Võ Đạo Đan Tôn
-
Chương 1326: Tôn Giả mới
- Tôn Giả chi lực, đây là Tôn Giả chi lực.
- Huyền Thiên Vương vậy mà tấn cấp Thần Vọng Cảnh.
Tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người, khí tức Huyền Thiên Vương làm cho mọi người cảm thấy vô cùng áp lực.
Tôn Giả Thần Vọng Cảnh, đây là lực lượng khủng bố bực nào, những tiểu thế lực của bọn họ không thể như Đế quốc Minh Nguyệt, Đế quốc Vũ Linh, đối kháng Đế quốc Thiên Huyền không khác gì lấy trứng chọi đá.
- Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt!
Huyền Thiên Vương quét mắt nhìn qua mọi người bên dưới, thoả mãn một chút sau đó nhìn qua Nguyên Nguyệt Vương cùng Bách Lý Tỳ, giống như cười mà không phải cười nói:
- Nguyên Nguyệt Vương, Linh Võ Vương, hai người các ngươi không muốn gia nhập Liên minh Nhân tộc, Huyền Thiên Vương ta tất nhiên sẽ không cưỡng cầu, nhưng mà Huyền Diệu Vương cùng Lâm Tiêu phải lưu lại.
- Huyền Thiên Vương, Huyền Diệu Vương cùng Lâm Tiêu đã nói rõ nguyên nhân đánh chết Phá Kiếm Vương, chính là vì cứu vớt hơn ngàn vương giả thành Nhân Minh, Hỏa Lưu Vương Đế quốc Thần Vũ và Trọng Sơn Vương của Đế quốc Thiên Huyền cũng biết chuyện này.
Trong nội tâm Nguyên Nguyệt Vương cảm thấy một luồng áp lực thật lớn, nhìn qua Bách Lý Tỳ với thần thái lo lắng.
Bọn họ dù thế nào cũng không nghĩ tới, Huyền Thiên Vương bế quan hơn ba trăm năm vậy mà đột phá Sinh Tử Cảnh, trở thành Tôn Giả Thần Vọng Cảnh, đây là chuyện bọn họ không dự liệu được.
Sau ngày hủy diệt tới bây giờ, Nhân tộc sinh ra đời mười mấy tên vương giả sinh tử tam trọng, nhưng lại chưa từng xuất hiện qua một gã Tôn Giả Thần Vọng Cảnh, nhưng hôm nay quy luật rốt cục bị Huyền Thiên Vương phá vỡ.
- Xem ra, các ngươi không nên ngỗ nghịch ý của ta.
Trên mặt Huyền Thiên Vương thu nụ cười lại, hừ lạnh một tiếng, kết quả này nằm trong dự liệu của hắn, lạnh lùng nói:
- Đã như vầy, đừng trách Huyền Thiên ta không niệm tình xưa, trực tiếp bắt hai người bọn chúng.
Huyền Thiên Vương cười lạnh một tiếng, bàn tay thò ra, hấp lực cực lớn sinh ra, thu lấy Huyền Diệu Vương cùng Lâm Tiêu hai người.
- Các ngươi đi mau.
Nguyên Nguyệt Vương hét lớn một tiếng, chợt đánh ra một quyền ngăn cản Huyền Thiên Vương công kích, mà Bách Lý Tỳ cũng không nhàn rỗi, toàn thân khí tức màu vàng lóe lên, đánh ra một kích.
- Đây là các ngươi muốn chết, đừng trách ta ra tay ác độc vô tình.
Ánh mắt Huyền Thiên Vương lạnh lùng, bàn tay lớn nhắm ngay hai người, chỉ nghe một tiếng nổ vang lên, quyền mang của Nguyên Nguyệt Vương cùng Bách Lý Tỳ bị đánh nát bấy, hai người phun máu tươi bay rớt ra ngoài.
- Bệ hạ!
Mấy vương giả của Đế quốc Minh Nguyệt kinh sợ quát lên, rồi sau đó đồng thời ra tay, nhưng mà Huyền Thiên Vương chỉ vung tay một cái là công kích của bọn họ sụp đổ, theo gót Nguyên Nguyệt Vương phun máu bay đi.
Đánh bay mấy đại cường giả, Huyền Thiên Vương lại hư không hấp nhiếp, bao phủ người của hai đế quốc.
- Phá!
Lúc này trong tay Huyền Diệu Vương đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm cổ xưa, đúng là Chí Tôn khí chiếm được trong chí bảo điện, một kiếm chém ra lập tức pha vỡ lực hấp nhiếp của Huyền Thiên Vương.
- Đi!
Huyền Diệu Vương hét lớn một tiếng, mở Huyền Diệu Chi Môn ra, muốn mang theo mọi người rời khỏi.
- Chí Tôn khí.
Đôi mắt Huyền Thiên Vương sáng lên, chợt trong đôi mắt bắn ra hào quang màu đen bắn vào trường kiếm trong tay Huyền Diệu Vương, phanh một tiếng, thân thể Huyền Diệu Vương thổ huyết bay ngược lại, Huyền Diệu Chi Môn ầm ầm nát bấy.
- Tất cả đều lưu lại cho ta!
Huyền Thiên Vương cười lạnh, ngữ khí tràn ngập tin tưởng, bàn tay sinh ra lực hút đám người Huyền Diệu Vương.
Ánh mắt Lâm Tiêu ngưng tụ, đang muốn ra tay, lại không ngờ tới Tịnh Thiên Huyên Đế quốc Thần Vũ đột nhiên động, chỉ thấy trong tay nàng xuất hiện cổ ấn, cổ ấn đánh nát công kích của Huyền Thiên Vương.
Oanh!
Sóng xung kích kinh thiên động địa, vang vọng khắp Đăng Thiên Phong, trùng kích kinh khủng làm tất cả vương giả ở đây cả kinh nhao nhao rút lui, sắc mặt hoảng sợ.
- Di Thiên Cung chủ, ngươi có ý gì?
Đôi mắt Huyền Thiên Vương ngưng tụ.
- Tịnh Thiên Huyên, lùi trở về cho ta!
Thần Vũ Vương mở miệng, ánh mắt lăng lệ.
- Thật có lỗi, nếu như Đế quốc Thần Vũ muốn gia nhập Đế quốc Thiên Huyền, như vậy Tịnh Thiên Huyên ta sẽ thoát ly Đế quốc Thần Vũ.
Tịnh Thiên Huyên đạm mạc nói.
- Làm càn.
Thần Vũ Vương giận tím mặt, Tịnh Thiên Huyên với tư cách là vương giả Đế quốc Thần Vũ lại không nghe lệnh của hắn, làm cho nội tâm của hắn vô cùng tức giận.
- Hừ, lại một Chí Tôn khí, xem ra ở chí bảo điện Man tộc các ngươi thu không ít chỗ tốt của Man tộc, đã như vầy, lão phu sẽ bắt ba các ngươi lại, cũng cho người ở đây biết, kết cục của kẻ hại Nhân tộc thê thảm cỡ nào.
Huyền Thiên Vương không giận mà vui, chân nguyên toàn thân sôi trào, cùng chiến đấu với Tịnh Thiên Huyên.
Oanh!
Hai người đại chiến với nhau, chân nguyên kinh khủng xé rách bầu trời, lộ ra lỗ thủng cực lớn.
- Cái gì, Tịnh Thiên Huyên rõ ràng là vương giả sinh tử tam trọng, có thể giao thủ với Huyền Thiên Vương thời gian dài như vậy sao?
Không ít người kinh hãi, lộ ra thần thái không thể tin nổi, Huyền Thiên Vương đã đột phá đến Tôn Giả Thần Vọng Cảnh, còn Tịnh Thiên Huyên giao thủ với hắn cũng chỉ rơi vào hạ phong, làm cho người khiếp sợ.
- Muốn chết.
Tịnh Thiên Huyên có thể giao chiến với mình đã làm Huyền Thiên Vương tức giận, Tôn Giả chi lực toàn thân chảy xuôi, hắn không ngờ mình đột phá tới Thần Vọng Cảnh lại không làm gì được Tịnh Thiên Huyên là vương giả sinh tử tam trọng, lực lượng cường đại hội tụ vào cánh tay.
Ầm ầm!
Tịnh Thiên Huyên tuy mạnh, dù sao mới được bước vào cảnh giới vương giả sinh tử tam trọng, có thể kiên trì tới bây giờ cũng là do có cổ ấn Chí Tôn khí, Huyền Thiên Vương tức giận đánh bay cổ ấn, chấn nàng ho ra máu rút lui.
- Dù ngươi thực lực thông thiên đến cỡ nào, cảnh giới chênh lệch bày ở đó, xem ta trấn áp ngươi thế nào.
Huyền Thiên Vương gào thét, bàn tay hóa thành một tòa núi khổng lồ, áp xuống Tịnh Thiên Huyên đang bị thương!
- Trảm!
Thời khắc mấu chốt, rốt cuộc Lâm Tiêu ra tay, ánh mắt của hắn lạnh lùng, Thiên Phạt đao như thiểm điện quét ngang, lôi quang khủng bố đánh tan cự chưởng của Huyền Thiên Vương, Lâm Tiêu ôm lấy Tịnh Thiên Huyên, thu hồi cổ ấn, xoay người rời đi.
- Chạy đi đâu.
Huyền Thiên Vương tức giận nổi trận lôi đình, tụ hợp Đăng Thiên Phong lần này, hắn vốn muốn thống nhất đại lục, hiển lộ tư thái vô địch, ai dám phản kháng sẽ bị tiêu diệt, không nghĩ tới liên tiếp bị Tịnh Thiên Huyên cùng Lâm Tiêu ngăn cản, tức giận dâng trào.
- Lại là Chí Tôn khí, các ngươi cho rằng chỉ có các ngươi mới có Chí Tôn khí sao?
Huyền Thiên Vương gầm lên, tay phải đột nhiên xuất hiện một bao tay phong cách cổ xưa, trên bao tay này có khí tức hỗn độn chảy xuôi, quét về phía Lâm Tiêu.
Một quyền này thiên băng địa liệt, cả phiến thiên địa vỡ ra lỗ thủng ngàn trượng, quyền mang khủng bố như sao chổi áp xống, trấn áp Lâm Tiêu, uy lực lớn không thể tưởng tượng nổi.
- Long gia!
Lâm Tiêu vội vàng quát một tiếng, chợt chém ra một đao.
Ông!
Thiên Phạt đao tỏa ra Tôn Giả chi lực làm cho người ta sợ hãi, chém vỡ quyền mang của Huyền Thiên Vương, phanh một tiếng, thân thể hắn bay ra ngoài như thiểm điện, miệng phun máu tươi.
- Huyền Thiên Vương vậy mà tấn cấp Thần Vọng Cảnh.
Tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người, khí tức Huyền Thiên Vương làm cho mọi người cảm thấy vô cùng áp lực.
Tôn Giả Thần Vọng Cảnh, đây là lực lượng khủng bố bực nào, những tiểu thế lực của bọn họ không thể như Đế quốc Minh Nguyệt, Đế quốc Vũ Linh, đối kháng Đế quốc Thiên Huyền không khác gì lấy trứng chọi đá.
- Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt!
Huyền Thiên Vương quét mắt nhìn qua mọi người bên dưới, thoả mãn một chút sau đó nhìn qua Nguyên Nguyệt Vương cùng Bách Lý Tỳ, giống như cười mà không phải cười nói:
- Nguyên Nguyệt Vương, Linh Võ Vương, hai người các ngươi không muốn gia nhập Liên minh Nhân tộc, Huyền Thiên Vương ta tất nhiên sẽ không cưỡng cầu, nhưng mà Huyền Diệu Vương cùng Lâm Tiêu phải lưu lại.
- Huyền Thiên Vương, Huyền Diệu Vương cùng Lâm Tiêu đã nói rõ nguyên nhân đánh chết Phá Kiếm Vương, chính là vì cứu vớt hơn ngàn vương giả thành Nhân Minh, Hỏa Lưu Vương Đế quốc Thần Vũ và Trọng Sơn Vương của Đế quốc Thiên Huyền cũng biết chuyện này.
Trong nội tâm Nguyên Nguyệt Vương cảm thấy một luồng áp lực thật lớn, nhìn qua Bách Lý Tỳ với thần thái lo lắng.
Bọn họ dù thế nào cũng không nghĩ tới, Huyền Thiên Vương bế quan hơn ba trăm năm vậy mà đột phá Sinh Tử Cảnh, trở thành Tôn Giả Thần Vọng Cảnh, đây là chuyện bọn họ không dự liệu được.
Sau ngày hủy diệt tới bây giờ, Nhân tộc sinh ra đời mười mấy tên vương giả sinh tử tam trọng, nhưng lại chưa từng xuất hiện qua một gã Tôn Giả Thần Vọng Cảnh, nhưng hôm nay quy luật rốt cục bị Huyền Thiên Vương phá vỡ.
- Xem ra, các ngươi không nên ngỗ nghịch ý của ta.
Trên mặt Huyền Thiên Vương thu nụ cười lại, hừ lạnh một tiếng, kết quả này nằm trong dự liệu của hắn, lạnh lùng nói:
- Đã như vầy, đừng trách Huyền Thiên ta không niệm tình xưa, trực tiếp bắt hai người bọn chúng.
Huyền Thiên Vương cười lạnh một tiếng, bàn tay thò ra, hấp lực cực lớn sinh ra, thu lấy Huyền Diệu Vương cùng Lâm Tiêu hai người.
- Các ngươi đi mau.
Nguyên Nguyệt Vương hét lớn một tiếng, chợt đánh ra một quyền ngăn cản Huyền Thiên Vương công kích, mà Bách Lý Tỳ cũng không nhàn rỗi, toàn thân khí tức màu vàng lóe lên, đánh ra một kích.
- Đây là các ngươi muốn chết, đừng trách ta ra tay ác độc vô tình.
Ánh mắt Huyền Thiên Vương lạnh lùng, bàn tay lớn nhắm ngay hai người, chỉ nghe một tiếng nổ vang lên, quyền mang của Nguyên Nguyệt Vương cùng Bách Lý Tỳ bị đánh nát bấy, hai người phun máu tươi bay rớt ra ngoài.
- Bệ hạ!
Mấy vương giả của Đế quốc Minh Nguyệt kinh sợ quát lên, rồi sau đó đồng thời ra tay, nhưng mà Huyền Thiên Vương chỉ vung tay một cái là công kích của bọn họ sụp đổ, theo gót Nguyên Nguyệt Vương phun máu bay đi.
Đánh bay mấy đại cường giả, Huyền Thiên Vương lại hư không hấp nhiếp, bao phủ người của hai đế quốc.
- Phá!
Lúc này trong tay Huyền Diệu Vương đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm cổ xưa, đúng là Chí Tôn khí chiếm được trong chí bảo điện, một kiếm chém ra lập tức pha vỡ lực hấp nhiếp của Huyền Thiên Vương.
- Đi!
Huyền Diệu Vương hét lớn một tiếng, mở Huyền Diệu Chi Môn ra, muốn mang theo mọi người rời khỏi.
- Chí Tôn khí.
Đôi mắt Huyền Thiên Vương sáng lên, chợt trong đôi mắt bắn ra hào quang màu đen bắn vào trường kiếm trong tay Huyền Diệu Vương, phanh một tiếng, thân thể Huyền Diệu Vương thổ huyết bay ngược lại, Huyền Diệu Chi Môn ầm ầm nát bấy.
- Tất cả đều lưu lại cho ta!
Huyền Thiên Vương cười lạnh, ngữ khí tràn ngập tin tưởng, bàn tay sinh ra lực hút đám người Huyền Diệu Vương.
Ánh mắt Lâm Tiêu ngưng tụ, đang muốn ra tay, lại không ngờ tới Tịnh Thiên Huyên Đế quốc Thần Vũ đột nhiên động, chỉ thấy trong tay nàng xuất hiện cổ ấn, cổ ấn đánh nát công kích của Huyền Thiên Vương.
Oanh!
Sóng xung kích kinh thiên động địa, vang vọng khắp Đăng Thiên Phong, trùng kích kinh khủng làm tất cả vương giả ở đây cả kinh nhao nhao rút lui, sắc mặt hoảng sợ.
- Di Thiên Cung chủ, ngươi có ý gì?
Đôi mắt Huyền Thiên Vương ngưng tụ.
- Tịnh Thiên Huyên, lùi trở về cho ta!
Thần Vũ Vương mở miệng, ánh mắt lăng lệ.
- Thật có lỗi, nếu như Đế quốc Thần Vũ muốn gia nhập Đế quốc Thiên Huyền, như vậy Tịnh Thiên Huyên ta sẽ thoát ly Đế quốc Thần Vũ.
Tịnh Thiên Huyên đạm mạc nói.
- Làm càn.
Thần Vũ Vương giận tím mặt, Tịnh Thiên Huyên với tư cách là vương giả Đế quốc Thần Vũ lại không nghe lệnh của hắn, làm cho nội tâm của hắn vô cùng tức giận.
- Hừ, lại một Chí Tôn khí, xem ra ở chí bảo điện Man tộc các ngươi thu không ít chỗ tốt của Man tộc, đã như vầy, lão phu sẽ bắt ba các ngươi lại, cũng cho người ở đây biết, kết cục của kẻ hại Nhân tộc thê thảm cỡ nào.
Huyền Thiên Vương không giận mà vui, chân nguyên toàn thân sôi trào, cùng chiến đấu với Tịnh Thiên Huyên.
Oanh!
Hai người đại chiến với nhau, chân nguyên kinh khủng xé rách bầu trời, lộ ra lỗ thủng cực lớn.
- Cái gì, Tịnh Thiên Huyên rõ ràng là vương giả sinh tử tam trọng, có thể giao thủ với Huyền Thiên Vương thời gian dài như vậy sao?
Không ít người kinh hãi, lộ ra thần thái không thể tin nổi, Huyền Thiên Vương đã đột phá đến Tôn Giả Thần Vọng Cảnh, còn Tịnh Thiên Huyên giao thủ với hắn cũng chỉ rơi vào hạ phong, làm cho người khiếp sợ.
- Muốn chết.
Tịnh Thiên Huyên có thể giao chiến với mình đã làm Huyền Thiên Vương tức giận, Tôn Giả chi lực toàn thân chảy xuôi, hắn không ngờ mình đột phá tới Thần Vọng Cảnh lại không làm gì được Tịnh Thiên Huyên là vương giả sinh tử tam trọng, lực lượng cường đại hội tụ vào cánh tay.
Ầm ầm!
Tịnh Thiên Huyên tuy mạnh, dù sao mới được bước vào cảnh giới vương giả sinh tử tam trọng, có thể kiên trì tới bây giờ cũng là do có cổ ấn Chí Tôn khí, Huyền Thiên Vương tức giận đánh bay cổ ấn, chấn nàng ho ra máu rút lui.
- Dù ngươi thực lực thông thiên đến cỡ nào, cảnh giới chênh lệch bày ở đó, xem ta trấn áp ngươi thế nào.
Huyền Thiên Vương gào thét, bàn tay hóa thành một tòa núi khổng lồ, áp xuống Tịnh Thiên Huyên đang bị thương!
- Trảm!
Thời khắc mấu chốt, rốt cuộc Lâm Tiêu ra tay, ánh mắt của hắn lạnh lùng, Thiên Phạt đao như thiểm điện quét ngang, lôi quang khủng bố đánh tan cự chưởng của Huyền Thiên Vương, Lâm Tiêu ôm lấy Tịnh Thiên Huyên, thu hồi cổ ấn, xoay người rời đi.
- Chạy đi đâu.
Huyền Thiên Vương tức giận nổi trận lôi đình, tụ hợp Đăng Thiên Phong lần này, hắn vốn muốn thống nhất đại lục, hiển lộ tư thái vô địch, ai dám phản kháng sẽ bị tiêu diệt, không nghĩ tới liên tiếp bị Tịnh Thiên Huyên cùng Lâm Tiêu ngăn cản, tức giận dâng trào.
- Lại là Chí Tôn khí, các ngươi cho rằng chỉ có các ngươi mới có Chí Tôn khí sao?
Huyền Thiên Vương gầm lên, tay phải đột nhiên xuất hiện một bao tay phong cách cổ xưa, trên bao tay này có khí tức hỗn độn chảy xuôi, quét về phía Lâm Tiêu.
Một quyền này thiên băng địa liệt, cả phiến thiên địa vỡ ra lỗ thủng ngàn trượng, quyền mang khủng bố như sao chổi áp xống, trấn áp Lâm Tiêu, uy lực lớn không thể tưởng tượng nổi.
- Long gia!
Lâm Tiêu vội vàng quát một tiếng, chợt chém ra một đao.
Ông!
Thiên Phạt đao tỏa ra Tôn Giả chi lực làm cho người ta sợ hãi, chém vỡ quyền mang của Huyền Thiên Vương, phanh một tiếng, thân thể hắn bay ra ngoài như thiểm điện, miệng phun máu tươi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook