Vô Địch Hắc Quyền
-
Chương 627: Mân Nam Tứ Hung
Cho Thiếu Lâm một bài học. Diệp Thiên Vân chưa từng nghĩ tới. Nhưng hắn thường hành động sau khi đã bày mưu, sẽ không đánh trận không có chuẩn bị. Nếu đắc thủ, tất nhiên là tốt nhất. Nhưng lỡ đối phương thật sự có phòng bị, hoặc trong lúc hành động để lộ dấu vết, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Tin mình chết sau khi Hình Ý môn dốc sức tuyên truyền ra, đó chính là nói Diệp Thiên Vân đã biến mất khỏi nhân gian. Thiếu Lâm thật sự điều tra ra sự tồn tại của mình? Vậy thì Hình Ý môn làm sao thoát khỏi liên quan?
Đó là điều đầu tiên. Còn phải suy nghĩ tới người bên cạnh mình. Mặc dù Thiếu lâm không hại thê nhi. Nhưng mọi chuyện luôn có lỡ, hơn nữa trong võ lâm không thiếu những người không tuân thủ trật tự. Ai dám đảm bảo Thiếu lâm không dùng tới những thủ đoạn hèn hạ nào.
Diệp Thiên Vân không sợ chết, nhưng không muốn những người xung quanh bị liên lụy. Nói như vậy, cho dù hắn thật sự tàn sát hết trên dưới Thiếu Lâm, để rồi có được cái gì?
Nghĩ tới đây, Diệp Thiên Vân lắc lắc đầu, rất khẳng định nói: "Lão ca, mặc dù tôi và Thiếu Lâm có ân oán không thể giải bỏ, nhưng hiện giờ không muốn tự mình đi tìm phiền phức".
Ngô Lập Sâm cũng không quá bất ngờ. Hắn thở dài nói: "Nếu anh ở góc độ của cậu, cũng sẽ đưa ra quyết định như vây".
Hắn ngừng một chút nói: "Lão đệ, bây giờ người trong giang hồ biết sự tồn tại của cậu chỉ có một mình anh đây. Cậu không cần lo lắng. Lần này Thiếu Lâm vào Thục Trung, không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, cậu phải luôn luôn đề phòng".
Diệp Thiên Vân như trút được gánh nặng. Mặc dù Ngô Lập Sâm rất muốn liên thủ với hắn đối phó với Thiếu Lâm, nhưng sau khi thấy hắn từ chối mình cũng không khuyên thêm nữa. Thế mới là bạn bè thật sự, gật gật đầu nói: "Lão ca, cảm ơn anh. Tôi có chỗ khó xử".
Ngô Lập Sâm "Ừ" một tiếng, rất thông cảm nói: "Anh hiểu, võ lâm với cậu chẳng qua là cái gì đó chán ghét. Bỏ đi, chuyện của Thiếu lâm, tự anh nghĩ cách. Xem có thể âm thầm đấu với họ một chút không".
"Lão ca, anh phải cẩn thận" Diệp Thiên Vân nhắc nhở nói: "Thực lực của Thiếu Lâm, Thái Cực môn nếu muốn chính diện đối kháng với họ, chỉ e phải đi con đường rất dài".
Ngô Lập Sâm gật gật đầu, đại chiến Hình Ý môn lần trước, viện Xá Lợi của Thiếu Lâm xuất hiện hai cao thủ, kết quả Hình Ý môn chút nữa bị diệt toàn quân. Từ điều này hắn cũng rất tự lượng sức mình. Mặc dù Thái Cực môn khá mạnh, nhưng tuyệt đối không thể vượt qua Hình Ý môn quá nhiều. Hắn cười cười nói: "Cậu yên tâm đi, anh đây có ngu cũng không tới mức chính diện xảy ra xung đột với Thiếu Lâm, chỉ là những năm này bọn họ quá kiêu ngạo, anh nhìn không thuận mắt".
Những lời này lần nữa khuấy động tiếng lòng Diệp Thiên Vân. Nợ của Thiếu Lâm sớm muộn cũng phải tính, nhưng không phải bây giờ. Kim chung tráo của hắn đã gần tới cấp chín, điều này càng khiến hắn có động lực tiến lên. Sớm luyện xong võ công, thì có thể chính diện đối đầu với Thiếu lâm ngày đó.
Nhớ tới cái chết của sư tổ Nghiêm Hành còn có Đinh lão quái và Vô Vi đạo nhân bị thương nặng, Ưng lão quái, còn có Khúc Tông Hồ. Vết sẹo này mãi mãi khắc trong nơi sâu thẳm nội tâm, hắn thề một ngày nào đó, sẽ bắt Thiếu Lâm trả lại nợ máu này.
Ngô Lập Sâm và hắn tâm tình một hồi, trong lòng rất vui vẻ, nói: "Ta định phái bốn người tới Thục Trung tìm hiểu tin tức trước. Những người này đều là người lạ mặt trong võ lâm. Bình thường bọn họ không thể hiện gì, nhưng lại là tu luyện tới cấp tông sư, em xem thế nào?"
"Bốn tông sư?" Diệp Thiên Vân không khỏi giật mình với những cao thủ mà Ngô Lập Sâm có. Lần trước mời rất nhiều bằng hữu Hình Ý môn tới trợ trận. Lần này lại là bốn người. Điều này không khỏi khiến hắn có vài phần khó hiểu. Thái Cực môn rốt cuộc từ đâu xuất hiện nhiều cao thủ như vậy?
Ngô Lập Sâm cười hì hì, hạ giọng nói: "Là bốn vị hộ pháp trong môn phái của ta. Bọn họ quá yêu thích võ công, nhưng rất ít khi tham dự vào võ lâm tranh đấu. Chỉ sợ bây giờ ra ngoài, ngay cả người quen bọn họ cũng không có."
"Lão ca, anh định xếp bọn họ vào Thục Trung?" Diệp Thiên Vân nghĩ ngợi. Chiêu này không thể nói là không hung ác? Bốn tông sư, nếu ở trong bóng tối, có thể phát huy lực sát thương khó mà tưởng tượng.
"Nhàn rỗi cũng đã nhàn rỗi" Ngô Lập Sâm có chút âm u nhếch miệng nói: "Hành tung của họ, ta có được từ trên người Khương Hải Thiên".
Diệp Thiên Vân vừa nghĩ chút là hiểu rồi. Khương Hải Thiên là môn chủ tiền nhiệm của Thái Cực môn. Lúc trước hãm hại Ngô Lập Sâm, thì ra Thái Cực môn vẫn có những cao thủ giấu trong bóng tối, gật gật đầu nói: "Chúc mừng lão ca. Thực lực của Thái Cực môn lại rảo bước tiến lên rồi".
Vẻ đắc ý thoáng hiện lên trên mặt Ngô Lập Sâm. Trong võ lâm có thể có thực lực như vậy, ngoài Thiếu Lâm, Võ Đang ra, giờ đây lại thêm Thái Cực nhất mạch, tiếp đó hắn rất khiêm tốn nói: "Thái Cực môn còn kém xa. Ta cho họ tới nằm vùng ở Thục Trung, cậu sắp xếp thân phận cho họ. Như vậy không chỉ tiện cho điều tra tin tức, còn có thể giúp đỡ cậu trong thời khắc mấu chốt".
Diệp Thiên Vân biết không thể từ chối hai lần liên tiếp. Ngô Lập Sâm đã nhượng bộ rồi. Bây giờ chẳng qua là muốn mình tạo giúp mấy người đó thân phận. Thể diện này không tiện từ chối, cũng không thể từ chối. Liền gật đầu nói: "Được, tôi sẽ cố gắng hết sức".
Ngô Lập Sâm vỗ vỗ bả vai hắn nghiêm mặt nói: "Lão đệ, tuyệt đối đừng đa nghi, ta hoàn toàn không có ý lôi cậu xuống nước. Chỉ là ta không quen thuộc Thục Trung, lại thêm Thiếu Lâm đã tới đó, cho nên mới không thể không tận dụng quan hệ của chúng ta. Ta sẽ bảo họ chú ý, mọi việc đều bàn bạc với cậu. Một khi có bất cứ nguy hiểm nào, liền lập tức vạch rõ quan hệ với cậu".
Diệp Thiên Vân gật gật đầu, tìm vài chức vị bảo tiêu trong Mông gia, việc này với hắn mà nói không có gì quá khó. Mông Nghĩa bây giờ đối với hắn không tệ, tin là chắc sẽ nể mặt thôi.
Ngô Lập Sâm có được sự đồng ý của Diệp Thiên Vân. Lúc này lấy điện thoại ra, gọi tới mấy số.
Chỉ một lát sau, ngoài cửa vang lên tiếng chuông, ngay sau đó có bốn người nối đuôi nhau vào.
"Môn chủ!" bốn lão giả đồng thời nói. Xem ra mấy người hoàn toàn không biết đùa, mặt vô cùng nghiêm túc.
"Xin chào bốn vị hộ pháp" Ngô Lập Sâm khẽ gật đầu, cũng rất kịnh trọng họ, giới thiệu nói:"Vị này là bạn liên minh trung thành nhất của Thái Cực môn chúng ta. Diệp Thiên Vân. Ở Thục Trung, cậu ấy sẽ giúp đỡ các người".
Bốn vị lão giả thần sắc không đỏi, đứng bên cạnh không hề có bất cứ phản ứng nào, rất giống pho tượng đứng bên tường.
Diệp Thiên Vân đưa mắt nhìn lướt bốn người, đầu trọc râu bạc trắng. Bốn người mặc dù cao thấp khác nhau, nhưng ăn mặc lại khá giống nhau.
Ngô Lập Sâm quay người nói với Diệp Thiên Vân: "Họ là hộ pháp của Thái Cực môn. Có danh hiệu từ trước, được gọi là Mân Nam Tứ Hung. Chỉ là hiện giờ người biết tới tên hiệu này không nhiều. Nếu lão đệ trở về Thục Trung, thì dẫn theo họ. Mấy vị hộ pháp không thích nói chuyện, cậu không cần nói nhiều với họ".
Diệp Thiên Vân nhìn bốn người đối diện, rất giống bốn cái xác không hồn. Ánh mắt trống rỗng, sắc mặt hơi tái xanh. Nếu người bình thường nửa đêm nhìn thấy họ, e là sẽ bị dọa cho chết khiếp.
"Ngô lão ca….." Diệp Thiên Vân không biết sao hắn lại phái bốn người này tới tìm hiểu tin tức. Có bốn người ở đây nên không thể nói thẳng, có chút khó xử nói: "Hình tượng của mấy vị tông sư hình như……."
"Bốn vị hộ pháp" Ngô Lập Sâm tràn đầy tin tưởng, vung tay nói: "Sau này nếu Diệp Thiên Vân có yêu cầu gì, các người cứ làm theo là được". Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Tuân lệnh môn chủ" Bốn người cùng đáp.
Diệp Thiên Vân bị làm cho dở khóc dở cười. Mân Nam Tứ Hung quả nhiên người giống như cái tên vậy, điều này khiến hắn còn gì để nói tiếp nữa.
Ngô Lập Sâm nói: "Họ chẳng qua là không thích nói chuyện, thăm dò tin tức đều có những chỗ độc đáo riêng. Người anh em yên tâm, Lão ca ta tuyệt đối không làm khó cậu".
Diệp Thiên Vân đã tiến thoái lưỡng nan. Hắn không ngờ Thái Cực môn lại có bốn nhân vật đáng chú ý như vậy, hơi chút do dự mới gật đầu nói: "Được, nếu lão ca đã mở lời, tôi nghe theo là được mà".
Sân thể dục tiếng hoan hô như sấm dậy. Trên khán đài không còn chỗ ngồi. Hôm nay là trận chung kết của cuộc thi võ thuật các thể viện toàn quốc. Qua mấy ngày thi đấu, hai tuyển thủ trong vòng vây đánh ra. Họ đều là một tay một chân dùng thực lực liều mạng đi ra. Tất nhiên so với những cuộc thi có tin vịt càng đáng chú ý hơn.
Thể viện Cẩm Thành ít được lưu ý. Mông Thiên Quân xếp thứ sáu. Lý Tưởng dừng bước ở vị trí thứ tư. Còn Tống Học Nghiệp đã đứng trên sàn thi đấu. Hôm nay hắn sẽ tranh chức quán quân, đây là điều không ai ngờ tới.
Đối thủ là quán quân lần trước thể viện Băng Thành. Phải nói là thực lực vô cùng mạnh, hai người gặp nhau, tất có một hồi long tranh hổ đấu.
Tô Toàn Sinh lúc từ thể viện Cẩm Thành xuất phát, nghĩ tới vô số kết quả. Hắn từng hạ quyết tâm. Nếu thành tích của thể viện Cẩm Thành vẫn như lần trước. Vậy thì hắn sẽ chủ động từ chức. Không ngờ thể viện Cẩm Thành lại đột phá như vậy. Lại có hy vọng tranh chức quán quân. Hắn không phải người có lòng tham không đáy, cho nên hôm nay vô cùng thoải mái.
Thể viện Cẩm Thành chỉ giành được vị trí thứ sáu trong cuộc thi trước. Có thể nói xếp trong hạng trung bình. Lần này lại mộ phát bay thẳng lên trời. Cho dù hôm nay thua, tổng thành tích và cá nhân thành tích tốt nhất cũng đều xếp trước số ba. Điều này sao có thể không khiến hắn vui sướng chứ?
Tống Học Nghiệp trên lôi đài toàn lực ứng phó, phát huy trình độ chưq từng có. Nhưng thực lực của đối thủ cũng cường hãn như vậy, trận đấu giữa hai người khiến người xem đều không thể nổi.
Diệp Thiên Vân trước khi thi đấu, không hề xem trọng Tống Học Nghiệp trên lôi đài. Thực lực và kinh nghiệm thi đấu của đối phương đều cao hơn hắn một bậc.
Nhưng có thể thu được thành tích thế này, đối với thể viện Cẩm Thành mà nói, cũng coi là một kết quả không tệ rồi. Về phần Tống Học Nghiệp, chỉ cần cậu ấy tiếp tục khổ luyện, sớm muộn cũng có thể chứng tỏ mình trên lôi đài.
"Thiên Vân, ngày mai là cuộc thi kết thúc rồi. Anh không muốn nói gì sao?" Hàn Băng cách đó không xa cuối cùng phá vỡ im lặng, nhẹ giọng nói với hắn. Mặc dù giọng rất nhỏ, nhưng bao hàm lực xuyên thấu lục phủ ngũ tạng người khác.
Diệp Thiên Vân từ sau khi nhìn thấy Hàn Băng, vẫn luôn có sự giằng co, nhưng qua mấy ngày suy nghĩ, hắn đã đưa ra quyết định cuối cùng, chậm rãi nói: "Giữa chúng ta là không thể. Hàn Băng! Anh là người thế nào chắc em hiểu rõ nhất, huống chi giờ anh đã có vợ rồi. Chỉ có thể nói với em một tiếng, xin lỗi".
"Xin lỗi?" Trong mắt Hàn Băng đẫm lệ. Khẽ lẩm bẩm hai chữ. Đau đớn và dày vò trong đó ai có thể hiểu được? Quen biết Diệp Thiên Vân mấy năm, chỉ đổi lại một câu xin lỗi. Tranh đoạt quán quân sân sàn đấu, đã không hề liên quan gì tới cô nữa.
Hàn Băng cố gắng ném những u sầu đó vào đầu, cố gắng nở nụ cười, nức nở nói: "Hi vọng anh sẽ nhớ nụ cười của em, em sẽ cảm kích anh cả đời".
Diệp Thiên Vân thấy trong nụ cười bao hàm cả sự đau khổ, trong lòng run rẩy. Hắn biết lúc nào càng cần quyết đoán, bình tĩnh nói: "Tương cứu trong lúc hoạn nạn, không bằng tương vong trong giang hồ".
Chính trong lúc này, Tống Học Nghiệp bị đối thủ đánh bại, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra.
Trọng tài nhanh chóng đọc tới chín, giơ cao tay của đối phương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook