Chap 75

 

“Đừng chèn ép đại quân sư quá.”

“Hơ hơ. Vốn dĩ tính cách của tên tiểu tử ấy là thế đấy.”

Diệc Bạch đáp lại lời của nam nhân trung niên và mỉm cười.

“Ta như thế bao giờ.”

Chân Võ đứng dậy và trả lời với một một vẻ mặt bực dọc.

Vị cao nhân bước vào cùng với Diệc Bạch là một ông lão trông có vẻ rất mạnh.

Làn da trơn bóng không có một nếp nhăn ngược lại khiến lão trông giống một người nam nhân trung niên hơn.

Nếu là trong quá khứ thì chưa chắc nhưng với hoàn cảnh ở hiện tại thì hắn không thể không đứng dậy chào lão được.

Đó là Minh Chủ Võ Lâm Minh  – Triết Chi Lượng.

‘Sao ta có thể quên được cơ chứ? Hắn là một trong những kẻ thù truyền kiếp của ta mà.’

Thế nhưng giờ đây Chân Võ lại có một cảm giác hoàn toàn khác so với khi gặp hắn trong quá khứ.

Nặng quá.

Hắn chỉ mới bước vào điện các thôi mà bầu không khí đã trở nên nặng trịch.

Tới mức Chân Võ dần cảm thấy ngạt thở bởi cảm giác bị áp đảo.

Đây chính là sự chênh lệch về cảnh giới.

Bởi vì khác với trong quá khứ, hiện tại Triết Chi Lượng ở trước mắt Chân Võ là một cao thủ ở cảnh giới mà Chân Võ không tài nào sánh nổi.

‘Chết tiệt, để so được với tên này thì đường ta đi vẫn còn xa lắm.’

Trong lúc Chân Võ đang ngạc nhiên thì Triết Chi Lượng cũng cảm nhận được một điều tương tự.

Triết Chi Lượng cố tình phô trương khí thế.

Tuy nhiên cái bộ dạng kia là gì đây?

‘Ban đầu trông hắn có vẻ hoảng hốt, nhưng giờ đây ánh mắt của hắn lại hướng về ta với vẻ khiêu khích.’

“Hơ, ngươi ở ngoài đời có vẻ còn kỳ lạ hơn so với cả tin đồn nhỉ.”

Chân Võ dù là lần đầu gặp Triết Chi Lượng nhưng lại không hề bối rối chút nào.

‘Rõ ràng đây là lần đầu tiên ta và hắn gặp nhau. Dù có là một đạo sĩ nhận được danh hiệu Võ Đang Chi Kiếm đi chăng nữa thì phản ứng này của hắn cũng quá sức ngoài dự đoán của ta. Trong số những Hậu Khởi Chi Tú (後起之秀) của Võ Đang hiện tại lại có một kẻ như thế này sao? Bình thường khi gặp ta, chúng sẽ đứng dậy chào hỏi với vẻ mặt hoảng sợ hoặc phun ra những lời như là “Được gặp ngài là vinh hạnh 3 đời của tại hạ” với chất giọng đầy hưng phấn. Thế nhưng cái ánh mắt khiêu khích đang nhìn ta như thể đang nhìn một kẻ thù truyền kiếp này là gì đây?’

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Triết Chi Lượng nghĩ rằng so với một đạo sĩ đã đạt đến cảnh giới ấy ở độ tuổi đôi mươi mà hắn trông đợi thì không biết chừng Chân Võ còn tài giỏi hơn thế rất nhiều.

“Ngài thấy thế nào? Lời ta nói có đúng không?”

Diệc Bạch cảm nhận được bầu không khí căng thẳng giữa hai người, liền bày ra một vẻ mặt thích thú.

“Đúng vậy. Quả đúng như lời của Quan Chủ Long Phụng Quan. Mà thật là, ta đã gây nên bầu không khí khó xử rồi.”

Hai người đúng là kết hợp vô cùng ăn ý.

Nhưng mà “Quan Chủ Long Phụng Quan” là sao?

Có vẻ như cuối cùng thì Diệc Bạch cũng đã chấp thuận lời đề nghị ấy rồi.

Đây là lần đầu tiên Chân Võ nghe thấy chuyện này, vậy mà không biết từ lúc nào cái người được gọi là Quan Chủ Long Phụng Quan kia đã kè kè bên Triết Chi Lượng rồi.

Chân Võ nhăn mặt trước cuộc trò chuyện của hai người.

“Hahaha. Thật là. Nếu cứ thế này thì khác nào chúng ta đã gửi thư đi một cách vô ích rồi?”

 “.........”

Thư?

‘Nghĩ lại thì hình như Chưởng môn Võ Đang Minh Huyễn cũng đưa thư cho ta và bảo ta đưa ra quyết định thì phải.’

“Ôi thật là. Này đại quân sư. Có vẻ như chúng ta đã mắc sai lầm lớn rồi.”

“Có vẻ là thế đấy ạ.”

“........”

Hai người kẻ tung người hứng, cười nói vui vẻ. Chỉ có Chân Võ là không hiểu gì, trưng ra nét mặt khó hiểu.

“Nào, mọi người ngồi đi.”

Triết Chi Lượng ngồi xuống và vẫy tay bảo mọi người ngồi, khí thế kìm hãm Chân Võ cũng biến mất hoàn toàn.

‘Chết tiệt, hắn thử ta đây mà.’

Đến mức hắn muốn tắt thở luôn.

Cứ cho là Diệc Bạch đứng thứ 2 trong căn phòng này về vai vế hay cảnh giới nhưng cũng không thể cất lời trước được, cả Gia Cát Hiệp Tiến và Gia Cát San San cũng không thể tỏ ra vô cảm.

(*Note: Theo raw Hàn thì từ khi biết Gia Cát Tiên là nữ giả nam trang thì Chân Võ cũng gọi nàng là Gia Cát San San luôn. Vậy nên văn dẫn truyện dưới góc nhìn của Chân Võ cũng là Gia Cát San San.)

 

Nhưng với vị trí của họ thì họ cũng không thể nói gì được.

“Ta bảo ngươi ngồi đi.”

Triết Chi Lượng vẫy tay ra hiệu thêm lần nữa, Chân Võ không còn cách nào khác đành ngồi vào chỗ của mình.

Chân Võ không muốn ngồi cùng với hắn chút nào, nhưng vì sư phụ và Chưởng môn nhân đã có lệnh phải gửi lời chào hỏi đến Minh chủ rồi mới được rời khỏi nơi đó nên Chân Võ cũng không còn cách nào khác.

Thà thế này còn hơn.

‘Ta chẳng cần phải đợi đến hết 4 ngày làm gì. Chỉ cần chào hỏi xong là ta có thể rời đi rồi.’

“Ngươi có biết lý do tại sao ta lại trực tiếp viết thư thỉnh cầu được gặp ngươi không?”

“........”

‘Ta chưa từng nghĩ về lý do đó. Cái gì, thỉnh cầu ư?’

“Lúc đầu ta có ý định dạy dỗ cho ngươi thông qua sự tiến cử của Võ Hưng”

Triết Chi Lượng không lòng vòng như Gia Cát Hiệp Tiến. Hắn bày tỏ ý định của mình một cách rõ ràng.

Nhưng mà Võ Hưng là ai? Chân Võ vừa bày ra vẻ mặt khó hiểu, Gia Cát Hiệp Tiến liền thay Triết Chi Lượng trả lời.

“Đó là một từ để gọi những vị tiền bối Võ Phong Khai* lớn tuổi trong võ lâm.”

(Note: Chỉ những người khai mở phong thái, tinh thần tôn sùng và khuyến khích võ thuật.)

“À.”

Thế thì cứ gọi là Võ Phong Khai đi. Tự nhiên vẽ thêm cho lắm biệt hiệu làm gì khiến người ta nhầm.

Mà khoan, dạy dỗ ai cơ?

Phải đến lúc đó thì Chân Võ mới nhận ra một trong những lựa chọn mà Chưởng môn nhân đưa ra chính là yêu cầu mà những người này đã đưa ra trước đó.

A, khoan đã. Bọn khốn này!

Nếu như những người này không đưa ra thỉnh cầu thì sao?

Vậy tức là Chân Võ cũng không cần phải lựa chọn giữa việc trở thành Đại đệ tử và Võ Đang Chi Kiếm rồi?

Chân Võ nghĩ rằng đây không phải là giả thuyết mà chắc chắn là như thế.

Nếu vậy thì ta đâu nhất thiết phải đặt một tia hy vọng vào lời nói của Vân Không và đi chu du khắp nơi làm gì?

Hơn nữa, những việc còn lại thành bại hay không tùy thuộc vào phần sau của Lưỡng Nghi Tâm Công – một thứ võ công tâm pháp không rõ ràng.

Nếu như những kẻ này không gửi thư cho Chưởng môn nhân.

‘Không biết chừng ta đã thành thạo được một nửa Lưỡng Nghi Tâm Công hay đại loại như thế rồi!’

Chân Võ phát điên khi nghĩ đến đấy, xém chút nữa hắn đã hét lên.

“Nhìn vào thực lực của ngươi, thì chắc không cần ta phải chỉ dạy gì nữa.”

‘Ai mà dạy nổi ta!

Ta không có ý định đó, và ta cũng không cần!’

“Ngài nói chí phải. Chẳng phải đây là Võ Đang Chi Kiếm hay sao? Hơn nữa, tiểu tử này thậm chí đã sớm đạt đến cùng cảnh giới với ta rồi.”

“Hóa ra là vậy. Hừm, nếu đã cùng cảnh giới với các đại hiệp như là Quan Chủ Long Phụng Quan thì không thể xếp hắn vào đó được, không có vị trí nào thích hợp hơn sao?”

Triết Chi Lượng thoáng liếc qua Chân Võ, ánh mắt mang ý dò xét.

“Hừm, ngài thấy vị trí Võ Sư của Long Phụng Quan thế nào? Mặc dù Võ Đang Chi Kiếm hãy còn trẻ tuổi nhưng tư cách cũng như cảnh giới võ công của tiểu tử này chẳng phải đã quá đủ cho vị trí này rồi hay sao?”

“Đủ ư? Phải gọi là thừa luôn ấy chứ.”

Mấy cái tên này?

Sau khi Diệc Bạch và Gia Cát San San ghé qua Võ Lâm Minh, hai người liền tiếp tục nghỉ lại tại đây. Rõ ràng giữa hai người đã có nói chuyện, trao đổi qua lại thì giờ mới có thể tung hứng với nhau ăn ý như vậy.

“Này, đại quân sư. Ngươi nghĩ thế nào?”

“Tại hạ thấy hoàn toàn hợp lý. Trong số những quyết định mà ngài đưa ra gần đây thì đây chính là quyết định hay nhất.”

“Haha, ngươi cũng thấy thế sao?”

“Vâng.”

“Vãn bối cũng tán thành.”

Đến Gia Cát San San cũng cất chất giọng khàn khàn của mình lên tiếng đồng tình.

Nhưng,

“Ta không muốn.”

“Hả?”

“Sao?”

“Hửm?”

“Gì cơ?”

Tất cả thể hiện một loạt phản ứng đa dạng trước lời từ chối mạnh mẽ của Chân Võ.

Như thể đến trong mơ họ cũng không tin được hắn sẽ từ chối.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Diệc Bạch nhìn Chân Võ với vẻ mặt bối rối, lão mở miệng như thể muốn thuyết phục hắn.

“Này, này. Chân Võ tiểu tử. Về vị trí Võ Sư của Long Phụng Quan. Chắc ngươi không quan tâm đến trần tục nên không biết, chỉ người được đề cập đến......”

“Ta đã nói là không muốn mà.”

Trên cương vị của Chân Võ thì đó là điều đương nhiên.

Kể cả có cho hắn chức Minh chủ thì hắn cũng sẽ từ chối.

“........”

Hắn thực sự không cần đắn đo suy nghĩ về việc này.

Vị trí Võ Sư của Long Phụng Quan? Tất nhiên là một vị trí dưới trướng của bọn chúng rồi.

‘Hơn nữa, không có lý nào mà chúng chỉ đơn giản trao cho ta một chức vị. Chắc chắn chúng sẽ bóc lột sức lao động của ta cho mà coi. Tưởng Chân Võ ta rảnh lắm hay sao mà kêu ta đi dạy dỗ mấy đứa trẻ thò lò mũi xanh tại Trung Nguyên?’

Ta chỉ là lấy cớ đi chu du để rời khỏi Võ Đang mà thôi.

Ước mơ của ta – nhanh chóng luyện được Lưỡng Nghi Tâm Công, là việc vô cùng cấp bách, thế mà những con người này lại dám đứng ở đây móc nối với nhau chèn ép ta.

“Ta đến đây chỉ là để gửi lời chào hỏi của Chưởng môn nhân đến ngài mà thôi.”

Chân Võ cố gắng hết sức nhấn mạnh chữ “Chào hỏi”.

Triết Chi Lượng yên lặng nhìn Chân Võ

Hắn đang đắn đo. Hắn cần phải cân nhắc.

Tên tuổi của một võ giả đã đạt đến cảnh giới Ý Khí thật sự có giá trị vô cùng to lớn.

Diệp Bạch thuyết phục thêm lần nữa.

“Này Chân Võ tiểu tử...ngươi hãy suy nghĩ cho thật kỹ. Đây không phải là một cơ hội tầm thường đâu. Nếu Võ Đang Chi Kiếm trở thành Võ Sư của Long Phụng Quan thì Võ Đang cũng có thể ra sức gây dựng uy thế.....”

“Ta chỉ đến! Để gửi lời chào hỏi! Rồi! Rời đi thôi.”

Chân Võ ngay lập tức dựng lên một bức tường phòng vệ bằng chính lời nói của mình.

Hắn không muốn chức vị đó chút nào.

 “Chân Võ đạo trưởng, ngươi hãy suy nghĩ lại thêm lần nữa đi.”

“.......”

Xém tí nữa hắn đã bị lay động trước đôi mắt long lanh và chất giọng khàn khàn tha thiết của Gia Cát San San.

“Dù có nghĩ đi nghĩ lại bao nhiêu lần thì ta vẫn chỉ có đúng một quyết định đấy thôi. Ta đến đây chỉ để chào hỏi.”

“.........”

“Ừm.”

Giữa lúc mọi người đều đang tỏ ra vô vọng,

“Haha, vậy sao? Hóa ra ngươi đến chỉ để chào hỏi thôi à.”

Khác với suy nghĩ của Chân Võ, Triết Chi Lượng lại bật cười sảng khoái.

“Cũng không còn cách nào khác. Vậy ta sẽ nhận lời chào hỏi của ngươi.”

“............Sao?”

Chân Võ ngớ người, không ngờ dùng bức tường phòng thủ lại có thể giải quyết việc này dễ dàng như vậy.

“Ngươi cũng biết lời chào hỏi giữa các nhân sĩ võ lâm có nghĩa là gì đúng không?”

“.........”

Lời chào hỏi giữa các nhân sĩ võ lâm?

Đó là...cái gì?

Lần đầu tiên ta nghe thấy đấy.

Để cho chắc ăn, hắn liếc nhanh qua Gia Cát Hiệp Tiến và Gia Cát San San, nhưng ánh mắt của họ cũng cho thấy rằng họ không biết.

“Nào, đi ra ngoài thôi, ta sẽ nhận lời chào hỏi của ngươi.”

“Sao?”

“Hơ, cái tên tiểu tử này. Sao ngươi cứ giả vờ tỏ ra không hiểu thế?”

Không phải giả vờ, mà là ta không biết thật mà.

“Haha, thật là, ngươi cũng đã cầm kiếm được một thời gian rồi đấy.”

Triết Chi Lượng không hiểu có chuyện gì vui mà cười một tràng rất sảng khoái rồi đứng dậy, cầm lấy thanh kiếm treo trên tường.

Hửm? Thế nghĩa là sao nhỉ?

“Haha! Đúng vậy. Lời chào hỏi giữa các nhân sĩ võ lâm. Đương nhiên là ngài phải nhận rồi.”

Gia Cát Hiệp Tiến xen lời vào.

Ai nhìn cũng biết hắn ta đang cố phối hợp với Minh chủ một cách gượng gạo.

“Đúng vậy. Đây chính là cách chào hỏi các nhân sĩ võ lâm. Thỉnh thoảng cũng không hiếm người bị thương.”

“Ngài nói chí phải. Nhưng mà ngươi cũng đừng có lo quá. Chẳng phải ở Võ Lâm Minh còn có cả Y Long Viện nữa sao? Còn thở là còn gỡ. Nếu ngươi bị thương thì chỉ cần liên lạc với Võ Đang và nằm dưỡng thương cỡ một tháng là được rồi.”

Diệc Bạch tiếp lời và Gia Cát Hiệp Tiến vừa cười vừa tán đồng lẫn nhau.

Đến trò này mà mấy tên chết dẫm kia cũng có luôn sao?

Trong lúc mấy kẻ kia đang bàn luận về thời gian nằm dưỡng thương, Chân Võ cạn lời, tỏ vẻ ngao ngán.

“Ngươi nói....đến chào hỏi mà?”

Gia Cát San San cười khúc khích với chất giọng trầm khàn của nam nhân.

“......”

Hắn đã quên mất. Mấy kẻ này đều là cùng một phe.

Ngoài miệng thì nói là chào hỏi.

Nhưng ai mà chẳng biết ý đồ đen tối của chúng là gì?

Chúng muốn sử dụng sức mạnh để gây áp lực lên Võ Đang cũng như ép Chân Võ ở lại Long Phụng Quan bằng mọi cách.

“........”

Chân Võ nhìn bọn họ thở dài, rồi đột nhiên cười nhạt.

‘Triết Chi Lượng. Ta đã giao chiến với ngươi mấy lần, kiếm pháp của ngươi ta đã hiểu quá rõ. Vậy nên ta cũng rất tò mò về Triết Chi Lượng trong quá khứ và Triết Chi Lượng ở hiện tại. Thêm nữa, ta cũng muốn biết cảnh giới võ công của ta đã đến mức nào rồi? Dù sao thì ngươi cũng là đối thủ mà một ngày nào đó ta sẽ phải đối đầu. Để có thể đứng lên thống trị cả chính phái thì ta bắt buộc phải vượt qua ngươi.’

“Được thôi. Chào thì chào.”

Chân Võ lấy hết sức nắm chặt thanh kiếm ở đeo ở hông.

 

*** 

 

Bên dưới Đại Điền Các ở Chấp Vụ Thất của Minh Chủ.

‘Lớn đấy. Chỗ này lớn thật đấy.’

Hắn không ngờ rằng nơi đây lại có một không gian như thế này.

Mọi người đi dọc theo con đường chỗ bức tường một bên Chấp Vụ Thất để xuống mật thất.

Những viên dạ minh châu đắt đỏ được xếp ngay ngắn vào hộp, sáng rực cả hành lang.

‘Toàn bộ số ngọc kia đáng giá bao nhiêu nhỉ?’

Trong lòng Chân Võ thực muốn lén cuỗm một viên mang đi.

Đi hết hành lang dạ minh châu lấp lánh, một thiết môn khổng lồ hiện ra. Bên trong là một cái hang khổng lồ hình chữ nhật (ㅁ).

“Đây là mật thất luyện công của ta.”

Triết Chi Lượng nói với vẻ tự hào.

Chân Võ ngoài miệng thì cười nhưng trong lòng sửng sốt.

Trong võ lâm, người ta đánh giá Triết Chi Lượng là một Minh chủ rất xuề xòa.

Dù bản thân là người nắm quyền lực nhưng không hề phô bày quyền uy, cũng không ngại ngần sống cùng các thuộc hạ của mình.

Thật là, tin đồn nhảm cũng có nhiều loại. Rốt cuộc là cái sự “xuề xòa” mà chúng nói là dựa trên tiêu chuẩn nào vậy?

Chân Võ khi còn là Hách Liên Vô Cương cũng chưa từng sở hữu mật thất luyện công lớn như thế này.

Mặc dù hắn cũng có dạ minh châu xếp thành hàng nhưng mật thất luyện công này chẳng phải khủng đến mức 100 người vào vẫn còn dư chỗ sao.

Và hơn thế nữa.......

‘Sao hắn có thể xây dựng được chỗ này ở dưới mặt đất nhỉ?’

Quá lố, đúng là phí phạm thật mà.

Cứ xây trên mặt đất là được rồi, cần gì phải tiêu tốn một số tiền khổng lồ để tạo nên không gian này chứ?

Dù có thừa tiền cũng không có loại thừa tiền đến mức này.

“Ngài Minh chủ quả là giản dị. Sàn lại được lót bằng đá vụn thế này.”

“Ơ hơ, cái tên này. Ngài ấy tất nhiên phải nghĩ đến tài chính của Võ Lâm Minh nữa chứ.”

Gia Cát Hiệp Tiến tuy tiếc của nhưng cũng phải đỡ lời như vậy.

Dù có lát sàn bằng bảo thạch đi chăng nữa thì dẫm chân vài lần kết hợp chém vài nhát kiếm cũng sẽ vỡ nát hết.

“Vậy sao. Kể cả các vũ khí ở đây cũng đều là Bách Luyện Tinh Cương. Ta thật sự thấy vô cùng hổ thẹn trước sự giản dị của Minh chủ.”

“Haha. Gia Cát phân gia đã chi quá tay rồi.”

Gia Cát San San cảm thán bằng chất giọng trầm khàn, cười thừa nhận.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Bách Luyện Tinh Cương? Từ trước đến nay mỗi khi tu luyện, người ta chỉ dùng mộc kiếm, mộc côn thôi, có kẻ nào lại dùng đến cả vũ khí Bách Luyện Tinh Cương cơ chứ? Tốn bao nhiêu là tiền còn gì!

Có những kẻ điên như thế này luôn sao.

Có lẽ vấn đề ở đây là bởi chúng đều là những gia tộc sinh ra đã có tất cả trong tay.

Bởi vì đó là các ngươi nên sẽ thấy chuyện này là đương nhiên.

Vô cùng đương nhiên.

Liệu các ngươi có biết đến những người lang thang tay cầm thanh thiết kiếm rỉ sét bước chân ra giang hồ không?

Các ngươi là những người sinh ra đã được cầm bảo kiếm, sao các ngươi biết đến những điều ấy được.

‘Mặc dù chỉ mới trùng sinh vào cơ thể của Chân Võ chưa được bao lâu nhưng ta đã luôn mặc chiếc áo choàng may từ vải gai.’

Có những đạo sĩ của Võ Đang vì thức ăn không dư dả mà phải vừa ăn cháo ngũ ngốc 3 bữa một ngày vừa cảm tạ trong lòng rằng hôm nay cũng có cái ăn.

Thế mà những kẻ phung phí này lại gọi đây là giản dị ư.

“Nào, vậy chúng ta bắt đầu chứ?”

Triết Chi Lượng cầm kiếm của mình lên và đứng vào trung tâm sân luyện võ.

Gia Cát Hiệp Tiến và Gia Cát San San đang đứng bên cạnh Chân Võ liền lùi ra xa.

Hừ.

Chân Võ không chần chừ, liền cầm kiếm lên.

Xoẹt!

Và ngay lập tức dồn hết sức mạnh vào thanh kiếm,

“Ồ! Kiếm cường?”

Triết Chi Lượng và những người khác đều tỏ vẻ kinh ngạc.

“Tên này, phải chia sẻ để xem được thực lực của nhau chứ. Ngươi định đứng nhìn từ đầu đến cuối à?”

“........”

Triết Chi Lượng phá lên cười, nhưng thực ra không vui vẻ chút nào.

Thanh kiếm trong hai tay Chân Võ chứa đựng sự thê thảm của Tứ phái và nỗi oán hận của Võ Đang nghèo nàn.

‘Đích thân ta sẽ đứng ra kết tội lũ người có thói đời lãng phí như các ngươi!’

Uỳnh!

Chân Võ giẫm chân lấy đà nhảy lên, hướng về phía Triết Chi Lượng.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương