Vô Địch Hắc Quyền
-
Chương 601: Lão sư
Giấc mơ của Tống Học Nghiệp trở thành sự thật, lấy được đệ nhất danh của đại bỉ võ lần này, leo lên vị trí quán quân, đây là chuyện hắn nằm mộng cũng muốn bật cười!
Quá khứ Tống Học Nghiệp có rất nhiều loang lổ, nguyên bản nổi danh trong trường. Trong trường học hắn cũng thuộc về một dạng cá biệt, lại đột nhiên như hắc mã lao ra, cái này sao lại không làm cho mọi người cảm thấy ngạc nhiên. Có thể một hơi đánh bại Mông Thiên Quân, bây giờ trong trường học bàn tán xôn xao.
Đương nhiên, Tống Học Nghiệp thành danh nhân,...sẽ rất bị chú ý, còn có người phía sau hắn là Diệp Thiên Văn.
Diệp Thiên Vân là tân sư phụ trong trường học, giúp hai người Tống Học Nghiệp cùng Lý Tưởng đạt thứ hạng, cho nên trên thực tế hắn càng bị chú ý hơn.
"Diệp lão sư, thầy khỏe chứ!" Vài tên học sinh của võ thuật chuyên nghiệp đi ngang qua cửa trường học, chào hỏi Diệp Thiên Vân.
Diệp Thiên Vân khẽ gật đầu, mấy ngày gần đây người nhận thức ra hắn rõ ràng nhiều hơn không ít, thật là có chút không quen. Gần đây, đại đa số tinh lực của hắn đều đặt ở trên Kim Chung Tráo. Bởi vì thời gian đầy đủ, Kim Chung Tráo đã đạt tới cảnh giới thứ tám.
Vô luận lúc nào, Diệp Thiên Vân đều kiên trì không ngừng đề cao năng lực của bản thân. Bởi vì nói không chừng sẽ có một ngày, mình lại nhớ tới chốn võ lâm, đến lúc đó nhất định sẽ không lưu lại bất cứ cơ hội nào cho đối thủ.
Tiến vào phòng giảng dạy, liếc mắt thấy thấy hai người Tống Học Nghiệp cùng Lý Tưởng, đang trò chuyện gần đó.
Vương Dong đang viết bản giáo án, phát hiện Diệp Thiên Vân đến đây, ném bút đẩy cửa đi ra ngoài, ngay cả chào hỏi cũng không nói, thần sắc đầy địch ý.
Diệp Thiên Vân hơi có chút kinh ngạc, hắn có thể cảm nhận được địch ý của Vương Dung, tình huống như vậy cũng chưa bao giờ xuất hiện.
"Diệp lão sư, buổi sáng tốt lành!" Tống Học Nghiệp vui cười chào hỏi, từ trong túi quần xuất ra một cái phong thư nói:"Đây là trường học ban thưởng cho em một vạn nguyên, Lý Tưởng được hai ngàn." Nói đến đây sờ sờ lên đầu lại nói:"Em đóng học phí xong, còn có năm nghìn, hy vọng thầy có thể nhận lấy!"
"Sao?" Hôm nay việc lạ nhiều lắm. Diệp Thiên Vân nhìn thoáng qua phong thư. Tiếp đó nói:"Đây là của các em mà. Không có quan hệ với thầy. Cầm lại đi!"
Tuy hắn không nghĩ tới chuyện hồi báo. Nhưng nhìn thấy hai gã học sinh của mình có thể tri ân báo đồ. Liền phi thường vui mừng. Cái này nói rõ phẩm tính của hai đứa rất được.
Hai gã học sinh hiển nhiên là lần đầu tiên tặng lễ. Nghe Diệp Thiên Văn cự tuyệt. Có chút không biết làm sao. Tống Học Nghiệp nhăn nhó nói "Diệp lão sư. Em biết thầy rất bất đồng với người bình thường. Nhưng mà......"
"Được rồi! Lời nói thừa thầy không muốn nói. Các em hảo hảo chuẩn bị cuộc thi võ thuật của cả nước đi. Thầy còn có khóa khác!" Diệp Thiên Vân mắng xong liền xoay người rời đi.
Ra khỏi phòng. Diệp Thiên Vân cầm sổ điểm danh không đợi mở ra. Nhìn thấy Mông Thiên Quân quấn băng trên đầu.
Mông Thiên Quân hiển nhiên có chút lo lắng bất an. Thấy được Diệp Thiên Vân. Như là được cứu mạng. Vội hỏi:"Diệp lão sư. Xin ngài nhất định phải giúp đỡ em chút!"
"Sao vậy?" Diệp Thiên Vân có chút kinh ngạc hỏi, hắn và Mông Thiên Quân cũng chưa quen thuộc. Nếu như không có việc gì gấp, nhất định hắn sẽ không lỗ mãng như vậy.
Mông Thiên Quân nuốt nước miếng, thở dốc mấy lần mới lên tiếng:"Ngày hôm qua sư huynh của em nhìn thấy thương thế của em nên giận dữ! Hắn muốn tới trường học, xin Diệp lão sư có thể che chở cho Tống Học Nghiệp! Tính tình sư huynh của em rất nóng nảy, em sợ hắn làm ra chuyện tình gì......"
Diệp Thiên Vân từng nghe nói nhà Mông Thiên Quân mở võ quán, thật không nghĩ tới ở trường học luận võ cũng xảy ra chuyện này, gật đầu nói:"Tống Học Nghiệp đang trong phòng học. Em vào kêu hắn theo thầy!"
Mông Thiên Quân thấy Diệp Thiên Vân hỗ trợ, trong nội tâm dị thường cảm kích, tạ ơn xong sau đó nhanh chóng chạy tới phòng học.
Chỉ chốc lát, ba người Lý Tưởng, Tống Học Nghiệp, Mông Thiên Quân cùng nhau đi tới, Mông Thiên Quân một bên không ngừng xin lỗi và giải thích cho Tống Học Nghiệp.
Đi vào thao trường. Tống Học Nghiệp và Mông Thiên Quân vừa xuất hiện, lập tức gây ra oanh động không nhỏ. Phải biết rằng mấy ngày hôm trước mới thấy hai người trong đại bỉ võ, các học sinh đều cao hứng bừng bừng.
Ước chừng 20 phút. Diệp Thiên Vân gọi các học sinh tự do luyện tập, còn hắn đi đến một bên nghỉ ngơi.
Mông Thiên Quân thấy hắn rảnh rỗi, liền tiến lên tạ lỗi nói:"Diệp lão sư, thật sự là xin lỗi, làm thầy bị phiền phức lớn như vậy!"
Diệp Thiên Vân chỉ không ngờ sau đại bỉ võ vẫn xảy ra loạn sự, khẽ mỉm cười nói:"Không sao cả, sư huynh của em biết Tống Học Nghiệp sao?"
"Hình như đã gặp qua!" Mông Thiên Quân có chút cầm chừng nói:"Sư huynh của em tới trường học cùng em hai lần, hẳn là có ấn tượng với Tống Học Nghiệp."
"Sợ cái gì!" Bộ dáng Tống Học Nghiệp cà lơ phất phơ, hoàn toàn thất vọng:"Cùng lắm thì đánh một trận. Xem công phu của ai lợi hại! Mông tiểu đệ. Nói không chừng ta còn có thể thắng sư huynh của ngươi!"
"Ngàn vạn lần không thể!" Mông Thiên Quân nhìn thấy Tống Học Nghiệp không quan tâm, lập tức nói:"Sư huynh của ta căn bản là không thể so sánh với ta. Trong giới võ thuật hắn được xưng là Bạch Phát Mông Đan!"
"Bạch Phát Mông Đan?" Tống Học Nghiệp hỏi, đột nhiên như là nhớ tới cái gì, chỉ vào Mông Thiên Quân lắp bắp nói:"Ngươi...... Ngươi...... Sư huynh của ngươi là hắc xã......"
Mông Thiên Quân vội vàng gật đầu, ngăn lời nói lại:"Cho nên mới kêu ngươi cẩn thận!"
Sắc mặt Tống Học Nghiệp trắng bệch, cái tên Mông Đan này, hắn từng nghe trong sòng bạc không chỉ một lần, đại danh đỉnh đỉnh trong hắc đạo. Mà ngay cả du côn lưu manh bên đường, cũng thường xuyên dùng tên này để hù dọa người.
Diệp Thiên Vân vừa nghe đến giới võ thuật, lập tức ngơ ngác một chút. Tại Cẩm Thành, cũng không có võ lâm nhân sĩ gì, nếu không Ngũ Vĩ cũng sẽ không đưa mình đến đây.
Đúng lúc này, Mông Thiên Quân hướng xa xa nhìn thoáng qua, sắc mặt trắng bệch nói:"Diệp lão sư, sư huynh của em đến!"
Diệp Thiên Vân phóng tầm mắt nhìn lại, một cỗ Audi mới tinh màu đen đậu trước thao trường, lái xe nhanh chóng mở cửa xuống xe, từ bên trong đi ra một vị thanh niên chừng ba mươi, quái dị nhất chính là đầu thanh niên này đầy tóc trắng.
Thanh niên đi ra xe, sửa sang lại Tây phục, nhìn thoáng qua Mông Thiên Quân, sau đó tiến vào thao trường.
"Diệp lão sư, thầy nhất định phải cẩn thận!" Mông Thiên Quân nhanh chóng nói, sau đó vội vàng nghênh đón, ngăn Mông Đan lại nói:"Đại sư huynh, chuyện này là chuyện tình của trường học, một ít thương tích này, huynh đến đây không phải làm cho đệ khó xử sao?"
"Thiên Quân! Sư phụ xem ngươi như bảo bối, nếu có sơ xuất gì. Vậy lão nhân gia nên làm cái gì bây giờ?" Mặt Mông Đan không biểu tình nói, sau đó nhìn thoáng qua Tống Học Nghiệp cách đó không xa, chậm rãi nói:"Chính là hắn sao? Ta nhớ được ngươi từng nói qua với ta! Ở đây không có chuyện của ngươi, làm gì thì làm đi!"
Mông Đan một tay đẩy Mông Thiên Quân ra, đến phụ cận nhìn chằm chằm vào Tống Học Nghiệp dò xét nói:"Thân công phu của ngươi là ai dạy?"
Tống Học Nghiệp mặc dù biết lai lịch hắn, nhưng cũng không úy kỵ. Ưỡn ngực nói:"Đương nhiên là sư phụ ta dạy, như thế nào?"
"Như thế nào?" Mông Đan có chút cười tà dị, đột nhiên khí thế bức người nói:"Người trẻ tuổi nên sơ suất cực kỳ khó tránh khỏi, nhưng mà ngươi đem sư đệ của ta đánh cho não chấn động, cũng không thể bỏ qua!"
Tống Học Nghiệp còn là một học sinh, khí thế cùng hắn kém quá xa, cảm giác thở không nổi, lớn tiếng nói:"Thi đấu tránh không được bị thương. Hiện giờ Mông Thiên Quân cũng không có sự tình gì......"
"Chờ nó có chuyện thì đã trễ!" Mông Đan lạnh lùng cười nói:"Hôm nay bổn ý của ta cũng không phải tới tìm ngươi, mà là muốn xem sư phụ ngươi là người ra sao, lại dạy dỗ ra đồ đệ tâm ngoan thủ lạt như vậy!"
Diệp Thiên Vân ở bên cạnh nhìn hồi lâu. Trước mắt, Mông Đan trăm phần trăm là nhất lưu võ giả, cái cấp bậc này làm sao Tống Học Nghiệp có thể đối phó, cho nên tiến lên thản nhiên nói:"Ta là thầy của hắn, có chuyện gì có thể nói với ta!"
Mông Đan lập tức ngẩn ra, hiển nhiên là không ngờ người này ở trước mắt, phóng tầm mắt quan sát nửa ngày, mới có hơi nghi ngờ nói:"Ngươi? Không giống, một chút cũng không giống! Ngươi khẳng định không phải là sư phụ của hắn!"
Thân thể, hình thái của Diệp Thiên Vân từ trước đến nay đều bất đồng với người khác, điểm này hắn biết rõ. Cho nên nói:"Ngươi không tin thì thôi, chỗ này đang có khóa học, nếu như không có sự tình gì, xin mời rời đi!"
Mông Đan nhìn khí độ Diệp Thiên Vân lúc nói chuyện, không hề giống là thuận miệng nói bậy hoặc giả là thay người xuất đầu, cho nên không báo trước liền ra tay với Diệp Thiên Vân, một kích này cực nhanh, chỉ có thể nghe được tiếng gió vù vù!
Tống Học Nghiệp cùng Mông Thiên Quân đều không kịp phản ứng, chỉ có thể mở to hai mắt. Muốn mở miệng gọi Diệp Thiên Vân cẩn thận thì đã chậm. Tốc độ Mông Đan ra tay nếu so với bọn họ thì nhanh hơn rất nhiều, họ chỉ có thể đứng nhìn.
Diệp Thiên Vân có chút bực tức, cái loại khiêu khích trần trụi này không nên xuất hiện ở trên người một võ giả! Nếu mình là một người bình thường, bị thương là lẽ tất nhiên.
Nghiêng người, lệch vị trí, một quyền của Mông Đan cách Thiên Vân không dưới một tấc, sắc mặt Diệp Thiên Vân trầm xuống nói:"Ra bên ngoài......" Nói xoay chậm rãi xoay người ra khỏi thao trường. nguồn qtruyen.net
Mông Đan tự nhận là mình ra tay tốc độ không chậm. Hắn lập tức giật mình, thấy Diệp Thiên Vân đi ra phía ngoài, không tự giác được liền theo sau lưng.
Diệp Thiên Vân đi đến trước cỗ xe Audi. Võ giả có quy tắc của võ giả. Hắn dẫn Mông Đan rời đi. Là không muốn để cho học sinh nhìn thấy, để tránh gây ra chuyện gì không tốt.
Mông Đan thấy hắn ngừng lại. Giống như cười mà không phải cười nói:"Quả nhiên là có tài, ngươi là sư phụ của Tống Học Nghiệp?"
Mặt của Diệp Thiên Vân không biểu tình đáp:"Ta là sư phụ của Tống Học Nghiệp, sau này không cần phải xuất hiện ở ở đây!" Nói xong bàn chân như thiểm điện quét ra
Mông Đan sớm có phòng bị, phần eo hắn trầm xuống, phát ra quyền mạnh mẽ, để chống chọi Diệp Thiên Vân. Nhưng mà một giây sau, làm hắn hồn phi phách tán, bởi vì hắn cảm giác đau đớn, từ hai cánh tay truyền tới!
"Phanh" một tiếng, Mông Đan kinh hãi vô cùng, đối phương ra tay quá cường hãn! Lúc này thân thể đã bị đánh dính lên cửa xe Audi, hắn ra sức giãy dụa muốn né tránh.
Diệp Thiên Vân một khi ra tay cũng không cho người ta bất cứ cơ hội nào, chân còn không có rơi xuống, phát lực lần thứ hai duỗi ra!
Cửa xe Audi "Chi két" một tiếng gào thét, lõm vào gần nửa xích, Mông Đan ngay cả lực lượng chống đỡ cũng không có, trực tiếp bị cỗ lực này bắn vào trong xe!
Diệp Thiên Vân đứng vững thân hình, vẻ mặt không có nửa phần biến hóa, trầm giọng nói với lái xe đang hút thuốc:"Lái xe, tống hắn trở về!"
Lái xe chưa gặp qua tràng diện hung hãn như vậy bao giờ, sợ tới mức đánh rắm trong đũng quần! Vài giây đồng hồ sau, ô tô nhanh như chớp biến mất trong thao trường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook