Vô Địch Thôn Phệ
-
Chương 38: Con Thỏ Ở Lại
Tần Thọ nhìn kỹ, lập tức hiểu được rằng, trong thần thoại, Nam Thiên Môn đúng là được canh giữ bởi bốn vị đại thần tướng, cũng chính là Ma gia tứ tướng, tứ đại Thiên Vương trong miệng người đời.
Tứ tướng chính là bốn huynh đệ của nhà họ Ma theo thứ tự là mặt như cua sống, râu như dây đồng, cầm trong tay Thanh Phong bảo kiếm đứng ở phía nam - Tăng Trường Thiên Vương Ma Lễ Thanh.
Dùng một cây thương, trên lưng mang một chiếc đàn tỳ bà mặt bích ngọc đứng ở phía đông - Trì Quốc Thiên Vương Ma Lễ Hải.
Cầm Hỗn Nguyên Châu Tán (giống như cái ô) trong tay đứng ở phía bắc là Đa Văn Thiên Vương Ma Lễ Hồng.
Cuối cùng là dùng hai chiếc kim tiên đứng ở phía tây - Quảng Mục Thiên Vương Ma Lễ Thọ!
Có điều giờ này khắc này chỉ có một người đứng ở trước cửa, đó chính là người cầm hai cây kim tiên trong tay - Ma Lễ Thọ!
Hai mắt Ma Lễ Thọ sáng như đuốc, ánh mắt quét tới đâu là áp lực lớn ép tới đó, hiển nhiên là đang lo lắng cái gì, cho nên Hằng Nga cũng chỉ là không thoải mái chứ cũng không có bị ép đến quỳ xuống. Ngược lại là Tần Thọ lại không có chút cảm giác gì đối với uy áp này. Đôi mắt to gian giảo của hắn mở ra Bảo Đồng quét một lượt trên thân Ma Lễ Thọ, sau đó nước miếng của hắn liền chảy ra ngoài.
Cùng lúc đó Tần Thọ móc ra một món pháp bảo nhét vào miệng ngấu nghiến ăn… bổ sung nguyên khí vừa mới tiêu hao vì bật Bảo Đồng lên.
“Khá lắm, không hổ là tứ đại Thiên Vương, toàn thân trên dưới đều là bảo bối! Mặc dù không có một thân trâu bò như con hàng Ngô Cương kia, nhưng cũng không quá tệ, tốt hơn nhiều so với Bích Hải Thạch.” Tần Thọ thầm nhủ trong lòng.
Lúc này Hằng Nga cũng lấy lại tinh thần, vội vàng hành lễ nói:
-Thượng thần chớ trách, tiểu tiên xuất thân dân dã, không hiểu quy củ trên Thiên Đình, nếu có chỗ mạo phạm thì xin thượng thần rộng lòng tha thứ.
Ma Lễ Thọ cười lạnh nói:
-Tiểu tiên ngươi là tiên gì? Bản thần trấn thủ Nam Thiên Môn vô số tuế nguyệt, nhận biết tất cả chính tiên trên Thiên Đình, sao không nhớ rõ có vị tiên nào như ngươi? Chẳng lẽ là giả mạo chính tiên, muốn trà trộn vào Thiên Đình sao?
Càng nói về sau, giọng nói càng trở nên vô cùng nghiêm khắc, nghiêm nghị quát hỏi.
Hằng Nga bị dọa đến sắc mặt càng trắng bệch, có điều thực chất bên trong con người Hằng Nga cũng không phải là một tiểu nữ tử yếu đuối mà là tính cách gặp mạnh càng mạnh.
Tần Thọ thấp giọng nói:
-Con hàng này có gì đó quái lạ, giống như là đang nhằm vào chúng ta. Chớ nói nhảm với hắn, cho hắn xem thư mời tham dự thịnh hội Tết Trung Nguyên đi.
Hằng Nga gật gật đầu, lấy ra một tờ thư mời màu vàng rồi nói:
-Thượng thần, tiểu tiên chính là một tiên nữ vô danh ở trên mặt trăng. Đây là thư mời tham dự thịnh hội Tết Trung Nguyên, mời ngài xem qua.
Ma Lễ Thọ nhướng mày, vẫy tay một cái, thư mời kia lập tức bay đi. Sau khi liếc qua thì hắn khẽ gật đầu nói:
-Đúng thật là thư mời thịnh hội Tết Trung Nguyên. Là ta nhìn lầm, ngươi có thể quay về, thế nhưng con thỏ này nhất định phải ở lại.
Hằng Nga vốn cho là chuyện này cứ như vậy trôi qua, vạn lần không ngờ Ma Lễ Thọ lại trực tiếp đưa ánh mắt nhắm chuẩn vào trên người Tần Thọ.
Tần Thọ cũng ngây ra một lúc, trong lòng tự nhủ: "Mình đâu có làm cái gì, sao tên cháu trai này lại để mắt tới mình chứ?"
Hằng Nga vội vàng nói:
-Thượng thần, Ngọc Nhi chính là sủng vật của tiểu tiên, không phải là có thể mang sủng vật đi đến thịnh hội Tết Trung Nguyên sao, huống hồ trên thư mời còn có cả tên của Ngọc Nhi nữa.
Ma Lễ Thọ cười lạnh nói:
-Đó là đãi ngộ dành cho chính thần, một 3h
tiểu tiên vô danh như ngươi mà cũng đòi được đãi ngộ như thế, ngươi cho rằng ngươi là ai? Huống hồ phía trên này viết là, con chó Ngọc Nhi - sủng vật của Hằng Nga tiên tử! Nó đây là chó sao?
Lời này vừa nói ra, Tần Thọ suýt chút nữa tức đến hộc máu!
Trong lòng Tần Thọ mắng to: “Thái Bạch lão tổ, ngươi là cái đồ hố người, lừa đảo! Cái đồ đồng đội ngu như heo!”
Hằng Nga ngây ra, lúc Thái Bạch Kim Tinh viết, nàng cũng không nhìn, cho nên Hằng Nga cũng không biết Thái Bạch Kim Tinh viết cái gì. Thật sự là không ngờ, Thái Bạch Kim Tinh kia lại là người mù sủng vật, thật đúng là… sai lầm!
Hằng Nga nói:
-Nếu là như vậy thì ta mang Ngọc Nhi trở về, sau đó lại đến.
Ma Lễ Thọ nghe xong, lập tức nói:
-Thịnh hội Tết Trung Nguyên sắp bắt đầu, nếu ngươi đến trễ thì chính là trong mắt không có Vương Mẫu và Ngọc Đế, tội chết không tha.
Hằng Nga cau mày hỏi:
-Vậy ngài muốn như thế nào?
Ma Lễ Thọ nói:
-Ngươi giao con thỏ kia cho bản thần, rồi đi tham gia thịnh hội Tết Trung Nguyên. Chờ đến khi ngươi trở lại thì bản thần sẽ trả lại con thỏ cho ngươi.
Hằng Nga cũng không phải kẻ ngốc. Đường đường là tứ đại Thiên Vương trông giữ Nam Thiên Môn sẽ tốt bụng mà giúp nàng trông một con thỏ sao? Hơn nữa, từ đầu tới cuối Ma Lễ Thọ biểu hiện ra thái độ đều quá lạnh lùng, bộ dạng cao ngạo như căn bản là không để bất luận kẻ nào vào mắt. Một người như vậy có tốt bụng mà trông thỏ giúp nàng hay không?
Đang lúc Hằng Nga loay hoay không biết nên làm thế nào thì Tần Thọ lại nhìn chằm chằm vào Ma Lễ Thọ, hắn phát hiện Ma Lễ Thọ nhìn mình, dư quang mang theo lãnh ý thật sâu, mà một cái tay của Ma Lễ Thọ đặt tại sau lưng hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ lên một cái túi, như đang an ủi cái gì.
Tần Thọ nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện ra trong túi có một đôi mắt tinh hồng đang khép mở!
Tần Thọ lập tức liền nhớ lại, mặc dù con hàng Ma Lễ Thọ này dùng hai cây kim tiên làm vũ khí, nhưng chân chính lợi hại lại là con mãnh thú chuột bạch còn được gọi là Tử Kim Hoa Hồ Điêu đang nằm trong túi ở bên hông hắn kia!
Trong truyền thuyết, Tử Kim Hoa Hồ Điêu có thể bay trên không trung, có thể biến thành voi trắng, sau lưng mọc ra hai cánh, có khả năng ăn cả thế giới!
Ở trong cuộc chiến phong thần diễn nghĩa, chính con hàng này đã nuốt Dương Tiễn, quả thực hung hãn và mạnh mẽ kinh khủng khiếp.
Tần Thọ hơi bối rối, trong lòng tự nhủ: “Con hàng này sẽ không thèm đồ ăn ngoài mà không có gì lạ miệng nên muốn ăn hắn đấy chứ?”
-Hằng Nga, ngươi nghĩ kỹ đi, thời gian không còn nhiều. Là giao con thỏ cho bản thần, ngươi đi tham gia thịnh hội Tết Trung Nguyên hay là chờ chết ở đây? - Ma Lễ Thọ thản nhiên nói.
Hằng Nga cắn răng đáp:
-Tiểu tiên không...
Tần Thọ đột nhiên chen ngang:
-Không thể không đi, nếu không đi, chẳng phải là có lỗi với Ngọc Hoàng và Vương Mẫu sao? Ngươi đi đi, ta ở chỗ Thiên Vương chờ ngươi.
Hằng Nga nghe xong, liền cảm thấy lo lắng :
-Chuyện này…
Đột nhiên Tần Thọ dùng sức nhảy chồm một cái, rơi xuống nền đất bằng trước Nam Thiên Môn, hất cái tai lớn lên rồi nói:
-Lo lắng gì chứ? Không sao đâu, Thiên Vương còn có thể ăn thịt ta sao?
Ma Lễ Thọ hừ lạnh một tiếng nói:
-Yên tâm, bản thần sẽ không ăn một con thỏ.
Tiếng nói mới rơi xuống, chỉ thấy chiếc túi bên hông Ma Lễ Thọ đột nhiên mở ra, một tia hồng quang vụt ra, nhảy xuống bên cạnh Tần Thọ, cái đầu to gấp hai lần Tần Thọ!
Tần Thọ ngửa đầu nhìn tên khổng lồ trước mặt, nhếch miệng nói:
-Gì đây? Không phải nói là chuột bạch sao? Sao lại béo như lợn vậy?
Đó chính là Tử Kim Hoa Hồ Điêu đến!
Hằng Nga kinh hô một tiếng:
-Ngài làm gì vậy?
Ma Lễ Thọ cười nhạt một cái nói:
-Không có gì, sủng vật giao lưu chơi đùa mà thôi, tiên tử không cần để ý, ngươi nhanh chóng đi vào đi, thịnh hội Tết Trung Nguyên sắp bắt đầu rồi.
Tử Kim Hoa Hồ Điêu nhướng mày nhìn Tần Thọ, liếm môi một cái, cúi gập người, nhìn chằm chằm vào Tần Thọ.
Tần Thọ nhìn đôi mắt hung tợn của Tử Kim Hoa Hồ Điêu nhìn mình. Gượng cười, lúng túng hỏi:
-Ngươi nhìn cái gì?
Tử Kim Hoa Hồ Điêu nói:
-Ngươi từ đâu đến?
Tần Thọ sững sờ, lại hỏi:
-Ngươi đến từ phía Đông Bắc sao? Vậy chúng ta là đồng hương rồi.
Tử Kim Hoa Hồ Điêu cau mày nói:
-Lộn xộn cái gì?
Sau đó quay đầu nhìn về phía Ma Lễ Thọ gật đầu, như đang xác nhận cái gì.
Tứ tướng chính là bốn huynh đệ của nhà họ Ma theo thứ tự là mặt như cua sống, râu như dây đồng, cầm trong tay Thanh Phong bảo kiếm đứng ở phía nam - Tăng Trường Thiên Vương Ma Lễ Thanh.
Dùng một cây thương, trên lưng mang một chiếc đàn tỳ bà mặt bích ngọc đứng ở phía đông - Trì Quốc Thiên Vương Ma Lễ Hải.
Cầm Hỗn Nguyên Châu Tán (giống như cái ô) trong tay đứng ở phía bắc là Đa Văn Thiên Vương Ma Lễ Hồng.
Cuối cùng là dùng hai chiếc kim tiên đứng ở phía tây - Quảng Mục Thiên Vương Ma Lễ Thọ!
Có điều giờ này khắc này chỉ có một người đứng ở trước cửa, đó chính là người cầm hai cây kim tiên trong tay - Ma Lễ Thọ!
Hai mắt Ma Lễ Thọ sáng như đuốc, ánh mắt quét tới đâu là áp lực lớn ép tới đó, hiển nhiên là đang lo lắng cái gì, cho nên Hằng Nga cũng chỉ là không thoải mái chứ cũng không có bị ép đến quỳ xuống. Ngược lại là Tần Thọ lại không có chút cảm giác gì đối với uy áp này. Đôi mắt to gian giảo của hắn mở ra Bảo Đồng quét một lượt trên thân Ma Lễ Thọ, sau đó nước miếng của hắn liền chảy ra ngoài.
Cùng lúc đó Tần Thọ móc ra một món pháp bảo nhét vào miệng ngấu nghiến ăn… bổ sung nguyên khí vừa mới tiêu hao vì bật Bảo Đồng lên.
“Khá lắm, không hổ là tứ đại Thiên Vương, toàn thân trên dưới đều là bảo bối! Mặc dù không có một thân trâu bò như con hàng Ngô Cương kia, nhưng cũng không quá tệ, tốt hơn nhiều so với Bích Hải Thạch.” Tần Thọ thầm nhủ trong lòng.
Lúc này Hằng Nga cũng lấy lại tinh thần, vội vàng hành lễ nói:
-Thượng thần chớ trách, tiểu tiên xuất thân dân dã, không hiểu quy củ trên Thiên Đình, nếu có chỗ mạo phạm thì xin thượng thần rộng lòng tha thứ.
Ma Lễ Thọ cười lạnh nói:
-Tiểu tiên ngươi là tiên gì? Bản thần trấn thủ Nam Thiên Môn vô số tuế nguyệt, nhận biết tất cả chính tiên trên Thiên Đình, sao không nhớ rõ có vị tiên nào như ngươi? Chẳng lẽ là giả mạo chính tiên, muốn trà trộn vào Thiên Đình sao?
Càng nói về sau, giọng nói càng trở nên vô cùng nghiêm khắc, nghiêm nghị quát hỏi.
Hằng Nga bị dọa đến sắc mặt càng trắng bệch, có điều thực chất bên trong con người Hằng Nga cũng không phải là một tiểu nữ tử yếu đuối mà là tính cách gặp mạnh càng mạnh.
Tần Thọ thấp giọng nói:
-Con hàng này có gì đó quái lạ, giống như là đang nhằm vào chúng ta. Chớ nói nhảm với hắn, cho hắn xem thư mời tham dự thịnh hội Tết Trung Nguyên đi.
Hằng Nga gật gật đầu, lấy ra một tờ thư mời màu vàng rồi nói:
-Thượng thần, tiểu tiên chính là một tiên nữ vô danh ở trên mặt trăng. Đây là thư mời tham dự thịnh hội Tết Trung Nguyên, mời ngài xem qua.
Ma Lễ Thọ nhướng mày, vẫy tay một cái, thư mời kia lập tức bay đi. Sau khi liếc qua thì hắn khẽ gật đầu nói:
-Đúng thật là thư mời thịnh hội Tết Trung Nguyên. Là ta nhìn lầm, ngươi có thể quay về, thế nhưng con thỏ này nhất định phải ở lại.
Hằng Nga vốn cho là chuyện này cứ như vậy trôi qua, vạn lần không ngờ Ma Lễ Thọ lại trực tiếp đưa ánh mắt nhắm chuẩn vào trên người Tần Thọ.
Tần Thọ cũng ngây ra một lúc, trong lòng tự nhủ: "Mình đâu có làm cái gì, sao tên cháu trai này lại để mắt tới mình chứ?"
Hằng Nga vội vàng nói:
-Thượng thần, Ngọc Nhi chính là sủng vật của tiểu tiên, không phải là có thể mang sủng vật đi đến thịnh hội Tết Trung Nguyên sao, huống hồ trên thư mời còn có cả tên của Ngọc Nhi nữa.
Ma Lễ Thọ cười lạnh nói:
-Đó là đãi ngộ dành cho chính thần, một 3h
tiểu tiên vô danh như ngươi mà cũng đòi được đãi ngộ như thế, ngươi cho rằng ngươi là ai? Huống hồ phía trên này viết là, con chó Ngọc Nhi - sủng vật của Hằng Nga tiên tử! Nó đây là chó sao?
Lời này vừa nói ra, Tần Thọ suýt chút nữa tức đến hộc máu!
Trong lòng Tần Thọ mắng to: “Thái Bạch lão tổ, ngươi là cái đồ hố người, lừa đảo! Cái đồ đồng đội ngu như heo!”
Hằng Nga ngây ra, lúc Thái Bạch Kim Tinh viết, nàng cũng không nhìn, cho nên Hằng Nga cũng không biết Thái Bạch Kim Tinh viết cái gì. Thật sự là không ngờ, Thái Bạch Kim Tinh kia lại là người mù sủng vật, thật đúng là… sai lầm!
Hằng Nga nói:
-Nếu là như vậy thì ta mang Ngọc Nhi trở về, sau đó lại đến.
Ma Lễ Thọ nghe xong, lập tức nói:
-Thịnh hội Tết Trung Nguyên sắp bắt đầu, nếu ngươi đến trễ thì chính là trong mắt không có Vương Mẫu và Ngọc Đế, tội chết không tha.
Hằng Nga cau mày hỏi:
-Vậy ngài muốn như thế nào?
Ma Lễ Thọ nói:
-Ngươi giao con thỏ kia cho bản thần, rồi đi tham gia thịnh hội Tết Trung Nguyên. Chờ đến khi ngươi trở lại thì bản thần sẽ trả lại con thỏ cho ngươi.
Hằng Nga cũng không phải kẻ ngốc. Đường đường là tứ đại Thiên Vương trông giữ Nam Thiên Môn sẽ tốt bụng mà giúp nàng trông một con thỏ sao? Hơn nữa, từ đầu tới cuối Ma Lễ Thọ biểu hiện ra thái độ đều quá lạnh lùng, bộ dạng cao ngạo như căn bản là không để bất luận kẻ nào vào mắt. Một người như vậy có tốt bụng mà trông thỏ giúp nàng hay không?
Đang lúc Hằng Nga loay hoay không biết nên làm thế nào thì Tần Thọ lại nhìn chằm chằm vào Ma Lễ Thọ, hắn phát hiện Ma Lễ Thọ nhìn mình, dư quang mang theo lãnh ý thật sâu, mà một cái tay của Ma Lễ Thọ đặt tại sau lưng hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ lên một cái túi, như đang an ủi cái gì.
Tần Thọ nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện ra trong túi có một đôi mắt tinh hồng đang khép mở!
Tần Thọ lập tức liền nhớ lại, mặc dù con hàng Ma Lễ Thọ này dùng hai cây kim tiên làm vũ khí, nhưng chân chính lợi hại lại là con mãnh thú chuột bạch còn được gọi là Tử Kim Hoa Hồ Điêu đang nằm trong túi ở bên hông hắn kia!
Trong truyền thuyết, Tử Kim Hoa Hồ Điêu có thể bay trên không trung, có thể biến thành voi trắng, sau lưng mọc ra hai cánh, có khả năng ăn cả thế giới!
Ở trong cuộc chiến phong thần diễn nghĩa, chính con hàng này đã nuốt Dương Tiễn, quả thực hung hãn và mạnh mẽ kinh khủng khiếp.
Tần Thọ hơi bối rối, trong lòng tự nhủ: “Con hàng này sẽ không thèm đồ ăn ngoài mà không có gì lạ miệng nên muốn ăn hắn đấy chứ?”
-Hằng Nga, ngươi nghĩ kỹ đi, thời gian không còn nhiều. Là giao con thỏ cho bản thần, ngươi đi tham gia thịnh hội Tết Trung Nguyên hay là chờ chết ở đây? - Ma Lễ Thọ thản nhiên nói.
Hằng Nga cắn răng đáp:
-Tiểu tiên không...
Tần Thọ đột nhiên chen ngang:
-Không thể không đi, nếu không đi, chẳng phải là có lỗi với Ngọc Hoàng và Vương Mẫu sao? Ngươi đi đi, ta ở chỗ Thiên Vương chờ ngươi.
Hằng Nga nghe xong, liền cảm thấy lo lắng :
-Chuyện này…
Đột nhiên Tần Thọ dùng sức nhảy chồm một cái, rơi xuống nền đất bằng trước Nam Thiên Môn, hất cái tai lớn lên rồi nói:
-Lo lắng gì chứ? Không sao đâu, Thiên Vương còn có thể ăn thịt ta sao?
Ma Lễ Thọ hừ lạnh một tiếng nói:
-Yên tâm, bản thần sẽ không ăn một con thỏ.
Tiếng nói mới rơi xuống, chỉ thấy chiếc túi bên hông Ma Lễ Thọ đột nhiên mở ra, một tia hồng quang vụt ra, nhảy xuống bên cạnh Tần Thọ, cái đầu to gấp hai lần Tần Thọ!
Tần Thọ ngửa đầu nhìn tên khổng lồ trước mặt, nhếch miệng nói:
-Gì đây? Không phải nói là chuột bạch sao? Sao lại béo như lợn vậy?
Đó chính là Tử Kim Hoa Hồ Điêu đến!
Hằng Nga kinh hô một tiếng:
-Ngài làm gì vậy?
Ma Lễ Thọ cười nhạt một cái nói:
-Không có gì, sủng vật giao lưu chơi đùa mà thôi, tiên tử không cần để ý, ngươi nhanh chóng đi vào đi, thịnh hội Tết Trung Nguyên sắp bắt đầu rồi.
Tử Kim Hoa Hồ Điêu nhướng mày nhìn Tần Thọ, liếm môi một cái, cúi gập người, nhìn chằm chằm vào Tần Thọ.
Tần Thọ nhìn đôi mắt hung tợn của Tử Kim Hoa Hồ Điêu nhìn mình. Gượng cười, lúng túng hỏi:
-Ngươi nhìn cái gì?
Tử Kim Hoa Hồ Điêu nói:
-Ngươi từ đâu đến?
Tần Thọ sững sờ, lại hỏi:
-Ngươi đến từ phía Đông Bắc sao? Vậy chúng ta là đồng hương rồi.
Tử Kim Hoa Hồ Điêu cau mày nói:
-Lộn xộn cái gì?
Sau đó quay đầu nhìn về phía Ma Lễ Thọ gật đầu, như đang xác nhận cái gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook