Hội nghị marketing
“Chú, hôm nay tôi mới vừa tròn 18.” Tề Mẫn Mẫn không cho là đúng mà nói.

Bạn của ba, vượt quá 25 tuổi, cô đều đã gọi là chú.

Xưng hô này không có vấn đề gì đi?
“Gọi tôi Hoắc Trì Viễn!” Hoắc Trì Viễn ra lệnh.
“Chú Hoắc Trì Viễn, tôi có thể ăn cơm chưa?” Tề Mẫn Mẫn sờ sờ cái bụng, đáng thương tội nghiệp hỏi han.

Bụng thầm thì kêu nhắc nhở cô, từ tối hôm qua đến giờ cô chưa ăn cơm, lại còn vận động cùng anh cả đêm, không bổ sung thêm vài thứ, thì đói đến hôn mê rồi.
“Ăn cơm!” Tuy Tề Mẫn Mẫn hô Hoắc Trì Viễn nhưng lại có thêm chữ chú ở đằng trước, cho nên sắc mặt của anh vẫn chưa chuyển biến tốt.
Bữa sáng trầm mặc bắt đầu.
Tề Mẫn Mẫn lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Hoắc Trì Viễn.


Động tác ăn cơm của anh rất tao nhã, cắt bò bít tết giống như một nhà nghệ thuật gia, vừa thấy liền biết là một người đàn ông có giáo dưỡng, nhưng một người đàn ông tao nhã như vậy, lại giống như ma quỷ.

Tối hôm qua anh cũng không giống như hiện giờ, quả thực rất hũng hãn hổ báo, điên cuồng lăn qua lăn lại người cô.

Hiện giờ ngẫm lại còn có chút sợ hãi.
Nhớ tới đêm qua, cô lại nghĩ tới ba.
Không biết vì sao ông nằm viện, cuối cùng là có nghiêm trọng hay không.
Đột nhiên cô cảm giác bản thân cực kỳ không tốt, ba đã không để ý đến cô, cô còn quan tâm đến ông làm gì?
Nghĩ đi nghĩ lại, nước mắt lại không ngừng đọng lại trong đáy mắt, không thể khống chế được rơi vào trong bát cháo thịt nạc trứng bắc trước mặt.
Đột nhiên Hoắc Trì Viễn dừng động tác cắt bò bít tết lại, lạnh lùng nhìn cô.
Sau một lúc lâu, anh không giận hơn gì nhấp môi mỏng một phen: “Không được khóc”
Tề Mẫn Mẫn cũng không có tiếp nhận sự uy hiếp của Hoắc Trì Viễn, ngược lại càng nghĩ càng thấy thương tâm, càng nghĩ càng thấy khổ sở.

Cô còn nhớ rõ lúc sinh nhật năm tuổi của mình, ba đưa cho cô một con búp bê baby, còn nói cô chính là búp bê của ông, là bảo bối của ông.

Lúc sinh nhật sáu tuổi, ba đưa cô một lâu đài nhỏ, nói sẽ tìm một hoàng tử đến yêu cô.

Lúc sinh nhật bảy tuổi, ba đưa cô đến Paris, nói cô chính là tình nhân nhỏ của ông… nhưng là mười năm qua đi, cô từ một tình nhân nhỏ biến thành một quân cờ mà bất cứ lúc nào cũng có thể bị vứt bỏ.

Đều nói tình thương của cha như núi, vậy mà theo thời gian nó cũng sẽ trôi qua mất.
“Tề Bằng Trình không đáng để em rơi nước mắt!” Hoắc Trì Viễn rét lạnh nói, đôi con ngươi đen tràn ngập khinh thường, giống như mang theo hận thù.
“Ba yêu tôi! Nhất định là mẹ kế gạt tôi!” Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu, cãi lại thay ba mình, nhưng là âm thanh của cô có vẻ lo lắng, bởi vì ngay cả chính cô cũng biết mình chỉ đang lừa mình dối người.
“Cơm nước xong tôi đưa em đến bệnh viện, chính em đến hỏi cho rõ ràng.” Hoắc Trì Viễn nói xong, vô tình hừ lạnh một tiếng.
Đột nhiên Tề Mẫn Mẫn ý thức được cái gì: “Chú, anh đối với ba tôi có thành kiến.”
Đột nhiên Hoắc Trì Viễn bỏ dao dĩa xuống, đứng dậy, vẻ mặt lạnh lùng quay người rời đi.
Quản gia đi từ trên lầu xuống thấy một màn như vậy, có chút lo lắng nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn.
Thực ra cô là con gái của Tề Bằng Trình!
Cậu chủ với cô là vì…
Quản gia sờ sờ ngực, ngậm cầu nguyện cho cô gái đáng thương này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương