Võ Đạo Tinh Hồn
Chương 37: Đổi trắng thay đen



Âu Phong nhìn Tần Vấn Thiên cùng Phàm Nhạc bị bầy Yêu Lang vây quanh, trong mắt sát khí càng nồng nặc.



Võ tu thức tỉnh Huyết Mạch Chi Lực vạn không có một, hai người trước mắt này đều có huyết mạch, nhất định phải nhanh chóng diệt trừ.



- Mục Dã, động thủ.



Âu Phong nhìn thiếu niên ở trên lưng Yêu Lang Vương, mở miệng nói.



- Được, Âu Phong, nhớ kỹ lần này ta giúp các ngươi.



Trên mặt Mục Dã lộ ra tiếu ý lạnh lùng, cho người cảm giác vô cùng yêu dị, chỉ thấy hắn gầm nhẹ một tiếng, nhất thời những Yêu Lang kia bạo động lên, đồng thời nhào về phía Tần Vấn Thiên cùng Phàm Nhạc, những Yêu Lang này đều là Yêu thú cấp hai, cấp ba, Yêu Lang Vương của hắn còn là một con Yêu thú cấp bốn.



- Ngươi thế nào?



Phàm Nhạc dùng Tinh Thần Cung bắn ra Liên Châu Chi Tiễn, thân thể Yêu Lang cấp hai ở dưới mũi tên khủng bố tạc nứt, một chút Yêu Lang cấp ba thì rất khó quấn.



Yêu thú cấp ba, thực lực giống như Luyện Thể thượng tam trọng của nhân loại, hơn nữa Yêu thú cuồng dã, bởi vậy thực lực của một con Yêu thú cấp ba, đều vượt qua Võ tu Luyện Thể thất trọng, đạt đến bát trọng hoặc cửu trọng.



- Chưởng khống không được.



Sắc mặt của Tần Vấn Thiên khó coi, cỗ Huyết Mạch Chi Lực này, hắn không thể khống chế.



- Thật để cho người ước ao a.



Mập mạp nhếch miệng cười nói, chưởng khống không được huyết mạch, đương nhiên là huyết mạch cường đại, cảnh giới của Tần Vấn Thiên còn không thể khống chế.



- Đã chưởng khống không được, vậy thoả thích thiêu đốt đi.



Mập mạp bắn một mũi tên vào đầu lâu Yêu Lang đang đánh về phía Tần Vấn Thiên.



- Được.




Một giọt lang huyết chảy ở trên mặt Tần Vấn Thiên, chỉ thấy trong ánh mắt hắn lộ ra thần sắc điên cuồng, sau đó hoàn toàn phóng thích, trong cơ thể, Huyết Mạch Chi Lực kinh khủng đang gầm thét quay cuồng, trên người hắn toát ra khí thế quân lâm thiên hạ.



- Giết.



Tần Vấn Thiên nổi giận gầm lên một tiếng, nhất thời trong mắt những Yêu Lang kia đều lộ ra vẻ kính sợ, chỉ thấy bên ngoài cơ thể Tần Vấn Thiên mơ hồ như bao phủ quang hoàn huyết sắc, vẫn là Hàng Long Quyền, nhưng giờ khắc này đấm ra một quyền, lại giống như Cự Long đang gầm thét, phía trước một con Yêu Lang cấp ba trong nháy mắt bạo liệt, hóa thành huyết vũ đầy trời.



- Hống.



Một con Yêu Lang khác từ phía sau nhào qua, độ nhạy cảm của Yêu Lang cực kỳ mạnh mẽ, hơn nữa số lượng khổng lồ, mặc dù chiến lực của Tần Vấn Thiên cùng Phàm Nhạc đủ để đối kháng Yêu Lang cấp bốn, nhưng đối mặt loại quần lang này, như trước vẫn rất bị động.



- Cút.



Phàm Nhạc vọt tới phía sau Tần Vấn Thiên, nhìn Yêu Lang kia rống giận một tiếng, lần đầu tiên hắn phóng ra Tinh Hồn thứ hai của bản thân, đó là một mặt người giống như ma quỷ, con ngươi kia có thể nhiếp tâm phách, Yêu Lang đánh về phía Tần Vấn Thiên lại trực tiếp rơi xuống, Phàm Nhạc lấy mũi tên làm binh khí, đâm vào đầu của nó.



Lúc này Tần Vấn Thiên đã xông về phía trước, chỗ Hàng Long Quyền đi qua, huyết nhục văng tung tóe, quần lang như trước không dứt.



- Huynh đệ, giết Lang Vương.



Phàm Nhạc rống lên một tiếng, giúp Tần Vấn Thiên ngăn trở đường lui.



- Đùng!



Tần Vấn Thiên hung hăng chà đạp mặt đất, đại địa nứt ra, chỉ thấy thân thể hắn bay lên không, đánh Yêu Lang đang nhào tới kia một quyền, Yêu Lang bị đập nát, thời điểm thân thể hắn rơi xuống đất sản sinh một cỗ xung lực cường đại, cả người Tần Vấn Thiên hóa thành hình cung, như mũi tên điên cuồng bôn tẩu.



- Ngao ô o o o...



Lang Vương nộ khiếu, tất cả Yêu Lang đều bỏ qua Phàm Nhạc, toàn bộ vây quét về phía Tần Vấn Thiên.



- Mập mạp ta liều mạng a.



Thần sắc Phàm Nhạc hung ác, song Tinh Hồn như cuồng phong nở rộ, Tinh Thần Cung lóng lánh vô biên, chín mũi tên đồng thời phá không, âm thanh phốc, phốc… không ngừng, tất cả Yêu Lang ở xung quanh Tần Vấn Thiên bị bắn chết, một mũi tên một con Yêu Lang.



Giờ khắc này Tần Vấn Thiên cùng Phàm Nhạc đều bạo tẩu, chỉ thấy chi chi mũi tên hóa thành mưa tiễn, không ngừng đoạt mạng.



Âu Phong cùng Mục Dã thấy Tần Vấn Thiên trùng kích đến, con ngươi đều hơi co rụt lại, thời khắc này huyết mạch của Tần Vấn Thiên như đang thiêu đốt, ở vào trạng thái cực kỳ cuồng bạo, thực lực đề thăng rất khủng bố.



- Âu Phong, ngươi là Luân Mạch cảnh nhị trọng, song Tinh Hồn.



Mục Dã nhìn Âu Phong nói, hiển nhiên là muốn Âu Phong đi ra ngăn trở Tần Vấn Thiên.



Âu Phong biến sắc, song Tinh Hồn nở rộ, Trường Thương Tinh Hồn cùng Thuẫn Giáp Tinh Hồn hiển hiện, lúc này đây hắn không dám sơ suất, nếu lần đầu tiên giao thủ cùng Phàm Nhạc hắn phóng ra Tinh Hồn thứ hai, cũng sẽ không bị mũi tên bắn thương bàn tay.



Hai đại Tinh Hồn, Tinh Hồn thứ nhất chủ công kích, Tinh Hồn thứ hai chủ phòng ngự.



Tần Vấn Thiên cuồng bạo ở thời khắc này đã trùng kích tới, Âu Phong nổi giận quát một tiếng, trường thương rung động hư không, Độc Long Thương Pháp phóng thích lực lượng kinh khủng, như một Hắc Long rít gào giết về phía Tần Vấn Thiên.



Âu Phong là Luân Mạch cảnh nhị trọng, mở ra hai Luân Mạch, sử dụng Thần Thông Chi Lực, uy lực vô cùng mạnh mẽ.



Tần Vấn Thiên vận dụng Hàng Long Quyền đánh giết tới, Cửu Thiên Long Khiếu, lấy lực phá pháp, trong hư không phát ra thanh âm bạo liệt khủng bố, Tần Vấn Thiên thế như chẻ tre.



- Lực lượng thật kinh khủng.



Sắc mặt Âu Phong trầm xuống, thời khắc này Tần Vấn Thiên phát ra lực lượng, sớm đã vượt qua 200 Ngưu lực, như Thái Sơn áp đỉnh.



- Giết!



Thương pháp của Âu Phong như Độc Long, ở trong hư không liên tục điểm ra, đâm thẳng ánh mắt của Tần Vấn Thiên.



Chỉ thấy Tần Vấn Thiên đưa tay trái ra, bỗng nhiên nắm chặt, lại cầm lấy trường thương, trong khoảnh khắc bàn tay của hắn tiên huyết chảy ròng, nhưng tay phải lại mang theo lực lượng vô thượng, đập về phía Âu Phong.




- Tên điên.



Âu Phong không khỏi hoảng sợ, Tinh Thần Chi Lực hóa thành một tấm chắn hư ảo ngăn ở trước người, lưu chuyển ra quang hoa lóng lánh.



- Oanh ca.



Thuẫn giáp hư ảo băng toái, lực lượng kinh khủng kia đánh thân thể Âu Phong bay ra ngoài.



Thời khắc này, xa xa xuất hiện rất nhiều học viên, bọn họ đều hiếu kỳ lao qua bên này, chiến đấu mới vừa rồi động tĩnh rất lớn, hơn nữa có thanh âm lang khiếu, hấp dẫn xung quanh không ít người chạy qua, đồng thời tiếng vó ngựa kịch liệt, mặt đất không ngừng run rẩy.



Tần Vấn Thiên cùng với Phàm Nhạc bùng nổ căn bản không rảnh để ý nhiều như vậy, trong mắt của bọn họ chỉ có sát phạt, mảng lớn bầy lang bị Liên Châu Tiễn của Phàm Nhạc thanh lý không sai biệt lắm, hắn cùng Tần Vấn Thiên lao về phía Âu Phong, đồng thời trực tiếp cho Lang Vương cùng Mục Dã ba mũi Truy Tung Chi Tiễn.



- Đi.



Mục Dã cỡi Lang Vương chạy trốn, Âu Phong ở trên mặt đất cũng xoay người chạy trốn, hai người kia là hai tên điên.



- Con bà nó, Tinh Thần Chi Lực sắp tiêu hao hết rồi.



Phàm Nhạc chửi nhỏ một tiếng, cung tên trong tay tiêu thất, nhưng hắn vẫn cùng Tần Vấn Thiên song song, nhào về phía trước, truy sát Âu Phong lạc đàn.



Âu Phong ho khan vài tiếng, khóe miệng chảy máu, sắc mặt trắng bệch, điên cuồng bôn tẩu, ánh mắt lộ ra một tia kiêng kỵ.



Bên kia, đột nhiên xuất hiện rất nhiều thân ảnh, những thân ảnh kia cưỡi đạp Long Mã mà đến, chính là những học viên cao cấp giám sát Hắc Ám Sâm Lâm lịch luyện lần này.



- Dừng tay.



Âu Thần cưỡi ở trên một con Long Mã, nổi giận gầm lên một tiếng, làm cho con ngươi của Tần Vấn Thiên cùng Phàm Nhạc hơi co rụt lại.



Phàm Nhạc dừng chân, chút Tinh Thần Chi Lực cuối cùng hội tụ thành cung tiễn cùng với ba mũi tên, phá không giết ra, lao thẳng tới Âu Phong.



- Càn rỡ.



Trong mắt Âu Thần lóe lên một đạo hàn quang, Long Mã hóa thành cơn lốc, trường thương trong tay xẹt qua, một chùm sáng rực rỡ lóng lánh, ba mũi tên đồng thời tạc nứt ở trên hư không.



- Ngươi muốn chết.



Trường thương trong tay Âu Thần bắn ra, lao thẳng tới Phàm Nhạc.



Thần sắc Phàm Nhạc biến đổi, thân thể lui về phía sau, trường thương cắm thẳng vào mặt đất, đại địa bạo liệt, đồng thời đuôi thưởng chấn động, trực tiếp quét trúng đầu Phàm Nhạc, chấn Phàm Nhạc bay ra ngoài.



- Mập mạp.



Sắc mặt của Tần Vấn Thiên cứng ngắc, cước bộ ngừng lại, trước người hắn chính là Âu Thần cưỡi trên Long Mã, chỉ thấy Âu Thần quan sát hắn, thần sắc lạnh lẽo, lạnh nhạt nói:



- Các ngươi khảo hạch là tới săn giết Yêu thú, lại dám can đảm đối phó đồng bạn của mình.



Thoại âm rơi xuống, Âu Thần đập về phía Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên giơ tay lên ngăn trở, nhưng lực lượng kia căn bản không phải hắn có thể chống đỡ, thân thể bị chấn bay ra, khí huyết quay cuồng, đôi mắt phẫn nộ nhìn thẳng Âu Thần, lộ ra sát khí cường liệt.



Lần này tới Âu Phong giết bọn hắn, Âu Thần này sao lại không biết, bây giờ lại đổi trắng thay đen.



- Các ngươi quá càn rỡ.



Một thanh âm lạnh lùng truyền đến, Mạc Khuynh Thành ngồi ở trên phi hạc, ánh mắt nhìn Tần Vấn Thiên cùng Phàm Nhạc có chút lạnh.



Mạc Khuynh Thành tự nhiên nhận ra Tần Vấn Thiên, nhưng nàng không nghĩ tới Tần Vấn Thiên đến đây khảo hạch lại hạ sát thủ với học viên, nếu biết, lúc trước không cứu hắn cũng được.



- Mạc tiểu thư, hai người này tặc đảm như vậy, nên tại chỗ kích sát.



Âu Thần nhìn Mạc Khuynh Thành hỏi.



- Ta không muốn nhìn thấy tự giết lẫn nhau, để cho bọn họ đi thôi, không cần có lần tiếp theo.




Mạc Khuynh Thành lạnh lùng nói.



- Được.



Âu Thần gật đầu, nhìn Tần Vấn Thiên nói:



- Hôm nay tha cho tiện mệnh của ngươi, cút.



Huyết Mạch Chi Lực trong cơ thể Tần Vấn Thiên dần dần lắng xuống, con ngươi của hắn lạnh lẽo, liếc nhìn Âu Thần cùng Mạc Khuynh Thành một cái.



- Các ngươi, đều rất tốt.



Tần Vấn Thiên cười hơi có vẻ thê lương, hắn đi tới trước mặt Phàm Nhạc, nhìn Phàm Nhạc bị thương nói:



- Không có sao chứ?



- Mập mạp mạng lớn, không chết được.



Phàm Nhạc nhếch miệng cười nói:



- Huynh đệ, xem ra nữ nhân xinh đẹp, không nhất định là nữ thần.



- Đi thôi.



Tần Vấn Thiên trừng mập mạp một cái, lập tức cõng hắn ở trên lưng mình, đi về phía xa xa, chỉ nghe Tần Vấn Thiên thấp giọng mắng:



- Mập mạp, ngươi thật nặng.



Mạc Khuynh Thành nhìn hai thân ảnh tịch mịch kia, tựa như cảm giác mơ hồ không đúng, chỉ thấy một đạo bạch mang hiện lên, một con Tuyết Cẩu nhảy đến phía trước nàng.



- Sao ngươi lại tới đây.



Mạc Khuynh Thành nở nụ cười, chỉ thấy Tuyết Cẩu trừng nàng một cái, sau đó không quay đầu lại chạy theo Tần Vấn Thiên, làm cho Mạc Khuynh Thành cứng đờ tại chỗ, Tuyết Cẩu đáng yêu này, vừa rồi trong ánh mắt nó tất cả đều là lạnh lùng.



Phía sau, Nhược Hoan ngồi trên Lãnh Ưng bay đến, trôi nổi giữa không trung, nhìn hai bóng người rời đi kia, thản nhiên nói:



- Mạc Khuynh Thành, ngươi quá phận.



Mạc Khuynh Thành nhìn Nhược Hoan, lộ ra thần sắc không hiểu.



- Hắn gọi Tần Vấn Thiên, người Tần phủ Thiên Ung Thành, hắn căn bản không nhận thức Âu Phong, tại sao lại truy sát Âu Phong, ngược lại có một ít người vẫn muốn Tần sư đệ của ta chết.



Nhược Hoan lạnh lùng liếc nhìn Âu Thần một cái, nghe được lời của nàng, thân thể Mạc Khuynh Thành run rẩy, lại nhớ tới thiếu niên rời đi bóng lưng thê lương, cùng với ánh mắt Tuyết Cẩu lạnh lùng.



Lòng của nàng, không rõ đau xót!



- Hắn chính là Tần Vấn Thiên.



Mạc Khuynh Thành nhìn bóng lưng phương xa, trong lòng rất khó chịu.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương