Vợ Của Chồng Tôi
-
Chương 14
Thạch bị giam lỏng trong nhà kho. Lão Tam thừa hiểu độ tinh quái của anh, cho nên mặc dù đã nhốt anh lại nhưng vẫn không cởi dây trói. Thạch ngồi trong góc nhà kho cả ngày trời với tư thế tay bị trói quặt ra sau, mắt cũng bị bịt lại, không thấy một chút ánh sáng nào.
Thạch cựa quậy một lúc, vẫn không thoát ra được. Anh thầm chửi mình, những lúc thế này lại trở nên vô dụng. Tất cả lại tại anh. Nếu như anh không đồng ý làm tay trong cho bà Hòa thì mọi chuyện đã chẳng xảy ra. Thạch hối hận vì đã trót tham lam và gây ra tội cùng với sự khổ sở cho bao nhiêu người. Đến lúc này anh mới hiểu rằng, tất cả mọi thứ đều phải trả giá. Nếu anh lựa chọn tiền, anh phải buông tay với tình cảm của mình. Thạch chẳng thể ngờ được rằng anh lại có thể thích Hương Ly.
Nhưng giờ không phải là lúc để ngồi nghĩ những chuyện này. Dù hối hận hay không thì mọi thứ đều đã xảy ra.
Thạch cố bật người dậy. Hai mắt bị bịt kín khiến anh chẳng nhìn thấy gì. Thạch lùi lại mấy bước, va phải một cái tủ sắt. Đó là kiểu tủ đựng đồ mà chỉ có mấy cái khung. Thạch nhanh chóng cà tay vào thanh sắt đó, ho vọng sợi dây thừng sẽ đứt ra.
- Chết tiệt! Dây gì mà chắc thế này? Hàng xịn tiền triệu à?
Đến lúc này Thạch vẫn không quên được cái thói bông đùa của mình.
- Không, là hàng đểu thôi. Nhưng anh cứ làm thế này thì đến mùa quýt cũng chả thoát được đâu.
Một giọng nói nhẹ nhang thổi qua tai của Thạch. Đó là một cô gái. Thạch không nhìn thấy được, nên không biết đó là ai.
- Cô muốn gì?
- Muốn trao đổi với anh một chút. Sao nào, có muốn trốn khỏi đây không?
- Cô là ai?
Nhung khẽ cười. Cô đưa tay lên vuốt mặt của Thạch, giật cái bịt mắt xuống.
Thạch nhìn thấy Nhung, biểu hiện đầu tiên là mừng rỡ, rồi chuyển sang lo lắng, và sau đó là hoang mang, khó hiểu.
- Sao, lạ lắm ư? Tôi không phải cô ta, đừng có hiểu nhầm.
Thạch nhíu mày nhìn kỹ hơn, nhận ra vết sẹo dài trên mặt cô ta. Anh biết đó là Nhung. Nhưng điều làm anh càng không hiểu hơn là tại sao cô ta lại muốn giúp anh?
- Tôi chẳng tin ai cả. Bà Hòa thì không, lão Tam lại càng không. Tôi chỉ tin vào những ai đang cần trao đổi mà thôi.
Thạch lờ mờ hiểu ra ý đồ của Nhung.
- Tôi cởi trói cho anh. Anh làm việc cho tôi.
Nhung nhướng mày lên, chờ đợi. Thạch cúi đầu, suy nghĩ. Làm như vậy thì mọi chuyện sẽ đi xa đến đâu? Chắc chắn nó sẽ chẳng có lợi gì cho Hương Ly cả. Nhưng nếu anh không đồng ý thì sẽ chẳng thể thoát khỏi đây được.
Thạch nhìn quanh căn phòng một lượt, cho đến khi anh phát hiện ra chiếc dùi nằm trên tủ sắt. Lúc này anh mới thầm thở phào.
- Tôi cũng có giá của mình chứ. Chỉ vì được cởi trói mà quay sang làm con chó của cô, nghe hơi kỳ quặc.
- Thế thì tôi đành phải nhốt anh ở đây rồi. Rất xin lỗi.
Nhung nghiến răng. Mất đi một con cờ, chẳng có ai là không tức giận cả. Cô vung tay lên, buộc cái khăn vào mắt của Thạch, rồi ngúng nguẩy bỏ đi.
Thạch nghiêng đầu, nghe thấy tiếng khóa cửa. Anh cười khẩy một cái rồi bắt đầu nhảy đến chỗ tủ sắt. Mặc dù cái dùi ở vị trí hơi cao, nhưng không phải là không thể lấy xuống.
Thạch níu lấy tủ sắt, kiếng chân lên, cố rướn tay ra sau để túm lấy cái dùi. Điều đó khiến cho mấy sợi dây thừng siết tay anh lại và phần da mỏng ở cổ tay bị trượt ra. Thạch không quan tâm. Trốn đi mới là điều cần thiết.
Vần vò một lúc lâu, Thạch cuối cùng cũng tự giải thoát được cho mình. Anh tìm được vài thứ hay ho trên tủ sắt, mở được cửa. Lão Tam đã quá chủ quan khi cho rằng chỉ cần trói tay chân anh lại là được. Từ khi nào Lão lại sơ ý như vậy chứ?
Thạch nhìn thấy Nhung ở cuối hành lang, cô ta cũng nhìn thấy anh. Nhung nháy mắt với anh một cái, rồi rời đi. Lúc này Thạch mới ngớ người ra. Cô ta biết anh sẽ bỏ trốn. Cô ta biết anh sẽ từ chối lời đề nghị của cô. Cô ta bước vào, cốt là để tháo bịt mắt cho anh một lúc. Cái dùi và mấy que sắt nhỏ đó cũng là do cô ta để vào.
Thạch nhíu mày, cô ta làm vậy là có ý gì?
Vợ của chồng tôi (Phần 14)-1
Thạch nhìn thấy Nhung ở cuối hành lang, cô ta cũng nhìn thấy anh. Nhung nháy mắt với anh một cái, rồi rời đi.
***
Hương Ly đuổi theo Tuấn đến bệnh viện ở ngoại thành. Cô liên tục gọi điện cho bà Hòa, nhưng bà lại không bắt máy. Hương Ly run lên. Chuyện này là thế nào đây?
Hương Ly yêu cầu tài xế đi cách Tuấn một khoảng xa, vì cô lo sợ rằng Tuấn đẫ bắt đầu nghi ngờ cả cô rồi. Vừa đến bệnh viện, cô đã chạy theo anh, vừa đi vừa nghĩ xem phải làm thế nào nếu như anh thấy được Nhung đang nằm trên giường bệnh.
Tuấn xông vào đến nơi thì đã bị một y tá chặn lại.
- Cho hỏi anh đến tìm ai ạ? Đã quá giờ thăm bệnh rồi. Anh có thể quay lại vào sáng mai.
- Tôi đến tìm dì tôi. Bà ấy biến mất một thời gian rồi, có người nói bà ấy đang ở đây.
Tuấn nói dối trơn tru đến mức Hương Ly cũng phải ngạc nhiên. Thì ra anh cũng chẳng hề đơn giản như những gì cô đã nghĩ.
Cô y tá đã nhìn thấy Hương Ly, với gương mặt của Nhung. Cô ta trợn mắt lên. Cô ta chỉ biết là Nhung đã bỏ trốn và nhiệm vụ của cô ta là phải tìm được cô. Cô y tá vẫy tay một cái, ngay lập tức hai người đàn ông áo đen xuất hiện và túm lấy tay Hương Ly, lôi cô đi.
- Xin lỗi, giờ thăm bệnh đã hết, phiền anh quay lại vào ngay mai.
Cô y tá lịch sự cúi đầu và chờ đợi. Tuấn giả bộ hợp tác, cúi chào và đi ra ngoài. Anh đi vòng ra sau bệnh viện, tìm đường trèo vào trong.
Hương Ly bị lôi về phòng bệnh của Nhung. Bà Hòa đã chờ sẵn ở đó.
- Nhầm người rồi. Tôi không phải Nhung.
Hương Ly giằng tay ra, giơ vết sẹo lên. Bà Hòa thất vọng đổ sụp xuống.
- Cô ta đi đâu được cơ chứ?
- Tôi không biết nữa. Nhưng mà Tuấn cũng bắt đầu nghi ngờ tôi rồi.
Bà Hóa tức giận, vung tay lên tát cô.
- Tôi đã nói với cô thế nào hả?
Hương Ly cúi đầu.
- Tôi xin lỗi. Tôi không biết anh ấy làm sao mà biết được. Tôi đã rất cẩn thận rồi.
Bà Hòa túm cổ áo cô, xách lên.
- Cô làm sao thì làm, nếu mọi chuyện lộ ra, tất cả chúng ta sẽ cùng chết!
Bà đẩy Hương Ly ra, cô mất đà ngã xuống đất. Bà Hòa như sắp hóa điên về tình hình hiện tại. Bà ngồi phịch xuống giường bệnh, vuốt mái tóc rối bù của mình.
- Tại sao lại thế? Tôi đã cố gắng hết sức, tôi chỉ muốn bảo vệ nó thôi mà! Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này cơ chứ?
Vợ của chồng tôi (Phần 14)-2
Tim Hương Ly đập thình thịch. Mãi cho đến khi Tuấn không gặng hỏi nữa, cô mới lén lút thở phào. Lúc này Tuấn mới quay sang nhìn cô.
Tuấn đứng ở ngoài cửa. Anh không đến kịp để nghe hết mọi chuyện. Anh chỉ biết được bà Hòa đã làm gì đó. Tuấn bước đến, đỡ Hương Ly dậy.
- Dì. Tóm lại là đã có chuyện gì vậy?
Cả bà Hòa và Hương Ly đều hốt hoảng. Bà Hòa đứng bật dậy, liếc nhìn Hương Ly. Cô chỉ dám lắc đầu.
- Là cô ấy đi theo cháu. Rốt cuộc dì đang muốn giấu diếm cái gì?
Bà Hòa không biết trả lời thế nào. Tuấn xuất hiện quá đột ngột, bà chẳng thể nghĩ kịp được một lý do nào để bao biện cho những hành động của mình.
- Dì bị bệnh! – Hương Ly thốt lên.
Cả Tuấn và bà Hòa đều nhìn cô với vẻ khó hiểu. Ngay lập tức, bà Hòa hợp tác với Hương Ly, diễn một vai người bệnh nặng.
- Dì của anh bị ốm, phải điều trị.
- Thế sao không ở lại bệnh viện thành phố?
- Là vì ở đây có một vị bác sĩ rất giỏi, về đây ở ẩn. Dì chỉ muốn mau khỏi bệnh, nên mới tới tận đây.
- Sao dì không nói? – Tuấn vẫn chưa hết nghi ngờ. Anh chuyển hướng nhìn sang bà Hòa.
- Dì không muốn ảnh hưởng đến con.
Tim Hương Ly đập thình thịch. Mãi cho đến khi Tuấn không gặng hỏi nữa, cô mới lén lút thở phào. Lúc này Tuấn mới quay sang nhìn cô.
- Thế còn 5 phần trăm cổ phần mà em chuyển cho dì, cũng là vì để chữa bệnh ư?
Hương Ly ngập ngừng gật đầu.
- Vậy còn chỗ còn lại thì sao. Sao không chuyển hết để dì anh cảm thấy vui vẻ, như vậy có lẽ nhanh khỏi bệnh hơn đấy!
Tuấn gằn giọng. Anh không chờ câu trả lời của ai cả mà chỉ bỏ đi khỏi phòng bệnh. Hương Ly và bà Hòa nhìn nhau, ngầm hiểu là cả hai không thể chối cãi được điều gì nữa rồi. Tuấn sắp tra ra được mọi chuyện. Không ai có thể ngồi yên được nữa.
***
Bà Hòa rời khỏi bệnh viện, đến thẳng nhà lão Tam, nhưng dù bấm chuông cả nghìn lần cũng không được cho vào. Cánh cổng màu đỏ rượu nằm im lìm ở đó, chỉ rung lên khi bà túm lấy và lắc mạnh.
- Xin lỗi, Lão Tam không muốn gặp ai cả. Xin bà về cho.
- Lão Tam! Ông đừng có ăn cả rồi nuốt lời. Ông đã hứa với tôi điều gì ông quên rồi sao?
Bà Hòa gào lên, cố chen vào trong nhà nhưng không thể. Mấy tên bảo vệ to con chặn bà ở ngoài cửa. Sự im lặng của lão Tam vào lúc này khiến cho lòng bà Hòa sôi sục. Lão đã ngậm hết số cổ phần lão lấy được từ tay của các cổ đông.
Bà đã mất trắng.
Bà Hòa kiễng chân lên, hai mắt long sòng sọc nhìn lên nhà của lão.
Nhung đứng trên tầng hai, trong bộ áo choàng tắm, dáng vẻ thành thơi và tao nhã. Cô ta nâng ly rượu vang lên, hướng về phía bà Hòa.
Nhung nhướng mày, tỏ vẻ thách thức, mở đầu cuộc chiến giữa bà Hòa và cô ta.
☘️☘️☘️☘️
Hương Ly và bà Hòa tưởng chừng như đã nói dối trót loạt để qua mặt Tuấn được một lần, nhưng cả hai đều biết rằng Tuấn sẽ tìm hiểu những khúc mắc trong chuyện này. Hương Ly sẽ làm gì để ngăn anh lại? Bà Hòa sẽ đẩy nhanh quá trình lấy lại cổ phần, nhưng lão Tam đã quay lưng lại với bà. Nhung cũng đã chính thức khai chiến. Cô ta sẽ làm gì?
Thạch cựa quậy một lúc, vẫn không thoát ra được. Anh thầm chửi mình, những lúc thế này lại trở nên vô dụng. Tất cả lại tại anh. Nếu như anh không đồng ý làm tay trong cho bà Hòa thì mọi chuyện đã chẳng xảy ra. Thạch hối hận vì đã trót tham lam và gây ra tội cùng với sự khổ sở cho bao nhiêu người. Đến lúc này anh mới hiểu rằng, tất cả mọi thứ đều phải trả giá. Nếu anh lựa chọn tiền, anh phải buông tay với tình cảm của mình. Thạch chẳng thể ngờ được rằng anh lại có thể thích Hương Ly.
Nhưng giờ không phải là lúc để ngồi nghĩ những chuyện này. Dù hối hận hay không thì mọi thứ đều đã xảy ra.
Thạch cố bật người dậy. Hai mắt bị bịt kín khiến anh chẳng nhìn thấy gì. Thạch lùi lại mấy bước, va phải một cái tủ sắt. Đó là kiểu tủ đựng đồ mà chỉ có mấy cái khung. Thạch nhanh chóng cà tay vào thanh sắt đó, ho vọng sợi dây thừng sẽ đứt ra.
- Chết tiệt! Dây gì mà chắc thế này? Hàng xịn tiền triệu à?
Đến lúc này Thạch vẫn không quên được cái thói bông đùa của mình.
- Không, là hàng đểu thôi. Nhưng anh cứ làm thế này thì đến mùa quýt cũng chả thoát được đâu.
Một giọng nói nhẹ nhang thổi qua tai của Thạch. Đó là một cô gái. Thạch không nhìn thấy được, nên không biết đó là ai.
- Cô muốn gì?
- Muốn trao đổi với anh một chút. Sao nào, có muốn trốn khỏi đây không?
- Cô là ai?
Nhung khẽ cười. Cô đưa tay lên vuốt mặt của Thạch, giật cái bịt mắt xuống.
Thạch nhìn thấy Nhung, biểu hiện đầu tiên là mừng rỡ, rồi chuyển sang lo lắng, và sau đó là hoang mang, khó hiểu.
- Sao, lạ lắm ư? Tôi không phải cô ta, đừng có hiểu nhầm.
Thạch nhíu mày nhìn kỹ hơn, nhận ra vết sẹo dài trên mặt cô ta. Anh biết đó là Nhung. Nhưng điều làm anh càng không hiểu hơn là tại sao cô ta lại muốn giúp anh?
- Tôi chẳng tin ai cả. Bà Hòa thì không, lão Tam lại càng không. Tôi chỉ tin vào những ai đang cần trao đổi mà thôi.
Thạch lờ mờ hiểu ra ý đồ của Nhung.
- Tôi cởi trói cho anh. Anh làm việc cho tôi.
Nhung nhướng mày lên, chờ đợi. Thạch cúi đầu, suy nghĩ. Làm như vậy thì mọi chuyện sẽ đi xa đến đâu? Chắc chắn nó sẽ chẳng có lợi gì cho Hương Ly cả. Nhưng nếu anh không đồng ý thì sẽ chẳng thể thoát khỏi đây được.
Thạch nhìn quanh căn phòng một lượt, cho đến khi anh phát hiện ra chiếc dùi nằm trên tủ sắt. Lúc này anh mới thầm thở phào.
- Tôi cũng có giá của mình chứ. Chỉ vì được cởi trói mà quay sang làm con chó của cô, nghe hơi kỳ quặc.
- Thế thì tôi đành phải nhốt anh ở đây rồi. Rất xin lỗi.
Nhung nghiến răng. Mất đi một con cờ, chẳng có ai là không tức giận cả. Cô vung tay lên, buộc cái khăn vào mắt của Thạch, rồi ngúng nguẩy bỏ đi.
Thạch nghiêng đầu, nghe thấy tiếng khóa cửa. Anh cười khẩy một cái rồi bắt đầu nhảy đến chỗ tủ sắt. Mặc dù cái dùi ở vị trí hơi cao, nhưng không phải là không thể lấy xuống.
Thạch níu lấy tủ sắt, kiếng chân lên, cố rướn tay ra sau để túm lấy cái dùi. Điều đó khiến cho mấy sợi dây thừng siết tay anh lại và phần da mỏng ở cổ tay bị trượt ra. Thạch không quan tâm. Trốn đi mới là điều cần thiết.
Vần vò một lúc lâu, Thạch cuối cùng cũng tự giải thoát được cho mình. Anh tìm được vài thứ hay ho trên tủ sắt, mở được cửa. Lão Tam đã quá chủ quan khi cho rằng chỉ cần trói tay chân anh lại là được. Từ khi nào Lão lại sơ ý như vậy chứ?
Thạch nhìn thấy Nhung ở cuối hành lang, cô ta cũng nhìn thấy anh. Nhung nháy mắt với anh một cái, rồi rời đi. Lúc này Thạch mới ngớ người ra. Cô ta biết anh sẽ bỏ trốn. Cô ta biết anh sẽ từ chối lời đề nghị của cô. Cô ta bước vào, cốt là để tháo bịt mắt cho anh một lúc. Cái dùi và mấy que sắt nhỏ đó cũng là do cô ta để vào.
Thạch nhíu mày, cô ta làm vậy là có ý gì?
Vợ của chồng tôi (Phần 14)-1
Thạch nhìn thấy Nhung ở cuối hành lang, cô ta cũng nhìn thấy anh. Nhung nháy mắt với anh một cái, rồi rời đi.
***
Hương Ly đuổi theo Tuấn đến bệnh viện ở ngoại thành. Cô liên tục gọi điện cho bà Hòa, nhưng bà lại không bắt máy. Hương Ly run lên. Chuyện này là thế nào đây?
Hương Ly yêu cầu tài xế đi cách Tuấn một khoảng xa, vì cô lo sợ rằng Tuấn đẫ bắt đầu nghi ngờ cả cô rồi. Vừa đến bệnh viện, cô đã chạy theo anh, vừa đi vừa nghĩ xem phải làm thế nào nếu như anh thấy được Nhung đang nằm trên giường bệnh.
Tuấn xông vào đến nơi thì đã bị một y tá chặn lại.
- Cho hỏi anh đến tìm ai ạ? Đã quá giờ thăm bệnh rồi. Anh có thể quay lại vào sáng mai.
- Tôi đến tìm dì tôi. Bà ấy biến mất một thời gian rồi, có người nói bà ấy đang ở đây.
Tuấn nói dối trơn tru đến mức Hương Ly cũng phải ngạc nhiên. Thì ra anh cũng chẳng hề đơn giản như những gì cô đã nghĩ.
Cô y tá đã nhìn thấy Hương Ly, với gương mặt của Nhung. Cô ta trợn mắt lên. Cô ta chỉ biết là Nhung đã bỏ trốn và nhiệm vụ của cô ta là phải tìm được cô. Cô y tá vẫy tay một cái, ngay lập tức hai người đàn ông áo đen xuất hiện và túm lấy tay Hương Ly, lôi cô đi.
- Xin lỗi, giờ thăm bệnh đã hết, phiền anh quay lại vào ngay mai.
Cô y tá lịch sự cúi đầu và chờ đợi. Tuấn giả bộ hợp tác, cúi chào và đi ra ngoài. Anh đi vòng ra sau bệnh viện, tìm đường trèo vào trong.
Hương Ly bị lôi về phòng bệnh của Nhung. Bà Hòa đã chờ sẵn ở đó.
- Nhầm người rồi. Tôi không phải Nhung.
Hương Ly giằng tay ra, giơ vết sẹo lên. Bà Hòa thất vọng đổ sụp xuống.
- Cô ta đi đâu được cơ chứ?
- Tôi không biết nữa. Nhưng mà Tuấn cũng bắt đầu nghi ngờ tôi rồi.
Bà Hóa tức giận, vung tay lên tát cô.
- Tôi đã nói với cô thế nào hả?
Hương Ly cúi đầu.
- Tôi xin lỗi. Tôi không biết anh ấy làm sao mà biết được. Tôi đã rất cẩn thận rồi.
Bà Hòa túm cổ áo cô, xách lên.
- Cô làm sao thì làm, nếu mọi chuyện lộ ra, tất cả chúng ta sẽ cùng chết!
Bà đẩy Hương Ly ra, cô mất đà ngã xuống đất. Bà Hòa như sắp hóa điên về tình hình hiện tại. Bà ngồi phịch xuống giường bệnh, vuốt mái tóc rối bù của mình.
- Tại sao lại thế? Tôi đã cố gắng hết sức, tôi chỉ muốn bảo vệ nó thôi mà! Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này cơ chứ?
Vợ của chồng tôi (Phần 14)-2
Tim Hương Ly đập thình thịch. Mãi cho đến khi Tuấn không gặng hỏi nữa, cô mới lén lút thở phào. Lúc này Tuấn mới quay sang nhìn cô.
Tuấn đứng ở ngoài cửa. Anh không đến kịp để nghe hết mọi chuyện. Anh chỉ biết được bà Hòa đã làm gì đó. Tuấn bước đến, đỡ Hương Ly dậy.
- Dì. Tóm lại là đã có chuyện gì vậy?
Cả bà Hòa và Hương Ly đều hốt hoảng. Bà Hòa đứng bật dậy, liếc nhìn Hương Ly. Cô chỉ dám lắc đầu.
- Là cô ấy đi theo cháu. Rốt cuộc dì đang muốn giấu diếm cái gì?
Bà Hòa không biết trả lời thế nào. Tuấn xuất hiện quá đột ngột, bà chẳng thể nghĩ kịp được một lý do nào để bao biện cho những hành động của mình.
- Dì bị bệnh! – Hương Ly thốt lên.
Cả Tuấn và bà Hòa đều nhìn cô với vẻ khó hiểu. Ngay lập tức, bà Hòa hợp tác với Hương Ly, diễn một vai người bệnh nặng.
- Dì của anh bị ốm, phải điều trị.
- Thế sao không ở lại bệnh viện thành phố?
- Là vì ở đây có một vị bác sĩ rất giỏi, về đây ở ẩn. Dì chỉ muốn mau khỏi bệnh, nên mới tới tận đây.
- Sao dì không nói? – Tuấn vẫn chưa hết nghi ngờ. Anh chuyển hướng nhìn sang bà Hòa.
- Dì không muốn ảnh hưởng đến con.
Tim Hương Ly đập thình thịch. Mãi cho đến khi Tuấn không gặng hỏi nữa, cô mới lén lút thở phào. Lúc này Tuấn mới quay sang nhìn cô.
- Thế còn 5 phần trăm cổ phần mà em chuyển cho dì, cũng là vì để chữa bệnh ư?
Hương Ly ngập ngừng gật đầu.
- Vậy còn chỗ còn lại thì sao. Sao không chuyển hết để dì anh cảm thấy vui vẻ, như vậy có lẽ nhanh khỏi bệnh hơn đấy!
Tuấn gằn giọng. Anh không chờ câu trả lời của ai cả mà chỉ bỏ đi khỏi phòng bệnh. Hương Ly và bà Hòa nhìn nhau, ngầm hiểu là cả hai không thể chối cãi được điều gì nữa rồi. Tuấn sắp tra ra được mọi chuyện. Không ai có thể ngồi yên được nữa.
***
Bà Hòa rời khỏi bệnh viện, đến thẳng nhà lão Tam, nhưng dù bấm chuông cả nghìn lần cũng không được cho vào. Cánh cổng màu đỏ rượu nằm im lìm ở đó, chỉ rung lên khi bà túm lấy và lắc mạnh.
- Xin lỗi, Lão Tam không muốn gặp ai cả. Xin bà về cho.
- Lão Tam! Ông đừng có ăn cả rồi nuốt lời. Ông đã hứa với tôi điều gì ông quên rồi sao?
Bà Hòa gào lên, cố chen vào trong nhà nhưng không thể. Mấy tên bảo vệ to con chặn bà ở ngoài cửa. Sự im lặng của lão Tam vào lúc này khiến cho lòng bà Hòa sôi sục. Lão đã ngậm hết số cổ phần lão lấy được từ tay của các cổ đông.
Bà đã mất trắng.
Bà Hòa kiễng chân lên, hai mắt long sòng sọc nhìn lên nhà của lão.
Nhung đứng trên tầng hai, trong bộ áo choàng tắm, dáng vẻ thành thơi và tao nhã. Cô ta nâng ly rượu vang lên, hướng về phía bà Hòa.
Nhung nhướng mày, tỏ vẻ thách thức, mở đầu cuộc chiến giữa bà Hòa và cô ta.
☘️☘️☘️☘️
Hương Ly và bà Hòa tưởng chừng như đã nói dối trót loạt để qua mặt Tuấn được một lần, nhưng cả hai đều biết rằng Tuấn sẽ tìm hiểu những khúc mắc trong chuyện này. Hương Ly sẽ làm gì để ngăn anh lại? Bà Hòa sẽ đẩy nhanh quá trình lấy lại cổ phần, nhưng lão Tam đã quay lưng lại với bà. Nhung cũng đã chính thức khai chiến. Cô ta sẽ làm gì?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook