Vô Danh Vật Ngữ
-
Chương 14
Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Thấy cảnh sắc trên đường không ngừng lướt nhanh qua khung cửa sổ, tựa như cảnh phim nhựa đang di chuyển. Chỉ chốc lát, chúng tôi đã đứng ở bên ngoài khu dân cư nhìn khá là cao cấp.
“Đến rồi, xuống xe đi!” Sau khi thằng em móc tiền từ bóp tiền để thanh toán xong, liền xuống xe trước.
“..”
Thấy tôi cứ ngơ ngác ngồi không nhúc nhích, nó cau mày kéo tôi xuống xe, thuận thế gật đầu tỏ ý cảm ơn với tài xế.
“Mộc Duy … Chúng ta quay về có được không?” Tôi hữu khí vô lực nhìn cánh cổng lớn khu dân cư. “Tao… không hy vọng quấy rối … cuộc sống của hắn.”
Nó lặng lẽ nhìn tôi, lát sau, nó thật sâu thở dài một hơi.
“Đã tới rồi, chúng ta cần phải nói rõ mọi chuyện.”
Thật sự không thể trốn được hay sao?
Tôi cảm thấy không biết làm sao, khẩn trương bước theo sau nó. Thấy nó dùng thái độ khách khí như vậy yêu cầu thông báo, ông nhân viên quản lý đầy thiện cảm nói cho chúng tôi biết nhà của Thẩm gia, thậm chí còn giúp chúng tôi dẫn đường.
“Không cần làm phiền,” Nó dùng nụ cười không cần tiền mà hào phóng ban tặng. “Cám ơn.”
“Cám ơn.” Tôi cũng gật đầu chào ông quản lý.
Dọc theo đường đi thưởng thức quang cảnh sân nhà tinh xảo, nó vì muốn thoải mái tâm trạng của tôi nên cũng cố gắng trấn định tùy ý nói chuyện phiếm cùng tôi.
“Cha của Thẩm Thiệp Vũ, hình như là viện trưởng của bệnh viện XX, bệnh viện có kỹ thuật rất tân tiến quy mô khá lớn thì phải?”
“Ừ.”
“Coi như họ cũng rất có tiền đi ha? Nói không chừng còn giàu hơn chúng ta đó?”
“Không kém bao nhiêu đâu.”
“Vậy có thể ở nhà tốt hơn chẳng phải sao?”
Ý của nó chính là, như dạng nhà xa hoa nằm ở vùng núi độc môn ngoại ô thành phố, có hồ bơi và hoa viên lớn.
“Mắc gì chúng ta phải ở nhà như thế?” Tôi hỏi lại nó.
“Cha thích đó. Đó là nhà do chính bạn học cũ bác Ngô của cha thiết kế đó!” Nó dừng một chút, nghiêng đầu nhìn tôi. “Có biết bao nhiêu người muốn mời bác Ngô siêu cấp danh gia thiết kế nhà cho đó nha! Vậy mà anh còn ngại?”
Ai ngại chứ? Ý của tôi là, nếu cha cùng cha của Thẩm Thiệp Vũ, còn có bác Ngô đều là bạn học, vậy có thể khả năng ca của Thẩm Thiệp Vũ cùng bác Ngô có thể cũng là bạn học đi! Nói không chừng bác Thẩm cũng đang ở trong nhà do chính bác Ngô thiết kế đi. Bây giờ kẻ có tiền, không nhất thiết phải ở trong những căn nhà lớn.
Đầu óc tôi có một đống suy nghĩ, nhưng tôi lười nói với nó.
“Ngu ngốc.”
“Hả?” Nó giật mình. “Anh mới ngốc đó! Chỉ có bày tỏ thôi mà cũng phải nhờ tới bên thứ ba hỗ trợ, làm như học sinh tiểu học vậy?”
“Chuyện của tao với chuyện người bình thường không giống.” Tôi phiền không muốn nói chuyện nhiều. “Với lại, mày cho là ai cũng xung động như thế này hết hả?”
“Tình yêu mà, cần phải có xung động chứ.” Nó nghiêm mặt nói. “Nếu như ban đầu không có xung động thì sẽ không có bắt đầu đâu.”
Tôi yên lặng.
Nó nói không sai, chỉ là tôi vẫn luôn cảm thấy đồng chí luyến ái là không thể nào đơn thuần như dị tính luyến ái, cho nên tôi đang sợ chăng?
Cho nên vẫn trốn tránh đến bây giờ.
Quá mức tự tin sao? Luôn cho rằng tôi có thể thỏa mãn hiện trạng hiện tại, luôn cho rằng “Quan hệ bạn bè” có thể kéo dài nữa.
Chuyện đáng đời chính là giờ tôi không cách nào khống chế được tình hình hiện tại, nên đã ngã đầu rơi máu chảy.
Thảm hại hơn chính là, trong chướng ngại tình yêu như tôi, vết thương bị chảy máu mãi chẳng thể lành lại. Trơ mắt nhìn nó lưu mủ, phải để cho người bên cạnh … em trai tôi lo lắng cho tôi, cuối cùng nhịn không nổi mà phải đưa tay can thiệp.
Ngày hôm nay đến nước này, trước mắt là hạnh phúc hay là thống khổ tôi cũng không rõ, chớ nói chi tới việc biết trước tương lai sẽ có ngày sẽ vì nó mà hối hận hay không.
Tôi chỉ biết, tôi muốn cùng nó nói một câu.
Đó là tôi nợ nó.
“Mộc Duy …” Nhìn cửa nhà Thẩm gia, tôi nhẹ giọng nói. “Cám ơn.”
Nó kinh ngạc nhìn tôi, sau đó nhẹ nhàng nhếch khóe môi.
“Những lời này, sau khi thành công rồi hãy nói với em.”
Nó nói xong, nhẹ nhàng nhấn chuông cửa.
Tim đập mạnh, trong nhà truyền tới chuông reo thanh thúy mơ hồ dần dần nhanh hơn, hai tay giấu trong túi nắm chặt lại, lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Ngay khi tôi cho rằng tôi không chịu nổi sự tâm tình khẩn trương này mà chuẩn bị chạy trốn thì cửa mở ra.
“Xin chào, các ngài chính là công tử nhà họ Khang?”
Tới mở cửa chính là người hầu nhà họ Thẩm, nụ cười thân thiết khiến tôi nghĩ tới má Hồng, không khỏi sinh lòng hảo cảm.
“Dạ phải.”
Tôi cùng em trai đồng thời lễ phép gật đầu hành lễ.
“Cậu chủ đang tắm, mời các ngài vào, vào phòng khách ngồi chờ một chút.”
Bà đưa chúng tôi vào phòng khách ngồi xuống, sau đó bưng nước trái cây ra cùng điểm tâm nhỏ ra chiêu đãi chúng tôi.
“Bác là …” Em trai đột nhiên mở miệng, ám chỉ không rõ xưng hô của bà.
“Xin cứ gọi tôi là bác Vương là được, có chuyện gì cứ nói với tôi.” Bác Vương cười nhẹ.
“Xin hỏi bác trai bác gái đâu rồi ạ?” Em trai hỏi xong liếc mắt nhìn tôi.
Nó chính là đang hỏi giúp tôi, khiến tôi âm thầm cảm kích nó thông minh.
Đích xác ngày hôm nay có khả năng tùy thời xảy ra dưới tình huống bùng nổ, nên trước tiên phải hỏi rõ ràng người lớn có ở nhà hay không; nếu ở trước mặt trưởng bối thất thố cũng không hay.
“Ông bà chủ đã ra ngoài xã giao, đi đánh golf.” Bác Vương nói xong còn làm tư thế nâng gậy golf lên, khiến tôi cùng em trai dở khóc dở cười.
“Bác Vương, cầm gậy golf thì phải cầm thế này.”
Em trai tiến đến, tay trái ở dưới tay phải ở trên, dùng tay phải hơi cầm ngón cái tay trái, tạo ra một lớp dạy học.
“Vậy à?” Biểu tình bác Vương khá chăm chú, học theo.
“Đúng, vậy mới là tư thế chuẩn.” Nó cười hì hì. “Còn có tư thế nâng gậy … Này! Anh hai, biểu diễn chút đi!”
Tôi?
Tôi bất khả tư nghị chỉ vào chóp mũi của mình.
“Đúng vậy! Cùng nhau dậy bác Vương đi!” Em trai phất tay thúc giục.
Coi bộ dáng của nó kìa, thật chẳng biết ai mới là anh đây? Thằng khốn.
“Sau khi cầm gậy xong, đầu tiên phải đúng cho vững, hai gót chân giang ngang bằng vai, như vậy nè … Khi nâng gậy lên cánh tay phải duỗi thẳng, thân thể tự nhiên chuyển nửa, chân sau hơi nâng lên …”
Tôi đành phải vừa làm động tác vừa giảng giải, em trai cùng bác Vương rất chuyên tâm học theo, ba người vừa luyện tập động tác cùng nhau.
“Mọi người đang làm gì thế?”
Thanh âm của Thẩm Thiệp Vũ đột nhiên truyền đến phía sau tôi, tôi vừa quay đầu lập tức bị khuôn mặt tươi cười gần gũi của hắn hù dọa tới mức ngã xuống ghế sofa.
“Hù!” Tôi vỗ ngực. “Dọa chết người! Cậu tới hồi nào vậy?”
“Haha …” Hắn nhíu mày cười he he, bỏ qua câu hỏi của tôi. “Hai người có chuyện tìm tớ?”
“Sai!” Em trai lắc lắc ngón trỏ. “Là ảnh! (Ngón tay chỉ sang tôi) có chuyện tìm anh, tôi cùng bác Vương cần phải muốn luyện đánh golf đây.”
“Hả?” Tôi luống cuống. “Mộc Duy …”
Không nên bỏ tao ở lại một mình chứ ~~~!!!
“Anh hai! Chuyện một người nên làm một mình nha!” Nó trừng mắt nhìn ám chỉ tôi phải phải cố gắng lên, sau đó quay sang bác Vương. “Bác Vương! Có hai cây gậy đánh golf nào không?”
“A! Trong phòng kho có …”
Bác Vương có chút mạc danh kỳ diệu, bất quá vẫn là phối hợp với nó, hai người một trước một sau rời đi.
“Đã lâu không gặp …” Do có chút xấu hổ, cho nên tôi lung tung nói đại 1 câu.
“Hôm qua chẳng phải vừa gặp sao?” Thẩm Thiệp Vũ vừa nói vừa đưa khăn lau chùi đầu. “Muốn nói với tớ chuyện gì?”
Là do tôi quá mẫn cảm hay sao? Luôn cảm thấy ánh mắt của Thẩm Thiệp Vũ nhìn tôi hơi lạ...?
“Có thể đổi chỗ khác để nói chuyện không?” Tôi hít sâu, sau đó ép mình mỉm cười, cho dù cười đến rất miễn cưỡng.
Đã đi tới chỗ này thì cứ thế mà nói thôi! Dù cho cậu cho rằng tớ ngu ngốc cũng không quan hệ, hôm nay là tớ bất chấp rồi.
“… Đến phòng tớ đi!” Hắn đạm đạm nhất tiếu. “Bên này.”
Nụ cười của Thẩm Thiệp Vũ lộ ra một tia quỷ dị … không biết hắn có phát hiện ra hay không? Hắn … Đi thì đi … mắc gì lại kéo tay tôi?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook