Võ Đạo Đan Tôn
Chương 1301: Cuối đường gặp mặt

Thật cẩn thận thu truyền thừa cầu vào giới chỉ, Đại Tế Ti dằn nén nỗi hưng phấn trong lòng, nói:

- Không biết nhóm Nhân tộc cùng Yêu tộc hiện tại thế nào rồi? Bốn kiện chí tôn khí chúng ta không lấy, nói vậy bọn hắn sẽ phát sinh một trường đại chiến, thừa dịp còn có thời gian, chúng ta lập tức đi khu vực bảo tàng trung tâm, lấy đi bảo tàng rồi mới tính tiếp.

Ngay lập tức nhóm Man tộc lại bay nhanh về hướng địa phương trung tâm.

Cùng lúc đó cường giả Nhân tộc cùng Yêu tộc cũng đang xuôi theo thông đạo tiến nhanh.

Nhóm người Đại Tế Ti cũng không biết bởi vì đoạn đường họ đi qua đã làm không ít cơ quan trong bảo điện mất hiệu lực, hơn nữa còn có Long gia chỉ điểm, Lâm Tiêu một đường tiến thẳng, hơn nữa có hai nhóm cường giả liên thủ ra tay, cũng không gặp phải khó khăn gì quá lớn.

Chỉ nửa giờ sau mười một cường giả Nhân, Yêu hai tộc đã đi tới mật thất truyền thừa.

Nhìn cửa lớn bị mở ra, sắc mặt mọi người đều thay đổi.

- Quả nhiên, bọn hắn lưu lại bốn kiện chí tôn khí là vì muốn lấy bảo vật tốt hơn.

Sắc mặt Thiên Ngạc Vương khó xem, cắn răng nói.

- Thật không biết trong mật thất này cất giữ vật gì, nhất định là bảo vật càng quý hiếm hơn chí tôn khí.

Diệt Linh Vương cũng lạnh lùng nói.

Tà Thử Vương hóa thành bản thể, cảm nhận khí tức ngoài mật thất, lãnh đạm nói:

- Khí tức bọn hắn vẫn còn tươi mới, vừa rời khỏi chỗ này chừng nửa giờ, rất có thể vẫn còn trong bảo điện này.

- Đi, tới phía trước.

- Lần này phải để cho đám Man tộc kia biết tay vì dám đùa giỡn chúng ta!

Mọi người cũng không chút do dự tiếp tục đi nhanh tới trước.

- Đi!

Một đám người hóa thành lưu quang bay nhanh.

Đương đương đương…

Ngay khi họ tiến về phía trước ước chừng một nén nhang thời gian, hai bên thông đạo đột nhiên xuất hiện từng cỗ chiến đấu khôi lỗi.

- Cùng nhau liên thủ tiêu diệt chúng!

Phi Loan Vương quát một tiếng, trong nháy mắt đoàn người liên thủ, chân nguyên mãnh liệt kích đãng, tiếng oanh minh vang vọng thiên địa, chừng một khắc sau gần mười chiến đấu khôi lỗi đều bị đánh vỡ tan.

Những cỗ chiến đấu khôi lỗi trải qua thời gian quá lâu dài nên năng lượng đã tiêu hao gần hết, không đáng sợ hãi.

Mà trải qua cuộc chiến này mọi người cũng cảm nhận được sự cường đại của chí tôn khí.

Điều này cũng khiến cho ánh mắt các yêu vương nhìn chằm chằm vào Thiên Phạt đao của Lâm Tiêu, không chút ý tốt.

Thông qua khu vực thủ hộ của chiến đấu khôi lỗi, bay nhanh thêm chốc lát, thông đạo đã tới tận cùng, lại xuất hiện một cánh cửa lớn thanh đồng khép hờ.

Nhìn cửa khép hờ, mọi người không chút do dự tiến lên đi vào.

Vừa đi vào cửa, một thạch điện an tĩnh xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Thạch điện bố trí không xa hoa, ngược lại thật đơn giản, trống rỗng, chỉ có một thạch thai sừng sững.

Ánh mắt mọi người bị vài thân ảnh trên thạch thai hấp dẫn, chính là năm người Đại Tế Ti.

Trong mắt mọi người đều lạnh xuống, lộ ra vẻ hung ác.

- Đại Tế Ti.

Thiên Ngạc Vương cười lạnh lên tiếng.

- Chư vị, các ngươi tới cũng không chậm ah?

Nhìn thấy đoàn người Phi Loan Vương, trong lòng Đại Tế Ti không khỏi trầm xuống, chợt cười nói.

- Vậy sao?

Phi Loan Vương cười lạnh:

- Nhờ phúc của Đại Tế Ti, cuối cùng để chúng ta đuổi tới, nhưng xem ra bảo tàng trong này đều bị ngươi vơ vét rồi đi, có phải có chút không hợp đạo làm người sao?

Trong thạch điện trống rỗng, theo mọi người xem ra hiển nhiên đã bị Đại Tế Ti lấy đi sạch sẽ.

- Phế thoại với hắn làm gì, giết bọn hắn, tiếp tục đoạt bảo tàng!

- Nói đúng!

Diệt Linh Vương cùng Tà Thử Vương quát to.

- Chư vị, chúng ta còn chưa lấy được gì.

Đại Tế Ti cười khổ, ánh mắt lướt qua đoàn người, phát hiện còn mười một người, chỉ thiếu Tà Hồn Vương, liền hiểu được kế hoạch khiến họ tự tàn sát lẫn nhau đã thất bại.

- Ngươi nghĩ chúng ta sẽ tin ngươi!

Thiên Ngạc Vương quát lạnh.

- Nếu ngươi không tin ta, ta cũng không biện pháp, nhưng sự thật chính là như thế!

Trong lòng Đại Tế Ti cũng uất ức, sau khi lấy được truyền thừa cầu hắn đã dùng tốc độ nhanh nhất đi tới bảo tàng trung tâm, nhưng nơi này chỉ có một thạch thai, vì vậy hắn liền hiểu được bảo tàng đặt trong thạch thai này, phải nghĩ biện pháp mở ra mới lấy được bảo vật.

Nhưng mặc cho hắn thi triển thủ đoạn gì cũng không thể mở ra, mãi tới khi đoàn người Nhân, Yêu hai tộc chạy tới, nếu có biện pháp hắn cũng không muốn chạm mặt với họ, nhưng trước khi lấy được bảo tàng hắn cũng không muốn rời khỏi chỗ này.

- Muốn chúng ta tin tưởng ngươi cũng được, như vậy đi, chỉ cần các ngươi giao ra không gian giới chỉ cho chúng ta kiểm tra, nếu bên trong thật không có bảo vật, chúng ta tự nhiên sẽ bỏ qua các ngươi.

Thiên Uyên Vương cười chế nhạo.

- Ta nói không có là không có, ta đường đường là Đại Tế Ti, chẳng lẽ còn nói dối hay sao.

Sắc mặt Đại Tế Ti trầm xuống.

- Vậy thì cũng không chắc.

Thiên Uyên Vương lạnh lùng cười.

- Thiên Uyên Vương, phế thoại với bọn hắn làm gì, giết bọn hắn sẽ lấy được bảo tàng.

Diệt Linh Vương đầy sát cơ, nhìn qua nhóm người Phi Loan Vương:

- Chư vị Yêu tộc, các ngươi thấy sao đây?

- Đang có ý đó.

Phi Loan Vương cười nhạt.

- Động thủ!

Mười một cường giả nháy mắt di động.

- Sát!

- Xích Loan Chân Hỏa!

Phi Loan Vương mở to miệng, một cỗ hỏa diễm trực tiếp phun ra ngoài.

- Tà Ảnh Vô Song!

Tà Thử Vương huy động móng vuốt, trảo ảnh như mây đen bao trùm, nhấn chìm hết thảy.

- Ngạc Vĩ Chấn Thiên!

Chiếc đuôi cứng rắn của Thiên Ngạc Vương nhanh chóng bành trướng, hóa thành thiết vĩ dài mấy chục thước phát tán ra hào quang, ầm ầm chụp xuống.

- Long Tượng lực!

- Thiết Lân Phi Thiên!

Long Tượng Vương cùng Thiết Lân Vương đồng thời đánh tới, mà Phân thân Toản Địa Giáp cũng vung ra móng vuốt bổ về phía trước.

- Đại Tế Ti, chúng ta làm sao bây giờ?

Ánh mắt nhóm người Ma Nhãn lạnh lùng, truyền âm nói.

- Trước khi lấy được bảo tàng trung tâm, tuyệt không thể lui, Cốt Kính Thủ Hộ!

Đại Tế Ti quát lạnh một tiếng, trước người đột nhiên xuất hiện một cốt kính, nhanh chóng xoay tròn phát tán ra khí tức kinh khủng, hóa thành một tòa đại trận đem năm người Đại Tế Ti toàn bộ bao phủ bên trong.

Oanh long!

Mười một cường giả đánh lên đại trận, chỉ oanh ra gợn sóng lăn tăn, ngay sau đó liền khôi phục hoàn hảo, mà năm người Đại Tế Ti không chút hao tổn.

- Cái gì?

- Không có khả năng!

- Đây là bảo bối gì?

Đoàn người chấn kinh, một kích liên thủ của mười một cường giả sinh tử tam trọng là khái niệm gì? Không nghĩ tới chỉ là một mặt kính đã ngăn được một kích liên thủ của mọi người.

- Ha ha ha, đây là thực lực của các ngươi sao? Các vị tự xưng cường giả đứng đầu hai tộc, hiện tại xem ra chỉ có thế đi?

Nếu xé toang da mặt, Đại Tế Ti cũng không tiếp tục giả vờ, ánh mắt tràn đầy khinh thường.

- Ngươi…

Tà Thử Vương giận dữ:

- Ta thật không tin chỉ bằng vào cốt kính nho nhỏ này lại có thể ngăn cản chúng ta tấn công!

Mọi người lại tiếp tục ra tay, nhưng mặc cho họ tấn công thế nào lại chỉ có thể tạo ra gợn sóng trên đại trận, căn bản không cách nào phá khai đại trận.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương