Vợ Của Các Anh Thật Đáng Sợ
-
Chương 37: Thụ Tinh Này Không Ăn Chay
Cửa phòng mở ra kêu lên một tiếng "két", Độn Địa Hổ đang ngồi ngoài cửa liền hối hả ngồi dậy từ trên nền đất, rồi phủi sạch bụi trên người.
"Đại nhân, ngài muốn ra ngoài à?"
Độn Địa Hổ suy ngẫm, chẳng lẽ Chu Thiếu tướng quân không cho phép thụ tinh này ra khỏi phủ chăng? Liên lụy đến ngay cả hắn cũng bị mắc kẹt trong góc sân này.
Chuyến đi này của Độn Địa Hổ thực sự “lênh đênh gập ghềnh”, lông đuôi con tuấn mã của Chu Thiếu tướng quân đều sắp bị hắn làm cho hói cả rồi.
Nhìn thấy dáng vẻ ăn mặc đầy nam tính của Độn Địa Hổ, Huyết Tiên nhớ lại lời mà Chu Vân Nghiên đã từng nói, rằng nữ tử không được phép vào trong doanh trại.
Một tiếng "bùm" vang lên, Huyết Tiên với trang phục màu hồng giờ đã biến thành một vị công tử với bộ áo choàng trắng, nàng đã gắng sức biến cho giống thật nhất có thể rồi. Không những biến bộ ngực bị biến mất đi, mà nàng còn biến ra cho bản thân một cái yết hầu giả.
Chỉ có điều khuôn mặt diễm lệ đẹp phi giới tính này thật sự quá đẹp, khiến người khác không thể rời mắt.
“Đương nhiên ta muốn đi ra ngoài rồi.” Huyết Tiên khẽ gật đầu, nói với Độn Địa Hổ rằng: “Ngươi cải trang làm người hầu của ta đi.”
Ban đầu nàng mang Độn Địa Hổ đến đây cũng là bởi vì tên chuột này biết rất nhiều chuyện ở trần gian, đỡ được phần nào phiền phức cho nàng.
Huyết Tiên hất cằm bảo: "Mở cửa."
Độn Địa Hổ gật đầu lia lịa, lưng hắn vốn dĩ đã có phần lom khom rồi, giờ bày ra dáng vẻ khom lưng khuỵu gối ấy thật sự rất giống người hầu trong một gia đình quyền thế.
Cánh cửa bên ngoài phủ Tướng quân trấn quan được mở ra, hai tên binh sĩ canh gác bên ngoài sửng sốt mất một lát, trong viện này còn có người khác nữa sao? Trước khi Tướng quân đi cũng có nói gì đâu.
Huyết Tiên không nghĩ rằng mình sẽ trèo tường hay độn thổ để đi ra ngoài, nàng phải đi ra ngoài kia một cách quang minh chính đại, sau này nàng sẽ sống ở đây, sao lại phải trốn tránh rình rập làm gì chứ.
Nàng ngửi được bên ngoài cửa có hơi thở của con người, nghĩ đến thì có binh sĩ canh gác như trong phủ Tướng quân.
Những binh sĩ trấn cửa nhìn thấy Huyết Tiên đều sững người ta.
Chiếc áo choàng trắng Huyết Tiên mặc trên người thực sự rất hiếm gặp. Bởi cho dù mặc choàng trắng, chỉ cần sau một trận gió thì cũng trở thành áo choàng ngả vàng.
Hơn nữa, dáng vẻ cao quý của Huyết Tiên, nhìn vào đã biết ngay thuộc dòng dõi cao quý... liếc mắt thì thấy yết hầu của một... công tử.
Nhưng vị công tử này vào nhà từ lúc nào?
Hai tên binh sĩ nhìn đến đờ đẫn, cuối cùng cũng hạ chiếc giáo xuống, đan chéo vào nhau trước mặt Huyết Tiên, vặn hỏi: “Xin hỏi vị công tử đây là người nơi nào, chúng tôi sáng nay chưa từng nghe Tướng quân nói rằng phủ Tướng quân trấn quan có người nào khác.”
Huyết Tiên nghĩ giờ nàng đã cải trang thành nam nhân, hơn nữa vì để có thể thường xuyên ra vào doanh trại tìm Chu Vân Nghiên, nàng cảm thấy phải tìm cho bản thân một danh tính cho đàng hoàng.
Những binh sĩ thấy nàng suốt hồi lâu vẫn chưa trả lời thì không kìm được mà sầm mặt lại: “Xin công tử khai danh tính, bằng không bọn ta chỉ đành áp giải công tử đến gặp Tướng quân.”
Huyết Tiên trông như một công tử cao quý từ một gia tộc danh giá, một đôi mắt đen thăm thẳm trông về phương xa, dáng vẻ an nhiên tự tại.
Nàng thong thả mở lời: “Chu Tướng quân không nói cho các ngươi biết ư?”
Giọng nói nàng thanh nhã êm tai, tỏ ra không hề sợ hãi mũi giáo dài sắc nhọn trước mắt.
Huyết Tiên chẳng lo lắng trước hai mũi giáo dài ấy, nếu muốn, nàng thừa sức uốn cong chúng thành hình lượn sóng.
Hai tên binh sĩ nhìn nhau rồi nói: “Tướng quân vẫn chưa nói với bọn ta.”
Vị công tử này quả thực không giống quân đầu trộm đuôi cướp, chẳng lẽ Tướng quân đã quên dặn dò rồi sao?
Huyết Tiên khẽ gật đầu, tự dệt lên cho chính mình một danh tính, nàng bảo: “Ta là một nông dân lương thiện, Chu Thiếu tướng quân đã mời đã đến để giúp việc.”
Vốn dĩ nàng muốn giúp hắn trồng cây trồng lúa, nên danh tính này thực sự là thích hợp nhất.
Độn Địa Hổ vội cười, nói giúp Huyết Tiên đôi câu: “Thiếu gia nhà ta lên đường muộn hơn Chu Thiếu tướng quân một ngày, nên tận đêm qua mới đến nơi. Chu Thiếu tướng quân vốn muốn để công tử nhà ta nghĩ ngơi thêm một ngày, nhưng công tử tính vốn siêng năng, không thể để bản thân nhàn rỗi ngày nào cả.”
Huyết Tiên gật đầu, cảm thấy mình chẳng uổng công dắt theo con chuột đất miệng mồm lươn lẹo này.
Độn Địa Hổ cảm thấy mình bị hâm mất rồi, được thụ tinh này nhìn mình bằng ánh mắt tán dương, không ngờ hắn lại cảm thấy vui vẻ!
Binh sĩ gác cổng đã thay ca canh gác nên bọn họ cũng chẳng biết Huyết Tiên rốt cuộc có phải đến đây từ hôm qua hay không.
Hai tên binh sĩ thấy nàng và Độn Địa Đổ chẳng giống như đang nói dối, lại cảm thấy dáng vẻ của nàng đích thực là giống như rất giỏi chuyện nông, nên nhất thời lòng lưỡng lự chẳng quyết định được nên làm thế nào cho phải.
Tên binh sĩ bên phải bảo: “Xin đợi một lát.” Dứt lời, hắn chạy đi rất xa, có vẻ là đi gọi ai đó đến.
Huyết Tiên cũng chẳng sốt sắng, nàng có thể dành cả ngày để lặng ngồi ngắm bầu trời, nàng giỏi nhất là ngồi đơ ra mà.
Dưới ánh mắt của tên binh sĩ, thì vị công tử này do đã có dự tính sẵn trong lòng nên dáng vẻ mới ung dung thong thả.
Chẳng đến mười lăm phút, tên binh sĩ kia đã quay về và dẫn theo thêm năm người nữa. Độn Địa Hổ đứng sau lưng Huyết Tiên ngước cổ trông theo, trong đó người đầu là người quen, chính là Viên phó tướng.
Viên phó tướng nghe binh sĩ báo cáo sự việc xong thì cảm thấy trong chuyện này có điều uẩn khúc, hắn cũng chẳng nghe Chu Thiếu tướng quân nói về chuyện này, nên đã tức tốc chạy đến đây.
Khi gặp được Huyết Tiên, hắn không khỏi thẫn người ra trong giây lát. Vị công tử này đúng là có một tướng mạo ưa nhìn.
Mặt trắng như ngọc, mắt sáng như sao, trông đẹp tựa người nam dáng nữ.
Viên phó tướng tiến lên trước chấp tay hành lễ, bảo: “Xin được hỏi quý tính của công tử.”
Huyết Tiên bắt chước hắn mà đáp lễ lại, chắp mười ngón tay lại thành nắm tay tựa như đang vái lạy, mang lại một cảm giác thanh mỹ, nhìn sao cũng không giống như một kẻ làm nông.
“Tại hạ là Huyết Tiên.”
"Đại nhân, ngài muốn ra ngoài à?"
Độn Địa Hổ suy ngẫm, chẳng lẽ Chu Thiếu tướng quân không cho phép thụ tinh này ra khỏi phủ chăng? Liên lụy đến ngay cả hắn cũng bị mắc kẹt trong góc sân này.
Chuyến đi này của Độn Địa Hổ thực sự “lênh đênh gập ghềnh”, lông đuôi con tuấn mã của Chu Thiếu tướng quân đều sắp bị hắn làm cho hói cả rồi.
Nhìn thấy dáng vẻ ăn mặc đầy nam tính của Độn Địa Hổ, Huyết Tiên nhớ lại lời mà Chu Vân Nghiên đã từng nói, rằng nữ tử không được phép vào trong doanh trại.
Một tiếng "bùm" vang lên, Huyết Tiên với trang phục màu hồng giờ đã biến thành một vị công tử với bộ áo choàng trắng, nàng đã gắng sức biến cho giống thật nhất có thể rồi. Không những biến bộ ngực bị biến mất đi, mà nàng còn biến ra cho bản thân một cái yết hầu giả.
Chỉ có điều khuôn mặt diễm lệ đẹp phi giới tính này thật sự quá đẹp, khiến người khác không thể rời mắt.
“Đương nhiên ta muốn đi ra ngoài rồi.” Huyết Tiên khẽ gật đầu, nói với Độn Địa Hổ rằng: “Ngươi cải trang làm người hầu của ta đi.”
Ban đầu nàng mang Độn Địa Hổ đến đây cũng là bởi vì tên chuột này biết rất nhiều chuyện ở trần gian, đỡ được phần nào phiền phức cho nàng.
Huyết Tiên hất cằm bảo: "Mở cửa."
Độn Địa Hổ gật đầu lia lịa, lưng hắn vốn dĩ đã có phần lom khom rồi, giờ bày ra dáng vẻ khom lưng khuỵu gối ấy thật sự rất giống người hầu trong một gia đình quyền thế.
Cánh cửa bên ngoài phủ Tướng quân trấn quan được mở ra, hai tên binh sĩ canh gác bên ngoài sửng sốt mất một lát, trong viện này còn có người khác nữa sao? Trước khi Tướng quân đi cũng có nói gì đâu.
Huyết Tiên không nghĩ rằng mình sẽ trèo tường hay độn thổ để đi ra ngoài, nàng phải đi ra ngoài kia một cách quang minh chính đại, sau này nàng sẽ sống ở đây, sao lại phải trốn tránh rình rập làm gì chứ.
Nàng ngửi được bên ngoài cửa có hơi thở của con người, nghĩ đến thì có binh sĩ canh gác như trong phủ Tướng quân.
Những binh sĩ trấn cửa nhìn thấy Huyết Tiên đều sững người ta.
Chiếc áo choàng trắng Huyết Tiên mặc trên người thực sự rất hiếm gặp. Bởi cho dù mặc choàng trắng, chỉ cần sau một trận gió thì cũng trở thành áo choàng ngả vàng.
Hơn nữa, dáng vẻ cao quý của Huyết Tiên, nhìn vào đã biết ngay thuộc dòng dõi cao quý... liếc mắt thì thấy yết hầu của một... công tử.
Nhưng vị công tử này vào nhà từ lúc nào?
Hai tên binh sĩ nhìn đến đờ đẫn, cuối cùng cũng hạ chiếc giáo xuống, đan chéo vào nhau trước mặt Huyết Tiên, vặn hỏi: “Xin hỏi vị công tử đây là người nơi nào, chúng tôi sáng nay chưa từng nghe Tướng quân nói rằng phủ Tướng quân trấn quan có người nào khác.”
Huyết Tiên nghĩ giờ nàng đã cải trang thành nam nhân, hơn nữa vì để có thể thường xuyên ra vào doanh trại tìm Chu Vân Nghiên, nàng cảm thấy phải tìm cho bản thân một danh tính cho đàng hoàng.
Những binh sĩ thấy nàng suốt hồi lâu vẫn chưa trả lời thì không kìm được mà sầm mặt lại: “Xin công tử khai danh tính, bằng không bọn ta chỉ đành áp giải công tử đến gặp Tướng quân.”
Huyết Tiên trông như một công tử cao quý từ một gia tộc danh giá, một đôi mắt đen thăm thẳm trông về phương xa, dáng vẻ an nhiên tự tại.
Nàng thong thả mở lời: “Chu Tướng quân không nói cho các ngươi biết ư?”
Giọng nói nàng thanh nhã êm tai, tỏ ra không hề sợ hãi mũi giáo dài sắc nhọn trước mắt.
Huyết Tiên chẳng lo lắng trước hai mũi giáo dài ấy, nếu muốn, nàng thừa sức uốn cong chúng thành hình lượn sóng.
Hai tên binh sĩ nhìn nhau rồi nói: “Tướng quân vẫn chưa nói với bọn ta.”
Vị công tử này quả thực không giống quân đầu trộm đuôi cướp, chẳng lẽ Tướng quân đã quên dặn dò rồi sao?
Huyết Tiên khẽ gật đầu, tự dệt lên cho chính mình một danh tính, nàng bảo: “Ta là một nông dân lương thiện, Chu Thiếu tướng quân đã mời đã đến để giúp việc.”
Vốn dĩ nàng muốn giúp hắn trồng cây trồng lúa, nên danh tính này thực sự là thích hợp nhất.
Độn Địa Hổ vội cười, nói giúp Huyết Tiên đôi câu: “Thiếu gia nhà ta lên đường muộn hơn Chu Thiếu tướng quân một ngày, nên tận đêm qua mới đến nơi. Chu Thiếu tướng quân vốn muốn để công tử nhà ta nghĩ ngơi thêm một ngày, nhưng công tử tính vốn siêng năng, không thể để bản thân nhàn rỗi ngày nào cả.”
Huyết Tiên gật đầu, cảm thấy mình chẳng uổng công dắt theo con chuột đất miệng mồm lươn lẹo này.
Độn Địa Hổ cảm thấy mình bị hâm mất rồi, được thụ tinh này nhìn mình bằng ánh mắt tán dương, không ngờ hắn lại cảm thấy vui vẻ!
Binh sĩ gác cổng đã thay ca canh gác nên bọn họ cũng chẳng biết Huyết Tiên rốt cuộc có phải đến đây từ hôm qua hay không.
Hai tên binh sĩ thấy nàng và Độn Địa Đổ chẳng giống như đang nói dối, lại cảm thấy dáng vẻ của nàng đích thực là giống như rất giỏi chuyện nông, nên nhất thời lòng lưỡng lự chẳng quyết định được nên làm thế nào cho phải.
Tên binh sĩ bên phải bảo: “Xin đợi một lát.” Dứt lời, hắn chạy đi rất xa, có vẻ là đi gọi ai đó đến.
Huyết Tiên cũng chẳng sốt sắng, nàng có thể dành cả ngày để lặng ngồi ngắm bầu trời, nàng giỏi nhất là ngồi đơ ra mà.
Dưới ánh mắt của tên binh sĩ, thì vị công tử này do đã có dự tính sẵn trong lòng nên dáng vẻ mới ung dung thong thả.
Chẳng đến mười lăm phút, tên binh sĩ kia đã quay về và dẫn theo thêm năm người nữa. Độn Địa Hổ đứng sau lưng Huyết Tiên ngước cổ trông theo, trong đó người đầu là người quen, chính là Viên phó tướng.
Viên phó tướng nghe binh sĩ báo cáo sự việc xong thì cảm thấy trong chuyện này có điều uẩn khúc, hắn cũng chẳng nghe Chu Thiếu tướng quân nói về chuyện này, nên đã tức tốc chạy đến đây.
Khi gặp được Huyết Tiên, hắn không khỏi thẫn người ra trong giây lát. Vị công tử này đúng là có một tướng mạo ưa nhìn.
Mặt trắng như ngọc, mắt sáng như sao, trông đẹp tựa người nam dáng nữ.
Viên phó tướng tiến lên trước chấp tay hành lễ, bảo: “Xin được hỏi quý tính của công tử.”
Huyết Tiên bắt chước hắn mà đáp lễ lại, chắp mười ngón tay lại thành nắm tay tựa như đang vái lạy, mang lại một cảm giác thanh mỹ, nhìn sao cũng không giống như một kẻ làm nông.
“Tại hạ là Huyết Tiên.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook