Chap 80

 

“Này”

“Khụ khụ khụ!”

Gã thương nhân không thở được, tay chân hắn quơ quào trong không trung.

Đôi mắt Chân Võ sáng lên.

“Ngươi vừa nói gì cơ?”

“Khụ..........Thả ra..”

Gã thương nhân hai tay ôm lấy cổ của mình, thở cũng không thở được chứ đừng nói đến chuyện trả lời.

Phịch.

Chân Võ thả tay ra, gã thuơng nhân liền ngã xuống mặt đất. Chân Võ nói với vẻ mặt giận dữ.

“Ngươi vừa nói gì?”

“Ý, ý ngài là sao.”

Gã thương nhân trả lời một cách sợ sệt.

Trong hoàn cảnh này, hắn không thể không run sợ được.

Thanh kiếm dắt ở lưng quần và ánh mắt của gã đứng trước mặt hắn, cũng như sức mạnh có thể nhấc bổng người khác lên trong tích tắc.

Đây là người của võ lâm.

Chúng là những kẻ vô pháp và sở hữu sức mạnh.

Hơn nữa, với cái khí thế ẩn chứa trong đôi mắt kia, thì dù sức mạnh hắn ta có đến đâu đi chăng nữa thì tuyệt đối cũng không phải là mức độ mà người thường có thể chịu đựng được.

“Ngươi nói ai đã gây ra chuyện này cơ?”

“Cái, cái đó..........tiểu nhân cũng không.........”

Gã thương nhân cụp mắt xuống và trả lời.

“Không biết à?”

“.........Vâng. Cho đến ngày hôm qua thì con bò vẫn đang bình thường, nhưng đến sáng nay thì nó đã thành ra như thế này rồi.”

“.........”

Chân Võ cau mày.

Bản thể của thứ đã biến con hắc ngưu này thành một cái xác chỉ còn mỗi da bọc xương chính là Thải Khí Pháp (採氣法).

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Là loại công pháp mà hắn biết rõ hơn ai hết.

Đây là loại công pháp cưỡng đoạt huyết nhục, chân khí của người khác và biến nó thành nội công của bản thân.

Và nổi tiếng nhất trong số đó là Hấp Tinh Ma Công của Ma Giáo, ngoài ra còn có những chiêu thức học theo như Thái Âm Điều Dưỡng Thuật, Dương Khí Bảo Dương Thuật,...

Và nó cũng là một trong những thứ ma công hiếm hoi bị cấm tại Võ Lâm Trung Nguyên. Bởi vì khoảnh khắc ngươi học nó, ngươi sẽ trở thành kẻ thù chung của toàn thể Võ Lâm và bị toàn Võ Lâm truy đuổi.

Vậy nên loại công pháp này ngoài Ma Giáo ra thì không có ai học.

Nhưng thứ công pháp bắt chước còn lưu lại trên xác con hắc ngưu lại rất khác biệt.

Nó giống loại công pháp khởi nguyên nhiều hơn, nói cách khác, nó là thái sơ công pháp của Thải Khí Pháp cơ bản.

Thứ công pháp không được truyền cho bất cứ ai này cũng chính là tâm pháp cơ bản của Mộc Long Hữu Nguyên Công – Độc Môn Võ Công của Chân Võ, à không, Hách Liên Vô Cương.

“Là tên nào....dám.”

Chân Võ nhíu mày.

Theo như những gì hắn biết thì không có lý nào vẫn còn người biết Thải Khí Pháp ở Võ Lâm hiện tại được.

Bởi vì người cuối cùng được truyền thụ thứ công pháp này chính là hắn.

Nếu sử dụng nó sai cách thì sẽ bị chỉ trích là ma nhân, tuy nhiên với trường hợp của Hách Liên Vô Cương, hắn đã sử dụng nó để xây dựng nền tảng và trở thành Thiên Chủ Thiên Tà Phái, cai trị Tà phái với một uy thế tối thượng tại Võ Lâm Trung Nguyên.

Thế nhưng có một điều mà những kẻ dùng Thải Khí Pháp phải tuân theo.

Đó là tuyệt đối không được giết đối tượng mà bản thân hấp thụ.

Đó là duy chí và cũng là điều cấm kỵ mà sư tôn đã để lại, thêm nữa đó cũng là cách đúng đắn để sử dụng Thải Khí Pháp.

Khoảnh khắc võ giả dùng Thải Khí Pháp đẩy đối tượng vào chỗ chết, tử khí sẽ được tích tụ lại trong cơ thể của hắn, tử khí tích tụ càng nhiều thì tác dụng phụ sẽ càng nặng hơn.

Đó là cơn khát máu và sự diệt vong.

Tử khí, hay khí tức của cái chết, nếu tích tụ nhiều ở trong cơ thể thì sẽ khiến cho sự duy trì ma tính bị giảm đi. Người đó sẽ không thể kìm nén được sự thôi thúc đối với việc giết người do Thải Khí Pháp gây ra.

Và lý trí của hắn sẽ không thể nào chịu đựng nổi, vì vậy hắn thường uống rượu hoặc thuốc cho đến khi thần trí của bản thân trở nên mê muội, hắn phải uống thật nhiều thì mới có thể chịu đựng được.

Và cơ thể hắn trong suốt thời gian ấy sẽ liên tục kiệt sức. Hắn sẽ dần dần gầy tong teo đi như Mộc Nãi Y, và sau cùng là đi đến cái chết. Bởi vì đây là một thứ nội công được nhận một cách miễn cưỡng, nên dù thế nào đi nữa thì chuyện này cũng là một việc đương nhiên.

Nhưng thi thể con bò ở ngay trước mắt Chân Võ.

Nó đã chết.

Vì hắn đã giết nó bằng Thải Khí Pháp nên chắc chắn giờ hắn cũng đang khổ sở với tác dụng phụ.

Nhất định là như thế.

“Là sát thủ đấy. Trong số những thứ nghề nghiệp ẩn danh giết người thì chỉ có nó là có lý nhất thôi. Mà không biết chừng là do mấy tên say rượu độc ác gây ra cũng nên.”

Khuôn mặt của Chân Võ trở nên lạnh lẽo.

“Ta hỏi ngươi một câu.”

“Vâng?”

“Mấy lần rồi?”

“......Chuyện gì cơ ạ?”

“Mấy con gia súc thành ra bộ dạng thế này xảy ra mấy lần rồi.”

“Ờ.....khoảng mười lần?”

“Cứ bao lâu lại xảy ra một lần?”

“Cái đó thì không có thời gian ước lượng cụ thể.”

“........”

Chân Võ khẽ nhíu mày.

Gã thương nhân nói rằng hắn đã thuê cả hộ vệ nhưng cũng vô ích. Để bảo vệ được tất cả bọn họ thì không biết phải thuê bao nhiêu người cho đủ, hắn không có đủ tiền để thuê được hết số đấy.

Nhưng đó là việc của gã thương nhân.

Điều quan trọng duy nhất đối với Chân Võ ở đây là việc này đã lặp đi lặp lại nhiều lần.

Có nghĩa là kẻ biết Thải Khí Pháp đang sống ở gần đây.

Và chắc chắn hắn có liên quan đến Chân Võ, hoặc là sư tôn của Chân Võ.

Tên đó đã phạm vào điều cấm kỵ.

“Chính là như vậy.”

Mắt của Chân Võ bắt đầu lóe lên sát khí lạnh lẽo.

 

 ***

Cạch!

Vũ Thất lại đặt túi tiền lên bàn rồi rời đi.

Bạch Tiêu nhìn nó một cách chăm chú. Mới chỉ có 2 ngày kể từ khi vụ giết người diễn ra.

“.........?”

Những yêu cầu giết người chuyển đến cho Bạch Tiêu không thường xuyên lắm.

Đối tượng là một võ giả vô cùng xuất chúng.

Hắn chẳng quan tâm.

Mục đích của hắn không phải để kiếm tiền, bởi vì cơ bản hắn chính là một kẻ nghiện giết người.

Cảm giác kịch tính vào khoảnh khắc giết một ai đó, đó là một cảm giác rất tuyệt vời.

Hắn lúc nào cũng bị kích thích bởi mùi máu tanh.

“Khư khư khư.”

Nghĩ đến việc lại được thấy máu, Bạch Tiêu cười một cách kỳ dị rồi chờ cho đến khi màn đêm buông xuống.

Đêm hôm ấy.

Bạch Tiêu lại tìm đến những cái lồng sắt chỗ chợ bán bò để chuẩn bị cho công việc giết người. Bước chân của hắn lại vang lên giống như những lần trước. 

Hắn phải hấp thụ đủ lượng khí huyết cần thiết mỗi lần chuẩn bị giết người.

Nếu nhiều quá cũng không được. Bởi vì nó sẽ có thể trở thành một vụ việc nghiêm trọng.

Nếu như nó trở thành một vụ việc nghiêm trọng và thu hút sự chú ý của mọi người thì hắn sẽ phải rời khỏi Động Đỉnh hồ.

Và không biết chừng những kẻ truy đuổi hắn một ngày nào đó sẽ tiến đến ngay bên cạnh hắn.

Loạt soạt, cộp cộp.

Tiếng kêu gào của những con thú ngưng bặt giữa màn đêm tịch mịch, Bạch Tiêu từ từ bước đến phía lồng sắt.

Cạch cạch cạch.

Âm thanh phát ra từ xương của những con thú mỗi khi hắn hấp thụ khí huyết lúc nào cũng khiến hắn trở nên phấn khích.

Mọi việc hôm nay cũng kết thúc như mọi ngày.

Nhưng,

“Này!”

“.......?”

Có ai đó gọi hắn.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)


 

Thật kỳ lạ. Đây là lần đầu tiên có người ở đây vào cái giờ này.

Ở nơi mà ánh mắt của Bạch Tiêu quét đến, xuất hiện một nam nhân mặc hắc y đang đứng khoanh tay trước ngực.

“Hửm? Ngươi là ai?”

“........”

“Hừ, ngươi thấy rồi à.”

Sau khi hút hết khí huyết của con thú thứ hai thì cái áo rộng thùng thình của Bạch Tiêu đã trở nên vừa vặn. Hắn cười khẩy.

“Nếu vậy thì ta phải giết ngươi thôi.”

Khoảnh khắc nụ cười của hắn biến mất, chân của Bạch Tiêu trở nên nhẹ bẫng.

Bang!

Cú tấn công của hắn bị đánh tan một cách rất gãy gọn.

Bốp!

“........!”

Ở giữa hai lông mày của Bạch Tiêu xuất hiện một vết lõm sâu.

Khác quá. Hôm nay hoàn toàn khác với thường ngày.

Và nam nhân mặc hắc y đã đoạt lấy con dao của Bạch Tiêu - Chân Võ buông lời lạnh lùng.

“Ngươi là ai?”

“.......”

Bạch Tiêu nghĩ rằng hắn phải cắt đầu tên kia rồi rời đi mới được.

Như những lần trước hắn vẫn hay làm.

Ru ~ ung.

Trong tay hắn là con dao bếp chuyên dụng. Con dao không ngừng rung lên. Bạch Tiêu nhìn vào con dao rồi lại nhìn Chân Võ chằm chằm.

Hắn không hề chuyển động. Hắn vẫn đang đứng yên ở vị trí đó nãy giờ. Hắn không hề rút thanh kiếm dắt ở lưng quần ra mà vẫn tiếp tục đứng khoanh tay.

Vậy sao hắn lại cản được nhỉ?

Bạch Tiêu nhìn chằm chằm Chân Võ và lắc đầu.

“Chỉ là ngẫu nhiên thôi”

Bạch Tiêu xoay tròn con dao bếp đã ngừng rung ở trong tay và nắm chặt lấy nó.

Hắn nhìn Chân Võ bằng ánh mắt sắc lạnh.

Không có ngẫu nhiên đến hai lần đâu.

‘Cho đến nay thì vẫn chưa có một kẻ nào giống hắn ta. Chậc, ta.....phải giết hắn.’

Hấp!

Những bước chân thô kệch trước đây giờ đã có thêm nhiều sức mạnh và uyển chuyển hơn.

Bụi đất bay lên mù mịt, hình dáng thanh thoát của Bạch Tiêu như đang lướt trên mặt đất.

Vù vù vù vù vù!

Hàn khí cũng không bì kịp tốc độ của hắn, nó đập vào mặt của Bạch Tiêu, tóc hắn bị kéo ngược ra sau thành hình chữ nhất.

Keng! Keng!

Khoảnh khắc tung chiêu, hắn mới thấy rõ.

Đó không phải là kiếm.

Chân Võ vung tay như đang đuổi ruồi, vẻ mặt hắn như thể xem đối thủ của hắn không có chút tư cách nào để hắn phải nghiêm túc vậy.

Nhưng cái thứ sát khí này là gì đây?

Khí tức khổng lồ bao quanh cơ thể Chân Võ khiến hắn cảm thấy toàn thân như bị kim đâm.

‘Chết! Nếu ta lại gần hơn nữa thì ta sẽ chết.’

Bạch Tiêu ngay lập tức đổi hướng né khỏi Chân Võ và lùi lại.

“Ngươi............là ai?”

Hắn chưa từng gặp trường hợp như vậy.

Bạch Tiêu mở to mắt, hắn vừa kinh ngạc lại vừa đề phòng, Chân Võ nhìn chằm chằm dáng vẻ đó của hắn với một gương mặt vô cảm.

“Đó chính là câu mà ta muốn hỏi. Ngươi là ai? Sao ngươi lại biết Thải Khí Pháp?”

“Thải Khí...... Pháp?”

Một tia nghi ngờ thoáng qua trong đôi đồng tử đang bị sát khí bao trùm của Bạch Tiêu.

Hắn không biết Thải Khí Pháp là gì.

Điều duy nhất mà hắn biết chính là phải giết gã nam nhân trước mặt  - kẻ đã biết được bí mật của hắn.

Soạt.

Khí thế của Bạch Tiêu bùng nổ một cách sắc bén.

Đối thủ ngay trước mặt hắn không phải là kẻ mà hắn có thể đối đầu bằng Sát Pháp(殺法) được.

Theo kinh nghiệm của sát thủ thì đối đầu trực diện sẽ không mang lại kết quả tốt. Tập trung tấn công vào yếu điểm mà kết liễu mạng sống của đối phương sẽ nhanh và đơn giản hơn nhiều.

“Khư khư khư. Ngươi khá là thú vị đấy.”

Bạch Tiêu trưng ra vẻ mặt lạnh lẽo, hắn liếm môi.

“Nào. Giờ thì ta sẽ cho ngươi được chết.”

“........”

Chân Võ đứng nhìn Bạch Tiêu tạo dáng nãy giờ.

Tên cống rãnh này.

Rõ ràng dao của hắn rất sắc bén. 

Nhưng trải qua hai lần giao đấu, Chân Võ đã nhận ra. Hiện giờ tên này vẫn chưa ước chừng được năng lực của Chân Võ.

Đến năng lực của đối phương cũng không ước lượng được chính là tác dụng phụ do lạm dụng Thải Khí Pháp. Tử khí đã lan lên đến tận đầu và khiến cho chủ thể trở nên điên cuồng.

Hắn đang dần dần biến thành ma nhân.

Dần dà, hắn sẽ không phân biệt được lý lẽ và phát điên lên vì giết chóc. Hắn sẽ trở nên khát máu cả ngày lẫn đêm.

Không biết chừng trước đây chính vì như thế mà những võ giả của Ma Đạo đã bắt và hút khí huyết con người.

Hắn không biết bản thân đang chết dần.

Vèo!

Bạch Tiêu dẫm lên mặt đất và lao người về phía Chân Võ.

Soạt! Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!

“Ư a a a a! Chết đi! Chết đi! Chết đi!”

Khi thấy Bạch Tiêu dùng dao tấn công với ánh mắt điên cuồng, Chân Võ đã không đánh trả.

Hắn chỉ né đòn thôi.

Hắn cố gắng di chuyển ít nhất có thể trong phạm vi Bạch Tiêu đang dùng dao và né các đòn tấn công.

Mặc dù những đường dao của Bạch Tiêu sượt qua cắt rách cả áo của Chân Võ nhưng Chân Võ vẫn không nới rộng khoảng cách.

Ngược lại hắn còn bước tới gần hơn.

Hắn có thể thấy rất rõ.

Dao pháp của Bạch Tiêu rất tuyệt diệu. Về chiều dài thì nó dài hơn chủy thủ một chút. Hắn chưa từng thấy ai có thể sử dụng thứ vũ khí như vậy một cách điêu luyện đến thế.

Trừ nội công ra thì tính đến khả năng dùng dao của hắn thôi cũng đã vượt trội hơn Thanh Sương rồi.

Mức độ sát thương của hắn xuất sắc đến mức hắn có thể kết liễu mạng sống của đối thủ chỉ với một đòn tấn công vào nơi hắn nhắm đến.

“Hắn đang nhắm đến mạch máu à?”

Nơi mà dao của Bạch Tiêu hướng đến.

Lưỡi dao xé rách không khí, Chân Võ lùi lại một bước và uốn cong cơ thể khiến con dao đi sượt qua ngực của hắn.

Rất xuất sắc.

Con dao của hắn mặc dù hình dáng có vẻ thô kệch nhưng nó lại sắc hơn bất cứ thứ gì.

Roẹt Roẹt Roẹt Roẹt

Hắn cưỡi trên không khí. Vô cùng nhanh, lại linh hoạt giữa công và thủ một cách hoàn hảo.

Rõ ràng hắn là một kẻ đã tu luyện rất nghiêm túc.

Dù có học loại võ công xuất sắc như thế nào đi chăng nữa thì điều khiển con dao theo dòng chảy của khí cũng là một việc không hề dễ dàng.

Chỉ cần nhìn cách con dao hắn di chuyển thì cũng đã thấy được thật là quá phí nếu hắn sử dụng võ công của mình để làm một sát thủ.

Chân Võ suy nghĩ.

Phải làm sao đây? Ta phải giết hắn ư?

Nhưng ta phải tìm hiểu được tại sao hắn lại biết Thải Khí Pháp.

Vậy nên Chân Võ mới không tấn công.

Nếu như hắn có ý định giết người thì trận đánh này đã kết thúc ngay từ khi bắt đầu rồi.

“Ư a a a a!”

Bạch Tiêu càng tung ra chiêu thức thì hắn lại càng trở nên điên cuồng hơn.

Nguy hiểm quá.

Ít nhất là khoảng mười lần. Nếu hắn đã liên tục sử dụng Thải Khí Pháp và tích tụ tử khí thì có lẽ bên trong hắn đã phát điên đến mức không thể duy trì được thói quen, hành động hằng ngày.

Hắn không còn là con người nữa, mà là một con dã thú điên cuồng thèm khát sự chết chóc thì đúng hơn.

Xoẹt!

Có lẽ là bởi vì trong đầu Chân Võ đang đầy ắp suy nghĩ nên hành động của hắn có chút ngập ngừng. Bạch Tiêu không bỏ lỡ sơ hở ấy, hắn phóng dao.

Cạch!

“........!”

Rõ ràng hắn đã đâm dao rồi.

Nhưng con dao lại dừng lại cùng với âm thanh của một miếng kim loại bị kẹt lại.

Và lưỡi dao của hắn đang bị Chân Võ nắm lại bằng tay phải.

“Chết tiệt. Ta đã để lòng hiếu kì chiến thắng mất rồi.”

“........?”

Trước đôi mắt mở to của Bạch Tiêu, Chân Võ nhếch mép cười.

Keeeng!

Con dao của Bạch Tiêu bị chấn vỡ nát. Trước sức mạnh truyền ra từ lòng bàn tay của Chân Võ và vỡ ra nát vụn.

“Ngươi, trước tiên ta sẽ tha cho ngươi. Cho đến khi ta tìm hiểu được rốt cuộc thì ngươi chính xác là ai.”

“.......!”

Khoảnh khắc nụ cười của Chân Võ trở nên rạng rỡ hơn.

Bốp!

Tay trái của Chân Võ thụi vào bụng của Bạch Tiêu.

“Hự.....!”

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Mắt hắn mở to như thể sắp rớt ra bên ngoài.

Chỉ với một cú đấm của Chân Võ, người Bạch Tiêu cong lại như con tôm.

Chân Võ xoay tay phải đã bóp nát con dao của Bạch Tiêu, nắm lại và móc lên.

Có lẽ cú tấn công vào bụng của Bạch Tiêu quá mạnh khiến hắn dù có nhìn thấy rõ đòn tấn công trước mắt thì cũng không tránh được.

Bốp bốp!

Cằm hắn lĩnh trọn cú đấm đó.

Cổ hắn ngoẹo hẳn sang một bên như bị gãy và thần trí của hắn chỉ kéo dài được đến lúc đó.

Phịch.

Bạch Tiêu ngã xuống.

Chân Võ nhìn chằm chằm và nắm lấy gáy của hắn.

“Có lẽ ta sẽ phải ở lại Động Đỉnh hồ lâu hơn một chút đây.”

 


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương