Võ Đạo Đan Tôn
-
Chương 1316: Ba chiêu giết ngươi (1)
- Theo ta thấy, rõ ràng là đám người Huyền Diệu Vương đạt được bảo tàng, bịa đặt việc này, thậm chí có khả năng Thiên Uyên Vương, Diệt Linh Vương đã chết cũng là một tay đám người Huyền Diệu Vương bày ra, như thế mới có thể giải thích vì cái gì Lâm Tiêu Đế quốc Vũ Linh còn có thể còn sống sót, mà Thiên Uyên vương đã chết, hắn bịa đặt việc này, chỉ cần chúng ta đều rời khỏi Cổ địa Man Hoang, tất nhiên là không có người nào truy cứu chân tướng chuyện này, Di Thiên Cung chủ, Huyền Diệu Vương, không biết ta nói có đúng hay không?
Ánh mắt Phá Kiếm Vương nheo lại, khóe miệng cười lạnh liên tục.
Phía dưới lập tức truyền ra tiếng nghị luận xôn xao.
- Nói bậy!
Huyền Diệu Vương cho dù tính tình có tốt, giờ phút này cũng phải tức giận, lãnh đạm nói:
- Phá Kiếm Vương, mặc kệ ngươi tin hay không, đây là sự thật, nếu ngươi không tin, vậy cứ lưu lại đi.
Ánh mắt Phá Kiếm Vương phát lạnh, đạm mạc nói:
- Muốn ta tin cũng có thể, giao không gian giới chỉ của các ngươi cho ta nhìn xem, nếu như không có bảo tàng Man tộc, ta tự nhiên sẽ tin các ngươi, Hỏa Lưu Vương, các ngươi nói sao?
Lời nói tới đây, dã tâm của Phá Kiếm Vương đã lộ ra, hắn nói nhiều như vậy mục đích kỳ thật là vì bảo tàng Man tộc.
Vốn Trọng Sơn Vương cùng Hỏa Lưu Vương do dự nghe thế con mắt cũng sáng ngời, nói:
- Phá Kiếm Vương nói đúng, Huyền Diệu Vương, giao không gian giới chỉ của các ngươi ra cho chúng ta xem, nếu như bên trong không có bảo tàng Man tộc, đại biểu các ngươi nói là thật, đến lúc đó chúng ta sẽ tổ chức người rời đi.
- Ha ha, nói nhiều như vậy, thì ra đây là mục đích của các ngươi.
Lâm Tiêu cười rộ lên, trong mắt bắn ra hàn quang.
Nhân loại có rất nhiều thói hư tật xấu, vì lợi ích của mình có thể lập ra nhiều lý do đường hoàng, yên tâm thoải mái làm ra nhiều chuyện thương thiên hại lý.
- Thế nào, ngươi không dám sao? Nếu không thì bắt đầu từ ngươi đi, giao không gian giới chỉ của ngươi ra, sau khi lão phu đã kiểm tra, nếu không có bảo tàng Man tộc, Phá Kiếm Vương ta cam đoan hoàn trả nguyên vật, tại đây có nhiều người nhìn như thế, ta đường đường Phá Kiếm Vương nói sẽ giữ lời.
Phá Kiếm Vương nhìn Lâm Tiêu, trong ánh mắt sát khí sôi trào, khóe miệng tươi cười nắm chắc thắng lợi trong tay.
- Lão nhân này thật đáng giận.
Tiểu Viêm khẽ nói, trong lòng tiểu nam hài như thế, chỉ cảm thấy Phá Kiếm Vương thập phần đáng giận.
- Ranh con nơi nào, dám nói chuyện với ta như thế, quả thực là muốn chết, ta sẽ thay đại nhân của ngươi ra tay giáo huấn ngươi.
Ánh mắt Phá Kiếm Vương lóe lên, đầy sát khí nhìn qua tiểu Viêm.
Phá Kiếm Vương xấu bụng ngang nhiên động thủ với những người khác, lập tức nghĩ ra lý do đường hoàng giáo huấn Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu thấy thế, ánh mắt lạnh lẽo, lập tức đứng ra, ra tay ngăn cản Phá Kiếm Vương.
- Đến tốt.
Nhìn thấy Lâm Tiêu ra tay, Phá Kiếm Vương không sợ mà còn mừng, mục đích hắn ra tay với tiểu Viêm chính là muốn Lâm Tiêu ra tay, hôm nay mục đích đạt thành, một đạo sát cơ trong người hắn bắn ra ngoài.
BOANG...
Trường kiếm sau lưng Phá Kiếm Vương ra khỏi vỏ, lăng lệ kiếm quang xông thẳng lên trời, chỉ là trường kiếm tự chủ bật ra kiếm khí, làm cho hư không cổ địa Man Hoang bị xé rách, trong thiên địa xuất hiện một cực lớn lỗ thủng, nhìn thấy mà giật mình.
- Tiểu tử, ta chính là đợi ngươi ra tay đây, ỷ vào danh tiếng đệ nhất thiên tài thì thực cho rằng mình là vô địch sao, chờ ta bắt được ngươi, lại xem ngươi nhảy nhót thế nào.
Trong lòng Phá Kiếm Vương cười dữ tợn, trên trường kiếm tràn ngập các loại hào quang, kiếm khí làm cho người ta sợ hãi như thấy cảnh hồng thủy vỡ đê, trong khoảnh khắc đã nhấn chìm Lâm Tiêu vào trong.
Oanh!
Trung ương kiếm khí quét qua tất cả, bên ngoài người Lâm Tiêu có ánh sáng tỏa ra, tam tinh man vương sáo trang hiện ra, hắn không thèm tránh không né, mặc cho kiếm khí Phá Kiếm Vương đánh tới, thân thể không bị tổn thương, chẳng khác gì chiến thần.
- Phá Kiếm Vương, đây là năng lực của ngươi sao? Uổng cho Danh Kiếm Sơn Trang tại đế quốc Thần Vũ uy danh hiển hách, hành vi của ngươi quá thấp kém, quá trơ trẽn.
Lâm Tiêu lắc đầu, ngữ khí bình thản, trong nội tâm động sát cơ.
- Ngươi tiểu tử này.
Nhìn thấy Lâm Tiêu không tránh không né trước công kích của mình, lông tóc không bị tổn thương, Phá Kiếm Vương vốn cả kinh, ngay sau đó nhìn qua hộ giáp trên người của hắn, trong ánh mắt bắn ra hào quang vui sướng.
- Man vương sáo trang, kẻ này mặc tam tinh man vương sáo trang trên người, ha ha ha, Huyền Diệu Vương, các ngươi luôn miệng nói Man tộc xuất hiện Man Tôn, muốn tấn công thành Nhân Minh, trên người tiểu tử này mặc cái gì? Tốt cho một đại công vô tư, hừ, tam tinh man vương hộ giáp vô cùng quý hiếm, bất luận kiện gì cũng có thể nói là nghịch thiên, mà tam tinh man vương sáo trang càng là vật báu vô giá, ngay cả Man tộc cũng chưa chắc có một bộ, kẻ này trên người mang man vương sáo trang tới từ nơi nào? Huyền Diệu Vương, các ngươi luôn miệng nói Diệt Linh Vương vẫn lạc trong tay Man tộc, ta xem là các ngươi hãm hại.
Phá Kiếm Vương nhìn qua Lâm Tiêu với ánh mắt tham lam, trong lòng của hắn đã khẳng định, Huyền Diệu Vương tuyệt đối đạt được bảo tàng Man tộc.
- Phá Kiếm Vương, tam tinh man vương sáo trang là Lâm Tiêu tự kiếm, không quan hệ với chí bảo điện Man tộc.
Huyền Diệu Vương nhướng mày nói.
- Ha ha, Huyền Diệu Vương, ngươi cho rằng ta sẽ tin các ngươi sao? Hỏa Lưu Vương, ba người các ngươi thấy sao?
Bá bá bá!
Hỏa Lưu Vương ba người bên cạnh cũng nhanh chóng bao vây đám người Lâm Tiêu, ánh mắt nóng rực.
- Huyền Diệu Vương, Di Thiên Cung chủ, trách không được chúng ta rồi.
Vì bảo vật, cái gì tình nghĩa đều không để tâm, Lâm Tiêu là tiểu bối có được tam tinh man vương sáo trang, Huyền Diệu Vương chẳng phải có được Chí Tôn khí...
- Mấy vị. . .
Huyền Diệu Vương gấp lên, hắn cũng không phải lo lắng cho an nguy của mình, mà là Thiên Thực Man Tôn rất có thể tùy thời tới đây, chậm một chút là chết, Lâm Tiên Âm, Lâm Ngữ Kỳ có thể sẽ chết.
- Huyền Diệu Vương, không cần nói.
Lâm Tiêu lắc đầu, ánh mắt lạnh lùng, nói:
- Lúc này đi chí bảo điện, Thiên Uyên vương, Diệt Linh Vương, Tà Hồn Vương tất cả đều vẫn lạc, bất luận tam trọng vương giả nào với Nhân tộc chúng ta đều là tài phú quý giá, nói thật ta không muốn cường giả Nhân tộc lại vẫn lạc, nhưng mà không có biện pháp, có ít người ngươi vĩnh viễn còn lâu mới xem mình là Nhân tộc.
- Làm càn.
Đám người Phá Kiếm Vương đều giận tím mặt.
- Làm càn là các ngươi, hôm nay thế cục không giống ngày xưa, các ngươi không nghe rời khỏi thành Nhân Minh, ta sẽ không nói thêm cái gì, nhưng mà hành vi của các ngươi làm vô số cường giả thành Nhân Minh lâm vào do dự, bọn họ sẽ bởi vì lời của các ngươi mà vẫn lạc, đây là chuyện ta không thể tha thứ, nơi có Lâm Tiêu ta sẽ không có chỗ cho các ngươi giương oai.
Nếu Phá Kiếm Vương không tin tưởng bọn họ nói, như vậy Lâm Tiêu xem ra cũng không dễ nói gì.
Huyền Diệu Vương nhìn thấy cục diện như thế, cố tình nói chuyện lại nuốt vào, tính cách của Lâm Tiêu hắn rất rõ ràng, quyết định chuyện gì thì không cản nổi, Phá Kiếm Vương đang đùa với lửa.
Ánh mắt Phá Kiếm Vương nheo lại, khóe miệng cười lạnh liên tục.
Phía dưới lập tức truyền ra tiếng nghị luận xôn xao.
- Nói bậy!
Huyền Diệu Vương cho dù tính tình có tốt, giờ phút này cũng phải tức giận, lãnh đạm nói:
- Phá Kiếm Vương, mặc kệ ngươi tin hay không, đây là sự thật, nếu ngươi không tin, vậy cứ lưu lại đi.
Ánh mắt Phá Kiếm Vương phát lạnh, đạm mạc nói:
- Muốn ta tin cũng có thể, giao không gian giới chỉ của các ngươi cho ta nhìn xem, nếu như không có bảo tàng Man tộc, ta tự nhiên sẽ tin các ngươi, Hỏa Lưu Vương, các ngươi nói sao?
Lời nói tới đây, dã tâm của Phá Kiếm Vương đã lộ ra, hắn nói nhiều như vậy mục đích kỳ thật là vì bảo tàng Man tộc.
Vốn Trọng Sơn Vương cùng Hỏa Lưu Vương do dự nghe thế con mắt cũng sáng ngời, nói:
- Phá Kiếm Vương nói đúng, Huyền Diệu Vương, giao không gian giới chỉ của các ngươi ra cho chúng ta xem, nếu như bên trong không có bảo tàng Man tộc, đại biểu các ngươi nói là thật, đến lúc đó chúng ta sẽ tổ chức người rời đi.
- Ha ha, nói nhiều như vậy, thì ra đây là mục đích của các ngươi.
Lâm Tiêu cười rộ lên, trong mắt bắn ra hàn quang.
Nhân loại có rất nhiều thói hư tật xấu, vì lợi ích của mình có thể lập ra nhiều lý do đường hoàng, yên tâm thoải mái làm ra nhiều chuyện thương thiên hại lý.
- Thế nào, ngươi không dám sao? Nếu không thì bắt đầu từ ngươi đi, giao không gian giới chỉ của ngươi ra, sau khi lão phu đã kiểm tra, nếu không có bảo tàng Man tộc, Phá Kiếm Vương ta cam đoan hoàn trả nguyên vật, tại đây có nhiều người nhìn như thế, ta đường đường Phá Kiếm Vương nói sẽ giữ lời.
Phá Kiếm Vương nhìn Lâm Tiêu, trong ánh mắt sát khí sôi trào, khóe miệng tươi cười nắm chắc thắng lợi trong tay.
- Lão nhân này thật đáng giận.
Tiểu Viêm khẽ nói, trong lòng tiểu nam hài như thế, chỉ cảm thấy Phá Kiếm Vương thập phần đáng giận.
- Ranh con nơi nào, dám nói chuyện với ta như thế, quả thực là muốn chết, ta sẽ thay đại nhân của ngươi ra tay giáo huấn ngươi.
Ánh mắt Phá Kiếm Vương lóe lên, đầy sát khí nhìn qua tiểu Viêm.
Phá Kiếm Vương xấu bụng ngang nhiên động thủ với những người khác, lập tức nghĩ ra lý do đường hoàng giáo huấn Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu thấy thế, ánh mắt lạnh lẽo, lập tức đứng ra, ra tay ngăn cản Phá Kiếm Vương.
- Đến tốt.
Nhìn thấy Lâm Tiêu ra tay, Phá Kiếm Vương không sợ mà còn mừng, mục đích hắn ra tay với tiểu Viêm chính là muốn Lâm Tiêu ra tay, hôm nay mục đích đạt thành, một đạo sát cơ trong người hắn bắn ra ngoài.
BOANG...
Trường kiếm sau lưng Phá Kiếm Vương ra khỏi vỏ, lăng lệ kiếm quang xông thẳng lên trời, chỉ là trường kiếm tự chủ bật ra kiếm khí, làm cho hư không cổ địa Man Hoang bị xé rách, trong thiên địa xuất hiện một cực lớn lỗ thủng, nhìn thấy mà giật mình.
- Tiểu tử, ta chính là đợi ngươi ra tay đây, ỷ vào danh tiếng đệ nhất thiên tài thì thực cho rằng mình là vô địch sao, chờ ta bắt được ngươi, lại xem ngươi nhảy nhót thế nào.
Trong lòng Phá Kiếm Vương cười dữ tợn, trên trường kiếm tràn ngập các loại hào quang, kiếm khí làm cho người ta sợ hãi như thấy cảnh hồng thủy vỡ đê, trong khoảnh khắc đã nhấn chìm Lâm Tiêu vào trong.
Oanh!
Trung ương kiếm khí quét qua tất cả, bên ngoài người Lâm Tiêu có ánh sáng tỏa ra, tam tinh man vương sáo trang hiện ra, hắn không thèm tránh không né, mặc cho kiếm khí Phá Kiếm Vương đánh tới, thân thể không bị tổn thương, chẳng khác gì chiến thần.
- Phá Kiếm Vương, đây là năng lực của ngươi sao? Uổng cho Danh Kiếm Sơn Trang tại đế quốc Thần Vũ uy danh hiển hách, hành vi của ngươi quá thấp kém, quá trơ trẽn.
Lâm Tiêu lắc đầu, ngữ khí bình thản, trong nội tâm động sát cơ.
- Ngươi tiểu tử này.
Nhìn thấy Lâm Tiêu không tránh không né trước công kích của mình, lông tóc không bị tổn thương, Phá Kiếm Vương vốn cả kinh, ngay sau đó nhìn qua hộ giáp trên người của hắn, trong ánh mắt bắn ra hào quang vui sướng.
- Man vương sáo trang, kẻ này mặc tam tinh man vương sáo trang trên người, ha ha ha, Huyền Diệu Vương, các ngươi luôn miệng nói Man tộc xuất hiện Man Tôn, muốn tấn công thành Nhân Minh, trên người tiểu tử này mặc cái gì? Tốt cho một đại công vô tư, hừ, tam tinh man vương hộ giáp vô cùng quý hiếm, bất luận kiện gì cũng có thể nói là nghịch thiên, mà tam tinh man vương sáo trang càng là vật báu vô giá, ngay cả Man tộc cũng chưa chắc có một bộ, kẻ này trên người mang man vương sáo trang tới từ nơi nào? Huyền Diệu Vương, các ngươi luôn miệng nói Diệt Linh Vương vẫn lạc trong tay Man tộc, ta xem là các ngươi hãm hại.
Phá Kiếm Vương nhìn qua Lâm Tiêu với ánh mắt tham lam, trong lòng của hắn đã khẳng định, Huyền Diệu Vương tuyệt đối đạt được bảo tàng Man tộc.
- Phá Kiếm Vương, tam tinh man vương sáo trang là Lâm Tiêu tự kiếm, không quan hệ với chí bảo điện Man tộc.
Huyền Diệu Vương nhướng mày nói.
- Ha ha, Huyền Diệu Vương, ngươi cho rằng ta sẽ tin các ngươi sao? Hỏa Lưu Vương, ba người các ngươi thấy sao?
Bá bá bá!
Hỏa Lưu Vương ba người bên cạnh cũng nhanh chóng bao vây đám người Lâm Tiêu, ánh mắt nóng rực.
- Huyền Diệu Vương, Di Thiên Cung chủ, trách không được chúng ta rồi.
Vì bảo vật, cái gì tình nghĩa đều không để tâm, Lâm Tiêu là tiểu bối có được tam tinh man vương sáo trang, Huyền Diệu Vương chẳng phải có được Chí Tôn khí...
- Mấy vị. . .
Huyền Diệu Vương gấp lên, hắn cũng không phải lo lắng cho an nguy của mình, mà là Thiên Thực Man Tôn rất có thể tùy thời tới đây, chậm một chút là chết, Lâm Tiên Âm, Lâm Ngữ Kỳ có thể sẽ chết.
- Huyền Diệu Vương, không cần nói.
Lâm Tiêu lắc đầu, ánh mắt lạnh lùng, nói:
- Lúc này đi chí bảo điện, Thiên Uyên vương, Diệt Linh Vương, Tà Hồn Vương tất cả đều vẫn lạc, bất luận tam trọng vương giả nào với Nhân tộc chúng ta đều là tài phú quý giá, nói thật ta không muốn cường giả Nhân tộc lại vẫn lạc, nhưng mà không có biện pháp, có ít người ngươi vĩnh viễn còn lâu mới xem mình là Nhân tộc.
- Làm càn.
Đám người Phá Kiếm Vương đều giận tím mặt.
- Làm càn là các ngươi, hôm nay thế cục không giống ngày xưa, các ngươi không nghe rời khỏi thành Nhân Minh, ta sẽ không nói thêm cái gì, nhưng mà hành vi của các ngươi làm vô số cường giả thành Nhân Minh lâm vào do dự, bọn họ sẽ bởi vì lời của các ngươi mà vẫn lạc, đây là chuyện ta không thể tha thứ, nơi có Lâm Tiêu ta sẽ không có chỗ cho các ngươi giương oai.
Nếu Phá Kiếm Vương không tin tưởng bọn họ nói, như vậy Lâm Tiêu xem ra cũng không dễ nói gì.
Huyền Diệu Vương nhìn thấy cục diện như thế, cố tình nói chuyện lại nuốt vào, tính cách của Lâm Tiêu hắn rất rõ ràng, quyết định chuyện gì thì không cản nổi, Phá Kiếm Vương đang đùa với lửa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook