Đến thời gian đi ngủ, Ninh Băng còn ở chỗ lão mẹ hắn than thở, liền bị đá ra ngoài, Thái Hậu nói, muốn nhìn thấy mỹ dung ngủ, thời điểm này, sang bên đứng.

“Linh Lung, ta đi đâu a.” Sau khi Ninh Băng bị đá ra, còn không muốn trở về, trời tối không rét đậm, hắn còn muốn đi lòng vòng.

“Công tử, đêm đã khuya, ta, vẫn là về đi.” Linh Lung nhìn công tử ủ rũ, không hiểu.

“Ai ai, vậy thì về thôi.”

Chủ tớ hai người trở lại Lan Tâm Uyển, liền thấy trong viện có một thân ảnh đảo qua đảo lại, doạ hai người lui về phía sau mấy bước.

“Ai ở nơi đó?” Linh Lung hô lớn.

“Là trẫm.” Thanh âm Thanh âm Trúc Dạ Thanh truyền đến.

“Vương, vương thượng?” Linh Lung thấy chính mình không có nghe lầm.

“Đúng.”

Chủ tớ hai người chạy nhanh tới.

“Thanh, hơn nửa đêm rồi, ngươi là đến doạ người a.” Ninh Băng không biết Trúc Dạ Thanh chắp tay sau lưng tại trong viện này đi tới đi lui làm gì.

“Ở chỗ Thái Hậu trễ đến như vậy?” Thanh âm Trúc Dạ Thanh ôn nhu thần kỳ.

“Nga, đúng vậy, cùng Thái Hậu nói chuyện phiếm.” Ninh Băng lôi kéo tay Trúc Dạ Thanh đi vào trong phòng.

“Luôn đứng ở bên ngoài sao?Tayđều lạnh, Lý công công đâu, liền để mặc ngươi như vậy?” Ninh Băng hiện ra tình trạng tiểu tức phụ, miệng là đau lòng thầm oán.

“Vô phương.” Ngữ khí Trúc DẠ Thanh thật thản nhiên.

“Linh Lung, mau pha trà nóng cho vương thượng.” Ninh Băng phân phó Linh Lung.

“Ai, Linh Lung đi ngay.” Linh Lung không dám chậm trễ.

“Đừng khẩn trương, thật sự vô phương, bình thường, không phải lúc nào cũng có thời gian rảnh mà thưởng thức ánh trăng.” Trúc Dạ Thanh trấn an Ninh Băng.

“Thanh, nếu ngươi không muốn ta đi, ta đây liền……” Ninh Băng sao lại không rõ tâm tư của Trúc Dạ Thanh chứ.

“Ta không thể ích kỷ đem ngươi cột vào bên người, Băng nhi, nếu ta không phải vương, ngươi nguyện ý cùng ta qua cuộc sống nhàn vân dã hạc không?” Trúc Dạ Thanh nhẹ giọng hỏi.

“Đương nhiên, nhưng đây là không có khả năng, ngươi có nhiều trách nhiệm lắm, không thể bởi vì ta mà buông xuống hết thảy.” Đạo lý này Ninh Băng vẫn là biết.

“Nếu buông xuống là có thể giải quyết hết thảy, ta nguyện ý, Băng nhi, có lẽ, sẽ có một ngày như vậy.” Trúc Dạ Thanh nói lời này có chút bí hiểm.

“Chúng ta sẽ không thảo luận chuyện xa xôi như vậy.” Ninh Băng không thích phương thức nói chuyện của hắn cùng Trúc Dạ Thanh mấy ngày nay, luôn áp lực như thế.

“Đêm nay, cũng đừng đi.” Ninh Băng nghẹn nửa ngày mới phun ra một câu này.

“Hảo.” Trúc Dạ Thanh mỉm cười.

Hai người ôm nhau mà ngủ, Ninh Băng ngủ thật an ổn.

Trúc Dạ Thanh vẫn mở to hai mắt, y cười khổ. Chính mình giống như làm điều gì đó dư thừa, vì sao phải đem Băng nhi rời đi chứ, chính mình đang kiên trì cái gì chứ, nếu có thể ích kỷ một chút, thật tốt.

Đối mặt nhiều thê thiếp như vậy, y có thể hờ hững, nhưng đối với người trong lòng, lại làm không được, y thầm nghĩ, làm cho hắn có cuộc sống khoái hoạt vô câu thúc.

Hắn rất tinh thuần, cung đình chướng khí mù mịt thật sự không thích hợp hắn, y không muốn những lúc nhìn không thấy, hắn sẽ bị thương tổn, lúc đó có muốn hối tiếc cũng không kịp.

Cho nên, y tiễn bước hắn, làm cho hắn có được tự do.

Ninh Băng dọn ra khỏi hoàng cung, ra khỏi Lan Tâm Uyển, hắn có phủ đệ của mình, chỉ là cái tên, có điểm quái dị, kêu Băng Viên.

Hắn suy nghĩ, chính mình sao lại gọi là Băng chứ, không có độ ấm, không tốt, nếu được thì sửa cái tên, kêu nhiệt tốt lắm, nhiều ấm áp.

Trúc Dạ Thanh không đến đưa hắn, Trúc Dạ Tuần lại không bỏ lỡ.

“Tiểu bất điểm, có phủ đệ của mình a, về sau ngươi vui rồi, có thể tuỳ tiện chạy loạn, không có người quản ngươi a.” Trúc Dạ Tuần vừa tiến viện liền balabala không ngừng.

“Ngươi không nói lời nào cái miệng ngươi liền ngứa a?” Ninh Băng liếc mắt nhìn gã, người này, nói nhiều thật.

“Còn không cho người ta nói, thật nhỏ mọn.” Không có biện pháp, Trúc Dạ Tuần nhìn thấy Ninh Băng, miệng muốn im mà im không được.

“Công tử, Lý Lâm đại nhân đến đây.” Linh Lung chạy vào bẩm báo.

“Ai? LÝ Lâm? Là tên Lý Lâm kia của ngươi?” Ninh Băng có điểm kinh ngạc, người nọ đến đây làm gì.

“Khoan đã, cái gì mà Lý Lâm kia của ta, hắn khi nào là của ta hả?” Trúc DẠ Tuần mặc kệ, chuyện này vào thời điểm nào, sao gã không biết.

“Người ta không phải đều nói hai ngươi gì gì đó sao? Hừ, ngươi còn không thừa nhận a, ta không có thời gian mà hỏi ngươi đâu.” Ninh Băng bĩu môi.

“Không nên nghe lời đồn a, bổn vương gia có thể coi trọng hắn? Chê cười.” Trúc Dạ Tuần cũng bĩu môi, bất quá trong lòng rối loạn một chút, thật không hiểu.

“Mạnh miệng, Linh Lung, mau mời Lý đại nhân.” Ninh Băng không quan tâm Trúc Dạ Tuần, nghênh đón người trong truyền thuyết.

“Lý đại nhân, ngài là khách ít đến, thật sự là đại giá quang lâm a.” Ninh Băng nói lời khách sáo mà hắn có thể nghĩ ra.

“Không dám, Vương gia ngài dọn đến nhà mới, hạ quan là nên đến chúc mừng.” Lý Lâm cũng thật khách khí.

“Được rồi, được rồi, các ngươi cũng đừng khách sáo, nghe thật không được tự nhiên, bình thường cũng không thấy các ngươi cùng ta nói chuyện khách khí như vậy, Lý Lâm, sao ngươi lại tới đây?” Trúc Dạ Tuần nghe không nổi nữa.

“Hạ quan đến chúc mừng Vương gia thăng quan nhà mới a.” Lý Lâm trả lời thật thản nhiên.

“Các ngươi lại không quen biết, chúc mừng cái gì.”

“Hiện tại đã muốn quen biết rồi a.” Lý Lâm trả lời vẫn là trấn định như vậy.

“Cái kia, nhị vị, vào nhà dùng trà đi.” Ninh Băng cảm thấy giữa hai người này sắp bốc mùi thuốc súng, truyền thuyết, có phải lầm hay không, đây là không khí mà một đôi người yêu nên có sao? Ninh Băng quay đầu tự hỏi một chút, tin tức rỉ tai nhau, đúng hay không a.

“Lý Lâm, ngươi nói mau, ngươi tới nơi này làm gì, có phải có chuyện gì hay không?” Trúc Dạ Tuần mới không tin Lý lâm thật sự tới nơi này chúc mừng, y một ngày đều bận muốn chết, còn có thời gian làm việc này?

“Hạ quan thật sự là đến chúc mừng.” Lý Lâm vừa uống trà vừa trả lời Trúc Dạ Tuần.

“Tuần, Lý đại nhân là tới chúc mừng ta, ngươi vẻ mặt không tình nguyện gì chứ.” Ninh Băng nhỏ giọng cùng Trúc Dạ Tuần nói, túm góc áo gã.

“Hắn khẳng định có âm mưu, ta nói với ngươi, người này, quỷ tâm nhãn khá.” Trúc Dạ Tuần vẫn là vẻ mặt đề phòng nhìn nhìn Lý Lâm.

“Ta có cái gì làm cho người ta mưu đồ a, ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta nói, hai ngươi thật sự không gì gì đó a?” Ninh Băng vẫn là muốn xác nhận một chút lời đồn đãi là thật hay giả.

“Không có là không có, sao ta phải nói dối.” Trúc Dạ Tuần có chút buồn bực, đồn đãi, thật đáng sợ.

“Nhị vị, nếu không phải nói thầm thì lớn tiếng một chút là không có vấn đề gì.” Mặt Lý Lâm có chút vặn vẹo, nói lớn tiếng như vậy mà là xù xì với nhau sao.

“Hắc hắc……”

“Hắc hắc……”

Hai người đang thì thầm với nhau lúc này mới phát hiện, thì ra, nói quá lớn, xấu hổ cười cười.

“Tuần Vương gia, hạ quan ngoại trừ đến chúc mừng Băng Vương gia ra, còn có chút việc tìm ngài.” Lý Lâm chờ hai người kia cười đủ, mở miệng.

“Ta đã nói rồi mà, ngươi mới sẽ không chuyên môn đến chúc mừng, có việc thì cứ nói, ngươi cần gì phải quanh co a.” Trúc Dạ Tuần trừng mắt nhìn Lý Lâm liếc một cái.

“Vậy Vương gia ngài có thể cùng hạ quan đi ra ngoài nói hay không?” Lý Lâm nhìn vẻ mặt không tình nguyện của Trúc Dạ Tuần.

“Hảo hảo, đi, Ninh Băng, ta đi trước, đã biết là người này sẽ không không có việc gì, ngày mai ta lại đến nhìn ngươi a.”

“Băng Vương gia, hạ quan cũng cáo từ.” Lý Lâm cũng chắp tay cáo từ.

“Hảo hảo, các ngươi bận việc thì cứ đi trước, có rảnh lại đến.” Ninh Băng phất phất tay, hai người này, không được tự nhiên.

“Chuyện gì, hiện tại có thể nói đi.” Trúc Dạ Tuần tức giận đối đãi Lý Lâm.

“Không có việc gì, lừa ngài.”

“Đầu óc ngươi không bình thường a?” Trúc Dạ Tuần sắp phát hoả.

“Kỳ thật là vương thượng tìm ngài có việc, ta là truyền lời.” Lý Lâm khôi phục nghiêm trang.

“Vương huynh tìm ta muốn ngươi tự mình đến truyền lời? Làm cái trò gì, còn không đi, tiến cung a?” Trúc Dạ Tuần thét to, đối với tên Lý Lâm này cho tới bây giờ đều là mười phần oán khí.

Lý Lâm không nói chuyện, đi theo sau, cũng không lựa chọn khác a.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương