Vô Địch Thôn Phệ
Chương 46: Thần Tiên Đều Không Có Tiết Tháo

Hằng Nga nói:

-Những bộ y phục đó lúc bay lên thì trông rất đẹp, nhưng vừa rơi xuống đất để đi lại thì lại không khác gì con vịt chân ngắn chạy trên mặt đất? Không còn một chút phiêu dật nào.

Tần Thọ vừa nghe liền thấy vui vẻ:

-Ha ha, vịt chân ngắn, cái ví dụ này ha. Ai ya, bọn họ chạy không cần phong độ như thế, có phải là thịnh hội Tết Trung Nguyên sắp bắt đầu rồi không? Mau chạy thôi! Đến muộn thì sẽ thảm đấy!

Hằng Nga gật đầu, có điều mỹ nữ chính là mỹ nữ, nàng lắc mình biến hóa, đổi một bộ y phục thích hợp để chạy bộ rồi chạy.

Tần Thọ theo sát đằng sau, lao vào biển hoa đằng trước, hoàn toàn khác biệt với một đám ngốc kia, hắn bên này là mỹ nữ cùng với mỹ thỏ, cùng hòa vào cảnh đẹp một cách hoàn hảo, tạo thêm nhiều màu sắc cho khung cảnh tuyệt đẹp này.

Các tiên nhân đang chạy loạn đằng trước vô tình nhìn lại, lập tức ngây ra một lúc, lại nhìn bản thân ngốc nghếch chẹp chẹp một cái lại nhìn đám tán tiên xung quanh, từng khuôn mặt già đỏ bừng, sau đó lắc mình biến hóa, biến thành một thân quần áo gọn gàng, khi chạy trông cũng đẹp hơn nhiều.

Trong lúc nhất thời, hổ khiếu tượng minh, uy vũ bất phàm.

Đương nhiên, nếu không có mấy con tiên hạc ngu xuẩn nhảy tưng tưng chạy theo, thì đúng thật là có mấy phần duy mĩ như trong phim.

Tần Thọ đang chạy, đột nhiên nghe thấy tiếng chim hót êm tai, quay đầu nhìn lên thì thấy loài chim chưa từng nhìn thấy bao giờ đang bay ngang qua bầu trời.

Tần Thọ ngẩng đầu nhìn con chim lớn, chẹp chẹp miệng nói:

-Con chim này lớn thật, cánh to mà chân cũng to, SUPOR sợ là cũng không đủ dùng….

-SUPOR là cái gì?

Vân Không chân nhân tò mò hỏi.

Tần Thọ đương nhiên không thể nói với hắn đó là tên của một cái nồi được, nếu để thần tiên ở khắp chỗ này, tùy tiện nghe được thôi, thế thì hắn không phải là đê tiện mà là ngu ngốc.

Tần Thọ chắp chân l, ngẩng đầu nhìn con chim lớn trên trời nói:

-Đó là một thứ có thể khiến nó càng đẹp hơn… là một pháp bảo. Nếu như phối thêm một số hạt gì đó… hoặc là hấp lên, cái cánh lớn như vậy, đúng là chưa thử qua bao giờ.

-Thỏ con, ngươi chảy nước miếng kìa. Rốt cuộc ngươi đang nói cái gì vậy?

Vân Không chân nhân đúng là nghe không hiểu thật, vì không nghe thấy đằng sau lời nói đẹp đẽ của Tần Thọ còn có lẩm bẩm một câu nói về khẩu vị, nếu không hắn nhất định sẽ hiểu con thỏ đó đang nói gì.

Ở trên trời, con chim lớn dường như không để ý những gì con thỏ ti tiện ở bên dưới đang nói, một cái sải cánh đã bay đi rất xa rồi.

Vân Không chân nhân nói:

-Đó là Thanh Loan, là một trong năm loài phượng, có lai lịch rất lớn, lại thuộc về Thiên Đình, cho nên có thể bay.



Tần Thọ gật gật đầu, âm thầm ở trong lòng tăng thêm một cái tên trên thực đơn – nếu như có được cái cánh lớn của Thanh Loan, thích hợp làm cánh gà nướng Orlean.

Băng qua đại thảo nguyên, là đến ngọn núi lớn ở phía xa rồi, giữa núi có một hẻm núi dài và hẹp, địa thế kia nhìn vô cùng hùng vĩ.

Chí ít, đối với Tần Thọ là một nam nhân đến từ địa cầu mà nói, hơn tám nghìn mét đã là đỉnh núi cao nhất thế giới, vậy mà cái hẻm núi này phải cao mấy chục nghìn mét, quả thực là hùng vĩ tráng lệ, con người đi vào trong đó liền cảm thấy mình thật là nhỏ bé.

Đúng lúc này, một tiếng rồng ngâm vang lên, sau đó một con thanh long từ hẻm núi bay ra, mang theo sóng nước, bay vút lên trời cao, nhìn cũng không thèm nhìn loài giun dế ở bến dưới, hướng thẳng về Thiên Đình mà bay đi.

-Đây là rồng sao?

Mặc dù Tần Thọ cho rằng Tứ Hải Long Vương xấu, nhưng nguyên nhân là do Tứ Hải Long Vương phối hợp loạn đầu và thân với nhau. Nhìn thấy rồng thật, Tần Thọ vẫn nhiệt huyết sôi trào, móng vuốt nhỏ theo bản năng hướng trên đùi sờ, lúc này mới nhận ra mình sớm đã không phải người, cũng không có đồ vật bảo bối như điện thoại.

Tần Thọ cảm thán nói:

-Ai, lần đầu tiên được nhìn thấy rồng, nếu như có thứ gì có thể quay lại cảnh tượng này thì tốt rồi.

Vân Không chân nhân nghe xong, lập tức vui vẻ nói:

-Xem ra các ngươi đến từ nơi xa xôi thật, đến Ảnh Ấn Thạch cũng không có.

-Ảnh Ấn Thạch là cái gì?

Tần Thọ nghe xong liền lập tức hỏi.

Vân Không chân nhân liền lấy ra một viên đá màu đen, trên viên đá có một ấn ký kỳ quái, nói:

-Đây chính là Ảnh Ấn Thạch, đây là một loại đá kỳ lạ được tạo ra bởi trời và đất, có thể ghi lại hoàn chỉnh một chuyện phát sinh trong một khoảng thời gian, có thể xem lại bất cứ lúc nào. Trọng điểm là, trong viên đá này dường như có một sức mạnh pháp thuật không thể dịch chuyển được, hình ảnh đã ghi lại rồi thì không thể thay đổi được. Vì thế, viên đá này cũng trở thành vật dụng cần thiết của các tiên nhân chấp pháp, dùng để làm vật chứng.

Tần Thọ nghe xong, mắt liền sáng lên, đưa tay bắt lấy.

Vân Không chân nhân cũng rất rộng lượng, để kệ cho Tần Thọ lấy đi, nói:

-Thứ này cũng không đáng tiền, khắp nơi đều có, nếu ngươi muốn, thì cứ việc cầm đi là được. Có điều, một viên Ảnh Ấn Thạch chỉ có thể ghi lại một đoạn hình ảnh, vì thế, ngươi nghĩ kỹ rồi hẵng ghi lại.

Tần Thọ đắc ý nói:

-Đa tạ, bây giờ mới cảm thấy, con người ngươi cũng không tệ.

Trong lúc nói chuyện, Tần Thọ cũng nghiên cứu cách sử dụng của viên đá này, kết quả ý niệm vừa di chuyển, một luồng chân khí đã truyền vào trong viên đá, tiếp theo, viên đá sáng lên, sau đó…

-Oa!

Tần Thọ kêu lên, các tiên nhân đang chạy phía trước theo bản năng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trên bầu trời xuất hiện một hình ảnh, một nam tử khỏa thân đứng trong hồ chà rửa…

Xem kỹ một chút…



-Đây chẳng phải là Vân Không chân nhân sao?

Một lão thần tiên kêu lên.

Hằng Nga hét lên một tiếng, nhanh chóng cúi đầu không dám nhìn, mặt đều đỏ thành một quả táo.

Vân Không chân nhân lúc này mới định thần lại, hét lên:

-Ai ya, lấy nhầm rồi! Con thỏ, mau tắt nó đi! Tắt nó đi! Một đời anh minh của ta!

Vẻ mặt Tần Thọ vô tội, lần này hắn thật sự là không cố ý bẫy Vân Không chân nhân, đây chỉ là trùng hợp thôi… nhưng là sự trùng hợp này, đến bản thân hắn cũng không tin, vì thế lúng túng hỏi:

-Ngài cũng không dạy ta tắt như thế nào?

Vân Không chân nhân nhanh chóng cướp viên đá về, chỉ lát sau hình ảnh liền biến mất.

Chính vào lúc này liền nghe lão thần tiên nói một câu:

-Vân Không chân nhân, ngài xem ta vừa ghi lại này, cực kỳ đẹp.

Nói xong, hình ảnh cọ rửa lại xuất hiện, Vân Không chân nhân lập tức xù lông, quát to:

-Ngươi, cái lão gia hỏa này, mau xóa đi! Nếu không ta liều mạng với ngươi!

Sau đó, Vân Không chân nhân liền đuổi theo, lão thần tiên kia cũng là kẻ dở hơi, cười ha ha chạy về phía trước, không có khí độ ưu nhã của tiên nhân một chút nào.

Nhưng mà Tần Thọ nhìn một đám thần tiên vui vẻ thế này, đột nhiên cảm thấy, có lẽ từ trước đến nay mình đều sai rồi. Thần tiên, không phải là một đám người máy che đậy thất tình lục dục, mà là một đám hàng tính cách vô lại! Có lẽ, thần tiên tu hành không phải là cắt đứt mọi tình cảm, mà là sống cho tâm hồn trong sáng, buông bỏ mọi ràng buộc của tâm hồn, hướng về cuộc sống tự do không gò bó, trở về nguồn cội.

“Vẫn là thích thần tiên như thế này, ha ha…” Tần Thọ cười nói ở trong lòng.

Một nhóm người vui vẻ chạy về phía trước, xuyên qua hẻm núi, băng qua một cái hồ, cuối cùng cũng đến nơi không thể nhìn thấy được điểm cuối, bên ngoài của Thiên Cung.

Cổng lớn của Thiên Cung mở ra, những tiên nhân từ bốn phương tám hướng tụ tập lại ở đây không ngừng đi vào trong Thiên Cung…

Phía trên cánh cổng có một cái biển ghi – Nam Thiên Môn.

Tần Thọ gãi đầu nói:

-Đây cũng là Nam Thiên Môn? Vậy bên ngoài kia là cái gì?

Vân Không chân nhân bóp vỡ viên Ảnh Ấn Thạch vừa mới cướp được, thở phào nhẹ nhõm giải thích:

-Bên ngoài là Nam Thiên Môn của Tiên Giới, đây là Nam Thiên Môn của Thiên Cung, khác nhau đó. Ngươi nhìn lên cánh cửa, đó là một tấm kính chiếu yêu, bất kỳ yêu ma quỷ quái nào cũng không thể ẩn trốn trước mặt nó.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương