Vợ Của Các Anh Thật Đáng Sợ
-
Chương 32: Thụ Tinh Này Không Ăn Chay
Thủ Tri huyện nghe thế thì có hơi sửng sốt.
Chu Vân Nghiên chẳng phải hạng người lỗ mãng tùy tiện, nếu chỉ mới gặp mặt trong phút chốc mà có thể khiến hắn sinh lòng muốn ngỏ ý cầu hôn thì có lẽ hắn đã phải lòng rất đậm sâu.
“Chẳng hay Chu huynh đã gặp ở đâu, là nữ tử nhà ai?” Thủ Tri huyện tò mò hỏi.
Là thiên trường địa cửu... mà nàng tự mình đuổi theo.
Chu Vân Nghiên chớp chớp mắt, hỏi: “Là một nữ tử con nhà bình thường, Vốn dĩ... đã có duyên nhiều lần gặp mặt.”
Thủ Tri huyện trêu bảo: “Thế nàng ấy ẳt phải là một nữ tử hiền thục đoan trang thì mới có thể khiến cây sắt như Chu huynh nở hoa đấy nhỉ.”
Nếu nói Huyết Tiên hiền thục đoan trang thì... nhất định là chẳng phải. Chu Vân Nghiên cảm thấy chỉ mình hắn biết về ưu điểm của Huyết Tiên thôi là được, chẳng cần sẻ chia với kẻ khác.
“Thế Chu huynh định bao giờ viết thư cho bậc trưởng bối trong nhà? Nếu họ biết được huynh hồi kinh mà gặp được mối duyên này thì nhất định sẽ rất vui lòng.”
Chu Vân Nghiên nhìn lá trà nổi trên nước, lòng nhớ đến trên đường Huyết Tiên thấy hắn đang uống một ngụm trà to thì bảo rằng nàng cũng muốn uống thử.
Chu Vân Nghiên thấy nàng tính tình thơ ngây nên cũng có ý rót cho nàng một cốc trà mới.
Nhưng Huyết Tiên ra hiệu ngăn hắn lại, rót cốc trà hắn đang uống dở vào miệng mình, Chu Vân Nghiên muốn ngăn nhưng chẳng kịp.
“Phụt!”
Huyết Tiên nhổ cả lá trà và nước trà xuống đất, kéo tay áo lên lau miệng, thốt lên: “Khó uống thế, khẩu vị của loài người kỳ quặc thật.”
Chu Vân Nghiên lật cốc trà trước mặt lên. Có thể là vì uống đã quen nên cũng chẳng thấy đắng.
“Vừa hay ngày mai có sứ giả hồi kinh, ta sẽ tranh thủ gửi thư trước khi hắn khởi hành.” Chu Vân Nghiên đặt cốc trà xuống và nói.
“Vậy thì Thủ mỗ xin chúc mừng Chu huynh trước.”
Lúc Chu Vân Nghiên trở về phủ Tướng quân đơn sơ, ngay ở bên ngoài tường đã nhìn thấy cây hoa sen đất kia. Trong viện chỉ có mỗi một thụ tinh, nghĩ một chút là biê ngay ai làm nên.
Các binh sĩ trấn cửa nhốn nháo hỏi: “Tướng quân trồng cây hoa sen đất này từ khi nào thế? Hoa nở đẹp thật đấy.”
“... Trước khi hồi kinh.” Chu Vân Nghiên căng da đầu nói dối. May mà trong viện của hắn không thường có người qua lại, nếu không thì hắn cũng không biết nên giải thích làm sao.
Khi mở cửa viện ra, hắn hoàn toàn rơi vào sửng sốt.
Trước lúc rời đi, căn phòng vẫn toát lên một vẻ thê lương, nhưng giờ đây đã ngập tràn trong sắc hoa đua nở khoe thắm, thậm chí trên những bức tường còn leo đầy những cây dây leo, trông chẳng khác gì cõi bồng lai vượt khỏi chốn nhân gian nằm sâu trong rừng như những quyển sách vẫn viết.
Cây hoa sen đất trong viện nở tung cánh hoa, đài hoa to tướng diễm sắc, sắc hoa tươi thắm vô cùng. Chẳng thể nhìn ra đây chính là miền biên ải cát bay ngập trời.
...
Con chuột đất tên "Độn Địa Hổ" kia là hàng xóm của hắn, hơn nữa nó còn quen biết với Huyết Tiên. Huyết Tiên bảo nàng là thụ tinh, hơn nữa còn có một thuở ấu thơ đậm sâu cùng với hắn.
Chu Vân Nghiên chợt nhận ra rất có thể cây hoa sen đất sau phủ Tướng quân chính là bản thể của Huyết Tiên.
Nghĩ đến cây hoa sen đất ở viện sau nhà, Chu Vân Nghiên chợt thấy lòng mình tỏa lên một cảm giác thân thuộc.
Lúc nhỏ ký ức mơ hồ, giờ nhớ lại lúc hắn lên tám, lên chín đã từng thường leo lên cành cây, vào những ngày hạ ngồi dưới gốc cây hóng mát, tán cây hoa sen đất sum suê che được cả một khoảng bóng râm rộng lớn.
Người đời đều bảo rằng cây hoa sen đất mang âm khí, chỉ có nhà võ tướng mới dám trồng.
Mấy chủ tử trong phủ Tướng quân thật sự chẳng sợ cây đại thụ này. Mỗi dịp rằm tháng giêng, mẫu thân của hắn còn đích thân tưới nước cho cây. Trước hắn đi về biên ải cũng đã đến từ biệt cây hoa sen đất này.
Nhưng giờ nhớ lại, nếu như Huyết Tiên thật sự là cây hoa sen đất này thì quả thật cả hai đã có biết bao duyên phận không thể nói rõ.
Có thể Huyết Tiên cảm nhận được hắn sắp về nên đã đẩy cửa ra.
Trong ánh tà dương buổi xế chiều, Huyết Tiên trong bộ y phục sắc hồng tựa người vào ngưỡng cửa, trên tay đang cầm một bộ y phục.
Chu Vân Nghiên một thân một mình bôn ba ở bên ngoài bao năm nay, đây là lần đầu tiên có người đứng ở ngưỡng cửa đợi hắn về.
“Ta để cô đợi lâu rồi.”
Chu Vân Nghiên cất bước về phía Huyết Tiên, ánh mắt đảo qua nàng, tới lúc nhìn vào những màu sắc hút mắt trong căn phòng, hắn không khỏi sững sờ.
Căn phòng chính đơn điệu ban đầu giờ đã trở nên đa dạng sắc màu, ngay cả chiếc khăn trải giường cũng đã hóa thành màu hồng nhạt.
“Đây... đây đều là Huyết Tiên biến ra sao?”
Huyết Tiên gật đầu: “Ta còn làm rất nhiều quần áo cho chàng nữa.”
Những chiếc quần áo trong tủ đồ của Chu Vân Nghiên đã giặt đến trắng bệch, mặc tới mặc lui cũng chỉ có vài chiếc đó.
Quần áo do Huyết Tiên biến ra bằng những cánh hoa, trông thì chẳng khác gì những bộ y phục bình thường, nhưng khi mặc vào mới nhận ra điều khác biệt.
Chúng cực mềm, cứ như khoác lên người những cánh hoa vậy, dù màu sắc thì khó diễn tả bằng lời.
“Huyết Tiên, nam tử không hợp mặc màu hồng đâu.”
Chu Vân Nghiên tuy không muốn đập tan ý tốt của Huyết Tiên nhưng hắn thực sự không tài nào mặc lên những bộ y phục màu hồng bước ra ngoài được.
Huyết Tiên: “Thế để ta biến sang màu khác.”
Chỉ trong chớp mắt, quần áo trong tay nàng đã biến thành màu đen.
“Chàng muốn màu gì ta sẽ biến cho chàng màu đấy.”
Chu Vân Nghiên nhìn những chiếc quần áo trước mắt mà trong lòng phức tạp, hắn chần chừ hỏi: “Quần áo được biến ra này có khi nào sẽ đột nhiên biến mất... hoặc rách ra không?”
Nếu những chiếc quần áo đó cũng mong manh như những ngón tay của Huyết Tiên, vừa mặc vào đã rách tả rơi ra, chỉ còn lại đúng bộ đồ lót, hậu quả như thế đúng là khó mà tưởng tượng nổổi.
Huyết Tiên lắc đầu: “Mấy bộ quần áo này còn chắc chắn hơn những quần áo được dệt từ tơ tấm lụa là của loài người các chàng, có dùng đao chém cũng chẳng rách được.”
Những bộ y phục được làm từ cánh hoa sen đất thì dù có bị lửa thiêu cũng chẳng hề hấn gì.
Chu Vân Nghiên chỉ xem như nàng đang nói đùa mà nhận lấy chiếc áo khoác ngoài trên tay nàng. Hắn thầm nghĩ, tới lúc mặc vẫn nên mặc thêm mấy lớp vải bên trong để an tâm.
Huyết Tiên kéo hắn đến bên giường: “Mau khoác lên cho ta xem đi.”
Chu Vân Nghiên chẳng phải hạng người lỗ mãng tùy tiện, nếu chỉ mới gặp mặt trong phút chốc mà có thể khiến hắn sinh lòng muốn ngỏ ý cầu hôn thì có lẽ hắn đã phải lòng rất đậm sâu.
“Chẳng hay Chu huynh đã gặp ở đâu, là nữ tử nhà ai?” Thủ Tri huyện tò mò hỏi.
Là thiên trường địa cửu... mà nàng tự mình đuổi theo.
Chu Vân Nghiên chớp chớp mắt, hỏi: “Là một nữ tử con nhà bình thường, Vốn dĩ... đã có duyên nhiều lần gặp mặt.”
Thủ Tri huyện trêu bảo: “Thế nàng ấy ẳt phải là một nữ tử hiền thục đoan trang thì mới có thể khiến cây sắt như Chu huynh nở hoa đấy nhỉ.”
Nếu nói Huyết Tiên hiền thục đoan trang thì... nhất định là chẳng phải. Chu Vân Nghiên cảm thấy chỉ mình hắn biết về ưu điểm của Huyết Tiên thôi là được, chẳng cần sẻ chia với kẻ khác.
“Thế Chu huynh định bao giờ viết thư cho bậc trưởng bối trong nhà? Nếu họ biết được huynh hồi kinh mà gặp được mối duyên này thì nhất định sẽ rất vui lòng.”
Chu Vân Nghiên nhìn lá trà nổi trên nước, lòng nhớ đến trên đường Huyết Tiên thấy hắn đang uống một ngụm trà to thì bảo rằng nàng cũng muốn uống thử.
Chu Vân Nghiên thấy nàng tính tình thơ ngây nên cũng có ý rót cho nàng một cốc trà mới.
Nhưng Huyết Tiên ra hiệu ngăn hắn lại, rót cốc trà hắn đang uống dở vào miệng mình, Chu Vân Nghiên muốn ngăn nhưng chẳng kịp.
“Phụt!”
Huyết Tiên nhổ cả lá trà và nước trà xuống đất, kéo tay áo lên lau miệng, thốt lên: “Khó uống thế, khẩu vị của loài người kỳ quặc thật.”
Chu Vân Nghiên lật cốc trà trước mặt lên. Có thể là vì uống đã quen nên cũng chẳng thấy đắng.
“Vừa hay ngày mai có sứ giả hồi kinh, ta sẽ tranh thủ gửi thư trước khi hắn khởi hành.” Chu Vân Nghiên đặt cốc trà xuống và nói.
“Vậy thì Thủ mỗ xin chúc mừng Chu huynh trước.”
Lúc Chu Vân Nghiên trở về phủ Tướng quân đơn sơ, ngay ở bên ngoài tường đã nhìn thấy cây hoa sen đất kia. Trong viện chỉ có mỗi một thụ tinh, nghĩ một chút là biê ngay ai làm nên.
Các binh sĩ trấn cửa nhốn nháo hỏi: “Tướng quân trồng cây hoa sen đất này từ khi nào thế? Hoa nở đẹp thật đấy.”
“... Trước khi hồi kinh.” Chu Vân Nghiên căng da đầu nói dối. May mà trong viện của hắn không thường có người qua lại, nếu không thì hắn cũng không biết nên giải thích làm sao.
Khi mở cửa viện ra, hắn hoàn toàn rơi vào sửng sốt.
Trước lúc rời đi, căn phòng vẫn toát lên một vẻ thê lương, nhưng giờ đây đã ngập tràn trong sắc hoa đua nở khoe thắm, thậm chí trên những bức tường còn leo đầy những cây dây leo, trông chẳng khác gì cõi bồng lai vượt khỏi chốn nhân gian nằm sâu trong rừng như những quyển sách vẫn viết.
Cây hoa sen đất trong viện nở tung cánh hoa, đài hoa to tướng diễm sắc, sắc hoa tươi thắm vô cùng. Chẳng thể nhìn ra đây chính là miền biên ải cát bay ngập trời.
...
Con chuột đất tên "Độn Địa Hổ" kia là hàng xóm của hắn, hơn nữa nó còn quen biết với Huyết Tiên. Huyết Tiên bảo nàng là thụ tinh, hơn nữa còn có một thuở ấu thơ đậm sâu cùng với hắn.
Chu Vân Nghiên chợt nhận ra rất có thể cây hoa sen đất sau phủ Tướng quân chính là bản thể của Huyết Tiên.
Nghĩ đến cây hoa sen đất ở viện sau nhà, Chu Vân Nghiên chợt thấy lòng mình tỏa lên một cảm giác thân thuộc.
Lúc nhỏ ký ức mơ hồ, giờ nhớ lại lúc hắn lên tám, lên chín đã từng thường leo lên cành cây, vào những ngày hạ ngồi dưới gốc cây hóng mát, tán cây hoa sen đất sum suê che được cả một khoảng bóng râm rộng lớn.
Người đời đều bảo rằng cây hoa sen đất mang âm khí, chỉ có nhà võ tướng mới dám trồng.
Mấy chủ tử trong phủ Tướng quân thật sự chẳng sợ cây đại thụ này. Mỗi dịp rằm tháng giêng, mẫu thân của hắn còn đích thân tưới nước cho cây. Trước hắn đi về biên ải cũng đã đến từ biệt cây hoa sen đất này.
Nhưng giờ nhớ lại, nếu như Huyết Tiên thật sự là cây hoa sen đất này thì quả thật cả hai đã có biết bao duyên phận không thể nói rõ.
Có thể Huyết Tiên cảm nhận được hắn sắp về nên đã đẩy cửa ra.
Trong ánh tà dương buổi xế chiều, Huyết Tiên trong bộ y phục sắc hồng tựa người vào ngưỡng cửa, trên tay đang cầm một bộ y phục.
Chu Vân Nghiên một thân một mình bôn ba ở bên ngoài bao năm nay, đây là lần đầu tiên có người đứng ở ngưỡng cửa đợi hắn về.
“Ta để cô đợi lâu rồi.”
Chu Vân Nghiên cất bước về phía Huyết Tiên, ánh mắt đảo qua nàng, tới lúc nhìn vào những màu sắc hút mắt trong căn phòng, hắn không khỏi sững sờ.
Căn phòng chính đơn điệu ban đầu giờ đã trở nên đa dạng sắc màu, ngay cả chiếc khăn trải giường cũng đã hóa thành màu hồng nhạt.
“Đây... đây đều là Huyết Tiên biến ra sao?”
Huyết Tiên gật đầu: “Ta còn làm rất nhiều quần áo cho chàng nữa.”
Những chiếc quần áo trong tủ đồ của Chu Vân Nghiên đã giặt đến trắng bệch, mặc tới mặc lui cũng chỉ có vài chiếc đó.
Quần áo do Huyết Tiên biến ra bằng những cánh hoa, trông thì chẳng khác gì những bộ y phục bình thường, nhưng khi mặc vào mới nhận ra điều khác biệt.
Chúng cực mềm, cứ như khoác lên người những cánh hoa vậy, dù màu sắc thì khó diễn tả bằng lời.
“Huyết Tiên, nam tử không hợp mặc màu hồng đâu.”
Chu Vân Nghiên tuy không muốn đập tan ý tốt của Huyết Tiên nhưng hắn thực sự không tài nào mặc lên những bộ y phục màu hồng bước ra ngoài được.
Huyết Tiên: “Thế để ta biến sang màu khác.”
Chỉ trong chớp mắt, quần áo trong tay nàng đã biến thành màu đen.
“Chàng muốn màu gì ta sẽ biến cho chàng màu đấy.”
Chu Vân Nghiên nhìn những chiếc quần áo trước mắt mà trong lòng phức tạp, hắn chần chừ hỏi: “Quần áo được biến ra này có khi nào sẽ đột nhiên biến mất... hoặc rách ra không?”
Nếu những chiếc quần áo đó cũng mong manh như những ngón tay của Huyết Tiên, vừa mặc vào đã rách tả rơi ra, chỉ còn lại đúng bộ đồ lót, hậu quả như thế đúng là khó mà tưởng tượng nổổi.
Huyết Tiên lắc đầu: “Mấy bộ quần áo này còn chắc chắn hơn những quần áo được dệt từ tơ tấm lụa là của loài người các chàng, có dùng đao chém cũng chẳng rách được.”
Những bộ y phục được làm từ cánh hoa sen đất thì dù có bị lửa thiêu cũng chẳng hề hấn gì.
Chu Vân Nghiên chỉ xem như nàng đang nói đùa mà nhận lấy chiếc áo khoác ngoài trên tay nàng. Hắn thầm nghĩ, tới lúc mặc vẫn nên mặc thêm mấy lớp vải bên trong để an tâm.
Huyết Tiên kéo hắn đến bên giường: “Mau khoác lên cho ta xem đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook