Vô Địch Hắc Quyền
-
Chương 605: Làm cha
Lời nói của Mông lão gia tử giống như vỗ vỗ vào đầu gà của Mông Thiên Quân. Làm cho lỗ chân lông toàn thân của hắn đều thư sướng. Phải biết rằng "có người nối nghiệp" bốn chữ này. Đối với Mông gia mà nói có ý nghĩa nhiều lắm!
Chỉ lấy tình huống trước mắt mà nói cũng đủ để Mông Thiên Tề kinh sợ. Nguyện vọng tha thiết của Mông Thiên Quân đã đạt tới. Nhưng hắn không có buông lỏng bản thân. Tận lực ngăn chặn sắc mặt vui mừng của chính mình. Bình tĩnh nói:"Gia gia. Con cùng biểu ca của tỷ thí tính cũng không tính là gì. Chỉ làm ngài cười thôi. Nếu như so lại lần nữa thì cũng chưa biết ai thắng ai thua!"
Các vị tân khách nghe được lời nói của Mông Thiên Quân. Trong nội tâm cũng không khỏi ấn tượng thêm vài phần! Trong gia tộc, điều gia chủ hy vọng nhìn thấy nhất chính là hai chữ hài hòa. Mà lời nói này của Mông Thiên Quân là cách cư xử rất tốt!
"Không sai!" Miệng của Mông Điềm nhanh chóng mở ra. Nặng nề vỗ vào tay vịn trên mặt ghế nói:"Vừa rồi con tỷ thí cùng Thiên Tề. Thực lực của con còn khiếm khuyết rất nhiều! Nhưng mà......" Mông lão gia tử đang nói lại chuyển:"Chuyện này cũng hoàn toàn nói rõ tiến bộ của con. Luyện công không phải là chuyện trong ngày một ngày hai. Nhất định phải kiên trì bền bỉ mới được!"
Mông Thiên Quân nặng nề gật đầu một cái. Ôm quyền nói:"Con nhất định nhớ kỹ lời của gia gia. Không bao giờ dám quên!"
Vừa rồi Mông Thiên Tề tỷ thí thua. Trên mặt hiện lên một mảnh trắng bệch. Phải biết rằng Mông Thiên Quân nhỏ hơn hắn năm tuổi. Nhưng mà lại có kết quả như vậy. Dùng con mắt vụng trộm liếc về phía Mông Trí. Đã thấy lửa giận trong mắt phụ thân. Lập tức mất bò mới lo làm chuồng nói:"Gia gia. Thời gian gần đây con có chút lười biếng. Sau này nhất định sẽ tập luyện công phu chăm chỉ hơn. Tuyệt không làm ngài thất vọng!"
Mông Điềm nhìn hắn môt cái thật sâu. Gật nhẹ đầu. Rất vui mừng nói:"Mông gia ta đã có người kế tục. Điều này làm cho ta cũng cảm thấy có chút già rồi. Chắc phải nên cho người tuổi trẻ một ít cơ hội!"
Hắn dừng lại một chút mới tiếp tục nói:"Cho nên ta muốn thừa dịp này. Nói với các vị bằng hữu một việc. Từ hôm nay trở đi. Sản nghiệp của Mông gia sẽ giao cho hai đứa con trai của Mông Trí và Mông Nghĩa quản lý! Lúc đầu có thể bọn nó có chỗ khiếm khuyết. Nhưng chỉ cần một thời gian ngắn, tuyệt đối sẽ không làm cho các vị thất vọng! Nếu chúng có làm gì không đúng. Xin mọi người bao dung. Mông gia vĩnh viễn cảm kích các vị!"
Không ít người ở đây đều có sinh ý với Mông gia. Nghe đến những lời nói khách khí này. Nội tâm cũng thoáng mở ra. Sản nghiệp của Mông gia đại bộ phận đều trong Cẩm Thành. Cơ hồ chỉ cần là những sinh ý có thể kiếm tiền. Đều có thể nhìn thấy bóng dáng của bọn hắn. Tre già măng mọc(dùng từ ngữ VN). Đây là chuyện tốt. Cũng là chuyện xấu.
Chuyện tốt chính là sau này sẽ có cơ hội hợp tác với Mông gia nhiều hơn. Chuyện xấu là hai đứa cháu này sẽ đứng sau mọi chuyện. Nếu muốn có sinh ý tốt với Mông gia. Trước tiên cũng phải giữ vững vị trí của mình. Cho nên đối với bọn họ mà nói. Những chuyện nguy hiểm theo sau kỳ ngộ này cũng không nhỏ.
Mông lão gia tử có lẽ cảm thấy mệt mỏi. Căn bản không cho mọi người có cơ hội nói nhiều. Vừa cười vừa nói:"Già rồi. Già rồi. Yến hội này. Đều là nơi của những người trẻ tuổi trong thiên hạ! Ta có chút ăn không tiêu. Xin thứ cho lão hủ không cách nào phụng bồi! Các vị bằng hữu. Các vị nhất định phải cao hứng mà đến cũng cao hứng mà về. Nếu không sẽ có người nói Mông gia ta chiếu cố không chu toàn!" Nói xong liền cáo từ. Xoay người đi trước.
Mông Nghĩa và Mông Trí nhìn Mông Điềm đi rồi. Liền bắt đầu thân thiện chiêu đãi khách nhân.
Diệp Thiên Vân nhìn thấy mọi sự tình đều không sai biệt lắm. Hôm nay đã hoàn thành nhiệm vụ viên mãn. Cho nên hắn chậm rãi chuyển hướng đến tiền viện. Định yên lặng rời đi. Chuyện tình liên quan với Mông gia. Hắn cũng không muốn tham dự quá nhiều. Mông Nghĩa và Mông Trí tất nhiên là thủy hỏa không dung hòa. Chuyện tranh đấu chỉ là sớm muộn. Một khi hắn bị cuốn vào nội đấu của Mông gia. Chỉ sợ cuộc sống yên tĩnh lại sắp bị đánh vỡ.
"Diệp lão sư. Cảm ơn ngài! Nếu như không có thầy. Hôm nay em tất nhiên sẽ thất bại. Đến lúc đó chỉ sợ ông nội của em sẽ thất vọng cực kỳ đối với em!" Mông Thiên Quân nhìn thấy Diệp Thiên Vân liền đuổi theo ra ngoài. khó có thể khắc chế tâm tình kích động của chính mình. Thân thể có chút phát run.
Ngày thường Mộng Điềm rất ít khi khảo hiệu hậu bối. Cũng chỉ có ngày đại hỉ. Mới để cho mọi người đánh giá nhau. Hôm nay là cơ hội của cả năm! Trong một năm này, Mông Thiên Quân biết mình nhất định sẽ được coi trọng. Cơ hội này hắn đã đợi quá lâu. Tuyệt đối không thể dễ dàng để mất.
Nhìn Diệp Thiên Vân trước mắt. Hắn kính trọng tột đỉnh. Đối với hắn mà nói. Phụ thân sẽ không tốn hao quá nhiều thời gian trên người của hắn. Muốn cố gắng. Cuối cùng cũng chỉ dựa vào chính mình.
Diệp Thiên Vân mỉm cười dừng cước bộ lại. Nếu như là năm năm trước. Có lẽ hắn sẽ trợ giúp Mông Thiên Quân. Thuận tiện đạt những gì mình mong muốn. Nhưng mà hiện tại, vì muốn sống ổn định. Đối với tiền tài và quyền lực, hắn đã sớm không có ý niệm ngây thơ như lúc trước.
Hắn cũng không phải nỗ lực nhiều lắm. Chẳng qua là thuận tiện chỉ điểm thôi. Cho nên cũng không mong đối phương cảm tạ với mình. Lúc này thọ yến đã gần kết thúc. Diệp Thiên Vân bình tĩnh nói:"Chuyện này hết thảy là do cố gắng của em. Không có quan hệ lớn với thầy. Thầy còn một số việc. Trước hết cáo từ!"
Mông Thiên Quân hơi thất thần. Trong một tiếng Diệp Thiên Vân chỉ dạy cho hắn mấy chiêu. Làm cho hắn lấy được những thứ mình mong muốn. Hắn muốn báo đáp đối phương, đối phương lại lẵng lặng rời đi. Hắn đột nhiên sinh ra một cảm giác vô lực. Không muốn cũng không được. Lúc này mới cảm nhận được ý tứ trong chuyện này. Nguồn tại http://Truyện FULL
Mông Thiên Quân sợ hắn vừa đi mất. Lập tức vội vã mở miệng nói:"Diệp lão sư. Em.......em......Em không có ý tứ gì khác. Chỉ là muốn báo đáp ngài!"
Diệp Thiên Vân nhìn thấy thần sắc lo lắng của hắn không khỏi buồn cười. An ủi:"Không có chuyện gì đâu. Ngày mai tới trường học rồi nói sau!" Nói xong liền xoay người chậm rãi rời đi.
Nhưng mà đúng lúc hắn ra tới cửa. Mông Nghĩa cũng từ đại đường đi tới. Mở miệng giữ lại:"Diệp lão đệ. Xin chậm lại một chút!"
Diệp Thiên Vân ngơ ngác. Mông Nghĩa này đúng là trở mặt cực kỳ nhanh. Chỉ trong chốc lát. Liền từ Diệp lão sư biến thành Diệp lão đệ. Đối với loại cử động như vậy. Làm hắn cảm giác được người này làm việc chỉ vì lợi ích.
Mông Nghĩa đi đến trước. Thân mật kéo tay Diệp Thiên Vân lại. Thần sắc trong mắt một mảnh cực nóng nói:"Hôm nay Diệp lão đệ giúp chúng ta đại ân. Mông Nghĩa nhớ kỹ! Thiên Quân còn không hiểu chuyện. Xin đệ chiếu cố nhiều hơn!"
Động tác của Diệp Thiên Vân có chút cứng ngắc. Hắn cũng không am hiểu những chuyện dối trá như Mông Nghĩa. Chậm rãi rút tay về. Khuôn mặt giãn ra nói:"Quá khách khí rồi. Trong nhà còn có việc không thể ở lại!"
Hôm nay Mông Nghĩa có thể nói là thu hoạch rất lớn. Tuy hắn vẫn kinh doanh gian võ quán. Nhưng mà từ hôm nay trở đi, sẽ tiếp thu sản nghiệp hạch tâm của Mông gia.
Nghĩ tới đây. Mông Nghĩa không khỏi trìu mến nhìn đứa con liếc. Hôm nay Mông Thiên Quân đã vì hắn tranh được lợi thế. Trừ đứa con này của mình ra. Một người công thần khác chính là thanh niên đối diện.
Tuy Mông Nghĩa không biết rõ chi tiết của đối phương. Nhưng mà từ sự tình hôm nay. Tuyệt đối là người có thể đảm đương trách nhiệm. Nhân tài như vậy nhất định phải giử trong tay mình. Hắn cười sang sảng nói:"Diệp lão đệ. Hôm nay......" Vừa muốn nói tiếp. Lại nghe điện thoại của Diệp Thiên Vân vang lên, cho nên chỉ có thể dừng lại!
Diệp Thiên Vân nhìn dãy số. Là số điện thoại của Hứa Tình. Lập tức bắt máy, biến sắc trong vài giây. Trầm giọng nói:"Bệnh viện nào? Tôi lập tức tới ngay!"
Mông Nghĩa nghe được lời nói của Diệp Thiên Vân liền phân phó quyết đoán:"Thiên Quân. Tìm chiếc xe hộ tống Diệp lão sư!"
Lông mày của Diệp Thiên Vân có chút chau lại. Người điện thoại tới là bảo mẫu trong nhà. Hứa Tình sinh sớm hơn dự định vài ngày. Cho nên hắn muốn lập tức đến bệnh viện phụ sản Cẩm Thành.
"Bệnh viện nào? Tôi sẽ giúp thầy an bài tốt!" Mông Nghĩa hỏi rất quyết đoán.
Thần sắc Diệp Thiên Vân lộ ra cảm kích. Dù sao có người chiếu cố cũng là sự tình tốt. Không chút dấu giếm nói:"Bệnh viện phụ sản. Thê tử của tôi sắp sinh!"
"Yên tâm đi. Trước hết tôi sẽ an bày mọi thứ! Thiên quân đi lấy xe. Anh không nên gấp gáp quá. Lão ca chúc mừng ngươi trước a!" Mông Nghĩa cười ha hả. Có mấy lời không cần nói cũng có thể minh bạch. Chỉ cần Diệp Vân còn ở trong Cẩm Thành thì đầu nhập vào hắn tự nhiên là lựa chọn tốt nhất.
Diệp Thiên Vân đợi trong bệnh viện. Có Mông Nghĩa giới thiệu. Quả nhiên thuận tiện rất nhiều. Từ bác sĩ đến hộ sinh. Thậm chí đến phòng sinh. Đều là cao cấp nhất. Cho nên Diệp Thiên Vân cũng không quá lo lắng.
Chỉ là khổ cho Hứa Tình thôi. Diệp Thiên Vân trong mấy tháng này luôn cẩn thận chiếu cố nàng. Nhưng mà đến khoảnh khắc quyết định hắn lại bất lực. Khổ sở này chỉ có mình nàng chịu đựng.
Mông Thiên Quân ở một bên nhìn nhất cử nhất động của Diệp lão sư, cẩn thận an ủi:"Diệp lão sư. Thầy hay là ngồi xuống đi! Không cần quá lo lắng. Bệnh viện này rất có danh khí tại Cẩm Thành. Huống hồ có ba ba em bắt chuyện qua. Bọn họ không dám không làm toàn lực đâu!"
Diệp Thiên Vân mới cảm giác bớt lo nghĩ một chút. Đi tới đi lui trong hành lang. Tận lực làm cho mình bình tĩnh trở lại. Vì quan tâm quá sẽ hóa loạn. Chỉ là hắn không cách nào tâm bình khí hòa được.
Diệp Thiên Vân dám cam đoan. Giờ khắc sắp làm cha không ai có thể nhận thức được. Hắn trải qua vô số lần sinh tử. Cũng không có khẩn trương đến trình độ này.
Không biết qua bao lâu. Trong phòng sinh một vị hộ sinh đi ra. Tháo khẩu trang xuống lộ ra khuôn mặt cười nói:"Chúc mừng anh. Anh đã làm cha! Là bé trai! Mẫu tử bình an!" Diệp Thiên Vân nghe được tin tức này. Như là đã cùng cao thủ đại chiến một hồi. Vui sướng, hưng phấn, kích động, chờ mong cùng phấn khởi tràn ngập trong đáy lòng. Hài tử và Hứa Tình đều bình an. Làm cho tâm tình hắn triệt để buông xuống.
Diệp Thiên Vân nhìn thấy hài tử của mình. Trái tim nhảy như có bão cấp mười hai. Tiểu tử kia có chút linh động. Làm hắn có thể từ trong bực bội tìm ra một mảnh an bình.
Tiếp đó hài tử bị hô sinh đỡ lấy. Diệp Thiên Vân nhìn thấy Hứa Tình được đẩy ra từ phòng sinh. Tiến lên nắm thật chặt tay của nàng. Hứa Tình có lẽ quá mệt mỏi. Diệp Thiên Vân một mực trong phòng bệnh che chở cho nàng.
Ước chừng hai giờ. Hứa Tình mới chậm rãi mở mắt ra. Người đầu tiên thấy được là Diệp Thiên Vân. Mang theo vẻ mặt vui mừng nói:"Chúng ta lại quên đặt tên cho hài tử rồi!"
"Ha ha! Không cần gấp. Em hãy nghỉ ngơi thật tốt!" Diệp Thiên Vân chỉnh sửa chăn mềm cho nàng một chút. Không nhanh không chậm nói:"Cho dù em có gọi tên nó thì nó cũng không biết đâu!"
Hứa Tình nhìn khuôn mặt kiên nghị của Diệp Thiên Vân. Khuôn mặt nàng lộ ra một tia nghịch ngợm nói:"Anh là ba ba của hài tử. Sao có thể không chịu trách nhiệm!"
Diệp Thiên Vân nhìn nàng chấp nhất một cái tên. Thoáng tưởng tượng nhân tiện nói:"Không phải đạm bạc vô chí hướng, không phải yên lặng vô trí viễn, vậy kêu là Diệp Trí Viễn đi!"(ý nói chí hướng luôn ở phía xa)
"Trí Viễn. Diệp Trí Viễn......" Hứa Tình đọc mấy lần, liền có chút giảo hoạt nói:"Rất được.....nghe rất êm tai!"
Diệp Thiên Vân:"............"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook