Vô Địch Thăng Cấp Vương
Chương 177-1: Sơn Hà Quận, Sơn Hà Thành

Buổi trưa một ngày.

Trên đường cái quan đi vào Sơn Hà quận, tiếng động đất từ xa đến gần, vang vọng trên vùng trời đường cái quan.

Từ xa đến gần, trên đường cái quan xuất hiện một đám yêu thú màu đen, bắn lên vô số trọ bụi, khiến cho nhiều người chú ý. 

“Thú cưỡi yêu thú cấp năm, những người này rốt cục là ai?”

“Các ngươi thật sự không biết, hay là giả vờ không biết, họ đều là người của Công hội Phù Văn, chắc chắn là họ đi tham gia trận đấu tranh đoạt phù văn tháp!”

“Oa, phù sư thật tốt, thú cưỡi là yêu thú cấp năm, đó giống như võ giả Võ Đạo ngũ trùng thiên.” 

“Lần trước ta nhìn thấy một con yêu thú cấp năm, giá là một ngàn vạn một con.”

“Ở đây ít nhất cũng có mười mấy con, hơn trăm triệu ngân lượng, Công hội Phù Văn đúng là giàu nứt đố đổ vách!”



Đám người đó cưỡi yêu thú cấp năm chạy băng băng qua.

“Thú cưỡi là yêu thú cấp năm quả nhiên là tăng thêm sức mạnh rồi!”

“Điều đó còn cần phải nói sao, giá trị ngàn vàng, Quy Nguyên thành chỉ có Công hội Phù Văn chúng ta mới có tài lực thuần dưỡng yêu thú cấp năm!” 

“Khi nào ta mới thật sự sở hữu một con thú cưỡi cao cấp!”

Trong đám người đó, liên tục có người trao đổi với nhau.

Trong đó, có một người cung quanh có vô số người vậy quanh, người này dáng vẻ thanh tú, xem ra rất yếu đuối, nhưng tất cả những người xung quanh đều mang theo nỗi sợ hãi. 

Người này không phải ai khác, chính là Lâm Phi.

Kể từ sau bữa tiệc sinh nhật hôm đó, việc trước đó là việc của mấy ngày trước, tối hôm đó Lâm Phi chế tạo Pháo Hoa phù văn. Chắc chắn đã tạo ra chấn động lớn.

Mặc dù chỉ là một món quà, nhưng mọi người lại chưa bao giờ nghĩ tới quà sinh nhật lại có thể như vậy. 

Trong phút chốc tất cả Quy Nguyên thành đều tìm kiếm Pháo Hoa phù văn, Lâm Phi cũng không biết, hành vi tùy hứng của bản thân lại dẫn đến một trận cùng phong lưu.

Lâm Phi quả quyết giao chế tác Pháo Hoa phù văn giao cho phụ thân. Sau đó hợp tác thành công với Công hội Phù Văn, chỉ trong thời gian mấy ngày, Pháo Hoa phù văn đã kiếm được một khoản lớn.

Lâm gia vui mừng, Công hội Phù Văn cũng vui mừng. 



“Lâm thiếu, ngươi đúng là thần rồi, Pháo Hoa phù văn thật đẹp.”

“Lần sau lại có thứ gì tốt. Lâm Phi đừng quên bọn ta.” 

Nếu như nói lần đầu tiên, Lâm Phi dùng thủ đoạn phù văn đánh bại Trần Đông, vậy thì sau lần đó đã mang lại khoản tiền lớn cho Công hội Phù Văn, vì vậy đã nhận được sự thừa nhận của mọi người.

Họ đều là phù sư, phúc lợi là cố định, có việc tốt kiếm thêm ở bên ngoài, họ cũng không từ chối, đặc biệt là Pháo Hoa phù văn thuộc loại phù văn đặc biệt, ngoài việc có thể học ra còn có thể kiếm thêm.

“Không vấn đề, chỉ cần các ngươi không sợ khổ là được!” 

Mọi người đều lựa chọn không quan tâm với câu nói sau.

Thực sự Lâm Phi cũng không ngờ rằng, hành vi tùy hứng lúc đầu lại có thể mang lại một nguồn thu nhập cho gia tộc. Thực ra sinh nhật Tô Tú Tú hắn chả có quà gì tốt để tặng cả.

Trạch nam trò trơi, cái khác không thiếu, biện pháp lãng mạn vô số kể. 

Bắn pháo hoa kèm theo tên, là loại đơn giản nhất.

Không biết, trên đại lục Huyền Thiên ở đâu có người nghiên cứu ra Pháo Hoa phù văn, trong mắt bọn họ phù văn là thứ vô cùng thần thánh, ai lại đi kinh doanh thứ đồ hỗn độn này, nhưng Lâm Phi làm rồi thì hiệu quả vô cùng thần kỳ.

Công hội Phù Văn cần kinh phí nghiên cứu, có cơ hội kiếm tiền lớn như thế này, lại có thể năng lực ra tay của đệ tử, thì Mục Trường Không làm sao có thể nói “không” đây. 

Lâm Phi lôi kéo sư huynh sư đệ.

Vị Vân Phi sư huynh này, tâm trạng không được tốt cho lắm, trước khi Lâm Phi đến thường xuyên cho người khác chút lợi lộc vì vậy có được không ít sự ủng hộ của mọi người.

Mới có mấy ngày, đã xuất hiện một tình trạng nghiêng về một bên. 

“Dốt nát, đến thủ phủ Sơn Hà quận thì Lâm Phi sẽ đẹp mặt!”



Quy Nguyên thành, phủ thành chủ. 

Thư phòng.

“Con gái, con thực sự nghĩ kỹ rồi sao, không suy nghĩ lại sao?”

Tô Văn nhìn con gái, giọng nói có chút nghiêm túc, thực ra bản thân ông hiểu rất rõ hỏi câu này chỉ là thừa, nhưng ông muốn đi tìm hiểu một chút. 

Tô Tú Tú gật đầu nói: “Con quyết định rồi.”

Tô Văn thăm dò hỏi: “Có phải là chuyện của tiểu tử đó không?”

Tô Tú Tú ngập ngừng một lát nói: “Không liên quan đến hắn.” 

Từ trong đôi mắt của con gái Tô Văn nhìn thấy một ý chí vô cùng mạnh mẽ, là con gái của thành chủ, còn nhỏ như vậy mà thực lực của Tô Tú Tú đã đạt đến Võ Đạo bát trùng thiên, cũng xem như thiên phú không tồi, nhưng so với yêu nghiệt đó thì chênh lệch vẫn không nhỏ, con gái nảy ra ý định này cũng là rất bình thường.

“Việc con đã quyết định, phụ thân đều sẽ ủng hộ con.” Tô Văn hiền từ nói: “Cha sẽ viết một bức thư vì con, con mang nó đưa cho cô của con, đây là điều duy nhất phụ thân có thể giúp con!”

“Cảm ơn phụ thân, con gái khiến người lo lắng rồi.” 

Tô Văn cười ha ha nói: “Con là con gái của ta, ta là cha của con, có gì cần cảm ơn chứ, chỉ là một tên tiểu tử thối thôi sao, ta tin rằng sớm muộn gì tiểu tử đó cũng bị con gái ngoan của ta lôi xuống.”

Ánh mắt Tô Tú Tú đầy kiên định nói: “Phụ thân, con sẽ không khiến người thất vọng!”

Đại lục Huyền Thiên, coi trọng là đạo lý nắm đấm là to, tính cách con gái mình thì điềm tĩnh, đối với việc tu luyện Võ Đạo cũng không nghiêm túc cho lắm, nếu như nghiêm túc hơn thì nhất định đạt đến Võ Đạo cửu trùng thiên. 



Vài ngày sau.

Một dòng người cát bụi dặm đường đến bên ngoài một tòa thành trì to lớn. 

Thành trì to lớn hùng vĩ, trên bình nguyên một con hổ lớn đang nằm ngủ, dường như một lát nữa thôi sẽ tỉnh lại, mở miệng lớn đầy máu, phát ra đòn công kích chí mạng.

“Đó chính là thủ phủ của Sơn Hà quận.”

Mọi người thúc ngựa đứng lại, tất cả yêu thú cưỡi đều dừng lại. 

Cách sông đào bảo vệ thành, mọi người nhìn thấy nơi mọi người bôn ba mấy ngày mới đến được, thủ phủ Sơn Hà quận, nơi quyền uy nhất Sơn Hà quận.

Ở đây có rất nhiều cao thủ.

Ở đây gia tộc san sát nhau. 

..

Cho dù bọn họ vẫn chưa tiến vào trong Sơn Hà quận nhưng trên đường cái quan rộng mở, người người qua lại, náo nhiệt hơn Quy Nguyên thành bao nhiêu lần.

“Lớn quá.” 

“Khí thế thật hùng vĩ!”

“Thật không hổ là thủ phủ của Sơn Hà quận, khí thế hào hùng.”

Đệ tử của Công hội Phù Văn cũng không phải là thường xuyên đến thủ phủ của Sơn Hà quận, sau khi nhìn thấy Sơn Hà thành của Sơn Hà quận thì sự hưng phấn và kích động đã thay thế vẻ mệt mỏi vốn có qua mấy ngày bôn ba. 

“Xem ra Sơn Hà thành này lớn bằng một khu vực thành thị, thật sự không đơn giản!”

Từ Thần Vũ môn xuống, Lâm Phi không tử tế đi thăm quan vương triều Bất Lạc một chút, cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội, nếu so sánh Quy Nguyên thành và Sơn Hà thành thì Quy Nguyên thành quá nhỏ rồi.

Duy chỉ có Vân Phi đứng một bên lẩm bẩm một câu: “Nhà quê!” 

“Mọi người đi cùng với ta. Hãy nhớ không được gây chuyện ở Sơn Hà thành, thị vệ tuần tra chuyên môn của Sơn Hà thành...” người dẫn đầu là một vị phù sư cấp bốn tên Trương Chấn Nhạc.



Cổng thành. Cuối cùng mỗi người nộp mười lượng bạc xong thì vào được thành. 

Sơn Hà thành, tổng cộng chia thành bốn khu vực lớn. Khu vực Đông Sơn Hà, khu vực Nam Sơn Hà, khu vực Tây Sơn Hà, khu vực Bắc Sơn Hà.

Cảm nhận duy nhất của họ sau khi vào trong Sơn Hà thành là lớn, rất lớn, vô cùng lớn.

Mặc dù Quy Nguyên thành rất lớn nhưng so với Sơn Hà thành thì e rằng chỉ một khu vực của Sơn Hà thành thì bằng mấy lần Quy Nguyên thành. Nếu không chuyên gia dẫn đầu thì chắc là sẽ choáng váng đầu óc. 

Tất cả đều ở trong mắt Trương Chấn Nhạc, năm đó Trương Chấn Nhạc cũng như bọn họ, sau khi nhìn thấy người nào đó thì dáng vẻ điềm tĩnh đó lại bất giác ngạc nhiên và bất ngờ.

“Tại sao ngươi không ngạc nhiên!”

Một giọng nói dễ nghe truyền đến bên tai. 

Lâm Phi ngoảnh đầu lại, phát hiện Mục Ninh không biết đến từ khi nào, đôi mắt lóe lên sáng quắc.

“Tại sao ta phải sợ?”

Mục Ninh hừm lên một tiếng nói: “Thực không có tình cảm” sau đó quay người bỏ đi. 

Lâm Phi không còn lời nào để nói đó, sống ở thế kỷ hai mươi mốt, bê tông cốt thép. Nhà cao cửa rộng chỗ nào cũng có, xem ra Sơn Hà thành cũng không tồi, khoảng cách vẫn quá lớn rồi, xem ra vô cùng lụi bại.

Mục Ninh nói tại sao không ngạc nhiên, Lâm Phi thực sự không ngạc nhiên nổi, kết quả là vô duyên vô cớ đắc tội với Mục Ninh.



Trương Chấn Nhạc dẫn theo một nhóm người đi nhanh về phía khu vực Đông Sơn Hà.

Trên đường, Trương Chấn Nhạc nói chuyện không ngừng, khiến cho mọi người hiểu thêm về Sơn Hà thành, đồng thời cũng báo cho họ biết, không được gây chuyện sinh sự khắp nơi.

Công hội Phù Văn rất bá khí, nhưng ở nơi như Sơn Hà thành này, cũng chịu không ít ràng buộc. 

“Xin tránh đường.”

“Mau tránh ra, bọn họ đến rồi.”

Không biết từ khi nào đường phố vốn náo nhiệt lại trở nên trống rỗng, Trương Chấn Nhạc nhíu mày, đưa bọn họ dừng lại ở hai bên. 

Cuối con đường dài, thú cưỡi yêu thú ngăn nắp có thứ tự, đi qua trên phố.

Những người này lợi dung lúc thú cưỡi đi qua, trên người tỏa ra khí ác nồng nặc, lộ ra vẻ đằng đầng sát khí, những người thực lực thấp kém bị làm cho choáng váng đầu óc.

Thú cưỡi bình thường, đều bị dọa cho sợ bò trên mặt đất run cầm cập. 

Huyết thống uy áp.

“Yêu thú cấp năm cùng một màu, trang bị cùng một màu, lai lịch thật không nhỏ, không biết là thân phận gì.”

Lâm Phi luôn quan sát, khí tức tỏa ra đủ để phán đoán ra, trên tay họ đã nhuốm không ít máu người, tập trung ra sát khí nồng liệt như vậy. 

“Nhìn bộ dạng của họ, hình như lại phải ra ngoài thành hoàn thành nhiệm vụ rồi.”

“Khi nào, khi nào ta có thể trở thành một thành viên của Thiên Hạ bang thì tốt, cho dù trở thành đệ tử bình thường cũng tốt, nếu như có thể trở thành Hắc Giáp vệ như họ thì giảm thọ mười năm ta cũng đồng ý!”



Mắt Lâm Phi sáng lên, hắn nói ra một câu mà chỉ mình hắn nghe thấy.

“Thiên Hạ bang!”

“Không ngờ thực lực của Thiên Hạ bang lại mạnh như vậy!” 

Việc bất ngờ gặp ở trên đường, cho đến khi vào khu vực Đông Sơn Hà, vào nơi ở mà Công hội Phù Văn chủ nhà sắp xếp, thì hắn vẫn nghĩ mãi câu chuyện về Thiên Hạ bang.

“Mọi người nghỉ ngơi thoải mái đi, nếu muốn ra ngoài, nhất định phải đến đây đăng ký, nhất định không được chạy lung tung!”

Lúc sắp đi, Trương Chấn Nhạc tuyên bố một tin. 

Tất nhiên ở đây để cho vô số người đến, từ nơi nhỏ đến nơi lớn, bất kỳ ai cũng không thể khống chế được, muốn đi cảm nhận chốn phồn hoa.

Sau khi Trương Chấn Nhạc tuyên bố, thì rất nhiều người đăng ký ngay, mười phù sư, tổng cộng có mấy người đi đăng ký rồi, duy chỉ có một người không đăng ký.

“Lâm thiếu, tại sao không đi?” 

Trương Chấn Nhạc tò mò hỏi.

Lâm Phi cười nói: “Sau khi thi đấu cũng có thời gian, ta đi nghỉ ngơi đây.”

“Đi đi, giờ ăn cơm ta đi thông báo ngươi.” 

Lâm Phi quay người rời đi, Trương Chấn Nhạc nhìn bóng dáng hắn, ánh mắt khen ngợi, nói thầm, “thật không hổ là người hội trưởng chọn, lúc đó khi lần đầu tiên ta đến ta cũng chịu đựng không nói mê hoặc, tiểu tử Lâm Phi này không tồi, không chịu ảnh hưởng của thế giới bên ngoài.”

Tìm thấy phòng của mình, sau khi vào phòng, Lâm Phi lấy một tờ phù văn ra, kiểm tra tỷ mỉ, sau khi xác nhận không có gì nguy hiểm thì mới đóng cửa lại, cửa lớn và của sổ đều bố trí bẫy phù văn, như vậy mới có thể nằm ngủ trên giường.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương