Võ Đạo Tinh Hồn
-
Chương 64: Yến vũ hàn
Trên tầng ba của Thiên Tinh Các, kệ sách chỉnh tề trưng bày ở trong không gian rộng rãi, phía trên có vô số bí tịch, chủng loại phong phú, loại nào cũng có.
- Công pháp Luân Mạch cấp đỉnh phong cùng với Thần Thông Nhân cấp thượng phẩm, này ở Thiên Ung Thành đều là vô cùng hiếm thấy, ở chỗ này lại lấy không hết, có thể thoả thích chọn thứ mình muốn tu luyện.
Tần Vấn Thiên thầm than một tiếng, đây là tài nguyên, đại thế lực bồi dưỡng ra được đệ tử ưu tú, ngoại trừ bản thân đệ tử có thiên phú, thì không ly khai tài nguyên khổng lồ.
Tần Vấn Thiên không có chọn công pháp, mà tìm Thần Thông.
- Lạc Sơn Chưởng, Liễu Diệp thân pháp, Ngự Kiếm Quyết.
Thời điểm Tần Vấn Thiên thấy Ngự Kiếm Quyết mắt liền sáng lên, lập tức hô:
- Mập mạp, qua đây.
Phàm Nhạc đi tới, Tần Vấn Thiên đưa Ngự Kiếm Quyết cho hắn nói:
- Ngươi có Tinh Hồn ban cho thiên phú, cực kỳ thích hợp ngự vật, Ngự Kiếm Quyết này là Thần Thông Chi Thuật ngự vật sơ cấp, có hứng thú hay không.
- Ta xem một chút.
Phàm Nhạc tiếp nhận Ngự Kiếm Quyết, trong con ngươi hơi có tia sáng.
Tần Vấn Thiên tiếp tục tìm, bây giờ hắn tu luyện Hàng Long Quyền cùng với Thiên Thủ Ấn, công kích đã vô cùng mạnh mẽ, cho nên đối với Thần Thông công kích bá đạo, hắn trái lại không quá cảm thấy hứng thú.
- Cửu Thiên Côn Bằng Quyết.
Tần Vấn Thiên đi tới trước một môn Thần Thông, bước chân ngừng lại, lộ ra một tia húng thú, Thần Thông Nhân cấp thượng phẩm ở tầng thứ ba, cũng có tên khí phách như vậy?
- Cửu Thiên Côn Bằng Quyết, Luân Mạch quyển.
Gỡ xuống môn Thần Thông này lật xem, Tần Vấn Thiên lập tức bị hấp dẫn, trong con ngươi có phong mang lấp lánh.
Nguyên lai, quyển bí tịch này chỉ là quyển thứ nhất của Cửu Thiên Côn Bằng Quyết, quyển nhập môn Luân Mạch quyển, mặc dù chỉ là Luân Mạch quyển, đã vô cùng phức tạp, lại muốn Thôn Yêu Chi Linh, lấy Yêu Chi Tinh tôi luyện Côn Bằng Chi Ấn.
Hơn nữa, Cửu Thiên Côn Bằng Quyết này, chỉ cho biết đây là Luân Mạch quyển, nhưng không nói bộ Thần Thông này đến cùng có bao nhiêu quyển.
Tần Vấn Thiên cầm bí tịch đi tới trước bàn đọc sách, ở đó có một lão giả, chính là người thủ các ở tầng thứ ba.
- Tiền bối, bộ Cửu Thiên Côn Bằng Quyết này, phía trên có Nguyên Phủ quyển hay không?
Tần Vấn Thiên chỉ vào phía trên hỏi.
Lão giả nhìn Tần Vấn Thiên, sau đó cười nói:
- Ta khuyên ngươi không nên tu môn Thần Thông này, tuy phía trên có Nguyên Phủ quyển, ở tầng thứ sáu Thiên Tinh Các, chờ ngươi có thể bước lên chỗ đó, đã không biết là khi nào rồi, hơn nữa môn Thần Thông này vốn cực khó tu luyện, mặc dù muốn Luân Mạch quyển đại thành, cũng phải săn giết rất nhiều Phi Cầm Yêu Thú, tôi Côn Bằng Chi Ấn.
- Huống hồ, muốn lĩnh ngộ môn Thần Thông này, bản thân cũng có độ khó rất cao.
Tần Vấn Thiên biết đây là hảo ý của lão nhân, cười hỏi:
- Ở tầng thứ ba Thiên Tinh Các, có Thần Thông thân pháp càng tốt hơn nó không?
- Nếu có thể tu thành Cửu Thiên Côn Bằng Quyết, Thần Thông khác ở tầng này tự nhiên không thể đánh đồng.
Lão nhân lắc đầu, muốn tu thành, độ khó cực kỳ lớn.
- Ta đã rõ, đa tạ tiền bối giải thích nghi hoặc.
Tần Vấn Thiên nở nụ cười, lại tiếp tục đi tìm Thần Thông, hắn vốn mốn tu hành Thần Thông Chi Thuật thích hợp Thụy Mộng Tinh Hồn, nhưng đi dạo hết tầng này cũng không tìm được, loại Thần Thông mộng đạo kia quá hiếm thấy, bởi vì không có Thần Thông xứng đôi, này dẫn đến Thụy Mộng Tinh Hồn của hắn không có tác dụng lớn nhất.
Đương nhiên, mặc dù không có Thần Thông thuộc tính mộng đạo, Thụy Mộng Tinh Thần dù sao cũng là Ngũ Trọng Tinh Thần, trong đó rơi vãi Tinh Thần Chi Lực vẫn vô cùng mạnh mẽ.
Cuối cùng Tần Vấn Thiên chỉ tuyển chọn Cửu Thiên Côn Bằng Quyết, mà Phàm Nhạc ngoại trừ Ngự Kiếm Quyết còn mượn một môn Thần Thông khác, sau đó liền rời Thiên Tinh Các.
Thời điểm Tần Vấn Thiên cùng Phàm Nhạc trở về, bọn họ bị ngăn chặn.
Thành viên của Kỵ Sĩ minh ngăn cản đường đi của bọn họ, thấy từng khuôn mặt này, Phàm Nhạc híp đôi mắt lạnh lùng tới cực điểm, những người trước mắt này, chính là lúc đầu ở trong Huyễn Mộng Chi Thành dùng trường thương tra tấn hắn, đều là cường giả tinh anh của Kỵ Sĩ minh, người yếu nhất còn mạnh hơn Mộ Dung Phong, đều là học viên cũ.
Thần sắc của bọn họ lạnh lùng, một cỗ khí tức băng hàn tràn ngập, không ít học viên của Đế Tinh Học Viện ở phía xa nghỉ chân ngắm nhìn, ngày đó Tần Vấn Thiên bạo tẩu tru diệt Kỵ Sĩ minh Mộ Dung Phong, thậm chí giết đến đại bản doanh của Kỵ Sĩ minh, làm Kỵ Sĩ minh mất hết thể diện, hơn nữa, Học viện thậm chí ngay cả xử phạt tượng trưng cũng không có, trực tiếp thả Tần Vấn Thiên.
Kỵ Sĩ minh đương nhiên phẫn nộ, huống hồ thành viên của Kỵ Sĩ minh vốn do một đám đệ tử quý tộc thiên phú trác tuyệt tạo thành, cho tới bây giờ, đều là bọn họ đạp người, bây giờ lại bị người đạp một cước, này đã không còn là chuyện giữa Âu Thần cùng Tần Vấn Thiên, mà liên quan đến tôn nghiêm của cả Kỵ Sĩ minh.
- Đám lão gia hỏa của học viện, lại thả ngươi như vậy.
Chỉ thấy một thanh niên đứng ở trước mặt Tần Vấn Thiên vui vẻ nói, bất quá cảm giác vui vẻ kia rơi vào trên người Tần Vấn Thiên, lại có vẻ hơi lạnh.
- Thật đúng là không khách khí a.
Tần Vấn Thiên nghe được đối phương gọi thẳng lão gia hỏa Học viện, hơi nhếch khóe môi lên, lại có vài phần sắc bén.
- Âu Thần đâu.
Tần Vấn Thiên lạnh nhạt nói.
- Âu Thần?
Ánh mắt thanh niên kia lóe lên, Âu Thần bởi vì chuyện tình của Tần Vấn Thiên, bị gia tộc cấm túc, không bước vào Luân Mạch cảnh cửu trọng không được đi ra.
Tần Vấn Thiên, nghe nói là nghĩa tử của Thiên Ung Thành Tần phủ Tần Xuyên, từng nghe nói hắn giết chết Diệp Lang, trong vòng người của bọn họ còn trào phúng Diệp Lang, ở trong mắt bọn hắn, là khinh thường hậu đại Võ Vương suy vong, có đôi khi bọn họ thậm chí không nghĩ ra, vì sao bệ hạ cùng Diệp gia còn cố ý muốn diệt một Tần phủ đã suy vong.
Bọn họ nghe nói Tần phủ nghèo đến ngay cả Tinh Thạch cũng không có mấy viên.
Nhưng một con nuôi của Tần phủ đi ra, mang thiên phú phi phàm, đứng ở Đế Tinh Học Viện, giết chết đệ đệ của Âu Thần Âu Phong, lại giết Kỵ Sĩ minh Mộ Dung Phong, càng buồn cười chính là, con kiến mà bọn họ đã từng có thể tùy ý bóp chết, lại chiếm được Đế Tinh Học Viện ưu ái.
Muốn giết hắn, bây giờ cũng phải bận tâm thái độ của Đế Tinh Học Viện.
Bọn họ biết Đế Tinh Học Viện nước rất sâu, ngay cả Hoàng thất cũng không dám động, chỉ có thể kiệt lực bồi dưỡng Hoàng Gia Học Viện, mong đợi có thể đối kháng Đế Tinh Học Viện.
- Âu Thần, giờ khắc này hẳn đang nghĩ làm sao giết chết ngươi.
Thanh niên kia phun ra một câu, làm cho con ngươi của Tần Vấn Thiên hơi co rụt lại, sau đó nở nụ cười lạnh, đối phương nói rất hợp lý, không phải hắn cũng muốn mệnh đối phương đó sao.
- Ngươi giết thành viên của Kỵ Sĩ minh ta, ngươi đoán, chúng ta sẽ đối phó ngươi như thế nào?
Thanh niên kia tiếp tục nói, Tần Vấn Thiên cùng Phàm Nhạc nhìn thành viên của Kỵ Sĩ minh trước mặt, ánh mắt của bọn họ giống như rắn độc, quét nhìn ở trên người mình.
Tần Vấn Thiên cùng Phàm Nhạc cảm thụ được cỗ lãnh ý này, đôi mắt đều híp lại, tuy bọn họ cũng nghĩ làm sao chơi chết đối phương, nhưng lấy thực lực của bọn họ hiện tại, như trước không bằng đối phương.
- Thật đáng tiếc, ở trong Đế Tinh Học Viện không thể giết người, nếu không, ngươi đã chết không biết bao nhiêu lần.
Thanh niên kia đi tới trước một bước, đột nhiên, một cỗ sát khí kinh khủng lao thẳng tới Tần Vấn Thiên cùng Phàm Nhạc.
Cũng ở lúc này, người Kỵ Sĩ minh đồng thời đi tới một bước, lực áp bách mạnh mẽ như muốn làm Tần Vấn Thiên cùng Phàm Nhạc hít thở không thông, bước chân của bọn họ hơi lui về phía sau, sắc mặt có chút khó coi.
- Hoàng Thành, không phải Thiên Ung Thành, ngươi sẽ minh bạch, mặc dù có thiên phú, cũng phải khiêm tốn một chút, nếu không sẽ chết rất nhanh, đáng thương thiên phú kia, căn bản sẽ không có đất dụng võ.
Thanh niên kia lần thứ hai bước ra một bước, mặt đất phát ra tiếng ầm ầm, uy áp như từng đạo thương mang phong duệ, cắt phá ở trên người Tần Vấn Thiên cùng Phàm Nhạc.
Trong lời nói của hắn uy hiếp là xích lõa như vậy, không hề che giấu chút nào.
Một người lại có thiên phú, nếu như không trưởng thành, thì có ích lợi gì.
- Dừng tay.
Lúc này, chỉ nghe xa xa có tiếng quát mắng truyền đến, ánh mắt của người Kỵ Sĩ minh chuyển qua, bọn họ thấy được một thân ảnh mạn diệu đi tới.
- Mộc Vũ sư tỷ.
Thanh niên nhìn người tới, lộ ra nụ cười nhu hòa, nguyên lai thân ảnh xuất hiện này, chính là học viên Nguyên Phủ cảnh của Học viện, tương tự cũng là Khách Khanh trưởng lão Tô Mộc Vũ.
- Yến Vũ Hàn, ngươi thân là học viên lớp lớn, lại khi dễ tân nhân.
Tô Mộc Vũ có chút không cao hứng nói.
Yến Vũ Hàn nghe Tô Mộc Vũ quát lớn, nụ cười trên mặt vẫn rất nhu hòa:
- Tân sinh này quá phách lối, ta chỉ muốn cho hắn minh bạch chút “đạo lý” mà thôi, bất quá sư tỷ đã lên tiếng, như vậy...
Lời vừa dứt, thân thể của Yến Vũ Hàn chợt động, Tần Vấn Thiên cảm thấy một cỗ khí tức nguy hiểm, chỉ thấy Yến Vũ Hàn đâm thẳng đến một ngón tay, sắc bén như đao kiếm.
- Ngươi...
Tô Mộc Vũ thấy một màn như vậy thần sắc khẽ biến, muốn ngăn cản cũng đã không kịp, thần sắc của Tần Vấn Thiên run lên, lực lượng trong cơ thể điên cuồng trào ra, biển như nộ khiếu, Luân Hải Ấn cuồng phách không gì sánh được, nhưng chỉ pháp của Yến Vũ Hàn lại như xuyên thấu hết thảy, lộ ra hào quang rực rỡ, phá tan Luân Hải Ấn, trực tiếp điểm lên lòng bàn tay của Tần Vấn Thiên.
Làm xong hết thảy, thân thể Yến Vũ Hàn bồng bềnh trở lại, tiêu sái không gì sánh được, mà Tần Vấn Thiên thì lui về phía sau, giơ bàn tay lên, chỉ thấy lòng bàn tay có tiên huyết không ngừng chảy ra, sắc mặt của hắn không khỏi càng lạnh lẽo.
- Hi vọng mỗi lần ngươi đều có vận khí tốt như vậy.
Yến Vũ Hàn nhìn Tô Mộc Vũ một cái, sau đó dẫn người rời đi.
- Không có sao chứ?
Tô Mộc Vũ nhìn Tần Vấn Thiên hỏi.
- Không sao, đa tạ sư tỷ.
Tần Vấn Thiên nhìn Tô Mộc Vũ cười, lúc trước quyết định tru diệt Mộ Dung Phong, hắn nên nghĩ đến cuộc sống sau này sẽ không bình tĩnh, nhưng hắn chắc chắn sẽ không sợ hãi.
Tương phản, hắn rất chờ mong cái khiêu chiến này.
Mấy ngày nay Tần Vấn Thiên đã hiểu một đạo lý, vô luận sau lưng mình có ai, cũng vĩnh viễn không tin cậy bằng bản thân, chỉ có thực lực bản thân cường đại, mới có thể chúa tể vận mệnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook