Võ Đạo Đan Tôn
-
Chương 1280: Thật thật giả giả (2)
Lâm Tiêu hoảng sợ, vội vàng nói:
- Ngươi cũng không cần muốn chết muốn sống như thế, việc vừa rồi hoàn toàn bởi vì rơi vào huyễn cảnh, không phải lỗi của ta, cũng không phải lỗi của ngươi. Theo ta biết đầu Huyễn Mộng thú kia đã bước vào tôn cấp, ta tin tưởng bất luận người nào gặp phải tình huống như vậy đều không cách nào bảo trì thanh tỉnh, may mắn chính là chúng ta chỉ làm chuyện đó trong huyễn cảnh, ta nghĩ thân thể cũng không thật sự làm vậy. Đơn giản mà nói ngươi chỉ cần đem chuyện này xem như xuân mộng thì tốt hơn, việc cấp bách bây giờ là chúng ta phải nghĩ biện pháp rời khỏi huyễn cảnh, nếu không thể rời khỏi, không đợi ngươi giết ta, cả hai chúng ta đều sẽ chết ở chỗ này.
- Đúng vậy, đây là huyễn cảnh, không phải thật sự.
Lời của Lâm Tiêu làm cho Tịnh Thiên Huyên như kẻ chết đuối tìm được cây cỏ cứu mạng, biết rõ tự lừa mình vẫn gắt gao bắt lấy.
Nhìn sát khí trên người Tịnh Thiên Huyên tựa hồ giảm bớt không ít, Lâm Tiêu chỉ đành miễn cưỡng gật đầu.
- Vậy hiện tại chúng ta làm sao bây giờ? Huyễn Mộng thú tôn cấp, như vậy phải làm sao mới có thể thoát ra huyễn cảnh!
- Việc này ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng trước đó chúng ta có thể mặc lại quần áo rồi nói chuyện không?
Lâm Tiêu ngượng ngùng vuốt mũi, lúc nãy Tịnh Thiên Huyên đang tức giận, vừa tỉnh lại liền vung tay, hoàn toàn không cố kỵ chuyện hai người còn trần trụi, mặc dù đã hưởng mùi vị trái cấm nhưng khi nhìn thấy đôi thỏ ngọc của đối phương kích động phập phồng, khiến tinh thần của hắn có chút hốt hoảng.
- Ngươi…ngươi quay mặt chỗ khác đi.
Tịnh Thiên Huyên đỏ mặt vội vàng thay quần áo.
Lâm Tiêu cũng lấy ra bộ quần áo mặc vào, may mắn đồ vật trong Thương Long Tí vẫn còn.
- Tiểu tử Lâm Tiêu, nghe được Long gia nói chuyện không?
Ngay lúc này một thanh âm thật khẽ vang lên trong đầu Lâm Tiêu.
Trong lòng Lâm Tiêu vui mừng, vội hỏi:
- Long gia, ta nghe được, ngươi đang ở đâu?
Long gia rõ ràng thở ra một hơi, mắng:
- Mẹ nó, cuối cùng phái khai huyễn thuật của tên kia, tìm được tiểu tử ngươi. Hiện tại ta còn ở trong Thương Long Tí, nhưng vì huyễn thuật nên ngươi không cảm ứng được sự tồn tại của ta.
- Long gia, ngươi có thể phá khai huyễn thuật này hay không?
- Khó lắm, hiện tại tuy linh hồn của ta mạnh hơn trước kia, nhưng thực lực chưa khôi phục, lúc nãy ta hao tổn không ít tinh lực mới miễn cưỡng phá khai huyễn thuật của nó trao đổi với ngươi, mẹ nó, nếu Long gia còn trong thời kỳ toàn thịnh, cần gì phải nỗ lực như vậy, chỉ dùng ý niệm đã đủ giết tiểu tử kia lập tức.
- Long gia, vậy ta phải làm sao bây giờ?
- Ta đã nói với ngươi, muốn diệt sát tiểu tử kia, phải hủy diệt huyễn cảnh của nó.
- Vậy rất khó!
Lâm Tiêu cau mày, sau khi kinh nghiệm chuyện mây mưa vừa rồi, hắn đã hiểu được huyễn cảnh do Huyễn Mộng thú tôn cấp chế tạo thật quá chân thật, chân thật tới mức như là sự thật, muốn phá hủy huyễn cảnh của đối phương bằng vào thực lực hiện tại của mình căn bản không có khả năng, trừ phi mượn dùng vật bên ngoài.
- Ngươi cũng không cần lo lắng, ta đang suy nghĩ biện pháp, nếu thật sự không được thì ngươi chờ một chút, chỉ cần thêm nửa ngày ta sẽ nghĩ được biện pháp phá khai huyễn cảnh, nhưng ngươi phải nhớ ở trong huyễn cảnh ngươi nhất định không thể chết, một khi ngươi chết linh hồn của ngươi sẽ bị tiêu diệt, chẳng khác nào vẫn lạc trong hiện thực.
Ngữ khí Long gia thập phần ngưng trọng.
- Không thể chết?
Lâm Tiêu ngẩng đầu, khóe môi lộ ra tia cười khổ, chỉ thấy trên bình nguyên lại có dây mây sinh trưởng, rậm rạp vô cùng tận, giống như độc xà chậm rãi lao về hướng Tịnh Thiên Huyên cùng hắn, uy lực của dây mây Lâm Tiêu đã lĩnh giáo qua, muốn không chết là một chuyện thập phần khó khăn.
Sưu sưu sưu…
Thật nhiều dây mây lập tức hóa thành từng đạo lưu quang hung hăng bắn vọt tới chỗ hai người, giờ phút này trên thân dây ngoại trừ có gai nhọn, phiến lá thô dày còn mang theo răng nanh, nhìn qua vô cùng buồn nôn.
Diệt!
Đôi mắt hai người lạnh lẽo, không ngừng xuất chiêu, chân nguyên cường hoành thổi quét, thanh âm oanh minh ầm ĩ, không ngừng ngăn cản dây mây tới gần, nhưng trên bình nguyên càng hiện ra nhiều dây mây lan tràn về hướng hai người không hề ngừng lại.
- Làm sao bây giờ?
Nhìn thấy dây mây càng lúc càng gần, trí óc Lâm Tiêu nhanh chóng chuyển động.
Muốn phá khai huyễn cảnh, bằng vào thực lực của hắn thì không đủ, chỉ phải mượn dùng vật bên ngoài, nhưng hiện tại cả Long gia cũng bị vây bên trong, hắn lại có thể nhờ được ai.
Bất thình lình trong trí óc Lâm Tiêu chợt lóe linh quang.
Hiện tại có thể hoàn toàn không bị huyễn cảnh ảnh hưởng chỉ có một kiện bảo vật, chính là Bát Quái Lô!
Gọi là huyễn cảnh, kỳ thật chỉ là che chắn cảm giác người khác, kể cả tinh thần cùng linh hồn, nhưng không thể thật sự làm cho đồ vật biến mất, cũng như Long gia, hắn vốn không tồn tại trong huyễn cảnh, nhưng trên thực tế hắn đang ở bên trong Thương Long Tí, mà Bát Quái Lô cũng vậy, tuy nhìn vào trí óc không thấy nó, nhưng trên thực tế nó ở đó, lúc nãy khi ân ái với Tịnh Thiên Huyên, Lâm Tiêu cũng cảm giác được có cỗ lực lượng từ lô đỉnh truyền ra.
- Bát Quái Lô, đi!
Ngay thời khắc nguy nan, Lâm Tiêu gầm lên một tiếng, dùng hết lực lượng toàn thân thúc giục Bát Quái Lô, oanh long một tiếng, một cỗ lực lượng vô hình từ trong trí óc Lâm Tiêu bộc phát, mặc dù nhìn không thấy Bát Quái Lô nhưng Lâm Tiêu có thể cảm nhận được nó ở nơi đó.
- Phá cho ta!
Trong sự khống chế của Lâm Tiêu, Bát Quái Lô như viên đạn pháo hung hăng đập vào không trung.
Oanh long long…
Hư không trước mắt hai người nháy mắt liền chấn rung, Tịnh Thiên Huyên cảm nhận được từ trong hai tay Lâm Tiêu phun ra một cỗ lực lượng kinh động, cho dù là nàng từ sâu trong nội tâm cũng cảm thấy hoảng sợ, giống như đối diện cỗ lực lượng kia, nàng chỉ là con kiến nhỏ.
Tựa hồ cảm nhận được nguy cơ, ở bên ngoài thế giới chân thật trong mắt đầu thanh sắc dị thú đột nhiên lóe ra hào quang quỷ dị thêm cường đại, mà trong thế giới huyễn cảnh Lâm Tiêu cùng Tịnh Thiên Huyên lập tức cảm giác được một cỗ lực lượng huyễn thuật càng thêm đáng sợ tràn tới, trong lòng nhất thời cả kinh, lực lượng huyễn thuật trước đó cả hai người đã không thể ngăn cản, hiện tại lực lượng huyễn thuật mới tới còn cường hãn hơn so với vừa rồi.
- Phá, phá, phá!
Thời khắc mấu chốt, Lâm Tiêu bước tới, không chút do dự ngăn ở trước mặt Tịnh Thiên Huyên, bóng lưng của hắn cao ngất, trong miệng phát ra tiếng rống to giận dữ, kiệt lực thúc giục Bát Quái Lô phía trước, một cỗ lực lượng kinh người từ Bát Quái Lô chậm rãi bộc phát.
Nhìn theo bóng lưng của Lâm Tiêu, trong một khắc này không biết vì sao trong lòng Tịnh Thiên Huyên chợt đau xót, nàng ngẩng đầu nhìn qua, trong tầm mắt của nàng đôi mắt Lâm Tiêu lạnh lùng, khóe môi mím chặt, khuôn mặt cương nghị sắc bén, tựa hồ chỉ cần đứng sau lưng hắn vĩnh viễn sẽ không gặp nguy hiểm.
Nam nhân này ngay trong lúc nguy hiểm đã chống đỡ trước mặt của nàng.
Oanh long long…
Bát Quái Lô vừa bộc phát, cả thế giới không ngừng chấn chiến, phốc phốc phốc, đám dây mây dưới bình nguyên liên tục dập nát, cuối cùng vị trí bị Bát Quái Lô va chạm, hư không giống như tấm gương không ngừng bị xé rách vỡ ra.
- Ngươi cũng không cần muốn chết muốn sống như thế, việc vừa rồi hoàn toàn bởi vì rơi vào huyễn cảnh, không phải lỗi của ta, cũng không phải lỗi của ngươi. Theo ta biết đầu Huyễn Mộng thú kia đã bước vào tôn cấp, ta tin tưởng bất luận người nào gặp phải tình huống như vậy đều không cách nào bảo trì thanh tỉnh, may mắn chính là chúng ta chỉ làm chuyện đó trong huyễn cảnh, ta nghĩ thân thể cũng không thật sự làm vậy. Đơn giản mà nói ngươi chỉ cần đem chuyện này xem như xuân mộng thì tốt hơn, việc cấp bách bây giờ là chúng ta phải nghĩ biện pháp rời khỏi huyễn cảnh, nếu không thể rời khỏi, không đợi ngươi giết ta, cả hai chúng ta đều sẽ chết ở chỗ này.
- Đúng vậy, đây là huyễn cảnh, không phải thật sự.
Lời của Lâm Tiêu làm cho Tịnh Thiên Huyên như kẻ chết đuối tìm được cây cỏ cứu mạng, biết rõ tự lừa mình vẫn gắt gao bắt lấy.
Nhìn sát khí trên người Tịnh Thiên Huyên tựa hồ giảm bớt không ít, Lâm Tiêu chỉ đành miễn cưỡng gật đầu.
- Vậy hiện tại chúng ta làm sao bây giờ? Huyễn Mộng thú tôn cấp, như vậy phải làm sao mới có thể thoát ra huyễn cảnh!
- Việc này ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng trước đó chúng ta có thể mặc lại quần áo rồi nói chuyện không?
Lâm Tiêu ngượng ngùng vuốt mũi, lúc nãy Tịnh Thiên Huyên đang tức giận, vừa tỉnh lại liền vung tay, hoàn toàn không cố kỵ chuyện hai người còn trần trụi, mặc dù đã hưởng mùi vị trái cấm nhưng khi nhìn thấy đôi thỏ ngọc của đối phương kích động phập phồng, khiến tinh thần của hắn có chút hốt hoảng.
- Ngươi…ngươi quay mặt chỗ khác đi.
Tịnh Thiên Huyên đỏ mặt vội vàng thay quần áo.
Lâm Tiêu cũng lấy ra bộ quần áo mặc vào, may mắn đồ vật trong Thương Long Tí vẫn còn.
- Tiểu tử Lâm Tiêu, nghe được Long gia nói chuyện không?
Ngay lúc này một thanh âm thật khẽ vang lên trong đầu Lâm Tiêu.
Trong lòng Lâm Tiêu vui mừng, vội hỏi:
- Long gia, ta nghe được, ngươi đang ở đâu?
Long gia rõ ràng thở ra một hơi, mắng:
- Mẹ nó, cuối cùng phái khai huyễn thuật của tên kia, tìm được tiểu tử ngươi. Hiện tại ta còn ở trong Thương Long Tí, nhưng vì huyễn thuật nên ngươi không cảm ứng được sự tồn tại của ta.
- Long gia, ngươi có thể phá khai huyễn thuật này hay không?
- Khó lắm, hiện tại tuy linh hồn của ta mạnh hơn trước kia, nhưng thực lực chưa khôi phục, lúc nãy ta hao tổn không ít tinh lực mới miễn cưỡng phá khai huyễn thuật của nó trao đổi với ngươi, mẹ nó, nếu Long gia còn trong thời kỳ toàn thịnh, cần gì phải nỗ lực như vậy, chỉ dùng ý niệm đã đủ giết tiểu tử kia lập tức.
- Long gia, vậy ta phải làm sao bây giờ?
- Ta đã nói với ngươi, muốn diệt sát tiểu tử kia, phải hủy diệt huyễn cảnh của nó.
- Vậy rất khó!
Lâm Tiêu cau mày, sau khi kinh nghiệm chuyện mây mưa vừa rồi, hắn đã hiểu được huyễn cảnh do Huyễn Mộng thú tôn cấp chế tạo thật quá chân thật, chân thật tới mức như là sự thật, muốn phá hủy huyễn cảnh của đối phương bằng vào thực lực hiện tại của mình căn bản không có khả năng, trừ phi mượn dùng vật bên ngoài.
- Ngươi cũng không cần lo lắng, ta đang suy nghĩ biện pháp, nếu thật sự không được thì ngươi chờ một chút, chỉ cần thêm nửa ngày ta sẽ nghĩ được biện pháp phá khai huyễn cảnh, nhưng ngươi phải nhớ ở trong huyễn cảnh ngươi nhất định không thể chết, một khi ngươi chết linh hồn của ngươi sẽ bị tiêu diệt, chẳng khác nào vẫn lạc trong hiện thực.
Ngữ khí Long gia thập phần ngưng trọng.
- Không thể chết?
Lâm Tiêu ngẩng đầu, khóe môi lộ ra tia cười khổ, chỉ thấy trên bình nguyên lại có dây mây sinh trưởng, rậm rạp vô cùng tận, giống như độc xà chậm rãi lao về hướng Tịnh Thiên Huyên cùng hắn, uy lực của dây mây Lâm Tiêu đã lĩnh giáo qua, muốn không chết là một chuyện thập phần khó khăn.
Sưu sưu sưu…
Thật nhiều dây mây lập tức hóa thành từng đạo lưu quang hung hăng bắn vọt tới chỗ hai người, giờ phút này trên thân dây ngoại trừ có gai nhọn, phiến lá thô dày còn mang theo răng nanh, nhìn qua vô cùng buồn nôn.
Diệt!
Đôi mắt hai người lạnh lẽo, không ngừng xuất chiêu, chân nguyên cường hoành thổi quét, thanh âm oanh minh ầm ĩ, không ngừng ngăn cản dây mây tới gần, nhưng trên bình nguyên càng hiện ra nhiều dây mây lan tràn về hướng hai người không hề ngừng lại.
- Làm sao bây giờ?
Nhìn thấy dây mây càng lúc càng gần, trí óc Lâm Tiêu nhanh chóng chuyển động.
Muốn phá khai huyễn cảnh, bằng vào thực lực của hắn thì không đủ, chỉ phải mượn dùng vật bên ngoài, nhưng hiện tại cả Long gia cũng bị vây bên trong, hắn lại có thể nhờ được ai.
Bất thình lình trong trí óc Lâm Tiêu chợt lóe linh quang.
Hiện tại có thể hoàn toàn không bị huyễn cảnh ảnh hưởng chỉ có một kiện bảo vật, chính là Bát Quái Lô!
Gọi là huyễn cảnh, kỳ thật chỉ là che chắn cảm giác người khác, kể cả tinh thần cùng linh hồn, nhưng không thể thật sự làm cho đồ vật biến mất, cũng như Long gia, hắn vốn không tồn tại trong huyễn cảnh, nhưng trên thực tế hắn đang ở bên trong Thương Long Tí, mà Bát Quái Lô cũng vậy, tuy nhìn vào trí óc không thấy nó, nhưng trên thực tế nó ở đó, lúc nãy khi ân ái với Tịnh Thiên Huyên, Lâm Tiêu cũng cảm giác được có cỗ lực lượng từ lô đỉnh truyền ra.
- Bát Quái Lô, đi!
Ngay thời khắc nguy nan, Lâm Tiêu gầm lên một tiếng, dùng hết lực lượng toàn thân thúc giục Bát Quái Lô, oanh long một tiếng, một cỗ lực lượng vô hình từ trong trí óc Lâm Tiêu bộc phát, mặc dù nhìn không thấy Bát Quái Lô nhưng Lâm Tiêu có thể cảm nhận được nó ở nơi đó.
- Phá cho ta!
Trong sự khống chế của Lâm Tiêu, Bát Quái Lô như viên đạn pháo hung hăng đập vào không trung.
Oanh long long…
Hư không trước mắt hai người nháy mắt liền chấn rung, Tịnh Thiên Huyên cảm nhận được từ trong hai tay Lâm Tiêu phun ra một cỗ lực lượng kinh động, cho dù là nàng từ sâu trong nội tâm cũng cảm thấy hoảng sợ, giống như đối diện cỗ lực lượng kia, nàng chỉ là con kiến nhỏ.
Tựa hồ cảm nhận được nguy cơ, ở bên ngoài thế giới chân thật trong mắt đầu thanh sắc dị thú đột nhiên lóe ra hào quang quỷ dị thêm cường đại, mà trong thế giới huyễn cảnh Lâm Tiêu cùng Tịnh Thiên Huyên lập tức cảm giác được một cỗ lực lượng huyễn thuật càng thêm đáng sợ tràn tới, trong lòng nhất thời cả kinh, lực lượng huyễn thuật trước đó cả hai người đã không thể ngăn cản, hiện tại lực lượng huyễn thuật mới tới còn cường hãn hơn so với vừa rồi.
- Phá, phá, phá!
Thời khắc mấu chốt, Lâm Tiêu bước tới, không chút do dự ngăn ở trước mặt Tịnh Thiên Huyên, bóng lưng của hắn cao ngất, trong miệng phát ra tiếng rống to giận dữ, kiệt lực thúc giục Bát Quái Lô phía trước, một cỗ lực lượng kinh người từ Bát Quái Lô chậm rãi bộc phát.
Nhìn theo bóng lưng của Lâm Tiêu, trong một khắc này không biết vì sao trong lòng Tịnh Thiên Huyên chợt đau xót, nàng ngẩng đầu nhìn qua, trong tầm mắt của nàng đôi mắt Lâm Tiêu lạnh lùng, khóe môi mím chặt, khuôn mặt cương nghị sắc bén, tựa hồ chỉ cần đứng sau lưng hắn vĩnh viễn sẽ không gặp nguy hiểm.
Nam nhân này ngay trong lúc nguy hiểm đã chống đỡ trước mặt của nàng.
Oanh long long…
Bát Quái Lô vừa bộc phát, cả thế giới không ngừng chấn chiến, phốc phốc phốc, đám dây mây dưới bình nguyên liên tục dập nát, cuối cùng vị trí bị Bát Quái Lô va chạm, hư không giống như tấm gương không ngừng bị xé rách vỡ ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook