng vai của Tịnh Nhi rồi bỏ đi. Cô nhăn mặt xoa bờ vai ửng đỏ. Ánh mắt đau khổ nhìn theo bóng dáng của Khải Hoàng.
Khải Hoàng hé cửa nhìn vào căn phòng trắng. Anh chỉ nhìn rồi rời đi ngay.
“XOẢNG”. Khải Hoàng hất nguyên bàn ăn xuống sàn. Đám hầu gái run run nhìn cậu chủ.
- TÔI ĐÃ NÓI ĐÁM CÁC NGƯỜI TRÔNG BÌNH NHI CẨN THẬN CHƯA HẢ?
Đám hầu gái cúi người run lập cập. Chẳng cô nào dám ho he gì. Bỗng từ xa, bà Linh bước vào khiến nỗi sợ trong họ phóng vèo đi đâu mất.
- Con theo ta.
Bà Linh ngoắc tay Khải Hoàng, trước khi đi anh hậm hực đám hầu. Khi bóng dáng hai người đã khuất, đám hầu gái thi nhau thở dài thườn thượt.
Khải Hoàng ngồi xuống ghế, anh đưa ánh mắt e dè nhìn bà Linh trước mặt.
- Con nói xem. Cái con bé hồi nãy đến làm loạn là ai?
Khải Hoàng nghẹn họng, tại sao bà Linh lại hỏi vậy? Nếu có chuyện gì chắc Tịnh Nhi chẳng sống nổi với bà Linh.
- Mẹ không cần biết.
- Hử? Con nói ta không cần biết sao? Cái đứa lấy danh phận “Tịnh Nhi” trói buộc con trai ta ta không cần biết sao?
Khải Hoàng điếng người, màn nhĩ anh như ù đi.
- Mẹ… nói sao?
- Con nên biết ai mới là người con đang tìm chứ. Đến người đã thề thốt hẹn ước con cũng chẳng nhớ nổi thì sao đây?
- Con…
- Con đã nhận ra ai là người con cần tìm chưa? Chính con hồi đó đã nói với ta con nhất định sẽ cưới cô bé ở cô nhi viện làm vợ mà? Chẳng phải ta đã thực hiện rồi sao?
Bình Nhi vừa được chuyển về nhà vào ngày hôm qua, để phòng có việc gì, bà Linh mời cả bác sĩ riêng về tận nhà. Nếu có biến đổi hay triệu chứng, bác sĩ ở phòng đối diện sẽ chạy qua ngay lập tức.
Khải Hoàng đau đớn, mắt anh rưng rưng nhìn cơ thể đầy thương tật. Cô chẳng còn xinh xắn nữa, chẳng còn lành lặn nữa.
Khuôn mặt với từng đường rách ngang, máu đã đông lại đóng thành vảy. Hai má cô chẳng còn ửng hồng nữa, chỉ là từng mảng loang lổ ghê rợn. Vẻ đẹp kia nay đã bị vết dơ che mất.
Bình Nhi nằm quay lưng về phía phòng, ánh nắng tinh nghịch đùa giỡn trên mi mắt.
Khải Hoàng chống tay ngồi xuống nệm, anh lặng lẽ quan sát cô bé nhỏ đang say giấc. Anh nhìn sang chân phải cô, chân phải bó bột, chân phải chẳng còn đi được nữa. Anh nhìn chân rồi lạ nhìn sang chiếc xe lăn bên cạnh, cảm giác chua xót hơn bao giờ hết.
Cô gái điên kia, cô gái mà anh đã hắt hủi để chạy theo mớ cảm xúc riêng của anh kia đã chịu bao tổn thương. Không chỉ là thể xác, cả tâm hồn cô sao có thể chịu được sự thật sắp đến. Bình Nhi sẽ bại liệt suốt đời, cô sẽ như thế nào nếu biết được điều đó?
Khải Hoàng vò nát mái tóc xù, anh thấy sao mà hối hận quá, anh hối hận muốn chết ngay đi. Nhưng anh không thể, anh còn phải sống để mà bù đắp cho cô gái kia nữa chứ.
Đôi bàn tay Khải Hoàng vuốt nhẹ mái tóc dài. Khuôn mặt cô bé nhỏ nhợt nhạt và xấu xí lắm nhưng sao anh thấy cô đẹp đến thế này? Anh thấy cô tựa cành hoa hồng đã héo úa. Đã héo nhưng vẻ đẹp vốn có vẫn chẳng hề lụi tàn.
- Đừng.
Đôi môi nhỏ cô cất tiếng, phá tan sự tĩnh lặng của không gian. Bàn tay Khải Hoàng bất động giữa cái vuốt tóc. Bình Nhi mắt vẫn nhắm, nhưng thật ra, cô đang cố gắng kìm nén cảm xúc của mình.
- Bình Nhi… em à.
Cô bé nhỏ mở mắt, ánh mắt không cảm xúc nhìn Khải Hoàng.
- Ra ngoài.
Khải Hoàng điếng người. Cô bé này sao lại cư xử với anh như thế? Giọng nói của Bình Nhi rất nhỏ nhưng lại vô cùng dứt khoát.
- Nhưng…
Cô nhắm mắt lại, tai muốn ù đi để chẳng phải nghe từng lời của Khải Hoàng.
- Bình Nhi, anh sẽ bên cạnh em. Nhất định sẽ bên cạnh em.
- …
- Lúc ấy, anh sẽ dẫn em đi xem phim, sẽ đưa em đến công viên chơi và anh sẽ hát em nghe bài…
- CÚT. LÀM ƠN… HÃY BIẾN ĐI.
Khải Hoàng chưa dứt lời, Bình Nhi bỗng mở mắt và hét lên, hai tay cô bịt tai lại, đầu quay cuồng.
- Anh hãy cút ra. Cút ra. Cút ra… AAAAAA.
Bình Nhi vừa hét, cô bé nhỏ vừa quay đầu điên dại, mái tóc dài rối tung lên.
- Em… sao…
- Biến đi. Biến đi…
Chiếc gối trên tay cô đập mạnh vào vai Khải Hoàng, vừa đập cô vừa hét lên như một con thú hoang.
Nghe tiếng hét thất thanh, bác sĩ từ phòng bên chạy lại hốt hoảng.
- Cậu ra ngoài đi.
Bác sĩ nhăn trán đuổi Khải Hoàng ra ngoài, trên tay ông đã sẵn sàng mũi kim tiêm thuốc an thần cho cô bé nhỏ.
Khải Hoàng đau đớn nhìn lại Bình Nhi. Cô gồng mình lên cắn xé gối, từng mảng bông trong gối bay tung tóe dưới sự điên cuồng của Bình Nhi. Tiếng thét vẫn chẳng dứt, tiếng thét vang vọng cả tòa nhà lớn.
Khải Hoàng thất thỉu đóng nhẹ cánh cửa phòng trắng. Vài ba cô hầu gái đứng thập thò hóng chuyện thấy cậu chủ bước ra liền hớt hãi cúi đầu quay trở lại công việc.
Bước chân Khải Hoàng đặt trên từng viên gạch trong vườn, anh chẳng còn nghe thấy tiếng hét điên dại của cô nữa. Bình Nhi đã được tiêm thuốc.
- Anh xin lỗi.
***
- Bình Nhi ới ời, tụi tao đến rồi này.
Minh Hiếu và Hồng Nhung hớn hở xách balo bước vào căn phòng trắng. Hồng Nhung hí hửng đưa chai sữa me ra trước mặt.
- Ta da… Thấy tao thương mi chưa. Chắc mi thèm sữa me lắm rồi chứ gì?
Hồng Nhung lắc lắc chai sữa, cô đổ từ từ vào cái cốc nhựa mà Minh Hiếu vừa lấy.
- Tao có mua bánh tráng trộn cho mi ăn nữa nè.
Minh Hiếu lấy từ trong balo hộp bánh tráng trộn có cái trứng cút.
Bình Nhi thấy hai người bạn đem đến toàn những món cô thích nên vui vẻ hẳn.
- Cám ơn nha.
Cô bé nhỏ cất lời nhỏ nhẹ. Minh Hiếu đang đổ ra dĩa nghe vậy bĩu môi.
- Giời. Cái mặt tụi tao chưa đủ lầy để mi lầy theo hả. Cám ơn đồ, mắc mệt.
Hồng Nhung cười nghiêng ngả chêm thêm câu.
- Đúng đó, cái con “hoang dã” này lầy lắm. Ăn chực mi mãi giờ mi ăn lại cho huề.
- Đậu.
Minh Hiếu lườm mắt Hồng Nhung. Cô bé nhỏ che tay bụm miệng cười trước hai cô bạn thân này.
Khải Hoàng đứng ngoài cửa sổ nhìn vào, anh thấy con mèo nhỏ thật hạnh phúc. Cô còn cười nữa, từ khi anh hất ngã cô, anh chưa thấy nụ cười nào của mèo nhỏ. Anh chỉ đứng nhìn, chỉ nhìn mà chẳng dám vào nữa. Anh sợ con mèo nhỏ sẽ lại điên tiết lên.
Khải Hoàng phóng xe khỏi tòa biệt thự, chiếc mô tô dừng lại trên bờ sông rộng. Cơn gió vô tình lùa qua mái tóc anh, lùa vào tâm hồn như vực đáy thẩm của anh.
Tiếng chuông điện thoại Khải Hoàng vang lên. Là Tịnh Nhi.
- Anh nghe.
Khải Hoàng nhấc máy e dè.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng khóc nỉ non.
- Anh Hoàng, anh quá đáng lắm. Hic…hic…
- Anh xin lỗi.
- Anh định thất hứa với em sao, Khải Hoàng?
- Anh…
Khải Hoàng nghẹn lời. Mặc cho tiếng khóc của Tịnh Nhi vẫn đều đều vang lên, anh chỉ biết im lặng. Thật ra, Khải Hoàng vẫn chỉ là đứa con trai mới lớn, vẫn chưa có thể quyết định được cho mình. Theo lời bà Linh, anh vẫn chỉ là còn đứa trẻ bồng bột.
- Nếu anh không giữ lời hứa, nhất định em sẽ khiến cô ta đau khổ.
Tịnh Nhi hét lên trong điện thoại với sự uất hận.
- Em… sẽ làm… gì… cô…
Nhưng anh chưa kịp dứt lời, tiếng tút tút trong điện thoại vang lên dài vô tận. Mang đến nỗi hoang mang cho Khải Hoàng.
Tịnh Nhi tức tối nhét điện thoại vào túi xách, cô học sinh ưu tú rú ga mạnh chạy vào đường cao tốc. Chiếc SH gằn mạnh, trượt một đường dài trước cổng tòa biệt thự.
Bước chân Tịnh Nhi tiến vào tòa nhà, đôi môi nhếch nụ cười thâm hiểm.
- Tôi là bạn Bình Nhi, tôi đến thăm cô ấy.
Tịnh Nhi nở nụ cười tươi rói nhìn cô hầu gái. Cô hầu thấy một tiểu thư danh giá lần đầu đến, trên tay lại cầm túi đồ nên chắc mẩm là bạn cô chủ. Tịnh Nhi cảm ơn cô hầu gái vì đã dẫn cô đến phòng Bình Nhi. Cô hầu cúi đầu chào rồi rời đi ngay.
Mũi giày cô học sinh ưu tú chạm vào thành cửa trắng, khẽ khàng mở cửa mà không gây ra một âm thanh nào.
- Bình Nhi.
Tịnh Nhi cất tiếng kêu the thé, trong âm thanh ấy là cả sự giằng xé đang cố kìm nén.
Bình Nhi đang nhìn ra ngoài vườn nghe thấy có tiếng gọi liền quay mặt lại. Cô bé nhỏ chẳng hề quan tâm, ánh mắt lại trở về vốn có. Vô hồn tựa xác chết.
Tịnh Nhi từ từ tiến đến cạnh giường, bàn tay vuốt nhẹ mái tóc dài Bình Nhi.
- Xem ai đang bị gì đây. Ôi, cô bạn của tôi sao ra nông nổi này?
Tịnh Nhi độc thoại, lời nói toát vẻ mỉa mai hàm ý. Bình Nhi hất tay cô học sinh ưu tú ra, mắt vẫn vô cảm xúc nhìn Tịnh Nhi.
- Mày nhìn cái gì? Mày là ai chứ? Mày là cái giống gì mà phải giữ chân anh Hoàng bằng cái danh phận “vợ” chứ? Vị trí đó là của tao, con khốn, là của tao.
Tịnh Nhi bất ngờ hét lên, mắt cô học sinh ưu tú trợn ngược, gằn lên tia nhìn ác quỷ. Bàn tay đang vuốt liền giật mạnh khiến đầu Bình Nhi ngả ngược về sau.
Bị tấn công bất ngờ, cô giật mình hoảng sợ. Nhưng rồi ánh mắt cô bé nhỏ thay đổi, sự mạnh mẽ trong cô hiện rõ qua bàn tay nắm chặt.
- Có sao?
Ánh mắt Bình Nhi nghênh lên, kiên quyết hơn bao giờ hết. Cô học sinh ưu tú cứng họng.
- Mày…
- Nếu thích, cứ việc lấy.
Bình Nhi thả lỏng người buông câu nói lả lơi, cô tiếp tục nhìn ra vườn.
- Hahaha, mày nghĩ mày là gì? CON KHỐN.
Tịnh Nhi thét lên, bàn tay kéo ngược mái tóc dài ra sau. Bình Nhi chẳng nhịn được nữa, cô nhanh tay quàng qua vai Tịnh Nhi, kéo giật lại mái tóc uốn lọn của cô ta. Bình Nhi giật mạnh mái tóc mềm ngược trở lại, bàn tay siết mạnh vào từng mớ tóc. Mặc Tịnh Nhi ré lên đau đớn, Bình Nhi vẫn trợn tròng vầy nát mái tóc rối.
Bình Nhi vẫn ngồi trên giường nhưng sức mạnh của người điên thì không ai đú lại. Cô giật càng lúc càng mạnh, da thịt bị kéo dãn tróc cả lên, đầu óc Tịnh Nhi quay cuồng. Đến khi một nhúm tóc của Tịnh Nhi nằm gọn trên tay cô, Bình Nhi nhếch nụ cười nửa môi.
- Đừng tưởng tôi hiền.
Tịnh Nhi đau đớn vuốt lại mái tóc rối. Cô ta vẫn ngoan cố, tiếng cười nham hiểm vang lớn.
- Mày... Hừ. Mày nghĩ tao sẽ cho mày cái bạt tai không?
Tịnh Nhi hất cằm, ánh mắt cao ngạo hướng về Bình Nhi. Bình Nhi chuyển ánh mắt vô hồn nhìn cô ta, đôi môi cất lời nhẹ nhàng.
- Vậy cô nghĩ một người đã từng giết người có thể giết thêm người nữa không?
Tịnh Nhi điếng người, ánh mắt trợn ngược.
- HAHAHA. CÁI CON ĐIÊN NÀY, MÀY NÓI CÁI GÌ? ĐƯỢC THÔI. VẬY MÀY NGHE CÁI NÀY NHÉ.
Chẳng đợi lâu, Tịnh Nhi lôi từ trong túi ra chiếc Mp3 màu vàng tương tự cái lần trước.
Bình Nhi thoáng đẫn người. Cô học sinh ưu tú cười đểu một cái, ngón tay dài bấm vào nút chạy trên máy.
Từ trong chiếc Mp3, bài hát ấy lại vang lên. Từng câu hát ẩn hiện mập mờ, xen lẫn tiếng cười nham hiểm của Tịnh Nhi. Bài hát ngày càng to lên, âm thanh cào xé màn nhĩ cô bé nhỏ, đầu óc cô bắt đầu quay cuồng. Là Đình Hưng, là con dao đó, là vũng máu. Bình Nhi ôm đầu thét lên, từng hình ảnh trong quá khứ dần hiện về, bao trọn tâm trí non nớt của cô.
Thấy Bình Nhi như điên lên, Tịnh Nhi ngửa cổ cười thõa mãn.
- HAHAHA. Mày nghe xem, hay không? HAHAHA.
- AAAAAAAAAA.
Bình Nhi hét lên trong điên dại. Cô bé nhỏ quay cuồng trong mớ kí ức ám ảnh. Cơ thể quằn quoại trên giường, rồi cô ngã nhào xuống sàn, đôi mắt tròn trợn ngược đau đớn, mạch máu gằn lên như con thú điên. Móng tay cào cấu xuống sàn nhà đến gãy, môi bặm chặt túa máu. Cơ thể cô bé nhỏ cứ quằn quoại trên đất lạnh.
Tịnh Nhi thấy thế vênh vang, cô ta còn vặn âm thanh hết cỡ, tiếng cười hòa lẫn tiếg hét điên dại của Bình Nhi.
Rồi từ ngoài cửa đám hầu gái và bác sĩ hớt hải chạy qua. Hai cô hầu nhanh chóng giữ tay Tịnh Nhi, một cô nhanh nhẹn đạp nát cái Mp3.
- BUÔNG RA. TAO PHẢI DẪM CHẾT CÁI CON KHỐN NÀY.
Tịnh Nhi hét lên với sự uất hận tột độ, bàn tay vùng vẫy trong cái lôi đi của hai cô hầu.
Bác sĩ nhanh chóng tiêm thuốc cho cô bé nhỏ, khi cơ thể đã ngấm thuốc, bàn tay từ từ ngừng cào cấu, cơ thể nhỏ bé lịm dần.
- Buông ra, buông tao ra mấy con khốn này.
Tiếng chửi bới của Tịnh Nhi vang ra tận đầu cổng. Phía xa, Khải Hoàng đã phóng xe về.
Thấy Khải Hoàng chạy đến, cô học sinh ưu tú vờ nỉ non.
- Anh Hoàng, mấy đứa này…
- Buông ra.
Khải Hoàng ra lệnh lập tức mấy cô hầu gái buông tay, cúi đầu chào rồi rời đi.
- Anh Hoàng…
- Em làm gì ở đây?
Khải Hoàng nắm vai Tịnh Nhi.
- Em…
- NÓI. EM LÀM GÌ CÔ ẤY.
Khải Hoàng gằn mạnh vai cô học sinh ưu tú. Tịnh Nhi cứng họng, từ khi quen anh đến giờ, Khải Hoàng chưa bao giờ tức giận với cô đến như thế.
- Em… Hừ. Chỉ là dạy dỗ lại con điên kia chút thôi.
- Em…
- Nếu muốn trách, anh hãy trách cái đám hầu ngu dốt của anh ấy kia. Hahaha. Bạn ư? Hahaha. Bọn chúng tin em là bạn cô ta kìa.
- Chính em là kẻ đứng sau vụ Mp3 vào đêm giáng sinh phải không?
- Em…
Khải Hoàng gằn mạnh vai cô hơn, sự tức giận anh dồn hết vào bàn tay bóp mạnh. Tịnh Nhi đau đớn nhăn mặt nhìn Khải Hoàng.
-Tất cả là tại anh. Anh nói sẽ cùng em tìm mẹ mà? Anh nói sẽ bên cạnh em mà?
Tịnh Nhi hét lên trong uất hận. Nước mắt cô chảy dài.
Khải Hoàng đẫn người thả lỏng vai của Tịnh Nhi rồi bỏ đi. Cô nhăn mặt xoa bờ vai ửng đỏ. Ánh mắt đau khổ nhìn theo bóng dáng của Khải Hoàng.
Khải Hoàng hé cửa nhìn vào căn phòng trắng. Anh chỉ nhìn rồi rời đi ngay.
“XOẢNG”. Khải Hoàng hất nguyên bàn ăn xuống sàn. Đám hầu gái run run nhìn cậu chủ.
- TÔI ĐÃ NÓI ĐÁM CÁC NGƯỜI TRÔNG BÌNH NHI CẨN THẬN CHƯA HẢ?
Đám hầu gái cúi người run lập cập. Chẳng cô nào dám ho he gì. Bỗng từ xa, bà Linh bước vào khiến nỗi sợ trong họ phóng vèo đi đâu mất.
- Con theo ta.
Bà Linh ngoắc tay Khải Hoàng, trước khi đi anh hậm hực đám hầu. Khi bóng dáng hai người đã khuất, đám hầu gái thi nhau thở dài thườn thượt.
Khải Hoàng ngồi xuống ghế, anh đưa ánh mắt e dè nhìn bà Linh trước mặt.
- Con nói xem. Cái con bé hồi nãy đến làm loạn là ai?
Khải Hoàng nghẹn họng, tại sao bà Linh lại hỏi vậy? Nếu có chuyện gì chắc Tịnh Nhi chẳng sống nổi với bà Linh.
- Mẹ không cần biết.
- Hử? Con nói ta không cần biết sao? Cái đứa lấy danh phận “Tịnh Nhi” trói buộc con trai ta ta không cần biết sao?
Khải Hoàng điếng người, màn nhĩ anh như ù đi.
- Mẹ… nói sao?
- Con nên biết ai mới là người con đang tìm chứ. Đến người đã thề thốt hẹn ước con cũng chẳng nhớ nổi thì sao đây?
- Con…
- Con đã nhận ra ai là người con cần tìm chưa? Chính con hồi đó đã nói với ta con nhất định sẽ cưới cô bé ở cô nhi viện làm vợ mà? Chẳng phải ta đã thực hiện rồi sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook