Vô Địch Thật Tịch Mịch
-
Chương 1: Ta là bất tử
Nhóm dịch: Ẩn Môn
Nguồn:
- -------------------------------------------
Hạp cốc trên hoang mạc.
Bầu trời xám ngoét, mùi máu ngập tràn khắp nơi, từng tiếng chém giết vang lên phá vỡ sự tĩnh lặng của nơi hoang vắng này.
- Mình đang nằm con mẹ nó mơ à. - Có một thiếu niên nằm giữa vũng máu trên mặt đất, thừa dịp không ai để ý đến, hắn bèn lấy máu của xác chết bên cạnh bôi lên mặt mình rồi nằm ngay đơ ra giả chết.
- Cái đám người ở đây chẳng xem mạng người ra gì cả. - Thiếu niên mi thanh mục tú, tóc dài cột ở sau đầu, hắn hơi hí mắt ra, chăm chú theo dõi mọi thứ xung quanh.
Ở phía xa, kiếm quang lóe, vô số người bị chém thành hai khúc.
Thậm chí còn có mãnh thú với lớp vảy đen khịt, mỗi bước đạp xuống đều khiến mặt đất rung chuyển, đây đúng là địa ngục trần gian mà.
- Mẹ ơi, con muốn về nhà. - Thiếu niên này tên là Lâm Phàm, hắn cũng không biết tại sao mà bản thân lại đến cái thế giới nguy hiểm này.
Phải biết là ngày trước thôi, hắn còn đang ở nhà chơi game, chơi được một lúc thì ngủ gật mất tiêu, đến khi hắn mở mắt ra nhìn xung quanh thì lập tức phát hiện bản thân đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
Ngay sau đó chính là một đoạn kí ức không thuộc về hắn ùa vào trong đầu.
Chủ nhân của thân thể này cũng tên là Lâm Phàm, ngoại hình lại còn giống hắn y đúc, ngay cả vết bớt trên người cũng giống nhau, điều này khiến cho hắn ngu người thật luôn, tình huống này là sao đây?
Đồng thời nơi hắn đang ở tên là ‘Viêm Hoa tông", giống như một tông môn trong tiểu thuyết vậy.
‘Viêm Hoa tông" đã thành lập được một trăm ba mươi năm, do Viêm Hoa Đại Đế vĩ đại dẫn dắt vô số người dân bất khuất, đánh bại chế độ tàn bạo trước đó, lập nên chế độ đúng với mong muốn của mọi người.
Nhưng cũng bởi vì thực lực trung bình quá thấp, nên luôn bị những tông môn khác ngấp nghé, những tông môn khác thèm thuồng trước tài phú của mảnh đất này, cho nên bao năm nay luôn bị kẻ thù quấy phá từ bên ngoài.
Đáng lẽ chuyện này không liên quan gì tới Lâm Phàm nhiều, nhưng khi biết được thân phận và tình cảnh của mình hiện tại, hắn lập tức há hốc mồm.
Thân phận của hắn bây giờ chỉ là một đệ tử bình thường, đã thế ba ngày sau còn phải đi theo đội ngũ nghênh chiến với những kẻ xâm lăng.
Lúc biết được tin này, hắn đã tìm đủ mọi cách để chạy trốn, nhưng nơi này thật sự canh gác quá nghiêm, muốn chạy cũng không được. Mãi cho đến khi lên tới chiến trường, chứng kiến sự khủng bố và tàn bạo của chiến tranh, hắn bèn trực tiếp nằm bẹp trên đất giả làm xác chết, mong rằng có thể sống sót.
- Mẹ ơi, ai đó làm ơn đánh thức ta dậy khỏi giấc mộng này đi! - Lâm Phàm run lẩy bẩy, trong lòng gào thét liên hồi.
Nếu như cho ông đây xuyên không thì cũng phải đưa ông vào nơi nào tốt tốt một chút chứ, tình huống này là cái gì chứ hả? Giỡn con mẹ nó mặt với ông à.
Bịch!
Một đạo thân ảnh đến gần, đáp cái rầm xuống bên cạnh Lâm Phàm.
- Ngươi đang giả chết đấy à. – Mặt mày của người vừa mới ngã xuống tái mét, trên ngực máu tuôn xối xả, nhưng điều khiến cho Lâm Phàm hoảng sợ chính là trên đầu người này lại mọc một cái sừng màu bạc, thế này còn tính là con mẹ nó người nữa không đây?
- Ông anh này, có thể từ từ một chút được không, ông anh xem mình đổ máu ào ào thế kia kìa. Hay là bọn mình cùng nằm đây chờ đến khi kết thúc đi nhé. - Lâm Phàm nói.
- Được.
Điều khiến cho Lâm Phàm không thể ngờ là người này lại đồng ý luôn mới ghê, sau đó đối phương xoay người lại, - Hôm nay đúng là tốt thật đấy….
Ngay lúc đối phương đang lầu bầu, Lâm Phàm trực tiếp nhặt cây kiếm bên cạnh, xoay người lại thật nhanh, cắm thẳng vào tim của đối phương.
Còn gã đàn ông có sừng màu bạc kia thì mở to hai mắt, lộ ra vẻ khôn dám tin, xụi lơ đánh rơi vũ khí trong tay, cuối cùng chỉ có thể để lại một chữ.
- Hự!
- Mi cho rằng ông đây bị ngu à? Vừa rồi chắc ngươi cũng muốn giết ta chứ gì. - Lâm Phàm chưa từng giết người. Nhưng ở trong cái thế giới hỗn loạn này, hắn không muốn chết, cũng không muốn bị kẻ khác giết chết
Phần ký ức vừa mới dung hợp kia đã cho hắn biết, không ra tay chính chỉ có chết.
Sau đó hắn lại nhanh chóng nằm lăn ra đất giả làm xác chết.
- Toi cơm rồi, thế này thì phải làm sao mới sống sót được đây?
- Giết chết sinh linh tôi thể tầng ba.
- Được +30 điểm.
- Ai đang nói chuyện thế này? - Lâm Phàm bị doạ hết hồn, trong đầu bỗng có giọng nói văng lên khiến hắn chết khiếp. Nếu như không phải tình hình chiến đấu xung quanh đang quá mức kịch liệt, thì hắn nhất định phải ngồi dậy để điều tra tình huống cho rõ ràng mới được.
Đúng lúc này, giọng nói trong đầu lại vang lên.
- Danh tính: Lâm Phàm.
- Tu vi: Tôi thể tầng 1 (+).
- Điểm khổ tu: 0.
- Điểm tích lũy: 30.
- Được tặng một lần rút thưởng vĩnh viễn.
Lâm Phàm phát hiện trong đầu mình xuất hiện một cái đĩa quay, bên trên để đầy các loại đồ vật. Lúc này cái kim quay bắt đầu chuyển động, tốc độ quay rất nhanh, căn bản không thể nhìn thấy rõ lắm.
Tuy rằng hắn không biết đây là cái gì, nhưng khả năng tiếp nhận mạnh mẽ của mình khiến hắn hiểu được, có thể cái thứ này cũng thuộc dạng trâu bò lắm.
- Rút trúng BUFF cấp vĩnh viễn: Bất tử chi thân.
- Bất tử chi thân: Vạn giới huỷ diệt, ngươi bất diệt (Thời gian sống lại là 10 giây).
Lâm Phàm cảm giác hình như bản thân có chút thay đổi, trong cơ thể đột nhiên có một loại sức mạnh khó mà miêu tả thành lời.
- Tình huống gì thế này?- Hắn có chút mơ hồ, mấy chuyện diễn ra thật chẳng khoa học tí nào, bất tử chi thân á?
Chẳng lẽ có thể bất tử thật sao?
- Ể, sao trên trời lại có thứ gì lóe sáng lên thế kia, chẳng lẽ mình sắp tỉnh giấc rồi à? - Lâm Phàm nằm trên mặt đất, mắt ngước nhìn lên bầu trời, có một đốm sáng cứ lóe lên không ngừng, lại còn càng lúc càng lớn nữa.
Đến khi thấy rõ được đốm sáng kia, hắn bị doạ sợ xanh hết cả mặt mày. Mẹ ơi, là cái thằng nào thiếu đạo đức không có trái tim như thế, ông đây nằm im như thế mà cũng có tai vạ bay tới là sao.
Phập!
Cảm nhận được chính mình bị thanh trường kiếm giáng xuống từ trên trời đâm trúng, hắn tuyệt vọng quá đỗi, vậy là hắn sắp tèo rồi đúng không?
Mười giây sau!
- Í, sao lại sống lại thế này? - Lâm Phàm mở to mắt, nhìn thanh trường kiếm còn đang cắm thẳng trên người mình, không hề có chút cảm giác đau đớn nào, hơn nữa đầu óc còn rất tỉnh táo, hắn giơ tay nắm chuôi kiếm rút thẳng ra.
Máu tươi lập tức phun ra, nhưng lại không hề có cảm giác đau đớn, hơn nữa hắn cảm giác miệng vết thương này đã khôi phục trong nháy mắt.
Lúc này, hắn cảm thấy hưng phấn cực kỳ, có khi nào cái bất tử chi thân ban nãy là thật không.
Chẳng nhẽ mình có tool hack thật à?
Đột nhiên, một đạo thân ảnh ngã xuống ngay trước mặt Lâm Phàm.
- Không, ta không thể ngã xuống, không thể. - Trong mắt của người vừa ngã xuống kia ngập tràn vẻ không phục lẫn không cam lòng, trong tay cầm một viên cầu màu tím, ánh mắt nhìn chằm chằm vào con cự thú đang hoành hành trên chiến trường đằng xa, giết chết vô số đồng bào của mình.
Lâm Phàm nhìn gã mập trước mặt, trông có vẻ hơi quen. Dựa vào trí nhớ của nguyên chủ, tên mập này bình thường không hay nhiều lời, mà chỉ thẳng tay huấn luyện mình điên cuồng, lúc này hình như bụng của hắn bị thứ gì đó sắc bén đả thương, máu tươi tuôn ra khắp nơi, mặt mày trắng nhợt.
- Tên béo kia, mau giả chết đi, đừng có chịu chết. - Lâm Phàm nhỏ giọng nói.
Vẻ mặt của tên mập kia hơi đổi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm, hắn không ngờ lại có người còn sống, nhưng ngay sau đó trong mắt hắn lại lộ ra vẻ khinh thường và tức giận, ngặt nỗi vết thương của hắn quá nặng, nên đến sức lực để tức giận cũng chẳng có.
- Không, ta phải phá huỷ cự thú kia, nếu để bọn chúng đột phá nơi này, người nhà và bằng hữu của chúng ta đều phải chết trong tay bọn chúng, bị bọn chúng nô dịch. – Lữ Khải Minh trầm giọng, nhưng điều khiến Lâm Phàm ngạc nhiên hơn nữa chính là không biết tên mập này lấy sức ở đâu ra mà quát hắn.
- Ngươi không thể yếu hèn như thế, nếu như ai cũng như ngươi, Viêm Hoa Tông sẽ tiêu đời, tương lai của chúng ta, thậm chí con cháu của chúng ta đều sẽ sống trong ách nô dịch của kẻ khác.
Lâm Phàm trợn mắt há mồm nhìn tên mập trước mắt, quả nhiên mấy kẻ bình thường trông lầm lì ít nói, một khi đã nói thì sẽ tràn đầy chính con mẹ nó nghĩa luôn.
Trong ánh nhìn của Lâm Phàm, tên mập trước mắt lại giãy giụa cố đứng lên, nhưng máu tươi trên bụng vẫn đang đổ ào ào, chỉ động một cái thôi mà đã có cả đống máu đổ ra, rốt cuộc hắn lại ngã lăn ra đất thêm lần nữa.
Trong mắt hắn tràn đầy vẻ không cam lòng xen lẫn tuyệt vọng, cuối cùng hắn hơi khép hờ mắt lại, rồi ngay sau đó, Lữ Khải Minh đột nhiên mở to hai mắt.
Chỉ thấy có một bàn tay giật phắt thứ ở trong tay hắn..
- Ngươi nói đúng lắm, ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục nữa đây, nhiệm vụ khó khăn như thế cứ để ta lo, nếu ta chết ngươi nhất định phải nhớ đốt vàng mã cho ta mỗi năm đấy.
Suy nghĩ duy nhất của Lâm Phàm lúc này chính là tranh thủ thời gian rời khỏi chiến trường này, các ngươi đánh nhau thì cứ đánh, liên quan quái gì đến ông đâu.
Hơn nữa mình lại có ‘bất tử chi thân’, trời đất bao la, còn nơi nào mà Lâm Phàm ta không đến được kia chứ?
Lúc này đây, hắn đang ngập tràn hứng thú với thế giới này, đương nhiên, nếu như không có cái bàn tay vàng này thì bảo đảm hắn sẽ chẳng có tí tẹo hứng thú nào.
- Ngươi… - Lữ Khải Minh nhìn Lâm Phàm với vẻ giật mình, hắn không ngờ tới vị đồng bào trước mắt này lại can đảm như thế..
Lâm Phàm lộ ra vẻ mặt kiên quyết: - Gió sông Dịch hiu hắt thổi, tráng sĩ một đi không trở lại.
- Ta đi đây, hãy mang theo ý chí của ta mà cố gắng sống sót nhé.
Khuôn mặt hồng nhuận của Lã Khải Minh bỗng càng đỏ bừng thêm, trong đầu vẫn còn quanh quẩn câu mà Lâm Phàm vừa nói.
Nhất thời lệ rơi đầy mặt, hắn gào to: - Ngươi phải sống sót đấy nhé.
Lâm Phàm đầu cũng không quay lại, chạy thẳng về phía trước.
- Sống cái quần què, ông đang muốn chạy trốn đây này.
Cái con cự thú ở đằng kia thật con mẹ nó lớn, ít nhất cũng phải cao mấy chục mét ấy chứ. Cao lớn thì thôi đi, lại còn giống con mẹ nó Godzilla nữa chứ.
Tuy rằng Lữ Khải Minh không thể động đậy, nhưng vẫn mong chờ nhìn vào cái thân ảnh ở phía xa kia.
Khả năng hủy diệt con cự thú kia căn bản là không có, nhưng hắn vẫn giữ nguyên hy vọng.
Nhưng Lữ Khải Minh đột nhiên thấy đạo thân ảnh kia ngã xuống, bởi vì khoảng cách hơi xa nên hắn căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra.
- Không- Lữ Khải Minh cắn chặt răng, sắp tuyệt vọng nhắm mắt thì đột nhiên, hắn kinh ngạc nhìn về phía xa, đạo thân ảnh ban nãy vừa ngã xuống nay đã đứng lên rồi.
Hắn nhìn thấy loáng thoáng sau lưng người kia đã bị máu tươi thấm đỏ.
- Con mẹ nó, người đông phiền phức thật đấy, chẳng thể biết được lúc nào mình sẽ bị người ta chém cho một nhát. - Lâm Phàm mắng xa xả, vừa không cẩn thận nên bị người ta đâm cho một kiếm từ phía sau, may mà bất tử chi thân này khá đáng tin, mười giây sau đã sống lại.
Hắn trực tiếp chạy vắt chân lên cổ bỏ chạy không chút nghĩ ngợi.
- Chết đi.
Còn chưa chạy được bao xa thì lại bị người ta chém cho một nhát. Một đao này chém vào cổ, tuy không đau chút nào, nhưng máu phun thế này có phải hơi quá rồi không.
Lữ Khải Minh trông thấy đạo thân ảnh kia lại ngã xuống lần nữa, thì tiếp tục tuyệt vọng lần nữa, nhưng chẳng mấy chốc, hắn thấy thân ảnh nọ lại loạng choạng đứng dậy.
Lữ Khải Minh nắm chặt hai tay, móng tay cắm ngập vào thịt. Hắn đã bị làm cho cảm động phát khóc, đối phương ngã xuống biết bao lần, nhưng vẫn tiếp tục đứng dậy, mãi cho đến khi hắn không còn trông thấy bóng lưng kia nữa.
Rốt cuộc là loại ý chí thế nào mà có thể khiến hắn kiên trì đến vậy kia chứ.
Giờ khắc này, Lữ Khải Minh cắn chặt răng: - Ý chí của ngươi vững vàng như núi cao, nhưng ta nhất định cố gắng noi theo và phát huy.
Dọc theo đường đi.
Đến bản thân Lâm Phàm không biết mình đã bị người ta chém chết bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần đều dựa vào bất tử chi thân mà sống lại.
Nhưng cứ cho là có bất tử chi thân thì cũng không ổn lắm, nào có ai để người ta chém hoài như vậy chứ.
Lúc này Lâm Phàm trực tiếp quỳ mọp xuống đất, giãy hai chân lết lên từ từ.
Voldemort, xuất hiện.
Đám người bên cạnh đang chém giết khí thế ngút trời, ai lại đi để ý dưới chân có một con Voldemort xuất hiện thế này.
- Hắc hắc, thế này được hơn nhiều, không bị người ta chém phải là được rồi. - Lâm Phàm hớn hở ra mặt, cảm giác bản thân đúng là thông con mẹ nó minh.
Không lâu sau, Lâm Phàm ngẩng đầu lên, con cự thú khổng lồ kia đã ở ngay trước mắt.
Con cự thú này vô cùng hung tàn, mỗi bước chân đã đạp chết không biết bao nhiêu người.
Mà ở bên cạnh cự thú là bốn đạo thân ảnh bay lơ lửng, ánh mắt nhìn vào chằm chằm hư không, tựa như đang đề phòng công kích đến từ trên trời.
Lâm Phàm bò lại từ từ, căn bản không khiến bất kỳ kẻ nào chú ý tới, ngay cả bốn thân ảnh đứng bên cạnh cự thú cũng không thèm nhìn xuống bên dưới làm gì, chắc là theo như bọn họ thấy thì bên dưới căn bản chẳng có gì đáng lo.
Đúng lúc này, cự thú giẫm mạnh một cái, tuy rằng không đạp trúng Lâm Phàm, nhưng khí kình mạnh mẽ lại khiến hắn đổ máu ào ào.
Lâm Phàm chửi thầm trong lòng, thoắt cái tắt thở.
Đến lúc sống lại, nhìn thấy con cự thú phía trước, hắn lập tức đứng dậy đuổi theo điên cuồng.
Viên cầu trong tay hắn là vật phẩm phụ trợ thượng phẩm do các đại sư trong luyện khí đường của Viêm Hoa tông nghiên cứu biết bao nhiêu thời gian mới có thể chế tạo ra được.
Tác dụng chính của nó là phối hợp với ‘Thần Nguyên pháo’, tiến hành định vị mục tiêu.
Lâm Phàm đứng ở giữa hai chân cự thú, hai tay giơ lên cao, hít một hơi sâu, ấn nút khởi động, chợt nhớ đến một câu nói rất cảm động mà trước kia hắn từng dọc được.
- Cứ bắn tôi đi!
Thanh âm cực lớn, lan ra khắp chiến trường.
Ầm ầm!
Họng của khẩu đại pháo khổng lồ kia ẩn chứa một cỗ sức mạnh đáng sợ, sau đó bắn thẳng lên trời cao.
- Má nó! Sao pháo bắn nhanh thế này. – Mặc dù có bất tử chi thân, nhưng hắn cũng chẳng muốn ngồi im chờ chết, bị nổ tan thây đâu.
Trong nháy mắt, hắn phát hiện ở gốc của cái đuôi con cự thú này lại có một cái lỗ, rút kín lại giống như lỗ đít.
Hắn trực tiếp ném viên cầu vào đó không chút do dự.
Cự thú run nhẹ một cái, hình như có thứ gì đó là lạ chui tọt vào bộ phận quan trọng của nó, có hơi ngưa ngứa.
- Lượn thôi. - Lâm Phàm vắt chân lên cổ, nhanh chóng chạy khỏi nơi thị phi này.
Lã Khải Minh nằm trên mặt đất, vốn không còn ôm chút hi vọng nào nữa, nhưng khi nghe được âm thanh này thì hắn ngẩng phắt đầu dậy.
Hắn thành công rồi!
Không nhịn được nữa bèn khóc òa lên:
- Ta sẽ nhớ ngươi cả đời.
Mà hành động này của Lâm Phàm đã ảnh hưởng tới toàn bộ người của Viêm Hoa tông, sức chiến đấu bạo phát trong nháy mắt.
- Sao có thể như thế được. - Bốn đạo thân ảnh ở quanh cự thú không dám tin vào những chuyện đang xảy ra, nháy mắt lập tức chạy ra thật xa.
Mặt đất bắt đầu rung chuyển.
Một cỗ kình khí cực mạnh quét bay tất cả.
Còn Lâm Phàm lúc này đã chạy đi thật xa, vừa quay đầu lại thì lập tức muốn chửi thề, hắn bị trận gió lốc này thổi bay lên trời.
- Ta muốn bay cao hơn nữa!
Nguồn:
- -------------------------------------------
Hạp cốc trên hoang mạc.
Bầu trời xám ngoét, mùi máu ngập tràn khắp nơi, từng tiếng chém giết vang lên phá vỡ sự tĩnh lặng của nơi hoang vắng này.
- Mình đang nằm con mẹ nó mơ à. - Có một thiếu niên nằm giữa vũng máu trên mặt đất, thừa dịp không ai để ý đến, hắn bèn lấy máu của xác chết bên cạnh bôi lên mặt mình rồi nằm ngay đơ ra giả chết.
- Cái đám người ở đây chẳng xem mạng người ra gì cả. - Thiếu niên mi thanh mục tú, tóc dài cột ở sau đầu, hắn hơi hí mắt ra, chăm chú theo dõi mọi thứ xung quanh.
Ở phía xa, kiếm quang lóe, vô số người bị chém thành hai khúc.
Thậm chí còn có mãnh thú với lớp vảy đen khịt, mỗi bước đạp xuống đều khiến mặt đất rung chuyển, đây đúng là địa ngục trần gian mà.
- Mẹ ơi, con muốn về nhà. - Thiếu niên này tên là Lâm Phàm, hắn cũng không biết tại sao mà bản thân lại đến cái thế giới nguy hiểm này.
Phải biết là ngày trước thôi, hắn còn đang ở nhà chơi game, chơi được một lúc thì ngủ gật mất tiêu, đến khi hắn mở mắt ra nhìn xung quanh thì lập tức phát hiện bản thân đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
Ngay sau đó chính là một đoạn kí ức không thuộc về hắn ùa vào trong đầu.
Chủ nhân của thân thể này cũng tên là Lâm Phàm, ngoại hình lại còn giống hắn y đúc, ngay cả vết bớt trên người cũng giống nhau, điều này khiến cho hắn ngu người thật luôn, tình huống này là sao đây?
Đồng thời nơi hắn đang ở tên là ‘Viêm Hoa tông", giống như một tông môn trong tiểu thuyết vậy.
‘Viêm Hoa tông" đã thành lập được một trăm ba mươi năm, do Viêm Hoa Đại Đế vĩ đại dẫn dắt vô số người dân bất khuất, đánh bại chế độ tàn bạo trước đó, lập nên chế độ đúng với mong muốn của mọi người.
Nhưng cũng bởi vì thực lực trung bình quá thấp, nên luôn bị những tông môn khác ngấp nghé, những tông môn khác thèm thuồng trước tài phú của mảnh đất này, cho nên bao năm nay luôn bị kẻ thù quấy phá từ bên ngoài.
Đáng lẽ chuyện này không liên quan gì tới Lâm Phàm nhiều, nhưng khi biết được thân phận và tình cảnh của mình hiện tại, hắn lập tức há hốc mồm.
Thân phận của hắn bây giờ chỉ là một đệ tử bình thường, đã thế ba ngày sau còn phải đi theo đội ngũ nghênh chiến với những kẻ xâm lăng.
Lúc biết được tin này, hắn đã tìm đủ mọi cách để chạy trốn, nhưng nơi này thật sự canh gác quá nghiêm, muốn chạy cũng không được. Mãi cho đến khi lên tới chiến trường, chứng kiến sự khủng bố và tàn bạo của chiến tranh, hắn bèn trực tiếp nằm bẹp trên đất giả làm xác chết, mong rằng có thể sống sót.
- Mẹ ơi, ai đó làm ơn đánh thức ta dậy khỏi giấc mộng này đi! - Lâm Phàm run lẩy bẩy, trong lòng gào thét liên hồi.
Nếu như cho ông đây xuyên không thì cũng phải đưa ông vào nơi nào tốt tốt một chút chứ, tình huống này là cái gì chứ hả? Giỡn con mẹ nó mặt với ông à.
Bịch!
Một đạo thân ảnh đến gần, đáp cái rầm xuống bên cạnh Lâm Phàm.
- Ngươi đang giả chết đấy à. – Mặt mày của người vừa mới ngã xuống tái mét, trên ngực máu tuôn xối xả, nhưng điều khiến cho Lâm Phàm hoảng sợ chính là trên đầu người này lại mọc một cái sừng màu bạc, thế này còn tính là con mẹ nó người nữa không đây?
- Ông anh này, có thể từ từ một chút được không, ông anh xem mình đổ máu ào ào thế kia kìa. Hay là bọn mình cùng nằm đây chờ đến khi kết thúc đi nhé. - Lâm Phàm nói.
- Được.
Điều khiến cho Lâm Phàm không thể ngờ là người này lại đồng ý luôn mới ghê, sau đó đối phương xoay người lại, - Hôm nay đúng là tốt thật đấy….
Ngay lúc đối phương đang lầu bầu, Lâm Phàm trực tiếp nhặt cây kiếm bên cạnh, xoay người lại thật nhanh, cắm thẳng vào tim của đối phương.
Còn gã đàn ông có sừng màu bạc kia thì mở to hai mắt, lộ ra vẻ khôn dám tin, xụi lơ đánh rơi vũ khí trong tay, cuối cùng chỉ có thể để lại một chữ.
- Hự!
- Mi cho rằng ông đây bị ngu à? Vừa rồi chắc ngươi cũng muốn giết ta chứ gì. - Lâm Phàm chưa từng giết người. Nhưng ở trong cái thế giới hỗn loạn này, hắn không muốn chết, cũng không muốn bị kẻ khác giết chết
Phần ký ức vừa mới dung hợp kia đã cho hắn biết, không ra tay chính chỉ có chết.
Sau đó hắn lại nhanh chóng nằm lăn ra đất giả làm xác chết.
- Toi cơm rồi, thế này thì phải làm sao mới sống sót được đây?
- Giết chết sinh linh tôi thể tầng ba.
- Được +30 điểm.
- Ai đang nói chuyện thế này? - Lâm Phàm bị doạ hết hồn, trong đầu bỗng có giọng nói văng lên khiến hắn chết khiếp. Nếu như không phải tình hình chiến đấu xung quanh đang quá mức kịch liệt, thì hắn nhất định phải ngồi dậy để điều tra tình huống cho rõ ràng mới được.
Đúng lúc này, giọng nói trong đầu lại vang lên.
- Danh tính: Lâm Phàm.
- Tu vi: Tôi thể tầng 1 (+).
- Điểm khổ tu: 0.
- Điểm tích lũy: 30.
- Được tặng một lần rút thưởng vĩnh viễn.
Lâm Phàm phát hiện trong đầu mình xuất hiện một cái đĩa quay, bên trên để đầy các loại đồ vật. Lúc này cái kim quay bắt đầu chuyển động, tốc độ quay rất nhanh, căn bản không thể nhìn thấy rõ lắm.
Tuy rằng hắn không biết đây là cái gì, nhưng khả năng tiếp nhận mạnh mẽ của mình khiến hắn hiểu được, có thể cái thứ này cũng thuộc dạng trâu bò lắm.
- Rút trúng BUFF cấp vĩnh viễn: Bất tử chi thân.
- Bất tử chi thân: Vạn giới huỷ diệt, ngươi bất diệt (Thời gian sống lại là 10 giây).
Lâm Phàm cảm giác hình như bản thân có chút thay đổi, trong cơ thể đột nhiên có một loại sức mạnh khó mà miêu tả thành lời.
- Tình huống gì thế này?- Hắn có chút mơ hồ, mấy chuyện diễn ra thật chẳng khoa học tí nào, bất tử chi thân á?
Chẳng lẽ có thể bất tử thật sao?
- Ể, sao trên trời lại có thứ gì lóe sáng lên thế kia, chẳng lẽ mình sắp tỉnh giấc rồi à? - Lâm Phàm nằm trên mặt đất, mắt ngước nhìn lên bầu trời, có một đốm sáng cứ lóe lên không ngừng, lại còn càng lúc càng lớn nữa.
Đến khi thấy rõ được đốm sáng kia, hắn bị doạ sợ xanh hết cả mặt mày. Mẹ ơi, là cái thằng nào thiếu đạo đức không có trái tim như thế, ông đây nằm im như thế mà cũng có tai vạ bay tới là sao.
Phập!
Cảm nhận được chính mình bị thanh trường kiếm giáng xuống từ trên trời đâm trúng, hắn tuyệt vọng quá đỗi, vậy là hắn sắp tèo rồi đúng không?
Mười giây sau!
- Í, sao lại sống lại thế này? - Lâm Phàm mở to mắt, nhìn thanh trường kiếm còn đang cắm thẳng trên người mình, không hề có chút cảm giác đau đớn nào, hơn nữa đầu óc còn rất tỉnh táo, hắn giơ tay nắm chuôi kiếm rút thẳng ra.
Máu tươi lập tức phun ra, nhưng lại không hề có cảm giác đau đớn, hơn nữa hắn cảm giác miệng vết thương này đã khôi phục trong nháy mắt.
Lúc này, hắn cảm thấy hưng phấn cực kỳ, có khi nào cái bất tử chi thân ban nãy là thật không.
Chẳng nhẽ mình có tool hack thật à?
Đột nhiên, một đạo thân ảnh ngã xuống ngay trước mặt Lâm Phàm.
- Không, ta không thể ngã xuống, không thể. - Trong mắt của người vừa ngã xuống kia ngập tràn vẻ không phục lẫn không cam lòng, trong tay cầm một viên cầu màu tím, ánh mắt nhìn chằm chằm vào con cự thú đang hoành hành trên chiến trường đằng xa, giết chết vô số đồng bào của mình.
Lâm Phàm nhìn gã mập trước mặt, trông có vẻ hơi quen. Dựa vào trí nhớ của nguyên chủ, tên mập này bình thường không hay nhiều lời, mà chỉ thẳng tay huấn luyện mình điên cuồng, lúc này hình như bụng của hắn bị thứ gì đó sắc bén đả thương, máu tươi tuôn ra khắp nơi, mặt mày trắng nhợt.
- Tên béo kia, mau giả chết đi, đừng có chịu chết. - Lâm Phàm nhỏ giọng nói.
Vẻ mặt của tên mập kia hơi đổi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm, hắn không ngờ lại có người còn sống, nhưng ngay sau đó trong mắt hắn lại lộ ra vẻ khinh thường và tức giận, ngặt nỗi vết thương của hắn quá nặng, nên đến sức lực để tức giận cũng chẳng có.
- Không, ta phải phá huỷ cự thú kia, nếu để bọn chúng đột phá nơi này, người nhà và bằng hữu của chúng ta đều phải chết trong tay bọn chúng, bị bọn chúng nô dịch. – Lữ Khải Minh trầm giọng, nhưng điều khiến Lâm Phàm ngạc nhiên hơn nữa chính là không biết tên mập này lấy sức ở đâu ra mà quát hắn.
- Ngươi không thể yếu hèn như thế, nếu như ai cũng như ngươi, Viêm Hoa Tông sẽ tiêu đời, tương lai của chúng ta, thậm chí con cháu của chúng ta đều sẽ sống trong ách nô dịch của kẻ khác.
Lâm Phàm trợn mắt há mồm nhìn tên mập trước mắt, quả nhiên mấy kẻ bình thường trông lầm lì ít nói, một khi đã nói thì sẽ tràn đầy chính con mẹ nó nghĩa luôn.
Trong ánh nhìn của Lâm Phàm, tên mập trước mắt lại giãy giụa cố đứng lên, nhưng máu tươi trên bụng vẫn đang đổ ào ào, chỉ động một cái thôi mà đã có cả đống máu đổ ra, rốt cuộc hắn lại ngã lăn ra đất thêm lần nữa.
Trong mắt hắn tràn đầy vẻ không cam lòng xen lẫn tuyệt vọng, cuối cùng hắn hơi khép hờ mắt lại, rồi ngay sau đó, Lữ Khải Minh đột nhiên mở to hai mắt.
Chỉ thấy có một bàn tay giật phắt thứ ở trong tay hắn..
- Ngươi nói đúng lắm, ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục nữa đây, nhiệm vụ khó khăn như thế cứ để ta lo, nếu ta chết ngươi nhất định phải nhớ đốt vàng mã cho ta mỗi năm đấy.
Suy nghĩ duy nhất của Lâm Phàm lúc này chính là tranh thủ thời gian rời khỏi chiến trường này, các ngươi đánh nhau thì cứ đánh, liên quan quái gì đến ông đâu.
Hơn nữa mình lại có ‘bất tử chi thân’, trời đất bao la, còn nơi nào mà Lâm Phàm ta không đến được kia chứ?
Lúc này đây, hắn đang ngập tràn hứng thú với thế giới này, đương nhiên, nếu như không có cái bàn tay vàng này thì bảo đảm hắn sẽ chẳng có tí tẹo hứng thú nào.
- Ngươi… - Lữ Khải Minh nhìn Lâm Phàm với vẻ giật mình, hắn không ngờ tới vị đồng bào trước mắt này lại can đảm như thế..
Lâm Phàm lộ ra vẻ mặt kiên quyết: - Gió sông Dịch hiu hắt thổi, tráng sĩ một đi không trở lại.
- Ta đi đây, hãy mang theo ý chí của ta mà cố gắng sống sót nhé.
Khuôn mặt hồng nhuận của Lã Khải Minh bỗng càng đỏ bừng thêm, trong đầu vẫn còn quanh quẩn câu mà Lâm Phàm vừa nói.
Nhất thời lệ rơi đầy mặt, hắn gào to: - Ngươi phải sống sót đấy nhé.
Lâm Phàm đầu cũng không quay lại, chạy thẳng về phía trước.
- Sống cái quần què, ông đang muốn chạy trốn đây này.
Cái con cự thú ở đằng kia thật con mẹ nó lớn, ít nhất cũng phải cao mấy chục mét ấy chứ. Cao lớn thì thôi đi, lại còn giống con mẹ nó Godzilla nữa chứ.
Tuy rằng Lữ Khải Minh không thể động đậy, nhưng vẫn mong chờ nhìn vào cái thân ảnh ở phía xa kia.
Khả năng hủy diệt con cự thú kia căn bản là không có, nhưng hắn vẫn giữ nguyên hy vọng.
Nhưng Lữ Khải Minh đột nhiên thấy đạo thân ảnh kia ngã xuống, bởi vì khoảng cách hơi xa nên hắn căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra.
- Không- Lữ Khải Minh cắn chặt răng, sắp tuyệt vọng nhắm mắt thì đột nhiên, hắn kinh ngạc nhìn về phía xa, đạo thân ảnh ban nãy vừa ngã xuống nay đã đứng lên rồi.
Hắn nhìn thấy loáng thoáng sau lưng người kia đã bị máu tươi thấm đỏ.
- Con mẹ nó, người đông phiền phức thật đấy, chẳng thể biết được lúc nào mình sẽ bị người ta chém cho một nhát. - Lâm Phàm mắng xa xả, vừa không cẩn thận nên bị người ta đâm cho một kiếm từ phía sau, may mà bất tử chi thân này khá đáng tin, mười giây sau đã sống lại.
Hắn trực tiếp chạy vắt chân lên cổ bỏ chạy không chút nghĩ ngợi.
- Chết đi.
Còn chưa chạy được bao xa thì lại bị người ta chém cho một nhát. Một đao này chém vào cổ, tuy không đau chút nào, nhưng máu phun thế này có phải hơi quá rồi không.
Lữ Khải Minh trông thấy đạo thân ảnh kia lại ngã xuống lần nữa, thì tiếp tục tuyệt vọng lần nữa, nhưng chẳng mấy chốc, hắn thấy thân ảnh nọ lại loạng choạng đứng dậy.
Lữ Khải Minh nắm chặt hai tay, móng tay cắm ngập vào thịt. Hắn đã bị làm cho cảm động phát khóc, đối phương ngã xuống biết bao lần, nhưng vẫn tiếp tục đứng dậy, mãi cho đến khi hắn không còn trông thấy bóng lưng kia nữa.
Rốt cuộc là loại ý chí thế nào mà có thể khiến hắn kiên trì đến vậy kia chứ.
Giờ khắc này, Lữ Khải Minh cắn chặt răng: - Ý chí của ngươi vững vàng như núi cao, nhưng ta nhất định cố gắng noi theo và phát huy.
Dọc theo đường đi.
Đến bản thân Lâm Phàm không biết mình đã bị người ta chém chết bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần đều dựa vào bất tử chi thân mà sống lại.
Nhưng cứ cho là có bất tử chi thân thì cũng không ổn lắm, nào có ai để người ta chém hoài như vậy chứ.
Lúc này Lâm Phàm trực tiếp quỳ mọp xuống đất, giãy hai chân lết lên từ từ.
Voldemort, xuất hiện.
Đám người bên cạnh đang chém giết khí thế ngút trời, ai lại đi để ý dưới chân có một con Voldemort xuất hiện thế này.
- Hắc hắc, thế này được hơn nhiều, không bị người ta chém phải là được rồi. - Lâm Phàm hớn hở ra mặt, cảm giác bản thân đúng là thông con mẹ nó minh.
Không lâu sau, Lâm Phàm ngẩng đầu lên, con cự thú khổng lồ kia đã ở ngay trước mắt.
Con cự thú này vô cùng hung tàn, mỗi bước chân đã đạp chết không biết bao nhiêu người.
Mà ở bên cạnh cự thú là bốn đạo thân ảnh bay lơ lửng, ánh mắt nhìn vào chằm chằm hư không, tựa như đang đề phòng công kích đến từ trên trời.
Lâm Phàm bò lại từ từ, căn bản không khiến bất kỳ kẻ nào chú ý tới, ngay cả bốn thân ảnh đứng bên cạnh cự thú cũng không thèm nhìn xuống bên dưới làm gì, chắc là theo như bọn họ thấy thì bên dưới căn bản chẳng có gì đáng lo.
Đúng lúc này, cự thú giẫm mạnh một cái, tuy rằng không đạp trúng Lâm Phàm, nhưng khí kình mạnh mẽ lại khiến hắn đổ máu ào ào.
Lâm Phàm chửi thầm trong lòng, thoắt cái tắt thở.
Đến lúc sống lại, nhìn thấy con cự thú phía trước, hắn lập tức đứng dậy đuổi theo điên cuồng.
Viên cầu trong tay hắn là vật phẩm phụ trợ thượng phẩm do các đại sư trong luyện khí đường của Viêm Hoa tông nghiên cứu biết bao nhiêu thời gian mới có thể chế tạo ra được.
Tác dụng chính của nó là phối hợp với ‘Thần Nguyên pháo’, tiến hành định vị mục tiêu.
Lâm Phàm đứng ở giữa hai chân cự thú, hai tay giơ lên cao, hít một hơi sâu, ấn nút khởi động, chợt nhớ đến một câu nói rất cảm động mà trước kia hắn từng dọc được.
- Cứ bắn tôi đi!
Thanh âm cực lớn, lan ra khắp chiến trường.
Ầm ầm!
Họng của khẩu đại pháo khổng lồ kia ẩn chứa một cỗ sức mạnh đáng sợ, sau đó bắn thẳng lên trời cao.
- Má nó! Sao pháo bắn nhanh thế này. – Mặc dù có bất tử chi thân, nhưng hắn cũng chẳng muốn ngồi im chờ chết, bị nổ tan thây đâu.
Trong nháy mắt, hắn phát hiện ở gốc của cái đuôi con cự thú này lại có một cái lỗ, rút kín lại giống như lỗ đít.
Hắn trực tiếp ném viên cầu vào đó không chút do dự.
Cự thú run nhẹ một cái, hình như có thứ gì đó là lạ chui tọt vào bộ phận quan trọng của nó, có hơi ngưa ngứa.
- Lượn thôi. - Lâm Phàm vắt chân lên cổ, nhanh chóng chạy khỏi nơi thị phi này.
Lã Khải Minh nằm trên mặt đất, vốn không còn ôm chút hi vọng nào nữa, nhưng khi nghe được âm thanh này thì hắn ngẩng phắt đầu dậy.
Hắn thành công rồi!
Không nhịn được nữa bèn khóc òa lên:
- Ta sẽ nhớ ngươi cả đời.
Mà hành động này của Lâm Phàm đã ảnh hưởng tới toàn bộ người của Viêm Hoa tông, sức chiến đấu bạo phát trong nháy mắt.
- Sao có thể như thế được. - Bốn đạo thân ảnh ở quanh cự thú không dám tin vào những chuyện đang xảy ra, nháy mắt lập tức chạy ra thật xa.
Mặt đất bắt đầu rung chuyển.
Một cỗ kình khí cực mạnh quét bay tất cả.
Còn Lâm Phàm lúc này đã chạy đi thật xa, vừa quay đầu lại thì lập tức muốn chửi thề, hắn bị trận gió lốc này thổi bay lên trời.
- Ta muốn bay cao hơn nữa!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook