Vô Địch Thăng Cấp Vương
-
Chương 186: Đại hắc mã
Thực lực của Vân Phi cũng không tệ, lần này đi đến tầng thứ bảy như mong muốn, tâm tình rất tốt, nghe thấy lời của Tần Thiên tự nhiên mất hứng, trào phúng ngay trước mặt.
Cuộc tranh tài ở tháp Phù Văn, tất cả những người tiến vào tầng thứ bảy đều có lực lượng thần hồn mạnh mẽ, có thể chịu được áp lực của phù văn. Tranh đoạt phù văn Tinh Thạch ở tầng sáu là để bổ sung thần hồn bị tiêu hao ở tầng bảy.
Có thể nói rằng, ai kiên trì được thời gian lâu nhất, người đó chính là người giỏi nhất.
Vân Phi được mọi người phụ họa theo ngay lập tức.
"Lưu Diễm sư tỷ của bọn ta còn chưa mở miệng, Tần Thiên ngươi là cái thá gì, xứng đáng đứng thứ nhất sao?"
"Đúng vậy, đứng thứ nhất phải dựa vào thực lực chứ không phải dựa vào miệng lưỡi!"
"Mọi người mạnh mẽ như vậy, chi bằng đi tiếp đi, tầng tám tháp Phù Văn nghe nói có có nhiều đồ tốt hơn, nếu ai may mắn tiến vào tầng tám vậy tương lai nhất định sẽ tên tuổi rạng rỡ!"
...
Tê
Tầng thứ tám tháp phù văn.
Mọi người đều mang vẻ mặt chờ đợi, hận không thể tiến vào tầng thứ tám ngay lập tức.
Tầng thứ tám tháp phù văn, cho đến bây giờ vẫn là sự tồn tại đầy bí ẩn. Có rất ít người tiến vào tần thứ tám, đến nỗi tầng thứ tám có đồ gì tốt cũng không ai biết cả.
Trăm năm tại quận Sơn Hà vẫn chưa có ai tiến vào tầng thứ tám, giỏi lắm cũng chỉ dừng lại ở tầng bảy, nếu một Công hội có người tiến vào tầng tám, vậy lực ảnh hưởng sẽ tăng cao hơn nhiều.
Một câu nói như vậy khiến mọi người lại tràn đầy ý chí chiến đấu,
Tầng thứ tám, bọn họ rất muốn xông vào một lần.
Đối với những lời nói xung quanh Tần Thiên chỉ xem thường, bây giờ y đang đứng ở trước nhất, ngạo mạn nói: "Chúng ta chống mắt lên nhìn là được rồi!"
Tranh đoạt trong tháp Phù Văn, chính thức bắt đầu. Tần Thiên đặt ra cho mình mục tiêu đạt được thứ nhất, tình hình bây giờ cũng như trong dự đoán, cho nên mới có giọng điệu muốn chiếm ngôi vị thứ nhất này.
Nhìn xuống vị trí thứ hai kia, Tần Thiên xem hắn là kẻ địch lớn nhất.
Lưu Diễm, người của Công hội Thanh Sơn.
Những người còn lại đằng sau người kia, Tần Thiên không đặt trong lòng. Vị trí thứ nhất lần trước là công hội Quy Nguyên, vị trí thứ tư ở trước mắt cách mình ước chừng một trăm trượng. Muốn đuổi kịp, hoàn toàn không thể, cho nên Lưu Diễm mới là kẻ địch thật sự.
Lại nhìn Lưu Diễm mang theo nụ cười không thấy được bất mãn gì, đem đến cho người khác cảm giác rạng rỡ, càng như vậy trong lòng Tần Thiên càng đề cao tinh thần.
"Tần Thiên sư huynh, người cũng nên cẩn thận, tùy lúc sư muội sẽ vượt qua người!"
Lưu Diễm cười khanh khách nói.
"Lại lẳng lơ!"
Mục Ninh luôn nhìn về phía đằng sau, chính nàng cũng không hiểu được sao lại phải lo lắng, tên kia rốt cuộc đã chạy đến chỗ nào, chẳng lẽ hắn không biết chuyện lần này có quan trọng hay không?
Từ sau khi truyền tống vào Mục Ninh đã không nhìn thấy bóng dáng Lâm Phi, đến bây giờ cũng không thấy đâu. Nàng có thể tiến vào tầng bảy đã là giới hạn cuối cùng.
Nếu nói về kiên trì, không nhất định phải là kiên trì đến cuối cùng.
Phía trước có Tần Thiên, Lưu Diễm, đằng sau còn có những người khác, mỗi người đều mạnh mẽ hơn nàng, muốn đạt được thứ nhất rất khó khăn. Chợt nhớ đến tên Lâm Phi kia, trong lòng nàng tràn đầy lửa giận, thật không biết tên kia đã chạy đến nơi nào rồi.
Phía sau là Vân Phi.
Vốn cho rằng Lâm Phi là kẻ địch lớn nhất nhưng bây giờ nhìn lại người ta căn bản không phải là đối thủ của mình, nói không chừng tên kia đã bị truyền tống đi từ trước rồi.
Thấy được hình bóng Mục Ninh, trong lòng Vân Phi hết sức bất mãn, một thằng nhà quê cũng muốn tham gia tranh đoạt, đáng đời hắn xui xẻo mất hết thể diện, còn hắn ta mới là thiên tài, hắn ta sẽ lại chiếm thứ nhất.
Hắn ta sẽ dùng thành tích nói cho mọi người biết, hắn ta mới thật sự là thiên tài.
"Mục sư tỷ, Lâm Phi sư đệ chỉ sợ đã rời đi."
Vân Phi cố tình nói như vậy là để cho Mục Ninh ghét bỏ Lâm Phi, một màn ở trên sàn đấu hắn ta cũng thấy được, hắn ta vẫn luôn không tìm được cách xuống tay, trước mắt cuối cùng cũng có biện pháp, tất nhiên sẽ không từ bỏ.
Không nghĩ rằng Vân Phi vừa nói như vậy sắc mặt Mục Ninh đầy lạnh lẽo: "Ngươi không nói lời nào cũng không ai bảo ngươi bị câm!" Xoay người lại đi tới không muốn dừng lại một bước nào.
Vân Phi bị làm cho mất mặt, trong lòng tức giận mắng to: "Tiện nhân, đồ tiện nhân! Không phải là một thằng nhà quê à, đợi ta đứng thứ nhất xem xem ngươi còn nói được gì. Đến lúc đó ta nhất định sẽ giết chết thằng nhà quê kia!"
Tầng thứ bảy giới hạn lại vài người như vậy nhưng chỉ một ngày sau các vị trí có phát sinh biến hoá lớn.
Đứng thứ nhất là Tần Thiên, chiếm ưu thế tuyệt đối, sắc mặt cũng có chút nhợt nhạt mệt mỏi. Phía sau là Lưu Diễm, khoảng cách ước chừng từ một trăm trượng nhích lại còn năm mươi trượng. Thứ ba là một thằng nhóc họ Trần, thứ tư là Vân Phi, thứ năm là Mục Ninh, khoảng cách cũng thật lớn. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, vậy vị trí thứ nhất là một hai người Tần Thiên hoặc Lưu Diễm.
Hai người đều là phù văn sư cấp ba đỉnh phong, trên tay lại có phù văn Tinh Thạch, ưu thế đủ lớn.
Tầng thứ bảy.
Hai người hai vị trí sau cùng đầu đầy mồ hôi, đã đến gần giới hạn.
"Chúng ta xem ra cũng chỉ có thể như vậy!"
"Đi không nổi, thật sự là đi không nổi."
Áp lực phù văn đè xuống nặng như núi, khiến bọn họ khó chịu khắp người, từng bước bước ra cũng đã hao tổn tinh thần rất lớn.
"Hai vị, hướng này dẫn đến tầng thứ tám không sai chứ?"
Trong lúc bọn họ đang cảm khái, bên cạnh bỗng dưng xuất hiện một người, dọa cả hai giật mình. Bọn họ mới tiến vào tầng thứ bảy có một ngày, nếu muốn vượt lên trước quả thật không dễ dàng. Vậy mà bây giờ có người lại đuổi kịp bọn họ.
Cái này cũng quá là…
"Cứ đi thẳng về phía trước là được!" Một người theo bản năng trả lời.
"Cảm ơn!"
Vừa dứt lời, người kia sải bước đi, bọn họ một đầu mồ hôi, người ta gần như có thể dùng hai từ nhanh chóng để miêu tả, trong chớp mắt bước ra mấy bước.
"Này, lúc nãy hẳn là có người đi qua!"
"Hẳn là có người đi qua rồi!"
Thật ra cả hai đều bị dọa sợ rồi.
Từ khi nào lại có kẻ đi nhanh như vậy, ít nhất bọn họ chưa từng thấy qua. Đuổi theo từ phía sau trong thời gian một ngày, người này rốt cuộc có lai lịch gì?
Ý niệm của hai người vừa thả lỏng chút đã bị truyền tống đi.
Người hỏi đường vừa nãy tất nhiên là Lâm Phi.
Tầng thứ sáu, sau khi tranh đoạt mấy khối phù văn Tinh Thạch, Lâm Phi lập tức xông vào tầng thứ bảy. Sau khi tiến vào tầng thứ bảy mới biết sự đáng sợ ở tầng này
Áp lực lớn như núi, mỗi bước đi đều là áp lực cực lớn.
"Bọn Mục Ninh chắc cũng đang ở phía trước, mình tới chắc cũng không phải muộn. Chỉ là không biết phía trước còn có những người nào."
Bước một bước, Lâm Phi chợt nghĩ.
Mặc dù áp lực tầng bảy rất lớn, may mắn Lâm Phi tu luyện "Linh Lực cửu trọng thiên" khiến lực lượng thần hồn mạnh hơn so với bất kì ai, mới có thể hóa giải không ít áp lực từ tháp phù văn.
Sau khi tiến về phía trước Lâm Phi phát hiện mỗi bước mình bước đi đều hết sức khó khăn.
...
Lại vượt qua một người.
Lại vượt qua người nữa!
Khi mà Lâm Phi như hắc mã đi tới, vượt qua từng người từng người ở trước mặt, trước mặt mấy người thoáng qua có thể thấy được bóng người.
"Đậu! Đây là ai vậy!"
"Thằng nhóc này từ chỗ nào chui ra!"
"Gặp quỷ rồi, đại hắc mã!"
Những người đó đều giống như đang gặp quỷ vậy.
Tầng thứ bảy tháp phù văn, muốn vượt lên chính mình không hề dễ dàng nhưng trước mắt lại bị người khác vượt qua, bọn họ tất nhiên không thể chấp nhận được, nếu tiếng tăm lừng lẫy hơn bọn họ dĩ nhiên sẽ tâm phục khẩu phục.
Lâm Phi này, bọn họ không hề biết, vậy mà hết lần này đến lần khác đều lợi hại hơn bọn họ.
Phù phù!
Lâm Phi thở dài một hơi.
"Cuối cùng cũng đuổi kịp rồi!"
Đi thẳng một đường, Lâm Phi xem như cũng cảm nhận được sự lợi hại của tầng bảy. Dùng cách này để thử thách, cũng không biết là ai nghĩ ra được.
"Phía sau làm sao vậy?"
Mục Ninh ở phía trước vẫn luôn chú ý đằng sau, không quá tin rằng có người có thể đuổi theo nhưng từ phản ứng của đằng sau, nghe được một ít như vậy, giống như đã xảy ra chuyện gì.
"Có người đi tới?"
Mục Ninh nhìn thấy cái bóng mờ mờ, trong lòng không tránh khỏi sợ hãi,:"Thiên tài này của Công hội nào vậy? vậy mà có thể đuổi theo, chẳng lẽ là một đại hắc mã?"
Cũng không trách được Mục Ninh sẽ có suy nghĩ này.
Những phù văn sư có thể đi vào tầng bảy trước mắt đều là phù văn sư cấp ba, thần hồn lực mạnh mẽ.
Suy nghĩ một chút, Mục Ninh cho rằng người kia là một trong những người đi vào tầng bảy, sau đó đuổi theo kịp.
Sau khi người đó để lộ khuôn mặt, trên mặt Mục Ninh đầy sự bất ngờ, không nhịn được kêu lên: "Tại sao lại là ngươi?"
Người trước mặt này, chính là Lâm Phi mà nàng mong đợi. Mục Ninh không nghĩ rằng Lâm Phi sẽ đuổi theo. Nhìn thấy Lâm Phi bước tới không dừng mới hiểu đây không phải là mơ.
Lâm Phi thật sự đi tới.
"Mục sư muội, chẳng lẽ nàng không muốn thấy ta?" Lâm Phi cười để lộ hàm răng trắng.
Mục Ninh hừ hừ: "Ngươi đang làm gì vậy, không biết lần tranh đoạt này ở tháp Phù Văn rất kịch liệt à?"
Lời vừa nói xong, Mục Ninh cũng tự biết mình nói bậy, không dám ngẩng đầu nhìn người ta, để lộ dáng vẻ thiếu nữ e thẹn.
Lâm Phi không để trong lòng,"Nàng cũng biết đây là lần đầu tiên ta tham gia mà, tất nhiên sẽ không đi nhanh như các ngươi vậy nhưng mà nàng yên tâm, năm nay ta nhất định sẽ chiếm thứ nhất!"
Một câu nói âm vang đầy khí lực như vậy đi vào trong tai Mục Ninh trở nên hết sức thoải mái.
"Đây là chính miệng ngươi nói." Mục Ninh hừ hừ nói
"Này là đương nhiên!"
Lâm Phi muốn nói là, lần này hắn cần thăng cấp, không đứng thứ nhất, hắn làm sao hoàn thành nhiệm vụ, làm sao đứng lên thứ nhất.
"Vậy ngươi đi nhanh đi, Tần Thiên ở trước mặt kia là thứ nhất!" Mục Ninh nhắc nhở
Lâm Phi gật đầu: "Lúc trước để hắn đứng nhất, đuổi kịp tên kia chẳng phải là chuyện trong giây lát à."
Mục Ninh ghét kiểu người miệng lưỡi ba hoa chích chòe nhưng nghe thấy Lâm Phi nói vậy cũng không tức giận gì, còn cảm thấy hình như rất có lí, đuổi kịp Tần Thiên đúng là chuyện trong giây lát.
...
Vân Phi thấy Mục Ninh đứng lại, trong lòng cảm thấy kì quái.
Giữa bọn họ xê xích không nhiều, lờ mờ không thấy được chuyện gì, cho là Mục Ninh không kiên trì nổi, trong lòng hừ lạnh: "Còn tưởng rằng ngươi có thể vượt qua ta, hóa ra cũng chỉ như vậy!"
Lúc này Vân Phi đang đứng thứ tư, đuổi theo cũng không phải chuyện lớn gì, mặc dù mỗi bước đi đều thật khó khăn.
Nửa giờ sau.
"Vân Phi sư huynh, chúng ta lại gặp mặt, nhìn dáng ngươi, tốc độ quá chậm!"
"Ai đang nói chuyện?"
Vân Phi nhìn sang bên trái theo bản năng, nhìn thấy rồi lại bị dọa một người mồ hôi lạnh, thấy được một màn không thể tin được.
"Ngươi... Ngươi làm sao lại ở đây."
Lâm Phi đáp: "Tại sao ta không thể?"
Vân Phi giống như đang bị ngọn núi lớn chặn lại, đánh chết hắn cũng không muốn tin, thằng nhà quê trong miệng hắn lúc trước chỉ một chốc đã đuổi kịp phía sau mình, trong lòng tức giận mắng to: "Lâm Phi chết tiệt, làm sao hắn đuổi kịp được, chẳng lẽ ta đến cả một thằng nhà quê cũng khong bằng?"
Lời của Lâm Phi, Vân Phi cũng không thể phản bác làm sao, tại sao người ta không thể đến?
Vân Phi vẫn luôn kiêu ngạo nhưng từ sau khi Lâm Phi xuất hiện, hắn là sư huynh, vẫn luôn sầu não, khó khăn lắm mới có cơ hội biểu hiện tốt một chút, không nghĩ rằng tên nhà quê Lâm Phi này lại chạy đến.
Cái này chẳng khác gì mình lái BMW, máy cày ở phía sau đuổi theo, lại còn vượt qua mình, kẻ đó mình cũng biết, mặt mũi vứt xuống đất hết rồi.
Vân Phi nảy ra ý nghĩ muốn chết rồi.
Đến lúc lại ngẩng đầu lên, Lâm Phi lại ở trước mặt mình, nhìn thấy từng bước từng bước, không nghỉ chút nào, một bụng buồn bực, nghiến răng nghiến lợi nhổ ra một câu nói: "Biến thái!"
Vân Phi bước một bước phải nghỉ một chút mới dám đi tiếp, kẻ biến thái Lâm Phi này không cần dừng chân, trong tầng này không thể tìm ra kẻ thứ hai.
Vân Phi luôn muốn biểu diễn một chút trước mặt Lâm Phi, nhưng thấy Lâm Phi mạnh mẽ như vậy, hoàn toàn không còn ý nghĩ nữa,
Lâm Phi này không phải người mà hắn ta có thể đuổi theo.
...
Lâm Phi quả thật như một đại hắc mã
Vượt qua người thứ ba.
Sau khi gặp được Lưu Diễm ở vị trí thứ hai.
Lưu Diễm còn bị dọa hết hồn, có chút không tin được nhưng khả năng tiếp nhận vẫn rất nhanh.
"Lâm sư đệ, ngươi giấu thật là kĩ nha, hóa ra ngươi mới là đại hắc mã!"
Lưu Diễm nói ra một câu như vậy đã chứng tỏ thực lực của Lâm Phi.
Lúc trước, Lưu Diễm đối với Lâm Phi này không đặt trong lòng, đơn giản chỉ là biết một chút, bây giờ mới hiểu được, tại sao lúc đầu Vân Phi lại nhắm vào Lâm Phi, hóa ra Lâm Phi mới thật sự là đại hắc mã.
Lâm Phi lắc cái đầu, "Nào có, nào có!"
Lưu Diễm vốn cũng có lòng tin đoạt thứ nhất nhưng thấy Lâm Phi xuất hiện đã dẹp suy nghĩ này đi, có Lâm Phi, hạng nhất không dễ đạt được: "Có Lâm sư đệ ở đây, tiểu nữ nhận thua!"
Lâm Phi nhìn Lưu Diễm, thầm nghĩ: "Nữ nhân này không đơn giản, không hề nói cạnh tranh, tự biết người biết ta!"
"Sư tỷ quá khen."
"Ngươi muốn đoạt thứ nhất phải chú ý Tần Thiên, y nhìn qua một người tốt nhưng thực ra là một kẻ nhỏ mọn."
Lâm Phi nhìn Lưu Diễm gật đầuL "Nếu như ta tranh thứ nhất, những lời nhắc nhở của sư tỷ sẽ không bao giờ quên!"
"Lâm sư đệ nói gì vậy. Nhắc nhở nho nhỏ này không đáng là gì cả!"
Mặc dù không biết Lưu Diễm có ý gì, nhưng Lâm Phi vẫn cảm kích Lưu Diễm, ít nhất có thể phòng bị Tần Thiên. Có chuẩn bị sẽ không sao, nhất định sẽ không sai.
Lưu Diễm này ngược lại là một người có thể chơi chung được.
Nhìn bóng Lâm Phi rời đi, Lưu Diễm thở dài một cái.
"Thành Quy Nguyên lại xuất hiện thêm một thiên tài, thật không biết Mục hội trưởng tìm ở đâu ra, giấu kĩ như vậy, gạt hết tất cả mọi người rồi!" Lưu Diễm thầm nghĩ: "Có một đại hắc mã như vậy xuất hiện, không biết đến lúc đó Tần Thiên sẽ có vẻ mặt gì, chắc sẽ là vô cùng dễ nhìn!"
Thực ra thì sắc mặt Tần Thiên vô cùng khó coi.
Khi đằng sau xuất hiện một người, ý nghĩ đầu tiên của Tần Thiên là Lưu Diễm đuổi đến rồi.
Nhưng nhìn thoáng qua căn bản không phải là Lưu Diễm, sau đó mới nhìn thấy một kẻ xa lạ.
"Người này rốt cuộc là ai, Lưu Diễm cũng bị vượt mặt rồi?"
Trong lòng Tần Thiên nảy ra một tia gợn sóng, tình hình bất ngờ, một kẻ xa lạ xuất hiện phía sau mà thần không biết quỷ không hay, nhìn qua giống như chẳng cần mấy hồi nữa sẽ đuổi kịp hắn.
"Người thứ nhất là của ta, ai cũng đừng mong cướp đi."
Trong đáy mắt Tần Thiên lóe lên một tia sắc lạnh.
"Không cần biết kẻ này lai lịch thế nào, dám cướp đi vị trí thứ nhất của ta, vậy đừng trách ta ác độc. Vị trí thứ nhất, không ai có thể cướp đi từ trong tay ta. May mắn là thần hồn ngự kiếm của ta còn có thể thi triển, không sợ tên kia hăm dọa!"
Lâm Phi ở đằng sau không hay biết rằng Tần Thiên ở phía trước đang hạ quyết tâm.
Cuộc tranh tài ở tháp Phù Văn, tất cả những người tiến vào tầng thứ bảy đều có lực lượng thần hồn mạnh mẽ, có thể chịu được áp lực của phù văn. Tranh đoạt phù văn Tinh Thạch ở tầng sáu là để bổ sung thần hồn bị tiêu hao ở tầng bảy.
Có thể nói rằng, ai kiên trì được thời gian lâu nhất, người đó chính là người giỏi nhất.
Vân Phi được mọi người phụ họa theo ngay lập tức.
"Lưu Diễm sư tỷ của bọn ta còn chưa mở miệng, Tần Thiên ngươi là cái thá gì, xứng đáng đứng thứ nhất sao?"
"Đúng vậy, đứng thứ nhất phải dựa vào thực lực chứ không phải dựa vào miệng lưỡi!"
"Mọi người mạnh mẽ như vậy, chi bằng đi tiếp đi, tầng tám tháp Phù Văn nghe nói có có nhiều đồ tốt hơn, nếu ai may mắn tiến vào tầng tám vậy tương lai nhất định sẽ tên tuổi rạng rỡ!"
...
Tê
Tầng thứ tám tháp phù văn.
Mọi người đều mang vẻ mặt chờ đợi, hận không thể tiến vào tầng thứ tám ngay lập tức.
Tầng thứ tám tháp phù văn, cho đến bây giờ vẫn là sự tồn tại đầy bí ẩn. Có rất ít người tiến vào tần thứ tám, đến nỗi tầng thứ tám có đồ gì tốt cũng không ai biết cả.
Trăm năm tại quận Sơn Hà vẫn chưa có ai tiến vào tầng thứ tám, giỏi lắm cũng chỉ dừng lại ở tầng bảy, nếu một Công hội có người tiến vào tầng tám, vậy lực ảnh hưởng sẽ tăng cao hơn nhiều.
Một câu nói như vậy khiến mọi người lại tràn đầy ý chí chiến đấu,
Tầng thứ tám, bọn họ rất muốn xông vào một lần.
Đối với những lời nói xung quanh Tần Thiên chỉ xem thường, bây giờ y đang đứng ở trước nhất, ngạo mạn nói: "Chúng ta chống mắt lên nhìn là được rồi!"
Tranh đoạt trong tháp Phù Văn, chính thức bắt đầu. Tần Thiên đặt ra cho mình mục tiêu đạt được thứ nhất, tình hình bây giờ cũng như trong dự đoán, cho nên mới có giọng điệu muốn chiếm ngôi vị thứ nhất này.
Nhìn xuống vị trí thứ hai kia, Tần Thiên xem hắn là kẻ địch lớn nhất.
Lưu Diễm, người của Công hội Thanh Sơn.
Những người còn lại đằng sau người kia, Tần Thiên không đặt trong lòng. Vị trí thứ nhất lần trước là công hội Quy Nguyên, vị trí thứ tư ở trước mắt cách mình ước chừng một trăm trượng. Muốn đuổi kịp, hoàn toàn không thể, cho nên Lưu Diễm mới là kẻ địch thật sự.
Lại nhìn Lưu Diễm mang theo nụ cười không thấy được bất mãn gì, đem đến cho người khác cảm giác rạng rỡ, càng như vậy trong lòng Tần Thiên càng đề cao tinh thần.
"Tần Thiên sư huynh, người cũng nên cẩn thận, tùy lúc sư muội sẽ vượt qua người!"
Lưu Diễm cười khanh khách nói.
"Lại lẳng lơ!"
Mục Ninh luôn nhìn về phía đằng sau, chính nàng cũng không hiểu được sao lại phải lo lắng, tên kia rốt cuộc đã chạy đến chỗ nào, chẳng lẽ hắn không biết chuyện lần này có quan trọng hay không?
Từ sau khi truyền tống vào Mục Ninh đã không nhìn thấy bóng dáng Lâm Phi, đến bây giờ cũng không thấy đâu. Nàng có thể tiến vào tầng bảy đã là giới hạn cuối cùng.
Nếu nói về kiên trì, không nhất định phải là kiên trì đến cuối cùng.
Phía trước có Tần Thiên, Lưu Diễm, đằng sau còn có những người khác, mỗi người đều mạnh mẽ hơn nàng, muốn đạt được thứ nhất rất khó khăn. Chợt nhớ đến tên Lâm Phi kia, trong lòng nàng tràn đầy lửa giận, thật không biết tên kia đã chạy đến nơi nào rồi.
Phía sau là Vân Phi.
Vốn cho rằng Lâm Phi là kẻ địch lớn nhất nhưng bây giờ nhìn lại người ta căn bản không phải là đối thủ của mình, nói không chừng tên kia đã bị truyền tống đi từ trước rồi.
Thấy được hình bóng Mục Ninh, trong lòng Vân Phi hết sức bất mãn, một thằng nhà quê cũng muốn tham gia tranh đoạt, đáng đời hắn xui xẻo mất hết thể diện, còn hắn ta mới là thiên tài, hắn ta sẽ lại chiếm thứ nhất.
Hắn ta sẽ dùng thành tích nói cho mọi người biết, hắn ta mới thật sự là thiên tài.
"Mục sư tỷ, Lâm Phi sư đệ chỉ sợ đã rời đi."
Vân Phi cố tình nói như vậy là để cho Mục Ninh ghét bỏ Lâm Phi, một màn ở trên sàn đấu hắn ta cũng thấy được, hắn ta vẫn luôn không tìm được cách xuống tay, trước mắt cuối cùng cũng có biện pháp, tất nhiên sẽ không từ bỏ.
Không nghĩ rằng Vân Phi vừa nói như vậy sắc mặt Mục Ninh đầy lạnh lẽo: "Ngươi không nói lời nào cũng không ai bảo ngươi bị câm!" Xoay người lại đi tới không muốn dừng lại một bước nào.
Vân Phi bị làm cho mất mặt, trong lòng tức giận mắng to: "Tiện nhân, đồ tiện nhân! Không phải là một thằng nhà quê à, đợi ta đứng thứ nhất xem xem ngươi còn nói được gì. Đến lúc đó ta nhất định sẽ giết chết thằng nhà quê kia!"
Tầng thứ bảy giới hạn lại vài người như vậy nhưng chỉ một ngày sau các vị trí có phát sinh biến hoá lớn.
Đứng thứ nhất là Tần Thiên, chiếm ưu thế tuyệt đối, sắc mặt cũng có chút nhợt nhạt mệt mỏi. Phía sau là Lưu Diễm, khoảng cách ước chừng từ một trăm trượng nhích lại còn năm mươi trượng. Thứ ba là một thằng nhóc họ Trần, thứ tư là Vân Phi, thứ năm là Mục Ninh, khoảng cách cũng thật lớn. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, vậy vị trí thứ nhất là một hai người Tần Thiên hoặc Lưu Diễm.
Hai người đều là phù văn sư cấp ba đỉnh phong, trên tay lại có phù văn Tinh Thạch, ưu thế đủ lớn.
Tầng thứ bảy.
Hai người hai vị trí sau cùng đầu đầy mồ hôi, đã đến gần giới hạn.
"Chúng ta xem ra cũng chỉ có thể như vậy!"
"Đi không nổi, thật sự là đi không nổi."
Áp lực phù văn đè xuống nặng như núi, khiến bọn họ khó chịu khắp người, từng bước bước ra cũng đã hao tổn tinh thần rất lớn.
"Hai vị, hướng này dẫn đến tầng thứ tám không sai chứ?"
Trong lúc bọn họ đang cảm khái, bên cạnh bỗng dưng xuất hiện một người, dọa cả hai giật mình. Bọn họ mới tiến vào tầng thứ bảy có một ngày, nếu muốn vượt lên trước quả thật không dễ dàng. Vậy mà bây giờ có người lại đuổi kịp bọn họ.
Cái này cũng quá là…
"Cứ đi thẳng về phía trước là được!" Một người theo bản năng trả lời.
"Cảm ơn!"
Vừa dứt lời, người kia sải bước đi, bọn họ một đầu mồ hôi, người ta gần như có thể dùng hai từ nhanh chóng để miêu tả, trong chớp mắt bước ra mấy bước.
"Này, lúc nãy hẳn là có người đi qua!"
"Hẳn là có người đi qua rồi!"
Thật ra cả hai đều bị dọa sợ rồi.
Từ khi nào lại có kẻ đi nhanh như vậy, ít nhất bọn họ chưa từng thấy qua. Đuổi theo từ phía sau trong thời gian một ngày, người này rốt cuộc có lai lịch gì?
Ý niệm của hai người vừa thả lỏng chút đã bị truyền tống đi.
Người hỏi đường vừa nãy tất nhiên là Lâm Phi.
Tầng thứ sáu, sau khi tranh đoạt mấy khối phù văn Tinh Thạch, Lâm Phi lập tức xông vào tầng thứ bảy. Sau khi tiến vào tầng thứ bảy mới biết sự đáng sợ ở tầng này
Áp lực lớn như núi, mỗi bước đi đều là áp lực cực lớn.
"Bọn Mục Ninh chắc cũng đang ở phía trước, mình tới chắc cũng không phải muộn. Chỉ là không biết phía trước còn có những người nào."
Bước một bước, Lâm Phi chợt nghĩ.
Mặc dù áp lực tầng bảy rất lớn, may mắn Lâm Phi tu luyện "Linh Lực cửu trọng thiên" khiến lực lượng thần hồn mạnh hơn so với bất kì ai, mới có thể hóa giải không ít áp lực từ tháp phù văn.
Sau khi tiến về phía trước Lâm Phi phát hiện mỗi bước mình bước đi đều hết sức khó khăn.
...
Lại vượt qua một người.
Lại vượt qua người nữa!
Khi mà Lâm Phi như hắc mã đi tới, vượt qua từng người từng người ở trước mặt, trước mặt mấy người thoáng qua có thể thấy được bóng người.
"Đậu! Đây là ai vậy!"
"Thằng nhóc này từ chỗ nào chui ra!"
"Gặp quỷ rồi, đại hắc mã!"
Những người đó đều giống như đang gặp quỷ vậy.
Tầng thứ bảy tháp phù văn, muốn vượt lên chính mình không hề dễ dàng nhưng trước mắt lại bị người khác vượt qua, bọn họ tất nhiên không thể chấp nhận được, nếu tiếng tăm lừng lẫy hơn bọn họ dĩ nhiên sẽ tâm phục khẩu phục.
Lâm Phi này, bọn họ không hề biết, vậy mà hết lần này đến lần khác đều lợi hại hơn bọn họ.
Phù phù!
Lâm Phi thở dài một hơi.
"Cuối cùng cũng đuổi kịp rồi!"
Đi thẳng một đường, Lâm Phi xem như cũng cảm nhận được sự lợi hại của tầng bảy. Dùng cách này để thử thách, cũng không biết là ai nghĩ ra được.
"Phía sau làm sao vậy?"
Mục Ninh ở phía trước vẫn luôn chú ý đằng sau, không quá tin rằng có người có thể đuổi theo nhưng từ phản ứng của đằng sau, nghe được một ít như vậy, giống như đã xảy ra chuyện gì.
"Có người đi tới?"
Mục Ninh nhìn thấy cái bóng mờ mờ, trong lòng không tránh khỏi sợ hãi,:"Thiên tài này của Công hội nào vậy? vậy mà có thể đuổi theo, chẳng lẽ là một đại hắc mã?"
Cũng không trách được Mục Ninh sẽ có suy nghĩ này.
Những phù văn sư có thể đi vào tầng bảy trước mắt đều là phù văn sư cấp ba, thần hồn lực mạnh mẽ.
Suy nghĩ một chút, Mục Ninh cho rằng người kia là một trong những người đi vào tầng bảy, sau đó đuổi theo kịp.
Sau khi người đó để lộ khuôn mặt, trên mặt Mục Ninh đầy sự bất ngờ, không nhịn được kêu lên: "Tại sao lại là ngươi?"
Người trước mặt này, chính là Lâm Phi mà nàng mong đợi. Mục Ninh không nghĩ rằng Lâm Phi sẽ đuổi theo. Nhìn thấy Lâm Phi bước tới không dừng mới hiểu đây không phải là mơ.
Lâm Phi thật sự đi tới.
"Mục sư muội, chẳng lẽ nàng không muốn thấy ta?" Lâm Phi cười để lộ hàm răng trắng.
Mục Ninh hừ hừ: "Ngươi đang làm gì vậy, không biết lần tranh đoạt này ở tháp Phù Văn rất kịch liệt à?"
Lời vừa nói xong, Mục Ninh cũng tự biết mình nói bậy, không dám ngẩng đầu nhìn người ta, để lộ dáng vẻ thiếu nữ e thẹn.
Lâm Phi không để trong lòng,"Nàng cũng biết đây là lần đầu tiên ta tham gia mà, tất nhiên sẽ không đi nhanh như các ngươi vậy nhưng mà nàng yên tâm, năm nay ta nhất định sẽ chiếm thứ nhất!"
Một câu nói âm vang đầy khí lực như vậy đi vào trong tai Mục Ninh trở nên hết sức thoải mái.
"Đây là chính miệng ngươi nói." Mục Ninh hừ hừ nói
"Này là đương nhiên!"
Lâm Phi muốn nói là, lần này hắn cần thăng cấp, không đứng thứ nhất, hắn làm sao hoàn thành nhiệm vụ, làm sao đứng lên thứ nhất.
"Vậy ngươi đi nhanh đi, Tần Thiên ở trước mặt kia là thứ nhất!" Mục Ninh nhắc nhở
Lâm Phi gật đầu: "Lúc trước để hắn đứng nhất, đuổi kịp tên kia chẳng phải là chuyện trong giây lát à."
Mục Ninh ghét kiểu người miệng lưỡi ba hoa chích chòe nhưng nghe thấy Lâm Phi nói vậy cũng không tức giận gì, còn cảm thấy hình như rất có lí, đuổi kịp Tần Thiên đúng là chuyện trong giây lát.
...
Vân Phi thấy Mục Ninh đứng lại, trong lòng cảm thấy kì quái.
Giữa bọn họ xê xích không nhiều, lờ mờ không thấy được chuyện gì, cho là Mục Ninh không kiên trì nổi, trong lòng hừ lạnh: "Còn tưởng rằng ngươi có thể vượt qua ta, hóa ra cũng chỉ như vậy!"
Lúc này Vân Phi đang đứng thứ tư, đuổi theo cũng không phải chuyện lớn gì, mặc dù mỗi bước đi đều thật khó khăn.
Nửa giờ sau.
"Vân Phi sư huynh, chúng ta lại gặp mặt, nhìn dáng ngươi, tốc độ quá chậm!"
"Ai đang nói chuyện?"
Vân Phi nhìn sang bên trái theo bản năng, nhìn thấy rồi lại bị dọa một người mồ hôi lạnh, thấy được một màn không thể tin được.
"Ngươi... Ngươi làm sao lại ở đây."
Lâm Phi đáp: "Tại sao ta không thể?"
Vân Phi giống như đang bị ngọn núi lớn chặn lại, đánh chết hắn cũng không muốn tin, thằng nhà quê trong miệng hắn lúc trước chỉ một chốc đã đuổi kịp phía sau mình, trong lòng tức giận mắng to: "Lâm Phi chết tiệt, làm sao hắn đuổi kịp được, chẳng lẽ ta đến cả một thằng nhà quê cũng khong bằng?"
Lời của Lâm Phi, Vân Phi cũng không thể phản bác làm sao, tại sao người ta không thể đến?
Vân Phi vẫn luôn kiêu ngạo nhưng từ sau khi Lâm Phi xuất hiện, hắn là sư huynh, vẫn luôn sầu não, khó khăn lắm mới có cơ hội biểu hiện tốt một chút, không nghĩ rằng tên nhà quê Lâm Phi này lại chạy đến.
Cái này chẳng khác gì mình lái BMW, máy cày ở phía sau đuổi theo, lại còn vượt qua mình, kẻ đó mình cũng biết, mặt mũi vứt xuống đất hết rồi.
Vân Phi nảy ra ý nghĩ muốn chết rồi.
Đến lúc lại ngẩng đầu lên, Lâm Phi lại ở trước mặt mình, nhìn thấy từng bước từng bước, không nghỉ chút nào, một bụng buồn bực, nghiến răng nghiến lợi nhổ ra một câu nói: "Biến thái!"
Vân Phi bước một bước phải nghỉ một chút mới dám đi tiếp, kẻ biến thái Lâm Phi này không cần dừng chân, trong tầng này không thể tìm ra kẻ thứ hai.
Vân Phi luôn muốn biểu diễn một chút trước mặt Lâm Phi, nhưng thấy Lâm Phi mạnh mẽ như vậy, hoàn toàn không còn ý nghĩ nữa,
Lâm Phi này không phải người mà hắn ta có thể đuổi theo.
...
Lâm Phi quả thật như một đại hắc mã
Vượt qua người thứ ba.
Sau khi gặp được Lưu Diễm ở vị trí thứ hai.
Lưu Diễm còn bị dọa hết hồn, có chút không tin được nhưng khả năng tiếp nhận vẫn rất nhanh.
"Lâm sư đệ, ngươi giấu thật là kĩ nha, hóa ra ngươi mới là đại hắc mã!"
Lưu Diễm nói ra một câu như vậy đã chứng tỏ thực lực của Lâm Phi.
Lúc trước, Lưu Diễm đối với Lâm Phi này không đặt trong lòng, đơn giản chỉ là biết một chút, bây giờ mới hiểu được, tại sao lúc đầu Vân Phi lại nhắm vào Lâm Phi, hóa ra Lâm Phi mới thật sự là đại hắc mã.
Lâm Phi lắc cái đầu, "Nào có, nào có!"
Lưu Diễm vốn cũng có lòng tin đoạt thứ nhất nhưng thấy Lâm Phi xuất hiện đã dẹp suy nghĩ này đi, có Lâm Phi, hạng nhất không dễ đạt được: "Có Lâm sư đệ ở đây, tiểu nữ nhận thua!"
Lâm Phi nhìn Lưu Diễm, thầm nghĩ: "Nữ nhân này không đơn giản, không hề nói cạnh tranh, tự biết người biết ta!"
"Sư tỷ quá khen."
"Ngươi muốn đoạt thứ nhất phải chú ý Tần Thiên, y nhìn qua một người tốt nhưng thực ra là một kẻ nhỏ mọn."
Lâm Phi nhìn Lưu Diễm gật đầuL "Nếu như ta tranh thứ nhất, những lời nhắc nhở của sư tỷ sẽ không bao giờ quên!"
"Lâm sư đệ nói gì vậy. Nhắc nhở nho nhỏ này không đáng là gì cả!"
Mặc dù không biết Lưu Diễm có ý gì, nhưng Lâm Phi vẫn cảm kích Lưu Diễm, ít nhất có thể phòng bị Tần Thiên. Có chuẩn bị sẽ không sao, nhất định sẽ không sai.
Lưu Diễm này ngược lại là một người có thể chơi chung được.
Nhìn bóng Lâm Phi rời đi, Lưu Diễm thở dài một cái.
"Thành Quy Nguyên lại xuất hiện thêm một thiên tài, thật không biết Mục hội trưởng tìm ở đâu ra, giấu kĩ như vậy, gạt hết tất cả mọi người rồi!" Lưu Diễm thầm nghĩ: "Có một đại hắc mã như vậy xuất hiện, không biết đến lúc đó Tần Thiên sẽ có vẻ mặt gì, chắc sẽ là vô cùng dễ nhìn!"
Thực ra thì sắc mặt Tần Thiên vô cùng khó coi.
Khi đằng sau xuất hiện một người, ý nghĩ đầu tiên của Tần Thiên là Lưu Diễm đuổi đến rồi.
Nhưng nhìn thoáng qua căn bản không phải là Lưu Diễm, sau đó mới nhìn thấy một kẻ xa lạ.
"Người này rốt cuộc là ai, Lưu Diễm cũng bị vượt mặt rồi?"
Trong lòng Tần Thiên nảy ra một tia gợn sóng, tình hình bất ngờ, một kẻ xa lạ xuất hiện phía sau mà thần không biết quỷ không hay, nhìn qua giống như chẳng cần mấy hồi nữa sẽ đuổi kịp hắn.
"Người thứ nhất là của ta, ai cũng đừng mong cướp đi."
Trong đáy mắt Tần Thiên lóe lên một tia sắc lạnh.
"Không cần biết kẻ này lai lịch thế nào, dám cướp đi vị trí thứ nhất của ta, vậy đừng trách ta ác độc. Vị trí thứ nhất, không ai có thể cướp đi từ trong tay ta. May mắn là thần hồn ngự kiếm của ta còn có thể thi triển, không sợ tên kia hăm dọa!"
Lâm Phi ở đằng sau không hay biết rằng Tần Thiên ở phía trước đang hạ quyết tâm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook