Vợ Của Ảnh Đế Là Đầu Bếp
-
Chương 7
Nghe Mục Nhan nói xong, Trần Trạm nhanh chóng yêu cầu đầu bếp nổi tiếng mà mình mời đến lên nếm thử hương vị.
Vương Vũ cũng xung phong nhận việc tiến lên.
Nhìn thấy mọi người bước đến ăn gì đó, anh hai Diệp Vũ Triết chớp chớp mắt, ngập tràn mong đợi nói với Diệp Hoài Cẩn: “Bố ơi, con cũng muốn ăn!”
“Vũ Triết đi thì con cũng muốn đi.
” Diệp Vũ Thánh lập tức nâng cánh tay nhỏ của mình và nói.
Về phần Diệp Vũ Hành nhỏ nhất, nhìn anh cả, nhìn anh hai, lại nhìn Mục Nhan trên sân khấu, cuối cùng cậu vẫn mở miệng nói: “Con cũng vậy.
”
Ừm, hai anh làm gì, cậu sẽ làm theo, không sai được.
Tạm thời Diệp Hoài Cẩn không đồng ý với ba anh em, ánh mắt anh dừng trên người Trần Trạm đang đứng một bên nghiêm túc xem lại cảnh vừa quay, điều anh để ý nhất chính là, liệu phần thể hiện vừa rồi của Mục Nhan có khiến Trần Trạm hài lòng hay không.
Thoáng đảo mắt qua, anh thấy trên mặt Trần Trạm hiện ra một nụ cười sau khi xem nội dung ghi hình, khóe miệng Diệp Hoài Cẩn cũng vô thức cong lên.
Thành công rồi!
Ngay sau đó, anh cúi đầu nhìn ba đứa nhóc bên cạnh mình: “Đi đi, đến chỗ mẹ các con.
”
Diệp Hoài Cẩn ra lệnh một tiếng, ba đứa nhóc lập tức tuột xuống khỏi ghế nhanh như chớp, bước chân ngắn nhỏ tiến về phía sân khấu.
Trên sân khấu, Mục Nhan đang chia món đậu hũ Văn Tư mình vừa làm thành mấy phần cho Vương Vũ và nhóm đầu bếp nếm thử.
Vừa cho một muỗng vào miệng, ánh mắt Vương Vũ lập tức bừng sáng.
Món này thực sự quá ngon!
Hương vị non mềm tinh khiết, sợi đậu hũ tinh mịn tan ngay trong miệng, kết hợp với một số nguyên liệu làm tăng thêm vài phần tươi mới, khiến người ta ăn xong miếng thứ nhất lại muốn ăn tiếp miếng thứ hai.
Chỉ sau vài ba miếng, Vương Vũ đã ăn hết phần đậu hũ Văn Tư ở trong bát mình.
Về phần mấy vị đầu bếp đứng bên cạnh, bọn họ có nhiều điểm cần chú ý hơn.
Sau khi thảo luận cặn kẽ, mấy vị đầu bếp đều tỏ vẻ tán thành với tài nấu nướng của Mục Nhan, bọn họ bắt đầu trò chuyện cùng cô, khi biết Mục Nhan đã hoàn thành bằng thạc sĩ tại Basque Culinary Center, trong lòng bọn họ cũng hiểu hơn về khả năng nấu nướng của cô.
Nếu đã hoàn thành khóa học tại Basque Culinary Center, vậy trình độ nấu ăn là không thể nghi ngờ.
Nhưng xem ra, rõ ràng Mục Nhan rất hiểu biết các món ăn chính thuộc nền ẩm thực trong nước, đồng thời cũng vô cùng am hiểu các món Trung Quốc và phương Tây.
Sau đó, trên phương diện nấu nướng hai bên đã tiến hành kết giao bạn bè.
“Mẹ ơi, con cũng muốn ăn.
” Đúng lúc này, một bóng người nhỏ bé giống như pháo nổ nhào đến ôm lấy đùi Mục Nhan.
Cúi đầu nhìn xuống, Mục Nhan nhìn thấy đứa con thứ hai tham ăn nhà mình, anh cả và em út đi theo phía sau, cuối cùng là Diệp Hoài Cẩn.
Nếu đã nấu rồi, cũng không nên lãng phí, sau khi xin lỗi mấy vị đầu bếp, Mục Nhan lấy một chiếc bát nhỏ múc đầy bát rồi đút cho ba đứa nhóc nhà mình.
Ăn hết một bát, trong miệng ba đứa nhỏ vẫn còn đọng lại dư vị tươi mát thơm ngon, nhưng nếm thử xong thì cũng không đòi ăn nữa.
Ở điểm này, rõ ràng ba đứa nhỏ đều có thói quen tốt.
Lúc bấy giờ, Trần Trạm ở phía dưới sân khấu đã xem xong tất cả các cảnh quay của Mục Nhan, trong lòng anh ta gần như đã có quyết định.
Sau đó cũng không kiêng dè những người khác, trực tiếp gọi mấy vị đầu bếp đến để thảo luận điều gì đó.
Thấy vậy, Mục Nhan nhìn về phía Diệp Hoài Cẩn, sắc mặt cô có chút khẩn trương.
“Em thể hiện rất tốt.
” Diệp Hoài Cẩn nắm tay Mục Nhan rồi dịu dàng nói, tựa như đang tiếp thêm sức mạnh cho đối phương.
“Vâng.
” Bởi vì những lời này của Diệp Hoài Cẩn, tâm trạng Mục Nhan lập tức được thả lỏng.
Cô đã cố gắng thể hiện tốt nhất, quyền chủ động kế tiếp không nằm trên người cô.
Vương Vũ nhìn sự tương tác giữa hai người, trong lòng âm thầm cảm thán.
Tình cảm của ảnh đế Diệp và vợ thật sự rất tốt, nói cũng phải, ở trong giới ai mà không biết ảnh đế Diệp giữ mình trong sạch nhiều năm như vậy.
Phải biết rằng, với vị thế và diện mạo đẹp trai của Diệp Hoài Cẩn ở trong giới giải trí, ngay cả khi biết anh đã kết hôn sinh con, vẫn có không ít nữ minh tinh muốn lén lút quyến rũ anh, nhưng có người nào thành công không? Không có!
Anh ta lại nhìn thấy tình yêu trong giới giải trí trên người Diệp Hoài Cẩn.
Lúc này, Trần Trạm và mấy vị đầu bếp đã thảo luận xong, sau đó anh ta chủ động đi đến chỗ nhóm người Mục Nhan và tươi cười xán lạn: “Cô Mục, hiện tại chúng ta có thể bàn bạc một chút về hợp đồng.
”
Sau khi biết được thực lực của Mục Nhan từ mấy vị đầu bếp, Trần Trạm đã không còn bất kỳ nỗi băn khoăn nào nữa.
Ngoại hình xuất sắc, tay nghề xuất chúng, hơn nữa còn có một chỗ dựa vững chắc như Diệp Hoài Cẩn.
Đây chính là ứng cử viên tốt nhất cho chương trình của anh ta!
Mục Nhan nghe vậy thì trong lòng lập tức vui vẻ, cô nói: “Được, hiện tại có thể.
”
Sau đó, ở trước mặt Vương Vũ, Diệp Hoài Cẩn và ba đứa nhỏ, hai người Mục Nhan và Trần Trạm mỗi người một câu bắt đầu thảo luận.
Điều mà Mục Nhan chú ý hơn vẫn là việc lựa chọn các đầu bếp từ khắp nơi trên thế giới, cô liên tục kể ra vài vị đầu bếp mà mình yêu thích.
Đối với yêu cầu của Mục Nhan, Trần Trạm tỏ vẻ sẽ cố gắng đáp ứng, sau đó đưa ra một chút ý kiến của bản thân.
Hai người nhanh chóng đi đến thống nhất.
Trần Trạm yêu cầu trợ lý soạn thảo hợp đồng ngay tại chỗ.
Chỉ chốc lát sau, hợp đồng được đưa đến, Diệp Hoài Cẩn nhờ Hướng Thiên kiểm tra một lượt, xác định không có vấn đề gì, hai bên đặt bút ký tên, hợp đồng đã được hoàn tất.
Cứ thế ký xong rồi?
Sau khi Mục Nhan ký tên của mình trên hợp đồng, đột nhiên cô cảm thấy tất cả chuyện này thật sự quá thuận lợi.
“Tuần sau chúng ta sẽ bắt đầu ghi hình, điểm dừng chân đầu tiên chúng tôi chọn chính là Thành Đô thuộc tỉnh Tứ Xuyên.
” Sau khi nhận được hợp đồng đã ký, Trần Trạm nói thẳng với Mục Nhan.
Tuy nói là vòng quanh thế giới, nhưng trước đó, bọn họ vẫn muốn ghé thăm một số thành phố ẩm thực ở Trung Quốc, là một “Thành phố ẩm thực” được công nhận, tất nhiên Thành Đô sẽ là sự lựa chọn đầu tiên của bọn họ.
Trần Trạm nói như vậy với Mục Nhan, không chỉ là giải thích mà còn là nhắc nhở.
“Đại khái thì cần ghi hình bao nhiêu ngày?” Mục Nhan âm thầm ghi nhớ, sau đó lập tức nghĩ đến thời gian ghi hình.
Biết rồi mới có thể sắp xếp sớm một chút, trong nhà còn có ba tiểu yêu tinh quấn người đấy!
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.
net
“Ba ngày từ thứ Bảy đến thứ Hai.
” Trần Trạm lập tức đưa ra thời gian chính xác.
Nghe thấy khoảng thời gian này, thật ra Mục Nhan có phần thở phào nhẹ nhõm.
Như vậy cũng tiện sắp xếp cho ba đứa nhỏ.
Sau khi hoàn tất mọi chuyện, nhóm người Mục Nhan rời đi.
Nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, lúc này Vương Vũ mới mỉm cười nhìn đàn em của mình rồi nói: “Trần Trạm, kế tiếp hai anh em chúng ta có thể hợp tác tuyên truyền rồi.
”
Gia đình ảnh đế Diệp! Tuyên truyền một lần nhưng lại có hiệu quả tương đương hai lần.
Fans của ảnh đế Diệp đã tò mò về vợ con anh từ lâu, đặc biệt là ba đứa nhỏ.
Kể từ khi Diệp Hoài Cẩn muốn đưa bộ ba tham gia “Bố ơi! Mình đi đâu thế?”, mấy ngày nay trên mạng ngày nào cũng có người xin ảnh chụp, mà bên dưới Weibo chính thức của “Bố ơi! Mình đi đâu thế?” cũng liên tục có fans hỏi bao giờ bắt đầu ghi hình.
Chưa cần bọn họ tuyên truyền, sức nóng đã tăng cao ngút trời!
“Còn phải nhờ đàn anh dìu dắt em nhiều hơn.
” Trần Trạm lập tức phụ họa.
So với chương trình đã đứng vững gót chân của đàn anh, chương trình này của anh ta mới cần phải có sức nóng nhiều hơn, hiện tại khách mời của hai người đã có sự liên quan, tất nhiên anh ta muốn ôm chặt đùi (*) đàn anh nhà mình.
(*): Ôm đùi là hành động dựa vào người có ưu thế (về tiền, hoặc quyền lực) để được hưởng lợi.
Nói nôm na thì nó cũng có nghĩa gần giống như “dựa hơi” trong tiếng Việt.
Người trong nhà thì không cần phải khách khí như vậy.
“Mỗi mùa “Bố ơi! Mình đi đâu thế?” đều có người mẹ xuất hiện vài tập…” Vương Vũ không nói hết câu, nhưng ý tứ đã vô cùng rõ ràng.
Nghe thấy vậy, Trần Trạm lập tức nói theo: “Đúng lúc “Vòng quanh thế giới” của em sắp bắt đầu quay, ghi hình sớm hơn đàn anh một chút.
” Sau khi phát sóng được hai tập thì “Bố ơi! Mình đi đâu thế?” cũng sẽ phát sóng, đến lúc đó danh tính được phơi bày, tự nhiên độ hot có thể dẫn sang chương trình này.
Chuyện tốt vẹn cả đôi đường!
Sau đó hai người nhìn nhau, trong lòng đã xác định được sự hợp tác chặt chẽ kế tiếp rồi.
Ở bên này, sau khi ra khỏi Mango TV, cẩn thận vượt qua vòng vây người hâm mộ, lúc này trái tim của Hướng Thiên mới được thả lỏng.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ba đứa nhỏ đang ríu rít trò chuyện, mà anh cũng nghe không hiểu bọn nhỏ đang nói gì, còn Diệp Hoài Cẩn thì nắm tay Mục Nhan, hai người đang nhìn mấy cậu con trai chơi đùa với thần sắc thoải mái.
Giờ phút này, Hướng Thiên cảm giác trái tim mình vừa phải chịu mười vạn đòn tấn công, hạnh phúc của gia đình này, hoàn toàn ngược đãi cẩu độc thân như anh ta!
Dường như chú ý đến tầm mắt của Hướng Thiên, Diệp Hoài Cẩn ngẩng đầu, lười biếng nhìn thoáng qua Hướng Thiên: “Có chuyện gì sao?”
“Hoài Cẩn! Hai việc này đã được ấn định, hiện tại có phải cậu nên bắt đầu nói chuyện với tôi về các công việc kế tiếp hay không.
” Hướng Thiên nói thẳng.
Vừa mới quay xong một bộ phim bom tấn của Hollywood, mặc dù hiện tại phim vẫn chưa công chiếu, nhưng vì Diệp Hoài Cẩn đảm nhiệm vai chính, nên có rất nhiều các thương hiệu quốc tế lớn để mắt đến Diệp Hoài Cẩn, nhân cơ hội này anh đã chọn cho Diệp Hoài Cẩn vài thương hiệu quốc tế lớn được đánh giá tương đối tốt, hiện tại vẫn đang chờ Diệp Hoài Cẩn chụp ảnh quảng cáo!
Để đề phòng Diệp Hoài Cẩn tiếp tục đắm chìm trong cảm giác mềm mại dịu dàng, anh cần phải nhắc nhở một chút.
“Ngày mai bắt đầu.
” Chỉ cần lướt qua thì Diệp Hoài Cẩn cũng nhìn ra được ý tứ của Hướng Thiên, liếc xéo Hướng Thiên một cái, sau đó dường như nhớ đến chuyện gì đó, anh tiếp tục nói: “Giúp tôi tìm một người đại diện có kinh nghiệm đến đây hỗ trợ.
”
“Cho Mục Nhan sao?” Hướng Thiên lập tức hiểu ý.
“Ừm.
”
Mục Nhan nghe thấy hai người nhắc đến mình, cô lập tức nói: “Em cũng không phải nghệ sĩ, không cần người đại diện.
”
“Kế tiếp có thể em sẽ phải giao tiếp với truyền thông trong một khoảng thời gian rất dài, em khó mà ứng phó được.
” Diệp Hoài Cẩn nói thẳng, mặc dù có dự định để Mục Nhan lộ diện, nhưng vẫn còn rất nhiều chuyện không xác định được chi tiết, anh phải cẩn thận hơn một chút.
“Được rồi! Nhưng chỉ là tạm thời thôi.
” Mục Nhan lập tức nhấn mạnh.
Đợi cô tham gia xong chương trình này, bộ ba trong nhà thuận lợi xuất hiện trước công chúng, sau khi xác định mình không gây ra sóng gió quá lớn, cô sẽ tiếp tục lặng lẽ mở nhà hàng của riêng mình, làm vợ của ảnh đế.
Sở dĩ cô chú ý đến giới giải trí, chỉ là vì người cô yêu tồn tại trong giới này mà thôi.
“Ừm.
” Diệp Hoài Cẩn thấp giọng đáp rồi đưa tay sờ đầu Mục Nhan, chẳng lẽ anh còn không hiểu cô sao?
“Bố ơi, con cũng muốn được sờ đầu.
” Không biết Diệp Vũ Thánh chú ý tới tình huống giữa bố mẹ từ khi nào, cậu vội vàng mở miệng nói.
Nghe vậy, Diệp Hoài Cẩn mỉm cười rồi vươn bàn tay to lớn rắn chắc của mình ra, sau đó vò loạn mái tóc mềm mại của Diệp Vũ Thánh.
Diệp Vũ Thánh tận hưởng loại cảm giác này, cậu bé cọ cọ vào lòng bàn tay to lớn của Diệp Hoài Cẩn như một con mèo nhỏ.
“Con nữa.
”
“Con nữa.
”
Hai con mèo còn lại cũng không chịu thua kém, tranh nhau nói.
Diệp Hoài Cẩn: “…”
—— Việc không tốt khi có ba bảo bối chính là, cùng một việc phải làm tới ba lần.
Sau đó, anh đành cam chịu xoa đầu hai tên nhóc còn lại.
***
Không lâu sau, xe dừng trước cửa nhà.
Sau khi gia đình Mục Nhan xuống xe, Hướng Thiên và Tiểu Ngô trực tiếp rời đi, chuẩn bị quay về công ty tìm người đại diện thích hợp cho Mục Nhan.
Vừa tiến vào cửa, ba bóng người nho nhỏ lập tức vui vẻ chạy như bay tới khu trò chơi của bọn họ, chỉ để lại hai người Mục Nhan và Diệp Hoài Cẩn ở phía sau.
“Tuần sau sẽ bắt đầu ghi hình.
” Mục Nhan vừa nói vừa đi về phía sô pha.
Trong giọng nói của cô còn mang theo chút khác thường, cô cứ thế phải ra ngoài một chuyến, tuần sau bắt đầu ghi hình, tốc độ này nhanh thật đấy.
“Đến lúc đó cũng giống như trên sân khấu hôm nay, chỉ đổi địa điểm mà thôi.
” Dường như Diệp Hoài Cẩn nhìn ra sự lo lắng của Mục Nhan, anh thấp giọng trấn an.
Mục Nhan khẽ mỉm cười với Diệp Hoài Cẩn tỏ vẻ mình không sao, sau đó tiếp tục hỏi Diệp Hoài Cẩn về thời gian ghi hình của một chương trình khác: “Vậy khi nào “Bố ơi! Mình đi đâu thế?” bắt đầu ghi hình?”
“Sau em hai tuần.
”
“Còn thời gian phát sóng thì sao?” Mục Nhan tiếp tục hỏi, thời gian phát sóng của “Vòng quanh thế giới” vừa khớp với thời gian bắt đầu ghi hình “Bố ơi! Mình đi đâu thế?”, Mục Nhan cảm thấy chuyện này không phải trùng hợp.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.
net
“Đại khái thì chậm hơn em hai tập.
” Diệp Hoài Cẩn cũng lập tức hiểu được tính toán của hai vị đạo diễn, anh hoàn toàn vui vẻ khi cho vợ anh mượn danh tiếng của anh để cọ nhiệt (*).
(*): Cọ nhiệt chỉ hành vi cố ý tương tác, tung hint, nhả đường để tăng hiệu ứng couple, mục đích có thể là để pr cho bản thân nghệ sĩ đó hoặc pr cho chương trình.
“Nói cách khác, hai tuần kế tiếp chúng ta đều không ở nhà, hai tuần này em đi quay trước, anh ở nhà trông coi bọn trẻ?” Mục Nhan hỏi.
“Hai tuần này anh muốn giải quyết nốt số quảng cáo còn lại, em có thể trực tiếp dẫn theo ba đứa nhỏ đi cùng, để bọn chúng xuất hiện trong hai tập đầu tiên của chương trình, đạo diễn Trần sẽ không để ý đâu.
” Thậm chí có khả năng anh ta vui mừng còn không kịp! Nghĩ đến sự nổi tiếng của bọn trẻ sau khi lộ diện, Diệp Hoài Cẩn vẫn quyết định để bọn trẻ kéo cho mẹ hai phần trước.
“Anh thật sự không muốn thử chút cảm giác một mình trông giữ bọn trẻ trước sao?” Mục Nhan rất hứng thú hỏi, có thể nói, trong một năm thời gian anh ở chung với bọn nhỏ cũng nhiều, nhưng phần lớn thời gian đều có mặt cô, tham gia chương trình “Bố ơi! Mình đi đâu thế?” chỉ có bốn bố con bọn họ ở cùng nhau, không biết đến lúc đó Diệp Hoài Cẩn có quen hay không.
Có lẽ Mục Nhan biểu lộ sự vui sướng khi người gặp họa quá rõ ràng, Diệp Hoài Cẩn nhanh chóng phát hiện ra sự kỳ lạ của Mục Nhan, anh nhướng mày: “Em cảm thấy anh không thể chăm sóc tốt cho con à?”
Mục Nhan nhoẻn miệng cười: “Đến lúc đó sẽ biết.
”
Hiện tại nói toạc ra hết thì đến lúc đó còn gì thú vị!
Mà lúc này ba anh em Diệp Vũ Thánh vẫn chưa biết, trong khoảng thời gian thật dài kế tiếp, cuối tuần nào bọn chúng cũng thuộc sở hữu từ một người này sang một người khác.
……
Thời gian nhanh chóng trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến thứ Sáu.
Hôm nay, khi hoàn thành xong quảng cáo đầu tiên, Diệp Hoài Cẩn đi thẳng đến nhà hàng của Mục Nhan.
Anh dừng xe bên đường, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Mục Nhan.
Mục Nhan nghiên cứu xong món ăn mới trong tuần này, sau khi trao đổi với các đầu bếp ở nhà hàng để cải thiện chất lượng món ăn, cô chuẩn bị tan làm đi đón bọn trẻ.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Nhìn hai chữ “Ông xã” nhấp nháy trên màn hình, Mục Nhan cong môi nở nụ cười rạng rỡ, cô tiếp nhận điện thoại.
“Tan làm chưa?” Trong điện thoại truyền đến giọng nói trầm ấm dịu êm của Diệp Hoài Cẩn.
“Vâng, chuẩn bị tan làm.
”
“Đúng lúc, anh đang ở dưới tầng.
”
Dưới tầng?
Mục Nhan có chút kinh ngạc, cô vội vàng nói: “Em xuống ngay đây.
”
Nói xong, cô cúp điện thoại, xách chiếc túi bên cạnh, nói qua một chút với cửa hàng trưởng rồi nhanh chóng rời đi.
Nhìn dáng vẻ sốt ruột của Mục Nhan, cửa hàng trưởng lập tức đoán ra đây nhất định là người chồng đẹp trai thần bí của bà chủ nhà bọn họ!
Lại nói, bà chủ của bọn họ quả đúng là người chiến thắng trong cuộc sống!
Lúc này, xuống dưới tầng, Mục Nhan nhanh chóng tìm thấy chiếc xe quen thuộc.
Đi một vòng, sau đó trực tiếp ngồi vào ghế lái phụ.
“Sao hôm nay anh lại rảnh rỗi đến đây?” Mục Nhan vui vẻ hỏi.
“Đóng máy quảng cáo, thấy thời gian thích hợp, anh muốn cùng em đi đón con.
” Diệp Hoài Cẩn nói, anh thuận thế đặt một nụ hôn lên má Mục Nhan.
Mục Nhan đã quá quen thuộc với những động tác như vậy, ngay sau đó cô cũng đáp lại bằng một nụ hôn rồi thuận miệng nói: “Bọn nhỏ sẽ vui lắm đây.
”
Lúc mới đi học, ba đứa nhỏ luôn hỏi vì sao bố không thể đi đón bọn họ mỗi ngày, sau khi quen rồi thì cũng không hỏi nữa, nhưng mỗi lần chỉ cần Diệp Hoài Cẩn đi đón, bọn nhỏ đều vô cùng hưng phấn, điều này cũng khiến cho người làm mẹ như cô có chút ghen tị.
Nhìn ra suy nghĩ của Mục Nhan, Diệp Hoài Cẩn chỉ cười không nói gì, anh đạp ga phóng xe rời đi.
Chốc lát sau, xe dừng trước cổng trường mẫu giáo.
Lúc trước Mục Nhan lựa chọn nhà trẻ này cũng bởi vì nó cách nhà hàng của cô rất gần.
Bọn họ vừa đến thì chuông tan học cũng vang lên.
Mục Nhan xuống xe đón ba đứa nhỏ.
Nhìn bóng dáng mảnh mai của Mục Nhan tiến về hướng nhà trẻ, Diệp Hoài Cẩn bắt đầu chờ mong cảnh tượng mình có thể quang minh chính đại cùng Mục Nhan đi đón bọn trẻ tan học.
Ngày này sẽ đến sớm thôi.
Không lâu sau, Diệp Hoài Cẩn nhìn thấy ba bóng dáng nho nhỏ đang nhảy nhót bên cạnh Mục Nhan, ánh mắt anh lập tức mềm mại.
Lúc này, khi Diệp Vũ Thánh đang tìm xe nhà mình, bất chợt cậu nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc.
“Đó là xe của bố, hôm nay bố đến đón chúng con phải không ạ?” Diệp Vũ Thánh hào hứng hỏi Mục Nhan.
Sau khi Mục Nhan gật đầu, ba đứa nhóc lập tức lao về phía xe của Diệp Hoài Cẩn.
Đương nhiên là Mục Nhan ở phía sau cũng đành bất đắc dĩ đuổi theo.
Cô giúp bọn nhỏ mở cửa xe phía sau, ba đứa nhóc đeo cặp sách nhỏ leo lên xe, rồi đồng loạt chen chúc giữa hai ghế phía trước, gọi Diệp Hoài Cẩn.
Diệp Hoài Cẩn nhìn ba bảo bối dễ thương nhà mình, anh lần lượt hôn lên gương mặt trắng nõn mềm mại của bọn trẻ.
“Hôm nay ở nhà trẻ có vui không?”
“Vui lắm ạ.
” Ba đứa nhóc đồng thanh nói.
Lúc này, dường như nhớ ra chuyện gì đó, Diệp Vũ Thánh lập tức nhìn Diệp Hoài Cẩn bằng ánh mắt mong đợi và nói: “Tháng sau chúng con có đại hội thể thao rất vui, bố mẹ có thể tới tham gia, bố có thể đi không ạ?”
Khi Diệp Vũ Thánh nói chuyện, cả Diệp Vũ Triết và Diệp Vũ Hành đều nhìn Diệp Hoài Cẩn đầy mong đợi.
Các bạn nhỏ trong lớp còn chưa nhìn thấy bố của bọn chúng đâu!
Chúng cũng muốn để các bạn nhỏ nhìn thấy, bố của chúng cực kỳ cực kỳ đẹp trai, đẹp hơn bố của tất cả mọi người.
Nhìn ánh mắt mong đợi của bọn trẻ, sau khi tính toán thời gian, Diệp Hoài Cẩn lập tức đồng ý: “Được.
”
Nghe Diệp Hoài Cẩn trả lời như vậy, ba người Diệp Vũ Thánh lập tức kinh ngạc nhìn bố của mình.
Bố thật sự sẽ tham gia sao?
Nhìn ba cặp mắt to trong suốt kia, trong lòng Diệp Hoài Cẩn không khỏi có phần chua xót.
Mặc dù anh cũng có không ít thời gian làm bạn với bọn nhỏ, nhưng trong rất nhiều chuyện, người làm bố như anh không đủ tư cách, cũng may, hiện tại vẫn chưa quá muộn.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook