Vợ Của Các Anh Thật Đáng Sợ
-
Chương 19: Thụ Tinh Này Không Ăn Chay
Đầu tiên không nói đến chuyện xuất hiện thêm một Huyết Tiên thì phải giải thích như thế nào, chỉ riêng chuyện hắn ôm một nữ nhân vào lòng, một đám binh lính cưỡi ngựa đi theo sau đã cực kỳ không ra thể thống gì rồi.
“Nếu cô muốn cưỡi ngựa, sau này ta có thể cho cô cưỡi. Còn hôm nay không được.”
Thấy vẻ mặt Chu Vân Nghiên tràn đầy khó xử, Huyết Tiên vươn tay sờ vết thương trên cằm hắn. Cơ bắp cả người Chu Vân Nghiên thoáng chốc căng cứng, sau gáy cứng ngắc, cố gắng ngửa đầu ra sau trốn.
“Huyết Tiên!”
Sau lưng không có không gian để né tránh, Chu Vân Nghiên thấp giọng trách mắng.
“Không cho ôm, không cho sờ, cũng không cho ta hôn, chàng làm bằng tuyết à? Chạm vào sẽ tan chắc?” Huyết Tiên không hề sợ hãi hắn, nên làm gì thì cứ làm nấy, tựa như một nữ lưu manh giở trò với Chu Thiếu tướng quân.
Như thể nàng biết Chu Vân Nghiên sẽ không làm gì mình, cho dù hắn muốn làm gì thì cũng không đánh thắng được nàng.
“Càn quấy!”
Chu Vân Nghiên giơ tay bắt tay nàng, Huyết Tiên thuận theo hắn hạ cánh tay xuống. Tay áo vung xuống dưới, một khúc cành cây trong cổ tay áo tức khắc rơi ra ngoài, là khúc cây nàng vừa dùng để viết tên.
Huyết Tiên liếc nhìn, ngón tay trong tay áo co rụt lại, tay phải nhất thời thiếu một ngón tay.
Nàng vươn bàn tay thiếu một ngón tay, lắc lư trước mắt Chu Vân Nghiên, nói: “Chàng ném ngón tay của ta mất rồi.”
Động tác của Chu Vân Nghiên cứng đờ, bàn tay ngọc ngà xinh đẹp kia, thiếu một ngón trông hết sức chói mắt. Hắn ngẩn người, hỏi: “Ta làm ư?”
Huyết Tiên gật đầu: “Chàng làm đấy.”
“… Đau không?”
“Đau.”
Chu Vân Nghiên nhìn chung quanh một lượt, nhặt cành cây đó lên, không nắm được trọng điểm: “Thứ… thứ này nên gắn lại như thế nào?”
Hắn biết Huyết Tiên yếu, nhưng không ngờ lại yếu đến thế. Chỉ nhẹ nhàng đụng vào mà đã gãy mất một ngón tay rồi sao
“Đâm vào thịt.” Ánh mắt Huyết Tiên vẫn chăm chú nhìn gương mặt của Chu Vân Nghiên, tay trái thì lại vuốt ve loạn xạ người hắn cách lớp quần áo.
Chu Vân Nghiên không rảnh để răn dạy bàn tay xằng bậy của nàng, cầm đoạn “ngón tay đứt” kia, nhíu mày nói: “Cứ thế đâm vào thịt à? Thế thì chẳng phải sẽ rất đau hay sao?”
Huyết Tiên điều chỉnh tư thế, sải chân ngồi trên đầu gối hắn, gật đầu nói: “Lúc nãy ngón tay đứt càng đau hơn.”
Chu Vân Nghiên không lên tiếng, ngập ngừng mấy lần cũng không biết nên xuống tay như thế nào.
Độn Địa Hổ ở bên cạnh nhìn cảnh giả trân ăn vạ này, vẻ mặt đầy tang thương.
Hắn có linh cảm rất mãnh liệt, chưa đầy một tháng Chu Tướng quân này sẽ bị con thụ tinh này tóm chặt mất thôi!
Chu Vân Nghiên áng chừng một hồi lâu, trán đều chảy ra mồ hôi. Hắn bình tĩnh lại, đưa bờ vai rộng lớn về phía trước, nói: “Ta sẽ gắn ngón tay lại cho cô, nếu cô đau thì cứ cắn lên vai ta.”
Huyết Tiên khẽ mím môi, chớp lông mi thật dài: “Ta không cắn chàng, không nỡ làm chàng đau.”
Câu này khiến Chu Vân Nghiên vô cùng xấu hổ, vội nói: “Vừa rồi là ta không đúng, ta sẽ không làm như vậy nữa đâu.”
Nếu hắn biết Huyết Tiên yếu ớt đến thế, nhất định sẽ không bóp chặt cổ tay nàng.
Ánh mắt Huyết Tiên lóe lên, nói: “Ta muốn cưỡi ngựa.”
Chu Vân Nghiên đang chuyên chú chuẩn bị “nối chi” không khỏi thở dài: “Lần này không được, giải thích sự tồn tại của cô như thế nào là một vấn đề.”
Huyết Tiên nghiêng đầu nói: “Vậy không cho họ thấy ta chẳng phải là xong hay sao?”
Chu Vân Nghiên khó hiểu: “Ý cô là sao?”
Huyết Tiên gặng hỏi: “Nếu họ không nhìn thấy ta, chàng có chịu dẫn ta cưỡi ngựa cùng không?”
Chu Vân Nghiên nhíu mày, Huyết Tiên giơ tay phải gãy ngón, nhẹ nhàng thổi chỗ đứt ngón tay, thản nhiên nói: “Đau.”
Chu Vân Nghiên: “…”
Hắn cắn răng gật đầu: “Được, ta đồng ý với cô.”
Hắn vừa dứt lời thì thấy chỗ đứt ngón tay trên bàn tay phải của Huyết Tiên lại mọc ra một khúc ngón tay, móng tay mượt mà hồng hào.
Chu Vân Nghiên: “…”
Hắn nhìn cành cây trong tay, rồi lại nhìn bàn tay phải không hề bị tổn thương của Huyết Tiên.
Huyết Tiên ngồi trên đầu gối hắn, đôi chân dài cứ lắc qua lắc lại.
“Lời nói ra rồi, chàng cũng không thể đổi ý được đâu.”
Chu Vân Nghiên nhíu mày hỏi: “Cô lừa ta?”
Huyết Tiên: “Ta đâu có lừa.”
“Rõ ràng cô có thể tự mọc ra, còn bảo ta gắn ngón tay cho cô?”
“Ta là thụ tinh, đương nhiên có thể mọc ra cành cây mới. Chàng muốn gắn lại cho ta cũng được, chàng chưa từng nghe câu ‘di hoa tiếp mộc’ à? Đây không coi là lừa chàng.”
Chu Vân Nghiên không có lời nào để phản bác, cầm đoạn “ngón tay đứt” ném cũng không được, giữ lại cũng không xong.
Huyết Tiên khẽ mím môi, dáng vẻ trông vô cùng hân hoan.
Nàng lấy cành cây trên tay Chu Vân Nghiên, ném vào miệng, yết hầu lăn một vòng rồi nuốt vào bụng.
“Đi xuống!” Chu Vân Nghiên đanh mặt ra lệnh “đuổi xuống đầu gối” với Huyết Tiên.
Huyết Tiên không giận, chậm rãi lui xuống đầu gối của hắn.
Chu Vân Nghiên nhanh chóng đứng dậy, lùi ra cách Huyết Tiên hai bước chân, hạ giọng nói: “Vừa rồi cô nói không để người khác nhìn thấy cô nghĩa là sao?”
Huyết Tiên cũng đứng dậy, phủi làn váy màu hồng nhạt, nói: “Để ta biến hình cho chàng xem.”
Chỉ nghe “Bùm” một tiếng, tại chỗ đã không còn bóng dáng của Huyết Tiên.
Chu Vân Nghiên híp mắt, nói: “Cô biến thành vô hình à?” Giống như công phu xuyên tường, thuật tàng hình sao?
“Ta ở đây!”
Thanh âm của Huyết Tiên vang lên bên tai phải của hắn, chẳng qua âm lượng nhỏ hơn nhiều.
Chu Vân Nghiên lập tức quay sang nhìn bên phải, chỉ thấy Huyết Tiên đã biến thành kích cỡ nhỏ bằng nửa bàn tay hắn, không nhìn kỹ còn tưởng là một đóa hoa màu hồng.
“Nhỏ cỡ này, họ sẽ không nhìn thấy đâu.” Huyết Tiên trèo lên theo bờ vai của hắn, giống một đóa hoa tiên tử biết đi đường, trèo thẳng lên bên tai Chu Vân Nghiên.
Bởi vì thân thể thu nhỏ nên giọng nói của Huyết Tiên trở nên mềm mại như trẻ nhỏ.
Nàng nói về phía vành tai của Chu Vân Nghiên: “Chàng đặt ta vào trong lòng chàng, dẫn theo ta cưỡi ngựa là được.”
Bên trong áo ngoài của Chu Vân Nghiên chỉ có một chiếc áo lót, đặt Huyết Tiên vào bên trong, lúc cưỡi ngựa, Huyết Tiên trong lòng hắn nhất định sẽ di chuyển lên xuống theo hắn, chỉ cần bất cẩn thì Huyết Tiên sẽ trượt vào trong áo.
Chu Vân Nghiên trách mắng: “Sao có thể như thế! Hoang đường!”
Bên tai truyền tới xúc cảm ngứa ngáy, Chu Vân Nghiên ý thức được Huyết Tiên đang bò vào tai mình.
“Cô đang làm gì đấy!”
Chỉ nghe Huyết Tiên nói: “Chu Vân Nghiên, lỗ tai chàng bẩn quá.”
Thực ra tai Chu Vân Nghiên không bẩn lắm đâu, Huyết Tiên chỉ muốn trêu hắn một chút mà thôi.
Nghe vậy, Chu Vân Nghiên lập tức đứng bằng một chân, nghiêng đầu làm cho Huyết Tiên rơi xuống, giống hệt lúc bị nước vào tai, đồng thời vội la lên: “Huyết Tiên! Ra ngoài!”
“Nếu cô muốn cưỡi ngựa, sau này ta có thể cho cô cưỡi. Còn hôm nay không được.”
Thấy vẻ mặt Chu Vân Nghiên tràn đầy khó xử, Huyết Tiên vươn tay sờ vết thương trên cằm hắn. Cơ bắp cả người Chu Vân Nghiên thoáng chốc căng cứng, sau gáy cứng ngắc, cố gắng ngửa đầu ra sau trốn.
“Huyết Tiên!”
Sau lưng không có không gian để né tránh, Chu Vân Nghiên thấp giọng trách mắng.
“Không cho ôm, không cho sờ, cũng không cho ta hôn, chàng làm bằng tuyết à? Chạm vào sẽ tan chắc?” Huyết Tiên không hề sợ hãi hắn, nên làm gì thì cứ làm nấy, tựa như một nữ lưu manh giở trò với Chu Thiếu tướng quân.
Như thể nàng biết Chu Vân Nghiên sẽ không làm gì mình, cho dù hắn muốn làm gì thì cũng không đánh thắng được nàng.
“Càn quấy!”
Chu Vân Nghiên giơ tay bắt tay nàng, Huyết Tiên thuận theo hắn hạ cánh tay xuống. Tay áo vung xuống dưới, một khúc cành cây trong cổ tay áo tức khắc rơi ra ngoài, là khúc cây nàng vừa dùng để viết tên.
Huyết Tiên liếc nhìn, ngón tay trong tay áo co rụt lại, tay phải nhất thời thiếu một ngón tay.
Nàng vươn bàn tay thiếu một ngón tay, lắc lư trước mắt Chu Vân Nghiên, nói: “Chàng ném ngón tay của ta mất rồi.”
Động tác của Chu Vân Nghiên cứng đờ, bàn tay ngọc ngà xinh đẹp kia, thiếu một ngón trông hết sức chói mắt. Hắn ngẩn người, hỏi: “Ta làm ư?”
Huyết Tiên gật đầu: “Chàng làm đấy.”
“… Đau không?”
“Đau.”
Chu Vân Nghiên nhìn chung quanh một lượt, nhặt cành cây đó lên, không nắm được trọng điểm: “Thứ… thứ này nên gắn lại như thế nào?”
Hắn biết Huyết Tiên yếu, nhưng không ngờ lại yếu đến thế. Chỉ nhẹ nhàng đụng vào mà đã gãy mất một ngón tay rồi sao
“Đâm vào thịt.” Ánh mắt Huyết Tiên vẫn chăm chú nhìn gương mặt của Chu Vân Nghiên, tay trái thì lại vuốt ve loạn xạ người hắn cách lớp quần áo.
Chu Vân Nghiên không rảnh để răn dạy bàn tay xằng bậy của nàng, cầm đoạn “ngón tay đứt” kia, nhíu mày nói: “Cứ thế đâm vào thịt à? Thế thì chẳng phải sẽ rất đau hay sao?”
Huyết Tiên điều chỉnh tư thế, sải chân ngồi trên đầu gối hắn, gật đầu nói: “Lúc nãy ngón tay đứt càng đau hơn.”
Chu Vân Nghiên không lên tiếng, ngập ngừng mấy lần cũng không biết nên xuống tay như thế nào.
Độn Địa Hổ ở bên cạnh nhìn cảnh giả trân ăn vạ này, vẻ mặt đầy tang thương.
Hắn có linh cảm rất mãnh liệt, chưa đầy một tháng Chu Tướng quân này sẽ bị con thụ tinh này tóm chặt mất thôi!
Chu Vân Nghiên áng chừng một hồi lâu, trán đều chảy ra mồ hôi. Hắn bình tĩnh lại, đưa bờ vai rộng lớn về phía trước, nói: “Ta sẽ gắn ngón tay lại cho cô, nếu cô đau thì cứ cắn lên vai ta.”
Huyết Tiên khẽ mím môi, chớp lông mi thật dài: “Ta không cắn chàng, không nỡ làm chàng đau.”
Câu này khiến Chu Vân Nghiên vô cùng xấu hổ, vội nói: “Vừa rồi là ta không đúng, ta sẽ không làm như vậy nữa đâu.”
Nếu hắn biết Huyết Tiên yếu ớt đến thế, nhất định sẽ không bóp chặt cổ tay nàng.
Ánh mắt Huyết Tiên lóe lên, nói: “Ta muốn cưỡi ngựa.”
Chu Vân Nghiên đang chuyên chú chuẩn bị “nối chi” không khỏi thở dài: “Lần này không được, giải thích sự tồn tại của cô như thế nào là một vấn đề.”
Huyết Tiên nghiêng đầu nói: “Vậy không cho họ thấy ta chẳng phải là xong hay sao?”
Chu Vân Nghiên khó hiểu: “Ý cô là sao?”
Huyết Tiên gặng hỏi: “Nếu họ không nhìn thấy ta, chàng có chịu dẫn ta cưỡi ngựa cùng không?”
Chu Vân Nghiên nhíu mày, Huyết Tiên giơ tay phải gãy ngón, nhẹ nhàng thổi chỗ đứt ngón tay, thản nhiên nói: “Đau.”
Chu Vân Nghiên: “…”
Hắn cắn răng gật đầu: “Được, ta đồng ý với cô.”
Hắn vừa dứt lời thì thấy chỗ đứt ngón tay trên bàn tay phải của Huyết Tiên lại mọc ra một khúc ngón tay, móng tay mượt mà hồng hào.
Chu Vân Nghiên: “…”
Hắn nhìn cành cây trong tay, rồi lại nhìn bàn tay phải không hề bị tổn thương của Huyết Tiên.
Huyết Tiên ngồi trên đầu gối hắn, đôi chân dài cứ lắc qua lắc lại.
“Lời nói ra rồi, chàng cũng không thể đổi ý được đâu.”
Chu Vân Nghiên nhíu mày hỏi: “Cô lừa ta?”
Huyết Tiên: “Ta đâu có lừa.”
“Rõ ràng cô có thể tự mọc ra, còn bảo ta gắn ngón tay cho cô?”
“Ta là thụ tinh, đương nhiên có thể mọc ra cành cây mới. Chàng muốn gắn lại cho ta cũng được, chàng chưa từng nghe câu ‘di hoa tiếp mộc’ à? Đây không coi là lừa chàng.”
Chu Vân Nghiên không có lời nào để phản bác, cầm đoạn “ngón tay đứt” ném cũng không được, giữ lại cũng không xong.
Huyết Tiên khẽ mím môi, dáng vẻ trông vô cùng hân hoan.
Nàng lấy cành cây trên tay Chu Vân Nghiên, ném vào miệng, yết hầu lăn một vòng rồi nuốt vào bụng.
“Đi xuống!” Chu Vân Nghiên đanh mặt ra lệnh “đuổi xuống đầu gối” với Huyết Tiên.
Huyết Tiên không giận, chậm rãi lui xuống đầu gối của hắn.
Chu Vân Nghiên nhanh chóng đứng dậy, lùi ra cách Huyết Tiên hai bước chân, hạ giọng nói: “Vừa rồi cô nói không để người khác nhìn thấy cô nghĩa là sao?”
Huyết Tiên cũng đứng dậy, phủi làn váy màu hồng nhạt, nói: “Để ta biến hình cho chàng xem.”
Chỉ nghe “Bùm” một tiếng, tại chỗ đã không còn bóng dáng của Huyết Tiên.
Chu Vân Nghiên híp mắt, nói: “Cô biến thành vô hình à?” Giống như công phu xuyên tường, thuật tàng hình sao?
“Ta ở đây!”
Thanh âm của Huyết Tiên vang lên bên tai phải của hắn, chẳng qua âm lượng nhỏ hơn nhiều.
Chu Vân Nghiên lập tức quay sang nhìn bên phải, chỉ thấy Huyết Tiên đã biến thành kích cỡ nhỏ bằng nửa bàn tay hắn, không nhìn kỹ còn tưởng là một đóa hoa màu hồng.
“Nhỏ cỡ này, họ sẽ không nhìn thấy đâu.” Huyết Tiên trèo lên theo bờ vai của hắn, giống một đóa hoa tiên tử biết đi đường, trèo thẳng lên bên tai Chu Vân Nghiên.
Bởi vì thân thể thu nhỏ nên giọng nói của Huyết Tiên trở nên mềm mại như trẻ nhỏ.
Nàng nói về phía vành tai của Chu Vân Nghiên: “Chàng đặt ta vào trong lòng chàng, dẫn theo ta cưỡi ngựa là được.”
Bên trong áo ngoài của Chu Vân Nghiên chỉ có một chiếc áo lót, đặt Huyết Tiên vào bên trong, lúc cưỡi ngựa, Huyết Tiên trong lòng hắn nhất định sẽ di chuyển lên xuống theo hắn, chỉ cần bất cẩn thì Huyết Tiên sẽ trượt vào trong áo.
Chu Vân Nghiên trách mắng: “Sao có thể như thế! Hoang đường!”
Bên tai truyền tới xúc cảm ngứa ngáy, Chu Vân Nghiên ý thức được Huyết Tiên đang bò vào tai mình.
“Cô đang làm gì đấy!”
Chỉ nghe Huyết Tiên nói: “Chu Vân Nghiên, lỗ tai chàng bẩn quá.”
Thực ra tai Chu Vân Nghiên không bẩn lắm đâu, Huyết Tiên chỉ muốn trêu hắn một chút mà thôi.
Nghe vậy, Chu Vân Nghiên lập tức đứng bằng một chân, nghiêng đầu làm cho Huyết Tiên rơi xuống, giống hệt lúc bị nước vào tai, đồng thời vội la lên: “Huyết Tiên! Ra ngoài!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook