Vô Cực Liên Minh
Chương 184: Lừa gạt thành công

**

Lâm Tuyết Ngọc từ trên lầu đi xuống, liền thấy được chủ khách sạn đang ngủ gà ngủ gật. Lâm Tuyết Ngọc thần sắc sương lạnh đi tới, nhấc lên điện thoại nàng trên mặt sương lạnh đi qua, một bả nhấc lên điện thoại.

Động tác của Lâm Tuyết Ngọc rất lớn khiến chủ khách sạn tỉnh lại, chứng kiến tướng mạo mỹ miều của người đẹp liền lắp bắp kinh hãi. Vốn định nói chút gì, nhưng bị thái độ lạnh lùng của nàng dọa sợ, không nói lên lời

Lâm Tuyết Ngọc nhanh nhẹn bấm mỗi dãy số, không đợi đối phương nói chuyện, liền nhanh chóng hấp tấp nói: " Thủ trưởng, cháu là Lâm Tuyết Ngọc. Cháu không sao? Có điều dị bảo đã bị lấy đi rồi. Cháu giờ đang ở khách sạn trong thành phố Hà Bắc... Cái gì, chú cũng ở thành phố Hà Bắc sao? Vậy tốt quá… cháu đang ở …”

Lâm Tuyết Ngọc báo ra địa chỉ khách sạn rồi cúp điện thoại, quay người lên lầu, lưu lại chủ khách sạn há to mồm nhìn theo

Chỉ chốc lát sau, một trận động cơ ầm ầm vang lên. Chủ khách sạn vội vàng chạy ra, khi chứng kiến hai chiếc phi thuyền lơ lửng trên bầu trời, hắn liền bị hù dọa rồi. Thầm nghĩ những người này không phải là do cô gái vừa rồi gọi đến đó chứ!?

Lúc này, một chiếc phi thuyền phóng xuống một đạo quang trụ. Sau khi quang trụ biến mất, trước cửa khách sạn liền có bốn tên sĩ quan quân đội đứng đó. Cầm đầu là một tên thanh niên gần 30 tuổi, nhưng quân hàm đã là Trung Tá

Bốn người đi vào bên trong khách sạn, thanh niên cao giọng hỏi: " Cô gái vừa gọi điện đang ở đâu"

"Lầu hai, phòng 207" Lão bản run rẩy mà nói.

"Theo ta lên đi!" thanh niên ra lệnh một tiếng, sau đó dẫn theo ba người còn lại đi lên lầu hai

Phòng 207, Lâm Tuyết Ngọc tựa như biết được có người đến liền đứng ra mở cửa. Khi chứng kiến thanh niên, Lâm Tuyết Ngọc không khỏi sửng sốt, kiểu như bất ngờ trước sự xuất hiện của thanh niên

Dù vậy, nàng vẫn hoàn thành nghi thức chào quân đội của mình

" Vương đội trưởng, là anh"

Vương Thần, Đội Trưởng Đội 6, một trong những người theo đuổi Lâm Tuyết Ngọc, từ khi nàng tiến vào Việt Quốc, liền đối với nàng dây dưa không ngớt.

Đáng tiếc, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Lâm Tuyết Ngọc đối với hắn không có cảm giác nào, một mực chỉ đem làm Vương Thần là cấp trên của mình mà thôi

"Ngọc, em không sao chứ!? Trưởng phòng nói em bị thương, anh liền vội vàng chạy tới " Vương Thần vẻ mặt ân cần.

"Một chút vết thương nhỏ!" Lâm Tuyết Ngọc quay đầu lại nhìn Lục Đạo vốn im lặng từ nãy đến giờ, nói "May mắn mà có em ấy cứu, bằng không thì em đã chết rồi! Nhiệm vụ lần này đã thất bại, dị bảo đã bị cao thủ Phần Hương Cốc lấy đi!"

"Chỉ cần em không có chuyện là tốt rồi!" Vương Thần dùng ánh mắt khác thường nhìn Lục Đạo, lại nhìn một chút quần áo nam nhân mà Lâm Tuyết Ngọc đang mặc trên người, nói:

" Hiện giờ thành phố Hà Bắc đã được phong tỏa, tin tưởng bọn người kia cũng khó mà nhanh vậy rời khỏi đây! Đúng rồi, thằng nhóc này là ai? thân phận thế nào? có thể tin được không? Có phải hay không mang về tổng bộ hỏi cung. Em nên biết, chuyện này không thể để cho dân thường biết ah”

"Không cần thiết đâu," Lâm Tuyết Ngọc biểu lộ có vẻ không vui, nói: "Phiền đội trưởng chuẩn bị cho em phương tiện, em muốn mang hắn đi gặp Thủ Trưởng"

Nói xong, nàng quay người trở lại gian phòng, cùng Lục Đạo nói nhỏ gì đó. Sau đó đỡ lấy hắn.

Thực tế thì Lục Đạo cũng chỉ có vết thương nơi tay mà thôi, bất quá hắn cũng không có cự tuyệt được người đẹp chăm sóc ah

Thấy Lâm Tuyết Ngọc thân mật với người đàn ông khác, Vương Thần trong mắt nổi lên một đạo ác độc, hướng về một tên thuộc hạ ra lệnh: "Còn thất thần làm gì vậy, tới giúp cậu bé ah”

"Không cần!" Lâm Tuyết Ngọc cự tuyệt

Vương Thần chỉ có thể hậm hực đi theo. Ra khỏi đại môn, hướng về phía phi thuyền phất tay. Lập tức quang trụ xuất hiện, dịch chuyển mọi người vào bên trong phi thuyền

- Ầm… Ầm

Động cơ nổ vang, hai chiếc phi thuyền liền biến mất khỏi bầu trời

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương