“Em không cần làm gì cả, em cứ làm việc của mình, anh có thể ngắm em là tốt rồi”,

“…”

Nam Mẫn có chút bất đắc dĩ, cô quả thật không chịu nổi tạo hình tình sâu nghĩa nặng hèn mọn của Dụ Lâm Hải hiện giờ.

Người không biết còn tưởng anh yêu cô rất nhiều.

Nếu anh không cho cô bận rộn, vậy cô cũng vui vẻ nhàn rỗi đi làm việc của mình.

Cô bảo Cố Hoành thu dọn một khu làm việc trong phòng bệnh chính là để thuận lợi cho mình xử lý công chuyện, dù không ở thành phố Nam, nhưng việc vẫn không thiếu.

Dụ Lâm Hải cũng vậy, cho dù đang trong thời kỳ dưỡng bệnh, nhưng có một chút chuyện gấp không thể nhờ người làm hộ, vẫn phải đích thân anh làm.


Phòng bệnh lớn như vậy, hai vị tổng giám đốc đều bận bịu với công việc riêng, một người bận ký văn kiện, một người bận họp từ xa qua điện thoại.

Dụ Lâm Hải bận đến phát mệt, anh dựa vào gối nghỉ ngơi một chút, nhân tiện ngắm dáng vẻ làm việc của Nam Mẫn.

Giữa câu chuyện Cố Hoành và Lỗ Hằng kể lại với những gì anh tận mắt nhìn thấy lại không hề giống nhau.

Nhưng Nam Mẫn làm việc quả thật nghiêm túc hơn nhiều so với ngày thường.

Cô giống như không biết mệt mỏi, vẫn luôn bận rộn giống như con quay, tốc độ nói chuyện rất nhanh, nhưng mạch lạc rõ ràng, phân tích vô cùng lợi hại và rõ ràng.

Lúc phê bình người khác quả thật miệng lưỡi độc ác, Dụ Lâm Hải không nhịn được nghĩ, nếu mình mà làm việc dưới tay cô, e rằng sẽ bị cô ngược đãi đến chết.

Chắc sẽ không đâu, anh thông minh hơn Cố Hoành nhiều.


Sau này nếu thật sự không lăn lộn nổi nữa thì đến tập đoàn Nam Thị làm trợ lý cũng được, đuổi Cố Hoành đi, trở thành tâm phúc của cô, giúp cô vượt qua khó khăn, bảo vệ cô.

Nghĩ vậy, Dụ Lâm Hải đột nhiên nghĩ đến lúc về hưu, ở nhà cùng vợ dạy con, đây mới là hạnh phúc.

Nam Mẫn và phó tổng giám đốc Tưởng Phàm đang nói chuyện về hạng mục trường đua ngựa.

Trường đua ngựa phía bắc sắp khai trương, cô không ở thành phố Nam, chuyện khai trương trường đua ngựa giao cho Tưởng Phàm quản, mắt thấy sắp khai trương rồi, còn có rất nhiều chỗ chưa đầy đủ, thật khiến người ta lo lắng, cô giục Tưởng Phàm mau chóng đi giải quyết, đừng làm chậm trễ tiến trình khai trương. “… Được, cứ như vậy nhé”.

Đang định cúp máy, phía Tưởng Phàm lại nói gì đó.

Nam Mẫn cau mày nói: “Chuyện ở suối nước nóng do Dụ Thị phụ trách, vừa hay tôi ở cùng chỗ với tổng giám đốc Dụ, anh cứ trực tiếp hỏi anh ta”.

Thấy Nam Mẫn xoay người, đưa điện thoại di động qua, Dụ Lâm Hải thu hồi cảm xúc: “Sao thế?”

“Suối nước nóng của trường đua ngựa có chút vẫn đề cụ thể cần bàn bạc”.

Dụ Lâm Hải gật đầu: “Em mở loa ngoài, anh nói với anh ta”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương