Nhà họ Tần và nhà họ Nam qua lại thân thiết mấy đời, bọn họ cũng coi như lớn lên từ nhỏ với nhau, nói là thanh mai trúc mã cũng không quá, trong ba cô gái nhà họ Nam, Nam Mẫn trông xinh đẹp nhất, từ nhỏ đã là mỹ nhân.

Người ta thường nói gái lớn mười tám tuổi sẽ thay đổi, lúc nhỏ trông xinh xắn, lớn lên chưa chắc đã đẹp, nhưng Nam Mẫn lại không thay đổi, ngược lại còn càng xinh đẹp hơn, mất vẻ mũm mĩm, vẻ vui tươi đáng yêu hồi nhỏ trở nên nhanh nhẹn hoạt bát tinh tế, thân hình cũng phát triển càng ngày càng gợi cảm, giờ đây còn thêm chút quyến rũ lười biếng, chỉ ngắm thôi cũng khiến Tần Giang Nguyên đứng núi này trông núi nọ, có ý muốn áp đảo, ăn nó gặm nó!
“Tiểu Mẫn, anh biết em hiểu lầm anh, hôm nay anh đến là muốn giải thích với em chuyện năm đó”.

Tần Giang Nguyên ra vẻ đứng đắn, vẻ mặt nghiêm túc, đặc biệt sau khi bảo vệ lên, anh ta càng nghiêm túc: “Anh nói thật đấy, chuyện năm đó đều là do Nam Nhã một tay lên kế hoạch, lừa gạt anh làm!”
Nam Mẫn lạnh lùng thản nhiên nhìn anh ta, biết miệng chó không thể khạc ra ngà voi, nhưng nghe thấy anh ta đổ hết tội lỗi lên người Nam Nhã, cô lại cũng muốn nghe xem anh ta có thể nói ra những điều gì.

*miệng chó không thể khạc ra ngà voi: kẻ xấu không nói được lời tử tế.

Cô xua tay ra ý cho bảo vệ và trợ lý đi ra: “Hai người xuống trước đi”.


Sau đó chậm rãi ngồi lên sofa: “Cho anh năm phút, nói hết những điều cần nói”.

Tần Giang Nguyên đang định ngồi xuống trên sofa ở một bên, Nam Mẫn đảo mắt nhìn qua: “Cho anh ngồi chưa?”
Mông cứ vậy lơ lửng trên sofa, Tần Giang Nguyên lúng túng nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Nam Mẫn, nói với bản thân muốn gặm xương thì phải nhịn, phụ nữ là phải từ từ dỗ dành.

“Được được được, anh đứng”.

Tần Giang Nguyên chỉnh lại tà áo, đứng thẳng người trước mặt Nam Mẫn, đã chuẩn bị một bụng lời ngon tiếng ngọt: “Tiểu Mẫn, ba năm không gặp, anh rất nhớ em…”
“Không cần nói nhiều lời thừa thãi, tôi không thích nghe”.

Nam Mẫn lấy điện thoại ra bấm giờ, đặt ở một bên: “Anh còn bốn phút rưỡi”.


Kiểu bấm giờ luôn khiến người ta cảm thấy căng thẳng một cách khó hiểu, Tần Giang Nguyên nuốt nước miếng, nén hết lời ngon ngọt vào trong, lấy ra một loạt ngôn từ đã chuẩn bị sẵn khác để biện giải cho mình.

“Ba năm trước là Nam Nhã chủ động quyến rũ anh! Có lẽ em không biết, cô em họ trông có vẻ vô hại đó của em vẫn luôn ghen ghét em, bất kể là dung mạo của em, hay là thân phận cô cả nhà họ Nam, cô ta đều ghen ghét, đương nhiên rồi, điều cô ta còn đố kỵ nhất thực ra là em còn có tình yêu của anh… Tóm lại, cô ta lấy danh nghĩa tình yêu, lừa anh hẹn em đi leo núi, nói là muốn nói thẳng trước mặt em chuyện cô ta ái mộ anh, muốn cạnh tranh công bằng với em”.

Nói đến đây, Tần Giang Nguyên lại thở dài: “Cũng trách anh mềm lòng, thấy cô ta thực sự đáng thương, bèn đồng ý yêu cầu vô lý của cô ta.

Nhưng em nhất định phải tin, anh yêu em! Sở dĩ anh đồng ý với cô ta, là muốn trịnh trọng nói với cô ta trước mặt em, từ đầu đến cuối Tần Giang Nguyên anh chỉ yêu một người, đó chính là Nam Mẫn em! Nhưng ai ngờ được, Nam Nhã lại lòng dạ rắn độc như vậy, cô ta lấy điện thoại của anh gửi tin nhắn cho em, hẹn em đi leo núi, thực ra là muốn dồn em vào chỗ chết.

Hôm đó sở dĩ anh không đi, là bị cô ta hạ thuốc mê ngủ cả một ngày, đợi khi anh tỉnh lại thì được biết tin em đã chết”.

Khoang mắt anh ta đỏ bừng, đi về phía Nam Mẫn, ngồi quỳ trước chân cô, nắm tay của cô.

“Tiểu Mẫn, ông trời có mắt, em còn sống, khỏe mạnh trở về bên anh.

Chúng ta làm lại từ đầu, được không?”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương