Vô Địch Thật Tịch Mịch
-
Chương 167
Gió lạnh như đao quét qua khuôn mặt màu xanh lá của ếch xanh. Nó không chớp mắt nhìn chằm chằm cửa hang. Lúc này, nó đã tuyệt vọng. Nhân loại này không phải là muốn sống cả đời ở trong hiểm địa Vạn Quật môn này đi.
Nếu không sao đã năm ngày trôi qua mà gia hỏa này còn chưa chịu đi? Đồng thời để nó không nghĩ ra chính là cương khí của gia hỏa này tại sao lại hùng hậu như vậy?
Coi như là gặp được yêu thú, nhân loại này cũng bằng vào sức mạnh của thân thể dùng Lang Nha bổng kia nện đối phương thành bánh thịt.
Nó thấy thật sự là quá tàn nhẫn.
Trong năm ngày này, Lâm Phàm vẫn đang một mực tu luyện, không ngừng vận chuyển Bất Động Cương Thể, điểm khổ tu cứ thế liên tục tăng.
Người khác khi tu luyện cần hấp thu cương khí nhưng mà hắn lại phát hiện, mình thì không, chỉ cần vận chuyển Bất Động Cương Thể là có thể tăng điểm khổ tu.
Phát hiện này đúng là rất hay khiến cho hắn có suy nghĩ dù mình ở bên trong hiểm địa Vạn Quật môn này tu luyện cả một đời cũng không phải là việc gì khó.
Nếu cương khí tiêu hao sạch sẽ thì chỉ cần rút kiếm tự sát. Sau mười giây là có thể khôi phục hoàn toàn, cương khí hay thân thể đều sẽ ở trạng thái đỉnh phong.
Ếch xanh đợi đã lâu, rốt cục nhìn thấy nhân loại này đi ra, nó rất muốn nói một câu ‘Chủ nhân, chúng ta ra ngoài hóng gió đi’. Nhưng mà nghĩ kỹ lại phát hiện không được.
Làm như thế rất dễ dàng bại lộ mục đích thật sự của nó.
Thế nhưng mà tự do thật sự là rất quý giá. Mình làm sao có thể trở thành yêu sủng của nhân loại tàn bạo này? Như vậy, cuộc sống sau này của mình sẽ không hề có cảm giác an toàn.
- Đi, tìm giết yêu thú thôi.
Lâm Phàm nhanh chóng nắm lấy ếch xanh rồi chạy về phương xa.
Tu luyện năm ngày, điểm khổ tu tăng lên 2 100 000, cộng thêm điểm khổ tu trước đây, hiện tại đã có hơn 5 000 000, kí hiệu + đã lóe sáng tức là mình có thể đột phá tu vi.
Nhưng mà nội tình còn chưa đủ, nhất định phải kiếm thêm điểm tích lũy, lĩnh ngộ Thất Thần Thiên Pháp tầng thứ hai. Đến lúc đó, nội tình viên mãn là lập tức tăng tu vi tới Địa Cương cảnh tầng sáu. Sau khi về tông môn là hắn có thể xử lý những gã phong chủ kia rồi.
Nhưng Bất Động Cương Thể chỉ có thể tăng năm điểm khổ tu trong 1 giây, trước thì cũng ổn nhưng bây giờ có chút chậm rồi, phải tiếp tục thí nghiệm thôi.
Ếch xanh choáng váng, gia hỏa này muốn làm gì vậy? Tại sao lại thích giết yêu thú đến thế? Yêu thú cũng không chọc giận ngươi mà.
Hiển nhiên, kẻ này hoàn toàn chính là một người điên, điên ở cấp độ cực nặng rồi, không có thuốc chữa nữa.
Mà lúc này đám yêu thú trong hiểm địa Vạn Quật môn bỗng cảm thấy trái tim không ngừng nhảy lên, tựa như là có chuyện gì chẳng lành sắp sửa phát sinh.
Lại sau năm ngày.
Ếch xanh nhìn cảnh tượng chung quanh. Nơi này đã hoàn toàn trở thành biển máu. Mặt đất xung quanh đều là máu tươi, đều là thịt vụn. Mùi máu tươi nồng đậm xông vào mũi khiến nó cực kỳ khó chịu.
Trong vòng năm ngày này, nó đã chứng kiến quá nhiều cảnh tượng kh ủng bố. Rõ ràng mấy con yêu thú đang cố gắng lao động vì đời sau của mình thì nhân loại này đột nhiên từ một bên giết ra. Căn nguyên của tội ác cũng chính là Lang Nha bổng kia đánh xuống, mắt đất cũng rung chuyển.
Sau khi tro bụi tiêu tán, khắc sâu vào trong đôi mắt nho nhỏ của nó chỉ còn có một đám sương mù màu máu.
Tại sao lại phải tàn nhẫn như vậy? Mấy con yêu thú kia chỉ đang cố gắng lao động vì đời sau mà thôi, nhân loại này lại nỡ đập chết chúng, còn đánh nát vụn như thế kia nữa.
- Chủ nhân 666...
Tuy rằng nghĩ như vậy nhưng mà khi nhìn thấy nhân loại này đã đập chết một đầu yêu thú cuối cùng, ếch xanh đứng thẳng lên, chân trước quơ quơ, hưng phấn hét to.
- Chủ nhân thật sự là quá lợi hại. Những yêu thú này đối mặt với chủ nhân lại không cúi đầu chờ chết, mà còn dám phách lối xông lên. Đúng là chết chưa hết tội.
Lâm Phàm nhẹ nhàng thở ra, sau khi diệt xong đám yêu thú này điểm tích lũy đã vượt qua 100 000, đầy đủ để lĩnh ngộ Thất Thần Thiên Pháp tầng thứ hai.
Về phần con ếch xanh này, sau khi được mình dạy dỗ thì nó cũng hơi biết cách nói chuyện rồi, mặc dù vẫn còn hơi kém chút, nhưng với tình huống hiện nay thì đã đủ rồi.
- Lĩnh ngộ Thất Thần Thiên Pháp
Trong lòng mặc niệm.
- Tiêu hao 100 000 điểm tích lũy
- Thất Thần Thiên Pháp (tầng thứ hai)
- Thiên Trung Cuồng Thần
Trong chốc lát, một sức mạnh cường hãn lấy thân thể Lâm Phàm làm trung tâm triệt để bạo phát ra, cương khí cường đại như là lưỡi đao nhanh chóng cắt nát toàn bộ nham thạch ở chung quanh.
Ếch xanh còn đang hô 666, nhưng khi cảm nhận được sức mạnh cường hãn đến cực hạn này, nó lập tức lui về phía sau.
- Chuyện gì đang xảy ra thế này? Sức mạnh cường hãn như vậy là ở đâu ra?
Trên trán của ếch xanh có một giọt mồ hôi lăn xuống. Ở trong ánh mắt cảnh giác của nó, nhân loại kia giống như đột nhiên cuồng bạo. Một sức mạnh mênh mông bạo phát ra, tạo thành lốc xoáy cương khí cao đến mấy trượng, mà lốc xoáy cương khí này còn đang không ngừng mở rộng. Những nơi mà nó đi qua, toàn bộ mọi thứ đều bị cắt nát.
- Thật cường hãn. Nhân loại này đến cùng là gì? Tu vi chỉ vẻn vẹn là Địa Cương cảnh tầng năm lại có thể bạo phát ra sức mạnh cường đại như thế. Chuyện này căn bản là không có khả năng xảy ra.
Ếch xanh đã từng thấy qua rất nhiều chuyện ly kỳ cổ quái, nhưng mà cảnh tượng ở trước mắt lại làm cho nó kinh hãi đến mức nói không ra lời.
Chỉ riêng cái lốc xoáy cương khí này, cho dù là võ giả có tu vi Địa Cương cảnh tầng bảy nếu như tiến vào bên trong, chỉ sợ cũng có thể bị cắt thành mảnh vỡ.
Trong khoảng thời gian ở cùng với nhân loại này, ếch xanh đã kinh hãi rất nhiều lần rồi. Gia hỏa này dường như là không biết đau đớn, không biết mệt nhọc. Hơn nữa đối với yêu thú, nhân loại này có một loại yêu thích đặc thù, không chém chết được đối phương thì giống như thề không bỏ qua.
Hiện tại lốc xoáy cương khí này đã hoàn toàn vượt ra khỏi thực lực mà Địa Cương cảnh tầng năm có khả năng thi triển.
- A!
Đột nhiên, một tiếng rống giận dữ vang lên từ bên trong lốc xoáy cương khí kia. Một cột sáng vọt thẳng lên trời, nguyên bản lốc xoáy cương khí còn đang chậm chạp khuếch trương, vậy mà trong nháy mắt bạo phát.
Gió lớn mạnh mẽ quét qua xung quanh làm cho ếch xanh gần như không thể mở mắt ra. Ếch xanh giơ chân che chắn tròng mắt, lẩm bẩm một mình:
- Thật mạnh mẽ, quá cường hãn, sức mạnh này đến cùng là từ đâu mà đến? Trong cơ thể của tên nhân loại này đến cùng là tồn tại cái gì? Chẳng lẽ là có thần linh ở trong đó hay sao?
Trong nháy mắt, lốc xoáy cương khí đột nhiên dừng lại rồi không ngừng thu nhỏ, cuối cùng co lại vào chỗ mi tâm của nhân loại kia.
Sau đó một cảnh tượng để ếch xanh trợn mắt há hốc mồm phát sinh.
Phía sau lưng của nhân loại này lại xuất hiện một hình tròn, phía trên hiện ra các loại trận văn thần bí, đồng thời ở chỗ mi tâm của nhân loại kia có quang mang chiếu sáng, sau đó không ngừng mở rộng. Từng sợi tóc đột nhiên dựng thẳng lên, một sức mạnh cuồng bạo bạo phát ra từ chỗ mi tâm của nhân loại kia.
- Đây là thần linh sao?
Ếch xanh hét to, trong ánh mắt lóe ra vẻ kinh hãi.
Lâm Phàm lúc này chỉ cảm thấy thân thể của mình tràn đầy sức mạnh, chỗ mi tâm tựa như là muốn vỡ ra, giống như có một vị thần linh muốn đi ra từ bên trong.
- Thiên Trung Cuồng Thần
Hắn giận dữ gầm lên một tiếng. Mái tóc đang dựng thẳng lên kia tựa như là bị tẩy và nhuộm qua, chậm rãi từ màu đen biến thành màu đỏ tựa như là máu tươi.
Một bóng người màu đỏ tựa như là Cuồng Bạo Chi Thần xuất hiện ở phía sau lưng Lâm Phàm. Bóng người này tay cầm Lang Nha bổng cùng cái chảo, tức giận gào thét.
Sau đó thân ảnh này dần dần tiêu tán, một lần nữa dung nhập vào trong mi tâm của Lâm Phàm, lập tức từng đường vân màu máu nổi lên ở khóe mắt, một mực kéo dài xuống đến dưới cằm.
Đây chính là sức mạnh sao?
Lâm Phàm cảm thấy máu tươi trong cơ thể của mình đang triệt để sôi trào lên, hai tròng mắt màu đen cũng dần dần hóa thành màu đỏ.
- Ếch xanh, ngươi quên mất là ngươi nên nói cái gì sao?
Ếch xanh một mực ở vào trong trạng thái khiếp sợ, giờ phút này nghe được lời nói của Lâm Phàm, lập tức phản ứng lại, hai chân trước quơ quơ.
- 666...
- Chủ nhân thật sự là quá 666.
Lâm Phàm cười tựa như là đang khinh miệt, nói:
- Không cần hô nhiều quá, để dành sức mà chuẩn bị hô lớn đi, bất ngờ còn đang ở phía sau. Sức mạnh của ta bộc phát đi.
- Tiêu hao 5 000 000 điểm khổ tu.
- Tu vi: Địa Cương cảnh tầng sáu (+)
Uỳnh!
Sức mạnh càng thêm cuồng bạo bộc phát ra, mấy tảng đá khổng lồ ở chung quanh không ngừng vỡ nát, mặt đất rạn nứt, vết nứt tựa như là mạng nhện không ngừng kéo dài.
Ầm!
Tảng đá ở dưới chân ếch xanh trong nháy mắt vỡ nát, khiến nó kinh hãi mà oa oa kêu to. Dù sau đó nó nhanh chóng ổn định thân thể nhưng mà bên trong mắt ếch nho nhỏ đã tràn đầy vẻ khiếp sợ.
- Kẻ này không phải là người.
Đây là ý nghĩ duy nhất ở trong lòng của nó vào lúc này. Nó không ngờ nhân loại này lại có thể đột phá tu vi nhanh như vậy. Mà sức mạnh của nhân loại này đã cường đại đến trình độ mà Địa Cương cảnh không có khả năng so sánh.
- Ha ha!
Lâm Phàm cười lớn. Mọi thứ đều là do hắn cố gắng mới có được, không ngừng chém giết, không ngừng tu luyện, rốt cục bạo phát ra toàn bộ nội tình của bản thân.
Sau đó khí thế đột nhiên thu lại. Tất cả khí tức không còn sót lại chút gì, toàn bộ đã quay về trong cơ thể của hắn.
- Đi, cùng ta đến một chỗ khác. Cũng đã đến lúc ta nên rời đi.
Bàn tay của Lâm Phàm vồ một cái, cương khí hình thành bàn tay lớn nắm chặt ếch xanh, sau đó hắn chạy về chỗ phong ấn lão yêu kia.
Hắn muốn nhìn xem lão yêu này đến cùng có phải thật sự là thiểu năng trí tuệ hay không?
Mà lúc này, ếch xanh đã ở vào trạng thái choáng váng, thật lâu không có hoàn hồn.
Nếu không sao đã năm ngày trôi qua mà gia hỏa này còn chưa chịu đi? Đồng thời để nó không nghĩ ra chính là cương khí của gia hỏa này tại sao lại hùng hậu như vậy?
Coi như là gặp được yêu thú, nhân loại này cũng bằng vào sức mạnh của thân thể dùng Lang Nha bổng kia nện đối phương thành bánh thịt.
Nó thấy thật sự là quá tàn nhẫn.
Trong năm ngày này, Lâm Phàm vẫn đang một mực tu luyện, không ngừng vận chuyển Bất Động Cương Thể, điểm khổ tu cứ thế liên tục tăng.
Người khác khi tu luyện cần hấp thu cương khí nhưng mà hắn lại phát hiện, mình thì không, chỉ cần vận chuyển Bất Động Cương Thể là có thể tăng điểm khổ tu.
Phát hiện này đúng là rất hay khiến cho hắn có suy nghĩ dù mình ở bên trong hiểm địa Vạn Quật môn này tu luyện cả một đời cũng không phải là việc gì khó.
Nếu cương khí tiêu hao sạch sẽ thì chỉ cần rút kiếm tự sát. Sau mười giây là có thể khôi phục hoàn toàn, cương khí hay thân thể đều sẽ ở trạng thái đỉnh phong.
Ếch xanh đợi đã lâu, rốt cục nhìn thấy nhân loại này đi ra, nó rất muốn nói một câu ‘Chủ nhân, chúng ta ra ngoài hóng gió đi’. Nhưng mà nghĩ kỹ lại phát hiện không được.
Làm như thế rất dễ dàng bại lộ mục đích thật sự của nó.
Thế nhưng mà tự do thật sự là rất quý giá. Mình làm sao có thể trở thành yêu sủng của nhân loại tàn bạo này? Như vậy, cuộc sống sau này của mình sẽ không hề có cảm giác an toàn.
- Đi, tìm giết yêu thú thôi.
Lâm Phàm nhanh chóng nắm lấy ếch xanh rồi chạy về phương xa.
Tu luyện năm ngày, điểm khổ tu tăng lên 2 100 000, cộng thêm điểm khổ tu trước đây, hiện tại đã có hơn 5 000 000, kí hiệu + đã lóe sáng tức là mình có thể đột phá tu vi.
Nhưng mà nội tình còn chưa đủ, nhất định phải kiếm thêm điểm tích lũy, lĩnh ngộ Thất Thần Thiên Pháp tầng thứ hai. Đến lúc đó, nội tình viên mãn là lập tức tăng tu vi tới Địa Cương cảnh tầng sáu. Sau khi về tông môn là hắn có thể xử lý những gã phong chủ kia rồi.
Nhưng Bất Động Cương Thể chỉ có thể tăng năm điểm khổ tu trong 1 giây, trước thì cũng ổn nhưng bây giờ có chút chậm rồi, phải tiếp tục thí nghiệm thôi.
Ếch xanh choáng váng, gia hỏa này muốn làm gì vậy? Tại sao lại thích giết yêu thú đến thế? Yêu thú cũng không chọc giận ngươi mà.
Hiển nhiên, kẻ này hoàn toàn chính là một người điên, điên ở cấp độ cực nặng rồi, không có thuốc chữa nữa.
Mà lúc này đám yêu thú trong hiểm địa Vạn Quật môn bỗng cảm thấy trái tim không ngừng nhảy lên, tựa như là có chuyện gì chẳng lành sắp sửa phát sinh.
Lại sau năm ngày.
Ếch xanh nhìn cảnh tượng chung quanh. Nơi này đã hoàn toàn trở thành biển máu. Mặt đất xung quanh đều là máu tươi, đều là thịt vụn. Mùi máu tươi nồng đậm xông vào mũi khiến nó cực kỳ khó chịu.
Trong vòng năm ngày này, nó đã chứng kiến quá nhiều cảnh tượng kh ủng bố. Rõ ràng mấy con yêu thú đang cố gắng lao động vì đời sau của mình thì nhân loại này đột nhiên từ một bên giết ra. Căn nguyên của tội ác cũng chính là Lang Nha bổng kia đánh xuống, mắt đất cũng rung chuyển.
Sau khi tro bụi tiêu tán, khắc sâu vào trong đôi mắt nho nhỏ của nó chỉ còn có một đám sương mù màu máu.
Tại sao lại phải tàn nhẫn như vậy? Mấy con yêu thú kia chỉ đang cố gắng lao động vì đời sau mà thôi, nhân loại này lại nỡ đập chết chúng, còn đánh nát vụn như thế kia nữa.
- Chủ nhân 666...
Tuy rằng nghĩ như vậy nhưng mà khi nhìn thấy nhân loại này đã đập chết một đầu yêu thú cuối cùng, ếch xanh đứng thẳng lên, chân trước quơ quơ, hưng phấn hét to.
- Chủ nhân thật sự là quá lợi hại. Những yêu thú này đối mặt với chủ nhân lại không cúi đầu chờ chết, mà còn dám phách lối xông lên. Đúng là chết chưa hết tội.
Lâm Phàm nhẹ nhàng thở ra, sau khi diệt xong đám yêu thú này điểm tích lũy đã vượt qua 100 000, đầy đủ để lĩnh ngộ Thất Thần Thiên Pháp tầng thứ hai.
Về phần con ếch xanh này, sau khi được mình dạy dỗ thì nó cũng hơi biết cách nói chuyện rồi, mặc dù vẫn còn hơi kém chút, nhưng với tình huống hiện nay thì đã đủ rồi.
- Lĩnh ngộ Thất Thần Thiên Pháp
Trong lòng mặc niệm.
- Tiêu hao 100 000 điểm tích lũy
- Thất Thần Thiên Pháp (tầng thứ hai)
- Thiên Trung Cuồng Thần
Trong chốc lát, một sức mạnh cường hãn lấy thân thể Lâm Phàm làm trung tâm triệt để bạo phát ra, cương khí cường đại như là lưỡi đao nhanh chóng cắt nát toàn bộ nham thạch ở chung quanh.
Ếch xanh còn đang hô 666, nhưng khi cảm nhận được sức mạnh cường hãn đến cực hạn này, nó lập tức lui về phía sau.
- Chuyện gì đang xảy ra thế này? Sức mạnh cường hãn như vậy là ở đâu ra?
Trên trán của ếch xanh có một giọt mồ hôi lăn xuống. Ở trong ánh mắt cảnh giác của nó, nhân loại kia giống như đột nhiên cuồng bạo. Một sức mạnh mênh mông bạo phát ra, tạo thành lốc xoáy cương khí cao đến mấy trượng, mà lốc xoáy cương khí này còn đang không ngừng mở rộng. Những nơi mà nó đi qua, toàn bộ mọi thứ đều bị cắt nát.
- Thật cường hãn. Nhân loại này đến cùng là gì? Tu vi chỉ vẻn vẹn là Địa Cương cảnh tầng năm lại có thể bạo phát ra sức mạnh cường đại như thế. Chuyện này căn bản là không có khả năng xảy ra.
Ếch xanh đã từng thấy qua rất nhiều chuyện ly kỳ cổ quái, nhưng mà cảnh tượng ở trước mắt lại làm cho nó kinh hãi đến mức nói không ra lời.
Chỉ riêng cái lốc xoáy cương khí này, cho dù là võ giả có tu vi Địa Cương cảnh tầng bảy nếu như tiến vào bên trong, chỉ sợ cũng có thể bị cắt thành mảnh vỡ.
Trong khoảng thời gian ở cùng với nhân loại này, ếch xanh đã kinh hãi rất nhiều lần rồi. Gia hỏa này dường như là không biết đau đớn, không biết mệt nhọc. Hơn nữa đối với yêu thú, nhân loại này có một loại yêu thích đặc thù, không chém chết được đối phương thì giống như thề không bỏ qua.
Hiện tại lốc xoáy cương khí này đã hoàn toàn vượt ra khỏi thực lực mà Địa Cương cảnh tầng năm có khả năng thi triển.
- A!
Đột nhiên, một tiếng rống giận dữ vang lên từ bên trong lốc xoáy cương khí kia. Một cột sáng vọt thẳng lên trời, nguyên bản lốc xoáy cương khí còn đang chậm chạp khuếch trương, vậy mà trong nháy mắt bạo phát.
Gió lớn mạnh mẽ quét qua xung quanh làm cho ếch xanh gần như không thể mở mắt ra. Ếch xanh giơ chân che chắn tròng mắt, lẩm bẩm một mình:
- Thật mạnh mẽ, quá cường hãn, sức mạnh này đến cùng là từ đâu mà đến? Trong cơ thể của tên nhân loại này đến cùng là tồn tại cái gì? Chẳng lẽ là có thần linh ở trong đó hay sao?
Trong nháy mắt, lốc xoáy cương khí đột nhiên dừng lại rồi không ngừng thu nhỏ, cuối cùng co lại vào chỗ mi tâm của nhân loại kia.
Sau đó một cảnh tượng để ếch xanh trợn mắt há hốc mồm phát sinh.
Phía sau lưng của nhân loại này lại xuất hiện một hình tròn, phía trên hiện ra các loại trận văn thần bí, đồng thời ở chỗ mi tâm của nhân loại kia có quang mang chiếu sáng, sau đó không ngừng mở rộng. Từng sợi tóc đột nhiên dựng thẳng lên, một sức mạnh cuồng bạo bạo phát ra từ chỗ mi tâm của nhân loại kia.
- Đây là thần linh sao?
Ếch xanh hét to, trong ánh mắt lóe ra vẻ kinh hãi.
Lâm Phàm lúc này chỉ cảm thấy thân thể của mình tràn đầy sức mạnh, chỗ mi tâm tựa như là muốn vỡ ra, giống như có một vị thần linh muốn đi ra từ bên trong.
- Thiên Trung Cuồng Thần
Hắn giận dữ gầm lên một tiếng. Mái tóc đang dựng thẳng lên kia tựa như là bị tẩy và nhuộm qua, chậm rãi từ màu đen biến thành màu đỏ tựa như là máu tươi.
Một bóng người màu đỏ tựa như là Cuồng Bạo Chi Thần xuất hiện ở phía sau lưng Lâm Phàm. Bóng người này tay cầm Lang Nha bổng cùng cái chảo, tức giận gào thét.
Sau đó thân ảnh này dần dần tiêu tán, một lần nữa dung nhập vào trong mi tâm của Lâm Phàm, lập tức từng đường vân màu máu nổi lên ở khóe mắt, một mực kéo dài xuống đến dưới cằm.
Đây chính là sức mạnh sao?
Lâm Phàm cảm thấy máu tươi trong cơ thể của mình đang triệt để sôi trào lên, hai tròng mắt màu đen cũng dần dần hóa thành màu đỏ.
- Ếch xanh, ngươi quên mất là ngươi nên nói cái gì sao?
Ếch xanh một mực ở vào trong trạng thái khiếp sợ, giờ phút này nghe được lời nói của Lâm Phàm, lập tức phản ứng lại, hai chân trước quơ quơ.
- 666...
- Chủ nhân thật sự là quá 666.
Lâm Phàm cười tựa như là đang khinh miệt, nói:
- Không cần hô nhiều quá, để dành sức mà chuẩn bị hô lớn đi, bất ngờ còn đang ở phía sau. Sức mạnh của ta bộc phát đi.
- Tiêu hao 5 000 000 điểm khổ tu.
- Tu vi: Địa Cương cảnh tầng sáu (+)
Uỳnh!
Sức mạnh càng thêm cuồng bạo bộc phát ra, mấy tảng đá khổng lồ ở chung quanh không ngừng vỡ nát, mặt đất rạn nứt, vết nứt tựa như là mạng nhện không ngừng kéo dài.
Ầm!
Tảng đá ở dưới chân ếch xanh trong nháy mắt vỡ nát, khiến nó kinh hãi mà oa oa kêu to. Dù sau đó nó nhanh chóng ổn định thân thể nhưng mà bên trong mắt ếch nho nhỏ đã tràn đầy vẻ khiếp sợ.
- Kẻ này không phải là người.
Đây là ý nghĩ duy nhất ở trong lòng của nó vào lúc này. Nó không ngờ nhân loại này lại có thể đột phá tu vi nhanh như vậy. Mà sức mạnh của nhân loại này đã cường đại đến trình độ mà Địa Cương cảnh không có khả năng so sánh.
- Ha ha!
Lâm Phàm cười lớn. Mọi thứ đều là do hắn cố gắng mới có được, không ngừng chém giết, không ngừng tu luyện, rốt cục bạo phát ra toàn bộ nội tình của bản thân.
Sau đó khí thế đột nhiên thu lại. Tất cả khí tức không còn sót lại chút gì, toàn bộ đã quay về trong cơ thể của hắn.
- Đi, cùng ta đến một chỗ khác. Cũng đã đến lúc ta nên rời đi.
Bàn tay của Lâm Phàm vồ một cái, cương khí hình thành bàn tay lớn nắm chặt ếch xanh, sau đó hắn chạy về chỗ phong ấn lão yêu kia.
Hắn muốn nhìn xem lão yêu này đến cùng có phải thật sự là thiểu năng trí tuệ hay không?
Mà lúc này, ếch xanh đã ở vào trạng thái choáng váng, thật lâu không có hoàn hồn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook