Vô Địch Thăng Cấp Vương
Chương 202: Bị bắt đi lính

Kim Dương đương nhiên không có khả năng đồng ý.

Kim Phong Tế Vũ lâu và bang Thiên Hạ đấu tranh từ xưa đến nay, thế như nước với lửa, đều muốn áp chế đối phương.

Lần này khó khăn lắm mới có cơ hội ngăn chặn đối phương, mở rộng sức ảnh hưởng của mình, đương nhiên không thể đem cơ hội nhường cho đối phương. 

Ta tán thành ý kiến của Kim bang chủ!"

"Kim Phi đã là Huyền Giả hậu kỳ, thực lực đủ chống lại Thanh Mang, cũng không có khả năng bị thua, ta đồng ý để Kim Phi ra tay."

Hai vị biểu thị ý ủng hộ. 

Lâm Phi ở bên cạnh trong trạng thái không hiểu ra sao, trong lòng cân nhắc làm sao mới có thể cự tuyệt chuyện này.

"Tiểu tử, ngươi hăng hái tranh giành một chút cho ta!"

Khi Lâm Phi còn đang tìm cớ, bên tai truyền đến lời của Chương Văn sư bá. 

Truyền âm nhập mật. Trong lòng Lâm Phi cả kinh: "Không phải là để mắt tới ta rồi chứ?"

Truyền âm nhập mật, Lâm Phi cũng biết.

"Chương sư bá, việc này ta thật sự không làm được đâu, những sư huynh khác cũng lợi hại hơn ta, để cho bọn họ đi mới có thể có tác dụng." 

Lâm Phi cẩn thận từng li từng tí thăm dò, vẫn không biết tại sao sư bá lại muốn hắn ra tay.

Lẽ nào Chương biết được gì rồi? Trong lòng không khỏi xuất hiện một cái nghi vấn như vậy, cũng khó trách Lâm Phi có nghi vấn này,, Chương Văn sư bá cũng là cường giả Huyền Linh cảnh.

Lâm Phi vẫn che giấu tốt, cũng không có nghĩa là có thể lừa gạt được vị cường giả này. 

"Ta nói ngươi có thể, vậy ngươi sẽ có thể, không cần nghĩ gì thêm nữa!" Bỗng nhiên, Chương Văn một lần nữa truyền âm tới, đồng thời còn lộ ra một tia uy áp.

Tức giận rồi?

Lâm Phi phát hiện mình đúng là số cực kỳ khổ, vô duyên vô cớ bị bắt đi lính. Xem ra không tự mình ra tay là không thể nữa rồi, rõ ràng là muốn hắn lên đài, không đi cũng không được. 

"Ta đi!"

Lâm Phi không thể làm gì khác hơn là bằng lòng.

Trừ phi, Lâm Phi không muốn tiếp tục trà trộn trong Thần Vũ môn nữa, nhưng điều này có thể sao? Đương nhiên không có khả năng. 

Nếu như hắn không phải là người của Thần Vũ môn, Lâm Phi tin người của bang Thiên Hạ nhất định sẽ xuống tay với hắn. Thần Vũ môn ngọn núi lớn này, chí ít trong một thời gian tương đối dài thì hắn vẫn không có cách nào rời đi.

Bản thân Lâm Phi cũng không muốn rời khỏi Thần Vũ môn, rời khỏi thì có gì tốt chứ.

"Chương sư bá, nếu như ta may mắn thắng, ta có thể có một yêu cầu nhỏ hay không?" 

"Có thể. Chỉ cần ngươi có thực lực này..."

Chú ý bất ngờ nảy ra này, thật ra có quan hệ với chuyện của mấy ngày trước.

"Các ngươi xem trọng Kim Phi, ta xem trọng Lâm Phi." Chương Văn thản nhiên nói: "Không bằng như vậy đi, danh ngạch cũng chỉ có một, đương nhiên phải là người có khả năng mới được giữ, người yếu hơn sẽ phải rút lui, các ngươi thấy thế nào?" 

Sự tình đã nói đến mức này, mấy người Kim Dương cũng không còn gì để nói nữa, nói cái gì nữa thì chẳng khác nào đắc tội Thần Vũ môn.

"Được!" Một câu nói đơn giản, đã xác định được dùng biện pháp gì để giải quyết.

Lâm Phi có thể cảm giác được, ánh mắt của tất cả mọi người ở đây giờ đều rơi trên người hắn, nhất là Kim Phi kia, ánh mắt còn mang theo vẻ khiêu khích. 

"Mẹ kiếp, không phải chỉ là một cái danh ngạch thôi sao, phải làm đến mức này à?" Trong lòng Lâm Phi tức giận, nhưng trước mặt sư bá không dám biểu hiện ra ngoài.

"Hai vị không có ý kiến gì chứ?" Chương Văn nhìn hai người hỏi.

"Không có ý kiến." 

"Không có ý kiến."

Mọi người sau đó liền tản ra tạo thành một khoảng trống.

"Lâm huynh đệ, chút nữa nếu có gì không ổn thỏa, xin lượng thứ!" Kim Phi nghiêm túc nói. 

"Luận võ luận bàn. Khó tránh khỏi có tổn thương, ta hiểu!" Lâm Phi cũng nói theo, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, như không nhìn thấy gì.

Vừa dứt lời, chân nguyên liền ba động.

"Ầm!" Kim Phi động thủ trước. 

Chân nguyên của Huyền Giả hậu kỳ, lập tức cuộn trào mãnh liệt mà đến, có thể thấy được, thực lực Huyền Giả hậu kỳ là thứ thiệt, cùng với chân nguyên tỏa ra, Kim Phi nhanh chóng một quyền đánh về phía ngực Lâm Phi, một quyền vừa hung vừa vội.

"Đê tiện!"

Lâm Phi sầm mặt lại, trong lòng không khỏi mắng, chưa thấy người vô sỉ như vậy. 

Đối mặt với một quyền dữ dội như vậy, Lâm Phi vẫn rất bình tĩnh, nhìn không ra có gì đổi sắc, tùy ý đánh một quyền nghênh đón.

Một đóa liên hoa tầng tầng mở ra, lập tức che ở trước một quyền này, nửa bước khó vào.

Thủy Hỏa Liên Hoa. 

Kim Phi không khỏi cả kinh, vừa rồi ra tay, nhưng thật ra là nghĩa phụ muốn hắn tự mình ra tay, hắn vốn còn thấy không thích đáng, lúc này mới biết được, người này còn lợi hại hơn trong tưởng tượng của hắn.

"Hừ." Dưới tiếng hừ lạnh này, nắm đấm đang bị ngăn trở, chân nguyên lần nữa tăng vọt, một quyền đánh vào trên Thủy Hỏa Liên Hoa, khiến Thủy Hỏa Liên Hoa mở tung ra.

Kim Phi vẫn chưa kết thúc, tay trái khẽ vung, một đạo hàn quang bay ra, thẳng đến mặt Lâm Phi, hóa ra là đao mang, vừa nhanh vừa vội, muốn một chiêu làm Lâm Phi trọng thương. 

"Đúng là một tên hung ác, tâm cơ rất sâu!"

Lâm Phi cũng không phải dễ đối phó như vậy, đối phương muốn hắn đẹp mặt, bất kể vì nguyên nhân gì cũng không thể bỏ qua, thần lực trong cơ thể phun trào, trực tiếp bước ra hai bước, một quyền đánh vào trên thân thể Kim Phi.

Thần lực chi uy! 

Sức mạnh thân thể của Lâm Phi sớm đã đạt đến vạn cân, nhưng bình thường không dùng tới.

Phụt!

Kim Phi thực lực Huyền Giả hậu kỳ, dưới tình huống bình thường, sẽ không có biến cố gì, nhưng gặp đối thủ cường đại lại hoàn toàn khác, khi chống lại một quyền này của Lâm Phi, cương khí hộ thân bên ngoài trực tiếp vỡ nát, sức chống đỡ lập tức mất đi, quyền này trùng điệp đánh lên thân thể. 

Kim Phi trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, bay ra ngoài đụng vào vách tường, sau khi rơi xuống đất lảo đảo một hồi mới gượng dậy được, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.

Huyền Giả hậu kỳ Kim Phi lại bại nhanh như vậy.

Huyền Giả sơ kỳ đánh bại Huyền Giả hậu kỳ Kim Phi, lưu loát gọn gàng, đúng là ngoài sức tưởng tượng. 

"Không biết chư vị, hiện giờ còn có gì để nói không?" Chương Văn khen ngợi, mình quả nhiên không nhìn lầm tiểu tử này, Huyền Giả sơ kỳ cũng có thể chiến thắng cao thủ Huyền Giả hậu kỳ.

Thiên tài.

Mọi người còn chưa phản ứng kịp. 

Ngoài Chương Văn, hầu như ai cũng không thể tin được, Kim Phi sao lại có thể thua, nếu như thua dưới tay người khác, bọn họ cũng không khiếp sợ đến mức này.

Nhưng thua dưới tay một đệ tử Huyền Giả sơ kỳ, bọn họ thật không biết nói cái gì cho phải.

Bất kể là Kim Dương, Thẩm Tam Bảo, hay là đám người Dương Khải, hầu như cũng không thể tin vào kết quả này, nhìn Kim Phi đang tê liệt ở dưới chân tường, sự thực đang bày ra ở trước mắt. 

"Chúc mừng, Thần Vũ môn lại có một thiên tài!" Kim Dương ngoài miệng nói, trên thực tế trong giọng nói lộ ra vẻ chua xót.

"Nào có, nào có." Sắc mặt Chương Văn bình tĩnh, nhưng vẫn có thể thấy đang vui vẻ.

"Vậy liền sắp xếp như vậy đi." 

Tất cả mọi người không còn gì để nói, kết quả là như vậy, còn không bằng mau chóng đồng ý...

"Ài, xem ra trời sinh đã phải đắc tội người rồi." Thấy Kim Phi được mang ra ngoài, Lâm Phi cũng biết mình lại đắc tội thêm một người rồi, nhưng rất nhanh thì bình thường trở lại.

Kim Phong Tế Vũ lâu nghĩa tử? Chẳng có liên quan gì đến hắn. 

Sau khi giải quyết xong chuyện ở đây, hắn sẽ rời khỏi đây, hắn làm nghĩa tử của hắn, mình làm đệ tử của mình.

"Vừa rồi thắng nhờ đối phương cũng chưa dùng tới thực lực chân chính, nếu không mình cũng không nhẹ nhàng thắng như vậy, tác dụng của linh dịch đúng là rất mạnh, nếu như lần trước lấy được Cự Linh Thần huyết mạch, e rằng một quyền có thể đánh chết tiểu tử kia rồi!"

Sau khi ngồi xuống, Lâm Phi vẫn còn nhớ tình cảnh vừa nãy. 

Khí lực vạn cân trong một quyền đánh ra, chỉ sợ là Huyền Giả hậu kỳ cũng không cách nào đạt được.

Thời giân suy nghĩ của Lâm Phi không nhiều lắm, thi đấu nhanh chóng bắt đầu.

Kim Phượng cũng từ bên ngoài đi vào, nghe Lâm Phi sẽ đại biểu tham gia, không khỏi nhìn thêm một cái. 

"Nghe nói ngươi muốn lên đài?"

Lâm Phi gật đầu: "Đúng vậy."

"Vậy ngươi... cẩn thận!" Kim Phượng nói, sau đó liền rời đi, nhưng đi mấy bước lại dừng lại: "Thật ra hôm nay ta cũng sẽ lên đài!" 

Lâm Phi không khỏi ngẩn ra: ""Ngươi sẽ lên đài?"

Nhưng để lại cho Lâm Phi chỉ là một bóng lưng thon thả.

Lúc này, đệ tử bên cạnh chính là người lúc trước gọi Lâm Phi đến, lúc đầu trong lòng còn oán thầm, nhưng khi thấy Lâm Phi dùng thực lực Huyền Giả sơ kỳ đánh ngã Huyền Giả hậu kỳ Kim Phi, đã hoàn toàn không còn suy nghĩ này nữa, thừa dịp có cơ hội, nhanh chóng đến bày tỏ thành ý một chút. 

"Lâm sư huynh, ngươi đây có chỗ không biết rồi!"

"Ồ!" Lâm Phi quay đầu: "Lẽ nào phương diện này có cái gì khác biệt sao?"

Sau khi len lén quan sát, vị đệ tử này mới thở phào nhẹ nhõm, lấy lòng nói: "Thật ra là như vậy, Thần Vũ môn chúng ta và Huyền Vũ môn luận võ, tổng cộng có ba trận, theo thứ tự là Huyền Giả sơ kỳ, Huyền Giả trung kỳ, Huyền Giả hậu kỳ, tiểu thư Kim Phượng tham gia trận thứ hai Huyền Giả trung kỳ..." 

"Thì ra là vậy!" Lâm Phi cuối cùng cũng hiểu là chuyện gì xảy ra.

"Tham gia trận đầu là đệ tử của chúng ta!"

Lâm Phi không khỏi nhìn về phía lôi đài. 

"Xuống phía dưới!"

Chương Văn vốn đang ngồi dưới hàng ghế, đứng lên chuẩn bị bắt đầu chủ trì thi đấu.

Ở trong ghế lô vốn cũng có thể chứng kiến tất cả, nhưng vẫn kém xa trực tiếp nhìn từ phía dưới, để tránh xảy ra nguy hiểm gì, phải có Huyền Linh cường giả tọa trấn. 

Lâm Phi cũng cùng đi theo xuống phía dưới.

Người của Thần Vũ môn đi ra, đối diện người của Huyền Vũ môn cũng đi ra.

Lâm Phi nhanh chóng nhìn thấy mấy người đối diện, lúc này Kim Phượng không biết từ lúc nào cũng đã tới bên cạnh. 

"Người mặc áo đen bên kia chính là Thanh Mang, không nghĩ tới hắn sẽ trở thành đệ tử Huyền Vũ môn, xem ra chưởng môn Huyền Vũ môn đã cho hắn rất nhiều chỗ tốt, còn người mặc đồ màu đỏ là đại nhi tử của bang chủ bang Thiên Hạ, Trần Đỉnh..."

Nghe như vậy, Lâm Phi tự nhiên muốn nhìn thêm vài lần, đem đối phương nhớ kỹ trong lòng.

Bên này vừa nhìn, bên kia cũng nhìn qua, ánh mắt đều tập trung trên người Lâm Phi, Lâm Phi thấy như đang bị một con dã thú nhìn chằm chằm, trong bụng thầm nói: "Cao thủ, ta đứng trong đám người nhìn mấy lần, vậy mà hắn vẫn có thể tìm ra ta, khó trách được bọn họ để ý như vậy!" 

"Thiếu chút nữa quên, Thanh Mang lớn lên trong bầy thú từ nhỏ, trực giác cực kỳ mẫn cảm, một khi có sát khí, hắn cũng có thể phát giác trước tiên, lúc ngươi và hắn đối chiến, nhất định phải coi chừng!" Kim Phượng nghiêm túc.

Lâm Phi bỗng nhiên nhìn về phía Kim Phượng: "Kim tiểu thư, ngươi có phải đang lo lắng cho ta hay không?"

Sắc mặt Kim Phượng chợt lạnh, nhướng mày, bắn ra một đạo sát khí: "Đừng tự gây phiền toái cho mình!" 

Nhưng trong nội tâm, Kim Phượng không khỏi tự hỏi mình, chẳng lẽ mình thật sự đang lo lắng cho hắn sao? Ngay cả chính nàng ta cũng không biết trả lời ra sao, chỉ là không muốn Lâm Phi bị thương.

Quả nhiên hung hãn, đùa không vui chút nào!

Lâm Phi tùy ý đùa giỡn, thật ra chưa từng nghĩ, đối phương sẽ có bộ dạng tức giận như vậy, không có tính cách của cô gái thẹn thùng chút nào. 

May mà Kim Phượng không biết Lâm Phi đang nghĩ gì, bằng không không biết sẽ có biểu tình thế nào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương