Vô Địch Hắc Quyền
Chương 599: Danh sư xuất cao đồ

"Diệp lão sư, ngồi vào nơi này!" Vòng mười sáu cường giả của đại bỉ võ đã kết thúc, Tô Toàn Sinh Phó mang theo Diệp Thiên Vân đi vào trong văn phòng, trong lời nói rất là nhiệt tình.

Diệp Thiên Vân có chút không nghĩ tới, nhưng hắn đành phải kiềm chế. Tự nhiên khi không vô duyên vô cớ, đã bị mời tới trong văn phòng của viện trưởng.

"Tiểu Diệp, cậu tới trường học lâu như vậy, đã quen với cuộc sống này chưa?" Tô Toàn Sinh nhìn Diệp Thiên Vân, nhẹ nhàng vừa cười vừa nói.

Diệp Thiên Vân hôm nay có chút thụ sủng nhược kinh, trả lời ngay:"Trường học làm cho tôi có cảm thụ rất sâu, giáo viên và không khí của học viện thể dục Cẩm Thành làm tôi thấy tốt nhất. Mặt khác các vị giáo sư khác đều tích cực, cái này cũng làm cho tôi có rất nhiều cảm xúc." Nói như vậy hơi trái với lương tâm, giờ đây đã thành thói quen của hắn, cái này cũng chỉ là một loại phương thức sinh tồn thôi.

Tô Toàn Sinh lấy ra lá trà trong hộp thả vào trong chén, vừa muốn đứng dậy, Diệp Thiên Vân vội vàng đứng lên, tiếp nhận nói:"Để tôi, viện trưởng, ngài tìm tôi có chuyện gì?"

"Tiểu Diệp!, lúc trước để cậu vào trong học viện thể dục Cẩm Thành, hiện tại xem ra là quyết định hoàn toàn chính xác. Nếu như bỏ qua cậu, đối với trường học mà nói là một tổn thất trọng đại!" Tô Toàn Sinh cười sang sảng nói:"Vừa rồi học sinh mà cậu huấn luyện dùng Bát Cực Quyền chính tông, không thể bỏ qua công lao của cậu được!"

Diệp Thiên Vân rót nước, mới hiểu được thì ra Tô Toàn Sinh là vì chuyện này. Đem bình nước để lại, rất khiêm tốn nói:"Đây là kết quả của toàn thể cộng đồng giáo sư võ thuật chuyên nghiệp, tôi không có công lao gì!" Truyện được copy tại Truyện FULL

"Ha ha, cậu không cần khiêm tốn như vậy! Có thành tích này học viện nhất định sẽ không bị mai một!" Tô Toàn Sinh ăn ngay nói thật:"Vừa rồi tôi nghe nói, học sinh của cậu là được chiêu sinh vào trường học, trước đó không có bất kỳ bản lĩnh võ thuật?"

"Vâng!" Diệp Thiên Vân gật nhẹ đầu, cái này không cần phải giấu diếm gì, chậm rãi nói:"Lần này tới tham gia đại bỉ võ, lớp chúng tôi chỉ có hai người, một người chính là Tống Học Nghiệp, người khác là người vừa rồi, lớp trưởng Lý Tưởng!"

"À. Trách không được!" Tô Toàn Sinh có chút đắc ý nói:"Tống Học Nghiệp thì không cần phải nói, gần đây nghịch ngợm gây sự, tôi thấy hắn rất nghe lời cậu! Lý Tưởng, người học sinh này, trước giờ tôi thật không biết qua, nhưng mà trân đấu hôm nay làm cho tôi rất là vui mừng, điều này làm cho học viện có thêm hy vọng!"

Diệp Thiên Vân mỉm cười, trong nội tâm lại cảm giác có chút quái dị. Hắn không rõ vì sao Tô Toàn Sinh lại coi trọng chuyện này như thế.

Tô Toàn Sinh cười cười, nhấp một ngụm trà nói:"Học viện chúng ta trong võ thuật truyền thống cũng thuộc loại cường hạng, nhưng khuyết điểm chính là chỉ có một hình thức thôi! Lúc trước các học sinh tiến hành trao đổi võ học, phần lớn đều có khuynh hướng của một phái Thiếu Lâm. Tôi hy vọng học viện có thể toàn diện, tổng hợp các tính chất võ thuật lại mà phát triển."

Diệp Thiên Vân gật nhẹ đầu. Nhưng trong lòng lại không cho là đúng. Tổng hợp tính chất. Toàn diện phát triển. Đây bất quá là ý nguyện của cá nhân Tô Toàn Sinh mà thôi. Trong võ lâm, cũng có những phái như vừa nói. Nhưng bọn họ cũng không dám nói là đã toàn diện phát triển. Huống chi là một cái học viện.

Tô Toàn Sinh thấy Diệp Thiên Vân trầm mặc không nói. Nhàn nhạt nói:"Đây chỉ là suy nghĩ của tôi. Võ thuật Trung Quốc bác đại tinh thâm. Muốn toàn diện phát triển há lại dễ dàng như vậy! Xem công phu Bát Cực của Lý Tưởng. Chỉ sợ Diệp lão sư cùng Bát Cực Môn có quen biết sâu xa?"

Nội tâm Diệp Thiên Vân cả kinh. Không ngờ Tô Toàn Sinh lời nói đổi tới đổi lui. Lại chuyển đến chuyện môn phái. Hắn hơi chút trầm ngâm liền đáp:"Quan hệ sâu xa thì không có. Chỉ là yêu thích thôi! Từ tiểu học tôi đã tập qua Bát Cực Quyền. Nhưng mà không quá tinh thông. Làm cho ngài chê cười rồi!"

Tô Toàn Sinh cảm thấy hắn vô cùng khiêm tốn. Vừa cười vừa nói:"Người tuổi trẻ hẳn là có chút tự tin. Lý Tưởng dùng công phu rất có trình độ. Lúc ta còn trẻ, cũng từng tiếp xúc qua một số truyền nhân Bát Cực Quyền. Công phu bọn họ thật sự là thâm bất khả trắc!"

"Bát Cực truyền nhân?" Biểu hiện Diệp Thiên Vân rất kinh ngạc. Nhưng nội tâm có chút kiêng kị những lời này. Tuy đã tạm thời rời khỏi võ lâm. Nhưng hắn biết, võ lâm cũng không xa. Chỉ cần một cú điện thoại hoặc là một tin tức, là có thể kêu gọi võ lâm.

Tô Toàn Sinh thấy Diệp Thiên Vân có chút ngoài ý muốn. Rất hào hứng nói:"Là sự tình hai mươi năm trước, chuyện này đã để lại cho ta một ký ức khó quên! Có một lần ta đến phương bắc đi tham gia hội võ thuật để trao đổi. Trên xe lửa đụng phải mấy người đang cướp bóc. Không ngờ ngồi ở đối diện ta đúng là một vị cao nhân của Bát Cực Môn. Người này lấy một địch tám. Không người nào chịu được một chiêu của hắn!"

Lúc này ánh mắt của Tô Toàn Sinh đầy thần sắc, nói:"Lúc ấy chúng ta cũng có trao đổi, đáng tiếc về sau cũng vô duyên gặp lại!"

Diệp Thiên Vân ha hả cười nói:"Không sai, cái loại ẩn sĩ cao nhân này. Từ trước đến nay đều không màng danh lợi."

"Ừm!" Tô Toàn Sinh cười cười nói:"Vừa rồi Lý Tưởng dùng chiêu của bát cực, lạm cho tôi hồi tưởng lại chuyện cũ. Vị cao nhân kia gọi là Hà Sơn. Là người rất tiêu sái, ta còn tưởng rằng ngươi quen hắn nữa."

"Hà Sơn?" Diệp Thiên Vân muốn cười lại không dám cười, tính tình Hà Sơn đúng là có chút ít phong phạm hiệp nghĩa, Tô Toàn Sinh quả thật có chút xem trọng hắn, trong miệng an ủi nói:"Hữu duyên tự tương kiến, viện trưởng ngài cũng không nên mong đợi quá!"

"Ha ha, không có gì đâu!" Tô Toàn Sinh thấy Diệp Thiên Vân nói ra lời trời cao mây lãnh như vậy, cảm giác mình có chút thất thố, che dấu nói tiếp:"Quên đi, không đề cập tới những chuyện này. Đợi cho đại bỉ võ chấm dứt, đến lúc đó sẽ có 5 học sinh mạnh nhất! Tháng năm, ta sẽ đích thân dẫn đội tham gia vòng đấu võ thuật của cả nước, ta muốn cậu cùng đi với ta được không, không có vấn đề gì chứ?"

Rốt cục nói đến chính đề, Diệp Thiên Vân tính thời gian một chút, hiện giờ còn lâu mới đến tháng năm, đến lúc đó Hứa Tình chỉ sợ đã sinh xong, nhưng vẫn cẩn thận nói:" Đi bao lâu?"

Tô Toàn Sinh khoát khoát tay, cười nói:"Sẽ không quá lâu, bình thường chỉ có một tháng gì đó. Lần này ý của ta là cho cậu cùng Vương Dong đi chung, cho các ngươi mang theo trọng trách, sau này học viện oai danh thiên hạ là nhờ các ngươi!"

Vừa nói xong lời này, Diệp Thiên Vân liền biết rằng cự tuyệt không được, bất đắc dĩ cười nói:"Tốt, tôi nhất định sẽ không phụ hy vọng của viện trưởng!"

Sau ngày thi đấu thứ bảy của vòng mười sáu cường sinh, đợt đấu loại thứ hai lại bắt đầu. Tống Học Nghiệp không hề lo lắng tiến vào trong tám cường sinh, mà Lý Tưởng mặc dù không thuận lợi giống như Tống Học Nghiệp, nhưng mà dựa vào nghị lực của bản thân, cũng miễn cưỡng lọt vào.

Mấy ngày nay đại bỉ võ, là chủ đề được nói nhiều nhất trong trường học, bởi vì cuộc đấu này phát sinh gần bên người, hơn nữa tất cả tuyển thủ dự thi mọi người đều quen thuộc, cho nên đối với cuộc đấu này cũng dị thường chú ý.

Trong đoạn thời gian này, Diệp Thiên Vân mỗi ngày đều gia tăng cường độ huấn luyện của Tống Học Nghiệp cùng Lý Tưởng, giúp tăng cường thể lực cho cả hai, hai người cũng dần dần cảm nhận được tính tàn khốc của đợt huấn luyện này.

Mỗi ngày Diệp Thiên Vân cho bọn hắn một kế hoạch, đều bắt họ hoàn thành. Một bên thực chiến. Một bên tiến hành rèn luyện, phương pháp này đề cao thực lực nhanh như hỏa tiễn vậy.

"Diệp lão sư, cho em nghỉ ngơi một chút đi, không được ngồi xuống, chắc em hỏng mất!" Tống Học Nghiệp cơ hồ rên rỉ nói, bình thường hắn linh hoạt như hầu tử vậy. Giờ đây lại như đầu chó chết bò trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, bởi vì độ huấn luyện quá lớn, đứng lên sẽ phát run.

Mặt Diệp Thiên Vân không biểu tình, hắn đã trải qua tình huống này vô số lần, cho nên cực kỳ minh bạch. Mặt khác hắn cũng đọc qua sách vở vận động huấn luyện, cho hai người một kế hạch đều phải nghiêm khắc chấp hành. Tuy hai người mệt nhọc, nhưng tuyệt đối sẽ không quá giới hạn, ở điểm này hắn vẫn yên tâm.

Lý Tưởng tương đối thoải mái rất nhiều. Bởi vì hôm nay hắn còn có một cuộc tranh tài, thừa dịp thời gian nghỉ ngơi nói với Tống Học Nghiệp:"Ngừng lâu rồi đó, Diệp lão sư là danh sư. Mỗi một động tác đều có dụng ý!"

"Ngươi thì thoải mái rồi, cái này so với huấn luyện bình thường có cường độ gấp năm lần!" Tống Học Nghiệp trợn mắt nói:"Lý Tưởng lão đại, ngươi giờ đây rất ngưu đó! Ngày hôm qua ta nghe một ít tin tức của ngươi từ vài muội tử của Vũ Đạo hệ! Ngay cả người xếp hạng thứ năm của đại bỉ võ lần trước cũng bị ngươi đánh bại, chiến tích hiển hách a!"

Lý Tưởng hơi nổi giận, trước đây, người biết hắn cũng rất ít. Ngoại trừ học sinh trong lớp, chỉ sợ không có ai quen hắn cái này, lần tỷ võ này hắn là người vô danh tiểu tốt.

Đại bỉ võ là sân khấu cho hắn, Lý Tưởng tin tưởng bội tăng. Đã tiến hành ba cuộc tranh tài, ba chiến ba thắng! Bởi vì giao thử tại lần trước. Hắn đột nhiên cảm giác được mình ngộ ra môn đạo của võ thuật.

Từ một tiểu nhân vật, biến hóa nhanh chóng trở thành cao thủ võ thuật, Diệp lão sư đã cho hắn một cơ hội thành danh trong trận chiến.

Diệp Thiên Vân nhìn nhìn bề ngoài nói:"Đối thủ của em lần này là Mông Thiên Quân, tâm lý của em hẳn là đã chuẩn bị!"

Lý Tưởng cố lấy dũng khí nói:"Em biết, Diệp lão sư, em nhất định sẽ cố gắng hết sức......"

Diệp Thiên Vân lắc đầu, hờ hững nói:"Thầy không muốn em cố hết sức, mà muốn em buông trận này đi!"

"Cái gì?" Lý Tưởng có chút không thể tưởng tượng nổi, nhìn Diệp Thiên Vân trước mắt. Lúc hắn tràn ngập tin tưởng. Diệp lão sư lại hung hăng đả kích hắn, không khỏi có chút mê hoặc nói:"Vì sao?"

Tống Học Nghiệp nhìn ánh mắt của Diệp Thiên Vân có chút khác thường, bởi vì từ trước tới nay Diệp Thiên Vân một mực cổ vũ hắn, nhưng lúc này, lại muốn Lý Tưởng buông trận, không khỏi kinh ngạc nói:"Diệp lão sư, cơ hội tốt như vậy......"

Diệp Thiên Vân thản nhiên nói:"Bởi vì thầy biết rõ, cho dù Lý Tưởng dùng hết toàn lực, cũng vô pháp đánh bại Mông Thiên Quân. Cho nên thầy muốn hắn bảo tồn thực lực!"

Lần này là thi đấu vòng tròn. Diệp Thiên Vân có lưu ý đến Mông Thiên Quân mấy lần. Người học sinh có thực lực rất cao có thể ngang bằng Thạch Thanh Sơn. Thậm chí có thể vượt qua, trong vòng nửa năm Lý Tưởng không phải là đối thủ của hắn!

Lý Tưởng có chút ủ rũ, hắn có ý chí kiên định, nhưng mà đối mặt với đồi thủ không cách nào đánh bại, không khỏi sinh ra một loại bi ai.

Diệp Thiên Vân nhìn ra tâm tình của hắn, không nhanh không chậm nói:"Mông Thiên Quân là đối thủ của Tống Học Nghiệp, nếu em luyện công phu cho tốt, trong vòng một năm, hẳn là có thể chính diện giao thủ với hắn!"

"Diệp lão sư, thật vậy sao?" Lý Tưởng nghe đến lời này của hắn liền hỏi, Mông Thiên Quân là thần thoại bất bại trong trường! Hắn tĩnh tâm nghĩ lại, cũng minh bạch sách lược của lão sư. Bảo tồn thực lực là vì đối thủ sau này, điều này làm cho hắn lại nổi lên ý chí chiến đấu.

Tống Học Nghiệp nghe được đối thủ của mình là Mông Thiên Quân, không khỏi nằm trên đất đứng lên, ngửa mặt lên trời thét dài:"Không ngờ Tống Học Nghiệp ta có một ngày có thể cùng Mông Thiên Quân luận ai là anh hùng, ha ha ha!"

Diệp Thiên Vân không chú ý Tống Học Nghiệp, chỉ cần tình trạng của hắn tốt nhất, sẽ có bốn năm mươi phần trăm tỉ lệ thắng, bình tĩnh nói:"Em không cần phải gấp, ba ngày sau, em sẽ giao thủ với hắn!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương