Võ Đạo Đan Tôn
-
Chương 1254: Đừng để ta xem thường! (2)
Lâm Tiêu rốt cục lên tiếng, nhất thời khí thế bức người.
Một lời nói kích ngàn tầng sóng.
Lời của Lâm Tiêu vừa thốt ra, trong đại sảnh một mảnh yên tĩnh.
- Có ý tứ.
Thiên Uyên Vương nở nụ cười, cười cười nhìn Linh Diệt Vương.
Trong mắt Linh Diệt Vương tràn đầy sát cơ, sắc mặt vô cùng khó xem, hắn hít sâu một hơi, cưỡng chế lửa giận trong lòng, lạnh lùng nói:
- Các hạ, ngươi đánh tổn thương người của Đế quốc Thiên Huyền, ta tới đây là vì chủ trì công đạo.
- Xuy!
Lâm Tiêu cười giễu cợt, ánh mắt đầy chế nhạo:
- Linh Diệt Vương, mục đích ngươi tới chỗ của ta, ngu ngốc cũng biết rõ, ngươi có bản lĩnh tới, chẳng lẽ không có bổn sự sao? Ta chỉ muốn nói một câu với ngươi…
- Linh Diệt Vương, đừng để cho ta xem thường ngươi!
Lâm Tiêu không lưu chút mặt mũi, nói thẳng.
- Ngươi…
Sắc mặt Linh Diệt Vương đỏ hồng, ngữ khí của Lâm Tiêu làm hắn nổi trận lôi đình, từ khi nào ngay cả một sinh tử nhị trọng cũng dám xem thường hắn sao?
Nhưng đang ở trong Thành Nhân Minh, hắn lại không thể ra tay.
- Đáng giận, hiện tại để cho ngươi càn rỡ đi, chờ ngươi ra khỏi thành, lão tử cho ngươi biết tay, không giết ngươi, làm sao hả giận!
Linh Diệt Vương đè nén lửa giận, trong mắt tràn đầy sát cơ.
- Được rồi, chuyện này xem như xong, chính sự khẩn yếu hơn.
Thiên Uyên Vương lên tiếng, đi tới trước mặt Lâm Tiêu:
- Ngươi chính là Lâm Tiêu? Nhân tài trẻ tuổi đệ nhất trong Đại lục Thương Khung? Quả nhiên có đảm lượng, mục đích chúng ta tới, ta nghĩ ngươi đã biết.
- Đệ nhất thì không dám, mục đích thì ta đoán được, đáng tiếc thật có lỗi, ta đã lấy chìa khóa Chí Bảo điện, không khả năng giao ra.
Lâm Tiêu nói.
Thiên Uyên Vương lập tức cau mày.
Huyền Diệu Vương lên tiếng:
- Chư vị, chìa khóa nằm trong tay Lâm Tiêu, vậy thuộc về Đế quốc Võ Linh, chúng ta tựa hồ không có tư cách buộc đối phương giao ra đi.
- Huyền Diệu Vương, rốt cục ngươi đứng bên nào?
Linh Diệt Vương nhăn mày.
- Được rồi, mọi người đừng cãi.
Thiên Uyên Vương lên tiếng:
- Huyền Diệu Vương nói đúng, nhưng chuyện chìa khóa quan hệ trọng đại, quan hệ tới tương lai Nhân tộc chúng ta, giao cho vương giả nhị trọng như Lâm Tiêu bảo quản, thật quá mạo hiểm, vậy…
Thiên Uyên Vương nhìn Lâm Tiêu:
- Lâm Tiêu, ta nghĩ ngươi cũng biết tác dụng của chìa khóa bảo điện, yên tâm đi, lần này nếu Nhân tộc lấy được bảo vật của Man tộc, nhất định sẽ có một phần cho Đế quốc Võ Linh, ngoài ra ngươi cũng được phân chén canh, đây đã là nhượng bộ lớn nhất của chúng ta. Ngươi cũng biết chìa khóa nằm trong tay ngươi không tác dụng gì, không bằng giao cho chúng ta, nếu ngươi còn không đáp ứng thì không biện pháp, chúng ta nhất định phải lấy được chìa khóa, giao hay không giao ngươi phải cân nhắc rõ ràng đi? Chúng ta tuyệt không để cho chìa khóa lưu lạc bên ngoài.
- Vị này hẳn là Thiên Uyên Vương tiền bối đi.
Lâm Tiêu cười lãnh đạm:
- Các ngươi muốn chìa khóa là vì muốn mở cửa bảo điện, vì sao không thể đặt trên người ta đây? Nếu ta đoán không sai, làm sao thăm dò bảo điện, các vị đã đạt thành hiệp nghị rồi chứ.
Thiên Uyên Vương cau mày:
- Ý của ngươi là?
- Ý của ta chính là, thăm dò bảo điện cũng có phần của ta, tới lúc nào cần chìa khóa, ta sẽ tự giao ra!
- Cái gì?
Mọi người cả kinh, thăm dò bảo điện ít nhất cần thực lực sinh tử tam trọng, Lâm Tiêu còn kém xa.
- Chỉ bằng ngươi?
Linh Diệt Vương không nhịn được giễu cợt.
Ngay cả Huyền Diệu Vương cũng lên tiếng, sắc mặt ngưng trọng:
- Lâm Tiêu, việc thăm dò bảo điện không phải chuyện đùa giỡn, ngươi mới đạt tới sinh tử nhị trọng, có lẽ trong cùng cấp bậc vô địch thủ, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, ngươi đi tới đó tuyệt đối là chịu chết.
- Ý ta đã quyết.
Lâm Tiêu lắc đầu.
Người khác không biết, nhưng chính hắn rõ ràng nhất, hiện tại thực lực của hắn không kém hơn vương giả tam trọng, huống chi hắn còn có Long gia, luận ưu thế hắn còn vượt qua đám người Linh Diệt Vương.
- Ha ha, có ý tứ, rất có ý tứ.
Tà Hồn Vương nở nụ cười:
- Hiện tại người trẻ tuổi thật sự có đảm lượng, bản thân ta cảm thấy đây là chủ ý không tệ, hắn có chìa khóa, còn có tư cách thăm dò bảo điện, lời nói này không sai.
Sắc mặt nhóm người Thiên Uyên Vương âm tình bất định.
Tà Hồn Vương truyền âm:
- Nếu tiểu tử này muốn tìm cái chết, vậy cứ theo hắn đi, Phế khu Cổ Thần thật nguy hiểm, với thực lực của hắn chỉ sợ còn chưa nhìn thấy bảo điện thì đã chết, tới lúc đó chìa khóa rơi vào tay chúng ta, vì sao không làm đâu.
- Lâm Tiêu, ngươi cần phải cân nhắc rõ ràng, ta có thể cho ngươi biết một chuyện, vị trí của bảo điện nằm trong Phế khu Cổ Thần, dưới sinh tử tam trọng tiến vào bên trong hẳn phải chết không nghi ngờ.
Thần sắc Huyền Diệu Vương không thay đổi, âm thầm truyền âm cho Lâm Tiêu.
- Đa tạ Huyền Diệu Vương đại nhân nhắc nhở, nhưng ta đã có tính toán, nếu ngươi muốn giúp ta, chỉ cần đồng ý thì tốt hơn.
Lâm Tiêu truyền âm đáp.
Cảm nhận được ngữ khí kiên quyết của Lâm Tiêu, Huyền Diệu Vương lắc nhẹ đầu nói:
- Được rồi, ta đồng ý.
- Chính hắn muốn tìm cái chết, ta làm sao lại ngăn cản hắn đâu.
Linh Diệt Vương cười lạnh.
- Một khi đã như thế, cứ định vậy đi.
Thiên Uyên Vương gật đầu, ngưng trọng cảnh báo Lâm Tiêu:
- Lâm Tiêu, chìa khóa tạm thời đặt trên người ngươi, nhưng trước khi chúng ta xuất phát, nghiêm cấm ngươi rời khỏi Thành Nhân Minh, chủ yếu là vì phòng ngừa chìa khóa bị người đoạt đi, nếu ngươi làm không được thì đừng trách chúng ta nói không giữ lời.
Lâm Tiêu gật gật đầu.
- Đi thôi!
Sưu sưu sưu…
Nhóm người Thiên Uyên Vương biến mất, trước khi đi Tà Hồn Vương cùng Linh Diệt Vương đưa mắt nhìn Lâm Tiêu, trong mắt toát ra sát cơ.
- Xem ra lúc đó ra tay với ta trong Hỏa Diệm sơn chính là Tà Hồn Vương đi.
Lâm Tiêu nhàn nhạt cười, không hề xem uy hiếp của hai người đặt trong lòng.
- Lâm Tiêu, ngươi…
Đám người Linh Diệt Vương vừa đi, Cửu Long Vương bọn họ lo lắng vây quanh, hành động của Lâm Tiêu chính là đi tìm chết.
- Chư vị yên tâm đi, ta tự có chừng mực, vài ngày tới ta sẽ bế quan, thứ cho ta không thể phụng bồi.
Lâm Tiêu chắp tay nói.
Biết Lâm Tiêu đã quyết định thì không sửa đổi, nhóm người Cửu Long Vương đành rời đi, trong lòng tràn ngập lo lắng.
Ngay trong lúc bên trong Thành Nhân Minh lòng người bàng hoàng, phong ba nổi lên bốn phía, bên trong Thành Yêu Minh, tin tức liên quan tới Chí Bảo điện cũng truyền ra, làm chấn kinh mọi người.
Ngày hôm sau Phân thân Toản Địa Giáp quay trở lại Thành Yêu Minh.
Hô…
Triển khai hai cánh, thân hình khổng lồ của phân thân Toản Địa Giáp hóa thành một đạo lưu quang, lướt tới vùng núi cao thuộc khu vực Sơn mạch Liên Vân, nhưng hắn còn chưa đi vào phạm vi sơn mạch, đã bị ba người ngăn cản.
- Tiểu tử, lúc đó có một Dung Hỏa thần quả bị ngươi chiếm được đúng không, ngoan ngoãn giao ra, tha ngươi khỏi chết!
Vây quanh phân thân Toản Địa Giáp chính là Băng Giao Vương, Hỏa Phượng Vương cùng Dực Hổ Vương, lúc đó trong Hỏa Diệm sơn ba yêu vương không thu hoạch được gì, trong lòng vô cùng tức giận, nếu ba Dung Hỏa thần quả bị đoạt hết thì thôi, nhưng có một thần quả bị một yêu vương vô danh cướp đoạt, vì vậy trong lòng họ thật bất mãn.
Một lời nói kích ngàn tầng sóng.
Lời của Lâm Tiêu vừa thốt ra, trong đại sảnh một mảnh yên tĩnh.
- Có ý tứ.
Thiên Uyên Vương nở nụ cười, cười cười nhìn Linh Diệt Vương.
Trong mắt Linh Diệt Vương tràn đầy sát cơ, sắc mặt vô cùng khó xem, hắn hít sâu một hơi, cưỡng chế lửa giận trong lòng, lạnh lùng nói:
- Các hạ, ngươi đánh tổn thương người của Đế quốc Thiên Huyền, ta tới đây là vì chủ trì công đạo.
- Xuy!
Lâm Tiêu cười giễu cợt, ánh mắt đầy chế nhạo:
- Linh Diệt Vương, mục đích ngươi tới chỗ của ta, ngu ngốc cũng biết rõ, ngươi có bản lĩnh tới, chẳng lẽ không có bổn sự sao? Ta chỉ muốn nói một câu với ngươi…
- Linh Diệt Vương, đừng để cho ta xem thường ngươi!
Lâm Tiêu không lưu chút mặt mũi, nói thẳng.
- Ngươi…
Sắc mặt Linh Diệt Vương đỏ hồng, ngữ khí của Lâm Tiêu làm hắn nổi trận lôi đình, từ khi nào ngay cả một sinh tử nhị trọng cũng dám xem thường hắn sao?
Nhưng đang ở trong Thành Nhân Minh, hắn lại không thể ra tay.
- Đáng giận, hiện tại để cho ngươi càn rỡ đi, chờ ngươi ra khỏi thành, lão tử cho ngươi biết tay, không giết ngươi, làm sao hả giận!
Linh Diệt Vương đè nén lửa giận, trong mắt tràn đầy sát cơ.
- Được rồi, chuyện này xem như xong, chính sự khẩn yếu hơn.
Thiên Uyên Vương lên tiếng, đi tới trước mặt Lâm Tiêu:
- Ngươi chính là Lâm Tiêu? Nhân tài trẻ tuổi đệ nhất trong Đại lục Thương Khung? Quả nhiên có đảm lượng, mục đích chúng ta tới, ta nghĩ ngươi đã biết.
- Đệ nhất thì không dám, mục đích thì ta đoán được, đáng tiếc thật có lỗi, ta đã lấy chìa khóa Chí Bảo điện, không khả năng giao ra.
Lâm Tiêu nói.
Thiên Uyên Vương lập tức cau mày.
Huyền Diệu Vương lên tiếng:
- Chư vị, chìa khóa nằm trong tay Lâm Tiêu, vậy thuộc về Đế quốc Võ Linh, chúng ta tựa hồ không có tư cách buộc đối phương giao ra đi.
- Huyền Diệu Vương, rốt cục ngươi đứng bên nào?
Linh Diệt Vương nhăn mày.
- Được rồi, mọi người đừng cãi.
Thiên Uyên Vương lên tiếng:
- Huyền Diệu Vương nói đúng, nhưng chuyện chìa khóa quan hệ trọng đại, quan hệ tới tương lai Nhân tộc chúng ta, giao cho vương giả nhị trọng như Lâm Tiêu bảo quản, thật quá mạo hiểm, vậy…
Thiên Uyên Vương nhìn Lâm Tiêu:
- Lâm Tiêu, ta nghĩ ngươi cũng biết tác dụng của chìa khóa bảo điện, yên tâm đi, lần này nếu Nhân tộc lấy được bảo vật của Man tộc, nhất định sẽ có một phần cho Đế quốc Võ Linh, ngoài ra ngươi cũng được phân chén canh, đây đã là nhượng bộ lớn nhất của chúng ta. Ngươi cũng biết chìa khóa nằm trong tay ngươi không tác dụng gì, không bằng giao cho chúng ta, nếu ngươi còn không đáp ứng thì không biện pháp, chúng ta nhất định phải lấy được chìa khóa, giao hay không giao ngươi phải cân nhắc rõ ràng đi? Chúng ta tuyệt không để cho chìa khóa lưu lạc bên ngoài.
- Vị này hẳn là Thiên Uyên Vương tiền bối đi.
Lâm Tiêu cười lãnh đạm:
- Các ngươi muốn chìa khóa là vì muốn mở cửa bảo điện, vì sao không thể đặt trên người ta đây? Nếu ta đoán không sai, làm sao thăm dò bảo điện, các vị đã đạt thành hiệp nghị rồi chứ.
Thiên Uyên Vương cau mày:
- Ý của ngươi là?
- Ý của ta chính là, thăm dò bảo điện cũng có phần của ta, tới lúc nào cần chìa khóa, ta sẽ tự giao ra!
- Cái gì?
Mọi người cả kinh, thăm dò bảo điện ít nhất cần thực lực sinh tử tam trọng, Lâm Tiêu còn kém xa.
- Chỉ bằng ngươi?
Linh Diệt Vương không nhịn được giễu cợt.
Ngay cả Huyền Diệu Vương cũng lên tiếng, sắc mặt ngưng trọng:
- Lâm Tiêu, việc thăm dò bảo điện không phải chuyện đùa giỡn, ngươi mới đạt tới sinh tử nhị trọng, có lẽ trong cùng cấp bậc vô địch thủ, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, ngươi đi tới đó tuyệt đối là chịu chết.
- Ý ta đã quyết.
Lâm Tiêu lắc đầu.
Người khác không biết, nhưng chính hắn rõ ràng nhất, hiện tại thực lực của hắn không kém hơn vương giả tam trọng, huống chi hắn còn có Long gia, luận ưu thế hắn còn vượt qua đám người Linh Diệt Vương.
- Ha ha, có ý tứ, rất có ý tứ.
Tà Hồn Vương nở nụ cười:
- Hiện tại người trẻ tuổi thật sự có đảm lượng, bản thân ta cảm thấy đây là chủ ý không tệ, hắn có chìa khóa, còn có tư cách thăm dò bảo điện, lời nói này không sai.
Sắc mặt nhóm người Thiên Uyên Vương âm tình bất định.
Tà Hồn Vương truyền âm:
- Nếu tiểu tử này muốn tìm cái chết, vậy cứ theo hắn đi, Phế khu Cổ Thần thật nguy hiểm, với thực lực của hắn chỉ sợ còn chưa nhìn thấy bảo điện thì đã chết, tới lúc đó chìa khóa rơi vào tay chúng ta, vì sao không làm đâu.
- Lâm Tiêu, ngươi cần phải cân nhắc rõ ràng, ta có thể cho ngươi biết một chuyện, vị trí của bảo điện nằm trong Phế khu Cổ Thần, dưới sinh tử tam trọng tiến vào bên trong hẳn phải chết không nghi ngờ.
Thần sắc Huyền Diệu Vương không thay đổi, âm thầm truyền âm cho Lâm Tiêu.
- Đa tạ Huyền Diệu Vương đại nhân nhắc nhở, nhưng ta đã có tính toán, nếu ngươi muốn giúp ta, chỉ cần đồng ý thì tốt hơn.
Lâm Tiêu truyền âm đáp.
Cảm nhận được ngữ khí kiên quyết của Lâm Tiêu, Huyền Diệu Vương lắc nhẹ đầu nói:
- Được rồi, ta đồng ý.
- Chính hắn muốn tìm cái chết, ta làm sao lại ngăn cản hắn đâu.
Linh Diệt Vương cười lạnh.
- Một khi đã như thế, cứ định vậy đi.
Thiên Uyên Vương gật đầu, ngưng trọng cảnh báo Lâm Tiêu:
- Lâm Tiêu, chìa khóa tạm thời đặt trên người ngươi, nhưng trước khi chúng ta xuất phát, nghiêm cấm ngươi rời khỏi Thành Nhân Minh, chủ yếu là vì phòng ngừa chìa khóa bị người đoạt đi, nếu ngươi làm không được thì đừng trách chúng ta nói không giữ lời.
Lâm Tiêu gật gật đầu.
- Đi thôi!
Sưu sưu sưu…
Nhóm người Thiên Uyên Vương biến mất, trước khi đi Tà Hồn Vương cùng Linh Diệt Vương đưa mắt nhìn Lâm Tiêu, trong mắt toát ra sát cơ.
- Xem ra lúc đó ra tay với ta trong Hỏa Diệm sơn chính là Tà Hồn Vương đi.
Lâm Tiêu nhàn nhạt cười, không hề xem uy hiếp của hai người đặt trong lòng.
- Lâm Tiêu, ngươi…
Đám người Linh Diệt Vương vừa đi, Cửu Long Vương bọn họ lo lắng vây quanh, hành động của Lâm Tiêu chính là đi tìm chết.
- Chư vị yên tâm đi, ta tự có chừng mực, vài ngày tới ta sẽ bế quan, thứ cho ta không thể phụng bồi.
Lâm Tiêu chắp tay nói.
Biết Lâm Tiêu đã quyết định thì không sửa đổi, nhóm người Cửu Long Vương đành rời đi, trong lòng tràn ngập lo lắng.
Ngay trong lúc bên trong Thành Nhân Minh lòng người bàng hoàng, phong ba nổi lên bốn phía, bên trong Thành Yêu Minh, tin tức liên quan tới Chí Bảo điện cũng truyền ra, làm chấn kinh mọi người.
Ngày hôm sau Phân thân Toản Địa Giáp quay trở lại Thành Yêu Minh.
Hô…
Triển khai hai cánh, thân hình khổng lồ của phân thân Toản Địa Giáp hóa thành một đạo lưu quang, lướt tới vùng núi cao thuộc khu vực Sơn mạch Liên Vân, nhưng hắn còn chưa đi vào phạm vi sơn mạch, đã bị ba người ngăn cản.
- Tiểu tử, lúc đó có một Dung Hỏa thần quả bị ngươi chiếm được đúng không, ngoan ngoãn giao ra, tha ngươi khỏi chết!
Vây quanh phân thân Toản Địa Giáp chính là Băng Giao Vương, Hỏa Phượng Vương cùng Dực Hổ Vương, lúc đó trong Hỏa Diệm sơn ba yêu vương không thu hoạch được gì, trong lòng vô cùng tức giận, nếu ba Dung Hỏa thần quả bị đoạt hết thì thôi, nhưng có một thần quả bị một yêu vương vô danh cướp đoạt, vì vậy trong lòng họ thật bất mãn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook