Dường như không ngăn nổi sự nhiệt tình của Khương Mạn, nhân viên công tác đưa vali đựng dụng cụ cho Khương Mạn.

Cánh tay cô dài và mảnh khảnh, vì phải vác hành lí cho nên sau khi xuống xe liền cởi áo khoác ra, buộc vào eo.

Bên trong chỉ mặc một chiếc áo thun cộc tay màu đen đơn giản, cô dùng một tay đón lấy vali, lắc bừa mấy cái, dáng vẻ trông hẳn là quá đơn giản.

Advertisement
Đường nét bắp tay thuôn dài ưa nhìn, đầy sức lực và xinh đẹp, lại không quá lố.

(Cánh tay này của Khương Mạn, tôi yêu luôn rồi, con gái có cơ bắp trông thật tuyệt!)
(Cô ấy biết võ, có cơ bắp là rất bình thường mà nhỉ?)
(Chiếc vali này ban nãy anh trai kia cầm bằng một tay cũng rất khó, sao mà ở trong tay cô ấy lại trông nhẹ cứ như là bông vậy?)
Cứ tưởng như vậy là xong, Khương Mạn sẽ lương thiện giúp đỡ nhân viên công tác chia sẻ cân nặng.


Kết quả là cô ấy lại trả lại hành lí cho họ.

Khương Mạn lắc đầu, vẻ mặt rất thất vọng: “Tố chất thể lực của các anh, không được rồi!.


“Thể lực vẫn phải tập luyện thêm, yếu như vậy, rất dễ chết đói đấy.


A Tam: “???”
Anh ta khóc không ra nước mắt: “Chị à, không phải chị muốn giúp đỡ cầm dụng cụ hay sao?”
Trên mặt Khương Mạn viết một dấu hỏi lớn: “Không phải là các anh nói không cần giúp hay sao?”
(Mặt: lúc đó rất đau.

)
(Anh trai PD: tự kỷ rồi, đừng làm phiền.


)
(Không biết nên nói gì, tôi đành hahahaha!.

)
(Quả nhiên, rất giống Khương Mạn!)
Khương Mạn chớp chớp mắt, bày ra nụ cười mang tính hình tượng thương mại: “Cũng không phải là không thể giúp đỡ, nhưng đó là một cái giá khác.


(Thần ơi, một cái giá khác!)
(Giỏi lắm, còn chưa tới nơi đã bắt đầu tính kế rồi đó sao?)
(Đột nhiên bắt đầu kỳ vọng rồi, rốt cuộc tiếp theo đây cuộc sống sẽ như nào?)
Giá tiền khác thì không thể đưa.

Camera của các khách mời khác vẫn còn tốt, tới chỗ Khương Mạn thì lại là một cảnh tượng khác.

Cô ấy giống như là tinh linh ban đêm Tiểu Toàn Phong*, vác hành lí, miệng hát ca, hừng hực khí thế đi thăm dò đường.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương