Võ Đạo Đan Tôn
-
Chương 1253: Đừng để ta xem thường! (1)
Mấy người liếc mắt nhìn nhau, cũng không nhiều lời, Tà Hồn Vương nói:
- Mặc kệ chìa khóa thứ ba ở trong tay ai, cần bảo chứng sẽ không bị Man tộc cùng Yêu tộc đoạt đi, không thể khinh thường.
- Được, vậy đi phủ đệ của ta nhìn xem đi.
Linh Diệt Vương mỉm cười nói.
Mấy người gật gật đầu, cất bước đi ra khỏi phủ đệ, biến mất không thấy.
Một lát sau, vài đạo thân ảnh xuất hiện trong phủ đệ Linh Diệt Vương.
Trong phủ đệ, đám người Hàn Băng Vương chật vật đứng nơi đó, toàn thân đầy máu tươi, hình dạng cực kỳ thê thảm.
- Đại nhân.
Đám người Hàn Băng Vương nhìn thấy Linh Diệt Vương, run run rẩy rẩy, thần thái sợ hãi cúi thấp đầu.
- Linh Diệt Vương, nhìn dáng vẻ ngươi nói đặt chìa khóa thứ ba ở chỗ ngươi tựa hồ có chút vấn đề ah.
Thiên Uyên Vương nở nụ cười nói.
- Chuyện gì xảy ra? Chìa khóa đâu?
Nhìn thấy hình dạng đám người Hàn Băng Vương, Linh Diệt Vương đè nén lửa giận quát hỏi.
- Đại nhân, chìa khóa đích xác ở trong tay Lâm Quảng Vương, sắp rơi vào tay chúng ta nhưng ở thời khắc mấu chốt đoàn người Lâm Tiêu xuất hiện đoạt trở về.
- Ngươi xác định là Lâm Tiêu?
Tà Hồn Vương xen lời, cau mày hỏi.
Theo hắn xem ra, sau khi bị một kích cường đại của hồn niệm phân thân Toản Địa Giáp của mình đánh trúng, Lâm Tiêu cũng đã chết, nhưng không nghĩ tới lại còn sống, hơn nữa còn đoạt đi chìa khóa cuối cùng.
- Chính là Lâm Tiêu.
Hàn Băng Vương không dám nói mình bị một tiểu nam hài bảy tám tuổi đánh bại, chỉ nói Lâm Tiêu mang người cướp trở về.
- Một đám phế vật!
Oanh!
Trùng kích vô hình thổi quét đem đám người Hàn Băng Vương chấn bay ra ngoài, miệng không ngừng hộc máu.
- Lâm Tiêu? Ta đã nghe nói qua hắn.
Ánh mắt Linh Diệt Vương hung ác, sát cơ sôi trào:
- Một vương giả nhất trọng đỉnh phong, không có tư cách được chìa khóa!
- Nếu đã như vậy chúng ta đi xem đi.
Tà Hồn Vương mỉm cười, trong nụ cười mang theo sát cơ, chìa khóa cuối cùng nằm trong tay Lâm Tiêu, thật có ý tứ.
Hắn không đích thân ra tay với Lâm Tiêu, đầu tiên là vì cách biệt địa vị, sinh tử tam trọng ra tay với nhất trọng, trên sự thật khi đó Lâm Tiêu chỉ mới tới nhất trọng, nói ra thật khó nghe, quan trọng nhất là còn không giết chết được đối thủ, trái lại hồn niệm phân thân Toản Địa Giáp của hắn bị diệt, tuyệt đối là một sỉ nhục.
- Nếu đã như vậy chúng ta đi qua đi.
Thiên Uyên Vương lên tiếng, chìa khóa thứ ba quan hệ trọng đại, không thể không quan tâm.
- Đi thôi.
Huyền Diệu Vương cau mày, không nói nhiều lời.
Bá bá bá!
Một nhóm người nháy mắt biến mất.
Khu vực Đế quốc Võ Linh, trong phủ đệ của Lâm Tiêu, nhóm người Cửu Long Vương đang ở nơi này.
- Lâm Tiêu, hay là ngươi rời nơi này trước? Đám người Hàn Băng Vương là người của Linh Diệt Vương, nếu biết chìa khóa trong tay ngươi, Linh Diệt Vương tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
- Cửu Long Vương nói đúng, chúng ta đã phái người đem sự tình phát sinh ở đây truyền về Đế quốc Võ Linh, nói vậy sau một tháng Bách Lý Tỳ bệ hạ sẽ tới, tới lúc đó Linh Diệt Vương cũng không làm gì được ngươi.
- Đúng vậy, Cổ địa Man Hoang lớn như vậy, ta cũng không tin Linh Diệt Vương có thể tìm được ngươi.
Mọi người đều khuyên nhủ Lâm Tiêu.
- Lâm Tiêu ca ca, chìa khóa có tác dụng gì, vì sao nhiều người đều muốn cướp đoạt vậy, ngươi yên tâm, có tiểu Viêm ở đây, nhất định không cho phép kẻ nào cướp đi chìa khóa của ca ca.
Tiểu Viêm nhận chân nói.
Cả đám người cười khổ, mặc dù tiểu Viêm đánh bại Hàn Băng Vương, hiển lộ ra thực lực đáng sợ, làm nhóm người Cửu Long Vương chấn kinh, nhưng hiện tại họ gặp phải kiêu hùng cự phách như Linh Diệt Vương, đừng xem Hàn Băng Vương uy phong lẫm lẫm, nhưng gặp phải sinh tử tam trọng chỉ cần một kích đã dễ dàng diệt sát.
Phẩy tay, Lâm Tiêu nói:
- Mọi người không cần khẩn trương, chìa khóa thuộc về Đế quốc Võ Linh, mặc kệ ai tới đừng mong từ trong tay chúng ta cướp đi.
- Khẩu khí các hạ thật lớn.
Lâm Tiêu vừa dứt lời, một tiếng hừ lạnh chấn vang, thanh âm oanh minh như cự chùy hung hăng nện lên nhóm người Cửu Long Vương khiến họ bật lui vài bước, thần sắc vô cùng khó xem.
Oanh long!
Vài thân ảnh xuất hiện trong đại sảnh, chậm rãi đi tới như vào chốn không người.
- Các hạ chính là Lâm Tiêu? Dám đánh thương người của Đế quốc Thiên Huyền, ngươi thật can đảm!
Linh Diệt Vương đi vào đại sảnh, trực tiếp quát to, thanh âm ẩn chứa lực lượng cường đại làm không ít người biến sắc.
- Ngươi là ai ah? Vừa đi vào đã la hét ồn ào, không có chút giáo dưỡng, gia gia ta nói qua, đi tới nhà người khác làm khách phải có lễ phép, người không lễ phép như ngươi là phải bị đánh đòn!
Trong đại sảnh chỉ có Lâm Tiêu cùng tiểu Viêm vẫn thản nhiên, nghe đối phương la hét, trong lòng tiểu Viêm thật khó chịu, trực tiếp lớn tiếng nói.
- Ân?
Sắc mặt Linh Diệt Vương đột nhiên lạnh xuống.
Ông!
Một cỗ linh hồn dao động vô hình từ trong thân thể hắn tuôn ra nháy mắt xâm nhập vào thân thể tiểu Viêm.
- Tiểu Viêm!
Nhóm người Cửu Long Vương đều khẩn trương hô to.
Sắc mặt Huyền Diệu Vương biến đổi, tốc độ Linh Diệt Vương ra tay quá nhanh, không ai kịp ngăn cản.
- Các ngươi gọi ta làm gì?
Tiểu Viêm khó hiểu đưa mắt nhìn vẻ mặt khẩn trương của nhóm người Cửu Long Vương.
- Cái gì?
Nụ cười lạnh của Linh Diệt Vương chợt đông lại, hắn không phải muốn giết chết tiểu Viêm, chỉ muốn giáo huấn, nhưng hắn không thể nghĩ ra hài tử đối diện gặp phải linh hồn trùng kích của hắn lại không hề có chút phản ứng.
Luận linh hồn lực, linh hồn Long tộc vượt xa linh hồn Nhân tộc, cùng là sinh tử tam trọng, Linh Diệt Vương muốn đối phó tiểu Viêm còn kém thật xa, trùng kích như sóng thần đối với người thường nhưng đối với tiểu tử kia chỉ như gió nhẹ thổi qua.
- Tiểu nam hài này rốt cục có lai lịch gì?
Đám người Linh Diệt Vương cau mày, nhóm người Cửu Long Vương nhìn không ra đặc thù của tiểu Viêm, nhưng bọn hắn nhạy cảm phát hiện năng lượng cùng chân nguyên trong thân thể tiểu Viêm có chút đặc biệt, nhưng lại không giống như yêu nguyên.
Năng lượng của Long tộc là long nguyên, hoàn toàn khác với yêu nguyên, thần bí khó lường, Linh Diệt Vương đương nhiên không nhìn thấu.
Bị mất mặt trước mấy người Thiên Uyên Vương, sắc mặt Linh Diệt Vương thật khó xem, hắn hừ lạnh một tiếng, một cỗ uy áp vô hình lại phóng thích, hung hăng áp về hướng tiểu Viêm, linh hồn trùng kích vô dụng thì dùng uy áp sinh tử tam trọng cấp cho đối phương giáo huấn!
- Linh Diệt Vương, đã quá mức rồi đi!
Huyền Diệu Vương cau mày lên tiếng, chân nguyên trong người khởi động, muốn ra tay.
- Huyền Diệu Vương, Linh Diệt Vương chỉ cấp cho bọn hắn giáo huấn, sẽ không việc gì đâu.
Tà Hồn Vương cười lạnh, thân hình lặng yên chuyển tới trước mặt Huyền Diệu Vương, ngăn cản hắn.
Oanh!
Uy áp khủng bố tán phát, trực tiếp nhấn chìm mọi người trong đại sảnh, sắc mặt nhóm người Cửu Long Vương tái nhợt, bật lui ra sau, mà Lâm Tiêu cùng tiểu Viêm vẫn thản nhiên, mặt không đổi sắc.
- Nguyên lai là Đế quốc Thiên Huyền Linh Diệt Vương, các hạ uy phong thật lớn, một mình xâm nhập phủ đệ Đế quốc Võ Linh chúng ta, còn tùy ý ra tay, không khỏi quá khinh thường Đế quốc Võ Linh, Linh Diệt Vương, ngươi đường đường là vương giả tam trọng, một trong những người tọa trấn Thành Nhân Minh, chẳng lẽ đây là phong độ của ngươi sao? Đi ra ngoài chỉ sợ bị người cười rụng răng đi!
- Mặc kệ chìa khóa thứ ba ở trong tay ai, cần bảo chứng sẽ không bị Man tộc cùng Yêu tộc đoạt đi, không thể khinh thường.
- Được, vậy đi phủ đệ của ta nhìn xem đi.
Linh Diệt Vương mỉm cười nói.
Mấy người gật gật đầu, cất bước đi ra khỏi phủ đệ, biến mất không thấy.
Một lát sau, vài đạo thân ảnh xuất hiện trong phủ đệ Linh Diệt Vương.
Trong phủ đệ, đám người Hàn Băng Vương chật vật đứng nơi đó, toàn thân đầy máu tươi, hình dạng cực kỳ thê thảm.
- Đại nhân.
Đám người Hàn Băng Vương nhìn thấy Linh Diệt Vương, run run rẩy rẩy, thần thái sợ hãi cúi thấp đầu.
- Linh Diệt Vương, nhìn dáng vẻ ngươi nói đặt chìa khóa thứ ba ở chỗ ngươi tựa hồ có chút vấn đề ah.
Thiên Uyên Vương nở nụ cười nói.
- Chuyện gì xảy ra? Chìa khóa đâu?
Nhìn thấy hình dạng đám người Hàn Băng Vương, Linh Diệt Vương đè nén lửa giận quát hỏi.
- Đại nhân, chìa khóa đích xác ở trong tay Lâm Quảng Vương, sắp rơi vào tay chúng ta nhưng ở thời khắc mấu chốt đoàn người Lâm Tiêu xuất hiện đoạt trở về.
- Ngươi xác định là Lâm Tiêu?
Tà Hồn Vương xen lời, cau mày hỏi.
Theo hắn xem ra, sau khi bị một kích cường đại của hồn niệm phân thân Toản Địa Giáp của mình đánh trúng, Lâm Tiêu cũng đã chết, nhưng không nghĩ tới lại còn sống, hơn nữa còn đoạt đi chìa khóa cuối cùng.
- Chính là Lâm Tiêu.
Hàn Băng Vương không dám nói mình bị một tiểu nam hài bảy tám tuổi đánh bại, chỉ nói Lâm Tiêu mang người cướp trở về.
- Một đám phế vật!
Oanh!
Trùng kích vô hình thổi quét đem đám người Hàn Băng Vương chấn bay ra ngoài, miệng không ngừng hộc máu.
- Lâm Tiêu? Ta đã nghe nói qua hắn.
Ánh mắt Linh Diệt Vương hung ác, sát cơ sôi trào:
- Một vương giả nhất trọng đỉnh phong, không có tư cách được chìa khóa!
- Nếu đã như vậy chúng ta đi xem đi.
Tà Hồn Vương mỉm cười, trong nụ cười mang theo sát cơ, chìa khóa cuối cùng nằm trong tay Lâm Tiêu, thật có ý tứ.
Hắn không đích thân ra tay với Lâm Tiêu, đầu tiên là vì cách biệt địa vị, sinh tử tam trọng ra tay với nhất trọng, trên sự thật khi đó Lâm Tiêu chỉ mới tới nhất trọng, nói ra thật khó nghe, quan trọng nhất là còn không giết chết được đối thủ, trái lại hồn niệm phân thân Toản Địa Giáp của hắn bị diệt, tuyệt đối là một sỉ nhục.
- Nếu đã như vậy chúng ta đi qua đi.
Thiên Uyên Vương lên tiếng, chìa khóa thứ ba quan hệ trọng đại, không thể không quan tâm.
- Đi thôi.
Huyền Diệu Vương cau mày, không nói nhiều lời.
Bá bá bá!
Một nhóm người nháy mắt biến mất.
Khu vực Đế quốc Võ Linh, trong phủ đệ của Lâm Tiêu, nhóm người Cửu Long Vương đang ở nơi này.
- Lâm Tiêu, hay là ngươi rời nơi này trước? Đám người Hàn Băng Vương là người của Linh Diệt Vương, nếu biết chìa khóa trong tay ngươi, Linh Diệt Vương tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
- Cửu Long Vương nói đúng, chúng ta đã phái người đem sự tình phát sinh ở đây truyền về Đế quốc Võ Linh, nói vậy sau một tháng Bách Lý Tỳ bệ hạ sẽ tới, tới lúc đó Linh Diệt Vương cũng không làm gì được ngươi.
- Đúng vậy, Cổ địa Man Hoang lớn như vậy, ta cũng không tin Linh Diệt Vương có thể tìm được ngươi.
Mọi người đều khuyên nhủ Lâm Tiêu.
- Lâm Tiêu ca ca, chìa khóa có tác dụng gì, vì sao nhiều người đều muốn cướp đoạt vậy, ngươi yên tâm, có tiểu Viêm ở đây, nhất định không cho phép kẻ nào cướp đi chìa khóa của ca ca.
Tiểu Viêm nhận chân nói.
Cả đám người cười khổ, mặc dù tiểu Viêm đánh bại Hàn Băng Vương, hiển lộ ra thực lực đáng sợ, làm nhóm người Cửu Long Vương chấn kinh, nhưng hiện tại họ gặp phải kiêu hùng cự phách như Linh Diệt Vương, đừng xem Hàn Băng Vương uy phong lẫm lẫm, nhưng gặp phải sinh tử tam trọng chỉ cần một kích đã dễ dàng diệt sát.
Phẩy tay, Lâm Tiêu nói:
- Mọi người không cần khẩn trương, chìa khóa thuộc về Đế quốc Võ Linh, mặc kệ ai tới đừng mong từ trong tay chúng ta cướp đi.
- Khẩu khí các hạ thật lớn.
Lâm Tiêu vừa dứt lời, một tiếng hừ lạnh chấn vang, thanh âm oanh minh như cự chùy hung hăng nện lên nhóm người Cửu Long Vương khiến họ bật lui vài bước, thần sắc vô cùng khó xem.
Oanh long!
Vài thân ảnh xuất hiện trong đại sảnh, chậm rãi đi tới như vào chốn không người.
- Các hạ chính là Lâm Tiêu? Dám đánh thương người của Đế quốc Thiên Huyền, ngươi thật can đảm!
Linh Diệt Vương đi vào đại sảnh, trực tiếp quát to, thanh âm ẩn chứa lực lượng cường đại làm không ít người biến sắc.
- Ngươi là ai ah? Vừa đi vào đã la hét ồn ào, không có chút giáo dưỡng, gia gia ta nói qua, đi tới nhà người khác làm khách phải có lễ phép, người không lễ phép như ngươi là phải bị đánh đòn!
Trong đại sảnh chỉ có Lâm Tiêu cùng tiểu Viêm vẫn thản nhiên, nghe đối phương la hét, trong lòng tiểu Viêm thật khó chịu, trực tiếp lớn tiếng nói.
- Ân?
Sắc mặt Linh Diệt Vương đột nhiên lạnh xuống.
Ông!
Một cỗ linh hồn dao động vô hình từ trong thân thể hắn tuôn ra nháy mắt xâm nhập vào thân thể tiểu Viêm.
- Tiểu Viêm!
Nhóm người Cửu Long Vương đều khẩn trương hô to.
Sắc mặt Huyền Diệu Vương biến đổi, tốc độ Linh Diệt Vương ra tay quá nhanh, không ai kịp ngăn cản.
- Các ngươi gọi ta làm gì?
Tiểu Viêm khó hiểu đưa mắt nhìn vẻ mặt khẩn trương của nhóm người Cửu Long Vương.
- Cái gì?
Nụ cười lạnh của Linh Diệt Vương chợt đông lại, hắn không phải muốn giết chết tiểu Viêm, chỉ muốn giáo huấn, nhưng hắn không thể nghĩ ra hài tử đối diện gặp phải linh hồn trùng kích của hắn lại không hề có chút phản ứng.
Luận linh hồn lực, linh hồn Long tộc vượt xa linh hồn Nhân tộc, cùng là sinh tử tam trọng, Linh Diệt Vương muốn đối phó tiểu Viêm còn kém thật xa, trùng kích như sóng thần đối với người thường nhưng đối với tiểu tử kia chỉ như gió nhẹ thổi qua.
- Tiểu nam hài này rốt cục có lai lịch gì?
Đám người Linh Diệt Vương cau mày, nhóm người Cửu Long Vương nhìn không ra đặc thù của tiểu Viêm, nhưng bọn hắn nhạy cảm phát hiện năng lượng cùng chân nguyên trong thân thể tiểu Viêm có chút đặc biệt, nhưng lại không giống như yêu nguyên.
Năng lượng của Long tộc là long nguyên, hoàn toàn khác với yêu nguyên, thần bí khó lường, Linh Diệt Vương đương nhiên không nhìn thấu.
Bị mất mặt trước mấy người Thiên Uyên Vương, sắc mặt Linh Diệt Vương thật khó xem, hắn hừ lạnh một tiếng, một cỗ uy áp vô hình lại phóng thích, hung hăng áp về hướng tiểu Viêm, linh hồn trùng kích vô dụng thì dùng uy áp sinh tử tam trọng cấp cho đối phương giáo huấn!
- Linh Diệt Vương, đã quá mức rồi đi!
Huyền Diệu Vương cau mày lên tiếng, chân nguyên trong người khởi động, muốn ra tay.
- Huyền Diệu Vương, Linh Diệt Vương chỉ cấp cho bọn hắn giáo huấn, sẽ không việc gì đâu.
Tà Hồn Vương cười lạnh, thân hình lặng yên chuyển tới trước mặt Huyền Diệu Vương, ngăn cản hắn.
Oanh!
Uy áp khủng bố tán phát, trực tiếp nhấn chìm mọi người trong đại sảnh, sắc mặt nhóm người Cửu Long Vương tái nhợt, bật lui ra sau, mà Lâm Tiêu cùng tiểu Viêm vẫn thản nhiên, mặt không đổi sắc.
- Nguyên lai là Đế quốc Thiên Huyền Linh Diệt Vương, các hạ uy phong thật lớn, một mình xâm nhập phủ đệ Đế quốc Võ Linh chúng ta, còn tùy ý ra tay, không khỏi quá khinh thường Đế quốc Võ Linh, Linh Diệt Vương, ngươi đường đường là vương giả tam trọng, một trong những người tọa trấn Thành Nhân Minh, chẳng lẽ đây là phong độ của ngươi sao? Đi ra ngoài chỉ sợ bị người cười rụng răng đi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook