Vô Địch Hắc Quyền
-
Chương 618: Thăm dò địch
Trong khách sạn, Diệp Thiên Vân đang thu dọn quần áo, hắn từ trước đều tự mình sắp xếp ngăn nắp đồ đạc, đây là thói quen được hình thành từ cuộc sống bình thường.
"Tiểu Diệp, chúng ta đã liên tục nhiều năm tham gia cuộc thi đấu này, có không ít huynh đệ học viện đồng hành, cho nên tối nay sẽ có một buổi tụ họp. Cậu và Vương Dung có thể đi để mở rộng tầm mắt, cùng giao lưu với những người đồng hành, như vậy sẽ rất có ích cho việc nâng cao trình độ dạy học của các cậu."
"Tôi biết rồi viện trưởng Tô!" Diệp Thiên Vân cầm những dụng cụ tắm rửa ra, lại lấy từ trong túi ra mấy viên đại lực kim cương, mở bình nước, uống mấy viên đó vào bụng. Luyện tập Kim Chung Tráo cần phải kiên trì bền bỉ, hắn mỗi ngày đều phải kiên trì, vừa nãy hắn còn nhân lúc rảnh mà luyện được gần 2 tiếng.
"Cậu không khỏe à?" Tô Toàn Sinh thấy Diệp Thiên Vân uống thuốc, có chút quan tâm hỏi.
Diệp Thiên Vân cười ha ha, che giấu nói: "Cơ thể tôi từ nhỏ đã yếu, cho nên cần phải dùng thuốc bồi bổ, nếu không sẽ thường xuyên mắc bệnh."
Tô Toàn Sinh nghe thấy thì thở dài một hơi, tốt bụng nói: "Thuốc cũng có ba phần độc đấy! Nếu không có bệnh nặng thì hãy tập luyện dưỡng sinh nhiều, như vậy mới điều dưỡng hoàn toàn cho cơ thể!"
Tô Toàn Sinh tuy mồm nói như thế nhưng trong lòng lại có chút cảm thấy lẫn lộn không hiểu. Hắn đã từng nhìn thấy Diệp Thiên Vân động thủ, tuy chỉ là một lần nhưng sự đặc sắc kinh người trong nháy mắt thì bất luận như thế nào cũng không thể che lấp nổi. Cũng chính vì lí do đó mới làm cho hắn muốn quyết tâm bồi dưỡng hai người Diệp Thiên Vân và Vương Dung.
Tiếng đập cửa vang lên, Vương Dung sau khi được sự đồng ý đã bước vào. Cô ta hôm nay đã chuẩn bị rất tỉ mỉ, khuôn mặt trang điểm hơi nhạt, làm cho cô ta có vẻ ôn hòa một chút, bớt đi một chút anh khí, lại thêm một chút quyến rũ của phụ nữ.
Tô Toàn Sinh thấy dáng vẻ của Vương Dung, trêu chọc nói: "Cô giáo Tiểu Vương thanh xuân động lòng người, buổi tối nay không biết sẽ làm mê hồn bao nhiêu thanh niên tuấn kiệt đây, ha ha!"
"Chú Tô, sao nay cả chú cũng như thế vậy!" Vương Dung da mặt rất mỏng, nghe thấy khuôn mặt mình có xinh đẹp hơn thì có chút kiêu ngạo, uốn éo giống như con ong, nói: "Mặc như thế này có được không nhỉ?"
"Đương nhiên là được, hơn nữa còn rất là đẹp!" Tô Toàn Sinh ngồi trên sofa cười nói: "Bây giờ trận thi đấu vẫn chưa bắt đầu, mọi người đều có thể thoải mái một chút! Hai người còn đều đang trẻ, mặc mạnh mẽ một chút cũng không sao. Đợi đến khi lớn tuổi như tôi thì cũng không còn hứng thú với quần áo đẹp nữa."
Diệp Thiên Vân biết Vương Dung có một chút quan hệ với viện trưởng viện học viện thể dục, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy Vương Dung công khai xưng hô thân thiết như thế này.
Vương Dung đi một vòng trong phòng, vô tình nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên Vân, sau đó mở mồm nói: "Chú Tô, mấy học sinh của chúng ta, cháu đã đưa đến những thao trường quen thuộc, tất cả đều chấp hành theo kế hoạch hôm nay. Để cho chúng thích ứng một chút với cường độ luyện tập!"
"Vậy tốt rồi, ra ngoài muốn đi chơi thì chơi, nhưng chớ đừng quên công việc! Tiểu Dung, cháu làm việc rất tốt!" Tô Toàn Sinh hơi nhăn mày lại, có chút buồn bực nói: "Trường học đối với cuộc thi lần này rất có hi vọng, nhưng lần thi đấu năm nay có một số học viện thể dục sư phạm cũng tham gia, cho nên nhiệm vụ càng khó khăn hơn. Chúng ta ít nhất phải giành được thành tích từ trung bình trở lên, nếu không trở về sẽ không biết nói như thế nào với học viện đâu."
Diệp Thiên Vân và Vương Dungcùng gật đầu, trường học lần này vì cuộc thi mà đã bỏ ra không ít tâm huyết. Khách sạn, vé máy bay, còn có tiêu chuẩn một ngày ba bữa rất không tồi, tất cả đều là để có thành tích tốt.
"Trường học của chúng ta từ trước đến nay luôn xếp ở hạng giữa, thành tích của học sinh lại không lí tưởng. Buổi tối hôm nay có thể đến thăm dò tình hình đối phương, xem xem thầy giáo của họ rốt cuộc ở trình độ nào." Tô Toàn Sinh cười ha ha nói: "Chỉ cần chúng ta dốc hết toàn bộ sức lực thì tin chắc thành tích của chúng ta tuyệt đối sẽ tốt hơn trước."
7 giờ tối. Tô Toàn Sinh đưa hai người đến một khách sạn loại trung.
Vừa đến cửa đã có Đại Hồ Từ hơn 50 tuổi ra tiếp đón, mặt mày hớn hở nói: "Tô đại viện trưởng đến rồi. Ha ha, vừa nãy họ còn đánh cược, không ngờ anh lại đến đúng giờ thế!" Nói đến đây vừa nhìn thăm dò Diệp Thiên Vân và Vương Dung, vừa tấm tắc nói: "Đã có người nối nghiệp rồi! Lão Tô, họ là đệ tử của anh à?"
Tô Toàn Sinh bắt tay với hắn, cười cười nói: "Anh này...anh, miệng đúng là không chịu yên!" Tiếp theo giới thiệu hai người đó: "Đây là viện trưởng của học viện võ thuật thể dục thể thao Hoa Nam, viện trưởng Khương Thạch!"
"Viện trưởng Khương, xin chào!" Hai người đồng thanh nói, mấy người này đều là những người rất mạnh trong nghề, cho nên nhất định phải tôn trọng.
"Viện trưởng như tôi làm gì có quyền lớn như anh chứ, mời vào!" Khương Thạch đặt tay vào vai Tô Toàn Sinh, cười cười nói: "Mọi người cơ bản đều đã đến!"
Diệp Thiên Vân cùng bước vào với Tô Toàn Sinh, bên trong đã có mười mấy người, có 5, 6 người tuổi tác tương đương với Tô Toàn Sinh, xem ra đều là bạn cũ, đang nói chuyện phiếm với nhau.
Tô Toàn Sinh không ngừng giới thiệu cho hai người biết, mối quan hệ này rõ ràng không phải là có được trong một hai năm. Học viện thể dục kinh thành, học viện thể dục Hoa Đông, học viện thể dục Tây Nam đều tề tụ đến.
Diệp Thiên Vân đưa mắt nhìn xung quanh, cơ bản phía sau những vị lãnh đạo này đều có một đến hai thanh niên, đây có lẽ là một phương thức bồi dưỡng.
Chào hỏi một lúc, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện.
Tô Toàn Sinh cao giọng thở dài nói: "Chúng ta đều già cả rồi! Nhớ tới ngày trước lần đầu tiên tham gia, mọi người đều rất nhiệt tình, khi đó đơn thuần là muốn phân cao thấp thắng bại. Cuối cùng không đánh không quen biết, vì thế mới kết được những người bạn như các anh. Mấy năm nay phát hiện ra thời đại thuộc về chúng ta đã qua rồi."
Mọi người ngồi đầy các bàn, cười ha ha, trong tiếng cười đầy sự vui mừng, còn có mấy tiếng thở dài.
Khương Thạch buông đũa, kể lại chuyện xưa: "Khi chúng ta gặp nhau chẳng ai phục ai cả. Những người trẻ này bây giờ lại đi theo con đường của chúng ta, ha ha!"
"Theo tôi thấy mọi người đều đã có truyền nhân rồi, cứ tỉ thí xem học viện nào cừ nhát!" Người nói chính là phó viện trưởng của học viện thể dục thể thao Hoa Đông.
Lời này của hắn vừa nói ra đã được mọi người tích cực hưởng ứng. Với sự kích thích của rượu con, mấy viện trưởng, chủ nhiệm cũng đều nâng chén lên, gọi những người trẻ tuổi của mình đến gần, đắc ý nói: "Binh này của tôi là con nhà võ, đã từng giành được ba huy chương vàng tại đại hội võ thuật toàn quốc. Cái khác thì không dám nói, thách đấu với mấy học viện thể thao cũng không thành vấn đề."
Có người kêu gào ắt có người dập lửa. Bốn năm người đứng đầu các học viện khác đều tiếp tục tự khoa trương.
Viện trưởng Tô đã thay đổi vẻ nghiêm nghị của lúc trước, vui vẻ trò chuyện: "Hai thầy giáo của viện thể thao Cẩm Thành chúng tôi đều là những nhân tài mới tới. Trình độ võ thuật đều đứng đầu. Nếu như không phục thì chúng ta thử so tài tại chỗ nhé."
Diệp Thiên Vân nghe đến đây thì không khỏi cười lên, mấy vị trong mấy học viện này tuy không phải là những người đứng đầu hẳn, nhưng cũng có một chút quyền lực, sau khi tụ hợp lại đã tạo nên hiệu ứng, mọi người đều mặt đỏ tía tai, có vẻ đã tức giận. Xem ra hôm nay thật sự phải đấu một phen rồi.
Một thanh niên ngồi bên cạnh Khương Thạch, lập tức đứng dậy giơ cốc lên nói: "Các vị lãnh đạo, nếu đã vui vẻ như vậy thì mọi người cùng chơi một trò chơi đi, thế nào?"
Khương Thạch hình như không hề ngạc nhiên, người lại còn cười khoa trương nói: "Hãy xem những người trẻ tuổi của chúng ta thật là nhiệt tình, dám đánh dám liều, như vậy mới đúng là tấm gương tốt cho học viện thể thao Hoa Nam chúng ta."
Người thanh niên nói cao lớn lực lưỡng, cơ bắp toàn nên đều nổi cộm. Có thể thấy sức mạnh không nhỏ, hắn vừa cười vừa nói: "Chúng ta đến đấu một trận, ai ngã xuống trước sẽ thua."
"Được!" Hai vị viện trưởng đều đồng ý, hình như cũng muốn chứng minh con mắt tìm nhân tài của mình. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Tô Toàn Sinh xoay người lại một chút, lắc đầu nói: "Không được, trong này có phụ nữ, đấu pháp như vậy chẳng phải là hơi tùy tiện hay sao!"
Mọi người đều mỉm cười, Vương Dung mặc dù uống một chút rượu nhưng hai mắt vẫn rất tinh tường. Cô ta đứng dậy dùng cái giọng chim oanh nói: "Thưa các vị lãnh đạo, mặc dù tôi là phụ nữ, nhưng nếu mọi người đều đồng ý thì tôi sẽ phục tùng mệnh lệnh!"
Khương Thạch giơ ngón tay cái lên nói: "Lão Tô thật có con mắt nhìn người! Xem ra đệ tử của anh rất nhanh nhẹn, nếu không biết võ thuật thì chắc sẽ không dám nói như vậy!"
Tô Toàn Sinh lắc đầu có chút bất đắc dĩ, tính tình Vương Dung đúng là kiên cường không chịu khuất phục, liền dặn dò nói: "Cẩn thận một chút nhé!"
Tô Toàn Sinh vừa mở miệng đồng ý thì lập tức mấy thầy giáo trẻ tuổi đều hưng phấn khoa chân múa tay, đúng như người ta nói, nam nữ phối hợp không hề mệt.
Tính cách Diệp Thiên Vân thay đổi không ít, nhưng đối với nhưng hoạt động nãy vẫn không có hứng thú. Rượu ở trong người hắn, giống như không có cách nào phát huy tác dụng vậy. Mấy cốc bia đã uống vào hoàn toàn không có phản ứng. Hắn lúc này đang xoay tính quanh chuyện tứ gia Thục Trung, cho nên không bất giác thần trí không tập trung.
Thanh niên vừa đề nghị mỉm cười tự nói với môn hộ: "Tôi họ Bạch, đồng sự đều gọi tôi là Tiểu Bạch, sau này huynh đệ tỉ muội chúng ta giao hảo tốt đẹp nhé, có ai xung phong đứng ra làm tấm gương không!"
Tuy mọi người đều đã uống rượu, nhưng chẳng ai ngốc cả. Người đầu tiên ra trận chắc chắn sẽ không có lợi, cho nên hoàn toàn không có người chủ động ra.
Vương Dung vốn là muốn ứng chiến, nhưng lại liếc mắt về phía Diệp Thiên Vân đứng ở trong góc, nghĩ tới những gì phải chịu trường mà thấy uất ức, liền cười duyên nói: "Tôi vốn muốn là người đầu tiên ra, nhưng thầy giáo Diệp chắc không đồng ý. Nếu như vị nào có thể thắng thầy ấy thì ta đấu với người đó cũng không muộn!"
Trong mấy thầy giáo trẻ tuổi chỉ có Vương Dung là con gái, trong ánh đèn sáng tỏ, cô ta trở nên rất bắt mắt.
Tiểu Bạch nhìn thấy Diệp Thiên Vân đứng ở phía góc bàn rượu như đang nghĩ ngợi gì, liền mượn rượu đứng lên nói: "Thầy giáo Diệp, mỹ nữ đã lên tiếng rồi, chúng ta cùng so tài nhé!"
Lãnh đạo ở trên bàn rượu hình như không để bụng đến sự khiêu khích của Tiểu Bạch, ngược lại còn rất cao hứng. Mấy người này tuy rất hòa khí nhưng cũng cần phải phân cao thấp, đặc biệt trong hoàn cảnh như thế này, không thể để mất mặt được.
Tô Toàn Sinh phát hiện Diệp Thiên Vân đã phục hồi lại tinh thần, liền cổ vũ nói: "Tiểu Diệp, nhất định không thể để mất danh hiệu đứng đầu của Cẩm Thành chúng ta đấy!"
"Vâng." Diệp Thiên Vân bừng tỉnh, lãnh đạo đã mở lời thì một kẻ làm tiểu binh như hắn sao chỉ có thể hiến thân mà thôi. Hắn liếc nhìn thần sắc mấy người ở trên bàn, bao gồm cả Tô Toàn Sinh, mọi người đều đặt ánh mắt về phía thầy giáo trẻ kia, xem ra cũng có ý dò xét. Hắn hơi suy nghĩ một lát, liền hiểu ra.
Trận đấu hôm nay không thể thua được.
Sau khi Vương Dung đạt được mục đích thì khuôn mặt đầy vẻ đắc ý, cô ta hưng phấn muốn hét cả lên. Diệp Thiên Vân luôn muốn đè đầu cô ta, bây giờ cô ta cuối cùng cũng tìm được cơ hội báo thù rồi, nhất định phải cho hắn ta biết tay.
Tiểu Bạch từng đạt được ba huy chương vàng đấu võ toàn quốc, có chút kiêu ngạo, thấy Diệp Thiên Vân trước mắt mình có thể hình tương đương mình, chắp tay hành võ lễ nói: "Sư phụ Diệp, xin mời!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook