Vô Danh Giới
-
Chương 16: Hồ Nước thần bí
- Lão sư, Người thấy tay nghề của con có hợp khẩu vị của người không?
Sau bài học thân thương đầu tiên của Tử Mạnh, Thiên Vũ đã đổi tính đổi nết triệt để luôn rồi. Ngay buổi trưa hôm đó, hắn tự tay xuống bếp làm cơm mời người thầy thứ hai này của mình, cũng chỉ toàn là các món bình thường như thịt kho, canh chua, cá sốt cà chua, sườn xào chua ngọt… Nhưng thắng ở điểm độc đáo, và hương vị mới lạ. Vì đây toàn là các món ăn ở địa cầu.
Tử Mạnh và Gia Huy vừa ăn vừa gật gù, tuy không nói gì, nhưng với tần suất động đũa liên tục kia thì chắc hẳn ấn tượng về mấy món ăn này không hề tồi rồi.
Thiên Vũ âm thầm cao hứng lắm, hiện giờ hắn đã biết rõ sự khủng bố của vị lão sư này rồi. Tử Mạnh, tuổi 35, Hiền Giả sơ kì, Nguyên Anh hậu kì, Đấu Tướng trung kì viên mãn. Đây cũng là sau bài học thân thương kia, Gia Huy truyền âm cho hắn thì hắn mới biết được cảnh giới tu luyện của lão sư mình… Triệt để phá tan cái suy nghĩ trả thù đang ấp ủ trong lòng Thiên Vũ.
***
Chiều ngày hôm đó chính là bài học vỡ lòng thứ hai của Thiên Vũ. Theo như Tử Mạnh lão sư nói thì đây là bài học công tác tư tưởng cũng như định hướng bản thân. Thiên Vũ cũng hồi hộp lắm, vừa băng bó, xử lí những vết bầm trên thân thể vừa suy nghĩ miên man về vị lão sư khủng bố này.
Phía sau của đình viện này là một con đường nhỏ đi lên đỉnh núi. Trên con đường này, Thiên Vũ và Tử Mạnh lão sư đang chậm rãi đi song song với nhau.
- Thiên Vũ, nói cho ta biết, sức mạnh là gì?
Thiên Vũ trầm ngâm một hồi, rồi cung kính đáp trả:
- Thưa lão sư, sức mạnh là tất cả mọi thứ mà ta có thể vận dụng được để khắc chế địch nhân của mình.
- Ví dụ như…?
- Lực phòng thủ, lực tấn công, bí pháp, võ nghệ, tiểu xảo, tiền, những thứ chuẩn bị từ trước, thậm trí là địa hình nếu biết lợi dụng cũng chính là sức mạnh...
Lông mày Tử Mạnh dãn ra, cười mỉm, hắn rất hài lòng về câu trả lời này. Hắn hỏi tiếp:
- Vậy ngươi tu luyện "Sức mạnh" để làm gì?
- Bảo vệ bản thân. Vì chỉ có sống sót, mới có thể đi tiếp được.
- Không ngờ ngươi lại là con rùa đen rút đầu đấy. Đúng, nhưng còn thiếu. Tu luyện, chính là để giết người…
- Giết người?
- Đúng vậy, giết người. Bản chất thế giới này chính là thực lực vi tôn, nhưng “Thực lực” lại là một thứ vô cùng mơ hồ. Thực lực nói đơn giản là khả năng giết người, chứ không phải tu vi hay địa vị. Không có bất kì cường giả nào có thể đi lên đỉnh cao mà tay không nhuốm máu hàng ngàn hàng vạn người cả.
Thiên Vũ nhíu mày, hắn cũng không quá bất ngờ khi nghe lão sư nói vậy, nhưng như vậy có hơi quá không? Chả nhẽ cái thế giới này không còn chút tình người nào hay sao? Như là đoán được Thiên Vũ nghĩ gì, Tử mạnh lại nói tiếp.
- Có phải ngươi đang nghĩ ta nói quá lên chăng, hãy ghi nhớ lời nói này của ta, sau này ngươi sẽ cảm nhận được: “Không có kẻ thù vĩnh viễn, không có bạn bè vĩnh viễn. Chỉ có lợi ích mới là vĩnh viễn.”
- Thiên Vũ cũng hơi nghi hoặc nhưng cũng không dám phản bác, âm thầm ghi nhớ câu nói này và hỏi.
- Lão sư, trên đại lục này có phân chia tà phái và chính phái không ạ?
Tử mạnh hỏi ngược lại:
- Như thế nào là tà, như thế nào là chính? Ngươi nói thử ta xem?
- Tà là tu luyện công pháp độc ác, ức hiếp kẻ nhỏ yếu, giết người không gớm tay… Còn chính là chuyên ra tay giúp đỡ kẻ nhỏ yếu, làm việc quang minh chính đại… Thiên Vũ lôi kí ức về mấy bộ phim kiếm hiệp Trung Quốc ra để kể lại.
Nghe tới đây Tử mạnh lại cười lớn… Điệu cười này khác biệt hoàn toàn với điệu cười kia. Nó mang theo nỗi ưu tư vô hạn, cười mà như là thờ dài vậy, vô cùng sầu ảm. Dường như lời nói của Thiên Vũ đã chạm tới một kí ức đau thương nào của hắn vậy.
- Chính tà do tâm. Là do lợi ích quyết định. Sau này ngươi ra ngoài sẽ hiểu rõ hơn.
Điểm cuối của con đường nhỏ là một vách đá, dưới vách đá là một khe nứt vô cùng lớn, sâu hun hút không nhìn tới điểm cuối. Đứng tại mép vực phóng tầm mắt về phía xa xa, nhìn vào khoảng không gian rộng lớn. Tử Mạnh bỗng nói:
- Thiên Vũ, thả lỏng.
Nói xong câu này, Tử mạnh bất chợt tung một chưởng về lưng Thiên Vũ đẩy hắn xuống khe nứt sâu thăm thẳm kia.
Còn Thiên Vũ chưa kịp thả lỏng theo lời lão sư thì đã bị đẩy xuống vực sâu rồi, hắn hét lên toán loạn, đầu óc thì quay cuồng. Sau khoảng hơn hai chục giây đồng hồ thì…
Bùm…. Tách tách tách…. Hắn rơi thẳng xuống một hồ nước xanh ngắt phía dưới. Nước trong hồ vô cùng lạnh, nhưng khi ngâm mình trong hồ lại có cảm giác vô cùng thư thái, dễ chịu.
Nhắm mắt lại cảm ngộ thì thấy các dòng năng lượng trong thể nội vốn đang từ từ di chuyển bỗng nhiên tăng tốc lên nhiều lần. Hắn biết, đây là đặc điểm của việc tu luyện công pháp được tăng tốc.
Hắn liền vui mừng, dứt khoát thả lỏng cơ thể, để cơ thể tự nổi trên giữa mặt hồ. Từ từ nhập định tu luyện. Tử Mạnh đứng trên đỉnh núi nhìn xuống, hài lòng gật đầu.
- Trẻ nhỏ dễ dạy.
****
Lúc này, tại xóm nhỏ dưới chân núi các sư huynh đệ đang túm năm tụm ba thảo luận về thành viên mới này. Lương Gia Huy hỏi:
- Các sư huynh đệ đoán xem, tên Thiên Vũ này trụ được bao lâu?
Tiêu Tiêu là người đầu tiên đáp trả:
- Ta có cảm giác thiên phú Thiên Vũ sư đệ vô cùng tốt, ít nhất phải được mười sáu tiếng đồng hồ.
- 18 tiếng! Tử Du cụt ngủn đáp. Cô nàng này lạnh như băng vậy, rất kiệm lời.
- Tử Du tỉ tỉ, sao có thể vậy, tên đó Thiên phú tốt thì tốt, nhưng sao có thể vượt qua bọn muội xa như vậy được. Hừ, cùng lắm là bằng ta với Tiêu Tiêu tỉ tỉ thôi. Mười hai tiếng!
Huyên Huyên vẻ mặt không phục, phồng mồm trợn má đáp. Dương Oánh ngồi trong góc nhỏ cũng lên tiếng:
- Đã nói với Hà bá mẫu chưa? Lần này thì chắc ngày hôm sau Thiên Vũ mới xong.
Trần Trí cũng đáp trả:
- Hà bá mẫu đi thư viện bên kia nhận công tác rồi. Lát nữa ta sẽ đi qua thông báo. Cái hồ đó vô cùng quỷ dị, tuy có thể tập trung tinh thần, tu luyện tăng tốc, nhưng ở lâu trong đó lại vô cùng khó chịu, ta cũng chỉ luyện công pháp trong đó được tám tiếng đồng hồ, ngồi lâu hơn sẽ có cảm giác bạo thể mà chết.
- Đúng đúng đúng… ta cũng có cảm giác như sắp bạo thể mà chết vậy nhưng tác dụng thì vô cùng thần kì. Lần trước ta trộm lẽn lão sư tới đó tắm một lần nữa, nhưng lại không hề có tác dụng, chắc chỉ có tác dụng lần đầu tiên thôi thì phải. Gia Huy cũng góp vui.
Trần Khải ngồi im lặng từ đầu tới giờ cũng lên tiếng:
- Đêm nay để ta tới đó. Tử Du, muội làm chút thức ăn cho lão sư trên vách đá. Thiên Vũ chưa xong thì lão sư cũng không rời vách đá đâu.
***
Thời gian trôi qua yên bình, thoắt cái hai ngày đã qua. Lúc này trên vách đá vẫn có một thân ảnh cao gầy đứng thẳng tắp, mắt vẫn nhìn vào khoảng trời xa xăm kia. Nhưng mọi sự chú ý của hắn lại đặt vào hồ nước nhỏ dưới vách núi sâu thăm thẳm.
Thiên Vũ thả lỏng luyện công đã hai ngày trời, tức là khoảng 48 tiếng đồng hồ. Ngay lúc này, mắt hắt bỗng mở ra, trong lòng mắt đen nháy xuất hiện một vòng xoáy nho nhỏ màu xanh biếc đang từ từ mờ dần rồi biến mất.
Hắn tỉnh dậy, bơi vào ven hồ, nơi mà có một căn nhà gỗ nhỏ đơn sơ bên cạnh bìa rừng. Ngay khi lên bờ, hắn lại xếp chân đả tọa một lần nữa. Từ người hắn có một luồng khí ba màu đỏ lục lam mờ nhạt tản ra xung quanh rồi lại bị hấp thu trở lại trong người hắn. Khi mà quá trình này kết thúc, cũng là lúc mà quần áo hắn trở nên khô ráo như chưa từng bị ướt bao giờ vậy.
Dưới đáy hồ nước, có một bông hoa sen ngũ sắc tỏa ra linh khí vô cùng thuần khiết, trên đài hoa có hai cánh hoa mất đi màu sắc rực rỡ, dần dần trở nên đen kịt, rồi từ từ tiêu tán trong dòng nước lạnh. Thấy vậy thân ảnh cao gầy trên vách núi cũng quay lưng, chậm rãi men theo con đường nhỏ đi xuống núi...
Sau bài học thân thương đầu tiên của Tử Mạnh, Thiên Vũ đã đổi tính đổi nết triệt để luôn rồi. Ngay buổi trưa hôm đó, hắn tự tay xuống bếp làm cơm mời người thầy thứ hai này của mình, cũng chỉ toàn là các món bình thường như thịt kho, canh chua, cá sốt cà chua, sườn xào chua ngọt… Nhưng thắng ở điểm độc đáo, và hương vị mới lạ. Vì đây toàn là các món ăn ở địa cầu.
Tử Mạnh và Gia Huy vừa ăn vừa gật gù, tuy không nói gì, nhưng với tần suất động đũa liên tục kia thì chắc hẳn ấn tượng về mấy món ăn này không hề tồi rồi.
Thiên Vũ âm thầm cao hứng lắm, hiện giờ hắn đã biết rõ sự khủng bố của vị lão sư này rồi. Tử Mạnh, tuổi 35, Hiền Giả sơ kì, Nguyên Anh hậu kì, Đấu Tướng trung kì viên mãn. Đây cũng là sau bài học thân thương kia, Gia Huy truyền âm cho hắn thì hắn mới biết được cảnh giới tu luyện của lão sư mình… Triệt để phá tan cái suy nghĩ trả thù đang ấp ủ trong lòng Thiên Vũ.
***
Chiều ngày hôm đó chính là bài học vỡ lòng thứ hai của Thiên Vũ. Theo như Tử Mạnh lão sư nói thì đây là bài học công tác tư tưởng cũng như định hướng bản thân. Thiên Vũ cũng hồi hộp lắm, vừa băng bó, xử lí những vết bầm trên thân thể vừa suy nghĩ miên man về vị lão sư khủng bố này.
Phía sau của đình viện này là một con đường nhỏ đi lên đỉnh núi. Trên con đường này, Thiên Vũ và Tử Mạnh lão sư đang chậm rãi đi song song với nhau.
- Thiên Vũ, nói cho ta biết, sức mạnh là gì?
Thiên Vũ trầm ngâm một hồi, rồi cung kính đáp trả:
- Thưa lão sư, sức mạnh là tất cả mọi thứ mà ta có thể vận dụng được để khắc chế địch nhân của mình.
- Ví dụ như…?
- Lực phòng thủ, lực tấn công, bí pháp, võ nghệ, tiểu xảo, tiền, những thứ chuẩn bị từ trước, thậm trí là địa hình nếu biết lợi dụng cũng chính là sức mạnh...
Lông mày Tử Mạnh dãn ra, cười mỉm, hắn rất hài lòng về câu trả lời này. Hắn hỏi tiếp:
- Vậy ngươi tu luyện "Sức mạnh" để làm gì?
- Bảo vệ bản thân. Vì chỉ có sống sót, mới có thể đi tiếp được.
- Không ngờ ngươi lại là con rùa đen rút đầu đấy. Đúng, nhưng còn thiếu. Tu luyện, chính là để giết người…
- Giết người?
- Đúng vậy, giết người. Bản chất thế giới này chính là thực lực vi tôn, nhưng “Thực lực” lại là một thứ vô cùng mơ hồ. Thực lực nói đơn giản là khả năng giết người, chứ không phải tu vi hay địa vị. Không có bất kì cường giả nào có thể đi lên đỉnh cao mà tay không nhuốm máu hàng ngàn hàng vạn người cả.
Thiên Vũ nhíu mày, hắn cũng không quá bất ngờ khi nghe lão sư nói vậy, nhưng như vậy có hơi quá không? Chả nhẽ cái thế giới này không còn chút tình người nào hay sao? Như là đoán được Thiên Vũ nghĩ gì, Tử mạnh lại nói tiếp.
- Có phải ngươi đang nghĩ ta nói quá lên chăng, hãy ghi nhớ lời nói này của ta, sau này ngươi sẽ cảm nhận được: “Không có kẻ thù vĩnh viễn, không có bạn bè vĩnh viễn. Chỉ có lợi ích mới là vĩnh viễn.”
- Thiên Vũ cũng hơi nghi hoặc nhưng cũng không dám phản bác, âm thầm ghi nhớ câu nói này và hỏi.
- Lão sư, trên đại lục này có phân chia tà phái và chính phái không ạ?
Tử mạnh hỏi ngược lại:
- Như thế nào là tà, như thế nào là chính? Ngươi nói thử ta xem?
- Tà là tu luyện công pháp độc ác, ức hiếp kẻ nhỏ yếu, giết người không gớm tay… Còn chính là chuyên ra tay giúp đỡ kẻ nhỏ yếu, làm việc quang minh chính đại… Thiên Vũ lôi kí ức về mấy bộ phim kiếm hiệp Trung Quốc ra để kể lại.
Nghe tới đây Tử mạnh lại cười lớn… Điệu cười này khác biệt hoàn toàn với điệu cười kia. Nó mang theo nỗi ưu tư vô hạn, cười mà như là thờ dài vậy, vô cùng sầu ảm. Dường như lời nói của Thiên Vũ đã chạm tới một kí ức đau thương nào của hắn vậy.
- Chính tà do tâm. Là do lợi ích quyết định. Sau này ngươi ra ngoài sẽ hiểu rõ hơn.
Điểm cuối của con đường nhỏ là một vách đá, dưới vách đá là một khe nứt vô cùng lớn, sâu hun hút không nhìn tới điểm cuối. Đứng tại mép vực phóng tầm mắt về phía xa xa, nhìn vào khoảng không gian rộng lớn. Tử Mạnh bỗng nói:
- Thiên Vũ, thả lỏng.
Nói xong câu này, Tử mạnh bất chợt tung một chưởng về lưng Thiên Vũ đẩy hắn xuống khe nứt sâu thăm thẳm kia.
Còn Thiên Vũ chưa kịp thả lỏng theo lời lão sư thì đã bị đẩy xuống vực sâu rồi, hắn hét lên toán loạn, đầu óc thì quay cuồng. Sau khoảng hơn hai chục giây đồng hồ thì…
Bùm…. Tách tách tách…. Hắn rơi thẳng xuống một hồ nước xanh ngắt phía dưới. Nước trong hồ vô cùng lạnh, nhưng khi ngâm mình trong hồ lại có cảm giác vô cùng thư thái, dễ chịu.
Nhắm mắt lại cảm ngộ thì thấy các dòng năng lượng trong thể nội vốn đang từ từ di chuyển bỗng nhiên tăng tốc lên nhiều lần. Hắn biết, đây là đặc điểm của việc tu luyện công pháp được tăng tốc.
Hắn liền vui mừng, dứt khoát thả lỏng cơ thể, để cơ thể tự nổi trên giữa mặt hồ. Từ từ nhập định tu luyện. Tử Mạnh đứng trên đỉnh núi nhìn xuống, hài lòng gật đầu.
- Trẻ nhỏ dễ dạy.
****
Lúc này, tại xóm nhỏ dưới chân núi các sư huynh đệ đang túm năm tụm ba thảo luận về thành viên mới này. Lương Gia Huy hỏi:
- Các sư huynh đệ đoán xem, tên Thiên Vũ này trụ được bao lâu?
Tiêu Tiêu là người đầu tiên đáp trả:
- Ta có cảm giác thiên phú Thiên Vũ sư đệ vô cùng tốt, ít nhất phải được mười sáu tiếng đồng hồ.
- 18 tiếng! Tử Du cụt ngủn đáp. Cô nàng này lạnh như băng vậy, rất kiệm lời.
- Tử Du tỉ tỉ, sao có thể vậy, tên đó Thiên phú tốt thì tốt, nhưng sao có thể vượt qua bọn muội xa như vậy được. Hừ, cùng lắm là bằng ta với Tiêu Tiêu tỉ tỉ thôi. Mười hai tiếng!
Huyên Huyên vẻ mặt không phục, phồng mồm trợn má đáp. Dương Oánh ngồi trong góc nhỏ cũng lên tiếng:
- Đã nói với Hà bá mẫu chưa? Lần này thì chắc ngày hôm sau Thiên Vũ mới xong.
Trần Trí cũng đáp trả:
- Hà bá mẫu đi thư viện bên kia nhận công tác rồi. Lát nữa ta sẽ đi qua thông báo. Cái hồ đó vô cùng quỷ dị, tuy có thể tập trung tinh thần, tu luyện tăng tốc, nhưng ở lâu trong đó lại vô cùng khó chịu, ta cũng chỉ luyện công pháp trong đó được tám tiếng đồng hồ, ngồi lâu hơn sẽ có cảm giác bạo thể mà chết.
- Đúng đúng đúng… ta cũng có cảm giác như sắp bạo thể mà chết vậy nhưng tác dụng thì vô cùng thần kì. Lần trước ta trộm lẽn lão sư tới đó tắm một lần nữa, nhưng lại không hề có tác dụng, chắc chỉ có tác dụng lần đầu tiên thôi thì phải. Gia Huy cũng góp vui.
Trần Khải ngồi im lặng từ đầu tới giờ cũng lên tiếng:
- Đêm nay để ta tới đó. Tử Du, muội làm chút thức ăn cho lão sư trên vách đá. Thiên Vũ chưa xong thì lão sư cũng không rời vách đá đâu.
***
Thời gian trôi qua yên bình, thoắt cái hai ngày đã qua. Lúc này trên vách đá vẫn có một thân ảnh cao gầy đứng thẳng tắp, mắt vẫn nhìn vào khoảng trời xa xăm kia. Nhưng mọi sự chú ý của hắn lại đặt vào hồ nước nhỏ dưới vách núi sâu thăm thẳm.
Thiên Vũ thả lỏng luyện công đã hai ngày trời, tức là khoảng 48 tiếng đồng hồ. Ngay lúc này, mắt hắt bỗng mở ra, trong lòng mắt đen nháy xuất hiện một vòng xoáy nho nhỏ màu xanh biếc đang từ từ mờ dần rồi biến mất.
Hắn tỉnh dậy, bơi vào ven hồ, nơi mà có một căn nhà gỗ nhỏ đơn sơ bên cạnh bìa rừng. Ngay khi lên bờ, hắn lại xếp chân đả tọa một lần nữa. Từ người hắn có một luồng khí ba màu đỏ lục lam mờ nhạt tản ra xung quanh rồi lại bị hấp thu trở lại trong người hắn. Khi mà quá trình này kết thúc, cũng là lúc mà quần áo hắn trở nên khô ráo như chưa từng bị ướt bao giờ vậy.
Dưới đáy hồ nước, có một bông hoa sen ngũ sắc tỏa ra linh khí vô cùng thuần khiết, trên đài hoa có hai cánh hoa mất đi màu sắc rực rỡ, dần dần trở nên đen kịt, rồi từ từ tiêu tán trong dòng nước lạnh. Thấy vậy thân ảnh cao gầy trên vách núi cũng quay lưng, chậm rãi men theo con đường nhỏ đi xuống núi...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook