Tro bụi bao phủ lôi đài, thậm chí bên trong sấm sét còn đang giật tư tư, không có người nào dám tới gần, cũng không biết chuyện gì xảy ra ở bên trong. 

- Thế nào? Sư huynh đã chiến thắng sao? 

- Không biết, nhưng mà Thánh Tử cũng thật mạnh. Ta có cảm giác nếu như mình đụng vào những tia sét kia e rằng sẽ lập tức tử vong. 

- Lâm sư huynh nhất định sẽ thắng. Ta tin tưởng Lâm sư huynh. 

- Phi, đám người này đến Viêm Hoa tông chúng ta diễu võ giương oai. Ba vị phong chủ còn ở trong tông môn, vậy mà không có một người nào dám ra mặt. Nếu như không phải là còn có Lâm sư huynh đứng ra ngăn cơn sóng dữ thì cũng không biết tên Thánh Tử này còn muốn giẫm lên thể diện của Viêm Hoa tông chúng ta đến bao giờ nữa. 

- Sau trận chiến này, mặc kệ kết quả là thắng hay là thua, ta cũng sẽ ủng hộ Lâm sư huynh. Chỉ có những người như Lâm sư huynh mới có thể làm cho người của Viêm Hoa tông chúng ta không cảm thấy tự ti ở trước mặt các đại tông môn khác. Chúng ta không sợ chết, chỉ sợ không có cốt khí. 

Liễu Nguyệt cười. Mặc dù không có nhìn thấy kết quả cuối cùng nhưng mà nàng tin tưởng, Thánh Tử đại nhân đã ra tay vậy thì cái tên ghê tởm kia chỉ có một con đường là chết mà thôi. Có lẽ hiện tại hắn đã giống như một con chó chết nằm ở nơi đó đi. 

Vẻ mặt của Liễu Nhược Trần ngưng trọng, trong lòng cũng sợ hãi thán phục, công pháp của Thánh Đường tông quả nhiên cường đại. Lôi Đình Thánh Pháp mà Thánh Tử đại nhân thi triển ra có uy lực vô song, cường đại hơn mấy loại công pháp kia của Viêm Hoa tông rất nhiều. 

Có lẽ chờ mình đi đến Thánh Đường tông cũng có thể học được công pháp cường hãn như này. 

Đệ nhất tông môn không hổ là đệ nhất tông môn, quả thật không phải là tiểu tông như Viêm Hoa tông có thể sánh được. 

Thánh Tử đại nhân đã từng hứa hẹn với nàng. Khi nàng đến Thánh Đường tông, hắn sẽ cho nàng một trận đại tạo hóa. Bây giờ tạo hóa này đã sắp đến, dù là nàng có tâm cảnh như chỉ thủy, nhưng mà ở trước mặt đại tạo hóa như này, nàng cũng không thể bảo trì trấn định. 

Mà chính tại lúc này, một thanh âm lười biếng, khinh thường vang lên ở bên trong đám bụi. 

- Xem ra mười hơi thở là đã coi trọng ngươi, chỉ mới vẻn vẹn bốn hơi thở, ngươi đã bị ta đánh như là chó chết rồi. Yếu quá. Thật sự là quá yếu. 

Một cơn gió mạnh đột nhiên xuất hiện thổi tan toàn bộ bụi bặm, tình huống hiện tại ở trên lôi đài lập tức làm cho tất cả mọi người phải khiếp sợ. 

Lâm Phàm đứng sừng sững ở giữa lôi đài, Lang Nha bổng được hắn vác ở trên vai, còn Thánh Tử ở cách đó không xa, đang quỳ một chân dưới đất, khóe miệng chảy máu, quần áo rách nát, một nửa bên người đã bị đánh nát, trông vô cùng chật vật. 

Ầm ầm! 

Lang Nha bổng nện trên mặt đất, Lâm Phàm nhìn qua Thánh tử và nói: 

- Thánh Tử của Thánh Đường tông cũng không gì hơn cái này. Chỉ có chút thực lực này mà cũng dám làm càn ở trước mặt ta sao? Nếu như không phải người tới là khách, ngươi đã bị ta đánh chết. 

Khi thấy cảnh tượng kia, Liễu Nhược Trần vốn cực kỳ thản nhiên, bất chợt đứng dậy, biểu tình ở trên mặt vô cùng phong phú, một đôi mắt đẹp hiển thị rõ vẻ kinh hãi. 

Nàng không thể tin được. Thánh Tử đại nhân trong mắt của nàng là người mạnh mẽ như thần linh, vậy mà lại bị thua. 

Còn gia hỏa mà nàng chuyên miệt thị lại có thể trấn áp Thánh Tử đại nhân. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, nàng sao có thể tin tưởng? 

- Thánh Tử đại nhân. 

Liễu Nguyệt ngồi bệt xuống dưới đất, trong mắt lóe ra thần sắc hoảng sợ, nói: 

- Không có khả năng. Tên ghê tởm này làm sao có thể là đối thủ của Thánh Tử đại nhân được? 

Hỏa Dung trưởng lão lúc này cũng cực kỳ kinh hãi. Hắn cũng không ngờ Lâm Phàm lại có thể trấn áp Thánh Tử của Thánh Đường tông, hắn không phải là chỉ có tu vi Địa Cương cảnh tầng sáu thôi sao? Chẳng lẽ trên đời thật sự có yêu nghiệt có thể vượt mấy cấp mà trấn áp cường giả hay sao? 

Điều huyền diệu của thân thể con người chính là tiềm lực vô biên, có thể khuếch trương dung lượng của bản thân. Nhưng mà mỗi người cũng đều có cực hạn, dù là những yêu nghiệt kia tối đa cũng chỉ có thể vượt được hai cảnh giới nhỏ. Vậy mà tên tiểu tử này lại vượt tận ba cái cảnh giới nhỏ. Đây là uy thế cỡ nào. 

Giờ khắc này, hắn đột nhiên minh bạch, Thiên Tu không phải đầu óc hồ đồ, mà là đã sớm nhìn ra kẻ này không phải người bình thường. Bây giờ xem ra, quả thật là như vậy. 

Nhưng khi nhìn về phía lão giả đang đứng ở một bên kia, Hỏa Dung lại phát hiện người này vẫn cực kỳ bình tĩnh, không hề có bất kỳ phản ứng nào đối với chuyện đang diễn ra ở lôi đài bên dưới. 

- Kẻ này không tệ, nhưng hành vi của hắn lại mười phần sai. Nếu như hắn đứng im để Thánh Tử đại nhân chặt đứt một cánh tay, có lẽ còn có thể giữ lại tính mệnh, nhưng mà hiện tại... Hết thảy đã trễ rồi. 

Thanh âm khàn khàn của lão giả gầy gò cực kỳ âm trầm. Lời nói lại tựa như là đang miêu tả kết quả cuối cùng của trận chiến. 

Các đệ tử ở phía dưới lôi đài đứng ngây ngốc tại chỗ, sau đó từng người nắm chặt bàn tay lại, dùng sức hét to. 

- Lâm sư huynh uy vũ, thần uy cái thế, không ai có thể địch nổi. 

- Ha ha, đại khoái nhân tâm. Thánh Tử cao cao tại thượng của Thánh Đường tông lại bị Lâm sư huynh nghiền ép trong vòng bốn hơi thở. Chiến tích bực này cũng khiến cho chúng ta cảm thấy kiêu ngạo. Thân là đệ tử Viêm Hoa tông, máu của ta cũng bắt đầu sôi trào. 

- Thánh Tử thì thế nào? Lâm sư huynh ở đây, hắn sao có thể làm càn được? 

- Khi nào ta cũng có thể giống như là Lâm sư huynh vậy, giẫm tất cả những tên gia hỏa đến Viêm Hoa tông chúng ta diễu võ giương oai kia ở dưới chân. 

Lúc này, thân thể của Thánh Tử run rẩy một chút, một sức mạnh kinh khủng bộc phát ra từ bên trong thân thể của hắn. 

Thánh Tử mở miệng nói. Thanh âm giống như là của ma quỷ ở dưới vực sâu. 

- Tốt. Thật sự rất tốt. Ngươi đã triệt để chọc giận ta.Đệ tử của Viêm Hoa tông, ngươi có thể làm tổn thương ta, nhưng đó cũng là vinh quang cuối cùng trong cuộc đời của ngươi. 

Lốp bốp! 

Sấm sét màu bạc ở xung quanh thân thể của Thánh Tử tiêu tán rồi từ trong cơ thể kia, một tia sét màu tím xuất hiện quấn quanh người Thánh Tử. 

Thánh Tử đưa tay lên lau máu tươi ở khóe miệng. Mà nửa người đã bị Lâm Phàm đánh cho máu thịt be bét kia giờ phút này cũng phát sinh biến hóa. Máu thịt không ngừng vặn vẹo rồi chuyển hóa thành sấm sét, giống như thân thể này của Thánh Tử chính là do sấm sét tạo thành. 

- Ngươi biết vì sao Thánh Đường tông lại là đệ nhất tông môn trên thế gian không? Mà Viêm Hoa tông các ngươi tuy có cương vực rộng lớn vô biên lại chỉ là một tiểu tông môn không? Hiện tại ta sẽ nói cho ngươi biết lý do. 

- Bởi vì huyết mạch, người của Thánh Đường tông, từ Thánh Chủ ở trên, xuống đến sâu kiến ở dưới đều có huyết mạch cao quý mà những hạng người nhỏ yếu như các ngươi chưa từng có. Mà ta phải nói cho ngươi biết huyết mạch của ta chính là Thánh Thể Lôi Đình. 

- A! 

Thánh Tử ngửa mặt lên trời gào thét, toàn bộ thiên địa tựa như là bị sức mạnh thần bí trong cơ thể hắn dẫn dắt. Trên bầu trời, mây đen quay cuồng hình thành vòng xoáy khổng lồ, một tia sét thô to đánh xuống, trực tiếp bao phủ thân hình của Thánh Tử. 

Uy thế cường đại bộc phát, các đệ tử ở phía dưới bị ép phải lui lại. Ở trước mắt bọn họ, lôi đài giống như đã trở thành thế giới sấm sét.Mà Thánh Tử thì đứng ở vị trí trung tâm của thế giới đó, tựa như ở trong thế giới này hắn chính là thần, Thần Sấm. 

- Sức mạnh thật là cường đại, Lâm sư huynh hẳn là có thể chống đỡ đi. 

Các đệ tử ở dưới đều lo âu, bọn họ không ngờ Thánh Tử này lúc trước còn không có lấy ra toàn bộ thực lực. Bây giờ sức mạnh này bạo phát ra, đánh nát toàn bộ hi vọng lúc trước của bọn họ, khiến cho bọn họ có cảm giác bất lực. 

Có đệ tử trong lòng không phục, chẳng lẽ chênh lệch giữa bọn họ thật sự lớn như vậy sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương