Vợ Cũ Please Come Back
-
Chương 25: Thật Sự Thật Sự Rất Thích Anh
Thẩm Xuyên, 26 tuổi, là nam thần hàng đầu của công ty giải trí Cự Hỏa phía Nam.
Người ta đồn, anh là nam diễn viên trẻ đầu tiên có giá trị thương mại cao nhất trong nước, mức thù lao ngang ngửa với các siêu sao Hollywood.
Nhưng, một nam thần xa vời vợi như thế, lại có thể làm ra chuyện không sạch sẽ là xông vào nhà vệ sinh của người khác?
Tĩnh Sam cảm thấy cái này không có khoa học!
“Haha!” Tĩnh Sam cười khẩy, ánh mắt nhìn Thẩm Xuyên giống như đang nhìn một thằng ngốc: “Đừng giả vờ, như này chả vui chút nào!”
“Hả? Tôi giả vờ cái gì?” Thẩm Xuyên không hiểu ý trong lời nói của Tĩnh Sam.
Tĩnh Sam nói một cách dứt khoát: “Tôi biết rồi! Thực ra anh là một fan não tàn, đi Hàn Quốc để phẫu thuật thẩm mỹ thành Thẩm Xuyên đúng không?”
“Fan…fan não tàn?” Khóe miệng Thẩm Xuyên hơi giật giật.
Tĩnh Sam vội vàng gật đầu: “Đúng vậy! Bởi vì thích một minh tinh nào đó, thì lập tức đi phẫu thuật thẩm mỹ cho giống, không phải fan não tàn thì là gì?”
Trên thực tế, thật sự không nên trách Tĩnh Sam suy nghĩ lung tung.
Thân phận giống như Thẩm Xuyên, đúng nói không thể đến thành phố Z.
Cho dù là thật, trên báo chắc chắn cũng sẽ đăng một cách rầm rộ!
“Không phải! Cô nghĩ nhiều rồi, tôi thật sự là…” Thẩm Xuyên lên tiếng, cố gắng muốn giải thích về thân phận của mình.
Nhưng tiếc là, lời vừa nói được một nửa, đã bị Tĩnh Sam giơ tay lên gõ mạnh một cái: “Anh đừng cho là anh phẫu thuật thẩm mỹ thành Thẩm Xuyên tôi có thể không tính toán với anh.
Cái đồ khốn nạn nhà anh, nhìn trộm tôi đi vệ sinh!”
Thẩm Xuyên bị đánh, liên tiếp lùi về sau ba bước.
Vốn dĩ anh ta không quan tâm đến trạng thái của Tĩnh Sam, nhưng bị Tĩnh Sam nhắc nhở, anh ta vô thức nhìn về phía dưới của đối phương.
Vừa nhìn, cả người đều không còn bình tĩnh nữa!
Mặc dù áo của Tĩnh Sam rất dài, che được chỗ bí mật nhất.
Nhưng quần bị cô kéo xuống đầu gối, để lộ ra đôi chân như ngọc.
Thẩm Xuyên vô cùng ngạc nhiên, tất cả đều thu vào mắt!“A! Anh nhìn đi đâu đó, đồ khốn nạn, đồ lưu manh, cút đi! Nếu không tôi báo cảnh sát đó!” Tĩnh Sam hét lên, kích động đến mức hung hăng ném chiếc băng vệ sinh vừa mới xé ra ở trong tay vào mặt Thẩm Xuyên.
Thẩm Xuyên bị một thứ gì đó pha trộn với mùi hương đập vào đầu, vừa cúi đầu, nhìn thấy một….miếng băng vệ sinh nằm trên mặt đất!
Nhất thời, đầu anh ta xung huyết, cả người đều cảm thấy không tốt.
Anh ta, anh ta, anh ta…anh ta lại bị băng vệ sinh của một người phụ nữ ném vào đầu?
Sững sờ mất nghìn phút, lại nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng xen lẫn với sự hoảng hốt: “Alo, là 113 đúng không? Tôi muốn báo cảnh sát…”
“.…” Thẩm Xuyên vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy ngón cái và ngón út củaTĩnh Sam cong lên, giả vờ đang gọi điện thoại ở bên tai.
Trong đầu vang lên những âm thanh ầm ầm.
Thẩm Xuyên cảm thấy chắc chắn mình đã gặp phải bệnh nhân tâm thần rồi.
Lúc này không đi, còn muốn đợi đến lúc nào?
Quay người, anh ta không chút do dự, anh ta kéo cửa nhà vệ sinh, vội vàng rời đi, không mang đi một áng mây.
“Phù! Dọa chết tôi rồi! Gặp phải một tên não tàn như vậy!” Tĩnh Sam thấy người đàn ông phẫu thuật thẩm mỹ thành Thẩm Xuyên đã rời đi, lập tức thở gấp.
Lúc này Tĩnh Sam vẫn chưa biết, người đàn ông bị cô xem làm não tàn thật sự là nam thần Thẩm Xuyên.
Cô càng không biết, rất nhanh cô và đối phương lạị một lần nữa…oan gia ngõ hẹp gặp nhau!
Buổi tối, Hàn Thiên Sư đến, cầm theo một chiếc hộp giữ nhiệt.
Tĩnh Sam nhìn anh, khuôn mặt hiện lên sự vui mừng: “Anh đến rồi!”
Cô cho là Hàn Thiên Sư tức giận sẽ không đến!
Lập tức nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Hàn Thiên Sư: “Tôi không muốn đến, nhưng cô lại có bản lĩnh nhờ ba gây áp lực cho tôi, ép tôi không thể không đến!”
Câu nói này của Hàn Thiên Sư nghe thế nào cũng cảm thấy khó chịu.
Ánh mắt Tĩnh Sam lập tức tối lại, sự vui mừng trên khuôn mặt cũng biến mất, cúi đầu xuống.
Dáng vẻ kia giống như phải chịu rất nhiều ủy khuất vậy!
“.…” Hàn Thiên Sư nhìn thấy vậy, không hiểu tại sao có chút hoang mang, trong lòng bắt đầu suy nghĩ xem thái độ của mình có phải là quá đáng hay không.
Anh đặt chiếc hộp giữ nhiệt trong tay lên đầu giường, giọng điệu không vui nói: “Ba kêu nhà bếp nấu canh chân giò cho cô, nhân lúc còn nóng mau ăn đi!”
Tĩnh Sam thấy Hàn Thiên Sư chủ động nói chuyện với cô, lập tức giống như một đứa trẻ không có để bụng, cười híp mắt, ngẩng đầu lên: “Canh chân giò sao? Em rất thích!”
“.…” Hàn Thiên Sư bị nụ cười rạng rỡ của Tĩnh Sam làm rung động, không hiểu tại sao trong lòng lại cảm thấy nghẹn.
Lúc nãy anh nhất định là điên rồi, mới cảm thấy thái độ của mình có vấn đề.
Đối với một cô gái không gan không phổi, không có não như Tĩnh Sam, anh nên có thái độ ác cảm một chút!
Bởi vì, cô đang được đối xử thô bạo!
“Thích thì ăn đi!” Hàn Thiên Sư không vui nói, không quan tâm đến Tĩnh Sam nữa.
Tĩnh Sam quá hiểu cái tính xấu của Hàn Thiên Sư, cũng không chấp nhặt với anh, vui vẻ mở hộp giữ nhiệt ra, bắt đầu ăn canh móng giò.
“Woa! Thật ngon, quá ngon rồi.” Tĩnh Sam vừa ăn vừa khen ngợi.
Hàn Thiên Sư có chút muốn phát khùng, trừng mắt mắng: “Ăn không nói, ngủ cũng không được nói, cô có hiểu không?”
Người phụ nữ này, không phải chỉ ăn canh móng giò thôi sao, giống như ăn tiên dược vậy?
Tĩnh Sam bị Hàn Thiên Sư lườm, lập tức ngoan ngoãn cúi đầu xuống ăn canh, không còn lảm nhảm nữa.
Hàn Thiên Sư khẽ hừ một tiếng, tổng kết lại…Tĩnh Sam nên bị đối xử thô bạo! Một giây một khắc không mắng cô, cô sẽ không an phận.
Mười phút sau, Tĩnh Sam đã ăn hết toàn bộ hộp canh móng giò, thịt chân giò bên trong cũng đã được ăn sạch sẽ.
Hàn Thiên Sư thấy vậy, lạnh giọng chế giễu nói: “Cô đúng là heo mà!”
Nghe thấy vậy, Tĩnh Sam không cần suy nghĩ đã lập tức lên tiếng phản bác: “Tôi sẽ không ăn đồng loại!”
“.…” Lời nói vừa rơi xuống, cô và Hàn Thiên Sư đều sững sờ, bốn mắt nhìn nhau.
“Phụt!” Cuối cùng, là Hàn Thiên Sư hoàn hồn trước, không nhịn được mà bật cười.
Người phụ nữ này, anh mắng cô là heo theo lý mà nói còn có thể tha thứ được vì anh ghét cô! Nhưng cô lại nóng lòng nhận mình là heo, thì được xem là gì đây?
Tĩnh Sam bị tiếng cười của Hàn Thiên Sư làm cho hoàn hồn lại, vội vàng sửa lại lời nói buột miệng của mình: “Không phải! Ý của tôi là tôi không phải là heo.”
Hàn Thiên Sư cười đến mức vai run run, đưa tay lên chỉ vào mũi của Tĩnh Sam: “Tĩnh Sam, cô đúng là ngu không có thuốc chữa! Hahaha!”
Trên thế giới này sao có thể có người phụ nữ ngu ngốc như vậy chứ? IQ bị chó ăn rồi sao?
Tâm trạng bực bội cả một ngày hôm nay của Hàn Thiên Sư không hiểu tại sao bởi vì nụ cười về sự ngốc nghếch của Tĩnh Sam mà biến mất không chút giấu vết.
Tĩnh Sam tức giận phồng má, trừng mắt với Hàn Thiên Sư.
Hàn Thiên Sư vẫn cười, anh phát hiện nụ cười là kẻ thù của sự bực bội.
Anh càng cười, sự bực bội trong lòng càng ít.
Dường như, cười rồi cười, tâm trạng trở nên tốt hơn rất nhiều.
Có lẽ là tâm tình tốt, nhìn đôi mắt nhỏ bé đang tức giận của Tĩnh Sam cũng thấy thuận mắt.
Anh bước lên trước một bước, đưa tay lên xoa đầu Tĩnh Sam, giọng điệu vui vẻ nói: “Được rồi, heo không ăn đồng loại, đừng tức giận nữa! Nghiêm túc này, tôi sẽ không cười cô nữa.”
Tĩnh Sam cảm nhận được sự tiếp xúc thân mật của Hàn Thiên Sư, trong lòng lập tức rung động, đưa tay ra ôm chặt lấy anh, cái đầu nhỏ vùi vào ngực anh.
“Hàn Thiên Sư, sau này chúng ta có thể sống hòa thuận với nhau được không? Em thật sự, thật sự, thật sự rất thích anh, em muốn sống thật vui vẻ với anh!”.
Người ta đồn, anh là nam diễn viên trẻ đầu tiên có giá trị thương mại cao nhất trong nước, mức thù lao ngang ngửa với các siêu sao Hollywood.
Nhưng, một nam thần xa vời vợi như thế, lại có thể làm ra chuyện không sạch sẽ là xông vào nhà vệ sinh của người khác?
Tĩnh Sam cảm thấy cái này không có khoa học!
“Haha!” Tĩnh Sam cười khẩy, ánh mắt nhìn Thẩm Xuyên giống như đang nhìn một thằng ngốc: “Đừng giả vờ, như này chả vui chút nào!”
“Hả? Tôi giả vờ cái gì?” Thẩm Xuyên không hiểu ý trong lời nói của Tĩnh Sam.
Tĩnh Sam nói một cách dứt khoát: “Tôi biết rồi! Thực ra anh là một fan não tàn, đi Hàn Quốc để phẫu thuật thẩm mỹ thành Thẩm Xuyên đúng không?”
“Fan…fan não tàn?” Khóe miệng Thẩm Xuyên hơi giật giật.
Tĩnh Sam vội vàng gật đầu: “Đúng vậy! Bởi vì thích một minh tinh nào đó, thì lập tức đi phẫu thuật thẩm mỹ cho giống, không phải fan não tàn thì là gì?”
Trên thực tế, thật sự không nên trách Tĩnh Sam suy nghĩ lung tung.
Thân phận giống như Thẩm Xuyên, đúng nói không thể đến thành phố Z.
Cho dù là thật, trên báo chắc chắn cũng sẽ đăng một cách rầm rộ!
“Không phải! Cô nghĩ nhiều rồi, tôi thật sự là…” Thẩm Xuyên lên tiếng, cố gắng muốn giải thích về thân phận của mình.
Nhưng tiếc là, lời vừa nói được một nửa, đã bị Tĩnh Sam giơ tay lên gõ mạnh một cái: “Anh đừng cho là anh phẫu thuật thẩm mỹ thành Thẩm Xuyên tôi có thể không tính toán với anh.
Cái đồ khốn nạn nhà anh, nhìn trộm tôi đi vệ sinh!”
Thẩm Xuyên bị đánh, liên tiếp lùi về sau ba bước.
Vốn dĩ anh ta không quan tâm đến trạng thái của Tĩnh Sam, nhưng bị Tĩnh Sam nhắc nhở, anh ta vô thức nhìn về phía dưới của đối phương.
Vừa nhìn, cả người đều không còn bình tĩnh nữa!
Mặc dù áo của Tĩnh Sam rất dài, che được chỗ bí mật nhất.
Nhưng quần bị cô kéo xuống đầu gối, để lộ ra đôi chân như ngọc.
Thẩm Xuyên vô cùng ngạc nhiên, tất cả đều thu vào mắt!“A! Anh nhìn đi đâu đó, đồ khốn nạn, đồ lưu manh, cút đi! Nếu không tôi báo cảnh sát đó!” Tĩnh Sam hét lên, kích động đến mức hung hăng ném chiếc băng vệ sinh vừa mới xé ra ở trong tay vào mặt Thẩm Xuyên.
Thẩm Xuyên bị một thứ gì đó pha trộn với mùi hương đập vào đầu, vừa cúi đầu, nhìn thấy một….miếng băng vệ sinh nằm trên mặt đất!
Nhất thời, đầu anh ta xung huyết, cả người đều cảm thấy không tốt.
Anh ta, anh ta, anh ta…anh ta lại bị băng vệ sinh của một người phụ nữ ném vào đầu?
Sững sờ mất nghìn phút, lại nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng xen lẫn với sự hoảng hốt: “Alo, là 113 đúng không? Tôi muốn báo cảnh sát…”
“.…” Thẩm Xuyên vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy ngón cái và ngón út củaTĩnh Sam cong lên, giả vờ đang gọi điện thoại ở bên tai.
Trong đầu vang lên những âm thanh ầm ầm.
Thẩm Xuyên cảm thấy chắc chắn mình đã gặp phải bệnh nhân tâm thần rồi.
Lúc này không đi, còn muốn đợi đến lúc nào?
Quay người, anh ta không chút do dự, anh ta kéo cửa nhà vệ sinh, vội vàng rời đi, không mang đi một áng mây.
“Phù! Dọa chết tôi rồi! Gặp phải một tên não tàn như vậy!” Tĩnh Sam thấy người đàn ông phẫu thuật thẩm mỹ thành Thẩm Xuyên đã rời đi, lập tức thở gấp.
Lúc này Tĩnh Sam vẫn chưa biết, người đàn ông bị cô xem làm não tàn thật sự là nam thần Thẩm Xuyên.
Cô càng không biết, rất nhanh cô và đối phương lạị một lần nữa…oan gia ngõ hẹp gặp nhau!
Buổi tối, Hàn Thiên Sư đến, cầm theo một chiếc hộp giữ nhiệt.
Tĩnh Sam nhìn anh, khuôn mặt hiện lên sự vui mừng: “Anh đến rồi!”
Cô cho là Hàn Thiên Sư tức giận sẽ không đến!
Lập tức nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Hàn Thiên Sư: “Tôi không muốn đến, nhưng cô lại có bản lĩnh nhờ ba gây áp lực cho tôi, ép tôi không thể không đến!”
Câu nói này của Hàn Thiên Sư nghe thế nào cũng cảm thấy khó chịu.
Ánh mắt Tĩnh Sam lập tức tối lại, sự vui mừng trên khuôn mặt cũng biến mất, cúi đầu xuống.
Dáng vẻ kia giống như phải chịu rất nhiều ủy khuất vậy!
“.…” Hàn Thiên Sư nhìn thấy vậy, không hiểu tại sao có chút hoang mang, trong lòng bắt đầu suy nghĩ xem thái độ của mình có phải là quá đáng hay không.
Anh đặt chiếc hộp giữ nhiệt trong tay lên đầu giường, giọng điệu không vui nói: “Ba kêu nhà bếp nấu canh chân giò cho cô, nhân lúc còn nóng mau ăn đi!”
Tĩnh Sam thấy Hàn Thiên Sư chủ động nói chuyện với cô, lập tức giống như một đứa trẻ không có để bụng, cười híp mắt, ngẩng đầu lên: “Canh chân giò sao? Em rất thích!”
“.…” Hàn Thiên Sư bị nụ cười rạng rỡ của Tĩnh Sam làm rung động, không hiểu tại sao trong lòng lại cảm thấy nghẹn.
Lúc nãy anh nhất định là điên rồi, mới cảm thấy thái độ của mình có vấn đề.
Đối với một cô gái không gan không phổi, không có não như Tĩnh Sam, anh nên có thái độ ác cảm một chút!
Bởi vì, cô đang được đối xử thô bạo!
“Thích thì ăn đi!” Hàn Thiên Sư không vui nói, không quan tâm đến Tĩnh Sam nữa.
Tĩnh Sam quá hiểu cái tính xấu của Hàn Thiên Sư, cũng không chấp nhặt với anh, vui vẻ mở hộp giữ nhiệt ra, bắt đầu ăn canh móng giò.
“Woa! Thật ngon, quá ngon rồi.” Tĩnh Sam vừa ăn vừa khen ngợi.
Hàn Thiên Sư có chút muốn phát khùng, trừng mắt mắng: “Ăn không nói, ngủ cũng không được nói, cô có hiểu không?”
Người phụ nữ này, không phải chỉ ăn canh móng giò thôi sao, giống như ăn tiên dược vậy?
Tĩnh Sam bị Hàn Thiên Sư lườm, lập tức ngoan ngoãn cúi đầu xuống ăn canh, không còn lảm nhảm nữa.
Hàn Thiên Sư khẽ hừ một tiếng, tổng kết lại…Tĩnh Sam nên bị đối xử thô bạo! Một giây một khắc không mắng cô, cô sẽ không an phận.
Mười phút sau, Tĩnh Sam đã ăn hết toàn bộ hộp canh móng giò, thịt chân giò bên trong cũng đã được ăn sạch sẽ.
Hàn Thiên Sư thấy vậy, lạnh giọng chế giễu nói: “Cô đúng là heo mà!”
Nghe thấy vậy, Tĩnh Sam không cần suy nghĩ đã lập tức lên tiếng phản bác: “Tôi sẽ không ăn đồng loại!”
“.…” Lời nói vừa rơi xuống, cô và Hàn Thiên Sư đều sững sờ, bốn mắt nhìn nhau.
“Phụt!” Cuối cùng, là Hàn Thiên Sư hoàn hồn trước, không nhịn được mà bật cười.
Người phụ nữ này, anh mắng cô là heo theo lý mà nói còn có thể tha thứ được vì anh ghét cô! Nhưng cô lại nóng lòng nhận mình là heo, thì được xem là gì đây?
Tĩnh Sam bị tiếng cười của Hàn Thiên Sư làm cho hoàn hồn lại, vội vàng sửa lại lời nói buột miệng của mình: “Không phải! Ý của tôi là tôi không phải là heo.”
Hàn Thiên Sư cười đến mức vai run run, đưa tay lên chỉ vào mũi của Tĩnh Sam: “Tĩnh Sam, cô đúng là ngu không có thuốc chữa! Hahaha!”
Trên thế giới này sao có thể có người phụ nữ ngu ngốc như vậy chứ? IQ bị chó ăn rồi sao?
Tâm trạng bực bội cả một ngày hôm nay của Hàn Thiên Sư không hiểu tại sao bởi vì nụ cười về sự ngốc nghếch của Tĩnh Sam mà biến mất không chút giấu vết.
Tĩnh Sam tức giận phồng má, trừng mắt với Hàn Thiên Sư.
Hàn Thiên Sư vẫn cười, anh phát hiện nụ cười là kẻ thù của sự bực bội.
Anh càng cười, sự bực bội trong lòng càng ít.
Dường như, cười rồi cười, tâm trạng trở nên tốt hơn rất nhiều.
Có lẽ là tâm tình tốt, nhìn đôi mắt nhỏ bé đang tức giận của Tĩnh Sam cũng thấy thuận mắt.
Anh bước lên trước một bước, đưa tay lên xoa đầu Tĩnh Sam, giọng điệu vui vẻ nói: “Được rồi, heo không ăn đồng loại, đừng tức giận nữa! Nghiêm túc này, tôi sẽ không cười cô nữa.”
Tĩnh Sam cảm nhận được sự tiếp xúc thân mật của Hàn Thiên Sư, trong lòng lập tức rung động, đưa tay ra ôm chặt lấy anh, cái đầu nhỏ vùi vào ngực anh.
“Hàn Thiên Sư, sau này chúng ta có thể sống hòa thuận với nhau được không? Em thật sự, thật sự, thật sự rất thích anh, em muốn sống thật vui vẻ với anh!”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook