Vô Địch Thăng Cấp Vương
-
Chương 6: Khinh người quá đáng
Trên Diễn Võ Trường của Thần Võ Môn.
Một môn phái lớn luôn có vài mâu thuẫn nội bộ khó giải quyết, Thần Võ môn lại có quy định nghiêm cấm các đệ tử đấu đá lẫn nhau, vì vậy mới có lôi đài này, hơn nữa ở Thần Võ Môn thì mỗi tháng có một kỳ tranh tài nhỏ, nửa năm lại có một cuộc tranh tài lớn, cho nên những đệ tử tới Diễn Võ Trường luôn xếp thành một hàng dài.
Nhưng dù xảy ra chuyện gì thì Thần Võ Môn cũng không cho phép đệ tử đấu các trận đấu vì mục đích cá nhân, những người vi phạm sẽ bị khiêm khắc xử phạt.
Chính vì vậy dù xảy ra chuyện gì thì mọi người trong Thần Võ Môn đều tới Diễn Võ Trường để tranh đấu.
Người thắng làm vua, thắng bại trên lôi đài sẽ quyết định cách giải quyết mọi chuyện, cho nên hầu hết đệ tử đều giải quyết theo cách này.
Ngoài việc mục đích đó thì lôi đài cũng có một quy định khiến các đệ tử thích thú, trên lôi đài chỉ cần không ra tay giết người, còn những chuyện khác chấp sự ở Thần Võ Môn sẽ không hỏi tới.
Dùng lời nói của chấp sự ở Thần Võ Môn thì nếu các đệ tử không thích chiến đấu thì chẳng khác nào hổ mất đi nanh vuốt, không trưởng thành từ chiến đấu thì làm sao có thể trở thành cường giả được.
...
Hôm nay, trên Diễn Võ Trường của Thần Võ Môn có rất nhiều đệ tử ngoại môn.
Các đệ tử nội môn thường ra ngoài tu luyện, đi chu du khắp nơi, những chuyện mà đệ tử ngoại môn mơ ước, bọn họ đều không đặt vào trong mắt. Mục tiêu của bọn họ rất cao, không muốn lãng phí thời gian với đám người kém cỏi này.
“Quả nhiên là Cao sư huynh, thần lực khủng khiếp như vậy đúng là lợi hại! Còn bất phân thắng bại với Trương sư huynh nữa chứ!”
“Hừ, nhóc con ngươi thì hiểu cái gì, Cao sư huynh sao có thể là đối thủ của Trương sư huynh được, nói về cảnh giới, Cao sư huynh đạt tới Võ đạo tứ trọng thiên cũng mất gần một năm, mà Huyền khí trong cơ thể huynh ấy lúc đó hoàn toàn không thể so sánh được với lúc Trương sư huynh đạt tới Võ đạo tứ trọng thiên.”
“Vị sư huynh này nói quá đúng, ta còn nghe nói gần đây Trương sư huynh tu luyện một bộ Cấp Hoàng Hạ phẩm huyền công, nếu huynh ấy ra chiêu này thì sao Cao sư huynh có thể đấu lại được!”
Những đệ tử ngoại môn dưới đài tụ lại với nhau, thảo luận tình huống xảy ra trên lôi đài, còn cố tình khoe những kiến thức mình biết.
Trên lôi đài, hai bóng người liên tục lao vào nhau, đánh qua đánh lại, những âm thanh của kiếm va chạm vào nhau vang lên không ngừng.
“Phanh!”
Hai người đánh nhau qua lại một lúc rồi hơi tản ra hai bên, kéo dài khoảng cách.
“Cao sư đệ, nếu ngươi thật sự muốn đánh bại ta thì chắc chắn ngươi sẽ phải hối hận, ta cho ngươi một cơ hội, nếu bây giờ ngươi quỳ xuống dập đầu xin ta tha thứ thì sư huynh đây có thể tha cho ngươi một mạng, quân tử nhất ngôn.” Trương Trọng Sơn đúng là rất nhã nhặn, áo choàng trắng nhẹ nhàng, nói rất chân thành với người đứng đối diện.
Cao Nhân nhướng mày, có vẻ tùy tiện lại hơi thô bỉ, hừ lạnh: “Hừ! Có bản lĩnh gì thì cứ thể hiện đi xem nào! Trước giờ Cao Nhân này chưa từng sợ ai, hơn nữa ngươi và ta đều đạt tới Võ đạo tứ trọng thiên, sao ta phải sợ ngươi chứ?”
Trương Trọng Sơn giận quá hóa cười: “Được! được lắm! Nếu Cao sư đệ đã ngoan cố như vậy, đúng lúc hôm nay sư huynh học được một chiêu thức mới. Các chiêu thức võ thuật thường không có mắt, nếu xảy ra chuyện gì thì mong Cao sư đệ có thể tha lỗi cho sư huynh!”
Ngoài miệng thì ăn nói nhẹ nhàng như vậy nhưng lời nói lại như giấu kim trong bọc.
Những đệ tử ngoại môn đứng dưới lôi đại không nhịn được thầm mắng một câu: không biết xấu hổ!
Nhìn qua thì chỉ giống một trận tranh tài trên lôi đài nhưng thật ra đây chẳng khác gì hai gia tộc đang ganh đua với nhau.
Các đệ tử ngoại môn thường là con cháu của những gia tộc nhỏ, những gia tộc này thường ganh đua với nhau nên những đệ tử trong ngoại môn cũng như nước với lửa, tranh đấu không ngừng.
Những gia tộc này hi vọng người của nhà mình sẽ đánh bại đối phương, khiến cho bên kia bị mất mặt. Bây giờ họ lại nghe Trương Trọng Sơn nói vậy thì trong lòng không nhịn được thầm mắng hắn ta không biết xấu hổ, lấy lớn hiếp nhỏ.
Cao sư huynh vừa đạt tới Võ đạo tứ trọng thiên, giỏi lắm thì học được vài chiêu Huyền công, Cấp Hoàng lại ở một trình độ khác, tuy là Hạ phẩm nhưng cũng phải mấy ngàn lượng một quyển, đó không phải thứ mà một gia tộc nhỏ có thể mua được.
Đây chính là khoảng cách giữa các gia tộc với nhau.
Dùng Cấp Hoàng Hạ phẩm Huyền công để thắng một người còn chưa học tới Cấp Hoàng Huyền công là một chuyện không biết xấu hổ.
Trên Đại lục Huyền Thiên, mỗi một cấp bậc của Huyền công đều có thể khiến người ta trở thành cao thủ một phương.
Cao sư huynh còn chưa luyện Cấp Hoàng Huyền công, khả năng đánh đấm lại không thể so với bên kia, hoàn toàn không thể chiến thắng đối phương.
...
“Một đám gia tộc nhỏ tự cho mình là đúng, các ngươi có thể tưởng tượng được sức mạnh cường hãn của những gia tộc lớn sao! Để hôm nay ta giúp các người mở rộng tầm mắt, chẳng phải ngươi muốn bảo vệ tên vô dụng Lâm Phi kia sao!”
Trong lòng Trương Trọng Sơn thầm cười khẩy, có gì mà không biết xấu hổ chứ, không phải thắng làm vua thua làm giặc sao, ngươi thắng thì ngươi mới có quyền nói chuyện.
“Toái Ngọc Thủ!”
Cấp Hoàng Hạ phẩm Huyền công.
Tay trái Trương Trọng Sơn vươn ra, lòng bàn tay vốn còn trắng nõn nà, chỉ trong nháy mắt đã biến thành màu xanh giống ma trơi trong đêm tối vậy khiến người ta cảm thấy nguy hiểm vô cùng.
Còn chưa xuất chiêu mà khí tức tỏa ra đã nguy hiểm như vậy, khí tức này nhanh chóng bao quanh toàn bộ lôi đài khiến những người đứng xem đều sợ hãi lùi về sau một bước.
Tuy chỉ là Cấp Hoàng Hạ phẩm Huyền công nhưng cũng không phải thứ mà vài chiêu Huyền công có thể cản lại được, sự chênh lệch quá lớn khiến người ta không thể xem nhẹ sức mạnh trong đó.
Sắc mặt mọi người lập tức thay đổi khi nhìn thấy cảnh này, chỉ là một chiêu của Cấp Hoàng Hạ phẩm Huyền công nhưng cũng không phải thứ bọn họ có thể ngăn cản.
Sắc mặt Cao Nhân nghiêm túc hẳn lên, hắn tự nhận mình có thần lực trời sinh, nhưng nếu muốn chống lại Cấp Hoàng Hạ phẩm Huyền công thì cũng không dám chắc, đành liều vậy, ra tay trước sẽ chiếm lợi thế đã.
“Mãnh Hổ Hạ Sơn.”
Mãnh Hổ Hạ Sơn là Huyền công nhất đẳng, được biết đến với sự quyết liệt và sức mạnh trong người, kết hợp với thần lực trời sinh, nên không giống những chiêu thức mà đệ tử bình thường hay dùng.
“Hừ, cũng chỉ là Huyền công nhất đẳng mà thôi, chẳng lẽ Toái Ngọc Thủ của ta lại chịu thua!”
Cấp Hoàng Hạ Phẩm và Huyền công nhất đẳng, sự chênh lệch trong đó hoàn toàn không thể so sánh được.
Những người đứng xem dưới lôi đài chỉ thấy một thủ ấn màu xanh, giống như đi vào chỗ không người phá tan cú đấm Mãnh Hổ Hạ Sơn một cách mạnh mẽ rồi đánh thẳng vào ngực Cao Nhân sư huynh, bỗng chốc giữa không trung vang lên một tiếng hét thảm thiết, Cao Nhân như diều đứt dây bị đánh bay ra ngoài.
Cấp Hoàng Hạ phẩm Huyền công, thắng bại đã phân trong một chiêu!
Huyền khí của Lâm Phi dồi dào, tốc độ còn nhanh hơn cả Triệu Hổ.
“Cao Nhân!”
Vừa chạy vào Diễn Võ Trường, Lâm Phi đã thấy Cao Nhân bị một chiêu của Trương Trọng Sơn đánh bay ra ngoài, không biết sống chết ra sao thì vội chạy về phía hắn nhưng sức mạnh khủng khiếp vẫn đánh vào khiến Lâm Phi bị lùi lại vài bước mới đứng vững được.
“Cao Nhân, huynh sao rồi, có bị thương nặng không?”
Cao Nhân cố gắng mở mắt ra, không nhịn được phun một ngụm máu tươi: “Lâm Phi... Sao đệ lại tới đây... Rời khỏi đây nhanh lên... Đệ không phải đối thủ của hắn... Đệ tuyệt đối đừng... đi lên...”
Cho dù Cao Nhân đã đoán được uy lực của nó của chiêu Toái Ngọc Thủ, nhưng sức mạnh bật ra ngoài còn đáng sợ hơn trong tưởng tượng của hắn, bản thân còn không đỡ được một chiêu, cảm thấy rất khó chịu, bây giờ lại thấy Lâm Phi xuất hiện thì càng lo lắng hơn. Hắn sợ Lâm Phi khiêu chiến với Trương Trọng Sơn.
“Đừng nói nữa, huynh phải điều dưỡng cho tốt.”
Lâm Phi đưa Cao Nhân tới một nơi an toàn, hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Trương Trọng Sơn một thân bạch y đứng trên đài, trong mắt tỏa ra ý lạnh.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, Trương Trọng Sơn là kẻ thù mà hắn hận nhất.
Có lẽ do nhận được trí nhớ của nguyên chủ nên cũng khiến cho Lâm Phi cảm nhận được cảm xúc của hắn, đó là một sự oán hận tận sâu trong lòng, có thể thấy “Lâm Phi” hận Trương Trọng Sơn tới mức nào.
“Dù là kiếp trước hay kiếp này, bây giờ ta chính là Lâm Phi! Kẻ thù của cậu chính là kẻ thù của ông đây! Nữ nhân của cậu sẽ là nữ nhân của ông đây! Những chuyện cậu không thể làm, từ bây giờ ông đây sẽ thay cậu hoàn thành, bắt đầu bằng tên Trương Trọng Sơn này đi!”
Trong mắt Lâm Phi tỏa ra sáng, hắn hít một hơi thật sâu, giống như biến thành một người khác, thần khí trên người bỗng chốc thay đổi.
“Trương sư huynh, hôm nay Lâm Phi ta muốn khiêu chiến với huynh, huynh dám ứng chiến không!”
Một môn phái lớn luôn có vài mâu thuẫn nội bộ khó giải quyết, Thần Võ môn lại có quy định nghiêm cấm các đệ tử đấu đá lẫn nhau, vì vậy mới có lôi đài này, hơn nữa ở Thần Võ Môn thì mỗi tháng có một kỳ tranh tài nhỏ, nửa năm lại có một cuộc tranh tài lớn, cho nên những đệ tử tới Diễn Võ Trường luôn xếp thành một hàng dài.
Nhưng dù xảy ra chuyện gì thì Thần Võ Môn cũng không cho phép đệ tử đấu các trận đấu vì mục đích cá nhân, những người vi phạm sẽ bị khiêm khắc xử phạt.
Chính vì vậy dù xảy ra chuyện gì thì mọi người trong Thần Võ Môn đều tới Diễn Võ Trường để tranh đấu.
Người thắng làm vua, thắng bại trên lôi đài sẽ quyết định cách giải quyết mọi chuyện, cho nên hầu hết đệ tử đều giải quyết theo cách này.
Ngoài việc mục đích đó thì lôi đài cũng có một quy định khiến các đệ tử thích thú, trên lôi đài chỉ cần không ra tay giết người, còn những chuyện khác chấp sự ở Thần Võ Môn sẽ không hỏi tới.
Dùng lời nói của chấp sự ở Thần Võ Môn thì nếu các đệ tử không thích chiến đấu thì chẳng khác nào hổ mất đi nanh vuốt, không trưởng thành từ chiến đấu thì làm sao có thể trở thành cường giả được.
...
Hôm nay, trên Diễn Võ Trường của Thần Võ Môn có rất nhiều đệ tử ngoại môn.
Các đệ tử nội môn thường ra ngoài tu luyện, đi chu du khắp nơi, những chuyện mà đệ tử ngoại môn mơ ước, bọn họ đều không đặt vào trong mắt. Mục tiêu của bọn họ rất cao, không muốn lãng phí thời gian với đám người kém cỏi này.
“Quả nhiên là Cao sư huynh, thần lực khủng khiếp như vậy đúng là lợi hại! Còn bất phân thắng bại với Trương sư huynh nữa chứ!”
“Hừ, nhóc con ngươi thì hiểu cái gì, Cao sư huynh sao có thể là đối thủ của Trương sư huynh được, nói về cảnh giới, Cao sư huynh đạt tới Võ đạo tứ trọng thiên cũng mất gần một năm, mà Huyền khí trong cơ thể huynh ấy lúc đó hoàn toàn không thể so sánh được với lúc Trương sư huynh đạt tới Võ đạo tứ trọng thiên.”
“Vị sư huynh này nói quá đúng, ta còn nghe nói gần đây Trương sư huynh tu luyện một bộ Cấp Hoàng Hạ phẩm huyền công, nếu huynh ấy ra chiêu này thì sao Cao sư huynh có thể đấu lại được!”
Những đệ tử ngoại môn dưới đài tụ lại với nhau, thảo luận tình huống xảy ra trên lôi đài, còn cố tình khoe những kiến thức mình biết.
Trên lôi đài, hai bóng người liên tục lao vào nhau, đánh qua đánh lại, những âm thanh của kiếm va chạm vào nhau vang lên không ngừng.
“Phanh!”
Hai người đánh nhau qua lại một lúc rồi hơi tản ra hai bên, kéo dài khoảng cách.
“Cao sư đệ, nếu ngươi thật sự muốn đánh bại ta thì chắc chắn ngươi sẽ phải hối hận, ta cho ngươi một cơ hội, nếu bây giờ ngươi quỳ xuống dập đầu xin ta tha thứ thì sư huynh đây có thể tha cho ngươi một mạng, quân tử nhất ngôn.” Trương Trọng Sơn đúng là rất nhã nhặn, áo choàng trắng nhẹ nhàng, nói rất chân thành với người đứng đối diện.
Cao Nhân nhướng mày, có vẻ tùy tiện lại hơi thô bỉ, hừ lạnh: “Hừ! Có bản lĩnh gì thì cứ thể hiện đi xem nào! Trước giờ Cao Nhân này chưa từng sợ ai, hơn nữa ngươi và ta đều đạt tới Võ đạo tứ trọng thiên, sao ta phải sợ ngươi chứ?”
Trương Trọng Sơn giận quá hóa cười: “Được! được lắm! Nếu Cao sư đệ đã ngoan cố như vậy, đúng lúc hôm nay sư huynh học được một chiêu thức mới. Các chiêu thức võ thuật thường không có mắt, nếu xảy ra chuyện gì thì mong Cao sư đệ có thể tha lỗi cho sư huynh!”
Ngoài miệng thì ăn nói nhẹ nhàng như vậy nhưng lời nói lại như giấu kim trong bọc.
Những đệ tử ngoại môn đứng dưới lôi đại không nhịn được thầm mắng một câu: không biết xấu hổ!
Nhìn qua thì chỉ giống một trận tranh tài trên lôi đài nhưng thật ra đây chẳng khác gì hai gia tộc đang ganh đua với nhau.
Các đệ tử ngoại môn thường là con cháu của những gia tộc nhỏ, những gia tộc này thường ganh đua với nhau nên những đệ tử trong ngoại môn cũng như nước với lửa, tranh đấu không ngừng.
Những gia tộc này hi vọng người của nhà mình sẽ đánh bại đối phương, khiến cho bên kia bị mất mặt. Bây giờ họ lại nghe Trương Trọng Sơn nói vậy thì trong lòng không nhịn được thầm mắng hắn ta không biết xấu hổ, lấy lớn hiếp nhỏ.
Cao sư huynh vừa đạt tới Võ đạo tứ trọng thiên, giỏi lắm thì học được vài chiêu Huyền công, Cấp Hoàng lại ở một trình độ khác, tuy là Hạ phẩm nhưng cũng phải mấy ngàn lượng một quyển, đó không phải thứ mà một gia tộc nhỏ có thể mua được.
Đây chính là khoảng cách giữa các gia tộc với nhau.
Dùng Cấp Hoàng Hạ phẩm Huyền công để thắng một người còn chưa học tới Cấp Hoàng Huyền công là một chuyện không biết xấu hổ.
Trên Đại lục Huyền Thiên, mỗi một cấp bậc của Huyền công đều có thể khiến người ta trở thành cao thủ một phương.
Cao sư huynh còn chưa luyện Cấp Hoàng Huyền công, khả năng đánh đấm lại không thể so với bên kia, hoàn toàn không thể chiến thắng đối phương.
...
“Một đám gia tộc nhỏ tự cho mình là đúng, các ngươi có thể tưởng tượng được sức mạnh cường hãn của những gia tộc lớn sao! Để hôm nay ta giúp các người mở rộng tầm mắt, chẳng phải ngươi muốn bảo vệ tên vô dụng Lâm Phi kia sao!”
Trong lòng Trương Trọng Sơn thầm cười khẩy, có gì mà không biết xấu hổ chứ, không phải thắng làm vua thua làm giặc sao, ngươi thắng thì ngươi mới có quyền nói chuyện.
“Toái Ngọc Thủ!”
Cấp Hoàng Hạ phẩm Huyền công.
Tay trái Trương Trọng Sơn vươn ra, lòng bàn tay vốn còn trắng nõn nà, chỉ trong nháy mắt đã biến thành màu xanh giống ma trơi trong đêm tối vậy khiến người ta cảm thấy nguy hiểm vô cùng.
Còn chưa xuất chiêu mà khí tức tỏa ra đã nguy hiểm như vậy, khí tức này nhanh chóng bao quanh toàn bộ lôi đài khiến những người đứng xem đều sợ hãi lùi về sau một bước.
Tuy chỉ là Cấp Hoàng Hạ phẩm Huyền công nhưng cũng không phải thứ mà vài chiêu Huyền công có thể cản lại được, sự chênh lệch quá lớn khiến người ta không thể xem nhẹ sức mạnh trong đó.
Sắc mặt mọi người lập tức thay đổi khi nhìn thấy cảnh này, chỉ là một chiêu của Cấp Hoàng Hạ phẩm Huyền công nhưng cũng không phải thứ bọn họ có thể ngăn cản.
Sắc mặt Cao Nhân nghiêm túc hẳn lên, hắn tự nhận mình có thần lực trời sinh, nhưng nếu muốn chống lại Cấp Hoàng Hạ phẩm Huyền công thì cũng không dám chắc, đành liều vậy, ra tay trước sẽ chiếm lợi thế đã.
“Mãnh Hổ Hạ Sơn.”
Mãnh Hổ Hạ Sơn là Huyền công nhất đẳng, được biết đến với sự quyết liệt và sức mạnh trong người, kết hợp với thần lực trời sinh, nên không giống những chiêu thức mà đệ tử bình thường hay dùng.
“Hừ, cũng chỉ là Huyền công nhất đẳng mà thôi, chẳng lẽ Toái Ngọc Thủ của ta lại chịu thua!”
Cấp Hoàng Hạ Phẩm và Huyền công nhất đẳng, sự chênh lệch trong đó hoàn toàn không thể so sánh được.
Những người đứng xem dưới lôi đài chỉ thấy một thủ ấn màu xanh, giống như đi vào chỗ không người phá tan cú đấm Mãnh Hổ Hạ Sơn một cách mạnh mẽ rồi đánh thẳng vào ngực Cao Nhân sư huynh, bỗng chốc giữa không trung vang lên một tiếng hét thảm thiết, Cao Nhân như diều đứt dây bị đánh bay ra ngoài.
Cấp Hoàng Hạ phẩm Huyền công, thắng bại đã phân trong một chiêu!
Huyền khí của Lâm Phi dồi dào, tốc độ còn nhanh hơn cả Triệu Hổ.
“Cao Nhân!”
Vừa chạy vào Diễn Võ Trường, Lâm Phi đã thấy Cao Nhân bị một chiêu của Trương Trọng Sơn đánh bay ra ngoài, không biết sống chết ra sao thì vội chạy về phía hắn nhưng sức mạnh khủng khiếp vẫn đánh vào khiến Lâm Phi bị lùi lại vài bước mới đứng vững được.
“Cao Nhân, huynh sao rồi, có bị thương nặng không?”
Cao Nhân cố gắng mở mắt ra, không nhịn được phun một ngụm máu tươi: “Lâm Phi... Sao đệ lại tới đây... Rời khỏi đây nhanh lên... Đệ không phải đối thủ của hắn... Đệ tuyệt đối đừng... đi lên...”
Cho dù Cao Nhân đã đoán được uy lực của nó của chiêu Toái Ngọc Thủ, nhưng sức mạnh bật ra ngoài còn đáng sợ hơn trong tưởng tượng của hắn, bản thân còn không đỡ được một chiêu, cảm thấy rất khó chịu, bây giờ lại thấy Lâm Phi xuất hiện thì càng lo lắng hơn. Hắn sợ Lâm Phi khiêu chiến với Trương Trọng Sơn.
“Đừng nói nữa, huynh phải điều dưỡng cho tốt.”
Lâm Phi đưa Cao Nhân tới một nơi an toàn, hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Trương Trọng Sơn một thân bạch y đứng trên đài, trong mắt tỏa ra ý lạnh.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, Trương Trọng Sơn là kẻ thù mà hắn hận nhất.
Có lẽ do nhận được trí nhớ của nguyên chủ nên cũng khiến cho Lâm Phi cảm nhận được cảm xúc của hắn, đó là một sự oán hận tận sâu trong lòng, có thể thấy “Lâm Phi” hận Trương Trọng Sơn tới mức nào.
“Dù là kiếp trước hay kiếp này, bây giờ ta chính là Lâm Phi! Kẻ thù của cậu chính là kẻ thù của ông đây! Nữ nhân của cậu sẽ là nữ nhân của ông đây! Những chuyện cậu không thể làm, từ bây giờ ông đây sẽ thay cậu hoàn thành, bắt đầu bằng tên Trương Trọng Sơn này đi!”
Trong mắt Lâm Phi tỏa ra sáng, hắn hít một hơi thật sâu, giống như biến thành một người khác, thần khí trên người bỗng chốc thay đổi.
“Trương sư huynh, hôm nay Lâm Phi ta muốn khiêu chiến với huynh, huynh dám ứng chiến không!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook