Võ Đạo Đan Tôn
Chương 1296: Tà Hồn Vương tìm đường chết (1)

Oanh long!

Phân thân cùng Phân thân Toản Địa Giáp va chạm lẫn nhau, kỳ thật với thực lực Phân thân Toản Địa Giáp chỉ một móng vuốt là đủ xé rách phân thân, nhưng theo Lâm Tiêu khống chế, hai bên giả vờ quấn thành một trận đại chiến, đồng thời lao tới gần chỗ bảo vật.

Mà ở chỗ Tà Hồn Vương, chiến đấu càng kịch liệt.

- Cút ra!

Tà Hồn Vương gầm lên một tiếng giận dữ, toàn lực đánh ra một chưởng, hắn động thủ trễ nhất, cự ly bảo vật xa nhất, hiện tại đương nhiên là gấp nhất.

- Hừ!

Phát hiện kình phong ập tới, Lâm Tiêu hừ lạnh một tiếng, tâm thần vừa động, tinh thần chân nguyên hình thành một phòng hộ tráo, đồng thời chém ra một đao, đao mang hung hăng chém lên trên chưởng kình của Tà Hồn Vương, trong tiếng nổ vang kịch liệt Lâm Tiêu giả vờ như không ngăn được chưởng kình, chật vật bay ngược ra sau.

Bị Lâm Tiêu ngăn cản, thân hình Tà Hồn Vương chỉ thoáng khựng lại một chút.

- Xú tiểu tử, đắc tội ta, ta muốn ngươi chết không chỗ chôn!

Trong lòng Tà Hồn Vương rít gào, mà lúc này hắn cũng không kịp giết Lâm Tiêu, bộ mặt hung ác lao về hướng chiến đao.

Nhưng chỉ một thoáng tạm dừng cũng đã kịp cho Lâm Tiêu lao tới chỗ chiến đao, vung tay chộp tới.

- Ông!

Ngay lúc bàn tay vừa chạm tới chiến đao, chiến đao chợt bộc phát cỗ lực lượng phản kháng, vô cùng khủng bố, trực tiếp chấn bay tay Lâm Tiêu ra ngoài.

Oanh!

Nhìn thấy chiến đao tự động kháng cự, Lâm Tiêu chợt cả kinh, không hổ là chí tôn khí, lại còn có bổn sự này.

Tuy giật mình nhưng trong lòng Lâm Tiêu cũng cảm giác được không ổn, từ lực lượng phản chấn mà xem, thực lực phân của hắn không thể lấy được chiến đao.

- Xem ra là phải để bản tôn tự mình ra tay!

Ánh mắt Lâm Tiêu ngưng tụ, nhanh chóng cho phân thân hối lui ngăn chặn Tà Hồn Vương, đồng thời bản tôn lao tới.

- Xú tiểu tử, ngươi tưởng chỉ có ngươi có phân thân thôi sao?

Tà Hồn Vương gầm lên, ngay sau đó thân thể hắn chợt mơ hồ, ba ảnh tử từ trong người hắn bắn ra, ngăn cản Phân thân, Lâm Tiêu cùng lao tới chiến đao, về phần bản tôn đứng xa xa điều động ba phân thân.

Vì chí tôn khí hắn cũng liều mạng, thi triển ra ba đạo hồn niệm phân thân tổn thương cũng thật lớn, đủ làm trạng thái của hắn suy sụp không ít, nhưng theo hắn xem ra chỉ cần lấy được chí tôn khí thì hết thảy đều đáng giá.

- Xuy…

Lâm Tiêu giễu cợt một tiếng, nhìn thấy phân thân của Tà Hồn Vương chụp vào chiến đao cũng không ngăn cản, ánh mắt lạnh lùng, Long Văn đao giơ cao, một chiêu Lôi Chi Trừng Phạt bay ra ngoài.

Đao quang lôi đình giáng xuống, trong ánh mắt kinh giận của Tà Hồn Vương, một chiêu đem một hồn niệm phân thân Toản Địa Giáp của hắn chém thành hai nửa.

Hồn niệm phân thân có được một phần năm lực lượng của Tà Hồn Vương, lần đó chỉ một phân thân của hắn đã suýt chém giết được Lâm Tiêu, nhưng thời gian dài trôi qua, thực lực Lâm Tiêu gia tăng không biết bao nhiêu, hiện tại chỉ một chiêu của Lâm Tiêu đã lập tức tan nát.

Phốc xuy…

Trong miệng phun ra ngụm máu tươi, Tà Hồn Vương giận dữ dị thường, hắn không thể nào dự đoán được phân thân của mình thậm chí không ngăn được một đao của Lâm Tiêu, vừa định nói gì đó, thân thể của hắn lại chấn động, kinh giận nhìn lại, chỉ thấy Phân thân Toản Địa Giáp lại đem một phân thân khác của hắn chụp thành hai nửa, tan xương nát thịt.

Hai hồn niệm phân thân vẫn lạc, trí óc Tà Hồn Vương như sóng gió lật trời, trong miệng không ngừng phun máu, thân thể bị trọng thương, duy nhất cảm thấy đáng giá chính là phân thân cuối cùng vừa bắt được chuôi chiến đao.

- Đáng giận, chờ ta được chí tôn khí là lúc hai ngươi phải chết!

Trong lòng Tà Hồn Vương điên cuồng hét lên, nhưng còn chưa kịp vui mừng, một cỗ lực lượng kinh khủng từ chiến đao bắn ra, trực tiếp đem hồn niệm phân thân cuối cùng của hắn chấn bay ra ngoài.

- Cái gì?

Tà Hồn Vương trừng lớn hai mắt, tâm tình từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục.

- Cỗ phân thân này cũng chết đi cho ta!

Lâm Tiêu quát to, một đao đem phân thân cuối cùng chém thành nát vụn.

- A…

Tà Hồn Vương thống khổ gào to một tiếng, sắc mặt tái nhợt, miệng lại phun ra máu tươi, linh hồn trọng thương nặng.

Thừa dịp Tà Hồn Vương trọng thương, Lâm Tiêu giả vờ ngăn cản Phân thân Toản Địa Giáp, chân thân bắn tới lại đem chiến đao chộp vào trong tay.

- Ông ông…

Ngay lúc Lâm Tiêu bắt lấy nó, chí tôn khí lại vùng vẫy lên, nhưng lần này Lâm Tiêu đã có chuẩn bị, tinh thần chân nguyên hội tụ trong tay chặt chẽ bao vây chiến đao, bàn tay nắm chặt tuyệt không buông ra.

Nhưng Lâm Tiêu không buông, chiến đao cũng vùng vẫy phản kháng, càng lúc càng kịch liệt, một cỗ lực lượng kinh khủng chấn bàn tay Lâm Tiêu tê liệt.

- Đáng chết!

Nhìn thấy tình huống này, sắc mặt Lâm Tiêu tức giận, tốn nhiều công phu lớn như thế, thật vất vả mới bắt được chiến đao, nếu bản tôn cũng không giữ được, để cho nó bỏ chạy, chẳng phải quá mất mặt cùng mất đi cơ hội đi?

- Hắc hắc, tiểu tử, chí tôn khí có linh, sẽ kháng cự hết thảy mọi người, chỉ phải dùng chân nguyên, linh hồn cùng tinh thần lực lạc ấn mới chịu cho ngươi nắm giữ.

Ngay lúc Lâm Tiêu đang tận lực chống đỡ, thanh âm Long gia chợt vang lên.

Sắc mặt Lâm Tiêu khó xem, tuy tinh thần lực của hắn mạnh mẽ, nhưng muốn lưu lạc ấn lêm một kiện chí tôn khí chỉ sợ phải hao tổn không ít thời gian, nhưng lúc này hắn làm gì có đủ thời gian để thực hiện.

- Ha ha ha…

Nhìn thấy biểu tình nhăn nhó của Lâm Tiêu, Long gia không nhịn được cười to:

- Được rồi, không đùa ngươi nữa, để Long gia giúp ngươi một tay!

Ông!

Ngay lập tức từ trong Thương Long Tí tràn ra một cỗ khí tức kinh khủng, cỗ khí tức truyền qua thân thể Lâm Tiêu, nhanh chóng lan tràn tới trên chí tôn khí đang vùng vẫy.

Khí tức vừa lan tới, chiến đao nhất thời dừng lại, thậm chí quang mang biến thành ảm đạm, Lâm Tiêu có thể cảm nhận được bên trong chí tôn khí phát tán ra cảm xúc sợ hãi.

- Kháo, vậy cũng được sao!

Nhìn thấy một màn này, trong đầu Lâm Tiêu chợt hiểu ra, Long gia là khí linh thánh khí, khí tức áp chế chí tôn khí vô cùng dễ dàng, nhưng đã có biện pháp này mà vẫn nhìn mình vất vả như vậy, lão gia hỏa đúng là già mà không kính!

Trong lòng mắng vài câu, nhìn thấy chí tôn khí đã bị hàng phục, giờ phút này trong lòng Lâm Tiêu tràn ngập vui mừng, lập tức đem chiến đao thu vào trong Thương Long Tí.

- Ha ha…

Chiếm được một kiện chí tôn khí, trong lòng Lâm Tiêu vô cùng sảng khoái.

- Tiểu tử, giao ra chí tôn khí, xem ngươi cũng là Nhân tộc, ta tha mạng chó cho ngươi, nếu không ta không để cho ngươi còn sống rời khỏi bảo điện!

Lâm Tiêu vừa cười thành tiếng, một thanh âm đầy tức giận vang lên.

Lực khôi phục của sinh tử tam trọng thật đáng sợ, Tà Hồn Vương đã khôi phục nguyên dạng, đôi mắt tức giận nhìn chằm chằm Lâm Tiêu, toàn thân phát tán sát cơ khủng bố.

Nghe được thanh âm uy hiếp, sắc mặt Lâm Tiêu không thay đổi, thản nhiên nói:

- Bảo vật có linh, nếu bị ta đoạt tới thì đã tuyển chọn ta, ngoan ngoãn lui về có lẽ còn lưu chút mặt mũi, nếu không…xuy!

Lâm Tiêu giễu cợt một tiếng, bàn tay vẫy vẫy trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương