An Điềm tự cười mình, sao lại yếu đuối như vậy? Chẳng qua chỉ là bị đuổi việc thôi mà đã chán nản thế này. Cô đưa tay lau sạch nước mắt rồi đứng dậy mở đèn.

Ánh đèn vàng rực rỡ lập tức soi sáng căn nhà, An Điềm hít một hơi thật sâu rồi mở máy tính, muốn lên mạng xem đơn xin việc mình nộp đã có ai phản hồi chưa.

Nhưng cô mau chóng thất vọng, bởi tất cả các công ty đều trả lời là không nhận cô!

An Điềm không tin được mà lắc đầu, cô là sinh viên tốt nghiệp trường đại học H danh tiếng, lại có bốn năm kinh nghiệm làm việc, yêu cầu chức vụ và mức lương cũng không cao, vậy tại sao lại không có ai chịu nhận cô?

Không lẽ Cố Thiên Tuấn thật sự muốn triệt đường sống của cô sao?

An Điềm lắc đầu, chán ngán vô cùng, tên Cố Thiên Tuấn này sao lại ác độc như thế, đến tận bây giờ vẫn không chịu buông tha cho cô!

Nhưng cho dù có căm ghét đến đâu thì thế lực của Cố Thiên Tuấn ở thành phố H này suốt bốn năm nay vẫn không ai địch nổi, còn cô lúc này lại thân cô thế cô, càng không thể phản kháng!

Nghĩ đến đây, An Điềm lại cảm thấy đau đầu, dù sao bất kì việc gì, chỉ cần dính dáng đến Cố Thiên Tuấn thì chắc chắn sẽ rất tồi tệ!

“Hắt xì!” An Điềm lại hắt hơi một lần nữa, từ sau đêm qua bị dội nước lạnh, cô cứ thấy trong người khó chịu, đã uống thuốc cảm rồi những vẫn không đỡ.

Nghĩ một lúc, An Điềm mở hộc tủ định lấy thuốc cảm còn lại ra uống hết thì chợt trông thấy tấm danh tiếp của Vương tổng.

Đột nhiên, bàn tay An Điềm khựng lại. Lúc đầu cô giữ tấm danh thiếp của ông Vương lại là vì muốn giúp ích cho công việc, bây giờ tuy cô đã nghỉ việc, nhưng nếu có thể bàn chuyện làm ăn thành công với đối tác lớn như ông Vương thì có khi nào sẽ có cơ hội quay lại Tô Thị làm việc không?

Nghĩ đến đây, An Điềm càng nắm chặt tấm danh thiếp như một bảo bối, cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, lúc này là tám giờ tối, cũng chưa muộn lắm, không thể chậm trễ, An Điềm quyết định sẽ gọi điện cho ông Vương, cố gắng một lần cuối cùng!

An Điềm nhấc điện thoại lên rồi bấm số trên danh thiếp, điện thoại chỉ vang ba tiếng là đã được bắt.

Nhưng An Điềm nghe thấy đầu dây bên kia rất ồn, có tiếng phụ nữ, có tiếng cụng li, còn có tiếng đàn ông cười đùa, hình như họ đang ở trong một quán bar.

“A lô? Cho hỏi ai vậy?” Giọng ngà ngà say của Vương tổng vang lên.

“Chào Vương tổng, ông còn nhớ tôi không? Lần trước ở buổi tiệc của tập đoàn Lâm Thị, tôi với ông có nói chuyện vài câu, tôi là An Điềm.” Giọng của An Điềm rất êm tai, khiến ông Vương nghe mà tỉnh lại vài phần.

“Nhớ chứ nhớ chứ!” Vương tổng đang nằm dài trên ghế lập tức ngồi dậy, gật đầu hỏi, “Cô An có việc gì không?”

“Chuyện là...” An Điềm ngập ngừng một lát rồi nói, “Vương tổng cũng biết đấy, ông là nhà cung ứng vật liệu may mặc lớn nhất của công ty Tô Thị, thời gian này Tô Thị chúng tôi đang định hợp tác với ông, trước khi chính thức bàn chuyện, tôi muốn hỏi ông một số việc.”

An Điềm nói xong, trong lòng có hơi thấp thỏm, bởi vì việc hợp tác với ông Vương, bên Tô Thị hẳn đã phái người sang bàn rồi, bây giờ cô lại đường đột gọi điện như thế, không biết ông có chịu nói chuyện với cô hay không.

“Thì ra là việc này.” Vương tổng ở đầu dây bên kia có vẻ hơi do dự, sau đó nói, “Chuyện hợp tác chúng ta nói sau cũng được, việc này không gấp mà.”

An Điềm nghe ông Vương nói như thế, trong lòng nghĩ có phải mình đã mất cơ hội rồi hay không? Lẽ nào phải bỏ cuộc như vậy sao?

An Điềm cắn răng tiếp tục cười nói: “Vương tổng, ông cũng biết, đối với một nhân viên như tôi thì cơ hội thế này là không dễ, tôi mong Vương tổng sẽ cho tôi một cơ hội.”

“Vậy à...” Vương tổng đầu dây bên kia lại có vẻ ngập ngừng, sau đó nói tiếp, “Thật ra, ba ngày nữa tôi sẽ gặp vài người sếp của cô để bàn chuyện làm ăn, mong là lúc đó cô cũng có mặt, tôi sẽ giới thiệu cho cô quen vài ông chủ. Tới lúc ấy cơ hội mà cô nhận được không chỉ là cơ hội hợp tác với tôi không đâu!”

An Điềm nghe Vương tổng nói như thế, sắc mặt lập tức sa sầm, ông Vương nói như thế là muốn cô đi hầu rượu cho ông ta sao?

Nhưng tình cảnh trước mắt không cho phép An Điềm đắn đo nữa, cô chỉ do dự ba giây là liền đáp: “Được, vậy Vương tổng cho tôi địa chỉ đi, tôi nhất định sẽ đến đúng giờ.”

“Tốt lắm, địa chỉ là ờ nhà hàng Hoàng Đế sang trọng bậc nhất thành phố H này, hiện giờ tôi đang bảo thư kí đặt phòng, sẽ báo lại cho cô sau.

“Vâng, cảm ơn Vương tổng đã cho tôi cơ hội này.” An Điềm cảm ơn một cách chân thành.

Vương tổng thấy An Điềm lần này chủ động như thế thì lập tức suy nghĩ một chút, sau đó nói với An Điềm bằng giọng ám muội: “Cô An à, chỉ cần cô ngoan ngoan đi theo tôi thì cơ hội sẽ có nhiều lắm.

“Vâng, tôi hiểu mà.” An Điềm cắn răng đáp, giọng nói tuy rất xởi lởi nhưng nụ cười trên miệng lại méo xệch.

An Điềm cúp máy rồi ngao ngán nằm lên chiếc giường bé xíu trong phòng. Cô nhắm mắt, cảm thấy cả người mệt mỏi. Cô hiểu rõ ba ngày sau sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng lại không đủ quyết tâm để ngăn chặn những điều sắp xảy ra ấy, cô đã bị hiện thực tàn khốc chèn ép đến mức không muốn suy nghĩ nữa rồi.

An Điềm cứ suy nghĩ vu vơ như thế rồi ngủ thiếp đi, bây giờ cô đang thật sự rất cần được nghỉ ngơi.

Ba ngày trôi qua rất nhanh...

An Điềm ngồi trước gương, trang điểm cho gương mặt thanh tú của mình. Đôi mắt bồ câu xinh đẹp lúc này đã trở nên sắc sảo, đôi môi chúm chím hồng đào lúc này đã được thoa son quyến rũ.

An Điềm hít một thơi thật sâu rồi đứng dậy mặc chiếc váy màu đen hở lưng. Chiếc váy này là do chính tay cô thiết kế, phong cách mạnh bạo lại gợi cảm, thiết kế hở ngực phô bày xương quai xanh hoàn hảo của cô, phần lưng hở chữ V đã khoe trọn tấm lưng trắng trẻo, khiến người ta không thể rời mắt.

An Điềm mang đôi giày cao gót cao bảy tấc màu bạc rồi xách túi bước ra khỏi nhà.

Theo địa chỉ nhận được, An Điềm đến trước cửa phòng VIP mà ông Vương đã dặn rất đúng giờ.

Cô nhìn cánh cửa sang trọng, hít một hơi thật sâu rồi bước vào theo sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ.

Vừa bước vào phòng, một cảnh tượng xa hoa ập vào mắt cô, ánh đèn trong phòng mờ ảo, khắp nơi vang lên tiếng cười đùa của các cô gái, An Điềm thấy trong phòng có khoảng sáu bảy người, nhưng không trông thấy rõ mặt của họ.

Cố nhìn kĩ một lúc, An Điềm mới trông thấy Vương tổng đang ngồi gần cửa, ông ta đang cầm micro hát, tay còn lại thì sờ soạng lung tung khắp người cô gái ăn mặc hở hang bên cạnh.

An Điềm nhìn mấy cô gái ấy rồi lại nhìn lại mình, nhận ra mình ăn mặc thế này cũng vẫn còn kín đáo chán.

“Vương tổng!” An Điềm cố nở nụ cười bước đến.

“Chà, cô An đến rồi!” Vương tổng đang hát, nghe thấy giọng của An Điềm thì lập tức chuyển ánh nhìn sang cô. Ông ta phẩy tay một cái, cô gái đang ngồi cạnh lập tức biết điều đứng dậy đi sang chỗ khác.

An Điềm thấy thế, có hơi do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn bước đến ngồi cạnh Vương tổng.

Vương tổng thấy An Điềm đến ngồi cạnh mình thì hai mắt lập tức sáng lên đầy phấn khích, ông ta mỉm cười với cô rồi bắt đầu thăm dò bằng cách đặt tay lên vai cô.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương